Trọng Sinh: Bù Đắp Cho Lão Công Chiếm Hữu
Chương 82: Hôn lễ (1)
Song Tước
05/06/2022
Hôn lễ đáng mong đợi nhất Phú Thành rốt cuộc cũng đến, bên trong bên ngoài biệt thự Lâm gia đều bận đến đầu tắp mặt tối.
Phóng viên săn tin bên ngoài đã mặc dù được Hàn thị gửi "tối hậu thư" cảnh báo nhưng vẫn không ít kẻ chán sống ẩn nấp hòng chụp được ít tin nóng trong ngày lễ trọng đại này.
Giới thương nhân cả nước đều được biết hôm nay hai gia đình bậc nhất thương trường sẽ liên hôn với nhau, nam trưởng Hàn gia cùng thứ nữ Lâm gia, dù lễ cưới chỉ mời bạn bè cùng người thân nhưng họ cũng vì sự liên thủ bất bại của hai gia tộc này mà gửi không ít thư chúc mừng cùng quà cưới đến lễ cưới.
Ngạn Doanh ngồi trước gương ngắm nhìn vào bản thân thật kỹ, đây là lần thứ hai cô kết hôn cùng anh nhưng lại là lần đầu tiên có cảm giác hồi hộp như thế. Kiếp trước chỉ vì cô nghĩ bản thân cao cả hi sinh vì gia đình mà gả cho anh nên thái độ vào ngày cưới vô cùng không tốt, cả mẹ Lâm muốn dặn dò mấy câu cô cũng không thèm nghe.
Giờ đây cô gái với gương mặt trắng hồng trong bộ váy cưới đính đá quanh viền ngực vô cùng trang nhã xinh đẹp, thợ trang điểm cũng có chút ghen tỵ với da mặt non mịn của Ngạn Doanh không muốn lãng phí vẻ đẹp trời cho này nên chỉ đánh một chút phấn trang điểm nhẹ nhàng cho cô.
"Cạch" Ngân Đài mặc chiếc váy màu đen sang trọng bước vào phòng thay đồ của con gái.
"Sắp xong chưa, nhà trai sắp đến rồi đó, Ngạn Doanh con có mệt không?". Thợ trang điểm đang uốn một lọn tóc tạo kiểu cho cô thấy bà Lâm hồi hộp lo lắng lên nhanh miệng trả lời trước.
"Sắp xong rồi thưa phu nhân."
"Mẹ~"
Ngạn Doanh làm nũng giơ hai cánh tay ra đòi ôm mẹ. Đối với chiếc áo bông nhỏ này Ngân Đài cũng không có biện pháp đối phó, chỉ biết nuông chiều ôm con gái vào lòng vuốt ve.
"Con gái ngoan, gả đi rồi phải biết tự lo cho bản thân một chút, cũng tiện thể lo cho cháu mẹ một chút biết không."
Ngạn Doanh nghe mẹ nói mà vành mắt liền ửng hồng. "Không muốn đâu."
Haizz con gái cưng của bà. "Con gái ngoan, không được nói thế cũng không được khóc đâu đấy, hôm nay là ngày vui mà, còn không mau thẳng người dậy chuẩn bị cho tốt, Hàn Phong sắp đến rồi đó."
"Mẹ~"
Ngạn Doanh thấy mẹ dùng anh để chọc cô làm cô vừa ngại vừa muốn... thẳng người để cho thợ trang điểm làm tốt một chút. Kiếp trước trong ngày cưới cô đã không cho anh một chút sắc mặt tốt nào, chuyện vợ chồng sau đó rất lâu không cũng không cho anh đụng vào người vậy mà Hàn Phong cũng không kêu ca nửa lời, ngược lại vẫn đối tốt với cô, thường xuyên đi thăm cha mẹ vợ còn nhiều hơn đứa con gái ruột là cô đây.
Kiếp này cô nhất định sẽ bù đắp cho anh thật tốt, cho anh một người vợ hiền, sinh cho anh một đứa con ngoan.
"Bà chủ, tiểu thư, nhà trai đến rồi ạ."
Người giúp việc hấp tấp chạy vào báo cáo tình hình cho phòng cô dâu biết, đoàn siêu xe rước dâu hùm hổ tước đoạt bao ánh nhìn mơ ước của các cô gái trên đường đã đi vào sân lớn biệt thự Lâm gia.
