Trọng Sinh: Âm Mưu Độc Chiếm Trình Manh
Chương 34:
Thanh Thiên Bạch Nhật Mộng
23/08/2024
Bác hai là Trình Kiến Đảng, người da trắng và sạch sẽ, còn đeo một cặp mắt kính. Bây giờ ông đang công tác tại Bộ Tham mưu bộ chính trị.
Vợ của bác hai Tôn Á Cầm là một quân y, tính khí của bà rất dịu dàng và yên tĩnh. Cả ngày cũng chưa thấy bà nói được mấy câu. Ngược lại, anh ba Trình Minh Hạo là con trai của bà lại có tính cách trái ngược hoàn toàn với bà.
Anh cả và anh hai nhìn qua đều là những người quân nhân nghiêm túc và truyền thống, ngược lại là anh ba, chỉ cần liếc mắt một cái liền nghĩ đến những tên lính càn quấy không nghe lời trong quân đội. Trên mặt luôn treo nụ cười bỉ ổi, tay đút túi quần, đi đường thì lắc lư, trường hợp không quan trọng thì tuyệt đối sẽ không mặc quân phục. Theo lời của ông Trình, thì đó chính là "đứng không ra đứng, ngồi không ra ngồi, là thất bại của quân đội. Nhưng vị anh ba này ấy thế mà lại phấn đấu lên làm được đội trưởng Không quân. Không thể không nói, người nhà họ Trình rất hợp với bát cơm này.
Sau khi xem xét hiểu biết về cả lục hải không qua xuất hiện trong nhà họ Trình, Trình Manh đột nhiên hiểu được những khó khăn trong suốt cuộc đời cả bà ngoại. Trách không được bà ngoại không cho cô liên lạc với người nhà họ Trình, hóa ra là… cả nhà họ Trình đều là quân nhân.
******
Sau bữa tối, Trình Manh trở về phòng và nằm xuống. Trình Manh không thích bật điều hòa. May là có một cửa sổ nhỏ để cho cô mở để đón chút hơi gió mát mẻ thổi vào căn phòng nhỏ của mình. Nhìn vào trần phòng mình, Trình Manh vẫn có cảm giác không thật. Đột nhiên cô rất nhớ Cố Thượng Võ, không biết bây giờ anh ấy đang làm gì.
Nghĩ nghĩ, thế mà cô ngủ quên lúc nào không hay.
Vào giữa đêm, Trình Manh đang mơ mơ màng màng ngủ thì nghe thấy một tiếng gõ nhẹ trên cửa sổ, vừa mở mắt ra đã một bóng người nhảy từ cửa sỏ vào. Trình Manh sợ hãi, vừa định hét lên lại chỉ thấy bóng người đó đã nhảy đến trước mặt mình, một tiếng hét chói tai chưa kịp kêu lên đã bị anh dùng tay che lại không thể phát ra bất kì âm thanh nào. Đôi mắt sợ hãi của Trình Manh mở ra, trái tim cô đập thùng thùng gần như nhảy ra.
"Đừng sợ, là tôi." Một giọng nói quen thuộc vang lên.
Sự sợ hãi trong mắt Trình Manh chuyển thành sự bất ngờ. Vâng, không có bất ngờ gì xảy ra, người hơn nửa đêm lén lút tiến vào cửa sổ phòng cô đúng là Cố Thượng Võ.
Từ lúc Cố Thượng Võ trở về kí túc trường học, luôn cảm giác thiếu thốn, không thể nhấc lên tinh thần làm gì. Hơn nữa các bạn cùng phòng đều nghỉ, ký túc xá trống rỗng một mình anh lại càng làm anh thêm trống rỗng vắng vẻ hơn. Trong đầu anh bây giờ chỉ còn lại đôi mắt ngập nước của Trình Manh và âm thanh rên rỉ nhẹ nhàng của cô khi bị anh hôn. Anh cảm thấy rằng anh đã bị trúng độc, một loại độc có tên Trình Manh, chẳng những trúng độc mà anh còn nghiện loại độc này. Cuối cùng, sau khi đèn được tắt, anh thay quần áo bình thường và lẻn ra ngoài với nguy cơ bị bắt gọn và sẽ bị đình chỉ học nếu bị bắt.
