Trọng Sinh 80: Bị Thế Gả Cho Tháo Hàn Tàn Tật, Ai Ngờ Đời Ta Lên Hương!
Chương 1: Trở Về Năm 1985 (1)
Hoài Nha Đầu
14/07/2024
"Á!" Trong cơn đau đầu dữ dội, Ninh Tịch tỉnh giấc từ cơn ác mộng, theo thói quen đưa tay cầm lấy chiếc cốc đặt trên tủ đầu giường, ừng ực đổ mấy ngụm nước vào miệng.
Rầm! Rầm!
Ngoài phòng truyền đến tiếng động lớn và tiếng chửi bới khó nghe.
"Ninh Tịch, đồ khốn nạn, cút ra đây cho tao."
"Hôm qua mày hứa với tao thế nào."
"Con ranh chết tiệt, tao bảo mày cút ra đây, mày có nghe thấy không."
Ninh Tịch toàn thân toát mồ hôi lạnh, sắc mặt trắng bệch, vẫn chưa hoàn hồn sau cơn ác mộng.
Cô từ từ cúi đầu.
Chiếc cốc thủy tinh trong tay đã biến thành chiếc cốc tráng men in dòng chữ "Phục vụ nhân dân."
Cô từ từ quay đầu nhìn xung quanh.
Bức tường đất gồ ghề, mái nhà lợp rơm.
Chiếc giường gỗ ọp ẹp.
Chiếc ghế đẩu tự chế.
Cửa sổ gỗ trong suốt, từng tia nắng len lỏi qua ô cửa sổ hé mở, vô số hạt bụi bay lơ lửng trong luồng sáng.
Dưới cửa sổ, một chiếc bàn gỗ kê sát tường, trên đó chất một chồng sách, trước bàn là một chiếc xe lăn, một người đàn ông ngồi trên đó nhìn cô chằm chằm.
Lục Nam.
Đó là chồng cũ của cô, Lục Nam.
"Ninh Tịch, mày chết rồi à? Không chết thì cút ra đây."
Tiếng chửi bới ngoài cửa vẫn chưa dừng.
"Rầm rầm rầm..." Cánh cửa gỗ đã trải qua bao năm tháng bị người ta đập đến rung chuyển, vô số mảnh vụn gỗ bay theo gió.
Cơ thể đau nhức, tiếng chửi bới khó nghe, ánh mắt lạnh lẽo đều chứng minh một sự thật.
Cô đã trở về, trở về năm 1985, trở về ngày cô và Lục Nam ly hôn.
Một luồng khí lạnh từ lòng bàn chân chạy thẳng lên đỉnh đầu, cơ thể run rẩy như cầy sấy, ký ức cũng như cơn lũ vỡ đê ùa về.
Cô và Lục Nam bị ép buộc phải ở bên nhau.
Ít nhất thì Lục Nam nghĩ vậy.
Anh là hôn phu của chị gái cô, Ninh Hồng, anh bị thương ở quân đội, đôi chân bị phế, cả đời chỉ có thể ngồi trên xe lăn, Ninh Hồng không muốn lấy một kẻ tàn phế, ở nhà khóc lóc om sòm nói thế nào cũng không chịu lấy, cuối cùng cô bị đẩy ra thay Ninh Hồng gả cho Lục Nam.
Cuộc sống sau khi kết hôn của họ có thể dùng hai từ "Cơm không lành, canh không ngọt." để hình dung, anh chán ghét cô, lười nói chuyện với cô, mẹ chồng Dương Ngọc Phương ghét cô, không đánh thì mắng, coi cô như con ở, muốn sai bảo thế nào thì sai bảo, một cô gái tính tình nhu nhược như cô bị ép thành đàn bà chanh chua, ngày nào cũng cãi nhau.
Sau đó, dưới sự xúi giục của bố mẹ, cô làm ầm lên đòi phân gia, Lục Nam có lẽ cũng chán cô lắm rồi, đồng ý phân gia đưa cô về căn nhà cũ trước đây.
Rầm! Rầm!
Ngoài phòng truyền đến tiếng động lớn và tiếng chửi bới khó nghe.
"Ninh Tịch, đồ khốn nạn, cút ra đây cho tao."
"Hôm qua mày hứa với tao thế nào."
"Con ranh chết tiệt, tao bảo mày cút ra đây, mày có nghe thấy không."
Ninh Tịch toàn thân toát mồ hôi lạnh, sắc mặt trắng bệch, vẫn chưa hoàn hồn sau cơn ác mộng.
Cô từ từ cúi đầu.
Chiếc cốc thủy tinh trong tay đã biến thành chiếc cốc tráng men in dòng chữ "Phục vụ nhân dân."
Cô từ từ quay đầu nhìn xung quanh.
Bức tường đất gồ ghề, mái nhà lợp rơm.
Chiếc giường gỗ ọp ẹp.
Chiếc ghế đẩu tự chế.
Cửa sổ gỗ trong suốt, từng tia nắng len lỏi qua ô cửa sổ hé mở, vô số hạt bụi bay lơ lửng trong luồng sáng.
Dưới cửa sổ, một chiếc bàn gỗ kê sát tường, trên đó chất một chồng sách, trước bàn là một chiếc xe lăn, một người đàn ông ngồi trên đó nhìn cô chằm chằm.
Lục Nam.
Đó là chồng cũ của cô, Lục Nam.
"Ninh Tịch, mày chết rồi à? Không chết thì cút ra đây."
Tiếng chửi bới ngoài cửa vẫn chưa dừng.
"Rầm rầm rầm..." Cánh cửa gỗ đã trải qua bao năm tháng bị người ta đập đến rung chuyển, vô số mảnh vụn gỗ bay theo gió.
Cơ thể đau nhức, tiếng chửi bới khó nghe, ánh mắt lạnh lẽo đều chứng minh một sự thật.
Cô đã trở về, trở về năm 1985, trở về ngày cô và Lục Nam ly hôn.
Một luồng khí lạnh từ lòng bàn chân chạy thẳng lên đỉnh đầu, cơ thể run rẩy như cầy sấy, ký ức cũng như cơn lũ vỡ đê ùa về.
Cô và Lục Nam bị ép buộc phải ở bên nhau.
Ít nhất thì Lục Nam nghĩ vậy.
Anh là hôn phu của chị gái cô, Ninh Hồng, anh bị thương ở quân đội, đôi chân bị phế, cả đời chỉ có thể ngồi trên xe lăn, Ninh Hồng không muốn lấy một kẻ tàn phế, ở nhà khóc lóc om sòm nói thế nào cũng không chịu lấy, cuối cùng cô bị đẩy ra thay Ninh Hồng gả cho Lục Nam.
Cuộc sống sau khi kết hôn của họ có thể dùng hai từ "Cơm không lành, canh không ngọt." để hình dung, anh chán ghét cô, lười nói chuyện với cô, mẹ chồng Dương Ngọc Phương ghét cô, không đánh thì mắng, coi cô như con ở, muốn sai bảo thế nào thì sai bảo, một cô gái tính tình nhu nhược như cô bị ép thành đàn bà chanh chua, ngày nào cũng cãi nhau.
Sau đó, dưới sự xúi giục của bố mẹ, cô làm ầm lên đòi phân gia, Lục Nam có lẽ cũng chán cô lắm rồi, đồng ý phân gia đưa cô về căn nhà cũ trước đây.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.