Cửa chiếc Lamboghini đi đầu tiên mở ra, một đôi giày da bóng loáng bước xuống kế đó là một đôi chân dài miên man cùng thân hình nam tính quyến rũ. Hàn Phong khoác lên mình bộ vest Dormeuil đen trang nhã lịch lãm làm tôn lên dáng dấp như tạc tượng của anh. Mái tóc vuốt keo kỹ lưỡng tinh tế phong trần, vầng tráng bóng loáng cương nghị, đôi mày kiếm cau có thường ngày cũng vì tâm trạng vui vẻ mà thả lỏng rất nhiều, ánh mắt sắt bén nhìn lên lầu nơi cửa sổ phòng cô không che nổi ý cười, gần như có thể phát ra ánh sáng lấp lánh, chiếc mũi cao thẳng tắp cùng đôi môi bạc mỏng khiến mấy cô gái gần đó bắt gặp anh không khỏi sinh lòng ghen tỵ với Ngạn Doanh.
Các cánh cửa xe phía sau cũng đồng loạt mở ra, dàn rễ phụ đeo kính râm cao lớn tiêu soái xếp thành một hàng ngang ngay ngắn, các cô gái dự lễ cưới không khỏi hút một ngụm khí lạnh.
Hứa Thiên dõng dạc bước lên phía trước, đồng thời Như Lan từ bên trong cũng đi ra, hai người hiểu ý cười với nhau một cái, đã là nhà trai nhà gái dù có là vợ chồng cũng phải rạch ròi nhé.
Như Lan cất giày cao gót đi qua đi lại bộ dạng nghiền ngẫm suy nghĩ. "Các người lúc đến đây đã ăn gì chưa?"
"Đã" Hàn Phong trả lời nhanh gọn, thật muốn bay thẳng lên lầu bắt cô xuống cho xong.
"Vậy thì ăn chút gì đi rồi tính tiếp, đem đồ ăn ra đây."
Người làm như trực sẵn bưng đồ ăn lên chiếc bàn trà cạnh chỗ Như Lan đang đứng, đồ ăn khoảng chừng năm bảy món hết sức phong phú, nào là chanh cắt lát, ớt tỉa sợi, gừng băm nhỏ, hành cắt khúc, rượu gạo ngâm nhìn qua liền biết tác phẩm của các ông cụ bợm nhậu ngâm ra cùng một ít trái sơn trà đang trái mùa.
Dàn rễ phụ lập tức muốn xanh mặt, chuyện làm khó này không phải lạ nhưng mà ra thử thách lúc trời sáng như thế này, ăn những thứ này vào bụng...
"Thế... Thế nào?"
Thấy bọn họ cũng muốn xanh mặt rồi, dĩa đựng thức ăn toàn là size lớn cả, Hứa Thiên quay sang cầu cứu Hàn Phong.
"Ai ăn hết đúng một dĩa thức ăn, tiền thương tháng này tăng gấp "mười". "
Wow, bùng nổ rồi bùng nổ rồi, lương gấp mười, tức là thưởng gần bằng một năm tiền lương cứng. Nhân viên Hàn thị là một trong những tuyển dụng có mức lương cao đáng mơ ước, huống hồ ở đây toàn là những trưởng phòng hay giám đốc, lương hàng tháng còn phải trừ đi tiền tiêu sài, nếu như thế tiền thưởng nếu bọn họ ăn hết một dĩa "thức ăn" này chính bằng hai năm bọn họ khổ cực làm việc, đủ có thể mua được một căn nhà lớn.
Quá sộp rồi, các rễ phụ tranh nhau đến ăn, dù có chua, cay, hăng, chát, đầu óc quay cuồng nhưng vẫn ăn rất vui vẻ chưa đến hai mươi phút đồ trên bàn đã bị ăn sạch.
"Thử thách đã xong, xin hỏi chúng tôi đã qua được ải chưa." Hứa Thiên bước tới lơ đãng vuốt cằm Như Lan điệu bộ hết sức "muốn ăn đòn", Như Lan liếc mắt nhìn mấy chàng trai ăn đến chảy ra nước mắt nước mũi không cam lòng mở cửa rộng ra cho họ vào.
Dàn chú rể rể phụ bước nhanh vào trong liền bắt gặp hình ảnh Ngạn Bách tiêu sái ngồi trên cầu thang hút thuốc, làn khói mờ ảo xung quanh gương mặt đẹp trai, ánh mắt thách đố nhìn vào dàn người phía trước.
