Trọng Sinh 70, Tiểu Kiều Thê Mềm Mại Mang Không Gian Vật Tư
Chương 31: A
Vượng Vượng Tuyết Bính Siêu Hảo Cật
12/10/2024
Bên ngoài, Trì Bảo Châu đang đội mưa, giày đã ướt sũng. Cô ta vất vả lắm mới đi đến đây, vậy mà Trì Tuệ vẫn không mở cửa! Cơn giận của cô ta càng bùng lên, cô ta liên tục đập mạnh vào cửa.
Nghe tiếng đập cửa ầm ầm, Trì Tuệ thở dài, thu dọn vải vóc rồi đứng dậy: “Để em ra mở cửa.”
“Trời đang mưa, để anh ra cho.”
Bên ngoài, Trì Bảo Châu tức giận đến mức môi run rẩy khi thấy đôi giày mới của mình bị ướt. Cô ta trừng mắt nhìn cánh cửa, định đập mạnh thêm một lần nữa thì cửa đột ngột mở ra.
Chưa kịp thu lại lực, cô ta lảo đảo lao về phía trước.
Quý Nguyên Sơ nhanh nhẹn né sang một bên, khiến cho bùn nước từ cú ngã của Trì Bảo Châu chẳng hề bắn lên người anh.
Trì Bảo Châu: “...”
Cô ta run rẩy tức giận: “Anh không biết đỡ người ta à? Quần áo tôi mới mua đấy!”
Quý Nguyên Sơ liếc cô ta một cái rồi thản nhiên bước vào nhà, không nói lời nào.
Trì Bảo Châu: “...”
Thôi kệ, cô ta không chấp với loại người này.
Trì Bảo Châu đứng dậy, bước vào phòng khách: “Trì Tuệ, tôi đập cửa lâu vậy mà chị không nghe thấy à?!”
Trì Tuệ: “Không nghe thấy.”
Trì Bảo Châu: “...”
Cơn giận trong lòng cô ta tan biến khi nhìn thấy căn nhà rách nát của nhà họ Quý. Cô ta cười khẩy, đá nhẹ vào chiếc ghế đẩu nhỏ bên cạnh chân Trì Tuệ:
“Mấy thứ rách nát này, tôi còn chẳng thèm dùng làm củi đốt.”
Trì Tuệ trừng mắt nhìn cô ta, nhặt lại chiếc ghế đẩu nhỏ mà cô dùng để ngâm chân: “Nếu cô còn định phát điên mà không nói chuyện đàng hoàng thì mau về đi.”
“Chị nhắc tôi mới nhớ.” Trì Bảo Châu cười nhạt: “Hai ngày nữa tôi và anh Chu Khải kết hôn, chị nhất định phải đến nhé.”
Nhanh thế sao?
Vậy cô có thể công khai bí mật của Chu Khải rồi? Tên khốn đó dám nói trước mặt mọi người rằng cô không thể sinh con. Không phải vì cô đặc biệt muốn sinh con, nhưng ở thời đại này, một phụ nữ không thể sinh nở chẳng khác nào bị coi là vô dụng. Những ánh mắt soi mói, lời đàm tiếu của người khác có thể khiến một người phát điên.
Mới chỉ kết hôn với Quý Nguyên Sơ hơn một tháng, cô đã phải nghe không ít người dò xét chuyện này. Tất cả những điều đó, cô nhất định sẽ trả lại đầy đủ cho Chu Khải. Để anh ta hiểu thế nào là bị người khác chỉ trỏ, đàm tiếu.
Trì Bảo Châu thấy Trì Tuệ im lặng, cúi đầu không nói gì, tưởng rằng cô bị lời nói của mình làm cho kích động. Nụ cười trên môi cô ta càng thêm rạng rỡ: “Chắc chị chưa bao giờ ngồi xe kéo nhỉ? Hôm đó anh Chu Khải sẽ lái xe kéo đến rước tôi, còn chạy một vòng quanh thôn Đại Hà. Nếu chị đến sớm, biết đâu tôi tâm trạng tốt sẽ cho chị ngồi ké, đi khoe khoang một chút.”
Xe kéo à?
Trì Tuệ nhìn cô ta với vẻ mặt kỳ lạ. Cô ta thích ngồi xe kéo đến vậy sao? Chẳng phải ngồi trên xe kéo sẽ khiến mông ê ẩm sao?
Trì Tuệ vội lắc đầu: “Thôi khỏi, cô cứ ngồi một mình đi.”
“Hừ.”
Trì Bảo Châu phủi tay: “Tôi còn phải chuẩn bị đồ cưới, đi trước đây. Chị cứ tiếp tục sửa mấy cái đồ rách nát của chị đi, hẹn gặp lại sau hai ngày nữa.”
Sau khi Trì Bảo Châu đi, Trì Tuệ buồn bã đưa chiếc ghế đẩu cho Quý Nguyên Sơ: “Bị dính bẩn rồi.”
Thời tiết đang dần chuyển lạnh, Quý Nguyên Sơ đã cố ý kiếm một miếng vải tốt để bọc chiếc ghế đẩu nhỏ mà cô dùng để ngâm chân. Vừa mới làm xong, ghế đã bị Trì Bảo Châu đá vào.
Quý Nguyên Sơ lau sạch ghế rồi đặt nó sang một bên, yên lặng ngắm nhìn gương mặt thanh tú của Trì Tuệ.
Những lời vừa rồi của Trì Bảo Châu rõ ràng là để kích động Trì Tuệ. Dù không đạt được mục đích, nhưng trong lòng Quý Nguyên Sơ, chúng lại đâm một mũi nhọn sâu sắc.
Lúc cưới Trì Tuệ, anh thậm chí không có nổi một chiếc xe đạp. Lễ rước dâu chỉ dùng đến con lừa của đội sản xuất. Khi đó anh không nghĩ ngợi nhiều, nhưng bây giờ nhớ lại, anh thấy thật tủi thân cho cô.
“Tuệ Tuệ.”
“Dạ?” Trì Tuệ đang loay hoay với mấy mảnh vải, nghe anh gọi thì đáp lại không mấy chú ý.
Quý Nguyên Sơ mím môi, định nói rằng dù bây giờ cuộc sống có hơi khó khăn, nhưng anh hứa trong tương lai sẽ cho cô sống những ngày tháng tốt đẹp hơn. Trước khi kết hôn, cứ nửa tháng một lần anh lại lên chợ đen. Sáu tháng qua, anh nhận ra rằng chính quyền ngày càng dễ dãi hơn với việc buôn bán này.
Anh có linh cảm rằng các hoạt động giao thương, buôn bán sẽ ngày càng được nới lỏng, và không thể bị cấm mãi. Đến lúc đó, dù là buôn lậu thực phẩm, hàng hóa hay làm những công việc khác, chỉ cần cố gắng, anh chắc chắn sẽ kiếm đủ tiền để cho cô một cuộc sống tốt đẹp hơn.
Nhưng khi lời đến miệng, anh lại nuốt xuống.
Trì Tuệ chờ mãi không thấy anh nói gì thêm, bèn tò mò quay sang: “Sao thế?”
Quý Nguyên Sơ lắc đầu: “Không có gì, chỉ là định hỏi tối nay em muốn ăn gì.”
“Em ăn gì cũng được mà.”
...
Hai ngày sau, Trì Bảo Châu và Chu Khải kết hôn.
Nghe tiếng đập cửa ầm ầm, Trì Tuệ thở dài, thu dọn vải vóc rồi đứng dậy: “Để em ra mở cửa.”
“Trời đang mưa, để anh ra cho.”
Bên ngoài, Trì Bảo Châu tức giận đến mức môi run rẩy khi thấy đôi giày mới của mình bị ướt. Cô ta trừng mắt nhìn cánh cửa, định đập mạnh thêm một lần nữa thì cửa đột ngột mở ra.
Chưa kịp thu lại lực, cô ta lảo đảo lao về phía trước.
Quý Nguyên Sơ nhanh nhẹn né sang một bên, khiến cho bùn nước từ cú ngã của Trì Bảo Châu chẳng hề bắn lên người anh.
Trì Bảo Châu: “...”
Cô ta run rẩy tức giận: “Anh không biết đỡ người ta à? Quần áo tôi mới mua đấy!”
Quý Nguyên Sơ liếc cô ta một cái rồi thản nhiên bước vào nhà, không nói lời nào.
Trì Bảo Châu: “...”
Thôi kệ, cô ta không chấp với loại người này.
Trì Bảo Châu đứng dậy, bước vào phòng khách: “Trì Tuệ, tôi đập cửa lâu vậy mà chị không nghe thấy à?!”
Trì Tuệ: “Không nghe thấy.”
Trì Bảo Châu: “...”
Cơn giận trong lòng cô ta tan biến khi nhìn thấy căn nhà rách nát của nhà họ Quý. Cô ta cười khẩy, đá nhẹ vào chiếc ghế đẩu nhỏ bên cạnh chân Trì Tuệ:
“Mấy thứ rách nát này, tôi còn chẳng thèm dùng làm củi đốt.”
Trì Tuệ trừng mắt nhìn cô ta, nhặt lại chiếc ghế đẩu nhỏ mà cô dùng để ngâm chân: “Nếu cô còn định phát điên mà không nói chuyện đàng hoàng thì mau về đi.”
“Chị nhắc tôi mới nhớ.” Trì Bảo Châu cười nhạt: “Hai ngày nữa tôi và anh Chu Khải kết hôn, chị nhất định phải đến nhé.”
