Chương 10
Thanh Sắc Vũ Dực
24/11/2015
Chợ Nhất Hào là ngôi chợ lớn nhất ở ngoại thành tỉnh lỵ, người đông sức mua mạnh. Mấy chợ kế tiếp cũng không bán được nhiều hơn ngày đầu tiên bao nhiêu. Nhưng vào ngày 24 tháng chạp, tức một tuần sau, bọn họ đã bán hết toàn bộ số hàng nhập về, tổng doanh thu hơn 8000 một chút, trừ đi 1000 Liễu Như năn nỉ ông bà nội cho mượn và 1000 của Thạch Nghị, lãi ròng còn lại 6000. Ba người dựa theo số cổ phần nhập vào để chia tiền, mẹ con Liễu Như và Thạch Nghị mỗi bên được 3000.
tỉnh lỵ: thành phố trực thuộc tỉnh, đồng thời là trung tâm hành chính nhà nước của một tỉnh, tức là nơi các cơ quan hành chính nhà nước cấp tỉnh đóng trụ sở
Còn hơn 200 tiền lẻ, dưới sự đề nghị của Liễu Như, ba người quyết định giao số tiền này cho anh họ của cô. Xe bốn bánh chính là công thần trong chuyến làm ăn này, họ sẽ không làm được gì nếu thiếu nó. Lần này, anh họ của Liễu Như chắc chắn đã đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi, dù có khi hắn không cần số tiền này, Liễu Như vẫn sẽ đổi thành quà Tết có giá trị tương đương thậm chí cao hơn để mang qua tặng.
Đầu thập niên 90, thu nhập của công nhân viên chức ở một trấn nhỏ phổ thông nhiều nhất là 100. Thành phố lớn thì khá hơn, lương 200 như Liễu Như chính là niềm mơ ước của nhiều người, 3000 bằng mười lăm tháng lương của cô, vậy mà chỉ bằng tiền lời của bảy ngày buôn bán ngắn ngủi, điều này đã vực Liễu Như khỏi vực sâu tuyệt vọng của thất nghiệp. Trời không tuyệt đường người, đôi khi khốn khó cũng có thể hóa thành cơ hội, cứ cố thủ mãi tại nơi không phát lương mới thực sự lâm vào đường cùng.
Cô cầm sổ tiết kiệm 3000 mà đỏ mặt, trong lòng ngập tràn hi vọng hướng về tương lai. Về phần Thạch Nghị, anh sắp bay lên đến nơi rồi.
Ba ngàn quả thực rất nhiều, nhưng với kẻ có tiền chân chính thì con số ấy chả là gì. Đầu năm 90, vài ông chủ của những thành phố phát triển tiên phong ở Ma Đô và khu vực ven biển đã bắt đầu bàn tới các phi vụ làm ăn hơn trăm vạn, 3000 hoàn toàn không đáng kể. Nhưng với Thạch Nghị, khoản tiền sinh hoạt mà Thạch Lỗi cho anh hàng năm và tiền lì xì của người lớn cộng lại cũng xấp xỉ từng đấy, nhưng số tiền này có ý nghĩa rất phi phàm.
*Ma Đô là biệt danh của Thượng Hải
Đây là anh kiếm được.
Tuy rằng Thạch Nghị qua năm mới lên mười một, vẫn chỉ là nhóc con, nhưng anh cũng hiểu tiền cha mẹ cho với tiền mình kiếm được có ý nghĩa khác nhau. Hồi trước, cứ mỗi lần khoe của trước mặt đám đàn em mà bị người ta cạnh khóe là có ông ba giàu có, anh sẽ xù lông ngay lập tức vì bị đâm trúng tim đen. Hiện tại không còn như vậy nữa, anh chính là kẻ lắm tiền có năng lực có phẩm cách, mới mười một tuổi đã tự mình kiếm được tiền. Nếu không có mặt Liễu Như và An Thừa Trạch ở đây, coi mòi Thạch Nghị sẽ hướng tay lên trời, đạp chân xuống đất, đội trời đạp đất hô to một tiếng “Ta là thiên tài”!