_______________________
Cho Tước xin 1 like, 1vote, 1 cmt nhé. Tương tác tốt chăm lên chương nè.
Đều dặn 20h, thứ 2, 4, 6 lên chương.
Phóng viên săn tin bên ngoài đã mặc dù được Hàn thị gửi "tối hậu thư" cảnh báo nhưng vẫn không ít kẻ chán sống ẩn nấp hòng chụp được ít tin nóng trong ngày lễ trọng đại này.
Giới thương nhân cả nước đều được biết hôm nay hai gia đình bậc nhất thương trường sẽ liên hôn với nhau, nam trưởng Hàn gia cùng thứ nữ Lâm gia, dù lễ cưới chỉ mời bạn bè cùng người thân nhưng họ cũng vì sự liên thủ bất bại của hai gia tộc này mà gửi không ít thư chúc mừng cùng quà cưới đến lễ cưới.
Ngạn Doanh ngồi trước gương ngắm nhìn vào bản thân thật kỹ, đây là lần thứ hai cô kết hôn cùng anh nhưng lại là lần đầu tiên có cảm giác hồi hộp như thế. Kiếp trước chỉ vì cô nghĩ bản thân cao cả hi sinh vì gia đình mà gả cho anh nên thái độ vào ngày cưới vô cùng không tốt, cả mẹ Lâm muốn dặn dò mấy câu cô cũng không thèm nghe.
Giờ đây cô gái với gương mặt trắng hồng trong bộ váy cưới đính đá quanh viền ngực vô cùng trang nhã xinh đẹp, thợ trang điểm cũng có chút ghen tỵ với da mặt non mịn của Ngạn Doanh không muốn lãng phí vẻ đẹp trời cho này nên chỉ đánh một chút phấn trang điểm nhẹ nhàng cho cô.
"Cạch" Ngân Đài mặc chiếc váy màu đen sang trọng bước vào phòng thay đồ của con gái.
"Sắp xong chưa, nhà trai sắp đến rồi đó, Ngạn Doanh con có mệt không?". Thợ trang điểm đang uốn một lọn tóc tạo kiểu cho cô thấy bà Lâm hồi hộp lo lắng lên nhanh miệng trả lời trước.
"Sắp xong rồi thưa phu nhân."
"Mẹ~"
Ngạn Doanh làm nũng giơ hai cánh tay ra đòi ôm mẹ. Đối với chiếc áo bông nhỏ này Ngân Đài cũng không có biện pháp đối phó, chỉ biết nuông chiều ôm con gái vào lòng vuốt ve.
"Con gái ngoan, gả đi rồi phải biết tự lo cho bản thân một chút, cũng tiện thể lo cho cháu mẹ một chút biết không."
Ngạn Doanh nghe mẹ nói mà vành mắt liền ửng hồng. "Không muốn đâu."
Haizz con gái cưng của bà. "Con gái ngoan, không được nói thế cũng không được khóc đâu đấy, hôm nay là ngày vui mà, còn không mau thẳng người dậy chuẩn bị cho tốt, Hàn Phong sắp đến rồi đó."
"Mẹ~"
Ngạn Doanh thấy mẹ dùng anh để chọc cô làm cô vừa ngại vừa muốn... thẳng người để cho thợ trang điểm làm tốt một chút. Kiếp trước trong ngày cưới cô đã không cho anh một chút sắc mặt tốt nào, chuyện vợ chồng sau đó rất lâu không cũng không cho anh đụng vào người vậy mà Hàn Phong cũng không kêu ca nửa lời, ngược lại vẫn đối tốt với cô, thường xuyên đi thăm cha mẹ vợ còn nhiều hơn đứa con gái ruột là cô đây.
Kiếp này cô nhất định sẽ bù đắp cho anh thật tốt, cho anh một người vợ hiền, sinh cho anh một đứa con ngoan.
"Bà chủ, tiểu thư, nhà trai đến rồi ạ."
Người giúp việc hấp tấp chạy vào báo cáo tình hình cho phòng cô dâu biết, đoàn siêu xe rước dâu hùm hổ tước đoạt bao ánh nhìn mơ ước của các cô gái trên đường đã đi vào sân lớn biệt thự Lâm gia.
