Chương 62: Ở lại
Q.Tuấn
24/08/2024
Sáng sớm hôm sau, Dư Huy đứng trước cầu bắt ngang qua An Lạp. Dòng nước trong vắt chảy nhẹ nhàng qua hai bên bờ, cuốn theo một chút ít đất mang theo xuống lòng sông. 5°
Những ngọn cỏ, những cây xanh cao lớn mọc gần rìa bờ sông được nuôi dưỡng bởi dòng sông, chúng vươn mình cao lớn như có thể tạo ra bóng mát che chở cho "người" đã nuôi dưỡng mình.
Dư Huy không biết sinh vật dưới nước đã hóa thành tang thi chưa, anh đứng trên cầu nhìn xuống những đàn cá vẫn có thể thấy tung tăng ngay mép sông, thân hình nhỏ nhỏ không quá lớn.
"Hai cậu không đi cùng chúng tôi à? Nếu ở lại đây không bằng cùng chúng tôi cùng đi An Lạp đi."
Lâm Triết vẫn có chút lưu luyến hai người. Cuộc gặp gỡ như gió như mây, gặp một lần trong đời ai biết lần sao có còn cơ hội để gặp nhau.
"Các anh đi trước đi. Đoạn đường tiếp theo sẽ không có nhiều nguy hiểm đâu, chắc là quân đội đã dọn dẹp gần hết rồi. Bọn tôi còn có chút việc nên sẽ đi sau."
"Vậy hai cậu nhớ cẩn thận. Vậy tương lai chúng ta còn có thể gặp nhau không?"
Lâm Triết và những người ở đây rất biết hơn hai người bọn họ. Bọn họ không có chứng kiến tất cả mọi chuyện nhưng cũng biết rằng hai người này đã cứu bọn họ.
Ốn cứu mạng không thể diễn tả thành lời. Bọn họ buổi sáng nay đã cảm ơn rối rít hai người họ, Dư Huy chỉ biết khách sáo nhận lời cảm ơn rồi thôi.
"Chuyện tương lai khó nói, nếu có duyên chúng ta sẽ gặp lại. Bây giờ anh mau đưa mọi người đến căn cứ đi, trời tối sẽ rất là nguy hiểm."
"Được, có duyên gặp lại."
Lâm Triết đứng tư thế nghiêm chỉnh, thân cao vai rộng chào hai người. Dư Huy cũng chào lại bằng tư thế người lính, gặp nhau cũng phải có lúc chia tay. Duyên không dài nhưng cũng là duyên lớn, nếu sau này gặp lại còn hàn huyền trò chuyện.
Đoàn xe bắt đầu vượt qua cầu bắt đầu chạy thẳng về phía trước. Hai người Dư Huy và Vu Thần từ phía sau nhìn qua gương dần dần bị thu nhỏ lại, sao đó khuất bóng sau những ngã rẽ của con đường.
"Đi thôi, tìm vị trí an toàn để hấp thụ lượng tinh hạch kia."
Vu Thần lên xe, chiếc xe khởi động dần chạy vào trong thành phố hoang tàn kia, không lớn cũng không bé, Dư Huy và Vu Thần đi ngang qua một trường học thì phát hiện hai chiếc xe ô tô lao nhanh ra khỏi cổng, chạy trước ho.
Bọn họ cũng vừa hay hình như đang bỏ chạy khỏi tang thi. Hai chiếc ô tô kia từ trong trường học chạy nhanh ra ngoài, một đàn tang thi từ trong lùa ra ngoài.
Dư Huy hiện tại đi khá xa phạm vi của bệnh viện trung ương kia, hai người không có ý định cứu giáo sư Phạm gì đó đâu. Cứu lão Dư Huy chẳng nhận được lợi gì thì chả rảnh đâu.
"Ê, ngoài sau có một chiếc xe kìa!"
"Cái gì?"
Trên hai chiếc ô tô kia là khoảng 7 người học sinh, mặt con non chẹt, là học sinh cấp 3. Trên người là bộ đồng phục chuẩn của học sinh, một thiếu nữ ở chiếc xe màu đỏ phía sau lên tiếng, làm 3 người còn lại trên xe cũng nhìn lại phía sau.