Xem ra triệu chứng bệnh tự kỷ đã xuất hiện rồi.
An Thừa Trạch nhìn hai người bị mấy con số trên sổ tiết kiệm làm cho bay bay mà lặng lẽ lắc đầu, buôn bán chẳng dễ xơi thế đâu.
Giá thấp mua vào, giá cao bán ra, đây là nguyên tắc cơ bản nhất, đơn giản nhất, mà cũng phức tạp nhất trên thương trường. Tất cả thương nhân, mặc kệ là người bán rong trên phố thu không đủ chi, hay là tỉ phú hàng đầu phú khả địch quốc cũng đều tuân theo đạo lý này. Nhưng đám tiểu thương chỉ mua vào bán ra những hàng hóa đơn giản, mà thương nhân ánh mắt sắc bén có thể dùng giá thấp để mua tư bản, khoa học kỹ thuật, môi trường, tuyên truyền, danh tiếng, vân vân… và biến chúng thành hàng hóa cao cấp bán ra.
*phú khả dịch quốc: giàu hơn cả một quốc gia, giàu nghiêng nước nghiêng thành
Nói một cách đại thể, cổ phiếu là hàng hóa, kỹ thuật là hàng hóa, ngôi sao cũng là hàng hóa, thương nhân đầu tư tài chính mua mấy thứ này với mục đích duy nhất là đổi lấy hiệu quả và lợi ích. Nhưng không phải thương nhân nào trên thế giới cũng có thể mua thấp bán cao mãi được, biết bao kẻ táng gia bại sản chẳng phải đều do trượt chân trên thương trường đó sao?
Thương trường như chiến trường, đạo lý cơ bản nhất đã khiến bao nhiêu người sập bẫy, mà hiện tại nó cũng đang bắt đầu hãm hại Liễu Như và Thạch Nghị. Bọn họ đang phát sốt, thậm chí muốn dùng hết số tiền trong tay đi mua tiếp pháo hoa về bán, đây chính là điển hình của không biết điểm dừng.
Tết ông Táo vừa kết thúc, rất nhiều người đã chuẩn bị đủ đồ tết, tiếp theo phải lo đến trong nhà. Nguyên liệu và hàng hóa thập niên 90 không phong phú như thế kỷ 21, vào thế kỷ 21, đến tận ngày 29 mà các cửa hàng vẫn chật kín người mua kẻ bán. Nhưng hiện giờ qua 23, 24 là người mua hàng tết ở các xã và thị trấn đã giãn đi rất nhiều. Đây chưa phải là thời đại của những bước chân vội vàng, mới qua mùng 6 đã hết Tết, năm mới thập niên 90 kéo dài từ tết ông Táo đến rằm tháng giêng, có nơi kéo tận đến mùng 2 tháng 2.
Nếu lúc này bị lợi nhuận xông cho mụ mị đầu óc, mang 8000 đi mua hàng hết, vậy vấn đề đầu tiên phải đối mặt là giá hàng tăng lên. Ăn theo sự nhộn nhịp ở các chợ nông thôn, giá pháo tại chợ sỉ đã tăng trở lại, giờ mà nhập hàng thì 2000 chỉ mua được chưa bằng nửa lúc trước. Dĩ nhiên, như thế cũng có lời, nhưng sức mua hiện nay đã đạt tới mức bão hòa, 8000 mua được khoảng gấp hai lần trước, vậy phải bán bao lâu đây?
Trước bán bảy ngày, giờ bán mười bốn ngày à? Mấy ngày nữa là Tết rồi, ai mua? Cứ cho 15 cũng là cao điểm đi, nhưng tháng giêng không họp chợ, dù tự chạy đi bày sạp cũng làm gì có ai biết, tính bán cho ai? Chừng đó hàng lại phải chờ một năm nữa, tới cuối năm sau mới bán được, giữa năm có thể bán cho mấy hôn lễ nhưng cũng chẳng được nhiều.
