Trọng Sinh 70, Vả Mặt Chồng Cũ, Nhân Sinh Làm Lại Từ Đầu
Chương 4: Gặp Gỡ
Toan Nãi Ngũ Mao Nhất Hạp
10/11/2024
"Này! Con nhóc chết tiệt này, dám trừng mắt với tao! Thật là phản rồi! Đồ bỏ đi đúng là đồ bỏ đi!"
Người con dâu cả Tôn Nhị Nương liếc nhìn gian nhà phía tây trong sân rồi quay sang hỏi bà: "Mẹ,chị dâu thứ sắp sinh rồi, mẹ không sang xem sao?"
Chu Thủy Muội nghe vậy lập tức khạc một bãi nước bọt về phía tây, rồi chửi ầm lên: "Đồ bỏ đi! Một đứa không đẻ được, nhìn nó tao thấy bẩn mắt! Đẻ ra một lũ đồ bỏ đi, hồi đó đẻ ra tao nên nhét vào bô nước tiểu dìm chết đi, đỡ phải nhìn thấy chướng mắt!"
Những năm này nhà ở nông thôn đều là nhà đất, căn bản không cách âm, thêm vào đó Chu Thủy Muội cố tình nói to nên Vương Quyên nằm trên giường nghe rõ mồn một, không biết là vì tủi thân hay đau đớn, nước mắt cứ thế chảy dài trên khóe mắt.
Kết hôn mười chín năm, bà liên tiếp sinh bốn đứa con gái, vẫn không thể sinh được đứa nào có của quý, bà luôn cảm thấy có lỗi với nhà chồng, càng có lỗi với chồng mình, đứa con trong bụng này chờ chín năm mới có, nhất định phải là con trai, như vậy bà chết cũng nhắm mắt xuôi tay.
"Mẹ, mẹ đừng khóc, bố và chị con sắp về rồi, mẹ phải giữ sức."
Diệp Phương thấy bà rơi nước mắt, vội vàng đi đến an ủi, Diệp Lan, Diệp Bình nằm bên cạnh cũng học theo cô dỗ dành mẹ.
Vương Quyên nhìn ba đứa con gái nằm trước giường, gật đầu an ủi, mặc dù chúng không phải con trai nhưng đứa nào cũng ngoan ngoãn, đều là con ngoan của bà.
Bên kia, Diệp Thanh ra khỏi cửa đi thẳng đến nhà đội trưởng, lúc này trời mới tờ mờ sáng, nhà nhà hộ hộ cơ bản đều đang ngủ, cô gõ cửa mãi mới có người ra mở. Chưa kịp để người kia mở lời, cô đã vội vàng nói: "Ông Hàn, mẹ cháu sắp sinh rồi, có thể sẽ khó sinh, cháu muốn mượn xe ba gác của đội chúng ta đưa bà ấy đến bệnh viện!"
Đội trưởng Hàn Điền Sinh nghe cô nói vậy, trong lòng cũng rất lo lắng, gật đầu nói: "Được, vậy cháu theo chú đến kho kéo xe đi!"
"Vâng, cảm ơn ông Hàn!"
Diệp Thanh cảm kích cúi chào ông, sau đó theo ông đến kho kéo xe.
Năm nay cô mười tám tuổi, từ nhỏ đến lớn không ít lần làm việc đồng áng nên tự mình kéo một chiếc xe ba gác rỗng cũng không tốn sức, từ chối ý tốt của Hàn Điền Sinh, tự mình kéo xe ba gác chạy về nhà không ngừng nghỉ nhưng khi giữa đường đột nhiên nhìn thấy bóng dáng cao lớn gầy gò kia, cô vẫn không nhịn được mà dừng bước.
Hướng Trường Lâm cũng nhìn thấy cô, thấy cô tự mình kéo xe ba gác, còn chạy nhanh như vậy, suy nghĩ một chút rồi tiến lên hỏi: "Diệp Thanh, em, cần giúp không?"
Diệp Thanh nhìn người đàn ông mà mình ngày đêm mong nhớ, mắt đỏ hoe, muốn mở miệng nhưng cổ họng như bị thứ gì đó chặn lại, căn bản không phát ra được tiếng, chỉ có thể gật đầu lia lịa.
