Chương 12:
Ám Mặc Trầm Hương
28/05/2023
Bởi vì Kỷ Chấn Hoa cảm thấy tính cách của các con đều có chút vấn đề, cho nên kiên trì để chúng theo tới tiếp nhận giáo dục tiếp.
Thế nên cả nhà đều được “đày” tới trấn Phượng Hoàng.
Đương nhiên, Kỷ Chấn Hoa và Lâm Nghi Song chủ động điều chức tới, hai đứa trẻ đơn thuần là được cha mẹ kéo theo. Chỉ là chúng không ngờ sau khi tới không có chỗ ở, bởi vì trấn Phượng Hoàng ngay cả một cái khách sạn cũng không có, họ cũng không có người thân ở đây, không tiện ở nhà người không quen, bèn ở văn phòng tạm vài hôm.
Kỷ Chấn Hoa đưa vợ cùng các con đi ra ngoài, bởi vì khoảng cách không xa, ông ấy định đi bộ tới.
Kỷ Nguyên Sâm theo phía sau cha lảm nhảm: “Cha, mau chốt nhà. Sống ở văn phòng không tiện lắm, tắm rửa cũng không thể tắm đàng hoàng, con sắp không chịu nổi rồi.”
Buổi tối hai hôm nay, Kỷ Nguyên Sâm tùy tiện dội nước lạnh rồi ngủ, cảm thấy toàn thân đều là mùi mồ hôi, không thể tắm rửa đàng hoàng, là chuyện mà cậu ấy không thể chịu đựng được.
Bởi vì bây giờ là mùa hè nắng nóng, chẳng trách Kỷ Nguyên Sâm có ý kiến. Ban ngày rất nóng, vừa vận động đã ra mồ hôi, cậu ấy chê nóng sẽ ra mồ hôi nên không muốn ra ngoài, buổi tối muỗi quá nhiều sẽ cắn người, cậu ấy vẫn không muốn ra ngoài, Kỷ Nguyên Sâm tới đây nhưng chưa từng ra khỏi cổng ủy ban trấn.
Kỷ Chấn Hoa biết “bệnh sạch sẽ” của con trai lại tái phát, thiếu kiên nhẫn nói: “Được rồi, biết rồi, chỉ có con lắm chuyện, con xem em gái con cũng không có ý kiến gì.”
Thằng nhóc thối, xem con ở nông thôn một hai năm có còn nhiều chứng tật như vậy nữa không.
Lâm Nghi Song cười nói với hai đứa con: “Thực ra ở đây có núi có sông, phong cảnh rất đẹp, nước cũng ngọt, buổi tối ngủ mát mẻ hơn thành phố, các con quan sát tỉ mỉ là có thể biết được lợi ích trong đó.”
“Mẹ, mẹ xem, bên kia có một bầy ngỗng trắng, ngỗng trắng thật đẹp!” Kỷ Nguyên Trân nghe thấy tiếng ngỗng kêu “cạc cạc”, bèn tìm kiếm bóng dáng của ngỗng trắng, quả nhiên không ngoài dự liệu của cô ấy, một bầy ngỗng trắng từ trong hẻm nhỏ bên đường chui ra.
Kỷ Chấn Hoa và Lâm Nghi Song, còn có Kỷ Nguyên Sâm đều nhìn thấy, một cậu chàng vung múa nhánh cây dài, lùa ngỗng trắng đi về trước, nhìn thoáng qua là biết chăn ngỗng. Có thể buổi trưa nóng quá, cậu chàng lùa ngỗng vào trong nước cho mát.
Một bầy ngỗng trắng dạt dào khí thế, uy vũ hiên ngang qua đường, khiến Kỷ Nguyên Trân vui vẻ lại không nhịn được sợ hãi, cô ấy cẩn thận nấp phía sau lưng cha to lớn đáng tin cậy, sợ ngỗng trắng xông tới cắn cô ấy.
Đợi cậu chàng lùa ngỗng đi xa, Kỷ Chấn Hoa đúng lúc dạy con: “Các con xem cậu chàng đó, trông còn nhỏ tuổi đã làm việc giúp gia đình, cũng chỉ có nhà chúng ta điều kiện tốt một chút, không cần các con làm việc giúp, nhưng các con cũng phải biết nỗi vất vả trong cuộc sống của người khác, trong tình huống đủ khả năng, có thể giúp người gặp khó khăn…”
Kỷ Nguyên Sâm: “Cha, chỉ cần nhà họ có tiền, trở nên sung túc, có lẽ không cần làm việc, có thể chơi, có thể đi học chứ?”
“Đúng vậy, con xem trẻ con thành phố, rồi nhìn xem trẻ con nông thôn, khác biệt quá lớn, lần này tới chuyện cha phải làm rất nhiều, chuyện nên làm nhất chính là giúp bà con làm giàu, nhà nhà có cuộc sống tốt hơn…”
Kỷ Chấn Hoa chủ động yêu cầu xuống quê làm quan phụ mẫu. Chủ yếu là ông ấy muốn giúp bà con làm chút chuyện thực tiễn, làm ra chút thành tích, thay đổi vấn đề lớn trong cuộc sống của nông dân hiện nay. Có câu “làm quan không làm chủ cho dân, chi bằng về nhà bán khoai lang.” Lần này Kỷ Chấn Hoa tới trấn Phượng Hoàng, quả thực muốn cố gắng làm chút chuyện, tranh thủ giúp nông dân trên mảnh đất này sống cuộc sống tốt hơn.
