Chương 13: Say Xe 1
Vũ Lạc Song Liêm
04/03/2022
Quê của Hà Hạ ở huyện Đức Kiền, thành phố Cao Dương, thuộc tỉnh H, ở thị trấn huyện Đức Kiền có một ga xe lửa. Ga xe lửa ở thị trấn này của bọn họ không phải là ga lớn, phòng bán vé cũng chỉ là một cái lán không lớn, mua vé ra khỏi lán chính là ga xe lửa, bên cạnh ga xe có những loại thức ăn như trứng luộc trong nước trà, ngô luộc, cũng bán cả trái cây nữa.
Xe còn chưa tới, Hà Hoằng Nghĩa đi xung quanh, chỉ một lúc sau đã xách một túi đồ về đưa cho Hà Hạ: “Anh thấy có đứa trẻ con bên kia bán dương mai, nghĩ là em thích ăn nên mua một chút cho em.”
Nhiệt độ ở tỉnh H thấp hơn những nơi khác một chút, tháng bảy dương mai mới chín, tháng tám mới là thời điểm ăn dương mai ngon nhất, bây giờ đã đầu tháng chín rồi, đợt dương mai này có lẽ chính là đợt dương mai cuối cùng của năm nay.
Từ nhỏ Hà Hạ đã thích ăn dương mai, hàng năm vào tháng bảy, Hà Hoằng Nghĩa đều sẽ dẫn cô và Hà Hoằng Siêu lên núi hái, sau đó Hà Hạ lập gia đình, cứ mỗi mùa hè đến mùa dương mai, Hà Hoằng Nghĩa đều sẽ gửi cho cô một ít. Chờ hai người Hà Hoằng Nghĩa và Quan Quỳnh Anh đi rồi, tuổi tác của Hà Hạ cũng đã lớn, nhưng cháu trai cả của cô vẫn sẽ gửi một chút dương mai cho cô như trước.
Trước khi trùng sinh, Hà Hạ mới vừa được ăn dương mai cháu trai cả của cô gửi tới.
Khi đó dương mai vừa đỏ, vừa lớn, lại vừa ngọt, thịt nhiều hạt nhỏ, nhưng Hà Hạ lại cảm thấy mùi vị thích ăn lúc còn trẻ đã biến mất.
Dương mai không được chăm sóc nên vô cùng nhỏ, cũng không còn màu đỏ rực như lửa như đời sau nữa, cầm một quả cho vào trong miệng chua đến nỗi làm người ta phải híp mắt lại, nhưng sau vị chua lúc ban đầu thì trong miệng lại là vị ngọt tới cực hạn.
Hà Hạ đưa cho Hà Hoằng Nghĩa một quả, Hà Hoằng Nghĩa không nhận, dương mai đã sắp hết mùa nên giá cả cũng đắt hơn trước kia nhiều, Hà Hoằng Nghĩa không tiếc mua cho em gái, nhưng để bản thân lại không nỡ ăn: “Anh không thích ăn, rất chua, tự em ăn đi.”
Hà Hoằng Nghĩa quả thật không thật sự thích ăn dương mai, Hà Hạ cũng không miễn cưỡng nhét vào nữa: “Anh, dương mai này có đắt không?”
Hà Hoằng Nghĩa nói: “Không đắt, em ăn ít thôi, chờ lát nữa lại bị ê răng.”
“Chao ôi.”
Hà Hạ nghiêng đầu nhìn Hà Hoằng Nghĩa. Hà Hoằng Nghĩa chỉ lớn hơn cô bốn tuổi, không giống với những anh trai nhà khác thích bắt nạt em gái, từ nhỏ Hà Hoằng Nghĩa đã rất che chở cô, sau khi Hà Hoằng Siêu được sinh ra, anh ấy cũng che chở luôn cho cả Hà Hoằng Siêu.
Khi còn nhỏ Hà Hạ gầy yếu bé nhỏ, nhưng dáng dấp lại rất đáng yêu, vậy nên mấy thằng nhóc trong thôn rất thích bắt nạt cô, vào những lúc này, Hà Hoằng Nghĩa sẽ đứng ra đánh nhau một trận với người bắt nạt cô. Hà Hạ còn nhỏ nhưng cũng sẽ đi lên giúp đỡ, sau đó Hà Hoằng Siêu biến thành cái đuôi theo sau hai người bọn họ, vừa đánh nhau là cậu lại ở bên cạnh khóc, vừa khóc vừa dùng bàn tay nhỏ bé mập mạp đánh người khác.
