Chương 9: Sơ Hội Song Long (3)
Woliu
23/12/2018
Dịch: Long Ngạo Thiên(YY)
Vệ Trinh Trinh là người thân cận nhất ban đầu của song long, nếu như thế giới này thật sự tồn tại khí vận, vậy khí vận của cái tiểu nữ tử này không thể nghi ngờ là tương liên chặt chẽ cùng song long. Muốn dò xét thử, ra tay với Vệ Trinh Trinh chắc chắn là cách dễ dàng nhất hơn nữa còn là chi phí thấp nhất.
Hoàn cảnh gia đình Vệ Trinh Trinh rất nghèo, dựa theo nguyên tác thì ước chừng hai năm sau nàng sẽ bị bán làm tiểu thiếp cho bao tử Phùng, cũng chính là lúc đó quen biết song long.
Thế là Biên Bất Phụ liền dùng tên giả Chu Văn, mặc trang phục văn sĩ phổ thông ở trong thành Dương Châu mua một căn nhà ở, ra lệnh cho hai đầy tớ sửa sang căn nhà một chút, đồng thời sai người làm mối đến Vệ Gia.
Hiện nay, trăm lạng bạc ròng đối với một gia đình mà nói đã là một khoản tiền lớn khó có thể tưởng tượng, Vệ Gia liền lập tức đồng ý. Và như vậy, Vệ Trinh Trinh vừa tròn mười bảy tuổi ngơ ngơ ngác ngác liền bị bán cho Biên Bất Phụ.
"Ơ kìa, tân nương tử đến." Thanh âm líu ríu của bà mối cùng đầy tớ cắt ngang suy nghĩ Biên Bất Phụ, hóa ra là kiệu hoa đến. Bởi vì chỉ là cưới thiếp, có thể nói ở thời đại này thì tiểu thiếp không có một chút địa vị nào, có thể bị xem như là hàng hóa mà mua bán. Cho nên Biên Bất Phụ cũng không có đến Vệ Gia đón dâu, chỉ là dặn dò một bà mối khác đặt mua một chút trang sức vàng cùng mấy bộ đồ mới tặng cho Vệ Gia, đồng thời còn sử dụng cỗ kiệu đỏ chót dành cho chính thê rước nàng về gia môn, đối với nàng biểu hiện mình coi trọng nàng.
Vệ Trinh Trinh ngồi ở trong kiệu, mặc bồ đồ mới đỏ chót, đôi mắt tú mỹ ẩn ẩn ngấn lệ, hiển nhiên là vừa mới khóc qua.
Nàng cắn môi, trong lòng bất ổn, cực kỳ khẩn trương: "Nghe nói lão gia khoảng ba bốn mươi tuổi, không biết là người như thế nào? Tính tình vợ cả như thế nào, nếu như vợ cả nghiêm khắc, thời gian sau này coi như khó sống."
Xã hội hiện nay, chính thê nắm đại quyền trong nhà, tìm cớ liền có thể tùy ý chỉ trích đối với tiểu thiếp, nếu như tiểu thiếp không được sủng ái hoặc là không thể vì trượng phu sinh hạ một nam nửa nữ, như vậy bị đánh chửi là không thể thiếu.
Nghĩ đến đây, Vệ Trinh Trinh không khỏi có chút buồn bã hối tiếc, nhưng nàng sờ lên bộ đồ mới đỏ chót trên người, lại nghĩ đến chuyện khác: "Bình thường cưới tiểu thiếp thì tốt nhất cũng chỉ là quần áo đỏ nhạt cùng cỗ kiệu phấn hồng, cỗ kiệu đỏ chót cùng bộ đồ mới đỏ chót chính là thứ dùng khi cưới chính thê, lão gia đối với ta như vậy, chỉ sợ cũng thích ta, chỉ cần ta có thể hảo hảo hầu hạ lão gia, mau chóng sinh hạ con nối dõi cho lão gia, dự doán cuộc sống tương lai của mình cũng sẽ không quá kém. Ai, nữ tử sinh ra liền nhìn mệnh a."
Đang lúc suy nghĩ miên man, thì kiệu cũng đã đến nơi.
Mọi lễ nghi cưới tiểu thiếp đều tương đối đơn giản, Biên Bất Phụ mở một bàn thịt rượu, mời bà mối và đầy tớ cùng hàng xóm ăn một bữa, liền vào phòng tân hôn.
