Chương 11: Con Đường Phía Trước
Phong Lưu Thư Ngốc
05/08/2024
Tộc Cửu Lê toàn dâu đều có thể là binh, chỉ cần đưa một thanh đao, bất kể già trẻ lớn bé đều có thể ra trận, cho nên nữ tử trong tộc dáng người mạnh mẽ, lời nói hào phóng, không có nửa điểm ôn nhu như nước của nữ Trung Nguyên. Đối mặt những người thô bỉ đến cả chữ chả nhận diện được, Diệp Trăn không sợ, lại nói nàng ta tự xưng là đệ nhất mỹ nữ Trung Nguyên lại bao hàm cả đệ nhất tài nữ, chỉ cần mắt của nam tử trong thiên hạ không mù, tuyệt sẽ không bỏ qua mỹ ngọc mà chọn bã. Còn nữa, Thánh Nguyên Đế vô cùng ngưỡng mộ Hán học, trong hậu cung chỉ có nàng có thể hiểu rõ hắn đang nói cái gì, hoặc suy nghĩ cái gì. Hắn còn thường tán thưởng nàng là giải ngữ hoa, có thể thấy được đó chính là ưu thế lớn nhất để nàng yên thân tại hậu cung.
Nhưng mà lão chủ chứa Thái Hậu không thể chấp nhận nàng ta độc sủng hậu cung, thế là đưa ra hai trung bộc chuyên quản lý chuyện tuyển chọn phi tần, chờ đến khi nữ tử người Hán một bụng tài học hàng thật giá thật tiến vào, nàng còn bảo trì được phần đặc thù này sao? Chỉ riêng điều nằng, lòng Diệp Trăn có chút hoảng loạn, đầu ngón tay vô ý mà vuốt ve gương mặt này của chính mình, lại chậm rãi trấn định xuống.
Nàng không đủ tin vào tài học mình, bởi vì cái danh “đệ nhất tài nữ” là khi tòng quân mà truyền ra, những tướng sĩ tộc Cửu Lê đến chữ Hán đều không biết, lại nào đâu biết học phú ngũ xa là gì? Nhưng nếu so bì tướng mạo, không phải Diệp Trăn khoe chứ, sống ba mươi năm nàng chưa thấy qua mỹ nhân nào vượt qua nàng.
“Nếu đến cả ngươi mà Hoàng Thượng còn chướng mắt, hắn còn có thể coi trọng ai chứ? Diệp Trăn a Diệp Trăn đừng hoảng, Hoàng Thượng chắc chắn thuộc về ngươi, vị trí kia chắc chắn là của ngươi, những thứ mà ngươi vứt bỏ cùng thừa nhận chung quy là đáng giá.” Chờ cung nữ lĩnh lệnh mà rời đi, Diệp Trăn một bên tự lẩm bẩm, một bên đi đến cửa sổ mà nhìn chăm chú vào Tiêu Phòng Điện, trong đôi mắt đầy tràn dã tâm cùng dục vọng.
------
Ở Giác Âm Tự một tháng hơn, phòng ốc mới của Quan gia rốt cuộc tu sửa xong, chọn một ngày hoàng đạo dọn nhà. Quan Tố Y ở trong khuê phòng được bố trí hoàn toàn mới lạ đi qua đi lại, trên mặt mang theo biểu tình vừa mê mang vừa hoài niệm.
Hơn ba mươi ngày nghiệm chứng lặp đi lặp lại, nàng dần dần xác định chính mình đã thật sự trọng sinh. Những ý niệm phản bác như Luân Hồi Kính làm nàng sinh ra ảo giác đạt tới mức hoán đổi thật giả, nhưng nàng không muốn bỏ lỡ bất kỳ cơ hội thay đổi vận mệnh. Lúc này đây, nàng tuyệt đối không bước vào Triệu gia nửa bước, cũng không có ý nghĩ gặp Triệu Lục Ly, chẳng sợ chỉ một lần duy nhất cũng không.
Mới vừa đem hành lý chỉnh lý chỉnh tề, Trọng Thải Linh tức mẹ Quan liền sai vú già đến gọi nàng, nói là có chuyện quan trọng thương lượng. Quan Tố Y biết điều mà mẹ nàng muốn nói, lòng không khỏi than thở.
