Trọng Sinh 80: Gả Cho Công Tử Bột
Chương 29:
Vũ Gia Vân Bắc
04/11/2024
"Dương Dương, em đừng vội, Chị hai tìm quần áo thay cho em trước, chờ lát nữa chúng ta đi tìm chị cả."
Chị cả của cô là công nhân của nhà máy thực phẩm, anh rể cả Trương Vận Lai là tiểu đội trưởng của công ty xe buýt, cha mẹ đều là lãnh đạo nhỏ của nhà máy sắt thép.
Lúc trước khi bọn họ kết hôn, Trương gia đã chướng mắt chị cả của cô.
Là Trương Vận Lai thấy chị cả cô xinh đẹp, nhất định muốn cưới.
Nhưng cưới về không bao lâu, Trương Vận Lai đã chán, suốt ngày ở bên ngoài uống rượu đánh bài không về nhà.
Hơn nữa bọn họ kết hôn mấy năm đều không có con, Trương Vận Lai càng thêm trầm trọng, hoàn toàn coi chị cả của cô thành bảo mẫu.
Đời trước, chị cả của cô chính là mang thai vào năm nay, sinh một cô con gái.
Trương gia trọng nam khinh nữ, trong lúc ở cử đã khắt khe với chị cả của cô, tên súc sinh Trương Vận Lai kia lại càng lén lút ở bên ngoài tìm phụ nữ.
Nhưng chị cả cô tư tưởng truyền thống sống chết không ly hôn, hơn nữa nhà mẹ đẻ không cho chỗ dựa, cứ như vậy ở cùng Trương Vận Lai bị chọc giận hơn nửa đời người.
Đời này, cô nhất định phải khuyên chị cả cô rời khỏi Trương Vận Lai.
Khương Tiễn Lê lại lảo đảo chạy lên lầu, sau đó gõ cửa phòng Tạ Cảnh Thành.
Anh cũng đang ngủ trưa, mơ mơ màng màng lên tiếng, "Vào đi."
Khương Tiễn Lê đẩy cửa đi vào, nhìn thấy anh còn chưa mở mắt, liền rón ra rón rén nhỏ giọng nói: "Cái kia... Em trai tôi đến, trên người đều bị ướt, anh cho nó mượn một bộ quần áo để mặc nhé."
Tạ Cảnh Thành cao 1m87, em trai cô cũng cao 1m85, dáng người hai người không chênh lệch lắm, hẳn là có thể mặc vào.
Cô chọn một chiếc áo sơ mi trắng, một chiếc quần đen từ tủ quần áo, lại cầm một chiếc áo khoác.
Đang định đi, Tạ Cảnh Thành đột nhiên ngồi dậy.
"Sao thằng bé lại đến vào lúc này, có phải có chuyện gì hay không?"
Khương Tiễn Lê cũng không giấu giếm, "Ừm, chị cả của tôi cãi nhau với chị rể, nó đến để tôi cùng nó đi xem. Chuyện đó e là còn phải mượn xe của anh dùng một chút."
"Hai chúng ta là vợ chồng, của tôi chính là của cô, cái gì mà mượn hay không mượn. Chỉ là mưa này so với giữa trưa càng lớn, cô một mình lái xe tôi không yên tâm, cô trước hết để Dương Dương thay quần áo. Tôi sẽ rời giường đưa các cô qua đó."
Khương Tiễn Lê mím môi, nói: "Thật sự là quá cảm ơn anh."
"Không cần, đây là việc tôi nên làm."
Khương Tiễn Lê xoay người rời đi, khóe môi lại không tự chủ mà nhiễm ý cười.
Đời trước, Ngô Kiến Đình phiền nhất chính là nghe được chuyện vụn vặt nhà các cô, chỉ biết chê chuyện nhà các cô phiền lòng, chớ nói chi là hỗ trợ.
Thật không ngờ, tên ăn chơi trác táng trong mắt người ngoài như Tạ Cảnh Thành lại nhiệt tình trượng nghĩa như vậy.
Khi đám người Khương Tiễn Lê đến nơi hai vợ chồng Khương Tiễn Hồng cãi nhau, người đã không còn nữa, lại cuống quít đi đến nhà cô ấy.
Cửa chính Trương gia khóa trái, Khương Tiễn Lê dùng sức gõ gõ.
Một hồi lâu bên trong mới truyền đến thanh âm không kiên nhẫn của Trương Vận Lai, "Ai vậy?"
Mở cửa ra, anh ta nhìn thấy Khương Tiễn Lê và Khương Tiễn Dương đứng bên ngoài, lời khó nghe vừa muốn nói ra khỏi miệng, nhìn thấy Tạ Cảnh Thành, lập tức tươi cười rạng rỡ.
"Đây không phải em rể hai sao? Ngọn gió nào thổi ngài tới đây vậy, mau vào mau vào."
Trương gia, ba gian nhà ngói cùng một tiểu viện, Khương Tiễn Lê cũng không vào nhà, chỉ ở trong sân nói: "Chị cả của tôi đâu?"
