Trọng Sinh: Bù Đắp Cho Lão Công Chiếm Hữu
Chương 104: Biến cố (4) - TỰ HỦY
Song Tước
05/06/2022
Sóng biển xoáy sâu thủy triều lên liên tục muốn nhấn chìm cả con tàu biến mất khỏi thế gian này.
Người trong tàu đã muốn lộn ngược ruột gan lên, đầu óc quay điên cuồng, thà đánh nhau với một trăm tên còn hơn chịu cảnh sống không bằng chết này.
Bên trên thành cầu có gắn một chiếc đồng hồ đếm giờ nhỏ, chỉ số chỉ 50, 49, 48 giây... con số liên tục giảm xuống, sóng biển ngày càng mạnh đã đưa nửa con tàu chìm vào mặt biển, động cơ xả trục xích xoay tự do, động cơ cũng tắt hẳn, Hàn Phong vẫn bám trụ liên tục cố gắng dùng mã hóa để cứu vãn, để bám giữ cơ thể ngồi vững trên ghế lái xương bàn chân của anh đã đau đến nứt xương ra.
Đồng hồ nhỏ trên thành cầu liên tục giảm không ngừng nghỉ 5, 4, 3, 2, 1, 0:0 từ dưới đáy biển như quái vật khổng lồ nổ tung lên hất văng con thuyền lên không trung, mọi thứ xung quanh tất cả đều tan nát, cây cầu bắt ngang cũng đổ sụp xuống biển, rơi xuống một đoạn cầu bê tông.
Tất cả những người của Hắc Long trong giây phút đó đã tim cũng đã muốn ngừng đập, mặt đất trên đất liền cũng bị ảnh hưởng rung chấn dữ dội.
Con tàu bị hất văng lên không trung đập vào trụ cầu làm tan nát lớp vỏ ngoài chuẩn bị rơi thẳng xuống mặt biển. Mặt biển ngay vị trí rơi của thuyền là vùng xoáy nước kinh khủng khiếp một khi rơi vào nhất định sẽ bị chìm sâu dưới đáy biển.
Bọn người phía sau đồng thời hét lớn "Lão đại." Con tàu rơi xuống gần chạm vào vũng xoáy không ngờ lúc này màn hình kêu một tiếng "tít" liên hồi, Hàn Phong đồng thời kéo cần gạt, đạp hộp số, kéo li hợp, chằn chân ga, bấm vào nút màu xanh dương tất cả đều làm một lượt con tàu bổng chốc phi thẳng về phía trước bay qua vũng xoáy quay loạn xạ về phía mặt biển yên tĩnh bên kia.
Động cơ không chạy nữa nhưng cuối cùng cũng thoát nạn rồi. Bốn người nằm la lếch dưới sàn cố gắng hít thở không khí của nhân gian.
"Mẹ ơi, con còn sống, con còn sống." Hứa Thiên vuốt vuốt lòng ngực vỗ về trái tim sợ hãi muốn bay ra khỏi lòng ngực của mình.
"Ông già chết tiệt, tôi cũng muốn giết ông ta." Lập Hoành vẫn còn cố ôm chặt chân ghế như cũ.
"Hết rồi, buông ra đi" Nam Hành đạp đạp vào người anh.
"Không, lỡ còn nữa thì sao."
"A" Hàn Phong gắng gượng cơn đau ở chân cố gắng đứng dậy, vừa bước đi chân đã ngã quỵ xuống sàn đau đớn.
"Lão đại." Bốn người bọn họ lao đến đỡ anh, chân anh có vẻ không ổn cho lắm, rất hiếm khi bọn họ thấy anh đau đến nhăn mày như thế.
"Lão đại, anh có sao không, để tôi xem vết thương." Lập Hoành định tháo giày anh ra thì bị anh ngăn lại.
"Không cần, đỡ tôi lên ghế là được, không còn nhiều thời gian đâu, hết xoáy nước thì kêu bọn họ đến chứa chúng ta." Con tàu đã kiệt sức có thể sử dụng rồi. Hứa Thiên và Nam Hành đỡ hai bên anh, đỡ Hàn Phong đến ghế, Thiên Ý chạy đi nhặt lại chai nước suối bị rơi đổ nước vào khăn tay đưa anh lau mặt.
Nước lạnh làm anh tỉnh táo đi không ít, đồng thời có thể nhận ra được vấn đề. Lập Hoành chạy đến nhặt lại bộ đàm. "Alo alo, còn nghe thấy không."
Bọn người phía sau nghe tiếng gọi mới hoàn hồn nhanh chóng trả lời. "Còn...còn."
"Đợi hết sóng xoáy thì qua đây cứu viện."
