Trọng Sinh 80: Gả Cho Lão Đại Lắm Tiền, Bắt Đầu Vả Mặt Tra Nam
Chương 8:
Phúc Bảo Thị Bảo
18/07/2024
Phùng Mai huyết áp tăng vọt lên 180: "Cưới cái gì mà cưới, hai đứa mau buông ra cho tôi!"
Bà ta chen vào giữa hai người, dùng cơ thể mình tách hai người ra, túm lấy Lê Dương kéo về nhà: "Còn ở đây mất mặt, mau về nhà với mẹ!"
Tiếng ồn ào ở cửa thu hút sự chú ý của hàng xóm, nếu chuyện này truyền đến nhà họ Phó, sợ rằng hôn sự sẽ tan vỡ!
Lê Dương đương nhiên không để Phùng Mai kéo về như vậy, nếu lại giống như kiếp trước, nhốt cô ở nhà, đến khi được thả ra thì mọi chuyện đã không thể cứu vãn.
Cô vừa kéo dài thời gian, vừa hét lớn với Quý Hoài Chi: "Em biết rồi, anh hai ngày nữa đến nhà em hỏi cưới, em chờ anh... á!"
Lê Dương còn chưa nói hết lời, đã bị Phùng Mai hung hăng véo một cái, là kiểu véo vào da thịt rồi xoay một vòng, làn da trắng nõn lập tức đỏ bừng và sưng tấy.
Cô nhịn đau, nước mắt lưng tròng, không cam lòng nhìn Quý Hoài Chi.
Ngay khi cô nghĩ rằng mình sắp lặp lại số phận của kiếp trước, cô thấy Quý Hoài Chi cuối cùng cũng hành động.
Anh tiến lên một bước, đôi môi mỏng khẽ mở: "Khoan đã."
Anh đưa mắt nhìn cô, ánh mắt sắc bén chuyển từ Lê Dương, cuối cùng rơi trên người Phùng Mai, mang theo một chút lạnh lẽo: "Em ấy nói em ấy không muốn, buông em ấy ra.”
Giọng Quý Hoài Chi như tiếng trời, Lê Dương suýt chút nữa kích động khóc thành tiếng.
Anh vẫn giúp cô!
Phùng Mai bị Quý Hoài Chi nhìn đến phát điên, nhưng bà ta cũng biết lúc này bà ta không thể sợ hãi, liền gân cổ cãi: "Tôi đang giáo dục con gái tôi, có liên quan gì tới cậu?" Bà ta nuốt nước miếng, để bớt run: "Mạng của nó là tôi cho, tôi bảo nó gả cho ai thì phải gả cho người đó.”
“À.” Quý Hoài Chi khẽ mỉm cười: “Nếu tôi nhớ không lầm thì bây giờ đã là năm 1988 rồi.”
Nghĩa là, hôn nhân sắp đặt từ lâu đã trở thành quá khứ.
Lê Dương cũng vội nói: "Đúng, bây giờ là nước Hoa mới, mẹ không thể đơn phương quyết định hôn nhân của con!"
Hàng xóm ở một bên xem náo nhiệt cũng không nhịn được nói: "Đúng vậy, giờ đang lưu hành tự do yêu đương, cha mẹ quản rộng như thế làm gì?"
Bà ta chen vào giữa hai người, dùng cơ thể mình tách hai người ra, túm lấy Lê Dương kéo về nhà: "Còn ở đây mất mặt, mau về nhà với mẹ!"
Tiếng ồn ào ở cửa thu hút sự chú ý của hàng xóm, nếu chuyện này truyền đến nhà họ Phó, sợ rằng hôn sự sẽ tan vỡ!
Lê Dương đương nhiên không để Phùng Mai kéo về như vậy, nếu lại giống như kiếp trước, nhốt cô ở nhà, đến khi được thả ra thì mọi chuyện đã không thể cứu vãn.
Cô vừa kéo dài thời gian, vừa hét lớn với Quý Hoài Chi: "Em biết rồi, anh hai ngày nữa đến nhà em hỏi cưới, em chờ anh... á!"
Lê Dương còn chưa nói hết lời, đã bị Phùng Mai hung hăng véo một cái, là kiểu véo vào da thịt rồi xoay một vòng, làn da trắng nõn lập tức đỏ bừng và sưng tấy.
Cô nhịn đau, nước mắt lưng tròng, không cam lòng nhìn Quý Hoài Chi.
Ngay khi cô nghĩ rằng mình sắp lặp lại số phận của kiếp trước, cô thấy Quý Hoài Chi cuối cùng cũng hành động.
Anh tiến lên một bước, đôi môi mỏng khẽ mở: "Khoan đã."
Anh đưa mắt nhìn cô, ánh mắt sắc bén chuyển từ Lê Dương, cuối cùng rơi trên người Phùng Mai, mang theo một chút lạnh lẽo: "Em ấy nói em ấy không muốn, buông em ấy ra.”
Giọng Quý Hoài Chi như tiếng trời, Lê Dương suýt chút nữa kích động khóc thành tiếng.
Anh vẫn giúp cô!
Phùng Mai bị Quý Hoài Chi nhìn đến phát điên, nhưng bà ta cũng biết lúc này bà ta không thể sợ hãi, liền gân cổ cãi: "Tôi đang giáo dục con gái tôi, có liên quan gì tới cậu?" Bà ta nuốt nước miếng, để bớt run: "Mạng của nó là tôi cho, tôi bảo nó gả cho ai thì phải gả cho người đó.”
“À.” Quý Hoài Chi khẽ mỉm cười: “Nếu tôi nhớ không lầm thì bây giờ đã là năm 1988 rồi.”
Nghĩa là, hôn nhân sắp đặt từ lâu đã trở thành quá khứ.
Lê Dương cũng vội nói: "Đúng, bây giờ là nước Hoa mới, mẹ không thể đơn phương quyết định hôn nhân của con!"
Hàng xóm ở một bên xem náo nhiệt cũng không nhịn được nói: "Đúng vậy, giờ đang lưu hành tự do yêu đương, cha mẹ quản rộng như thế làm gì?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.