Chương 38:
Ám Mặc Trầm Hương
02/06/2023
Thứ như bói toán, tin thì có, không tin thì không có. Lúc này Diệp An nghĩ tới đây liền tin, nghĩ sau này đối tốt với cháu gái một chút, nói không chừng sau này ông ta còn có thể dựa vào cháu gái mà thăng chức.
Cả ngày Diệp Trường An suy nghĩ chuyện thăng chức, rõ ràng là một người mê làm cán bộ. Ông ta cảm thấy anh hai là quân nhân giải ngũ, làm vài năm đã có thể thăng chức làm trưởng công an; ông ta tốt xấu cũng là một sinh viên, sao có thể không bằng anh hai, cứ mãi làm một cán sự nhỏ?
Ngày Diệp Hoan về nhà, vừa hay là rằm, trăng tròn ban đêm như đĩa ngọc, từ từ nhô lên cao, ánh trăng sáng tỏ chiếu sáng cả mặt đất. Diệp Hoan đợi các em trai ngủ, sau đó tiếp tục kết nối với nguyên khí trời đất luyện công.
Nguyên khí trời đất thuận theo kinh mạch của Diệp Hoan, tuần hoàn từng vòng trong cơ thể của cô, rất nhanh đã có tiến triển, trong cơ thể kêu vang bốp bốp một trận, Diệp Hoan cảm thấy khiếu huyệt nào đó của cô giống như lại được đả thông, tốc độ tuần hoàn của nguyên khí trời đất nhanh hơn một chút, vào lúc đi trong đan điền, ôn dưỡng La Bàn đang ngoan ngoãn ở đó.
Đợi Diệp Hoan tu luyện xong, kiểm tra một chút mới phát hiện, cô đã đột phá công pháp tầng thứ hai, tiến vào tu luyện tầng ba.
Diệp Hoan nhớ tu luyện tới tầng ba là có thể mở Mắt Âm Dương, cô vô cùng tò mò với Mắt Âm Dương, lập tức tìm cách mở mắt Âm Dương ở trong đầu, tự mày mò mở Mắt Âm Dương. Nhưng đêm hôm khuya khoắt, bên cạnh Diệp Hoan chỉ có hai đứa em trai đang ngủ say sưa, ánh mắt của cô đặt lên người hai em trai.
Diệp Hoan nhìn thấy rõ, trên đầu hai em trai lần lượt có ánh sáng như đám mây, trong trắng mang theo chút đỏ. Diệp Hoan nhớ tới có lẽ ánh sáng đám mây này đại biểu khí vận của một người. Màu trắng là màu sắc khí vận của người bình thường, mang theo chút màu đỏ biểu thị dạo gần đây có thể giao thoa chút vận tốt.
Đáng tiếc thầy tướng không thể soi được mình, Diệp Hoan có thể nhìn thấy khí vận của người khác nhưng lại không nhìn thấy được khí vận của mình. Giống như người hành y, bác sĩ không khám cho mình, có lúc bác sĩ có thể chữa trị được bệnh nan y cho người khác nhưng lại bất lực với bệnh của mình.
Diệp Hoan quan sát xong màu sắc khí vận của em trai, rất nhanh đã đóng Mắt Âm Dương lại. Hóa ra mở Mắt Âm Dương cần tiêu hao nguyên khí trong cơ thể cô, Diệp Hoan cũng không thể mở tùy ý, không thể dùng theo ý muốn.
Nếu Diệp Hoan muốn nhìn xem khí vận của người khác, chỉ có thể đợi ngày mai xem đỉnh đầu người khác lộ ra ánh sáng gì.
Ngày hôm sau, Diệp Hoan dậy trong tiếng gà gáy, cô kiềm chế chạy ra ngoài nhìn xem khí vận của người khác, định làm bài buổi sáng xong mới ra ngoài.
Đợi Diệp Hoan chăm chỉ tu luyện xong, ba mẹ đã sớm dậy rồi. Ba Diệp thức dậy quét dọn viện và tập thể dục, mẹ Diệp dậy nấu bữa sáng, ăn xong vội vàng đi làm.
