Trọng Sinh 90: Vợ Béo Của Nhân Vật Phản Diện Muốn Xoay Người
Chương 15: Thấy Tiền Là Sáng Mắt
Mạnh Nhuyễn
22/09/2022
Editor: Tô Nhi
—--------------
“Chị có đừng có nói bừa, đây là tiền mẹ cho mua xong còn dư lại đó!”
Trên mặt Kỳ Văn Diệp có vẻ tức giận, vì bị hiểu lầm mà tức giận.
Mạnh Dao nghe xong cũng tin mấy phần, nhưng vẫn hỏi lại lần nữa: “Thật sự?!”
Kỳ Văn Diệp hung hăng dậm chân, “Chị không tin thì thôi, trả tiền cho tôi!”
Kỳ Văn Diệp chạy tới đoạt, Mạnh Dao lập tức giơ lên cao, còn ba ba nói với cậu.
“Chị không tin, cũng không đại biểu chị không cần a, em tránh ra, tiền này chị lấy!”
Kỳ Văn Diệp bị chọc đến tức điên, nắm chặt tay mình, nhảy lên nhảy xuống, vừa nhảy vừa chất vấn: “Chị đã không tin tôi còn muốn lấy gì?”
Mạnh Dao vẻ mặt tràn đầy vô tội, “Chị không tin em nhưng cũng không đại biểu không dùng tiền, số tiền này, đủ để chị mua đồ lấp bụng, sao mà không cần?”
Khuôn mặt Kỳ Văn Diệp bị chọc tức đến mức đỏ lên, không nói lại Mạnh Dao, cậu quay đầu chạy vào phòng.
Mạnh Dao cười trên nỗi đau của người khác, cầm chặt số tiền kia, nhấc chân đi vào cửa.
Hình như, Hổ Tử vì được cô cho ăn ngon nên nhớ kỹ cô, thấy cô tiến vào, nó liền phe phẩy cái đuôi, dùng đầu lưỡi liếm liếm tay cô.
Hổ Tử là một con chó săn, thời gian nó ở nhà họ Kỳ còn lâu hơn cả cô. Nó luôn rất thân với Kỳ Văn Diệp, một người một chó là cùng nhau lớn lên.
Hổ Tử đích xác được dạy dỗ rất tốt, cũng hiểu tiếng người, bình thường Kỳ Văn Diệp kêu nó làm gì, nó sẽ làm cái đó.
Mạnh Dao thấy nó rất ngoan, duỗi tay sờ sờ đầu nó, Hổ Tử cũng tỏ vẻ thân cận mà cọ cọ lại tay cô.
Hành động của một người một chó, lại chọc cho Kỳ Văn Diệp giận dỗi.
Cậu hung hăng đi trước vài bước, ngay sau đó, lớn tiếng kêu: “Hổ Tử, mày còn không mau lại đây?”
Hổ Tử hình như biết được mình chọc tức cậu chủ nhỏ, “Ngao ô” một tiếng, lập tức chạy đến chỗ Kỳ Văn Diệp.
Kỳ Văn Diệp còn tức giận mà xoa mạnh đầu Hổ Tử, âm dương quái khí mà nói: “Hổ Tử thúi, đã dạy bao nhiêu lần, không được tùy tiện thân với người khác, nếu lỡ gặp phải người thấy tiền là sáng mắt, sẽ đem mày bán đi!”
Mạnh Dao: “.........”
Lời này là nói cho cô nghe phải không?
Mạnh Dao không để ý tới cậu, đem rổ để một bên, đi vô bếp làm cái gì ăn đã.
Cô còn chưa no đâu, cậu cứ ở đó mà chỉ cây dâu mắng cây hòe đi, ha ha.
Cũng may nhà còn mấy củ khoai lang đỏ, nấu súp ăn với nửa cái bánh, chắc là đủ no.
Bên này, Mạnh Dao đi xuống hầm đất, bên kia Hổ Tử ngửi được mùi thơm nhanh chóng đi đến cạnh cái rổ.
Rổ vẫn dùng miếng vải để che lại, nhưng nó cũng không làm khó được Hổ Tử, nó dùng đầu hất một cái, miếng vải liền rơi xuống.
Nhìn thấy miếng bánh thơm ngào ngạt, Hổ Tử liền cúi đầu há miệng to chuẩn bị ăn, Kỳ Văn Diệp bên này chứng kiến lòng vội như lửa đốt, quát kêu nó ngừng lại: “Hổ Tử!”
Hổ Tử ngẩng đầu lên, Kỳ Văn Diệp cường ngạnh mà lôi đi.
Một bên túm nó, một bên dạy dỗ: “Tao có phải đã dạy mày, không được tùy tiện ăn đồ bậy bạ, cái kia, bà béo… Chị dâu thứ còn chưa ăn đâu, mày ăn rồi chị ấy ăn cái gì?”
“Uông…”
Hổ Tử ủy khuất nhỏ giọng kêu một tiếng.
Kỳ Văn Diệp cũng biết Hổ Tử đói bụng, đau lòng mà ôm nó.
“Tao biết mày cũng đói, nếu không như vậy đi, tao cho mày đồ ăn? Trong nhà còn cám với bã đậu.”
Hổ Tử lại đáng thương hề hề mà “Uông” một tiếng.
Nó nghĩ đến đồ mà cậu chủ nhỏ cho ăn, đó là đồ cho heo không phải cho nó, đáng tiếc nó không biết nói, nên không cự tuyệt được.
Kỳ Văn Diệp nhìn ra Hổ Tử không muốn ăn, nhưng mà cậu không tìm được món gì khác, giả bộ ngốc: “Hổ Tử, mày không nói lời nào coi như là đồng ý, để tao đi lấy đồ ăn cho mày, chờ một chút!”