Sau khi bị nói cho người lớn biết thì Bành Văn Tuệ sẽ phạt Hà Hoằng Nghĩa đứng ở trong sân úp mặt vào tường suy nghĩ, còn không cho anh ấy ăn cơm, nhưng Hà Hạ và Hà Hoằng Siêu sẽ luôn len lén giữ lại một ít, thừa dịp cha mẹ không chú ý sẽ bưng ra sân cho Hà Hoằng Nghĩa ăn.
Tình cảm của ba anh em bọn họ cũng dần dần càng thêm sâu đậm sau những từng lần từng lần đưa cơm như vậy.
Hà Hạ cảm thấy mình thật là may mắn, bởi vì cô có gia đình hạnh phúc, cha mẹ, anh em yêu thương cô. Hà Hạ nghĩ, so với rất nhiều người bất hảo, bất lương, gia đình không hòa thuận mà nói, cô đúng là may mắn biết bao?
Hà Hoằng Nghĩa bị Hà Hạ nhìn chăm chú tới có chút mất tự nhiên, anh ấy sờ sờ mặt mình: “Nhìn anh làm gì?”
Hà Hạ quay đầu lại, không nhìn anh ấy nữa, nói: “Thấy khuôn mặt anh đẹp trai.”
Thân là anh trai của Hà Hạ, quả thật là tướng mạo của Hà Hoằng Nghĩa cũng khá tốt, anh ấy cao một mét tám mươi, bởi vì hàng năm làm lụng nên dáng người cũng vô cùng cường tráng, anh ấy lớn lên giống Hà Thụ Quốc, có dáng mặt cương nghị, làn da màu đồng cổ. Trước khi chưa kết hôn, Hà Hoằng Nghĩa cũng là người tình trong mộng của những cô gái trong thôn. Ngày Hà Hoằng Nghĩa cưới Quan Quỳnh Anh, Hà Hạ còn nhìn thấy có bốn cô gái trốn ở đằng sau khóc.
Hà Hoằng Nghĩa nghe cô em gái nhà mình khen mình đẹp trai, đưa tay sờ sờ tóc mình, cười ha ha hai tiếng, lộ ra một hàng răng trắng bóng, ngay khi anh ấy đang muốn nói, không trung truyền tới hàng loạt tiếng còi, mấy người lẻ tẻ đứng trên sân ga chờ đợi nhanh chóng cầm hành lý của mình lên, Hà Hoằng Nghĩa cũng cầm cái túi du lịch trên đất vào trong tay thật nhanh: “Hạ Hạ, mau tới đây, xe lửa tới rồi.”
Xe còn chưa tới, Hà Hoằng Nghĩa đi xung quanh, chỉ một lúc sau đã xách một túi đồ về đưa cho Hà Hạ: “Anh thấy có đứa trẻ con bên kia bán dương mai, nghĩ là em thích ăn nên mua một chút cho em.”
Nhiệt độ ở tỉnh H thấp hơn những nơi khác một chút, tháng bảy dương mai mới chín, tháng tám mới là thời điểm ăn dương mai ngon nhất, bây giờ đã đầu tháng chín rồi, đợt dương mai này có lẽ chính là đợt dương mai cuối cùng của năm nay.
Từ nhỏ Hà Hạ đã thích ăn dương mai, hàng năm vào tháng bảy, Hà Hoằng Nghĩa đều sẽ dẫn cô và Hà Hoằng Siêu lên núi hái, sau đó Hà Hạ lập gia đình, cứ mỗi mùa hè đến mùa dương mai, Hà Hoằng Nghĩa đều sẽ gửi cho cô một ít. Chờ hai người Hà Hoằng Nghĩa và Quan Quỳnh Anh đi rồi, tuổi tác của Hà Hạ cũng đã lớn, nhưng cháu trai cả của cô vẫn sẽ gửi một chút dương mai cho cô như trước.
Trước khi trùng sinh, Hà Hạ mới vừa được ăn dương mai cháu trai cả của cô gửi tới.
Khi đó dương mai vừa đỏ, vừa lớn, lại vừa ngọt, thịt nhiều hạt nhỏ, nhưng Hà Hạ lại cảm thấy mùi vị thích ăn lúc còn trẻ đã biến mất.
Dương mai không được chăm sóc nên vô cùng nhỏ, cũng không còn màu đỏ rực như lửa như đời sau nữa, cầm một quả cho vào trong miệng chua đến nỗi làm người ta phải híp mắt lại, nhưng sau vị chua lúc ban đầu thì trong miệng lại là vị ngọt tới cực hạn.