"Dạ"
"Ha, dùng ta để diệt ta." Hàn Phong cười khổ nói.
"Dạ? Anh nói gì cơ." Nam Hành ở cạnh nghe không hiểu.
"Hàng các người làm ra xém đem các người chầu ông bà các người còn chưa nhận ra." Anh nghiến răng nói ra từng chữ một. . Truyện Bách Hợp
Bốn cái não khó khăn khởi động lại cũng phải mất nửa phút đồng hồ.
"Là Sk5 sao ạ?" Hứa Thiên e dè hỏi hai mắt không tiêu cự nhẹ nhàng bỏ miếng lương khô vào miệng để cầm cự sự sống.
"Ừm"
Sau đó cũng không còn tiếng gì nữa, Thiên Ý, Nam Hành, Lập Hoành cũng đưa tay vào túi lương khô đã xé của Hứa Thiên lấy một miếng nhẹ nhàng bỏ vào miệng.
Sk5 là loại lựu đạn phi hạt nhân do bốn người bọn họ tự sản xuất hai năm trước, không có qua kiểm duyệt của Hàn Phong, bọn họ định dấu nhẹm luôn chuyện này cứ tưởng anh không biết, vì dấu diếm nên cũng không có làm qua thử nghiệm uy lực.
"Lão đại, haha, cho em hỏi một câu nha." Nam Hành vẫn cứ ư là lì đòn nhất.
"Sao lúc nảy anh có thể dùng mã hóa khiến nó khởi động lại được vậy, nó đã mất kiểm soát rồi mà."
"Tôi khởi động lại nó khi nào." Hàn Phong chán ghét nhìn mấy kẻ gián tiếp gây họa này.
"Không khởi động lại sao có thể chạy chứ, anh cứ đùa, haha."
"Tôi hủy nó."
"..."
Khoan đã, hủy nó? Cài lại chế độ tự hủy? Chạy lần cuối cùng? Ừm cũng đúng, cách đó cũng được.
"Cũng may con tàu B4 này không có tự bốc cháy sau khi tự hủy." Hứa Thiên vừa ăn nhóp nhép vừa nói.
"Đây là tàu B5 mà." Lập Hoành chen vào nói.
Khoan đã, ngưng đọng khoảng ba giây bốn người họ lập tức nhào đến buồng lái nhấc bộ đàm hét lên.
"Mau cứu đi con mẹ nó, mười lăm phút là tàu cháy đó nhanh lên."
Người trong tàu đã muốn lộn ngược ruột gan lên, đầu óc quay điên cuồng, thà đánh nhau với một trăm tên còn hơn chịu cảnh sống không bằng chết này.
Bên trên thành cầu có gắn một chiếc đồng hồ đếm giờ nhỏ, chỉ số chỉ 50, 49, 48 giây... con số liên tục giảm xuống, sóng biển ngày càng mạnh đã đưa nửa con tàu chìm vào mặt biển, động cơ xả trục xích xoay tự do, động cơ cũng tắt hẳn, Hàn Phong vẫn bám trụ liên tục cố gắng dùng mã hóa để cứu vãn, để bám giữ cơ thể ngồi vững trên ghế lái xương bàn chân của anh đã đau đến nứt xương ra.
Đồng hồ nhỏ trên thành cầu liên tục giảm không ngừng nghỉ 5, 4, 3, 2, 1, 0:0 từ dưới đáy biển như quái vật khổng lồ nổ tung lên hất văng con thuyền lên không trung, mọi thứ xung quanh tất cả đều tan nát, cây cầu bắt ngang cũng đổ sụp xuống biển, rơi xuống một đoạn cầu bê tông.
Tất cả những người của Hắc Long trong giây phút đó đã tim cũng đã muốn ngừng đập, mặt đất trên đất liền cũng bị ảnh hưởng rung chấn dữ dội.
Con tàu bị hất văng lên không trung đập vào trụ cầu làm tan nát lớp vỏ ngoài chuẩn bị rơi thẳng xuống mặt biển. Mặt biển ngay vị trí rơi của thuyền là vùng xoáy nước kinh khủng khiếp một khi rơi vào nhất định sẽ bị chìm sâu dưới đáy biển.
Bọn người phía sau đồng thời hét lớn "Lão đại." Con tàu rơi xuống gần chạm vào vũng xoáy không ngờ lúc này màn hình kêu một tiếng "tít" liên hồi, Hàn Phong đồng thời kéo cần gạt, đạp hộp số, kéo li hợp, chằn chân ga, bấm vào nút màu xanh dương tất cả đều làm một lượt con tàu bổng chốc phi thẳng về phía trước bay qua vũng xoáy quay loạn xạ về phía mặt biển yên tĩnh bên kia.
