Trọng Sinh 80: Gả Cho Công Tử Bột
Chương 40:
Vũ Gia Vân Bắc
04/11/2024
Tạ Cảnh Thành trừng mắt: "Nói bớ bậy gì đấy, đây là chị dâu cậu."
Người đàn ông lập tức hiểu ra, nghiêm mặt nói: "Hiểu rồi, chị dâu! Em là Quan Hạo, bạn từ thuở nhỏ của anh Thành, hôm anh chị cưới em đi vắng nên không dự được đám cưới, vì thế mới không biết chị dâu. Vừa rồi em chỉ đùa thôi, chị dâu đừng để bụng. Tối nay anh chị cứ ăn thoải mái, em mời."
"Chào cậu Quan Hạo, rất hân hạnh được biết cậu, tôi là Khương Tiễn Lê, cậu đã gọi tôi là chị dâu rồi thì phải để chị dâu mời chứ."
Quan Hạo cười hề hề: "Hì hì... Tốt quá, chị dâu vừa xinh đẹp, tên cũng hay, Thành ca nhà em đúng là đạp phải vận cứt chó mới tìm được người vợ tốt như chị."
Tạ Cảnh Thành nhướng mắt, có vẻ hơi bất mãn: "Cậu đi một mình à?"
Quan Hạo chỉ vào bàn bên cạnh: "Hì hì, đi với bạn."
"Thế thì còn không mau cút về chỗ."
"Ờ ờ."
Quan Hạo hơi khó hiểu, mãi đến khi về bàn, nốc cạn hai cốc bia mới chợt hiểu ra.
Anh Thành đuổi anh ta đi vì không muốn anh ta làm kỳ đà cản mũi.
Trước kia, Thành ca của anh ta như mặt trời, muốn sưởi ấm cho mọi cô gái xinh đẹp.
Giờ thì Thành ca của anh ta chắc sẽ biến thành mặt trăng, chỉ xoay quanh một người phụ nữ xinh đẹp ở nhà.
Đồ ăn được dọn lên, Tạ Cảnh Thành mở một lon bia đưa cho Khương Tiễn Lê.
"Cô uống chút không?"
Khương Tiễn Lê lắc đầu: "Không."
Kiếp trước, cô phải đi tiếp khách cùng Ngô Kiến Đình rất nhiều, Ngô Kiến Đình sĩ diện, lần nào cũng ép cô uống rượu với mấy nhân vật tai to mặt lớn.
Dần dà, tửu lượng của cô cũng tăng lên, uống cả lít rượu trắng cũng không say.
Nhưng dạ dày cũng bị hỏng theo.
Thành ra bây giờ cô nhìn thấy rượu là sợ.
Tuy Tạ Cảnh Thành có tiếng là tàn nhẫn, nhưng anh lại khá khoan dung với phụ nữ, nhất là phụ nữ đẹp.
Với Khương Tiễn Lê, người đẹp của nhà mình, anh càng không ép buộc.
Cô nói không uống, anh liền lấy bánh mì cuộn thịt nướng cho cô: "Ăn nhiều vào."
"Ừm."
Khương Tiễn Lê vừa cắn một miếng, Tạ Cảnh Thành lại múc canh móng giò cho cô.
"Tôi nghe nói phụ nữ ăn móng giò tốt cho da, cô ăn thêm mấy bát nữa đi."
Khương Tiễn Lê không khỏi nhìn anh, vai rộng eo thon, khuôn mặt tuấn tú, đôi mắt phượng sâu thẳm mà đẹp đẽ.
Lúc này lại dịu dàng như vậy.
Khương Tiễn Lê chưa từng nghĩ trên đời lại có người đàn ông hoàn mỹ đến thế.
Nếu anh cưới một người con gái anh yêu, sinh hai đứa con xinh xắn, gia đình họ chắc sẽ rất hạnh phúc.
Đáng tiếc, anh bị cha mẹ ép cưới cô.
Cô rất hài lòng, chỉ là thấy đáng thương cho anh.
Khương Tiễn Lê lo ăn, Tạ Cảnh Thành lo uống.
Đến khi cô no thì anh cũng say.
Khương Tiễn Lê vất vả lắm mới dìu anh lên xe, rồi tự lái xe về nhà.
Về đến nhà, Tạ Cảnh Thành đã ngủ say.
Cô bất đắc dĩ phải vừa dìu vừa kéo anh lên lầu.
Khương Tiễn Lê đặt anh lên giường, cởi áo khoác và giày, lấy khăn ướt lau mặt cho anh, xong mới về phòng mình.
Tắm rửa xong, thay đồ ngủ, cô nghe thấy tiếng sấm ngoài cửa sổ, sau đó những hạt mưa rơi lộp độp trên kính.
Mùa thu năm nay mưa nhiều thật.
Vừa nằm xuống giường, cửa phòng bỗng bị mở ra từ bên ngoài, Tạ Cảnh Thành mắt nhắm mắt mở, loạng choạng bước vào.
"Khương... Khương Tiễn Lê..."
Khương Tiễn Lê giật mình, cô sợ Tạ Cảnh Thành say rượu sẽ khó chịu nên không khóa cửa, không ngờ anh lại đến nhanh như vậy.
"Anh sao vậy, có phải muốn uống nước không?"
Khương Tiễn Lê định xuống giường thì bị Tạ Cảnh Thành giữ lại.
"Không... Sấm... Cô sợ... Tôi đến với cô."
