Trọng Sinh: Bù Đắp Cho Lão Công Chiếm Hữu
Chương 78: Hoa khôi phát quà
Song Tước
05/06/2022
"Ây cha, tanh máu quá, ra tay không hề nhẹ nha!"
Người đàn ông mặc trên người chiếc quần rằn ri quân đội cùng áo phông đơn giản nhưng cao lớn nhanh nhẹn bước vào phòng giam trên tay cầm chiếc phong bì trắng tinh còn chưa mở.
Trần Ni Ngọc nghe tiếng nói liền dừng lại cơn hóa thú của chính mình tạm thời buông tha cho người đàn ông chết tiệt này. Người phụ nữ giơ tay nhận lấy phong bì tháo mở lôi ra vài tấm ảnh chụp, máu trên ngón tay vẫn chưa lau làm nhuốm đỏ cả phong bì trắng.
"Hahaha, tình đầu, người phụ nữ yên lặng chờ đợi haha, đúng là tức cười".
Tiếng cười của bà ta nghe tiếng lăng lẳng chói tai, Bách Hoành Sơn đang chịu đau đớn càng cảm thấy khó chịu.
"A quên mất, ông xã à coi này, người vợ hiền dịu xinh đẹp của anh Lương Phỉ Phỉ này."
Trong cơn đau đớn hoa mắt, Trần Ni Ngọc nhấc giày cao gót đi đến giơ tấm hình ra trước mắt Bách Hoành Sơn.
Hình ảnh người vợ của ông ta trong tấm hình mặc một bộ váy bó sát hở hang quyến rũ đang ngồi trên đùi một tên đàn ông trẻ đẹp trai, trong ảnh không chỉ có hai người mà còn có mấy người phụ nữ cùng đàn ông trẻ khác, nhìn qua liền biết là nơi "hưởng lạc'" của các quý bà.
"Đàn bà thối, aaa, thả tôi ra."
Bách Hoành Sơn như phát điên dùng hết sức lực đưa người tới như muốn cắn nát tấm hình trong tay Trần Ni Ngọc, điên cuồng gào thét, Hắc Ảnh đứng bên cạnh cầm roi da chướng mắt quất lên người ông ta vài roi cho im lặng.
Nam Hành thấy sư đệ của vẫn mình cọc cằn khó chịu như xưa liền phốc xít bật cười.
"Haha, đã lâu không gặp sao vẫn cứ khó khăn thế nhỉ, làm vài ly không."
Dáng vẻ thất tha thất thưởng của Nam Hành từ xưa đến nay Hắc Ảnh đều không để vào trong mắt, còn tỏ ra chút chán ghét.
"Không hứng thú."
"Aizz, sao lại thế, đi chút đi."
Nam Hành không buông tha lôi lôi kéo kéo anh ta đi. Trần Ni Ngọc đang hứng thú với ý tưởng mới cũng đuổi Hắc Ảnh đi nốt.
"Hai cậu cứ đi đi, chuyện ở đây cứ đề tôi giải quyết."
"Nghe thấy không, đi thôi."
"Đừng có kéo, buông ra."
"Không kéo nữa, đi thôi."
Sau khi Nam Hành cùng Hắc Ảnh đi ra khỏi phòng giam, Trần Ni Ngọc đăm chiêu nhìn Bách Hoành Sơn như chết dở dưới sàn nhà đau đớn, haizz tội nghiệt a, tính ra thì ông ta cũng đã yêu Lương Phỉ Phỉ hơn hai mươi năm nhỉ.
"Này, ông đau khổ vì không được tận mắt chứng kiến à, yên tâm đi, nể tình vợ chồng cũ tôi giúp ông, nha."
"Đàn bà điên, bà muốn làm cái gì."
"Haizz, làm cái gì hả, sopha ở quán bar cứng lắm, ày bên này có giường mềm này hai là bắt hai người họ đến đây làm tình cho tiện, sẵn cho ông quan sát học hỏi cậu trai trẻ đó được không."
Bách Hoành Sơn thật sự không thể chịu nổi, lết toàn thân đầy máu đôi mắt đỏ ngầu la hét.
"Đ**m** tao thoát khỏi đây tao sẽ giết mày."
"Đúng là đồ ngu, đồ trâu có sừng, trách tôi sao, yêu con nhỏ đó lắm à, nó đến khu đen tìm trai hưởng thụ ông cũng không trách nó."
"Im đi, cả nó tao cũng không tha."
"Haha, không tha thì làm cái gì hả, già rồi, sao so được với mấy bạn trẻ đó chứ, cái gì tôi không biết chứ tôi chắc chắn kích cỡ không bằng."
"Im đi con đàn bà điên."
"Haha."
________________________
Trường Đại Học H, bên trong trường không khí sôi nổi hoạt động bầu chọn hoa khôi của trường. Mọi sinh viên trong trường đều công nhận Ngạn Doanh là người đẹp nhất Phú Thành, bất cứ ai có cha mẹ làm kinh doanh đều biết danh xưng này không chỉ có ở trường học mà còn lưu danh trên thương trường.