Vệ Trinh Trinh mặc bộ đồ cưới đỏ chót, trên đầu khoác lên khăn đỏ, đứng ở trong phòng, bộ dạng không biết làm sao, có vẻ rất là khẩn trương.
Biên Bất Phụ quan sát thiếu nữ trước mắt, bộ đồ cưới đỏ chót cắt xén vừa người, bên hông buộc lấy dây lưng đỏ, cường điệu cái eo thon thả cùng bộ ngực sữa cao ngất sắp nảy ra. Mặc dù là xuất thân gia đình nông dân nghèo, nhưng lại không ngờ không có nhiều khí tức hương thổ, làn da trắng nõn, dịu dàng như ngọc, hình như trên thân còn tản ra mùi thơm nhàn nhạt.
Biên Bất Phụ đi đến trước mặt Vệ Trinh Trinh, tháo khăn đỏ trên đầu Vệ Trinh Trinh, một gương mặt xinh đẹp đỏ bừng liền hiện ra ở trước mắt của hắn. Hôm nay Trinh Trinh tô son phấn nhàn nhạt, khuôn mặt trái xoan nho nhỏ đỏ bừng, ngũ quan xinh đẹp, vui buồn lẫn lộn, thật sự là thiên sinh lệ chất.
Mặc dù nàng không bằng nhân vật nữ chính trong Đại Đường Song Long Truyện kinh thế tuyệt diễm, nhưng khí chất tiểu gia bích ngọc này lại đặc biệt mê người. Với lại nàng đối với tương lai không kỳ vọng quá nhiều, có thể nói là xem chồng là trời, chỉ cần cho nàng một chút yêu thương thì nàng liền có thể dứt khoát nhẫn nhục chịu đựng. Nhớ đến trong nguyên tác nàng gả cho cái bao tử Phùng kia, trước tiên không nói đến việc trượng phu đối với nàng không tốt, nàng còn thường xuyên bị vợ cả đánh chửi, nhưng cho dù là như thế, nàng vẫn nơm nớp lo sợ hầu hạ trượng phu, lo liệu việc nhà, giúp đỡ chuyện làm ăn của trượng phu, thật là điển hình cô gái tốt ở cổ đại.
Lúc này Vệ Trinh Trinh cũng len lén liếc Biên Bất Phụ một chút, sau đó nhẹ nhàng thở phào nhẹ nhõm. Chị em đều yêu cái đẹp, Biên Bất Phụ mặc dù cũng không còn trẻ tuổi, nhưng người cao thon cùng khuôn mặt tuấn nhã, tràn đầy khí chất văn sĩ, không ít khí chất âm nhu sau khi xuyên việt kia cũng biến thành ánh mặt trời, có thể nói là bề ngoài rất tốt. Vệ Trinh Trinh có chút mừng rỡ, vốn đang lo lắng sẽ gặp người bỏ một số bạc lớn mua mình sẽ là một người vừa già lại xấu, hoặc là có thiếu hụt thứ gì, hiện giờ tất cả lo lắng đều buông xuống.
Tiểu nha đầu Vệ Trinh Trinh này nghĩ cái gì, lão thủ bụi hoa Biên Bất Phụ này vừa nhìn liền biết, liền cười trêu nói: "Thế nào, Trinh Trinh đối với ta có thứ gì chưa hài lòng?"
Vệ Trinh Trinh bị nói toạc tâm tư, xấu hổ đến nỗi ngay cả lỗ tai nhỏ đều đỏ lên, liều mạng cúi đầu, ngậm miệng, cũng không dám lại nhìn Biên Bất Phụ nữa.
Bộ dáng thẹn thùng của tiểu nữ tử kia để cho Biên Bất Phụ thèm ăn nhỏ dãi, liền đi lên phía trước, nhẹ nhàng kéo một phát, thân thể vô cốt mềm yếu kia liền dựa vào ngực Biên Bất Phụ.
Biên Bất Phụ chỉ cảm thấy thân thể mềm mại trên ngực mình không ngừng run rẩy, hiển nhiên là tiểu nữ tử này vô cùng khẩn trương, liền ôn nhu nói: "Làm sao vậy? Trinh Trinh sợ hãi sao? Hôm nay thế nhưng là ngày vui của chúng ta a."