Cửa chiếc Lamboghini đi đầu tiên mở ra, một đôi giày da bóng loáng bước xuống kế đó là một đôi chân dài miên man cùng thân hình nam tính quyến rũ. Hàn Phong khoác lên mình bộ vest Dormeuil đen trang nhã lịch lãm làm tôn lên dáng dấp như tạc tượng của anh. Mái tóc vuốt keo kỹ lưỡng tinh tế phong trần, vầng tráng bóng loáng cương nghị, đôi mày kiếm cau có thường ngày cũng vì tâm trạng vui vẻ mà thả lỏng rất nhiều, ánh mắt sắt bén nhìn lên lầu nơi cửa sổ phòng cô không che nổi ý cười, gần như có thể phát ra ánh sáng lấp lánh, chiếc mũi cao thẳng tắp cùng đôi môi bạc mỏng khiến mấy cô gái gần đó bắt gặp anh không khỏi sinh lòng ghen tỵ với Ngạn Doanh.
Các cánh cửa xe phía sau cũng đồng loạt mở ra, dàn rễ phụ đeo kính râm cao lớn tiêu soái xếp thành một hàng ngang ngay ngắn, các cô gái dự lễ cưới không khỏi hút một ngụm khí lạnh.
Hứa Thiên dõng dạc bước lên phía trước, đồng thời Như Lan từ bên trong cũng đi ra, hai người hiểu ý cười với nhau một cái, đã là nhà trai nhà gái dù có là vợ chồng cũng phải rạch ròi nhé.
Như Lan cất giày cao gót đi qua đi lại bộ dạng nghiền ngẫm suy nghĩ. "Các người lúc đến đây đã ăn gì chưa?"
"Đã" Hàn Phong trả lời nhanh gọn, thật muốn bay thẳng lên lầu bắt cô xuống cho xong.
"Vậy thì ăn chút gì đi rồi tính tiếp, đem đồ ăn ra đây."
Người làm như trực sẵn bưng đồ ăn lên chiếc bàn trà cạnh chỗ Như Lan đang đứng, đồ ăn khoảng chừng năm bảy món hết sức phong phú, nào là chanh cắt lát, ớt tỉa sợi, gừng băm nhỏ, hành cắt khúc, rượu gạo ngâm nhìn qua liền biết tác phẩm của các ông cụ bợm nhậu ngâm ra cùng một ít trái sơn trà đang trái mùa.
Dàn rễ phụ lập tức muốn xanh mặt, chuyện làm khó này không phải lạ nhưng mà ra thử thách lúc trời sáng như thế này, ăn những thứ này vào bụng...
"Thế... Thế nào?"
Thấy bọn họ cũng muốn xanh mặt rồi, dĩa đựng thức ăn toàn là size lớn cả, Hứa Thiên quay sang cầu cứu Hàn Phong.
"Ai ăn hết đúng một dĩa thức ăn, tiền thương tháng này tăng gấp "mười". "
Wow, bùng nổ rồi bùng nổ rồi, lương gấp mười, tức là thưởng gần bằng một năm tiền lương cứng. Nhân viên Hàn thị là một trong những tuyển dụng có mức lương cao đáng mơ ước, huống hồ ở đây toàn là những trưởng phòng hay giám đốc, lương hàng tháng còn phải trừ đi tiền tiêu sài, nếu như thế tiền thưởng nếu bọn họ ăn hết một dĩa "thức ăn" này chính bằng hai năm bọn họ khổ cực làm việc, đủ có thể mua được một căn nhà lớn.
Quá sộp rồi, các rễ phụ tranh nhau đến ăn, dù có chua, cay, hăng, chát, đầu óc quay cuồng nhưng vẫn ăn rất vui vẻ chưa đến hai mươi phút đồ trên bàn đã bị ăn sạch.
"Thử thách đã xong, xin hỏi chúng tôi đã qua được ải chưa." Hứa Thiên bước tới lơ đãng vuốt cằm Như Lan điệu bộ hết sức "muốn ăn đòn", Như Lan liếc mắt nhìn mấy chàng trai ăn đến chảy ra nước mắt nước mũi không cam lòng mở cửa rộng ra cho họ vào.
Dàn chú rể rể phụ bước nhanh vào trong liền bắt gặp hình ảnh Ngạn Bách tiêu sái ngồi trên cầu thang hút thuốc, làn khói mờ ảo xung quanh gương mặt đẹp trai, ánh mắt thách đố nhìn vào dàn người phía trước.
_______________________
Cho Tước xin 1 like, 1vote, 1 cmt nhé. Tương tác tốt chăm lên chương nè.
Đều dặn 20h, thứ 2, 4, 6 lên chương.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.