Chương 17:
Ám Mặc Trầm Hương
29/05/2023
Người nhà họ Kỷ ngồi khoảng hơn nửa tiếng ở nhà Diệp Hoan, sau đó có người lái xe tải giải phóng, kéo một xe gia cụ về.
Kỷ Chấn Hoa nghe thấy bên ngoài có tiếng còi xe vang lên: “Tới rồi, Kiến Thành đưa gia cụ tới rồi, chúng ta ra ngoài xem xem.”
Kết quả tất cả mọi người lập tức ra ngoài cả.
Diệp Hoan nhìn thấy có mấy người xuống xe, một người tầm tuổi chú Kỷ, đeo cặp kính gọng đen, trông rất có học vấn, dẫn đầu đi tới. Một số người khác đều là thanh niên trai tráng, theo phía sau người đàn ông đeo kính, Diệp Hoan nhìn giống như đám đông hùa theo, thực ra không phải vậy, người ta tới chuyển gia cụ.
Người đàn ông đeo kính cười sảng khoái nói: “Kỷ Chấn Hoa, không ngờ anh tới đây làm việc, sau này có việc gì cần tôi cứ đánh tiếng, có thể giúp tôi tuyệt đối không qua loa.”
Kỷ Chấn Hoa cảm ơn: “Kiến Thành, lần này cảm ơn anh. Cũng nhờ anh quen biết ở huyện thành, có thể giúp tôi mua bộ gia cụ tới nhanh chóng, nếu một mình tôi đi mua, phải tốn không ít thời gian.”
“Chúng ta có quan hệ gì, không cần khách sáo.” Người đàn ông đeo kính nói xong rồi hỏi: “Tôi mang theo vài người tới, hay là chuyển gia cụ vào trong nhà trước, nói chuyện sau.”
“Vẫn là anh nghĩ chu toàn.” Kỷ Chấn Hoa nói: “Vậy thì chuyển vào trước, thu xếp sớm vào ở sớm chút.”
Gia cụ trên xe tải đều là đồ gỗ, nếu không tìm người chuyển giúp, dựa vào người nhà họ Kỷ không giải quyết xong, may mà người đàn ông đeo kính dẫn người tới phụ.
Ba chiếc giường gỗ, tủ quần áo, sô pha, bàn trà, còn có một bộ bàn ghế, lần lượt được đám thanh niên chuyển vào trong nhà.
Diệp Hoan: Đỉnh, chú Kỷ đúng là giàu ngầm, gia sản nhất định rất dồi dào, bộ gia cụ này ít nhất cũng phải tám trăm tới một nghìn tệ, nhìn chú Kỷ mắt cũng không chớp một cái, đều giữ lại hết.
Gia cụ này còn tốt hơn, đầy đủ hơn gia cụ người ta mua cho vợ chồng tân hôn. Nếu ở trấn Phượng Hoàng, rất ít có nhà nào giàu có như vậy.
May mà chỗ họ sống hơi heo hút, giờ này lại nóng, không ai ra ngoài hóng náo nhiệt, nếu không chắc chắn chú Kỷ có thể phong quang một trận ở trấn Phượng Hoàng, trở thành chủ đề tán gẫu của mọi người.
Người nhiều sức lớn, có mấy thanh niên ở đây, rất nhanh đã đặt các vật dụng đâu vào đó, trong nhà ra dáng hẳn.
Người đàn ông đeo kính biết Kỷ Chấn Hoa còn phải dọn dẹp mớ hỗn độn trong nhà, hỏi: “Chấn Hoa, còn cần chúng tôi giúp gì không?”
Kỷ Chấn Hoa lắc đầu: “Chỉ còn ít quần áo chăn đệm để ở văn phòng, đợi lát nữa tôi tìm người mang tới giúp là được.
Người đàn ông đeo kính hỏi: “Hay là chúng tôi tới lấy về giúp anh?”
