[Trọng Sinh] Ái Thùy Thùy

Chương 9: Con Đường Phía Trước

Phong Lưu Thư Ngốc

05/08/2024

Nam tử cương nghị chính là Hoắc Thánh Triết đế. Phụ thân hắn vốn là thủ lĩnh tộc Cửu Lê, nhưng vì bất mãn với nước Tần mà bạo chính nổi dậy khởi nghĩa vũ trang, một đường này chính là tiêu diệt hoặc thâu tóm thế lực khắp nơi, cuối cùng trở thành bá chủ Trung Nguyên. Nhưng kiến thức cũng như can đảm và sách lược chung quy là hữu hạn, chỉ bắt cóc thiên tử, ép hắn cho mình một cái chư hầu danh chính ngôn thuạn mà thôi, lại cùng tứ đại chư hầu áp chế lẫn nhau, vậy liền bình an vô sự, ấy vậy mà nhi tử hắn quá chi là có tiền đồ, chẵng những diệt chư hầu mà sẵn luôn mấy huynh đệ không an phận, cũng đem tiểu hoàng đế xử lý, tiện đà thống nhất non sông, bước lên ngôi vị hoàng đế, quốc hiệu đổi thành “Ngụy”, tự xưng “Thánh Nguyên”, ám chỉ chính mình là vị thánh quân từ thuở khai thiên lập địa.

Bởi vậy có thể thấy được Hoắc Thánh Triết là bậc nào cuồng vọng làm sao, hàng người duy ngã độc tôn ra sao.

Hắn tuy rằng xuất thân man di, lại cực kỳ yêu thích văn hóa dân tộc Hán, tại chính trị cùng quân sự có được năng lực lĩnh ngộ siêu thoát quần hùng cùng thiên phú, tuy rằng hắn chưa trị quốc bao giờ, cũng thấu tỏ rằng đế vương, quan trọng nhất không phải đích thân làm mọi việc, mà là giỏi về khai quật cùng vận dụng nhân tài, cùng đó còn muốn tìm đạo trị quốc chính xác.

Đã trải qua thời kỳ quân hùng tranh bá như Xuân Thu Chiến Quốc, thời kỳ bạo chính của nước Tần mà nhân gian chia năm xẻ bảy, gần như những kẻ mang trong mình khát vọng xưng vương thành bậc kiêu hùng hoặc những văn nhân hiệp sĩ có ý đồ cứu vớt thương sinh, cũng đang lo lắng cùng một vấn đề —— trị quốc như thế nào? Bọn họ có kẻ vì lợi ích cá nhân, có người vì bình dân bá tánh, mà nhờ thế mà học thuyết của Chư Tử Bách Gia mới càng ngày càng mở rộng.

Pháp gia, Tạp gia, Đạo gia, Mặc gia, Nho gia, từng nhà lên sân, cũng phái ra đệ tử đến các nước chư hầu mà dò hỏi cũng như du thuyết, đồng thời cũng tiến hành nhiều lần ứng dụng vào thời đại, trong đó thành công nhất không nghi ngờ gì là phải kể đến Pháp gia đương thời. Htt từ khi học được chữ Hán, bản văn chương đầu tiên hắn đọc chính [Ngũ Đố] của Hàn Phi tử, ngay thời điểm ấy liền kinh ngạc như gặp người trời, gây ra chấn động lớn với hắn, khiến hắn lập tức vơ vét tất thảy điển tích Pháp gia, mặc dù chính vụ vô cùng bận rộn cũng rút hai canh giờ để tiến hành nghiên cứu. Trái lại điển tích học phái Nho gia, sớm bị hắn ghẻ lạnh vứt đến xó xỉn nào rồi.



(Hàn Phi là học giả nổi tiếng Pháp gia, ông viết [Ngũ đố] có nghĩa là năm thứ sâu mọt, cũng như những tác phẩm khác của ông đều lên án những bọn gian tà chèn ép người thanh liêm chính trực)

Nghe nói Giác Âm Tự cử hành buổi biện luận giữa Pháp gia cùng Nho gia, hắn lập tức đội gió tuyết mà tới tham dự, tính tìm mấy tài năng có thể trọng dụng.

Lão nhân mặt trắng không râu gọi là Bạch Phúc, là duy nhất nội thị của Hoàng Đế tiền triều lưu lại, do có năng lực xuất chúng lại thêm về điểm nhìn mặt đoán ý, may mắn được Thánh Nguyên Đế nhìn trúng, thân mang chức Trung Thường Thị. Thấy chủ nhân phái chủ tử đi tra hai ông cháu nhà họ Quan, lại im bặt không nhắc tới biểu hiện dị thường ưu tú của vài vị học giả Pháp gia, trong lòng hắn không hiểu chút nào, lại chả dám hỏi nhiều. Vị tân chủ tử này tình tình thay đổi thất thường, khi thì cương liệt thẳng thắng, lúc lại âm ngoan ác độc, chốc lại rộng rãi hào phóng, bỗng lại hóa dịu dàng văn nhã, khiến cho thần tử lão luyện như lão cũng bị đùa nghịch trong lòng bàn tay, có thể thấy thâm sâu khó dò. Muốn đoán được ý tưởng của ngài, đừng nói là Bạch Phúc mới có 50 tuổi, dù có sống thêm 50 năm chắc cũng không nên cơm cháo gì.

Thánh giá vội đến lại vội đi, do đó không người biết được, mới vừa bước vào Vị Ương Cung, tử sĩ đã dâng lên bức mật hàm, trong đó ghi lại Quan gia và tất thảy tình huống của năm đời thân tộc gần nhất. Htt nhìn kỹ một lúc lâu sau, thở dài nói: “ Tài đức nhiều mặt, gia thế trong sạch, lại thêm bản tính trung thực, Quang Tề Quang có thể trọng dụng” Dứt lời nhấc lên bút lông, dùng thiết hoạch ngân câu nét chữ mà viết hai bản chiếu thư, nghĩ chút lại thấy chưa đủ, ở danh sách tuyển mỹ nhân thêm 3 chữ “Quan Tố Y”. (Thiết Hoạch Ngân Câu: Ý nói chữ viết sắc sảo, đẹp đẽ, từng nét vạch như khắc bằng sắt, từng nét móc như được chạm bằng bạc.)

Bạch Phúc âm thầm hít một hơi sâu, trong lòng hiểu ra trong thoáng chốc, lại cảm thấy nghi hoặc càng sâu: Hoàng Thương tính toán cất nhắc Quan gia là không thể nghi ngờ, những mệnh hai cha con nhà họ Quan nhập sĩ, còn đem đích nữ nhà họ Quan nạp vào cung, không gì có thể so thánh sủng bậc này. Nhưng mà trước đó rõ ràng hoàng thượng đối với Pháp gia càng nhiều phần kính trọng, hiện tại lại nữa chữ không nói đến, tột cùng vì nguyên cớ ra sao? Hoặc giả ẩn hàm dưới cử chỉ này là mục đích gì?

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện [Trọng Sinh] Ái Thùy Thùy

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook