Trọng Sinh 70: Tôi Bị Thôn Bá Ngậm Đi Rồi
Chương 16: Sắp Xếp Chỗ Ở 1
Phòng Củ Lương
16/07/2022
Nhưng điều khiến Lý Tuyết thất bại chính là, đại đa số nam thanh niên trong thôn đều có cảm tình với cô ta, lại hết lần này tới lần khác không bao gồm Lâm Diệu Đường.
Có mấy lần, cô ta cố tình ăn mặc, trang điểm đẹp đi ngang qua bên cạnh Lâm Diệu Đường, nhưng Lâm Diệu Đường đến nhìn cũng không thèm nhìn cô ta một cái. Cũng có lúc, cô ta gắng sức mang đồ nặng không được, Lâm Diệu Đường đã không thèm giúp lại còn tỏ thái độ ghét bỏ cô ta đã chắn đường anh.
Vốn tưởng rằng Lâm Diệu Đường chính là một tên ngốc không biết gì, nhưng hôm nay nhìn ánh mắt không chút che dấu của Lâm Diệu Đường, chỉ thiếu biểu hiện chảy nước miếng.
Trong lòng cô ta lập tức dâng lên một cảm giác khó chịu.
Cho nên đã có hành động vừa rồi.
Lâm Đại Sơn đi phía trước, các thanh niên trí thức lần lượt theo sau.
Cộng thêm cả mấy người Lâm Diệu Đường, gần hai mươi người, cả đoàn rất có khí thế.
“Đội trưởng, ông về rồi!” Phó Hưng Quốc đang ngồi ở gốc cây trước cửa đếm kiến, nhìn thấy đám người Lâm Đại Sơn trở về thì mừng rỡ, vội vàng nghênh đón.
"Giới thiệu cho mọi người một chút, mấy người này là đồng chí mới tới, đây là Phó Hưng Quốc, Lý Đông Mai, Tô Thấm Nhiễm, Lý Ái Dân. Tôi hy vọng mọi người có thể phát huy tinh thần đoàn kết thương yêu nhau, gian khổ phấn đấu, cùng nhau xây dựng tốt thôn Đại Thanh Sơn chúng ta." Lâm Đại Sơn cũng sẽ không nói quá nhiều lời dễ nghe.
"Khu nhà ở của thanh niên trí thức chỗ chúng ta có tất cả bảy gian phòng. Trong đó, một gian là nhà kho, một gian là phòng ăn, còn lại năm gian là phòng ở. Đây đều là vừa mới xây vì mọi người.”
“Cho nên, không có tường bao, phòng ở cũng không lớn, mỗi phòng có thể ở bốn người, năm người thì hơi chật một chút.”
“Ban đầu ở đây chúng ta có mười bảy đồng chí, ba đồng chí nữ, mười bốn đồng chí nam. Bây giờ năm đồng chí nữ sẽ ở một phòng, nên hơi chật một chút." Lâm Đại Sơn nói sơ qua tình hình chỗ ở của thanh niên trí thức cho mấy người nghe.
"Đội trưởng, bốn người đã rất chật chội rồi, năm người ở xoay người cũng không xoay được. Qua hai tháng nữa sẽ đến mùa đông, đắp dày hơn một chút thì làm sao ở được!" Một đồng chí nữ cao gầy, xương gò má hơi nhô cao nói với vẻ mặt không vui.
"Tôi và đồng chí Tô Thấm Nhiễm đắp một cái chăn!" Lý Đông Mai cũng nhìn ra mấy người bài xích mình và A Nhiễm nên vội vàng mở miệng.
"Cái gì?" Lâm Diệu Đường nhìn về phía Lý Đông Mai, đôi mắt trừng lớn như chuông đồng.
"Anh, anh định làm gì?" Lý Đông Mai bị dọa sợ, vẫn cảm thấy đồng chí Lâm này như có bệnh vậy.
“Các cô nếu không muốn thì chia ra một người đến nhà thôn dân ở.” Lâm Đại Sơn cũng bị Lâm Diệu Đường làm cho giật mình, hung hăng trừng mắt nhìn Lâm Diệu Đường một cái, sau đó nhìn về phía ba đồng chí nữ ban đầu. Hắn không muốn ở chỗ này nghe mấy đồng chí nữ cãi nhau, quá phiền toái.
“Ở nhà chúng ta, nhà chúng ta còn có gian phòng trống!” Ánh mắt Lâm Diệu Đường rạng rỡ.
“Ồn ào cái gì!” Lâm Đại Sơn cho Lâm Diệu Đường một cái tát.
"Đội trưởng, tôi không có chăn, cần ở cùng đồng chí Lý Đông Mai, thật sự không thích hợp đến nhà thôn dân ở. Ông xem có thể giúp đỡ nghĩ biện pháp hay không." Tô Thấm Nhiễm nhẹ nhàng lên tiếng, trên mặt mang theo ý khẩn cầu.
Đến nhà thôn dân ở không phải là một ý hay, bây giờ là lúc học cách tự lập và tự nắm lấy vận mệnh của mình.
Nhà nào cũng đông người, căn bản là không có phòng trống, cũng không dư chăn mà đưa cho mình. Ở nhà thôn dân cũng là đắp chung chăn với người ta, lương thực đều đặt ở trong tay người ta, ăn bao nhiêu đều là người ta định đoạt. Lao động nhiều chưa kể, còn có đàn ông nên cũng vô cùng bất tiện, càng ở lâu càng nhiều mâu thuẫn.
"Cứ quyết định như vậy đi. Năm đồng chí nữ thanh niên tri thức ở chung một phòng. Ai không đồng ý thì đến tìm tôi, tôi sẽ sắp xếp cho ở nhà thôn dân.” Lâm Đại Sơn trừng mắt nhìn nữ thanh niên tri thức lúc trước lên tiếng.