Cả nhà thảo luận sự khác biệt giữa nông thôn và thành phố, còn có vấn đề làm sao giúp nông dân làm giàu.
Thế nên cả nhà đều được “đày” tới trấn Phượng Hoàng.
Đương nhiên, Kỷ Chấn Hoa và Lâm Nghi Song chủ động điều chức tới, hai đứa trẻ đơn thuần là được cha mẹ kéo theo. Chỉ là chúng không ngờ sau khi tới không có chỗ ở, bởi vì trấn Phượng Hoàng ngay cả một cái khách sạn cũng không có, họ cũng không có người thân ở đây, không tiện ở nhà người không quen, bèn ở văn phòng tạm vài hôm.
Kỷ Chấn Hoa đưa vợ cùng các con đi ra ngoài, bởi vì khoảng cách không xa, ông ấy định đi bộ tới.
Kỷ Nguyên Sâm theo phía sau cha lảm nhảm: “Cha, mau chốt nhà. Sống ở văn phòng không tiện lắm, tắm rửa cũng không thể tắm đàng hoàng, con sắp không chịu nổi rồi.”
Buổi tối hai hôm nay, Kỷ Nguyên Sâm tùy tiện dội nước lạnh rồi ngủ, cảm thấy toàn thân đều là mùi mồ hôi, không thể tắm rửa đàng hoàng, là chuyện mà cậu ấy không thể chịu đựng được.
Bởi vì bây giờ là mùa hè nắng nóng, chẳng trách Kỷ Nguyên Sâm có ý kiến. Ban ngày rất nóng, vừa vận động đã ra mồ hôi, cậu ấy chê nóng sẽ ra mồ hôi nên không muốn ra ngoài, buổi tối muỗi quá nhiều sẽ cắn người, cậu ấy vẫn không muốn ra ngoài, Kỷ Nguyên Sâm tới đây nhưng chưa từng ra khỏi cổng ủy ban trấn.
Kỷ Chấn Hoa biết “bệnh sạch sẽ” của con trai lại tái phát, thiếu kiên nhẫn nói: “Được rồi, biết rồi, chỉ có con lắm chuyện, con xem em gái con cũng không có ý kiến gì.”
Thằng nhóc thối, xem con ở nông thôn một hai năm có còn nhiều chứng tật như vậy nữa không.
Lâm Nghi Song cười nói với hai đứa con: “Thực ra ở đây có núi có sông, phong cảnh rất đẹp, nước cũng ngọt, buổi tối ngủ mát mẻ hơn thành phố, các con quan sát tỉ mỉ là có thể biết được lợi ích trong đó.”
“Mẹ, mẹ xem, bên kia có một bầy ngỗng trắng, ngỗng trắng thật đẹp!” Kỷ Nguyên Trân nghe thấy tiếng ngỗng kêu “cạc cạc”, bèn tìm kiếm bóng dáng của ngỗng trắng, quả nhiên không ngoài dự liệu của cô ấy, một bầy ngỗng trắng từ trong hẻm nhỏ bên đường chui ra.
Kỷ Chấn Hoa và Lâm Nghi Song, còn có Kỷ Nguyên Sâm đều nhìn thấy, một cậu chàng vung múa nhánh cây dài, lùa ngỗng trắng đi về trước, nhìn thoáng qua là biết chăn ngỗng. Có thể buổi trưa nóng quá, cậu chàng lùa ngỗng vào trong nước cho mát.
Một bầy ngỗng trắng dạt dào khí thế, uy vũ hiên ngang qua đường, khiến Kỷ Nguyên Trân vui vẻ lại không nhịn được sợ hãi, cô ấy cẩn thận nấp phía sau lưng cha to lớn đáng tin cậy, sợ ngỗng trắng xông tới cắn cô ấy.
Đợi cậu chàng lùa ngỗng đi xa, Kỷ Chấn Hoa đúng lúc dạy con: “Các con xem cậu chàng đó, trông còn nhỏ tuổi đã làm việc giúp gia đình, cũng chỉ có nhà chúng ta điều kiện tốt một chút, không cần các con làm việc giúp, nhưng các con cũng phải biết nỗi vất vả trong cuộc sống của người khác, trong tình huống đủ khả năng, có thể giúp người gặp khó khăn…”
Kỷ Nguyên Sâm: “Cha, chỉ cần nhà họ có tiền, trở nên sung túc, có lẽ không cần làm việc, có thể chơi, có thể đi học chứ?”
“Đúng vậy, con xem trẻ con thành phố, rồi nhìn xem trẻ con nông thôn, khác biệt quá lớn, lần này tới chuyện cha phải làm rất nhiều, chuyện nên làm nhất chính là giúp bà con làm giàu, nhà nhà có cuộc sống tốt hơn…”
Kỷ Chấn Hoa chủ động yêu cầu xuống quê làm quan phụ mẫu. Chủ yếu là ông ấy muốn giúp bà con làm chút chuyện thực tiễn, làm ra chút thành tích, thay đổi vấn đề lớn trong cuộc sống của nông dân hiện nay. Có câu “làm quan không làm chủ cho dân, chi bằng về nhà bán khoai lang.” Lần này Kỷ Chấn Hoa tới trấn Phượng Hoàng, quả thực muốn cố gắng làm chút chuyện, tranh thủ giúp nông dân trên mảnh đất này sống cuộc sống tốt hơn.
Cả nhà thảo luận sự khác biệt giữa nông thôn và thành phố, còn có vấn đề làm sao giúp nông dân làm giàu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.