Kỷ Chấn Hoa xua tay nói: “Không cần làm phiền mọi người nữa đâu, còn lại không nhiều, đồ cũng không nặng, đợi chốc nữa tôi tìm người mang tới là được.” Ông ấy lấy thuốc mang theo bên người ra, kính thuốc cho mọi người: “Anh xem trong nhà chưa dọn dẹp xong, cũng không có gì có thể tiếp đãi mọi người, hôm khác lúc tôi vào huyện mời mọi người ăn cơm.”
“Chúng ta còn cần phải khách sáo sao, có việc cứ gọi tôi là được. Nếu anh còn có việc bận, vậy chúng tôi đi trước, hôm khác rảnh chúng ta tụ tập.” Người đàn ông đeo kính lưu loát tạm biệt.
“Vậy mọi người đi đường cẩn thận, sau này gặp.”
Người đàn ông đeo kính dẫn một đám thanh niên lên xe, xe tải nhanh chóng được lái ra khỏi tầm mắt của mọi người.
Kỷ Chấn Hoa nhìn người bạn cũ đi khỏi, quay đầu dặn dò vợ: “Anh đến văn phòng tìm người lấy đồ về giúp, em và con nên tới nhà Hoan Hoan ngồi chút đi.”
Ông ấy lại hỏi: “Hoan Hoan, để dì tới nhà các cháu ở một lúc được không?”
Diệp Hoan sảng khoái đồng ý: “Được, dì, mọi người lại tới nhà cháu chơi đi.”
Kỷ Nguyên Trân: “Anh, em còn muốn nghe anh kể chuyện.”
Không hổ là người tới từ tỉnh thành, tuy giọng nói của Kỷ Nguyên Sâm hơi non nớt nhưng nói tiếng phổ thông rất tròn vành rõ chữ, nghe còn sướng tai hơn tiếng địa phương.
Rất nhanh Kỷ Chấn Hoa nhờ người mang hành lý mang từ tỉnh thành tới tới nhà giúp, Lâm Nghi Song là nữ chủ nhân phải về dọn dẹp đồ đạc.
Diệp Hoan có mắt nhìn nói: “Dì, bọn cháu cũng tới phụ.”
Lâm Nghi Song hiền lành nói: “Được chứ, đợi lát nữa các cháu giúp dì xem thử trong nhà còn thiếu thứ gì, chúng ta cùng đến cung tiêu xã mua về.”
Kỷ Chấn Hoa nghe thấy bên ngoài có tiếng còi xe vang lên: “Tới rồi, Kiến Thành đưa gia cụ tới rồi, chúng ta ra ngoài xem xem.”
Kết quả tất cả mọi người lập tức ra ngoài cả.
Diệp Hoan nhìn thấy có mấy người xuống xe, một người tầm tuổi chú Kỷ, đeo cặp kính gọng đen, trông rất có học vấn, dẫn đầu đi tới. Một số người khác đều là thanh niên trai tráng, theo phía sau người đàn ông đeo kính, Diệp Hoan nhìn giống như đám đông hùa theo, thực ra không phải vậy, người ta tới chuyển gia cụ.
Người đàn ông đeo kính cười sảng khoái nói: “Kỷ Chấn Hoa, không ngờ anh tới đây làm việc, sau này có việc gì cần tôi cứ đánh tiếng, có thể giúp tôi tuyệt đối không qua loa.”
Kỷ Chấn Hoa cảm ơn: “Kiến Thành, lần này cảm ơn anh. Cũng nhờ anh quen biết ở huyện thành, có thể giúp tôi mua bộ gia cụ tới nhanh chóng, nếu một mình tôi đi mua, phải tốn không ít thời gian.”
“Chúng ta có quan hệ gì, không cần khách sáo.” Người đàn ông đeo kính nói xong rồi hỏi: “Tôi mang theo vài người tới, hay là chuyển gia cụ vào trong nhà trước, nói chuyện sau.”
“Vẫn là anh nghĩ chu toàn.” Kỷ Chấn Hoa nói: “Vậy thì chuyển vào trước, thu xếp sớm vào ở sớm chút.”
Gia cụ trên xe tải đều là đồ gỗ, nếu không tìm người chuyển giúp, dựa vào người nhà họ Kỷ không giải quyết xong, may mà người đàn ông đeo kính dẫn người tới phụ.