Em cần anh giúp, anh đừng bao giờ rời xa em!
Có thể gặp lại anh bằng xương bằng thịt, thật tốt!
Người con dâu cả Tôn Nhị Nương liếc nhìn gian nhà phía tây trong sân rồi quay sang hỏi bà: "Mẹ,chị dâu thứ sắp sinh rồi, mẹ không sang xem sao?"
Chu Thủy Muội nghe vậy lập tức khạc một bãi nước bọt về phía tây, rồi chửi ầm lên: "Đồ bỏ đi! Một đứa không đẻ được, nhìn nó tao thấy bẩn mắt! Đẻ ra một lũ đồ bỏ đi, hồi đó đẻ ra tao nên nhét vào bô nước tiểu dìm chết đi, đỡ phải nhìn thấy chướng mắt!"
Những năm này nhà ở nông thôn đều là nhà đất, căn bản không cách âm, thêm vào đó Chu Thủy Muội cố tình nói to nên Vương Quyên nằm trên giường nghe rõ mồn một, không biết là vì tủi thân hay đau đớn, nước mắt cứ thế chảy dài trên khóe mắt.
Kết hôn mười chín năm, bà liên tiếp sinh bốn đứa con gái, vẫn không thể sinh được đứa nào có của quý, bà luôn cảm thấy có lỗi với nhà chồng, càng có lỗi với chồng mình, đứa con trong bụng này chờ chín năm mới có, nhất định phải là con trai, như vậy bà chết cũng nhắm mắt xuôi tay.
"Mẹ, mẹ đừng khóc, bố và chị con sắp về rồi, mẹ phải giữ sức."
Diệp Phương thấy bà rơi nước mắt, vội vàng đi đến an ủi, Diệp Lan, Diệp Bình nằm bên cạnh cũng học theo cô dỗ dành mẹ.
Vương Quyên nhìn ba đứa con gái nằm trước giường, gật đầu an ủi, mặc dù chúng không phải con trai nhưng đứa nào cũng ngoan ngoãn, đều là con ngoan của bà.
Bên kia, Diệp Thanh ra khỏi cửa đi thẳng đến nhà đội trưởng, lúc này trời mới tờ mờ sáng, nhà nhà hộ hộ cơ bản đều đang ngủ, cô gõ cửa mãi mới có người ra mở. Chưa kịp để người kia mở lời, cô đã vội vàng nói: "Ông Hàn, mẹ cháu sắp sinh rồi, có thể sẽ khó sinh, cháu muốn mượn xe ba gác của đội chúng ta đưa bà ấy đến bệnh viện!"
Đội trưởng Hàn Điền Sinh nghe cô nói vậy, trong lòng cũng rất lo lắng, gật đầu nói: "Được, vậy cháu theo chú đến kho kéo xe đi!"
"Vâng, cảm ơn ông Hàn!"
Diệp Thanh cảm kích cúi chào ông, sau đó theo ông đến kho kéo xe.
Năm nay cô mười tám tuổi, từ nhỏ đến lớn không ít lần làm việc đồng áng nên tự mình kéo một chiếc xe ba gác rỗng cũng không tốn sức, từ chối ý tốt của Hàn Điền Sinh, tự mình kéo xe ba gác chạy về nhà không ngừng nghỉ nhưng khi giữa đường đột nhiên nhìn thấy bóng dáng cao lớn gầy gò kia, cô vẫn không nhịn được mà dừng bước.
Hướng Trường Lâm cũng nhìn thấy cô, thấy cô tự mình kéo xe ba gác, còn chạy nhanh như vậy, suy nghĩ một chút rồi tiến lên hỏi: "Diệp Thanh, em, cần giúp không?"
Diệp Thanh nhìn người đàn ông mà mình ngày đêm mong nhớ, mắt đỏ hoe, muốn mở miệng nhưng cổ họng như bị thứ gì đó chặn lại, căn bản không phát ra được tiếng, chỉ có thể gật đầu lia lịa.
Em cần anh giúp, anh đừng bao giờ rời xa em!
Có thể gặp lại anh bằng xương bằng thịt, thật tốt!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.