Vào thượng phòng, Trọng thị đưa cho nàng mấy tấm thiệp: “Bởi vì bà bà mất, cần giữ đạo hiếu ba năm, lần trì hoãn này, thoáng cái con đã mười tám, nay được coi như lỡ dỡ chung thân đại sự của con. Mẹ vốn tưởng trong mấy đứa đệ tử của phụ thân con chọn đứa đức hạnh tốt đẹp, lại không ngờ lão thái gia vậy mà bỗng nhiên quyết định lên phía bắc định cư Yến Kinh. Trời xa đất lạ trước mắt, thật sự khó lòng tưởng tượng nổi, mà số tuổi của con ngày càng tăng không thể càng chậm thêm nữa, mẫu thân cũng chỉ có thể mang con tham dự tụ hội nhiều chút, cũng dễ mà chọn lang quân tốt. Mấy tấm thiệp này con cứ chọn trước, đều là những công tử có độ tuổi phù hợp, như đứa con thứ dòng chính nhà họ Chu này……”
Nghe mẫu thân không ngừng kể càng lúc càng nhiều, ánh mắt Quan Tố Y tan rã, nhớ tới chuyện cũ. Đời trước, Triệu Lục Ly trông thấy nàng ở một yến hội. Vốn tưởng với gia thế Quan gia tuyệt đối không trèo tới nhà cao cửa rộng như Trấn Bắc Hầu Phủ. Cha mẹ cũng như tổ phụ mới đầu cũng vô cùng do dự, sau khi khảo sát qua tài học Triệu Lục Ly cũng như nhân phẩm mới vui vẻ mà đáp ứng. Nhưng bước qua ngạch cửa nhà này, nàng mới biết được, thứ Triệu Lục Ly nhìn trúng chính là gia thế hèn mọn cùng tính tình tri thư đạt lý của nàng. Hắn tìm nào phải là thê tử, mà là một người hầu chuyên môn vì hắn chiếu cố đôi trai gái, cũng như phụng dưỡng mẫu thân hắn, mà trong đó càng hèn mọn càng có năng lực lại càng ẩn nhẫn, tất nhiên là hàng loại ưu, ắt trúng rồi còn gì.
Buồn cười thay nàng làm được hết thảy yêu cầu của hắn, đổi lấy không phải thiệt tình, mà là ác ý, thậm chí là tàn hại. Hiện giờ nàng có cơ hội lần nữa làm lại, nàng không muốn báo thù, chỉ nguyện gia đình mạnh khỏe. Còn đời này ai nhận cái chức Trấn Bắc Hầu Phu nhân? Ai thích thì làm, dính dấp gì đến nàng đâu?
Nhưng mà lão chủ chứa Thái Hậu không thể chấp nhận nàng ta độc sủng hậu cung, thế là đưa ra hai trung bộc chuyên quản lý chuyện tuyển chọn phi tần, chờ đến khi nữ tử người Hán một bụng tài học hàng thật giá thật tiến vào, nàng còn bảo trì được phần đặc thù này sao? Chỉ riêng điều nằng, lòng Diệp Trăn có chút hoảng loạn, đầu ngón tay vô ý mà vuốt ve gương mặt này của chính mình, lại chậm rãi trấn định xuống.
Nàng không đủ tin vào tài học mình, bởi vì cái danh “đệ nhất tài nữ” là khi tòng quân mà truyền ra, những tướng sĩ tộc Cửu Lê đến chữ Hán đều không biết, lại nào đâu biết học phú ngũ xa là gì? Nhưng nếu so bì tướng mạo, không phải Diệp Trăn khoe chứ, sống ba mươi năm nàng chưa thấy qua mỹ nhân nào vượt qua nàng.
“Nếu đến cả ngươi mà Hoàng Thượng còn chướng mắt, hắn còn có thể coi trọng ai chứ? Diệp Trăn a Diệp Trăn đừng hoảng, Hoàng Thượng chắc chắn thuộc về ngươi, vị trí kia chắc chắn là của ngươi, những thứ mà ngươi vứt bỏ cùng thừa nhận chung quy là đáng giá.” Chờ cung nữ lĩnh lệnh mà rời đi, Diệp Trăn một bên tự lẩm bẩm, một bên đi đến cửa sổ mà nhìn chăm chú vào Tiêu Phòng Điện, trong đôi mắt đầy tràn dã tâm cùng dục vọng.