Tiếc là Ngạn Doanh cáo bệnh nghỉ học đã lâu nên ban chủ tịch hội sinh viên quyết định không liệt Ngạn Doanh vào danh sách tham gia.
Ngoài Ngạn Doanh vừa xinh đẹp vừa có gia thế ra, trong trường đại học H có vô số mỹ nhân nhưng người được tiếp xúc với giới sành điệu nhiều nhất chính là Sở Oanh Oanh.
Với cách ăn mặc sành điệu hở hang một xíu trong tuần bình chọn cô ta không khó một chút nào đã giành được giải nhất.
MC vừa kêu tên Sở Oanh Oanh lên nhận quà kỷ niệm, đợi đến khi Sở Oanh Oanh mặc một bộ váy dạ hội màu vàng đi đến giữa sân khấu, hàng trăm thứ gì như tấm hình từ trên lầu cao rơi xuống như mưa đổ. Nhiều đến độ rơi khắp lên người toàn bộ người có mặc.
Một nam sinh nhanh tay nhất chộp lấy tấm hình giơ lên xem, máu như sôi sùng sục, trong hình là hình ảnh đôi nam nữ quấn lấy nhau trên giường, nhìn sang anh chàng sinh viên bên cạnh lại là hình ảnh đó nhưng mà... Với tư thế khác
"Ôi trời ơi, đặc sắc quá, hoa khôi phát quà cho mọi người nè."
Các nữ sinh nghe thế cũng tò mò khom lưng nhặt hình dưới đất lên xem, tất cả đều đỏ mặt tía tai.
Sở Oanh Oanh thấy mọi người đều nhìn cô với ánh mắt kỳ lạ, châm chọc có, thú vị có. Cô ta nhịn không được cũng nhặt lên xem, đập vào mắt cô ta là cảnh cô ta và Bách Duật... Ở trong khách sạn ngày hãm hại Ngạn Doanh trong ngỏ hẻm hôm đó.
"Thế này mà là hoa khôi trường học cái gì, là hoa khôi AV trường học thì có haha." Một nam sinh nói.
"Mấy ảnh này còn sắc nét hơn mấy cái video tôi lén tải nữa, biết vậy cứ đi tìm Sở Oanh Oanh đóng phim chung là được rồi hú hú."
Các nam sinh không ngừng hú hét Sở Oanh Oanh trên sân khấu đã xanh xao mặt mày, không chịu nổi chảy xuống sân khấu đi khỏi nơi này.
Phía công ty thuốc lá của Sở thị trên phòng giám đốc cũng nhận được một món quà lớn.
Người đàn ông mặc trên người chiếc quần rằn ri quân đội cùng áo phông đơn giản nhưng cao lớn nhanh nhẹn bước vào phòng giam trên tay cầm chiếc phong bì trắng tinh còn chưa mở.
Trần Ni Ngọc nghe tiếng nói liền dừng lại cơn hóa thú của chính mình tạm thời buông tha cho người đàn ông chết tiệt này. Người phụ nữ giơ tay nhận lấy phong bì tháo mở lôi ra vài tấm ảnh chụp, máu trên ngón tay vẫn chưa lau làm nhuốm đỏ cả phong bì trắng.
"Hahaha, tình đầu, người phụ nữ yên lặng chờ đợi haha, đúng là tức cười".
Tiếng cười của bà ta nghe tiếng lăng lẳng chói tai, Bách Hoành Sơn đang chịu đau đớn càng cảm thấy khó chịu.
"A quên mất, ông xã à coi này, người vợ hiền dịu xinh đẹp của anh Lương Phỉ Phỉ này."
Trong cơn đau đớn hoa mắt, Trần Ni Ngọc nhấc giày cao gót đi đến giơ tấm hình ra trước mắt Bách Hoành Sơn.
Hình ảnh người vợ của ông ta trong tấm hình mặc một bộ váy bó sát hở hang quyến rũ đang ngồi trên đùi một tên đàn ông trẻ đẹp trai, trong ảnh không chỉ có hai người mà còn có mấy người phụ nữ cùng đàn ông trẻ khác, nhìn qua liền biết là nơi "hưởng lạc'" của các quý bà.
"Đàn bà thối, aaa, thả tôi ra."
Bách Hoành Sơn như phát điên dùng hết sức lực đưa người tới như muốn cắn nát tấm hình trong tay Trần Ni Ngọc, điên cuồng gào thét, Hắc Ảnh đứng bên cạnh cầm roi da chướng mắt quất lên người ông ta vài roi cho im lặng.
Nam Hành thấy sư đệ của vẫn mình cọc cằn khó chịu như xưa liền phốc xít bật cười.
"Haha, đã lâu không gặp sao vẫn cứ khó khăn thế nhỉ, làm vài ly không."
Dáng vẻ thất tha thất thưởng của Nam Hành từ xưa đến nay Hắc Ảnh đều không để vào trong mắt, còn tỏ ra chút chán ghét.
