Trọng Sinh 70, Tiểu Kiều Thê Mềm Mại Mang Không Gian Vật Tư
Chương 22: A
Vượng Vượng Tuyết Bính Siêu Hảo Cật
12/10/2024
Họ định tổ chức hôn lễ sau ba ngày nữa.
Hôm đó, Trì Tuệ mặc chiếc áo sơ mi đỏ vừa mua, cùng với quần đen, tóc búi thấp, cài thêm vài bông hoa đỏ. Trông cô trắng trẻo, rạng rỡ, xinh đẹp vô cùng.
Quý Nguyên Sơ thì diện bộ quân phục.
Ở thời đại này, mọi người rất tự hào khi trở thành quân nhân. Không chỉ ngày thường thích mặc, mà trong những dịp quan trọng như đám cưới, quân phục cũng là lựa chọn ưu tiên.
Quý Nguyên Sơ dáng người cao lớn, khi mặc quân phục lại càng thêm mạnh mẽ.
Khi hai người gặp nhau, họ đều ngạc nhiên nhìn đối phương.
“Em...”
Quý Nguyên Sơ chưa kịp nói hết câu thì phía sau có người gọi anh.
Anh mím môi, nói nhỏ: “Hôm nay em đẹp lắm.”
Rồi anh quay người bước đi, để lại Trì Tuệ đứng ngẩn ngơ, đôi má thoáng ửng hồng.
Nhà cửa mọi người đều khó khăn, tiệc cưới cũng tổ chức đơn giản.
Chỉ bày hai bàn, mỗi bàn có năm món chay, một món mặn.
Mọi người ăn theo kiểu tiệc cưới luân phiên, bàn này ăn xong thì đi, bàn khác vào ăn tiếp.
Tiền mừng cũng không nhiều. Chủ yếu là hai xu, năm xu, những ai thân thiết thì mừng một hào, hai hào.
Còn những người ít thân hoặc gia cảnh nghèo khó, đến mừng đám cưới chỉ là vài quả trứng.
Sau khi tiễn hết khách, bố Quý Nguyên Sơ cũng về nghỉ ngơi, chỉ còn lại Trì Tuệ và Quý Nguyên Sơ ngồi trong phòng.
Cô thỉnh thoảng liếc nhìn anh.
Anh cũng không tự chủ mà quay sang nhìn cô.
!!
Bất ngờ, ánh mắt hai người chạm nhau.
Phòng tân hôn được bài trí rất đơn giản.
Đó chính là căn phòng trước đây Quý Nguyên Sơ vẫn ở. Anh chỉ thay toàn bộ chăn, ga, gối thành màu đỏ, trên tường dán một chữ “Hỷ” lớn, còn trên tủ có hai ngọn nến đỏ.
Ban ngày Trì Tuệ nhìn không thấy gì lạ, nhưng đến tối, đầu óc cô bắt đầu suy nghĩ lung tung.
Cô đột nhiên ho khan vài tiếng. Quý Nguyên Sơ đứng dậy, hỏi:
“Mệt rồi à? Anh đi đun nước nóng cho em.”
Trì Tuệ che mặt gật đầu, không dám nhìn thẳng vào mắt Quý Nguyên Sơ. Cái tính hay tưởng tượng của cô thật sự khiến bản thân khổ sở trong tình huống này.
Chẳng mấy chốc, Quý Nguyên Sơ quay lại, nói rằng nước nóng đã sẵn sàng, mời cô đi tắm. Trì Tuệ đáp một tiếng, rồi ôm đồ bước vào phòng tắm nhỏ mà anh đã chuẩn bị sẵn cho cô.
Nói là phòng tắm, thực ra đó chỉ là một căn phòng chật hẹp với một chiếc ghế nhỏ và một chậu nước.
Trời đã sang thu, nhưng cả ngày bận rộn nên cô cũng đổ ít mồ hôi. Chỉ lau người thôi thì không ổn, nhưng điều kiện ở đây không cho phép cô tắm kỹ càng.
Trì Tuệ nhẹ nhàng cài chốt cửa, tay chạm vào vết bớt đã nhạt màu đi nhiều kể từ khi lấy lại được ngọc hồ lô. Trong chớp mắt, cô đã ở trong không gian sạch sẽ và sáng sủa với đầy đủ tiện nghi.
Sợ Quý Nguyên Sơ nghi ngờ, Trì Tuệ không dám dùng sữa tắm mà chỉ dùng xà phòng anh mua cho. Sau khi tắm nhanh, cô thay quần áo sạch và quay lại phòng.
Cô đẩy cửa, đôi mắt cong lên đầy vui vẻ:“Em tắm xong rồi, anh đi tắm đi.”
“Ừ.”
Quý Nguyên Sơ đứng dậy, nhìn Trì Tuệ mà khựng lại. Cô gái vừa tắm xong, từ mái tóc đến ngón chân đều ướt át, hồng hào. Thường ngày cô luôn mặc áo dài tay và quần dài, nhưng có lẽ vì mới tắm xong, cô xắn tay áo và ống quần lên, để lộ cánh tay và đôi chân trắng nõn nà.
Trì Tuệ hoàn toàn chìm đắm trong cảm giác thoải mái sau khi tắm, không để ý đến biểu hiện lạ của Quý Nguyên Sơ. Cô đi đến bên giường, cởi giày, khẽ vung chân.