Hà Hạ đưa cho Hà Hoằng Nghĩa một quả, Hà Hoằng Nghĩa không nhận, dương mai đã sắp hết mùa nên giá cả cũng đắt hơn trước kia nhiều, Hà Hoằng Nghĩa không tiếc mua cho em gái, nhưng để bản thân lại không nỡ ăn: “Anh không thích ăn, rất chua, tự em ăn đi.”
Hà Hoằng Nghĩa quả thật không thật sự thích ăn dương mai, Hà Hạ cũng không miễn cưỡng nhét vào nữa: “Anh, dương mai này có đắt không?”
Hà Hoằng Nghĩa nói: “Không đắt, em ăn ít thôi, chờ lát nữa lại bị ê răng.”
“Chao ôi.”
Hà Hạ nghiêng đầu nhìn Hà Hoằng Nghĩa. Hà Hoằng Nghĩa chỉ lớn hơn cô bốn tuổi, không giống với những anh trai nhà khác thích bắt nạt em gái, từ nhỏ Hà Hoằng Nghĩa đã rất che chở cô, sau khi Hà Hoằng Siêu được sinh ra, anh ấy cũng che chở luôn cho cả Hà Hoằng Siêu.
Khi còn nhỏ Hà Hạ gầy yếu bé nhỏ, nhưng dáng dấp lại rất đáng yêu, vậy nên mấy thằng nhóc trong thôn rất thích bắt nạt cô, vào những lúc này, Hà Hoằng Nghĩa sẽ đứng ra đánh nhau một trận với người bắt nạt cô. Hà Hạ còn nhỏ nhưng cũng sẽ đi lên giúp đỡ, sau đó Hà Hoằng Siêu biến thành cái đuôi theo sau hai người bọn họ, vừa đánh nhau là cậu lại ở bên cạnh khóc, vừa khóc vừa dùng bàn tay nhỏ bé mập mạp đánh người khác.
Sau khi bị nói cho người lớn biết thì Bành Văn Tuệ sẽ phạt Hà Hoằng Nghĩa đứng ở trong sân úp mặt vào tường suy nghĩ, còn không cho anh ấy ăn cơm, nhưng Hà Hạ và Hà Hoằng Siêu sẽ luôn len lén giữ lại một ít, thừa dịp cha mẹ không chú ý sẽ bưng ra sân cho Hà Hoằng Nghĩa ăn.
Tình cảm của ba anh em bọn họ cũng dần dần càng thêm sâu đậm sau những từng lần từng lần đưa cơm như vậy.
Hà Hạ cảm thấy mình thật là may mắn, bởi vì cô có gia đình hạnh phúc, cha mẹ, anh em yêu thương cô. Hà Hạ nghĩ, so với rất nhiều người bất hảo, bất lương, gia đình không hòa thuận mà nói, cô đúng là may mắn biết bao?
Hà Hoằng Nghĩa bị Hà Hạ nhìn chăm chú tới có chút mất tự nhiên, anh ấy sờ sờ mặt mình: “Nhìn anh làm gì?”
Hà Hạ quay đầu lại, không nhìn anh ấy nữa, nói: “Thấy khuôn mặt anh đẹp trai.”
Thân là anh trai của Hà Hạ, quả thật là tướng mạo của Hà Hoằng Nghĩa cũng khá tốt, anh ấy cao một mét tám mươi, bởi vì hàng năm làm lụng nên dáng người cũng vô cùng cường tráng, anh ấy lớn lên giống Hà Thụ Quốc, có dáng mặt cương nghị, làn da màu đồng cổ. Trước khi chưa kết hôn, Hà Hoằng Nghĩa cũng là người tình trong mộng của những cô gái trong thôn. Ngày Hà Hoằng Nghĩa cưới Quan Quỳnh Anh, Hà Hạ còn nhìn thấy có bốn cô gái trốn ở đằng sau khóc.
Hà Hoằng Nghĩa nghe cô em gái nhà mình khen mình đẹp trai, đưa tay sờ sờ tóc mình, cười ha ha hai tiếng, lộ ra một hàng răng trắng bóng, ngay khi anh ấy đang muốn nói, không trung truyền tới hàng loạt tiếng còi, mấy người lẻ tẻ đứng trên sân ga chờ đợi nhanh chóng cầm hành lý của mình lên, Hà Hoằng Nghĩa cũng cầm cái túi du lịch trên đất vào trong tay thật nhanh: “Hạ Hạ, mau tới đây, xe lửa tới rồi.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.