Mà một năm ấy, bao nhiêu pháo hoa dễ cháy nổ thế này biết gửi nơi đâu?
Không thể tiếp tục nhập hàng, cần cho hai kẻ ấm đầu kia một chậu nước lạnh ngay.
An Thừa Trạch móc ra “sách bài tập” vạn năng của hắn, bắt đầu viết viết tính tính. Động tác của hắn tức khắc thu hút sự chú ý của hai người còn lại, tâm trạng Liễu Như đang vui, cô nhéo nhéo gương mặt đáng yêu của con mình, hỏi: “Tiểu Trạch đang tính gì vậy con?”
“Dạ con đang tính xem mình kiếm được bao nhiêu tiền.” An Thừa Trạch viết xuống một con số cho Liễu Như xem, “Trong 7 ngày, từ 2000 lời được 6000, vậy muốn từ 6000 kiếm được 18000 cần 21 ngày, suy ra 63 ngày kiếm được 54000, 189 ngày kiếm được 162000, cộng thêm 2000 tiền vốn, 6000, 18000, 54000, 7 + 21 + 63 + 189 bằng 280 ngày, tức mười tháng. Mẹ, chúng ta đi bán tiếp thôi, mười tháng là có thể bỏ túi 242000 rồi! Nếu lại dùng 242000 nhập hàng… Trời ạ, con tính hết nổi rồi! ”
An Thừa Trạch ngẩng mặt, ra vẻ ngốc manh nhìn Liễu Như, trong mắt tràn ngập “Ta giàu rồi”, hắn lay cánh tay Liễu Như: “Mẹ ơi, chúng ta đi mua hàng tiếp thôi! ”
Tại thời đại mà “vạn đồng” cũng là phú hào, hơn hai mươi vạn là con số khá đáng sợ, đồng thời cũng là con số không thực tế, ngay cả Thạch Nghị trong mắt đầy sao đang vạch ngón tay đếm số không cũng chợt bừng tỉnh, tự nhủ với mình rằng không thể nào. Có rất nhiều người bán pháo hoa trên đường, nhưng chưa nghe nói ai trở thành phú hào “vạn đồng”, mà vẫn phải dãi nắng dầm mưa trải qua những ngày cực khổ. Về mặt toán học, khoản sổ sách này của An Thừa Trạch rất trôi chảy, nhưng xét trên kinh tế học thì quá sức viển vông.
Liễu Như ngây người một lát, nhiệt độ trên đầu dần hạ xuống, lý trí từ từ quay lại. Cô vươn tay chạm khẽ lên cái mũi nhỏ khả ái của con trai: “Bé ngốc ạ, giờ cuối năm rồi còn ai mua pháo nữa, bình thường ai rảnh rỗi đi mua nhiều thế làm gì, nếu làm như con thì cả nhà pháo của chúng ta biết bán cho ai đây, tới lúc đó bù lỗ chỉ có chết. Ba ngàn là nhiều lắm rồi, đủ trả nợ và cho bác con mượn, còn có thể ăn Tết thoải mái, dù vậy vẫn dư dả chán, chúng ta nên thấy đủ.”
“Dạ.” Thạch Nghị gật đầu a dua, ỷ có thân cao nhìn xuống An Thừa Trạch, trên mặt viết rõ “Cậu thật ngây thơ”.
An Thừa Trạch khẽ cắn môi, không thèm so đo với nhóc con đáng ghét, làm bộ ngượng ngùng đỏ mặt vùi đầu vào lòng Liễu Như: “Vậy mình đừng nhập hàng nữa, vui vẻ ăn Tết thôi.”
Hắn ngẩng đầu lên, mắt không chớp nhìn Liễu Như: “Nhà ta có tiền rồi, mẹ không cần ngày nào cũng về trễ nữa đúng không? Con ở nhà một mình buồn lắm.”
Trong lòng Liễu Như trào dâng một dòng nước ấm, ý nghĩ “Sao con mình lại đáng yêu đến thế” khiến cô chỉ muốn ôm con mình hôn chùn chụt thật kêu.