Cái người lái xe chưa đủ tuổi, nhưng đam mê đua xe nên cũng biết lái xe, tay lái không tệ chút nào. Chỉ là do tò mò mà muốn nhìn thử vào kính chiếu hậu thì xém tông đít xe phía trước.
"Nè nè, mày đang cẩm tay lái đấy hóng chuyện cái quái gì!! Muốn cả lũ lên bàn thờ ngắm gà khỏa thân à."
"Mày câm mồm đi, xe đám Lạc Nhiên tự nhiên chạy chậm lại, chứ đâu phải do tao."
Hai thanh niên ngồi ghế trước cãi qua cãi lại, phía trước chiếc ô tô kia vừa chạy vừa lạn né mấy chiếc ô tô trên đường ra. Tông vào là đi cả lũ mất.
"Ê, mau xem chiếc xe phía sau dừng lại kìa!!"
Một thiếu nữ ngoài sao lên tiếng kéo theo sự chú ý của ba người. Dư Huy và Vu Thần bước xuống từ trên xe nhìn bầy tang thi đang rượt tới. Chỉ có khoảng dưới 100 con, toàn mặt đồ học sinh thế này.
"Anh giải quyết được hết đống này không đấy."
"Dị năng thì cỡ 50 con, thể lực nữa vừa đủ để dọn sạch."
"Vậy anh xử lý chúng đi, em lấy tinh hạch cho."
"Bẩn."
Vu Thần ngăn cản không cho Dư Huy làm gì hết. Anh cũng bó tay, ai bảo tính bảo vệ bạn đời của Vu Thần cao quá, có thể nói là thiên tính của alpha, bảo vệ bạn đời của mình trong mọi trường hợp.
Vu Thần chính là alpha lạ nhất mà anh từng gặp. Kể cả trong quá khứ được miêu tả theo ký ức của anh về cốt truyện hay là cả khi sống lại.
Một alpha không cần omega, nếu không tính bây giờ chưa tìm thấy omega nên giải toả bằng beta đỡ đi? Không, kể cả trong cốt truyện thì hắn vẫn vậy, không đụng chạm kẻ nào cả. Gần như là xử nam cho đến chết, tình yêu của kẻ sinh tình lớn đến vậy sao.
Những ngọn cỏ, những cây xanh cao lớn mọc gần rìa bờ sông được nuôi dưỡng bởi dòng sông, chúng vươn mình cao lớn như có thể tạo ra bóng mát che chở cho "người" đã nuôi dưỡng mình.
Dư Huy không biết sinh vật dưới nước đã hóa thành tang thi chưa, anh đứng trên cầu nhìn xuống những đàn cá vẫn có thể thấy tung tăng ngay mép sông, thân hình nhỏ nhỏ không quá lớn.
"Hai cậu không đi cùng chúng tôi à? Nếu ở lại đây không bằng cùng chúng tôi cùng đi An Lạp đi."
Lâm Triết vẫn có chút lưu luyến hai người. Cuộc gặp gỡ như gió như mây, gặp một lần trong đời ai biết lần sao có còn cơ hội để gặp nhau.
"Các anh đi trước đi. Đoạn đường tiếp theo sẽ không có nhiều nguy hiểm đâu, chắc là quân đội đã dọn dẹp gần hết rồi. Bọn tôi còn có chút việc nên sẽ đi sau."
"Vậy hai cậu nhớ cẩn thận. Vậy tương lai chúng ta còn có thể gặp nhau không?"
Lâm Triết và những người ở đây rất biết hơn hai người bọn họ. Bọn họ không có chứng kiến tất cả mọi chuyện nhưng cũng biết rằng hai người này đã cứu bọn họ.
Ốn cứu mạng không thể diễn tả thành lời. Bọn họ buổi sáng nay đã cảm ơn rối rít hai người họ, Dư Huy chỉ biết khách sáo nhận lời cảm ơn rồi thôi.
"Chuyện tương lai khó nói, nếu có duyên chúng ta sẽ gặp lại. Bây giờ anh mau đưa mọi người đến căn cứ đi, trời tối sẽ rất là nguy hiểm."
"Được, có duyên gặp lại."
