Trọng Sinh: Bị Tôi Để Ý Rồi Em Còn Muốn Chạy?
Chương 66: Giúp em cởi nó ra.
Nguyệt Cầm Ỷ Mộng
25/03/2023
"Không..."
Không biết đã qua bao lâu, Hạ Nhiên đã muốn không còn hơi sức mà ngăn cản người đàn ông đã lâu ngày không ăn thịt nữa.
Cô bị anh lật qua lật lại như cái bánh tráng, lại bị mùi vị quẩn quanh trong không khí làm cho mê muội, ngượng ngùng xấu hổ.
Trên mặt đất vứt lung ta lung tung mấy cái bao cao su đã qua sử dụng khiến người mặt đỏ tim đập khi nhìn thấy. Hạ Nhiên một chút cũng không muốn nhìn mà vùi đầu vào gối.
Người đàn ông này thân sĩ lý trí, thế nhưng dục vọng lại quá mạnh mẽ, cô có phần ăn không tiêu.
May mắn anh không có lại muốn tới lần nữa, chỉ là muốn giúp cô xử lý. Đối với phản ứng đáng yêu của cô chỉ cười sủng nịnh. Cho dù bụng dưới lại muốn rục rịch cũng không lại bính cô nữa.
Hạ Nhiên bị anh lăn lộn xử lý, lần nữa chạm đến chăn nệm đã không còn tỉnh táo nổi, ngã đầu ngủ mất.
Người đàn ông được ăn uống no say, tinh thần phơi phới ôm cô gái nhỏ vào lòng cùng cô say giấc.
Một cuộc vận động hao tốn thể lực và tinh lực, sáng hôm sau đến tận chín giờ Hạ Nhiên mới tỉnh lại nổi.
Cả người mềm oặt khiến cô chẳng buồn nhúc nhích, vùi đầu vào chăn mắng chửi người nào đó đến mức hắc xì chục cái.
Ricard xoa xoa cái mũi, mặc cho ba anh ở bên kia cười nhạo cũng không phản bác.
Chắc chắn là cô gái nhỏ đang nhớ anh.
"Ba, có lẽ sau chuyện này bọn họ sẽ sốt ruột mà làm liều. Ba trước đừng đánh rắn động cỏ, đợi con có thời gian về lần nữa lại tính."
Anh nói.
"Được rồi, ba biết phải làm gì. Nhưng mà con cũng đừng đắc ý quên mình mà chọc cho cô bé chịu không nổi. Đến lúc đó đừng có về tố khổ với ta. Đi đi! Đi đi!"
Nói xong ông cũng không cho anh nói gì đã cúp mắt.
Ricard sờ sờ cái mũi. Ừm thì... Gừng càng già càng cay. Rõ ràng anh không có nói gì mà ông cũng nhìn ra được.
Mặc kệ, anh muốn trở về tìm cô gái nhỏ rồi.
...
Ngày hai mươi lăm tháng tám, cuộc tổng tuyển cử tổng thống tại Anh quốc đã kết thúc. Duncan tổng thống thành công gia hạn nhiệm kỳ. Nhiệm vụ của ba người Hạ Nhiên cũng hoàn thành tốt đẹp.
Đã đến lúc nên trở về.
Hạ Nhiên bị tổng thống nài nỉ một hồi, cuối cùng cũng để ông thành công lấy được số điện thoại.
Ba người đến sân bay, lên trực thăng trở lại trường.
Đúng là nhiệm vụ cực khó, tiêu tốn của họ cả mùa hè.
Về đến trường cũng chỉ còn được mấy ngày nghỉ ngơi dưỡng sức.
Hạ Nhiên nhìn người đàn ông nào đó bởi vì quên mua Durex mà ảo não, tức đến giậm chân cho anh một cái tát rồi vào phòng đóng cửa, nói sao cũng không cho anh vào.
Đến trường rồi còn muốn xằng bậy, cho anh nghẹn chết luôn đi.
Người nào đó sợ bị nghẹn chết nên lên mạng trường tìm xem có bán thứ kia không. May mắn thay, có.
