Trọng Sinh 80: Gả Cho Lão Đại Lắm Tiền, Bắt Đầu Vả Mặt Tra Nam
Chương 20:
Phúc Bảo Thị Bảo
22/07/2024
Ở kiếp trước, hai năm sau danh dự nhà họ Quý đã được khôi phục, năm đó không chỉ khôi phục danh dự nhà họ Quý mà còn đem tài sản bị tịch thu phi pháp trả lại cho Quý Hoài Chi, đây chính là tin tức chấn động Dương Thành lúc ấy.
Quý Hoài Chi nhìn cô gái yếu ớt chắn trước mặt anh, cô dùng thân thể nhỏ bé của mình lên tiếng bất bình thay anh, bảo vệ danh dự người nhà của anh, hai bóng dáng xếp chồng lên nhau, trong nháy mắt tầm nhìn đã trở nên mơ hồ.
Anh cụp mắt xuống, hít cái mũi đột nhiên chua xót của mình và không nhìn nữa.
Phùng Mai nhìn đứa con gái càng ngày càng xa lạ trước mặt mình, trong lòng tức giận: “Người ta nói con gái lấy chồng như bát nước đổ đi, mày chỉ vừa mới lấy được giấy chứng nhận đã lập tức bênh người ngoài? Nếu nhà bọn họ bị oan thì sao đã nhiều năm như vậy, nhà nước cũng không minh oan cho nhà bọn họ? Nhìn xem, cả nhà bọn họ đều là cặn bã!"
Lê Dương còn muốn tranh luận, lại bị Quý Hoài Chi kéo ra đằng sau anh.
Vẻ mặt của anh rất nhẹ nhàng, khóe mắt nhướn lên có chút đỏ bừng, giọng điệu như đang an ủi cô: "Được rồi, anh biết rồi."
Anh kéo Lê Dương về phía sau, dùng ánh mắt khinh thường nhìn Phùng Mai. còn nói: "Bất kể bà có đồng ý hay không, tôi và Lê Dương đã kết hôn. Từ hôm nay trở đi, cô ấy là của tôi, không ai có thể bắt nạt cô ấy, nghe rõ chưa?”
Phùng Mai sửng sốt một lúc, bà ta vô thức gật đầu: "Tôi biết... tôi biết." Sau đó bà ta nhận ra: "Con bé là con gái của tôi, tại sao tôi phải nghe lời cậu?”
Bà ta đưa tay muốn kéo Lê Dương: "Con bé vô liêm sỉ này, mày muốn theo cậu ta đi xin ăn sao? Theo tao trở về! "
Gả cho nhà họ Phó còn có thể nhận được mấy trăm đồng sính lễ, nhưng gả cho Quý Hoài Chi thì có thể được cái gì? Nghe nói ngay cả nơi ở cũng là dột gió dột mưa! Vậy thì chẳng phải nuôi dưỡng đứa con gái này là vô ích sao?
Lúc này Từ Yến Bình cũng đứng ra khuyên nhủ: "Lê Dương, em hãy nghe lời mẹ em, nhanh chóng cùng bà ấy trở về đi. Em xem mẹ em tức giận đến mức nào rồi?"
Quý Hoài Chi nhìn cô gái yếu ớt chắn trước mặt anh, cô dùng thân thể nhỏ bé của mình lên tiếng bất bình thay anh, bảo vệ danh dự người nhà của anh, hai bóng dáng xếp chồng lên nhau, trong nháy mắt tầm nhìn đã trở nên mơ hồ.
Anh cụp mắt xuống, hít cái mũi đột nhiên chua xót của mình và không nhìn nữa.
Phùng Mai nhìn đứa con gái càng ngày càng xa lạ trước mặt mình, trong lòng tức giận: “Người ta nói con gái lấy chồng như bát nước đổ đi, mày chỉ vừa mới lấy được giấy chứng nhận đã lập tức bênh người ngoài? Nếu nhà bọn họ bị oan thì sao đã nhiều năm như vậy, nhà nước cũng không minh oan cho nhà bọn họ? Nhìn xem, cả nhà bọn họ đều là cặn bã!"
Lê Dương còn muốn tranh luận, lại bị Quý Hoài Chi kéo ra đằng sau anh.
Vẻ mặt của anh rất nhẹ nhàng, khóe mắt nhướn lên có chút đỏ bừng, giọng điệu như đang an ủi cô: "Được rồi, anh biết rồi."
Anh kéo Lê Dương về phía sau, dùng ánh mắt khinh thường nhìn Phùng Mai. còn nói: "Bất kể bà có đồng ý hay không, tôi và Lê Dương đã kết hôn. Từ hôm nay trở đi, cô ấy là của tôi, không ai có thể bắt nạt cô ấy, nghe rõ chưa?”
Phùng Mai sửng sốt một lúc, bà ta vô thức gật đầu: "Tôi biết... tôi biết." Sau đó bà ta nhận ra: "Con bé là con gái của tôi, tại sao tôi phải nghe lời cậu?”
Bà ta đưa tay muốn kéo Lê Dương: "Con bé vô liêm sỉ này, mày muốn theo cậu ta đi xin ăn sao? Theo tao trở về! "
Gả cho nhà họ Phó còn có thể nhận được mấy trăm đồng sính lễ, nhưng gả cho Quý Hoài Chi thì có thể được cái gì? Nghe nói ngay cả nơi ở cũng là dột gió dột mưa! Vậy thì chẳng phải nuôi dưỡng đứa con gái này là vô ích sao?
Lúc này Từ Yến Bình cũng đứng ra khuyên nhủ: "Lê Dương, em hãy nghe lời mẹ em, nhanh chóng cùng bà ấy trở về đi. Em xem mẹ em tức giận đến mức nào rồi?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.