Trọng Sinh 80: Gả Cho Lão Đại Lắm Tiền, Bắt Đầu Vả Mặt Tra Nam
Chương 6:
Phúc Bảo Thị Bảo
18/06/2024
Rõ ràng kiếp trước cô cũng giống như nhiều người khác, sợ hãi và tránh xa anh.
Anh chỉ nhếch môi, mày mắt ôn hòa: "Cứ coi như anh báo ơn em đi."
Lê Dương không nhớ mình đã từng có ân tình gì với Quý Hoài Chi nhưng cô biết, kiếp này cô phải báo đáp ân tình của anh.
Nghe lời Phùng Mai nói, Quý Hoài Chi thậm chí còn không nhíu mày, khóe miệng nhếch lên một nụ cười khẩy rất nhạt, quay người định bỏ đi.
"Đợi đã." Lê Dương gọi anh lại.
Cô nhanh chóng bước xuống bậc thang, đến bên cạnh Quý Hoài Chi, mạnh dạn vòng tay qua cánh tay anh, nói với Phùng Mai: "Con và anh ấy yêu nhau rồi, con muốn lấy anh ấy."
Vừa dứt lời, cô cảm thấy cơ thể Quý Hoài Chi cứng đờ.
Anh quay đầu lại, ánh mắt lạnh lùng khóa chặt trên mặt cô, biểu cảm phức tạp.
Tính cả kiếp trước, Lê Dương và Quý Hoài Chi cũng không có nhiều cơ hội tiếp xúc, thậm chí có thể nói là xa lạ, bây giờ anh vẫn chưa thu lại sự sắc sảo, đôi mắt lạnh lùng, khí thế sắc bén khiến cô không kiềm chế được mà run rẩy.
Cô biết mình làm như vậy có phần hèn hạ nhưng nhìn khắp Dương Thành, có lẽ chỉ có Quý Hoài Chi mới khiến Phùng Mai kiêng dè.
Cô không biết Quý Hoài Chi bây giờ có giống như Quý Hoài Chi hơn mười năm sau, sẽ ra tay giúp đỡ cô hay không nhưng cô cũng chỉ có thể liều lĩnh đánh cược một phen, vì bây giờ cô chỉ có thể bám vào anh như một cọng rơm cứu mạng.
Kiếp trước nợ anh một mạng, kiếp này lại nợ anh một ân tình, chỉ cần cô vượt qua được cửa ải này, cô nhất định sẽ làm trâu làm ngựa, dốc hết sức vì anh.
Phùng Mai hoàn toàn kinh ngạc, nào dám đáp lời Quý Hoài Chi, vội vàng kéo Lê Dương: "Mau qua đây, ai dạy mày mặt dày mày dạn thế này! Còn biết xấu hổ không!" Vừa nói, vừa liếc mắt nhìn Quý Hoài Chi, sợ anh đột nhiên ra tay.
Mặc dù tất cả các cô gái trẻ trong ngõ đều thích khuôn mặt của Quý Hoài Chi nhưng để bà ta tin rằng Lê Dương sẽ thành đôi với Quý Hoài Chi ngay trước mắt bà ta thì thà để bà ta ăn phân còn hơn!
Phỉ phui phỉ phui! Phùng Mai vội vàng thầm mắng mình, đồng thời tăng thêm sức lực trong tay.
Anh chỉ nhếch môi, mày mắt ôn hòa: "Cứ coi như anh báo ơn em đi."
Lê Dương không nhớ mình đã từng có ân tình gì với Quý Hoài Chi nhưng cô biết, kiếp này cô phải báo đáp ân tình của anh.
Nghe lời Phùng Mai nói, Quý Hoài Chi thậm chí còn không nhíu mày, khóe miệng nhếch lên một nụ cười khẩy rất nhạt, quay người định bỏ đi.
"Đợi đã." Lê Dương gọi anh lại.
Cô nhanh chóng bước xuống bậc thang, đến bên cạnh Quý Hoài Chi, mạnh dạn vòng tay qua cánh tay anh, nói với Phùng Mai: "Con và anh ấy yêu nhau rồi, con muốn lấy anh ấy."
Vừa dứt lời, cô cảm thấy cơ thể Quý Hoài Chi cứng đờ.
Anh quay đầu lại, ánh mắt lạnh lùng khóa chặt trên mặt cô, biểu cảm phức tạp.
Tính cả kiếp trước, Lê Dương và Quý Hoài Chi cũng không có nhiều cơ hội tiếp xúc, thậm chí có thể nói là xa lạ, bây giờ anh vẫn chưa thu lại sự sắc sảo, đôi mắt lạnh lùng, khí thế sắc bén khiến cô không kiềm chế được mà run rẩy.
Cô biết mình làm như vậy có phần hèn hạ nhưng nhìn khắp Dương Thành, có lẽ chỉ có Quý Hoài Chi mới khiến Phùng Mai kiêng dè.
Cô không biết Quý Hoài Chi bây giờ có giống như Quý Hoài Chi hơn mười năm sau, sẽ ra tay giúp đỡ cô hay không nhưng cô cũng chỉ có thể liều lĩnh đánh cược một phen, vì bây giờ cô chỉ có thể bám vào anh như một cọng rơm cứu mạng.
Kiếp trước nợ anh một mạng, kiếp này lại nợ anh một ân tình, chỉ cần cô vượt qua được cửa ải này, cô nhất định sẽ làm trâu làm ngựa, dốc hết sức vì anh.
Phùng Mai hoàn toàn kinh ngạc, nào dám đáp lời Quý Hoài Chi, vội vàng kéo Lê Dương: "Mau qua đây, ai dạy mày mặt dày mày dạn thế này! Còn biết xấu hổ không!" Vừa nói, vừa liếc mắt nhìn Quý Hoài Chi, sợ anh đột nhiên ra tay.
Mặc dù tất cả các cô gái trẻ trong ngõ đều thích khuôn mặt của Quý Hoài Chi nhưng để bà ta tin rằng Lê Dương sẽ thành đôi với Quý Hoài Chi ngay trước mắt bà ta thì thà để bà ta ăn phân còn hơn!
Phỉ phui phỉ phui! Phùng Mai vội vàng thầm mắng mình, đồng thời tăng thêm sức lực trong tay.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.