Vệ Trinh Trinh nghe vậy cố nén ngượng ngùng nâng cái đầu nhỏ lên, con mắt vẫn còn gắt gao nhắm lại không dám mở ra, dùng thanh âm như con muỗi ngập ngừng nói: "Trinh Trinh... Trinh Trinh rất vui vẻ... Trông chờ... Trông chờ lão gia yêu thương." Dáng vẻ thẹn thùng kia thật sự là nói có bao nhiêu động lòng người liền có bao nhiêu động lòng người.
Biên Bất Phụ nhẹ nhàng cười một tiếng, đột nhiên duỗi bàn tay, ôm ngang lấy thân thể nhỏ của Vệ Trinh Trinh, đi mấy bước liền đi tới trên giường.
Vệ Trinh Trinh kinh hô một tiếng, nhưng cũng không dám phản kháng, chỉ là lấy đôi tay nhỏ che thật chặt mắt, bộ dạng giống như con đà điểu không dám gặp người, thế nhưng thân thể lại mặc người hành động.
Biên Bất Phụ cúi người xuống, trước tiên giải khai dây buộc, sau đó qua hai ba lần liền đem áo cưới cởi xuống, ngọc thể mỹ diệu mặc cái yếm thêu lấy hình vẽ cặp uyên ương kia liền hiện ra ở trước mắt. Mỗi khi đại thủ Biên Bất Phụ lướt qua da thịt trắng nõn trần trụi lòi ra kia, đều kích thích cái thân thể này run rẩy một trận dữ dội.
Tuổi tác Vệ Trinh Trinh mặc dù còn nhỏ, nhưng lại phát dục không tệ, bộ ngực sữa đầy đặn đẩy cái áo yếm lên khiến cho nó hiện ra một đường cong mỹ diệu, Biên Bất Phụ túy ý vuốt ve thân thể của nàng, đặc biệt đối với cặp ngọc nhũ kia càng là trọng điểm chiếu cố, vừa nắm vừa bóp, khiến cho Vệ Trinh Trinh vừa xót vừa tê, còn có loại cảm thụ trước nay chưa từng có nhưng lại vô cùng tuyệt vời từ trong lòng dâng lên, miệng nhỏ càng không tự chủ được phát ra tiếng rên rỉ dụ người.
Vệ Trinh Trinh là người thân cận nhất ban đầu của song long, nếu như thế giới này thật sự tồn tại khí vận, vậy khí vận của cái tiểu nữ tử này không thể nghi ngờ là tương liên chặt chẽ cùng song long. Muốn dò xét thử, ra tay với Vệ Trinh Trinh chắc chắn là cách dễ dàng nhất hơn nữa còn là chi phí thấp nhất.
Hoàn cảnh gia đình Vệ Trinh Trinh rất nghèo, dựa theo nguyên tác thì ước chừng hai năm sau nàng sẽ bị bán làm tiểu thiếp cho bao tử Phùng, cũng chính là lúc đó quen biết song long.
Thế là Biên Bất Phụ liền dùng tên giả Chu Văn, mặc trang phục văn sĩ phổ thông ở trong thành Dương Châu mua một căn nhà ở, ra lệnh cho hai đầy tớ sửa sang căn nhà một chút, đồng thời sai người làm mối đến Vệ Gia.
Hiện nay, trăm lạng bạc ròng đối với một gia đình mà nói đã là một khoản tiền lớn khó có thể tưởng tượng, Vệ Gia liền lập tức đồng ý. Và như vậy, Vệ Trinh Trinh vừa tròn mười bảy tuổi ngơ ngơ ngác ngác liền bị bán cho Biên Bất Phụ.
"Ơ kìa, tân nương tử đến." Thanh âm líu ríu của bà mối cùng đầy tớ cắt ngang suy nghĩ Biên Bất Phụ, hóa ra là kiệu hoa đến. Bởi vì chỉ là cưới thiếp, có thể nói ở thời đại này thì tiểu thiếp không có một chút địa vị nào, có thể bị xem như là hàng hóa mà mua bán. Cho nên Biên Bất Phụ cũng không có đến Vệ Gia đón dâu, chỉ là dặn dò một bà mối khác đặt mua một chút trang sức vàng cùng mấy bộ đồ mới tặng cho Vệ Gia, đồng thời còn sử dụng cỗ kiệu đỏ chót dành cho chính thê rước nàng về gia môn, đối với nàng biểu hiện mình coi trọng nàng.