Lâm Triết đứng tư thế nghiêm chỉnh, thân cao vai rộng chào hai người. Dư Huy cũng chào lại bằng tư thế người lính, gặp nhau cũng phải có lúc chia tay. Duyên không dài nhưng cũng là duyên lớn, nếu sau này gặp lại còn hàn huyền trò chuyện.
Đoàn xe bắt đầu vượt qua cầu bắt đầu chạy thẳng về phía trước. Hai người Dư Huy và Vu Thần từ phía sau nhìn qua gương dần dần bị thu nhỏ lại, sao đó khuất bóng sau những ngã rẽ của con đường.
"Đi thôi, tìm vị trí an toàn để hấp thụ lượng tinh hạch kia."
Vu Thần lên xe, chiếc xe khởi động dần chạy vào trong thành phố hoang tàn kia, không lớn cũng không bé, Dư Huy và Vu Thần đi ngang qua một trường học thì phát hiện hai chiếc xe ô tô lao nhanh ra khỏi cổng, chạy trước ho.
Bọn họ cũng vừa hay hình như đang bỏ chạy khỏi tang thi. Hai chiếc ô tô kia từ trong trường học chạy nhanh ra ngoài, một đàn tang thi từ trong lùa ra ngoài.
Dư Huy hiện tại đi khá xa phạm vi của bệnh viện trung ương kia, hai người không có ý định cứu giáo sư Phạm gì đó đâu. Cứu lão Dư Huy chẳng nhận được lợi gì thì chả rảnh đâu.
"Ê, ngoài sau có một chiếc xe kìa!"
"Cái gì?"
Trên hai chiếc ô tô kia là khoảng 7 người học sinh, mặt con non chẹt, là học sinh cấp 3. Trên người là bộ đồng phục chuẩn của học sinh, một thiếu nữ ở chiếc xe màu đỏ phía sau lên tiếng, làm 3 người còn lại trên xe cũng nhìn lại phía sau.
Cái người lái xe chưa đủ tuổi, nhưng đam mê đua xe nên cũng biết lái xe, tay lái không tệ chút nào. Chỉ là do tò mò mà muốn nhìn thử vào kính chiếu hậu thì xém tông đít xe phía trước.
"Nè nè, mày đang cẩm tay lái đấy hóng chuyện cái quái gì!! Muốn cả lũ lên bàn thờ ngắm gà khỏa thân à."
"Mày câm mồm đi, xe đám Lạc Nhiên tự nhiên chạy chậm lại, chứ đâu phải do tao."
Hai thanh niên ngồi ghế trước cãi qua cãi lại, phía trước chiếc ô tô kia vừa chạy vừa lạn né mấy chiếc ô tô trên đường ra. Tông vào là đi cả lũ mất.
"Ê, mau xem chiếc xe phía sau dừng lại kìa!!"
Một thiếu nữ ngoài sao lên tiếng kéo theo sự chú ý của ba người. Dư Huy và Vu Thần bước xuống từ trên xe nhìn bầy tang thi đang rượt tới. Chỉ có khoảng dưới 100 con, toàn mặt đồ học sinh thế này.
"Anh giải quyết được hết đống này không đấy."
"Dị năng thì cỡ 50 con, thể lực nữa vừa đủ để dọn sạch."
"Vậy anh xử lý chúng đi, em lấy tinh hạch cho."
"Bẩn."
Vu Thần ngăn cản không cho Dư Huy làm gì hết. Anh cũng bó tay, ai bảo tính bảo vệ bạn đời của Vu Thần cao quá, có thể nói là thiên tính của alpha, bảo vệ bạn đời của mình trong mọi trường hợp.
Vu Thần chính là alpha lạ nhất mà anh từng gặp. Kể cả trong quá khứ được miêu tả theo ký ức của anh về cốt truyện hay là cả khi sống lại.
Một alpha không cần omega, nếu không tính bây giờ chưa tìm thấy omega nên giải toả bằng beta đỡ đi? Không, kể cả trong cốt truyện thì hắn vẫn vậy, không đụng chạm kẻ nào cả. Gần như là xử nam cho đến chết, tình yêu của kẻ sinh tình lớn đến vậy sao.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.