Trương Vận Lai cười nịnh nọt: "Nếu không sao người ta lại nói chị em ruột tâm linh tương thông, có thể chị cả của em biết các em sẽ tới, nên ra ngoài mua đồ ăn rồi."
Chị cả của cô là công nhân của nhà máy thực phẩm, anh rể cả Trương Vận Lai là tiểu đội trưởng của công ty xe buýt, cha mẹ đều là lãnh đạo nhỏ của nhà máy sắt thép.
Lúc trước khi bọn họ kết hôn, Trương gia đã chướng mắt chị cả của cô.
Là Trương Vận Lai thấy chị cả cô xinh đẹp, nhất định muốn cưới.
Nhưng cưới về không bao lâu, Trương Vận Lai đã chán, suốt ngày ở bên ngoài uống rượu đánh bài không về nhà.
Hơn nữa bọn họ kết hôn mấy năm đều không có con, Trương Vận Lai càng thêm trầm trọng, hoàn toàn coi chị cả của cô thành bảo mẫu.
Đời trước, chị cả của cô chính là mang thai vào năm nay, sinh một cô con gái.
Trương gia trọng nam khinh nữ, trong lúc ở cử đã khắt khe với chị cả của cô, tên súc sinh Trương Vận Lai kia lại càng lén lút ở bên ngoài tìm phụ nữ.
Nhưng chị cả cô tư tưởng truyền thống sống chết không ly hôn, hơn nữa nhà mẹ đẻ không cho chỗ dựa, cứ như vậy ở cùng Trương Vận Lai bị chọc giận hơn nửa đời người.
Đời này, cô nhất định phải khuyên chị cả cô rời khỏi Trương Vận Lai.
Khương Tiễn Lê lại lảo đảo chạy lên lầu, sau đó gõ cửa phòng Tạ Cảnh Thành.
Anh cũng đang ngủ trưa, mơ mơ màng màng lên tiếng, "Vào đi."
Khương Tiễn Lê đẩy cửa đi vào, nhìn thấy anh còn chưa mở mắt, liền rón ra rón rén nhỏ giọng nói: "Cái kia... Em trai tôi đến, trên người đều bị ướt, anh cho nó mượn một bộ quần áo để mặc nhé."
Tạ Cảnh Thành cao 1m87, em trai cô cũng cao 1m85, dáng người hai người không chênh lệch lắm, hẳn là có thể mặc vào.
Cô chọn một chiếc áo sơ mi trắng, một chiếc quần đen từ tủ quần áo, lại cầm một chiếc áo khoác.
Đang định đi, Tạ Cảnh Thành đột nhiên ngồi dậy.
"Sao thằng bé lại đến vào lúc này, có phải có chuyện gì hay không?"
Khương Tiễn Lê cũng không giấu giếm, "Ừm, chị cả của tôi cãi nhau với chị rể, nó đến để tôi cùng nó đi xem. Chuyện đó e là còn phải mượn xe của anh dùng một chút."
"Hai chúng ta là vợ chồng, của tôi chính là của cô, cái gì mà mượn hay không mượn. Chỉ là mưa này so với giữa trưa càng lớn, cô một mình lái xe tôi không yên tâm, cô trước hết để Dương Dương thay quần áo. Tôi sẽ rời giường đưa các cô qua đó."
Khương Tiễn Lê mím môi, nói: "Thật sự là quá cảm ơn anh."
"Không cần, đây là việc tôi nên làm."
Khương Tiễn Lê xoay người rời đi, khóe môi lại không tự chủ mà nhiễm ý cười.
Đời trước, Ngô Kiến Đình phiền nhất chính là nghe được chuyện vụn vặt nhà các cô, chỉ biết chê chuyện nhà các cô phiền lòng, chớ nói chi là hỗ trợ.
Thật không ngờ, tên ăn chơi trác táng trong mắt người ngoài như Tạ Cảnh Thành lại nhiệt tình trượng nghĩa như vậy.
Khi đám người Khương Tiễn Lê đến nơi hai vợ chồng Khương Tiễn Hồng cãi nhau, người đã không còn nữa, lại cuống quít đi đến nhà cô ấy.
Cửa chính Trương gia khóa trái, Khương Tiễn Lê dùng sức gõ gõ.
Một hồi lâu bên trong mới truyền đến thanh âm không kiên nhẫn của Trương Vận Lai, "Ai vậy?"
Mở cửa ra, anh ta nhìn thấy Khương Tiễn Lê và Khương Tiễn Dương đứng bên ngoài, lời khó nghe vừa muốn nói ra khỏi miệng, nhìn thấy Tạ Cảnh Thành, lập tức tươi cười rạng rỡ.
"Đây không phải em rể hai sao? Ngọn gió nào thổi ngài tới đây vậy, mau vào mau vào."
Trương gia, ba gian nhà ngói cùng một tiểu viện, Khương Tiễn Lê cũng không vào nhà, chỉ ở trong sân nói: "Chị cả của tôi đâu?"
Trương Vận Lai cười nịnh nọt: "Nếu không sao người ta lại nói chị em ruột tâm linh tương thông, có thể chị cả của em biết các em sẽ tới, nên ra ngoài mua đồ ăn rồi."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.