Nhanh thế sao?
Vậy cô có thể công khai bí mật của Chu Khải rồi? Tên khốn đó dám nói trước mặt mọi người rằng cô không thể sinh con. Không phải vì cô đặc biệt muốn sinh con, nhưng ở thời đại này, một phụ nữ không thể sinh nở chẳng khác nào bị coi là vô dụng. Những ánh mắt soi mói, lời đàm tiếu của người khác có thể khiến một người phát điên.
Mới chỉ kết hôn với Quý Nguyên Sơ hơn một tháng, cô đã phải nghe không ít người dò xét chuyện này. Tất cả những điều đó, cô nhất định sẽ trả lại đầy đủ cho Chu Khải. Để anh ta hiểu thế nào là bị người khác chỉ trỏ, đàm tiếu.
Trì Bảo Châu thấy Trì Tuệ im lặng, cúi đầu không nói gì, tưởng rằng cô bị lời nói của mình làm cho kích động. Nụ cười trên môi cô ta càng thêm rạng rỡ: “Chắc chị chưa bao giờ ngồi xe kéo nhỉ? Hôm đó anh Chu Khải sẽ lái xe kéo đến rước tôi, còn chạy một vòng quanh thôn Đại Hà. Nếu chị đến sớm, biết đâu tôi tâm trạng tốt sẽ cho chị ngồi ké, đi khoe khoang một chút.”
Xe kéo à?
Trì Tuệ nhìn cô ta với vẻ mặt kỳ lạ. Cô ta thích ngồi xe kéo đến vậy sao? Chẳng phải ngồi trên xe kéo sẽ khiến mông ê ẩm sao?
Trì Tuệ vội lắc đầu: “Thôi khỏi, cô cứ ngồi một mình đi.”
“Hừ.”
Trì Bảo Châu phủi tay: “Tôi còn phải chuẩn bị đồ cưới, đi trước đây. Chị cứ tiếp tục sửa mấy cái đồ rách nát của chị đi, hẹn gặp lại sau hai ngày nữa.”
Sau khi Trì Bảo Châu đi, Trì Tuệ buồn bã đưa chiếc ghế đẩu cho Quý Nguyên Sơ: “Bị dính bẩn rồi.”
Thời tiết đang dần chuyển lạnh, Quý Nguyên Sơ đã cố ý kiếm một miếng vải tốt để bọc chiếc ghế đẩu nhỏ mà cô dùng để ngâm chân. Vừa mới làm xong, ghế đã bị Trì Bảo Châu đá vào.
Quý Nguyên Sơ lau sạch ghế rồi đặt nó sang một bên, yên lặng ngắm nhìn gương mặt thanh tú của Trì Tuệ.
Những lời vừa rồi của Trì Bảo Châu rõ ràng là để kích động Trì Tuệ. Dù không đạt được mục đích, nhưng trong lòng Quý Nguyên Sơ, chúng lại đâm một mũi nhọn sâu sắc.
Lúc cưới Trì Tuệ, anh thậm chí không có nổi một chiếc xe đạp. Lễ rước dâu chỉ dùng đến con lừa của đội sản xuất. Khi đó anh không nghĩ ngợi nhiều, nhưng bây giờ nhớ lại, anh thấy thật tủi thân cho cô.
“Tuệ Tuệ.”
“Dạ?” Trì Tuệ đang loay hoay với mấy mảnh vải, nghe anh gọi thì đáp lại không mấy chú ý.
Quý Nguyên Sơ mím môi, định nói rằng dù bây giờ cuộc sống có hơi khó khăn, nhưng anh hứa trong tương lai sẽ cho cô sống những ngày tháng tốt đẹp hơn. Trước khi kết hôn, cứ nửa tháng một lần anh lại lên chợ đen. Sáu tháng qua, anh nhận ra rằng chính quyền ngày càng dễ dãi hơn với việc buôn bán này.
Anh có linh cảm rằng các hoạt động giao thương, buôn bán sẽ ngày càng được nới lỏng, và không thể bị cấm mãi. Đến lúc đó, dù là buôn lậu thực phẩm, hàng hóa hay làm những công việc khác, chỉ cần cố gắng, anh chắc chắn sẽ kiếm đủ tiền để cho cô một cuộc sống tốt đẹp hơn.
Nhưng khi lời đến miệng, anh lại nuốt xuống.
Trì Tuệ chờ mãi không thấy anh nói gì thêm, bèn tò mò quay sang: “Sao thế?”
Quý Nguyên Sơ lắc đầu: “Không có gì, chỉ là định hỏi tối nay em muốn ăn gì.”
“Em ăn gì cũng được mà.”
...
Hai ngày sau, Trì Bảo Châu và Chu Khải kết hôn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.