Trọng Sinh 80: Cô Vợ Xinh Đẹp Muốn Đổi Đời
Chương 4: Gương Chiếu Yêu
Nhạc Tiểu Thất
10/01/2024
Trong trí nhớ của Trác Huyên, cô không thích ăn trứng gà nhất, ở xã hội hiện đại, trứng gà chỉ là một trong những loại thực phẩm dinh dưỡng mà thôi.
Thấy cô không ăn, bà mẹ nghĩ là con gái không dám, chột dạ nhìn hai đứa trẻ vẫn luôn im lặng kia, cố gắng bỏ qua ánh mắt khát vọng của chúng, môi mấp máy: “Vân Vân mới vừa trải qua cái chết, hai đứa có dám vào trong quan tài nằm hay không…?”
Trong lòng Trác Huyên ấm áp, đây là cảm giác khi được người chở che, cảm giác mà cô ít khi có ở kiếp trước.
Cô cầm lấy cái bát sứ, không hiểu vì sao bỗng nói một câu “cảm ơn”.
Buổi tối trước khi ngủ, cô nhìn quanh cái phòng đất, ngoại trừ cục xà phòng còn có thể dùng để rửa mặt, không có bất kỳ đồ dùng vệ sinh cá nhân ở đây.
Nhìn hành động của hai đứa nhóc, đến nước nóng cũng là thứ xa xỉ, vì lúc đun nước, bé trai mặt đầy tro không cẩn thận làm đổ nửa bát nước, lập tức bị bé gái mắng.
Muốn tắm bằng nước nóng, đúng là nằm mơ.
Trác Huyên thở dài, còn cái nhà vệ sinh hôi muốn chết kia, chắc ngày mai cô không còn tâm trạng ăn cơm nữa mất.
Lề mề đi theo sau bé gái tới phòng phía Đông, cô mới biết được, hóa ra mình và bé gái này ở chung phòng đó.
Cô mặc nguyên bộ đồ trên người, nằm xuống giường, vừa đắp cái chăn thô cứng lên thì bé trai kia trần truồng chạy vào, phóng vèo một cái, vén chăn lên chui vào.
Trác Huyên: ….
Đcm, người mười bốn mười lăm tuổi, có thể để ý đến việc nam nữ khác biệt không?
Cô bé kia mắng: “Mục Trường Thụy! Mày cứ suốt ngày cởi chuồng như thế cho ai xem hả? Cẩn thận chó cắn mất đồ của mày!”
Lời lẽ thô tục quá, Trác Huyên thở dài trong lòng.
Cậu nhóc cũng không chịu thua kém: “Mục Diễm Lệ, chị thì giỏi rồi, mỗi ngày chỉ biết soi gương, cái gương sắp biến thành ‘gương chiếu yêu’ rồi kia kìa!”
“Phụttt.” Trác Huyên cười nhẹ một cái.
Không ngờ hai đứa trẻ đó lập tức quay đầu, chĩa mũi súng vào cô: “Mục Nguyệt Vân, chị cười cái gì? tất cả đều là tại chị, chết thì chết, lại còn sống lại, ăn hết đồ ăn nhà họ Mục chúng tôi.”
“Mẹ còn cho chị ta ăn trứng luộc rồi, rõ ràng em mới là đích tôn của nhà họ Mục!” Cậu nhóc hung dữ nói.
“Mục Trường Thụy, ngoại trừ việc là con trai, mày còn cái gì khác đáng để khoe khoang không?” Cô bé kia lại quay súng về phía cậu nhóc, bọn chúng không kém nhau bao tuổi, cả hai cứ như là song sinh.
Cậu nhóc không chịu nhún nhường, chui ra khỏi chăn, hung hăng lướt qua Trác Huyền, véo Mục Diễm Lệ đang nằm ở đầu giường - chỗ gần lò sưởi, mắng lại: “Chị đúng là khôn quá, mỗi ngày đều chiếm chỗ nằm ở gần lò sưởi, chị chỉ là đứa thứ hai trong nhà, đâu đến lượt chị nằm ở đầu giường đâu!”
Mục Diễm Lệ lập tức nhéo lại trả thù: “Tao không được nằm thì chả lẽ cho thằng út mày nằm? Hay là để cho Mục Nguyệt Văn nằm? Đây là lò sưởi của nhà họ Mục chúng ta, còn chị ta vốn tên là Tạ Trác Huyên!”
Ai da, vậy mà còn có chuyện xưa phía sau nữa, còn tên thật…chờ chút, Tạ Trác Huyên! Có lẽ đây là mối liên kết duy nhất giữa cô và nguyên chủ.
Trác Huyên đứng dậy núp ở bên tường, dọn chỗ cho hai đứa nhóc đánh nhau, mong chúng nói ra nhiều tin tức hơn. Đáng tiếc, bọn chúng không đấu võ mồm nữa mà chỉ tập trung đánh đối phương.
Một lúc sau, cả hai đứa đều bị thương, đều không phục.
Một đứa ở trần, một đứa khoác chăn, chạy đi tìm người lớn trong nhà kể lể.
Trác Huyên thở dài, trải rộng chăn ra rồi nằm xuống, xem ra hai đứa nhóc kia là em cùng mẹ khác cha của cô.
