Chương 45:
Ám Mặc Trầm Hương
03/06/2023
Diệp Trường Vinh tò mò hỏi: “Đạo trưởng, Hoan Hoan nhà tôi thật sự là kỳ tài luyện võ sao?”
“Đương nhiên rồi, tôi còn có thể gạt chú sao? Đợi cho con bé theo tôi học một quãng thời gian, chú sẽ biết thôi. Tôi thấy chú từng làm lính, chắc có chút bản lĩnh, nếu chú không tin, chúng ta có thể tỉ thí.”
Diệp Trường Vinh bị đạo trưởng nói tới nổi hứng. Từ sau khi giải ngũ làm dân cảnh, ngoài huấn luyện, ông rất ít khi đối chiến với người khác. Bây giờ đạo trưởng chủ động nêu ra, ông không có lý do từ chối.
“Được, đạo trưởng, vậy chúng ta vào trong viện tỉ thí một chút, mong ông chỉ giáo.”
Hai người lần lượt vào trong viện, ba đứa trẻ theo sát phía sau.
Diệp Đông và Diệp Nam biết ba muốn tỉ võ với đạo trưởng, nhiệt tình cổ vũ: “Ba cố lên!”
Diệp Hoan cũng mỉm cười xem náo nhiệt: “Ba, cố lên!”
Tuy Diệp Trường Vinh trẻ trung khỏe khoắn, đang tuổi sung sức, nhưng thật sự không bì được với đạo trưởng đã luyện võ mấy chục năm, mấy chiêu đã bị đạo trưởng hạ đo ván.
Diệp Trường Vinh đã biết sự lợi hại của đạo trưởng, cam tâm chịu thua nói: “Đạo trưởng, tôi phục rồi, ông thật lợi hại, mấy chiêu đã chế ngự được tôi. Được, chuyện này tôi đồng ý, sau này để Diệp Hoan bái ông làm sư.”
Xem ra cao thủ đều ẩn mình trong dân gian.
Đạo trưởng thấy Diệp Trường Vinh phục, lại đồng ý cho Diệp Hoan theo ông ấy học võ, trong lòng rất vui, trên gương mặt giấu sau bộ râu lộ ra nụ cười.
Đợi Lý Vệ Hoa nấu cơm xong, Diệp Trường Vinh đã nói chuyện hăng say với đạo trưởng, biết đạo trưởng đang sống tạm trong đạo quán trên núi Phượng Hoàng.
Nếu Kỷ đạo trưởng đã nhận Diệp Hoan làm đồ đệ, dĩ nhiên sẽ chiếu cố ba mẹ của cô hơn. Ông ấy quan sát kỹ tướng mặt của Diệp Trường Vinh, nhìn ra ông vầng tráng cao, ánh mắt sắc bén, ấn đường rộng, nhân trung thâm trường, có thể nhìn ra ông thông minh có lòng với sự nghiệp, năng lực quyết đoán giải quyết công việc mạnh, dám làm dám nhận, tương lai vận thế không tồi.
Nhưng Kỷ đạo trưởng lại phát hiện vấn đề lớn trên tướng mặt của Diệp Trường Vinh, cung con cái của ông chỉ hiện ra hai đứa con trai, không hiện ra tướng sinh con gái.
Đây là chuyện gì, lẽ nào Diệp Hoan không phải con gái của họ?
Đợi sau khi Lý Vệ Hoa vào, Kỷ đạo trưởng lại quan sát tướng mặt của bà, kết quả hiển thị giống với tướng mặt của Diệp Trường Vinh, cũng chỉ có con trai, không có con gái.
Như vậy xem ra Diệp Hoan thật sự không phải là con gái của cặp vợ chồng này, có lẽ là họ nhận nuôi Diệp Hoan. Có lẽ khi Diệp Hoan xuất hiện, cận kề thời gian chào đời của hai thằng nhóc kia, họ mới nói với bên ngoài là sinh ba.
Nhưng chân tướng rốt cuộc như thế nào, còn phải hỏi Diệp Trường Vinh và Lý Vệ Hoa, có lẽ chỉ có hai người họ mới là người nắm rõ chân tướng nhát.
Kỷ đạo trưởng không ngờ sẽ phát hiện chân tướng khiến người ta kinh ngạc như vậy, nhất thời trầm mặc không nói gì.
Diệp Trường Vinh chủ động nói: “Đạo trưởng, sống ở trên núi lắm bất tiện, trong nhà vẫn còn căn phòng trống, ông có thể ở trong nhà dạy bọn trẻ.”