Chỉ là vài hôm nữa mới có.
Người đàn ông thở dài ngao ngán...
Nếu để cô gái nhỏ nào đó biết, đảm bảo sẽ không cho anh vào phòng một lần nào nữa hết, còn sẽ phòng bị anh 24/24.
Sau lần hoang đường đó họ cũng không có cơ hội thêm lần nào như vậy nữa, nhưng chút chút là không thể thiếu với người đàn ông khí huyết phương cương này. Hạ Nhiên cũng dung túng cho anh. Nếu không phải Ricard không nghĩ ăn quá gắt gao sẽ dọa cô gái nhỏ thì có khi...
Tóm lại mùa hè nhiệm vụ đầu tiên đã kết thúc rồi, một năm học mới lại bắt đầu.
Trong những ngày tiếp theo học viên liên tục xuất hiện trong trường.
Mà trước khi bắt đầu năm học, họ còn một buổi tiệc trường.
Buổi tiệc này sẽ định kỳ diễn ra vào thời điểm kết thúc mùa hè. Ngay khi họ trở về trường thì trên chiếc tivi của họ đã hiện lên thông tin buổi tiệc này rồi, và vẫn duy trì như vậy không tắt đi. Giống như nhắc nhở họ đừng có quên vậy...
Cũng bởi vì chuyện này mà Ricard kéo Hạ Nhiên qua phòng, lấy mĩ danh là thử trang phục dự tiệc.
Phòng của anh không biết từ lúc nào đã trở thành cái kho trang phục của Hạ Nhiên.
Mà Hạ Nhiên từ trợn trắng mắt cũng chỉ còn biết bất lực với sở thích quái lạ của người đàn ông này.
Khi thấy anh lấy ra một cái đầm đuôi cá hở lưng, Hạ Nhiên cật lực lùi về sau, cảnh giác nhìn anh.
Ricard cười khổ đem nó nhét vào lại. Cô gái nhỏ này thật bảo thủ quá đi. Bình thường để cho cô mặc đầm nếu lộ tay lộ chân quá nhiều cô sẽ sống chết không chịu mặc. Tuy anh cũng sẽ không để cô mặc quá hở hang, nhưng anh thật sự muốn nhìn thấy cô mặc cái đầm này a...
Thôi bỏ đi.
Đầm đuôi cá không hở lưng là được chứ gì?
Hạ Nhiên nhìn thấy anh lại lấy ra một cái đầm đuôi cá màu xanh dương ôm sát thân với phần vạt váy dần xòe ra, dày nhưng mềm mại đến mặt đất nữa thì bất lực. Tuy nó không hở lưng, nhưng hở cánh tay... Có điều cũng dễ chấp nhận hơn cái bộ kia nhiều...
Nhìn thấy sắc thái trong mắt cô gái nhỏ, Ricard đã biết cô không từ chối nữa, cầm cái váy đi đến cho cô thử.
Lấy lý do rất chính đáng là giúp cô kéo khóa phía sau lên, người đàn ông nhất định không chịu tránh đi.
Dù cô chẳng có chỗ nào mà anh không thấy nữa, thế nhưng ánh mắt sau lưng quá mức trần trụi cũng khiến cô chịu không nổi mà rùng mình một cái.
Phản ứng của cô gái nhỏ quá mức chọc người, nhưng bởi vì muốn nhìn thấy cô mặc nó, anh vẫn là đứng đắn giúp cô kéo khóa lên. Trong lòng người đàn ông nào đó thì lại đang nghĩ lát nữa cởi ra...
Cái đầm này thật sự là thiết kế riêng cho Hạ Nhiên.
Nó vừa khít với thân hình của cô. Thiết kế có sẵn miếng lót ngực nên không cần cô mặc bra nữa, vì vậy mà không tạo nên dư thừa nào trên thân hình mảnh dẻ của cô. Vòng eo nhỏ khiến người không nhịn được mà nắm lấy nó. Vạt trước so với vạt váy sau thì ngắn hơn, để lộ cẳng chân từ đầu gối trở xuống. Thiết kế này khiến cô trông cao hơn, không lề xề.