Ngay khoảnh khắc đó, Quý Nguyên Sơ cảm thấy như mình ngừng thở. Chân của phụ nữ sao lại khác biệt đến vậy? Ngay cả bàn chân cũng hồng hào!
Hôm đó, Trì Tuệ mặc chiếc áo sơ mi đỏ vừa mua, cùng với quần đen, tóc búi thấp, cài thêm vài bông hoa đỏ. Trông cô trắng trẻo, rạng rỡ, xinh đẹp vô cùng.
Quý Nguyên Sơ thì diện bộ quân phục.
Ở thời đại này, mọi người rất tự hào khi trở thành quân nhân. Không chỉ ngày thường thích mặc, mà trong những dịp quan trọng như đám cưới, quân phục cũng là lựa chọn ưu tiên.
Quý Nguyên Sơ dáng người cao lớn, khi mặc quân phục lại càng thêm mạnh mẽ.
Khi hai người gặp nhau, họ đều ngạc nhiên nhìn đối phương.
“Em...”
Quý Nguyên Sơ chưa kịp nói hết câu thì phía sau có người gọi anh.
Anh mím môi, nói nhỏ: “Hôm nay em đẹp lắm.”
Rồi anh quay người bước đi, để lại Trì Tuệ đứng ngẩn ngơ, đôi má thoáng ửng hồng.
Nhà cửa mọi người đều khó khăn, tiệc cưới cũng tổ chức đơn giản.
Chỉ bày hai bàn, mỗi bàn có năm món chay, một món mặn.
Mọi người ăn theo kiểu tiệc cưới luân phiên, bàn này ăn xong thì đi, bàn khác vào ăn tiếp.
Tiền mừng cũng không nhiều. Chủ yếu là hai xu, năm xu, những ai thân thiết thì mừng một hào, hai hào.
Còn những người ít thân hoặc gia cảnh nghèo khó, đến mừng đám cưới chỉ là vài quả trứng.
Sau khi tiễn hết khách, bố Quý Nguyên Sơ cũng về nghỉ ngơi, chỉ còn lại Trì Tuệ và Quý Nguyên Sơ ngồi trong phòng.
Cô thỉnh thoảng liếc nhìn anh.
Anh cũng không tự chủ mà quay sang nhìn cô.
!!
Bất ngờ, ánh mắt hai người chạm nhau.
Phòng tân hôn được bài trí rất đơn giản.
Đó chính là căn phòng trước đây Quý Nguyên Sơ vẫn ở. Anh chỉ thay toàn bộ chăn, ga, gối thành màu đỏ, trên tường dán một chữ “Hỷ” lớn, còn trên tủ có hai ngọn nến đỏ.
Ban ngày Trì Tuệ nhìn không thấy gì lạ, nhưng đến tối, đầu óc cô bắt đầu suy nghĩ lung tung.
Cô đột nhiên ho khan vài tiếng. Quý Nguyên Sơ đứng dậy, hỏi:
“Mệt rồi à? Anh đi đun nước nóng cho em.”
Trì Tuệ che mặt gật đầu, không dám nhìn thẳng vào mắt Quý Nguyên Sơ. Cái tính hay tưởng tượng của cô thật sự khiến bản thân khổ sở trong tình huống này.
Chẳng mấy chốc, Quý Nguyên Sơ quay lại, nói rằng nước nóng đã sẵn sàng, mời cô đi tắm. Trì Tuệ đáp một tiếng, rồi ôm đồ bước vào phòng tắm nhỏ mà anh đã chuẩn bị sẵn cho cô.
Nói là phòng tắm, thực ra đó chỉ là một căn phòng chật hẹp với một chiếc ghế nhỏ và một chậu nước.
Trời đã sang thu, nhưng cả ngày bận rộn nên cô cũng đổ ít mồ hôi. Chỉ lau người thôi thì không ổn, nhưng điều kiện ở đây không cho phép cô tắm kỹ càng.
Trì Tuệ nhẹ nhàng cài chốt cửa, tay chạm vào vết bớt đã nhạt màu đi nhiều kể từ khi lấy lại được ngọc hồ lô. Trong chớp mắt, cô đã ở trong không gian sạch sẽ và sáng sủa với đầy đủ tiện nghi.
Sợ Quý Nguyên Sơ nghi ngờ, Trì Tuệ không dám dùng sữa tắm mà chỉ dùng xà phòng anh mua cho. Sau khi tắm nhanh, cô thay quần áo sạch và quay lại phòng.
Cô đẩy cửa, đôi mắt cong lên đầy vui vẻ:“Em tắm xong rồi, anh đi tắm đi.”
“Ừ.”
Quý Nguyên Sơ đứng dậy, nhìn Trì Tuệ mà khựng lại. Cô gái vừa tắm xong, từ mái tóc đến ngón chân đều ướt át, hồng hào. Thường ngày cô luôn mặc áo dài tay và quần dài, nhưng có lẽ vì mới tắm xong, cô xắn tay áo và ống quần lên, để lộ cánh tay và đôi chân trắng nõn nà.
Trì Tuệ hoàn toàn chìm đắm trong cảm giác thoải mái sau khi tắm, không để ý đến biểu hiện lạ của Quý Nguyên Sơ. Cô đi đến bên giường, cởi giày, khẽ vung chân.
Ngay khoảnh khắc đó, Quý Nguyên Sơ cảm thấy như mình ngừng thở. Chân của phụ nữ sao lại khác biệt đến vậy? Ngay cả bàn chân cũng hồng hào!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.