Đáng tiếc, “kẻ thứ ba” Thạch Nghị lại phá hư bầu không khí tình cảm của mẹ con người ta, anh nhảy đến cạnh An Thừa Trạch, vỗ vai củ cải đỏ: “Buồn thì cứ tìm tớ nha, anh đây dẫn cậu ra ngoài chơi, hắc hắc.”
Liễu Như càng ngắm càng thấy Thạch Nghị đáng yêu, thêm con trai không ngừng bán manh, rốt cuộc nhịn không được vươn bàn tay “bà dì biến thái” xoa xoa mái đầu mềm mại của Thạch Nghị. Tóc Thạch Nghị cũng bướng bỉnh y như tình tính anh vậy, rất cứng. Vì cắt rất ngắn nên đâm vào lòng bàn tay ngưa ngứa, ngứa đến tận đáy lòng người.
Ký ức đầu tiên Thạch lão đại nhớ đến mỗi khi hồi tưởng là những đối đãi dịu dàng của người phụ nữ này, trên người Liễu Như như mang theo hương vị của ánh mặt trời, khiến anh vô thức muốn thân cận. Chính vì thế, đại não chưa kịp phản ứng, thân thể đã cử động trước, đầu không tự chủ cọ cọ vào tay Liễu Như!
Cọ xong, ba người đều như bị sét đánh, Thạch Nghị là “xong đời hình tượng của ông rồi”, Liễu Như là “nhóc này sao còn dễ thương hơn cả con mình, không khoa học gì hết”, An Thừa Trạch thì “ha ha, hóa ra lúc nhỏ Thạch Nghị không biết xấu hổ như vậy, phải âm thầm ghi sổ mới được, mốt làm lịch sử đen tối”.
Nên biết kiếp trước sau khi bị hủy mặt, tính tình Thạch Nghị không hề lanh lợi như hiện tại, mà trở nên trầm mặc ít lời. Năm đó, phẫu thuật thẩm mỹ chưa phát triển như thời nay, trong nước căn bản là vô vọng, hại Thạch Nghị bỏ lỡ độ tuổi tốt nhất để thi vào trường quân đội, làm lính cũng vấp phải đủ mọi trắc trở chỉ vì gương mặt. Thế kỷ 21 khi phẫu thuật thẩm mỹ tiên tiến hơn, anh đã qua tuổi hai lăm, xem như đã quá tuổi phát triển trong quân đội.
Hai người xuất ngũ cùng lúc, khi ấy Thạch Nghị tuy trầm mặc, nhưng tốt xấu còn có chút hơi người. Mà vài năm sau gặp lại, Thạch Nghị mất tích từng ấy năm không còn một tia hơi người nào, mặt anh đã gần phục hồi, dung mạo khôi phục, tính cách lại không còn cơ hội khôi phục. Toàn thân Thạch Nghị giống như một cái máy vận hành quá tải, An Thừa Trạch không biết anh đang làm gì, nhưng sau khi xảy ra “sự kiện kia”, hắn lờ mờ đoán được trong mấy năm Thạch Nghị xuất ngũ, có khả năng anh không hề rút lui khỏi quân đội, mà gia nhập vào đội quân bí mật nào đó.
Mà do “sự kiện kia”, Thạch Nghị phải cắt bỏ chân trái, triệt để rời xa quân đội, vĩnh viễn buông tay với giấc mộng bảo vệ tổ quốc.
Khi ấy, An Thừa Trạch không tin thần linh và ông trời cũng từng nghĩ, phải chăng hắn trời sinh khắc Thạch Nghị, sao lại luôn vô ý làm liên lụy và hại đến anh chứ? Rõ ràng là một cây ngân thương thẳng tắp sắc bén, lại đụng phải chất độc là hắn, gây nên phản ứng oxy hoá ăn mòn, làm mất đi vẻ sáng bóng mộc mạc.