Thân váy đính những hạt ngọc trai nhỏ, trông cô chẳng khác gì một nàng tiên cá vừa từ đáy biển đi lên, cực kỳ chói mắt.
Mái tóc đen kia cũng rất hợp với màu sắc của chiếc đầm, khiến cô trông thật quý phái, quyến rũ.
Hạ Nhiên nhìn người nào đó đã đứng đờ ra như vậy một lúc lâu, ánh mắt chiếu thẳng vào cô hồn thì đã bay đi đâu mất mà không khỏi ngại ngùng.
Ừm thì... Mắt thẩm mĩ của người đàn ông này thật sự là không thể chê. Cô cũng thích nó.
Hạ Nhiên không dám nhìn vào mắt anh nên không hề nhìn thấy ám trầm khác lạ đã hiện lên ngày một nhiều trong đáy mắt kia.
Đợi đến khi cái eo bị nắm lấy, khóe áo sau lưng bị kéo xuống để lộ tấm lưng trơn bóng thì cô mới giật mình.
Có điều lúc này có vẻ đã muộn lắm rồi...
Người đàn ông kia không cho cô một chút cơ hội phản kháng nào mà hai bàn tay lớn chuẩn xác cũng tràn đầy sắc tình luồn vào, dán sát lên da thịt mịn màng của cô. Một chếch xuống dưới, một lại luồn đến tận cần cổ thon thả. Lúc bàn tay anh đi qua còn không quên vuốt ve khuôn ngực mềm mại , sau đó nắm lấy cần cổ cô hơi đẩy lên. Cả cánh tay anh khóa trước ngực cô, ép cô không thể động đậy chút nào mà ở phía sau không ngừng hôn lên tấm lưng trần, gáy cổ trắng nõn của cô, chọc cho Hạ Nhiên mềm nhũn ngay lập tức.
"Cô bé của tôi... Em đẹp quá..."
"Hức... Anh..."
"Để tránh cho cái áo này bị dơ... Tôi vẫn nên giúp em cởi nó ra..."
Không biết đã qua bao lâu, Hạ Nhiên đã muốn không còn hơi sức mà ngăn cản người đàn ông đã lâu ngày không ăn thịt nữa.
Cô bị anh lật qua lật lại như cái bánh tráng, lại bị mùi vị quẩn quanh trong không khí làm cho mê muội, ngượng ngùng xấu hổ.
Trên mặt đất vứt lung ta lung tung mấy cái bao cao su đã qua sử dụng khiến người mặt đỏ tim đập khi nhìn thấy. Hạ Nhiên một chút cũng không muốn nhìn mà vùi đầu vào gối.
Người đàn ông này thân sĩ lý trí, thế nhưng dục vọng lại quá mạnh mẽ, cô có phần ăn không tiêu.
May mắn anh không có lại muốn tới lần nữa, chỉ là muốn giúp cô xử lý. Đối với phản ứng đáng yêu của cô chỉ cười sủng nịnh. Cho dù bụng dưới lại muốn rục rịch cũng không lại bính cô nữa.
Hạ Nhiên bị anh lăn lộn xử lý, lần nữa chạm đến chăn nệm đã không còn tỉnh táo nổi, ngã đầu ngủ mất.
Người đàn ông được ăn uống no say, tinh thần phơi phới ôm cô gái nhỏ vào lòng cùng cô say giấc.
Một cuộc vận động hao tốn thể lực và tinh lực, sáng hôm sau đến tận chín giờ Hạ Nhiên mới tỉnh lại nổi.
Cả người mềm oặt khiến cô chẳng buồn nhúc nhích, vùi đầu vào chăn mắng chửi người nào đó đến mức hắc xì chục cái.
Ricard xoa xoa cái mũi, mặc cho ba anh ở bên kia cười nhạo cũng không phản bác.
Chắc chắn là cô gái nhỏ đang nhớ anh.