Khương Tiễn Lê ngơ ngác: ?
"Tôi không sợ."
"Cô sợ."
Người đàn ông lập tức hiểu ra, nghiêm mặt nói: "Hiểu rồi, chị dâu! Em là Quan Hạo, bạn từ thuở nhỏ của anh Thành, hôm anh chị cưới em đi vắng nên không dự được đám cưới, vì thế mới không biết chị dâu. Vừa rồi em chỉ đùa thôi, chị dâu đừng để bụng. Tối nay anh chị cứ ăn thoải mái, em mời."
"Chào cậu Quan Hạo, rất hân hạnh được biết cậu, tôi là Khương Tiễn Lê, cậu đã gọi tôi là chị dâu rồi thì phải để chị dâu mời chứ."
Quan Hạo cười hề hề: "Hì hì... Tốt quá, chị dâu vừa xinh đẹp, tên cũng hay, Thành ca nhà em đúng là đạp phải vận cứt chó mới tìm được người vợ tốt như chị."
Tạ Cảnh Thành nhướng mắt, có vẻ hơi bất mãn: "Cậu đi một mình à?"
Quan Hạo chỉ vào bàn bên cạnh: "Hì hì, đi với bạn."
"Thế thì còn không mau cút về chỗ."
"Ờ ờ."
Quan Hạo hơi khó hiểu, mãi đến khi về bàn, nốc cạn hai cốc bia mới chợt hiểu ra.
Anh Thành đuổi anh ta đi vì không muốn anh ta làm kỳ đà cản mũi.
Trước kia, Thành ca của anh ta như mặt trời, muốn sưởi ấm cho mọi cô gái xinh đẹp.
Giờ thì Thành ca của anh ta chắc sẽ biến thành mặt trăng, chỉ xoay quanh một người phụ nữ xinh đẹp ở nhà.
Đồ ăn được dọn lên, Tạ Cảnh Thành mở một lon bia đưa cho Khương Tiễn Lê.
"Cô uống chút không?"
Khương Tiễn Lê lắc đầu: "Không."
Kiếp trước, cô phải đi tiếp khách cùng Ngô Kiến Đình rất nhiều, Ngô Kiến Đình sĩ diện, lần nào cũng ép cô uống rượu với mấy nhân vật tai to mặt lớn.
Dần dà, tửu lượng của cô cũng tăng lên, uống cả lít rượu trắng cũng không say.
Nhưng dạ dày cũng bị hỏng theo.
Thành ra bây giờ cô nhìn thấy rượu là sợ.
Tuy Tạ Cảnh Thành có tiếng là tàn nhẫn, nhưng anh lại khá khoan dung với phụ nữ, nhất là phụ nữ đẹp.
Với Khương Tiễn Lê, người đẹp của nhà mình, anh càng không ép buộc.
Cô nói không uống, anh liền lấy bánh mì cuộn thịt nướng cho cô: "Ăn nhiều vào."
"Ừm."
Khương Tiễn Lê vừa cắn một miếng, Tạ Cảnh Thành lại múc canh móng giò cho cô.
"Tôi nghe nói phụ nữ ăn móng giò tốt cho da, cô ăn thêm mấy bát nữa đi."
Khương Tiễn Lê không khỏi nhìn anh, vai rộng eo thon, khuôn mặt tuấn tú, đôi mắt phượng sâu thẳm mà đẹp đẽ.
Lúc này lại dịu dàng như vậy.
Khương Tiễn Lê chưa từng nghĩ trên đời lại có người đàn ông hoàn mỹ đến thế.
Nếu anh cưới một người con gái anh yêu, sinh hai đứa con xinh xắn, gia đình họ chắc sẽ rất hạnh phúc.
Đáng tiếc, anh bị cha mẹ ép cưới cô.
Cô rất hài lòng, chỉ là thấy đáng thương cho anh.
Khương Tiễn Lê lo ăn, Tạ Cảnh Thành lo uống.
Đến khi cô no thì anh cũng say.
Khương Tiễn Lê vất vả lắm mới dìu anh lên xe, rồi tự lái xe về nhà.
Về đến nhà, Tạ Cảnh Thành đã ngủ say.
Cô bất đắc dĩ phải vừa dìu vừa kéo anh lên lầu.
Khương Tiễn Lê đặt anh lên giường, cởi áo khoác và giày, lấy khăn ướt lau mặt cho anh, xong mới về phòng mình.
Tắm rửa xong, thay đồ ngủ, cô nghe thấy tiếng sấm ngoài cửa sổ, sau đó những hạt mưa rơi lộp độp trên kính.
Mùa thu năm nay mưa nhiều thật.
Vừa nằm xuống giường, cửa phòng bỗng bị mở ra từ bên ngoài, Tạ Cảnh Thành mắt nhắm mắt mở, loạng choạng bước vào.
"Khương... Khương Tiễn Lê..."
Khương Tiễn Lê giật mình, cô sợ Tạ Cảnh Thành say rượu sẽ khó chịu nên không khóa cửa, không ngờ anh lại đến nhanh như vậy.
"Anh sao vậy, có phải muốn uống nước không?"
Khương Tiễn Lê định xuống giường thì bị Tạ Cảnh Thành giữ lại.
"Không... Sấm... Cô sợ... Tôi đến với cô."
Khương Tiễn Lê ngơ ngác: ?
"Tôi không sợ."
"Cô sợ."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.