Diệp Hoan định đợi mở lát nữa mở Mắt Âm Dương nhìn xem màu sắc khí vận của ba mẹ, cô sợ lúc Mắt Âm Dương xuất hiện sẽ có dị trạng dọa tới ba mẹ, cho nên sau khi mở Mắt Âm Dương cô soi vào gương xem thử, nhưng không có bất cứ phát hiện gì. Cô cũng không nhìn thấy khí vận trên người mình, xem ra thầy tướng không soi được mình là thật.
Diệp Hoan đã chuẩn bị tâm lý, nhìn thấy khí vận của mình không nhìn thấy được, dù sao cô là người trọng sinh, tương lai đã định đoạt xong, bây giờ lại học tướng thuật, sau này tuyệt đối sẽ không lăn lộn tới mức quá sa sút.
Diệp Hoan phấn chấn lên, sau đó ra ngoài nhìn ba mẹ. Kết quả phát hiện màu sắc trên người ba mẹ cũng đều là trong trắng mang theo đỏ, nhưng màu đỏ của họ nhiều hơn hai em trai, điều này đại biểu vận khí của họ tốt hơn hai em trai.
Mẹ Diệp nấu cơm xong, gọi một tiếng: “Đông Đông, Nam Nam, Hoan Hoan, mau ăn cơm, ăn xong mẹ và ba con còn phải đi làm nữa.”
Sau đó tiếp tục dặn dò: “Nếu các con ở nhà chơi chán rồi thì đến nhà bà ngoại, các con ở nhà bà nội hai tuần rồi, bà ngoại nhớ các con rồi. Còn nữa, nếu không tới nhà bà ngoại thì đến nhà bên tìm Nguyên Sâm và Trân Trân chơi cũng được, chúng đều ở nhà.”
Bình thường bữa sáng từ thứ hai tới thứ bảy của nhà Diệp Hoan đều là đánh nhanh thắng nhanh, Diệp Trường Vinh và Lý Vệ Hoa ăn cơm xong, vội vã đi làm, để lại ba đứa con ở nhà.
Dạo gần đây luôn bị Diệp Hoan quản, Diệp Nam muốn ra ngoài, vô thức hỏi ý kiến của cô: “Hoan Hoan, chúng ta tới nhà bà ngoại hay tới nhà bên chơi?”
Diệp Đông: “Anh muốn tới nhà bà ngoại, anh nhớ bà ngoại rồi.”
Diệp Hoan nói: “Vậy thì tới nhà bà ngoại trước, sau đó đến nhà bên tìm anh trai nhỏ và Trân Trân chơi.”
Cả ngày Diệp Trường An suy nghĩ chuyện thăng chức, rõ ràng là một người mê làm cán bộ. Ông ta cảm thấy anh hai là quân nhân giải ngũ, làm vài năm đã có thể thăng chức làm trưởng công an; ông ta tốt xấu cũng là một sinh viên, sao có thể không bằng anh hai, cứ mãi làm một cán sự nhỏ?
Ngày Diệp Hoan về nhà, vừa hay là rằm, trăng tròn ban đêm như đĩa ngọc, từ từ nhô lên cao, ánh trăng sáng tỏ chiếu sáng cả mặt đất. Diệp Hoan đợi các em trai ngủ, sau đó tiếp tục kết nối với nguyên khí trời đất luyện công.
Nguyên khí trời đất thuận theo kinh mạch của Diệp Hoan, tuần hoàn từng vòng trong cơ thể của cô, rất nhanh đã có tiến triển, trong cơ thể kêu vang bốp bốp một trận, Diệp Hoan cảm thấy khiếu huyệt nào đó của cô giống như lại được đả thông, tốc độ tuần hoàn của nguyên khí trời đất nhanh hơn một chút, vào lúc đi trong đan điền, ôn dưỡng La Bàn đang ngoan ngoãn ở đó.
Đợi Diệp Hoan tu luyện xong, kiểm tra một chút mới phát hiện, cô đã đột phá công pháp tầng thứ hai, tiến vào tu luyện tầng ba.
Diệp Hoan nhớ tu luyện tới tầng ba là có thể mở Mắt Âm Dương, cô vô cùng tò mò với Mắt Âm Dương, lập tức tìm cách mở mắt Âm Dương ở trong đầu, tự mày mò mở Mắt Âm Dương. Nhưng đêm hôm khuya khoắt, bên cạnh Diệp Hoan chỉ có hai đứa em trai đang ngủ say sưa, ánh mắt của cô đặt lên người hai em trai.
