Trọng Sinh 80: Gả Cho Lão Đại Lắm Tiền, Bắt Đầu Vả Mặt Tra Nam
Chương 44:
Phúc Bảo Thị Bảo
23/07/2024
Lê Dương theo bản năng muốn trốn, nhưng khi cô nhìn thoáng qua thấy góc áo ở ngoài cửa, cô chỉ hơi nghiêng người tránh khỏi bàn một tay Phùng Mai một chút, một bên lại cao giọng cô: “Sao mọi người có thể vì nhà họ Phó mà ép chúng con ly hôn, chúng con là thật lòng yêu nhau.”
Vừa dứt lời, bàn tay Phùng Mai đã rơi xuống, Lê Dương thừa dịp đụng vào một bên vách tường, phát ra một tiếng kêu thê lương: “A!”
Theo một tiếng “đông”, chỉ thấy cả người Lê Dương đụng vào một bên tường, cả người cô giống như xụi lơ, trượt xuống ngã trên mặt đất.
Cô ôm trán, máu tươi từ khe ngón tay cô chảy ra, nhuộm đỏ cả bàn tay, từ mép tóc nhỏ xuống dọc theo mắt trái cho đến hết khuôn mặt trắng nõn, đúng là mười phần dọa người.
Lúc máu tươi lướt qua mắt trái, Lê Dương cảm nhận được sự nóng rực từ sâu trong đáy mắt đang đánh úp lại, cô cố gắng xem nhẹ sự khó chịu này, vươn bàn tay nhuốm máu về phía Phùng Mai, vừa đáng thương vừa đáng sợ: “Mẹ, cho dù mẹ có đánh chết con, con cũng sẽ không ly hôn với Quý Hoài Chi.”
Ngay sau đó ngoài cửa đã truyền đến một tiếng kinh hô: “A, đánh chết người rồi!” Chị Tiền từ cửa xông vào, một tay nâng Lê Dương dậy, nhìn máu tươi từ trên đầu cô chảy xuống má, lại hướng ra cửa cô: “Mau tới đây, mẹ ruột đánh chết con rồi!”
Vừa dứt lời, liền thấy một người trạc tuổi chị Tiền lao ra, người chưa vào nhà, nhưng đã đứng trong sân bất đầu kêu gào ầm ĩ.
“Làm sao bây giờ, chảy hết máu rồi!”
Hiện tại chính là thời điểm mọi người ăn cơm tối xong ra ngoài hóng mát nói chuyện phiếm, nghe thấy tiếng người phụ nữ ồn ào này, mấy người xung quanh đều vây xem.
Phùng Mai: “...”
Dương Xuân Hoa: “...”
Dương Xuân Hoa bị cảnh này làm cho sợ ngây người, nhiều người nhìn như vậy, Lê Dương lại chảy máu, bà ta thật sự sợ Quý Hoài Chi trở về sẽ tìm bọn họ tính sổ: “Các người…Mau câm miệng cho tôi, nói bừa cái gì vậy, chính là do nó tự đụng phải!”
Phùng Mai cũng bị dọa trắng mặt: “Tôi cũng chỉ tát có một cái, cùng lắm chảy chút máu mà thôi!”
Nhạc Hồng sợ liên lụy tới mình, từ trên ghế đứng dậy đi sang một bên: “Là mẹ con bé đánh, tôi không hề liên quan!”
Vừa dứt lời, bàn tay Phùng Mai đã rơi xuống, Lê Dương thừa dịp đụng vào một bên vách tường, phát ra một tiếng kêu thê lương: “A!”
Theo một tiếng “đông”, chỉ thấy cả người Lê Dương đụng vào một bên tường, cả người cô giống như xụi lơ, trượt xuống ngã trên mặt đất.
Cô ôm trán, máu tươi từ khe ngón tay cô chảy ra, nhuộm đỏ cả bàn tay, từ mép tóc nhỏ xuống dọc theo mắt trái cho đến hết khuôn mặt trắng nõn, đúng là mười phần dọa người.
Lúc máu tươi lướt qua mắt trái, Lê Dương cảm nhận được sự nóng rực từ sâu trong đáy mắt đang đánh úp lại, cô cố gắng xem nhẹ sự khó chịu này, vươn bàn tay nhuốm máu về phía Phùng Mai, vừa đáng thương vừa đáng sợ: “Mẹ, cho dù mẹ có đánh chết con, con cũng sẽ không ly hôn với Quý Hoài Chi.”
Ngay sau đó ngoài cửa đã truyền đến một tiếng kinh hô: “A, đánh chết người rồi!” Chị Tiền từ cửa xông vào, một tay nâng Lê Dương dậy, nhìn máu tươi từ trên đầu cô chảy xuống má, lại hướng ra cửa cô: “Mau tới đây, mẹ ruột đánh chết con rồi!”
Vừa dứt lời, liền thấy một người trạc tuổi chị Tiền lao ra, người chưa vào nhà, nhưng đã đứng trong sân bất đầu kêu gào ầm ĩ.
“Làm sao bây giờ, chảy hết máu rồi!”
Hiện tại chính là thời điểm mọi người ăn cơm tối xong ra ngoài hóng mát nói chuyện phiếm, nghe thấy tiếng người phụ nữ ồn ào này, mấy người xung quanh đều vây xem.
Phùng Mai: “...”
Dương Xuân Hoa: “...”
Dương Xuân Hoa bị cảnh này làm cho sợ ngây người, nhiều người nhìn như vậy, Lê Dương lại chảy máu, bà ta thật sự sợ Quý Hoài Chi trở về sẽ tìm bọn họ tính sổ: “Các người…Mau câm miệng cho tôi, nói bừa cái gì vậy, chính là do nó tự đụng phải!”
Phùng Mai cũng bị dọa trắng mặt: “Tôi cũng chỉ tát có một cái, cùng lắm chảy chút máu mà thôi!”
Nhạc Hồng sợ liên lụy tới mình, từ trên ghế đứng dậy đi sang một bên: “Là mẹ con bé đánh, tôi không hề liên quan!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.