Động cơ không chạy nữa nhưng cuối cùng cũng thoát nạn rồi. Bốn người nằm la lếch dưới sàn cố gắng hít thở không khí của nhân gian.
"Mẹ ơi, con còn sống, con còn sống." Hứa Thiên vuốt vuốt lòng ngực vỗ về trái tim sợ hãi muốn bay ra khỏi lòng ngực của mình.
"Ông già chết tiệt, tôi cũng muốn giết ông ta." Lập Hoành vẫn còn cố ôm chặt chân ghế như cũ.
"Hết rồi, buông ra đi" Nam Hành đạp đạp vào người anh.
"Không, lỡ còn nữa thì sao."
"A" Hàn Phong gắng gượng cơn đau ở chân cố gắng đứng dậy, vừa bước đi chân đã ngã quỵ xuống sàn đau đớn.
"Lão đại." Bốn người bọn họ lao đến đỡ anh, chân anh có vẻ không ổn cho lắm, rất hiếm khi bọn họ thấy anh đau đến nhăn mày như thế.
"Lão đại, anh có sao không, để tôi xem vết thương." Lập Hoành định tháo giày anh ra thì bị anh ngăn lại.
"Không cần, đỡ tôi lên ghế là được, không còn nhiều thời gian đâu, hết xoáy nước thì kêu bọn họ đến chứa chúng ta." Con tàu đã kiệt sức có thể sử dụng rồi. Hứa Thiên và Nam Hành đỡ hai bên anh, đỡ Hàn Phong đến ghế, Thiên Ý chạy đi nhặt lại chai nước suối bị rơi đổ nước vào khăn tay đưa anh lau mặt.
Nước lạnh làm anh tỉnh táo đi không ít, đồng thời có thể nhận ra được vấn đề. Lập Hoành chạy đến nhặt lại bộ đàm. "Alo alo, còn nghe thấy không."
Bọn người phía sau nghe tiếng gọi mới hoàn hồn nhanh chóng trả lời. "Còn...còn."
"Đợi hết sóng xoáy thì qua đây cứu viện."
"Dạ"
"Ha, dùng ta để diệt ta." Hàn Phong cười khổ nói.
"Dạ? Anh nói gì cơ." Nam Hành ở cạnh nghe không hiểu.
"Hàng các người làm ra xém đem các người chầu ông bà các người còn chưa nhận ra." Anh nghiến răng nói ra từng chữ một. . Truyện Bách Hợp
Bốn cái não khó khăn khởi động lại cũng phải mất nửa phút đồng hồ.
"Là Sk5 sao ạ?" Hứa Thiên e dè hỏi hai mắt không tiêu cự nhẹ nhàng bỏ miếng lương khô vào miệng để cầm cự sự sống.
"Ừm"
Sau đó cũng không còn tiếng gì nữa, Thiên Ý, Nam Hành, Lập Hoành cũng đưa tay vào túi lương khô đã xé của Hứa Thiên lấy một miếng nhẹ nhàng bỏ vào miệng.
Sk5 là loại lựu đạn phi hạt nhân do bốn người bọn họ tự sản xuất hai năm trước, không có qua kiểm duyệt của Hàn Phong, bọn họ định dấu nhẹm luôn chuyện này cứ tưởng anh không biết, vì dấu diếm nên cũng không có làm qua thử nghiệm uy lực.
"Lão đại, haha, cho em hỏi một câu nha." Nam Hành vẫn cứ ư là lì đòn nhất.
"Sao lúc nảy anh có thể dùng mã hóa khiến nó khởi động lại được vậy, nó đã mất kiểm soát rồi mà."
"Tôi khởi động lại nó khi nào." Hàn Phong chán ghét nhìn mấy kẻ gián tiếp gây họa này.
"Không khởi động lại sao có thể chạy chứ, anh cứ đùa, haha."
"Tôi hủy nó."
"..."
Khoan đã, hủy nó? Cài lại chế độ tự hủy? Chạy lần cuối cùng? Ừm cũng đúng, cách đó cũng được.
"Cũng may con tàu B4 này không có tự bốc cháy sau khi tự hủy." Hứa Thiên vừa ăn nhóp nhép vừa nói.
"Đây là tàu B5 mà." Lập Hoành chen vào nói.
Khoan đã, ngưng đọng khoảng ba giây bốn người họ lập tức nhào đến buồng lái nhấc bộ đàm hét lên.
"Mau cứu đi con mẹ nó, mười lăm phút là tàu cháy đó nhanh lên."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.