Hổ-không muốn ăn cơm heo-Tử: “...............”
—--------------
“Chị có đừng có nói bừa, đây là tiền mẹ cho mua xong còn dư lại đó!”
Trên mặt Kỳ Văn Diệp có vẻ tức giận, vì bị hiểu lầm mà tức giận.
Mạnh Dao nghe xong cũng tin mấy phần, nhưng vẫn hỏi lại lần nữa: “Thật sự?!”
Kỳ Văn Diệp hung hăng dậm chân, “Chị không tin thì thôi, trả tiền cho tôi!”
Kỳ Văn Diệp chạy tới đoạt, Mạnh Dao lập tức giơ lên cao, còn ba ba nói với cậu.
“Chị không tin, cũng không đại biểu chị không cần a, em tránh ra, tiền này chị lấy!”
Kỳ Văn Diệp bị chọc đến tức điên, nắm chặt tay mình, nhảy lên nhảy xuống, vừa nhảy vừa chất vấn: “Chị đã không tin tôi còn muốn lấy gì?”
Mạnh Dao vẻ mặt tràn đầy vô tội, “Chị không tin em nhưng cũng không đại biểu không dùng tiền, số tiền này, đủ để chị mua đồ lấp bụng, sao mà không cần?”
Khuôn mặt Kỳ Văn Diệp bị chọc tức đến mức đỏ lên, không nói lại Mạnh Dao, cậu quay đầu chạy vào phòng.
Mạnh Dao cười trên nỗi đau của người khác, cầm chặt số tiền kia, nhấc chân đi vào cửa.
Hình như, Hổ Tử vì được cô cho ăn ngon nên nhớ kỹ cô, thấy cô tiến vào, nó liền phe phẩy cái đuôi, dùng đầu lưỡi liếm liếm tay cô.
Hổ Tử là một con chó săn, thời gian nó ở nhà họ Kỳ còn lâu hơn cả cô. Nó luôn rất thân với Kỳ Văn Diệp, một người một chó là cùng nhau lớn lên.
Hổ Tử đích xác được dạy dỗ rất tốt, cũng hiểu tiếng người, bình thường Kỳ Văn Diệp kêu nó làm gì, nó sẽ làm cái đó.
Mạnh Dao thấy nó rất ngoan, duỗi tay sờ sờ đầu nó, Hổ Tử cũng tỏ vẻ thân cận mà cọ cọ lại tay cô.
Hành động của một người một chó, lại chọc cho Kỳ Văn Diệp giận dỗi.
Cậu hung hăng đi trước vài bước, ngay sau đó, lớn tiếng kêu: “Hổ Tử, mày còn không mau lại đây?”
Hổ Tử hình như biết được mình chọc tức cậu chủ nhỏ, “Ngao ô” một tiếng, lập tức chạy đến chỗ Kỳ Văn Diệp.
Kỳ Văn Diệp còn tức giận mà xoa mạnh đầu Hổ Tử, âm dương quái khí mà nói: “Hổ Tử thúi, đã dạy bao nhiêu lần, không được tùy tiện thân với người khác, nếu lỡ gặp phải người thấy tiền là sáng mắt, sẽ đem mày bán đi!”
Mạnh Dao: “.........”
Lời này là nói cho cô nghe phải không?
Mạnh Dao không để ý tới cậu, đem rổ để một bên, đi vô bếp làm cái gì ăn đã.
Cô còn chưa no đâu, cậu cứ ở đó mà chỉ cây dâu mắng cây hòe đi, ha ha.
Cũng may nhà còn mấy củ khoai lang đỏ, nấu súp ăn với nửa cái bánh, chắc là đủ no.
Bên này, Mạnh Dao đi xuống hầm đất, bên kia Hổ Tử ngửi được mùi thơm nhanh chóng đi đến cạnh cái rổ.
Rổ vẫn dùng miếng vải để che lại, nhưng nó cũng không làm khó được Hổ Tử, nó dùng đầu hất một cái, miếng vải liền rơi xuống.
Nhìn thấy miếng bánh thơm ngào ngạt, Hổ Tử liền cúi đầu há miệng to chuẩn bị ăn, Kỳ Văn Diệp bên này chứng kiến lòng vội như lửa đốt, quát kêu nó ngừng lại: “Hổ Tử!”
Hổ Tử ngẩng đầu lên, Kỳ Văn Diệp cường ngạnh mà lôi đi.
Một bên túm nó, một bên dạy dỗ: “Tao có phải đã dạy mày, không được tùy tiện ăn đồ bậy bạ, cái kia, bà béo… Chị dâu thứ còn chưa ăn đâu, mày ăn rồi chị ấy ăn cái gì?”
“Uông…”
Hổ Tử ủy khuất nhỏ giọng kêu một tiếng.
Kỳ Văn Diệp cũng biết Hổ Tử đói bụng, đau lòng mà ôm nó.
“Tao biết mày cũng đói, nếu không như vậy đi, tao cho mày đồ ăn? Trong nhà còn cám với bã đậu.”
Hổ Tử lại đáng thương hề hề mà “Uông” một tiếng.
Nó nghĩ đến đồ mà cậu chủ nhỏ cho ăn, đó là đồ cho heo không phải cho nó, đáng tiếc nó không biết nói, nên không cự tuyệt được.
Kỳ Văn Diệp nhìn ra Hổ Tử không muốn ăn, nhưng mà cậu không tìm được món gì khác, giả bộ ngốc: “Hổ Tử, mày không nói lời nào coi như là đồng ý, để tao đi lấy đồ ăn cho mày, chờ một chút!”
Hổ-không muốn ăn cơm heo-Tử: “...............”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.