"Ba, có lẽ sau chuyện này bọn họ sẽ sốt ruột mà làm liều. Ba trước đừng đánh rắn động cỏ, đợi con có thời gian về lần nữa lại tính."
Anh nói.
"Được rồi, ba biết phải làm gì. Nhưng mà con cũng đừng đắc ý quên mình mà chọc cho cô bé chịu không nổi. Đến lúc đó đừng có về tố khổ với ta. Đi đi! Đi đi!"
Nói xong ông cũng không cho anh nói gì đã cúp mắt.
Ricard sờ sờ cái mũi. Ừm thì... Gừng càng già càng cay. Rõ ràng anh không có nói gì mà ông cũng nhìn ra được.
Mặc kệ, anh muốn trở về tìm cô gái nhỏ rồi.
...
Ngày hai mươi lăm tháng tám, cuộc tổng tuyển cử tổng thống tại Anh quốc đã kết thúc. Duncan tổng thống thành công gia hạn nhiệm kỳ. Nhiệm vụ của ba người Hạ Nhiên cũng hoàn thành tốt đẹp.
Đã đến lúc nên trở về.
Hạ Nhiên bị tổng thống nài nỉ một hồi, cuối cùng cũng để ông thành công lấy được số điện thoại.
Ba người đến sân bay, lên trực thăng trở lại trường.
Đúng là nhiệm vụ cực khó, tiêu tốn của họ cả mùa hè.
Về đến trường cũng chỉ còn được mấy ngày nghỉ ngơi dưỡng sức.
Hạ Nhiên nhìn người đàn ông nào đó bởi vì quên mua Durex mà ảo não, tức đến giậm chân cho anh một cái tát rồi vào phòng đóng cửa, nói sao cũng không cho anh vào.
Đến trường rồi còn muốn xằng bậy, cho anh nghẹn chết luôn đi.
Người nào đó sợ bị nghẹn chết nên lên mạng trường tìm xem có bán thứ kia không. May mắn thay, có.
Chỉ là vài hôm nữa mới có.
Người đàn ông thở dài ngao ngán...
Nếu để cô gái nhỏ nào đó biết, đảm bảo sẽ không cho anh vào phòng một lần nào nữa hết, còn sẽ phòng bị anh 24/24.
Sau lần hoang đường đó họ cũng không có cơ hội thêm lần nào như vậy nữa, nhưng chút chút là không thể thiếu với người đàn ông khí huyết phương cương này. Hạ Nhiên cũng dung túng cho anh. Nếu không phải Ricard không nghĩ ăn quá gắt gao sẽ dọa cô gái nhỏ thì có khi...
Tóm lại mùa hè nhiệm vụ đầu tiên đã kết thúc rồi, một năm học mới lại bắt đầu.
Trong những ngày tiếp theo học viên liên tục xuất hiện trong trường.
Mà trước khi bắt đầu năm học, họ còn một buổi tiệc trường.
Buổi tiệc này sẽ định kỳ diễn ra vào thời điểm kết thúc mùa hè. Ngay khi họ trở về trường thì trên chiếc tivi của họ đã hiện lên thông tin buổi tiệc này rồi, và vẫn duy trì như vậy không tắt đi. Giống như nhắc nhở họ đừng có quên vậy...
Cũng bởi vì chuyện này mà Ricard kéo Hạ Nhiên qua phòng, lấy mĩ danh là thử trang phục dự tiệc.
Phòng của anh không biết từ lúc nào đã trở thành cái kho trang phục của Hạ Nhiên.
Mà Hạ Nhiên từ trợn trắng mắt cũng chỉ còn biết bất lực với sở thích quái lạ của người đàn ông này.
Khi thấy anh lấy ra một cái đầm đuôi cá hở lưng, Hạ Nhiên cật lực lùi về sau, cảnh giác nhìn anh.
Ricard cười khổ đem nó nhét vào lại. Cô gái nhỏ này thật bảo thủ quá đi. Bình thường để cho cô mặc đầm nếu lộ tay lộ chân quá nhiều cô sẽ sống chết không chịu mặc. Tuy anh cũng sẽ không để cô mặc quá hở hang, nhưng anh thật sự muốn nhìn thấy cô mặc cái đầm này a...