Kỷ đạo trưởng từ chối: “Không cần, tôi sống một mình quen rồi, không thích quá nhiều người. Bình thường tôi có thể tới nhà chú dạy Diệp Hoan, nếu cần thì tôi có thể sẽ đưa con bé lên núi luyện võ.” Sau đó lén lút dạy cô tướng thuật.
Diệp Trường Vinh nhớ tới hai đứa con trai, mang vẻ mặt nhờ vả: “Đạo trưởng, ông xem hai thằng nhóc nhà tôi tư chất bình thường, nhưng có thể nhờ ông thuận tiện dạy hai đứa nó luôn không. Hai đứa nó tốt xấu gì cũng là con trai, thân thủ kém chị gái quá sao mà được?”
Diệp Hoan cũng mong chờ nhìn sư phụ, hi vọng sư phụ có thể ra tay chỉ điểm hai em trai.
Thực ra nếu cô học được thì cũng có thể dạy cho hai em trai. Nhưng cô luyện công pháp có hạn chế với thiên phú, cho dù để hai em trai luyện, cũng chưa chắc chúng có thể luyện được. Ngược lại không gian có công pháp khác, nhưng Diệp Hoan chưa từng luyện, cô cũng không có kinh nghiệm, không dám dạy bừa cho em trai.
Bây giờ Diệp Hoan mong sư phụ có thể đồng ý, có thời gian hướng dẫn em trai một chút, đợi các em trai vào cửa, sẽ lấy công pháp phù hợp cho chúng luyện, có lẽ tốt hơn một chút.
Đương nhiên Kỷ đạo trưởng nhìn thấy ánh mắt của đồ đệ mới, để không khiến đồ đệ thất vọng, ông ấy miễn cưỡng đồng ý nói: “Nếu rảnh thì tôi có thể chỉ điểm một chút cho chúng, đừng hi vọng tôi quản quá nhiều, cho dù chúng theo tôi học võ, cũng không phải đồ đệ của tôi, ra ngoài càng không thể nói là tôi dạy.”
Kỷ đạo trưởng là người ngạo nghễ có bản lĩnh, dĩ nhiên nhận đồ đệ phải nhận người có thiên phú cao như Diệp Hoan, sẽ không nhận bừa. Ông ấy không muốn để người ta biết ông ấy từng nhận đồ đệ ngốc, cho nên mới nói như thế.
“Đương nhiên rồi, tôi còn có thể gạt chú sao? Đợi cho con bé theo tôi học một quãng thời gian, chú sẽ biết thôi. Tôi thấy chú từng làm lính, chắc có chút bản lĩnh, nếu chú không tin, chúng ta có thể tỉ thí.”
Diệp Trường Vinh bị đạo trưởng nói tới nổi hứng. Từ sau khi giải ngũ làm dân cảnh, ngoài huấn luyện, ông rất ít khi đối chiến với người khác. Bây giờ đạo trưởng chủ động nêu ra, ông không có lý do từ chối.
“Được, đạo trưởng, vậy chúng ta vào trong viện tỉ thí một chút, mong ông chỉ giáo.”
Hai người lần lượt vào trong viện, ba đứa trẻ theo sát phía sau.
Diệp Đông và Diệp Nam biết ba muốn tỉ võ với đạo trưởng, nhiệt tình cổ vũ: “Ba cố lên!”
Diệp Hoan cũng mỉm cười xem náo nhiệt: “Ba, cố lên!”
Tuy Diệp Trường Vinh trẻ trung khỏe khoắn, đang tuổi sung sức, nhưng thật sự không bì được với đạo trưởng đã luyện võ mấy chục năm, mấy chiêu đã bị đạo trưởng hạ đo ván.
Diệp Trường Vinh đã biết sự lợi hại của đạo trưởng, cam tâm chịu thua nói: “Đạo trưởng, tôi phục rồi, ông thật lợi hại, mấy chiêu đã chế ngự được tôi. Được, chuyện này tôi đồng ý, sau này để Diệp Hoan bái ông làm sư.”
Xem ra cao thủ đều ẩn mình trong dân gian.
Đạo trưởng thấy Diệp Trường Vinh phục, lại đồng ý cho Diệp Hoan theo ông ấy học võ, trong lòng rất vui, trên gương mặt giấu sau bộ râu lộ ra nụ cười.
Đợi Lý Vệ Hoa nấu cơm xong, Diệp Trường Vinh đã nói chuyện hăng say với đạo trưởng, biết đạo trưởng đang sống tạm trong đạo quán trên núi Phượng Hoàng.