Diệp Hoan nhìn thấy rõ, trên đầu hai em trai lần lượt có ánh sáng như đám mây, trong trắng mang theo chút đỏ. Diệp Hoan nhớ tới có lẽ ánh sáng đám mây này đại biểu khí vận của một người. Màu trắng là màu sắc khí vận của người bình thường, mang theo chút màu đỏ biểu thị dạo gần đây có thể giao thoa chút vận tốt.
Đáng tiếc thầy tướng không thể soi được mình, Diệp Hoan có thể nhìn thấy khí vận của người khác nhưng lại không nhìn thấy được khí vận của mình. Giống như người hành y, bác sĩ không khám cho mình, có lúc bác sĩ có thể chữa trị được bệnh nan y cho người khác nhưng lại bất lực với bệnh của mình.
Diệp Hoan quan sát xong màu sắc khí vận của em trai, rất nhanh đã đóng Mắt Âm Dương lại. Hóa ra mở Mắt Âm Dương cần tiêu hao nguyên khí trong cơ thể cô, Diệp Hoan cũng không thể mở tùy ý, không thể dùng theo ý muốn.
Nếu Diệp Hoan muốn nhìn xem khí vận của người khác, chỉ có thể đợi ngày mai xem đỉnh đầu người khác lộ ra ánh sáng gì.
Ngày hôm sau, Diệp Hoan dậy trong tiếng gà gáy, cô kiềm chế chạy ra ngoài nhìn xem khí vận của người khác, định làm bài buổi sáng xong mới ra ngoài.
Đợi Diệp Hoan chăm chỉ tu luyện xong, ba mẹ đã sớm dậy rồi. Ba Diệp thức dậy quét dọn viện và tập thể dục, mẹ Diệp dậy nấu bữa sáng, ăn xong vội vàng đi làm.
Diệp Hoan định đợi mở lát nữa mở Mắt Âm Dương nhìn xem màu sắc khí vận của ba mẹ, cô sợ lúc Mắt Âm Dương xuất hiện sẽ có dị trạng dọa tới ba mẹ, cho nên sau khi mở Mắt Âm Dương cô soi vào gương xem thử, nhưng không có bất cứ phát hiện gì. Cô cũng không nhìn thấy khí vận trên người mình, xem ra thầy tướng không soi được mình là thật.
Diệp Hoan đã chuẩn bị tâm lý, nhìn thấy khí vận của mình không nhìn thấy được, dù sao cô là người trọng sinh, tương lai đã định đoạt xong, bây giờ lại học tướng thuật, sau này tuyệt đối sẽ không lăn lộn tới mức quá sa sút.
Diệp Hoan phấn chấn lên, sau đó ra ngoài nhìn ba mẹ. Kết quả phát hiện màu sắc trên người ba mẹ cũng đều là trong trắng mang theo đỏ, nhưng màu đỏ của họ nhiều hơn hai em trai, điều này đại biểu vận khí của họ tốt hơn hai em trai.
Mẹ Diệp nấu cơm xong, gọi một tiếng: “Đông Đông, Nam Nam, Hoan Hoan, mau ăn cơm, ăn xong mẹ và ba con còn phải đi làm nữa.”
Sau đó tiếp tục dặn dò: “Nếu các con ở nhà chơi chán rồi thì đến nhà bà ngoại, các con ở nhà bà nội hai tuần rồi, bà ngoại nhớ các con rồi. Còn nữa, nếu không tới nhà bà ngoại thì đến nhà bên tìm Nguyên Sâm và Trân Trân chơi cũng được, chúng đều ở nhà.”
Bình thường bữa sáng từ thứ hai tới thứ bảy của nhà Diệp Hoan đều là đánh nhanh thắng nhanh, Diệp Trường Vinh và Lý Vệ Hoa ăn cơm xong, vội vã đi làm, để lại ba đứa con ở nhà.
Dạo gần đây luôn bị Diệp Hoan quản, Diệp Nam muốn ra ngoài, vô thức hỏi ý kiến của cô: “Hoan Hoan, chúng ta tới nhà bà ngoại hay tới nhà bên chơi?”
Diệp Đông: “Anh muốn tới nhà bà ngoại, anh nhớ bà ngoại rồi.”
Diệp Hoan nói: “Vậy thì tới nhà bà ngoại trước, sau đó đến nhà bên tìm anh trai nhỏ và Trân Trân chơi.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.