Thôi bỏ đi.
Đầm đuôi cá không hở lưng là được chứ gì?
Hạ Nhiên nhìn thấy anh lại lấy ra một cái đầm đuôi cá màu xanh dương ôm sát thân với phần vạt váy dần xòe ra, dày nhưng mềm mại đến mặt đất nữa thì bất lực. Tuy nó không hở lưng, nhưng hở cánh tay... Có điều cũng dễ chấp nhận hơn cái bộ kia nhiều...
Nhìn thấy sắc thái trong mắt cô gái nhỏ, Ricard đã biết cô không từ chối nữa, cầm cái váy đi đến cho cô thử.
Lấy lý do rất chính đáng là giúp cô kéo khóa phía sau lên, người đàn ông nhất định không chịu tránh đi.
Dù cô chẳng có chỗ nào mà anh không thấy nữa, thế nhưng ánh mắt sau lưng quá mức trần trụi cũng khiến cô chịu không nổi mà rùng mình một cái.
Phản ứng của cô gái nhỏ quá mức chọc người, nhưng bởi vì muốn nhìn thấy cô mặc nó, anh vẫn là đứng đắn giúp cô kéo khóa lên. Trong lòng người đàn ông nào đó thì lại đang nghĩ lát nữa cởi ra...
Cái đầm này thật sự là thiết kế riêng cho Hạ Nhiên.
Nó vừa khít với thân hình của cô. Thiết kế có sẵn miếng lót ngực nên không cần cô mặc bra nữa, vì vậy mà không tạo nên dư thừa nào trên thân hình mảnh dẻ của cô. Vòng eo nhỏ khiến người không nhịn được mà nắm lấy nó. Vạt trước so với vạt váy sau thì ngắn hơn, để lộ cẳng chân từ đầu gối trở xuống. Thiết kế này khiến cô trông cao hơn, không lề xề.
Thân váy đính những hạt ngọc trai nhỏ, trông cô chẳng khác gì một nàng tiên cá vừa từ đáy biển đi lên, cực kỳ chói mắt.
Mái tóc đen kia cũng rất hợp với màu sắc của chiếc đầm, khiến cô trông thật quý phái, quyến rũ.
Hạ Nhiên nhìn người nào đó đã đứng đờ ra như vậy một lúc lâu, ánh mắt chiếu thẳng vào cô hồn thì đã bay đi đâu mất mà không khỏi ngại ngùng.
Ừm thì... Mắt thẩm mĩ của người đàn ông này thật sự là không thể chê. Cô cũng thích nó.
Hạ Nhiên không dám nhìn vào mắt anh nên không hề nhìn thấy ám trầm khác lạ đã hiện lên ngày một nhiều trong đáy mắt kia.
Đợi đến khi cái eo bị nắm lấy, khóe áo sau lưng bị kéo xuống để lộ tấm lưng trơn bóng thì cô mới giật mình.
Có điều lúc này có vẻ đã muộn lắm rồi...
Người đàn ông kia không cho cô một chút cơ hội phản kháng nào mà hai bàn tay lớn chuẩn xác cũng tràn đầy sắc tình luồn vào, dán sát lên da thịt mịn màng của cô. Một chếch xuống dưới, một lại luồn đến tận cần cổ thon thả. Lúc bàn tay anh đi qua còn không quên vuốt ve khuôn ngực mềm mại , sau đó nắm lấy cần cổ cô hơi đẩy lên. Cả cánh tay anh khóa trước ngực cô, ép cô không thể động đậy chút nào mà ở phía sau không ngừng hôn lên tấm lưng trần, gáy cổ trắng nõn của cô, chọc cho Hạ Nhiên mềm nhũn ngay lập tức.
"Cô bé của tôi... Em đẹp quá..."
"Hức... Anh..."
"Để tránh cho cái áo này bị dơ... Tôi vẫn nên giúp em cởi nó ra..."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.