Vệ Trinh Trinh ngồi ở trong kiệu, mặc bồ đồ mới đỏ chót, đôi mắt tú mỹ ẩn ẩn ngấn lệ, hiển nhiên là vừa mới khóc qua.
Nàng cắn môi, trong lòng bất ổn, cực kỳ khẩn trương: "Nghe nói lão gia khoảng ba bốn mươi tuổi, không biết là người như thế nào? Tính tình vợ cả như thế nào, nếu như vợ cả nghiêm khắc, thời gian sau này coi như khó sống."
Xã hội hiện nay, chính thê nắm đại quyền trong nhà, tìm cớ liền có thể tùy ý chỉ trích đối với tiểu thiếp, nếu như tiểu thiếp không được sủng ái hoặc là không thể vì trượng phu sinh hạ một nam nửa nữ, như vậy bị đánh chửi là không thể thiếu.
Nghĩ đến đây, Vệ Trinh Trinh không khỏi có chút buồn bã hối tiếc, nhưng nàng sờ lên bộ đồ mới đỏ chót trên người, lại nghĩ đến chuyện khác: "Bình thường cưới tiểu thiếp thì tốt nhất cũng chỉ là quần áo đỏ nhạt cùng cỗ kiệu phấn hồng, cỗ kiệu đỏ chót cùng bộ đồ mới đỏ chót chính là thứ dùng khi cưới chính thê, lão gia đối với ta như vậy, chỉ sợ cũng thích ta, chỉ cần ta có thể hảo hảo hầu hạ lão gia, mau chóng sinh hạ con nối dõi cho lão gia, dự doán cuộc sống tương lai của mình cũng sẽ không quá kém. Ai, nữ tử sinh ra liền nhìn mệnh a."
Đang lúc suy nghĩ miên man, thì kiệu cũng đã đến nơi.
Mọi lễ nghi cưới tiểu thiếp đều tương đối đơn giản, Biên Bất Phụ mở một bàn thịt rượu, mời bà mối và đầy tớ cùng hàng xóm ăn một bữa, liền vào phòng tân hôn.
Vệ Trinh Trinh mặc bộ đồ cưới đỏ chót, trên đầu khoác lên khăn đỏ, đứng ở trong phòng, bộ dạng không biết làm sao, có vẻ rất là khẩn trương.
Biên Bất Phụ quan sát thiếu nữ trước mắt, bộ đồ cưới đỏ chót cắt xén vừa người, bên hông buộc lấy dây lưng đỏ, cường điệu cái eo thon thả cùng bộ ngực sữa cao ngất sắp nảy ra. Mặc dù là xuất thân gia đình nông dân nghèo, nhưng lại không ngờ không có nhiều khí tức hương thổ, làn da trắng nõn, dịu dàng như ngọc, hình như trên thân còn tản ra mùi thơm nhàn nhạt.
Biên Bất Phụ đi đến trước mặt Vệ Trinh Trinh, tháo khăn đỏ trên đầu Vệ Trinh Trinh, một gương mặt xinh đẹp đỏ bừng liền hiện ra ở trước mắt của hắn. Hôm nay Trinh Trinh tô son phấn nhàn nhạt, khuôn mặt trái xoan nho nhỏ đỏ bừng, ngũ quan xinh đẹp, vui buồn lẫn lộn, thật sự là thiên sinh lệ chất.
Mặc dù nàng không bằng nhân vật nữ chính trong Đại Đường Song Long Truyện kinh thế tuyệt diễm, nhưng khí chất tiểu gia bích ngọc này lại đặc biệt mê người. Với lại nàng đối với tương lai không kỳ vọng quá nhiều, có thể nói là xem chồng là trời, chỉ cần cho nàng một chút yêu thương thì nàng liền có thể dứt khoát nhẫn nhục chịu đựng. Nhớ đến trong nguyên tác nàng gả cho cái bao tử Phùng kia, trước tiên không nói đến việc trượng phu đối với nàng không tốt, nàng còn thường xuyên bị vợ cả đánh chửi, nhưng cho dù là như thế, nàng vẫn nơm nớp lo sợ hầu hạ trượng phu, lo liệu việc nhà, giúp đỡ chuyện làm ăn của trượng phu, thật là điển hình cô gái tốt ở cổ đại.