Nếu Kỷ đạo trưởng đã nhận Diệp Hoan làm đồ đệ, dĩ nhiên sẽ chiếu cố ba mẹ của cô hơn. Ông ấy quan sát kỹ tướng mặt của Diệp Trường Vinh, nhìn ra ông vầng tráng cao, ánh mắt sắc bén, ấn đường rộng, nhân trung thâm trường, có thể nhìn ra ông thông minh có lòng với sự nghiệp, năng lực quyết đoán giải quyết công việc mạnh, dám làm dám nhận, tương lai vận thế không tồi.
Nhưng Kỷ đạo trưởng lại phát hiện vấn đề lớn trên tướng mặt của Diệp Trường Vinh, cung con cái của ông chỉ hiện ra hai đứa con trai, không hiện ra tướng sinh con gái.
Đây là chuyện gì, lẽ nào Diệp Hoan không phải con gái của họ?
Đợi sau khi Lý Vệ Hoa vào, Kỷ đạo trưởng lại quan sát tướng mặt của bà, kết quả hiển thị giống với tướng mặt của Diệp Trường Vinh, cũng chỉ có con trai, không có con gái.
Như vậy xem ra Diệp Hoan thật sự không phải là con gái của cặp vợ chồng này, có lẽ là họ nhận nuôi Diệp Hoan. Có lẽ khi Diệp Hoan xuất hiện, cận kề thời gian chào đời của hai thằng nhóc kia, họ mới nói với bên ngoài là sinh ba.
Nhưng chân tướng rốt cuộc như thế nào, còn phải hỏi Diệp Trường Vinh và Lý Vệ Hoa, có lẽ chỉ có hai người họ mới là người nắm rõ chân tướng nhát.
Kỷ đạo trưởng không ngờ sẽ phát hiện chân tướng khiến người ta kinh ngạc như vậy, nhất thời trầm mặc không nói gì.
Diệp Trường Vinh chủ động nói: “Đạo trưởng, sống ở trên núi lắm bất tiện, trong nhà vẫn còn căn phòng trống, ông có thể ở trong nhà dạy bọn trẻ.”
Kỷ đạo trưởng từ chối: “Không cần, tôi sống một mình quen rồi, không thích quá nhiều người. Bình thường tôi có thể tới nhà chú dạy Diệp Hoan, nếu cần thì tôi có thể sẽ đưa con bé lên núi luyện võ.” Sau đó lén lút dạy cô tướng thuật.
Diệp Trường Vinh nhớ tới hai đứa con trai, mang vẻ mặt nhờ vả: “Đạo trưởng, ông xem hai thằng nhóc nhà tôi tư chất bình thường, nhưng có thể nhờ ông thuận tiện dạy hai đứa nó luôn không. Hai đứa nó tốt xấu gì cũng là con trai, thân thủ kém chị gái quá sao mà được?”
Diệp Hoan cũng mong chờ nhìn sư phụ, hi vọng sư phụ có thể ra tay chỉ điểm hai em trai.
Thực ra nếu cô học được thì cũng có thể dạy cho hai em trai. Nhưng cô luyện công pháp có hạn chế với thiên phú, cho dù để hai em trai luyện, cũng chưa chắc chúng có thể luyện được. Ngược lại không gian có công pháp khác, nhưng Diệp Hoan chưa từng luyện, cô cũng không có kinh nghiệm, không dám dạy bừa cho em trai.
Bây giờ Diệp Hoan mong sư phụ có thể đồng ý, có thời gian hướng dẫn em trai một chút, đợi các em trai vào cửa, sẽ lấy công pháp phù hợp cho chúng luyện, có lẽ tốt hơn một chút.
Đương nhiên Kỷ đạo trưởng nhìn thấy ánh mắt của đồ đệ mới, để không khiến đồ đệ thất vọng, ông ấy miễn cưỡng đồng ý nói: “Nếu rảnh thì tôi có thể chỉ điểm một chút cho chúng, đừng hi vọng tôi quản quá nhiều, cho dù chúng theo tôi học võ, cũng không phải đồ đệ của tôi, ra ngoài càng không thể nói là tôi dạy.”
Kỷ đạo trưởng là người ngạo nghễ có bản lĩnh, dĩ nhiên nhận đồ đệ phải nhận người có thiên phú cao như Diệp Hoan, sẽ không nhận bừa. Ông ấy không muốn để người ta biết ông ấy từng nhận đồ đệ ngốc, cho nên mới nói như thế.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.