------
Ở Giác Âm Tự một tháng hơn, phòng ốc mới của Quan gia rốt cuộc tu sửa xong, chọn một ngày hoàng đạo dọn nhà. Quan Tố Y ở trong khuê phòng được bố trí hoàn toàn mới lạ đi qua đi lại, trên mặt mang theo biểu tình vừa mê mang vừa hoài niệm.
Hơn ba mươi ngày nghiệm chứng lặp đi lặp lại, nàng dần dần xác định chính mình đã thật sự trọng sinh. Những ý niệm phản bác như Luân Hồi Kính làm nàng sinh ra ảo giác đạt tới mức hoán đổi thật giả, nhưng nàng không muốn bỏ lỡ bất kỳ cơ hội thay đổi vận mệnh. Lúc này đây, nàng tuyệt đối không bước vào Triệu gia nửa bước, cũng không có ý nghĩ gặp Triệu Lục Ly, chẳng sợ chỉ một lần duy nhất cũng không.
Mới vừa đem hành lý chỉnh lý chỉnh tề, Trọng Thải Linh tức mẹ Quan liền sai vú già đến gọi nàng, nói là có chuyện quan trọng thương lượng. Quan Tố Y biết điều mà mẹ nàng muốn nói, lòng không khỏi than thở.
Vào thượng phòng, Trọng thị đưa cho nàng mấy tấm thiệp: “Bởi vì bà bà mất, cần giữ đạo hiếu ba năm, lần trì hoãn này, thoáng cái con đã mười tám, nay được coi như lỡ dỡ chung thân đại sự của con. Mẹ vốn tưởng trong mấy đứa đệ tử của phụ thân con chọn đứa đức hạnh tốt đẹp, lại không ngờ lão thái gia vậy mà bỗng nhiên quyết định lên phía bắc định cư Yến Kinh. Trời xa đất lạ trước mắt, thật sự khó lòng tưởng tượng nổi, mà số tuổi của con ngày càng tăng không thể càng chậm thêm nữa, mẫu thân cũng chỉ có thể mang con tham dự tụ hội nhiều chút, cũng dễ mà chọn lang quân tốt. Mấy tấm thiệp này con cứ chọn trước, đều là những công tử có độ tuổi phù hợp, như đứa con thứ dòng chính nhà họ Chu này……”
Nghe mẫu thân không ngừng kể càng lúc càng nhiều, ánh mắt Quan Tố Y tan rã, nhớ tới chuyện cũ. Đời trước, Triệu Lục Ly trông thấy nàng ở một yến hội. Vốn tưởng với gia thế Quan gia tuyệt đối không trèo tới nhà cao cửa rộng như Trấn Bắc Hầu Phủ. Cha mẹ cũng như tổ phụ mới đầu cũng vô cùng do dự, sau khi khảo sát qua tài học Triệu Lục Ly cũng như nhân phẩm mới vui vẻ mà đáp ứng. Nhưng bước qua ngạch cửa nhà này, nàng mới biết được, thứ Triệu Lục Ly nhìn trúng chính là gia thế hèn mọn cùng tính tình tri thư đạt lý của nàng. Hắn tìm nào phải là thê tử, mà là một người hầu chuyên môn vì hắn chiếu cố đôi trai gái, cũng như phụng dưỡng mẫu thân hắn, mà trong đó càng hèn mọn càng có năng lực lại càng ẩn nhẫn, tất nhiên là hàng loại ưu, ắt trúng rồi còn gì.
Buồn cười thay nàng làm được hết thảy yêu cầu của hắn, đổi lấy không phải thiệt tình, mà là ác ý, thậm chí là tàn hại. Hiện giờ nàng có cơ hội lần nữa làm lại, nàng không muốn báo thù, chỉ nguyện gia đình mạnh khỏe. Còn đời này ai nhận cái chức Trấn Bắc Hầu Phu nhân? Ai thích thì làm, dính dấp gì đến nàng đâu?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.