Vợ của bác hai Tôn Á Cầm là một quân y, tính khí của bà rất dịu dàng và yên tĩnh. Cả ngày cũng chưa thấy bà nói được mấy câu. Ngược lại, anh ba Trình Minh Hạo là con trai của bà lại có tính cách trái ngược hoàn toàn với bà.
Anh cả và anh hai nhìn qua đều là những người quân nhân nghiêm túc và truyền thống, ngược lại là anh ba, chỉ cần liếc mắt một cái liền nghĩ đến những tên lính càn quấy không nghe lời trong quân đội. Trên mặt luôn treo nụ cười bỉ ổi, tay đút túi quần, đi đường thì lắc lư, trường hợp không quan trọng thì tuyệt đối sẽ không mặc quân phục. Theo lời của ông Trình, thì đó chính là "đứng không ra đứng, ngồi không ra ngồi, là thất bại của quân đội. Nhưng vị anh ba này ấy thế mà lại phấn đấu lên làm được đội trưởng Không quân. Không thể không nói, người nhà họ Trình rất hợp với bát cơm này.
Sau khi xem xét hiểu biết về cả lục hải không qua xuất hiện trong nhà họ Trình, Trình Manh đột nhiên hiểu được những khó khăn trong suốt cuộc đời cả bà ngoại. Trách không được bà ngoại không cho cô liên lạc với người nhà họ Trình, hóa ra là… cả nhà họ Trình đều là quân nhân.
******
Sau bữa tối, Trình Manh trở về phòng và nằm xuống. Trình Manh không thích bật điều hòa. May là có một cửa sổ nhỏ để cho cô mở để đón chút hơi gió mát mẻ thổi vào căn phòng nhỏ của mình. Nhìn vào trần phòng mình, Trình Manh vẫn có cảm giác không thật. Đột nhiên cô rất nhớ Cố Thượng Võ, không biết bây giờ anh ấy đang làm gì.
Nghĩ nghĩ, thế mà cô ngủ quên lúc nào không hay.
Vào giữa đêm, Trình Manh đang mơ mơ màng màng ngủ thì nghe thấy một tiếng gõ nhẹ trên cửa sổ, vừa mở mắt ra đã một bóng người nhảy từ cửa sỏ vào. Trình Manh sợ hãi, vừa định hét lên lại chỉ thấy bóng người đó đã nhảy đến trước mặt mình, một tiếng hét chói tai chưa kịp kêu lên đã bị anh dùng tay che lại không thể phát ra bất kì âm thanh nào. Đôi mắt sợ hãi của Trình Manh mở ra, trái tim cô đập thùng thùng gần như nhảy ra.
"Đừng sợ, là tôi." Một giọng nói quen thuộc vang lên.
Sự sợ hãi trong mắt Trình Manh chuyển thành sự bất ngờ. Vâng, không có bất ngờ gì xảy ra, người hơn nửa đêm lén lút tiến vào cửa sổ phòng cô đúng là Cố Thượng Võ.
Từ lúc Cố Thượng Võ trở về kí túc trường học, luôn cảm giác thiếu thốn, không thể nhấc lên tinh thần làm gì. Hơn nữa các bạn cùng phòng đều nghỉ, ký túc xá trống rỗng một mình anh lại càng làm anh thêm trống rỗng vắng vẻ hơn. Trong đầu anh bây giờ chỉ còn lại đôi mắt ngập nước của Trình Manh và âm thanh rên rỉ nhẹ nhàng của cô khi bị anh hôn. Anh cảm thấy rằng anh đã bị trúng độc, một loại độc có tên Trình Manh, chẳng những trúng độc mà anh còn nghiện loại độc này. Cuối cùng, sau khi đèn được tắt, anh thay quần áo bình thường và lẻn ra ngoài với nguy cơ bị bắt gọn và sẽ bị đình chỉ học nếu bị bắt.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.