Khó chịu nhất là nữ thanh niên tri thức không có việc gì chỉ biết gây phiền toái.
Có mấy lần, cô ta cố tình ăn mặc, trang điểm đẹp đi ngang qua bên cạnh Lâm Diệu Đường, nhưng Lâm Diệu Đường đến nhìn cũng không thèm nhìn cô ta một cái. Cũng có lúc, cô ta gắng sức mang đồ nặng không được, Lâm Diệu Đường đã không thèm giúp lại còn tỏ thái độ ghét bỏ cô ta đã chắn đường anh.
Vốn tưởng rằng Lâm Diệu Đường chính là một tên ngốc không biết gì, nhưng hôm nay nhìn ánh mắt không chút che dấu của Lâm Diệu Đường, chỉ thiếu biểu hiện chảy nước miếng.
Trong lòng cô ta lập tức dâng lên một cảm giác khó chịu.
Cho nên đã có hành động vừa rồi.
Lâm Đại Sơn đi phía trước, các thanh niên trí thức lần lượt theo sau.
Cộng thêm cả mấy người Lâm Diệu Đường, gần hai mươi người, cả đoàn rất có khí thế.
“Đội trưởng, ông về rồi!” Phó Hưng Quốc đang ngồi ở gốc cây trước cửa đếm kiến, nhìn thấy đám người Lâm Đại Sơn trở về thì mừng rỡ, vội vàng nghênh đón.
"Giới thiệu cho mọi người một chút, mấy người này là đồng chí mới tới, đây là Phó Hưng Quốc, Lý Đông Mai, Tô Thấm Nhiễm, Lý Ái Dân. Tôi hy vọng mọi người có thể phát huy tinh thần đoàn kết thương yêu nhau, gian khổ phấn đấu, cùng nhau xây dựng tốt thôn Đại Thanh Sơn chúng ta." Lâm Đại Sơn cũng sẽ không nói quá nhiều lời dễ nghe.
"Khu nhà ở của thanh niên trí thức chỗ chúng ta có tất cả bảy gian phòng. Trong đó, một gian là nhà kho, một gian là phòng ăn, còn lại năm gian là phòng ở. Đây đều là vừa mới xây vì mọi người.”
“Cho nên, không có tường bao, phòng ở cũng không lớn, mỗi phòng có thể ở bốn người, năm người thì hơi chật một chút.”
“Ban đầu ở đây chúng ta có mười bảy đồng chí, ba đồng chí nữ, mười bốn đồng chí nam. Bây giờ năm đồng chí nữ sẽ ở một phòng, nên hơi chật một chút." Lâm Đại Sơn nói sơ qua tình hình chỗ ở của thanh niên trí thức cho mấy người nghe.
"Đội trưởng, bốn người đã rất chật chội rồi, năm người ở xoay người cũng không xoay được. Qua hai tháng nữa sẽ đến mùa đông, đắp dày hơn một chút thì làm sao ở được!" Một đồng chí nữ cao gầy, xương gò má hơi nhô cao nói với vẻ mặt không vui.
"Tôi và đồng chí Tô Thấm Nhiễm đắp một cái chăn!" Lý Đông Mai cũng nhìn ra mấy người bài xích mình và A Nhiễm nên vội vàng mở miệng.
"Cái gì?" Lâm Diệu Đường nhìn về phía Lý Đông Mai, đôi mắt trừng lớn như chuông đồng.
"Anh, anh định làm gì?" Lý Đông Mai bị dọa sợ, vẫn cảm thấy đồng chí Lâm này như có bệnh vậy.
“Các cô nếu không muốn thì chia ra một người đến nhà thôn dân ở.” Lâm Đại Sơn cũng bị Lâm Diệu Đường làm cho giật mình, hung hăng trừng mắt nhìn Lâm Diệu Đường một cái, sau đó nhìn về phía ba đồng chí nữ ban đầu. Hắn không muốn ở chỗ này nghe mấy đồng chí nữ cãi nhau, quá phiền toái.
“Ở nhà chúng ta, nhà chúng ta còn có gian phòng trống!” Ánh mắt Lâm Diệu Đường rạng rỡ.
“Ồn ào cái gì!” Lâm Đại Sơn cho Lâm Diệu Đường một cái tát.
"Đội trưởng, tôi không có chăn, cần ở cùng đồng chí Lý Đông Mai, thật sự không thích hợp đến nhà thôn dân ở. Ông xem có thể giúp đỡ nghĩ biện pháp hay không." Tô Thấm Nhiễm nhẹ nhàng lên tiếng, trên mặt mang theo ý khẩn cầu.
Đến nhà thôn dân ở không phải là một ý hay, bây giờ là lúc học cách tự lập và tự nắm lấy vận mệnh của mình.
Nhà nào cũng đông người, căn bản là không có phòng trống, cũng không dư chăn mà đưa cho mình. Ở nhà thôn dân cũng là đắp chung chăn với người ta, lương thực đều đặt ở trong tay người ta, ăn bao nhiêu đều là người ta định đoạt. Lao động nhiều chưa kể, còn có đàn ông nên cũng vô cùng bất tiện, càng ở lâu càng nhiều mâu thuẫn.
"Cứ quyết định như vậy đi. Năm đồng chí nữ thanh niên tri thức ở chung một phòng. Ai không đồng ý thì đến tìm tôi, tôi sẽ sắp xếp cho ở nhà thôn dân.” Lâm Đại Sơn trừng mắt nhìn nữ thanh niên tri thức lúc trước lên tiếng.
Khó chịu nhất là nữ thanh niên tri thức không có việc gì chỉ biết gây phiền toái.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.