"Không hứng thú."
"Aizz, sao lại thế, đi chút đi."
Nam Hành không buông tha lôi lôi kéo kéo anh ta đi. Trần Ni Ngọc đang hứng thú với ý tưởng mới cũng đuổi Hắc Ảnh đi nốt.
"Hai cậu cứ đi đi, chuyện ở đây cứ đề tôi giải quyết."
"Nghe thấy không, đi thôi."
"Đừng có kéo, buông ra."
"Không kéo nữa, đi thôi."
Sau khi Nam Hành cùng Hắc Ảnh đi ra khỏi phòng giam, Trần Ni Ngọc đăm chiêu nhìn Bách Hoành Sơn như chết dở dưới sàn nhà đau đớn, haizz tội nghiệt a, tính ra thì ông ta cũng đã yêu Lương Phỉ Phỉ hơn hai mươi năm nhỉ.
"Này, ông đau khổ vì không được tận mắt chứng kiến à, yên tâm đi, nể tình vợ chồng cũ tôi giúp ông, nha."
"Đàn bà điên, bà muốn làm cái gì."
"Haizz, làm cái gì hả, sopha ở quán bar cứng lắm, ày bên này có giường mềm này hai là bắt hai người họ đến đây làm tình cho tiện, sẵn cho ông quan sát học hỏi cậu trai trẻ đó được không."
Bách Hoành Sơn thật sự không thể chịu nổi, lết toàn thân đầy máu đôi mắt đỏ ngầu la hét.
"Đ**m** tao thoát khỏi đây tao sẽ giết mày."
"Đúng là đồ ngu, đồ trâu có sừng, trách tôi sao, yêu con nhỏ đó lắm à, nó đến khu đen tìm trai hưởng thụ ông cũng không trách nó."
"Im đi, cả nó tao cũng không tha."
"Haha, không tha thì làm cái gì hả, già rồi, sao so được với mấy bạn trẻ đó chứ, cái gì tôi không biết chứ tôi chắc chắn kích cỡ không bằng."
"Im đi con đàn bà điên."
"Haha."
________________________
Trường Đại Học H, bên trong trường không khí sôi nổi hoạt động bầu chọn hoa khôi của trường. Mọi sinh viên trong trường đều công nhận Ngạn Doanh là người đẹp nhất Phú Thành, bất cứ ai có cha mẹ làm kinh doanh đều biết danh xưng này không chỉ có ở trường học mà còn lưu danh trên thương trường.
Tiếc là Ngạn Doanh cáo bệnh nghỉ học đã lâu nên ban chủ tịch hội sinh viên quyết định không liệt Ngạn Doanh vào danh sách tham gia.
Ngoài Ngạn Doanh vừa xinh đẹp vừa có gia thế ra, trong trường đại học H có vô số mỹ nhân nhưng người được tiếp xúc với giới sành điệu nhiều nhất chính là Sở Oanh Oanh.
Với cách ăn mặc sành điệu hở hang một xíu trong tuần bình chọn cô ta không khó một chút nào đã giành được giải nhất.
MC vừa kêu tên Sở Oanh Oanh lên nhận quà kỷ niệm, đợi đến khi Sở Oanh Oanh mặc một bộ váy dạ hội màu vàng đi đến giữa sân khấu, hàng trăm thứ gì như tấm hình từ trên lầu cao rơi xuống như mưa đổ. Nhiều đến độ rơi khắp lên người toàn bộ người có mặc.
Một nam sinh nhanh tay nhất chộp lấy tấm hình giơ lên xem, máu như sôi sùng sục, trong hình là hình ảnh đôi nam nữ quấn lấy nhau trên giường, nhìn sang anh chàng sinh viên bên cạnh lại là hình ảnh đó nhưng mà... Với tư thế khác
"Ôi trời ơi, đặc sắc quá, hoa khôi phát quà cho mọi người nè."
Các nữ sinh nghe thế cũng tò mò khom lưng nhặt hình dưới đất lên xem, tất cả đều đỏ mặt tía tai.
Sở Oanh Oanh thấy mọi người đều nhìn cô với ánh mắt kỳ lạ, châm chọc có, thú vị có. Cô ta nhịn không được cũng nhặt lên xem, đập vào mắt cô ta là cảnh cô ta và Bách Duật... Ở trong khách sạn ngày hãm hại Ngạn Doanh trong ngỏ hẻm hôm đó.
"Thế này mà là hoa khôi trường học cái gì, là hoa khôi AV trường học thì có haha." Một nam sinh nói.
"Mấy ảnh này còn sắc nét hơn mấy cái video tôi lén tải nữa, biết vậy cứ đi tìm Sở Oanh Oanh đóng phim chung là được rồi hú hú."
Các nam sinh không ngừng hú hét Sở Oanh Oanh trên sân khấu đã xanh xao mặt mày, không chịu nổi chảy xuống sân khấu đi khỏi nơi này.
Phía công ty thuốc lá của Sở thị trên phòng giám đốc cũng nhận được một món quà lớn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.