Ba chiếc giường gỗ, tủ quần áo, sô pha, bàn trà, còn có một bộ bàn ghế, lần lượt được đám thanh niên chuyển vào trong nhà.
Diệp Hoan: Đỉnh, chú Kỷ đúng là giàu ngầm, gia sản nhất định rất dồi dào, bộ gia cụ này ít nhất cũng phải tám trăm tới một nghìn tệ, nhìn chú Kỷ mắt cũng không chớp một cái, đều giữ lại hết.
Gia cụ này còn tốt hơn, đầy đủ hơn gia cụ người ta mua cho vợ chồng tân hôn. Nếu ở trấn Phượng Hoàng, rất ít có nhà nào giàu có như vậy.
May mà chỗ họ sống hơi heo hút, giờ này lại nóng, không ai ra ngoài hóng náo nhiệt, nếu không chắc chắn chú Kỷ có thể phong quang một trận ở trấn Phượng Hoàng, trở thành chủ đề tán gẫu của mọi người.
Người nhiều sức lớn, có mấy thanh niên ở đây, rất nhanh đã đặt các vật dụng đâu vào đó, trong nhà ra dáng hẳn.
Người đàn ông đeo kính biết Kỷ Chấn Hoa còn phải dọn dẹp mớ hỗn độn trong nhà, hỏi: “Chấn Hoa, còn cần chúng tôi giúp gì không?”
Kỷ Chấn Hoa lắc đầu: “Chỉ còn ít quần áo chăn đệm để ở văn phòng, đợi lát nữa tôi tìm người mang tới giúp là được.
Người đàn ông đeo kính hỏi: “Hay là chúng tôi tới lấy về giúp anh?”
Kỷ Chấn Hoa xua tay nói: “Không cần làm phiền mọi người nữa đâu, còn lại không nhiều, đồ cũng không nặng, đợi chốc nữa tôi tìm người mang tới là được.” Ông ấy lấy thuốc mang theo bên người ra, kính thuốc cho mọi người: “Anh xem trong nhà chưa dọn dẹp xong, cũng không có gì có thể tiếp đãi mọi người, hôm khác lúc tôi vào huyện mời mọi người ăn cơm.”
“Chúng ta còn cần phải khách sáo sao, có việc cứ gọi tôi là được. Nếu anh còn có việc bận, vậy chúng tôi đi trước, hôm khác rảnh chúng ta tụ tập.” Người đàn ông đeo kính lưu loát tạm biệt.
“Vậy mọi người đi đường cẩn thận, sau này gặp.”
Người đàn ông đeo kính dẫn một đám thanh niên lên xe, xe tải nhanh chóng được lái ra khỏi tầm mắt của mọi người.
Kỷ Chấn Hoa nhìn người bạn cũ đi khỏi, quay đầu dặn dò vợ: “Anh đến văn phòng tìm người lấy đồ về giúp, em và con nên tới nhà Hoan Hoan ngồi chút đi.”
Ông ấy lại hỏi: “Hoan Hoan, để dì tới nhà các cháu ở một lúc được không?”
Diệp Hoan sảng khoái đồng ý: “Được, dì, mọi người lại tới nhà cháu chơi đi.”
Kỷ Nguyên Trân: “Anh, em còn muốn nghe anh kể chuyện.”
Không hổ là người tới từ tỉnh thành, tuy giọng nói của Kỷ Nguyên Sâm hơi non nớt nhưng nói tiếng phổ thông rất tròn vành rõ chữ, nghe còn sướng tai hơn tiếng địa phương.
Rất nhanh Kỷ Chấn Hoa nhờ người mang hành lý mang từ tỉnh thành tới tới nhà giúp, Lâm Nghi Song là nữ chủ nhân phải về dọn dẹp đồ đạc.
Diệp Hoan có mắt nhìn nói: “Dì, bọn cháu cũng tới phụ.”
Lâm Nghi Song hiền lành nói: “Được chứ, đợi lát nữa các cháu giúp dì xem thử trong nhà còn thiếu thứ gì, chúng ta cùng đến cung tiêu xã mua về.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.