Lúc này Vệ Trinh Trinh cũng len lén liếc Biên Bất Phụ một chút, sau đó nhẹ nhàng thở phào nhẹ nhõm. Chị em đều yêu cái đẹp, Biên Bất Phụ mặc dù cũng không còn trẻ tuổi, nhưng người cao thon cùng khuôn mặt tuấn nhã, tràn đầy khí chất văn sĩ, không ít khí chất âm nhu sau khi xuyên việt kia cũng biến thành ánh mặt trời, có thể nói là bề ngoài rất tốt. Vệ Trinh Trinh có chút mừng rỡ, vốn đang lo lắng sẽ gặp người bỏ một số bạc lớn mua mình sẽ là một người vừa già lại xấu, hoặc là có thiếu hụt thứ gì, hiện giờ tất cả lo lắng đều buông xuống.
Tiểu nha đầu Vệ Trinh Trinh này nghĩ cái gì, lão thủ bụi hoa Biên Bất Phụ này vừa nhìn liền biết, liền cười trêu nói: "Thế nào, Trinh Trinh đối với ta có thứ gì chưa hài lòng?"
Vệ Trinh Trinh bị nói toạc tâm tư, xấu hổ đến nỗi ngay cả lỗ tai nhỏ đều đỏ lên, liều mạng cúi đầu, ngậm miệng, cũng không dám lại nhìn Biên Bất Phụ nữa.
Bộ dáng thẹn thùng của tiểu nữ tử kia để cho Biên Bất Phụ thèm ăn nhỏ dãi, liền đi lên phía trước, nhẹ nhàng kéo một phát, thân thể vô cốt mềm yếu kia liền dựa vào ngực Biên Bất Phụ.
Biên Bất Phụ chỉ cảm thấy thân thể mềm mại trên ngực mình không ngừng run rẩy, hiển nhiên là tiểu nữ tử này vô cùng khẩn trương, liền ôn nhu nói: "Làm sao vậy? Trinh Trinh sợ hãi sao? Hôm nay thế nhưng là ngày vui của chúng ta a."
Vệ Trinh Trinh nghe vậy cố nén ngượng ngùng nâng cái đầu nhỏ lên, con mắt vẫn còn gắt gao nhắm lại không dám mở ra, dùng thanh âm như con muỗi ngập ngừng nói: "Trinh Trinh... Trinh Trinh rất vui vẻ... Trông chờ... Trông chờ lão gia yêu thương." Dáng vẻ thẹn thùng kia thật sự là nói có bao nhiêu động lòng người liền có bao nhiêu động lòng người.
Biên Bất Phụ nhẹ nhàng cười một tiếng, đột nhiên duỗi bàn tay, ôm ngang lấy thân thể nhỏ của Vệ Trinh Trinh, đi mấy bước liền đi tới trên giường.
Vệ Trinh Trinh kinh hô một tiếng, nhưng cũng không dám phản kháng, chỉ là lấy đôi tay nhỏ che thật chặt mắt, bộ dạng giống như con đà điểu không dám gặp người, thế nhưng thân thể lại mặc người hành động.
Biên Bất Phụ cúi người xuống, trước tiên giải khai dây buộc, sau đó qua hai ba lần liền đem áo cưới cởi xuống, ngọc thể mỹ diệu mặc cái yếm thêu lấy hình vẽ cặp uyên ương kia liền hiện ra ở trước mắt. Mỗi khi đại thủ Biên Bất Phụ lướt qua da thịt trắng nõn trần trụi lòi ra kia, đều kích thích cái thân thể này run rẩy một trận dữ dội.
Tuổi tác Vệ Trinh Trinh mặc dù còn nhỏ, nhưng lại phát dục không tệ, bộ ngực sữa đầy đặn đẩy cái áo yếm lên khiến cho nó hiện ra một đường cong mỹ diệu, Biên Bất Phụ túy ý vuốt ve thân thể của nàng, đặc biệt đối với cặp ngọc nhũ kia càng là trọng điểm chiếu cố, vừa nắm vừa bóp, khiến cho Vệ Trinh Trinh vừa xót vừa tê, còn có loại cảm thụ trước nay chưa từng có nhưng lại vô cùng tuyệt vời từ trong lòng dâng lên, miệng nhỏ càng không tự chủ được phát ra tiếng rên rỉ dụ người.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.