Bảo sao cái người gọi là “cha” kia lại nhìn cô với ánh mắt kỳ lạ, không có chút yêu thương nào cả, coi cô là đồ dư thừa, chỉ ước gì cô chết đi .
Thấy cô không ăn, bà mẹ nghĩ là con gái không dám, chột dạ nhìn hai đứa trẻ vẫn luôn im lặng kia, cố gắng bỏ qua ánh mắt khát vọng của chúng, môi mấp máy: “Vân Vân mới vừa trải qua cái chết, hai đứa có dám vào trong quan tài nằm hay không…?”
Trong lòng Trác Huyên ấm áp, đây là cảm giác khi được người chở che, cảm giác mà cô ít khi có ở kiếp trước.
Cô cầm lấy cái bát sứ, không hiểu vì sao bỗng nói một câu “cảm ơn”.
Buổi tối trước khi ngủ, cô nhìn quanh cái phòng đất, ngoại trừ cục xà phòng còn có thể dùng để rửa mặt, không có bất kỳ đồ dùng vệ sinh cá nhân ở đây.
Nhìn hành động của hai đứa nhóc, đến nước nóng cũng là thứ xa xỉ, vì lúc đun nước, bé trai mặt đầy tro không cẩn thận làm đổ nửa bát nước, lập tức bị bé gái mắng.
Muốn tắm bằng nước nóng, đúng là nằm mơ.
Trác Huyên thở dài, còn cái nhà vệ sinh hôi muốn chết kia, chắc ngày mai cô không còn tâm trạng ăn cơm nữa mất.
Lề mề đi theo sau bé gái tới phòng phía Đông, cô mới biết được, hóa ra mình và bé gái này ở chung phòng đó.
Cô mặc nguyên bộ đồ trên người, nằm xuống giường, vừa đắp cái chăn thô cứng lên thì bé trai kia trần truồng chạy vào, phóng vèo một cái, vén chăn lên chui vào.
Trác Huyên: ….
Đcm, người mười bốn mười lăm tuổi, có thể để ý đến việc nam nữ khác biệt không?
Cô bé kia mắng: “Mục Trường Thụy! Mày cứ suốt ngày cởi chuồng như thế cho ai xem hả? Cẩn thận chó cắn mất đồ của mày!”
Lời lẽ thô tục quá, Trác Huyên thở dài trong lòng.
Cậu nhóc cũng không chịu thua kém: “Mục Diễm Lệ, chị thì giỏi rồi, mỗi ngày chỉ biết soi gương, cái gương sắp biến thành ‘gương chiếu yêu’ rồi kia kìa!”
“Phụttt.” Trác Huyên cười nhẹ một cái.
Không ngờ hai đứa trẻ đó lập tức quay đầu, chĩa mũi súng vào cô: “Mục Nguyệt Vân, chị cười cái gì? tất cả đều là tại chị, chết thì chết, lại còn sống lại, ăn hết đồ ăn nhà họ Mục chúng tôi.”
“Mẹ còn cho chị ta ăn trứng luộc rồi, rõ ràng em mới là đích tôn của nhà họ Mục!” Cậu nhóc hung dữ nói.
“Mục Trường Thụy, ngoại trừ việc là con trai, mày còn cái gì khác đáng để khoe khoang không?” Cô bé kia lại quay súng về phía cậu nhóc, bọn chúng không kém nhau bao tuổi, cả hai cứ như là song sinh.
Cậu nhóc không chịu nhún nhường, chui ra khỏi chăn, hung hăng lướt qua Trác Huyền, véo Mục Diễm Lệ đang nằm ở đầu giường - chỗ gần lò sưởi, mắng lại: “Chị đúng là khôn quá, mỗi ngày đều chiếm chỗ nằm ở gần lò sưởi, chị chỉ là đứa thứ hai trong nhà, đâu đến lượt chị nằm ở đầu giường đâu!”
Mục Diễm Lệ lập tức nhéo lại trả thù: “Tao không được nằm thì chả lẽ cho thằng út mày nằm? Hay là để cho Mục Nguyệt Văn nằm? Đây là lò sưởi của nhà họ Mục chúng ta, còn chị ta vốn tên là Tạ Trác Huyên!”
Ai da, vậy mà còn có chuyện xưa phía sau nữa, còn tên thật…chờ chút, Tạ Trác Huyên! Có lẽ đây là mối liên kết duy nhất giữa cô và nguyên chủ.
Trác Huyên đứng dậy núp ở bên tường, dọn chỗ cho hai đứa nhóc đánh nhau, mong chúng nói ra nhiều tin tức hơn. Đáng tiếc, bọn chúng không đấu võ mồm nữa mà chỉ tập trung đánh đối phương.
Một lúc sau, cả hai đứa đều bị thương, đều không phục.
Một đứa ở trần, một đứa khoác chăn, chạy đi tìm người lớn trong nhà kể lể.
Trác Huyên thở dài, trải rộng chăn ra rồi nằm xuống, xem ra hai đứa nhóc kia là em cùng mẹ khác cha của cô.
Bảo sao cái người gọi là “cha” kia lại nhìn cô với ánh mắt kỳ lạ, không có chút yêu thương nào cả, coi cô là đồ dư thừa, chỉ ước gì cô chết đi .
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.