Nhìn ông vua con nhanh nhẹn đang giành mẹ với mình, An Thừa Trạch đột nhiên có suy nghĩ quỷ dị, đời trước hắn sống hăng hái không còn gì tiếc nuối thế mà vẫn sống lại, chẳng lẽ không phải tiếc nuối cho mình mà là tiếc cho Thạch Nghị ư?
Tự dưng lạnh run cả người, nhưng ngẫm kỹ lại thấy chẳng có gì, An Thừa Trạch nào phải loại người quên mình vì người khác. Đành rằng kiếp trước thiếu nợ Thạch Nghị, kiếp này cố gắng trả lại, nhưng cũng chả đến mức sống vì anh. Ngày xưa có lẽ còn biết cái gì là nghĩa khí, nhưng sau khi sống tại An gia mười mấy năm, hắn đã quăng hết ngây thơ và lương tâm vào sọt rác từ lâu rồi, chỉ còn lại ích kỷ và thâm độc mà thôi.
Huống chi, hắn chỉ nợ Thạch Nghị mỗi gương mặt, còn do Thạch Nghị cầm đao uy hiếp bạn học nên tự chốc lấy, bản thân anh cũng chịu một nửa trách nhiệm. Về phần cắt chân, đó là tại anh xui xẻo bị cuốn vào rắc rối, không liên quan tới An Thừa Trạch.
Nhưng… bất kể thế nào, đời này vẫn nên thuận tay đối tốt với anh một chút, dầu gì đời trước vẫn rất đáng thương, khiến cái thứ máu lạnh vô tình như hắn cũng không kiềm lòng được thương hại anh.
Vì vậy, ngoài Liễu Như, An Thừa Trạch miễn cưỡng cho thêm Thạch Nghị vào cái vòng của mình. Liễu Như được hắn bao bọc chặt chẽ tại trung tâm, nhất quyết không để cô chịu chút xíu thương tổn nào, còn Thạch Nghị… được trông cửa là hên rồi.
Nghe An Thừa Trạch khéo léo vẽ vời xong, Liễu Như lấy lại lý trí, không bị món lợi nhỏ làm choáng váng đầu óc nữa. Nhưng vẫn phải ăn mừng mới được, năm nay là năm tuyệt vời nhất của gia đình họ, quyết đoán xuất máu mua sắm, cho Tiểu Trạch hưởng một cái Tết vui vẻ thôi.
Chủ yếu là mua than và đồ tết, vật liệu phong phú lại thêm An Thừa Trạch đề nghị, Liễu Như quyết định làm một đống điểm tâm nhỏ cho hai đứa trẻ. Nào là bánh quai chèo Thiên Tân, bánh rán Sơn Đông, bánh nướng mỡ hành Giang Tô, bánh hạt dẻ trùng dương Chiết Giang, bánh hàu và mì cuốn của tỉnh Kiến, bánh đông pha Hồ Bắc; bánh gà con, bánh pía trứng muối, bánh ngàn tầng thịt đông, bánh bao hạt sen của Quảng Đông; bánh trứng, hoành thánh rồng, xíu mại thủy tinh của tứ Xuyên… Tuy không thể làm trọn vẹn vì nguyên vật liệu hạn chế, nhưng cũng đủ khiến Thạch Nghị và An Thừa Trạch được mở mang tầm mắt. Dẫu kiếp trước đã đi khắp đại giang nam bắc, hắn vẫn bị tay nghề điêu luyện của Liễu Như làm cho kinh hãi.
Các món ăn không có dầu cống, natri nitrit, sudan, melamine, hoàn toàn nguyên nước nguyên vị, quả thực ngon đến mức muốn mút ngón tay. An Thừa Trạch còn cố kiềm chế, chứ Thạch Nghị thì sắp gặm luôn cả lồng hấp rồi.
*natri nitrit: chất bảo quản thịt cá, hàm lượng vượt quá 0,01 mg/l sẽ gây ngộ độc; sudan: hóa chất nhuộm đỏ thường xuất hiện trong mỹ phẩm và các loại thực phẩm như tương ớt, thịt hộp, bột cà ri…; melamine: chất độc trong sữa (gg để biết thêm chi tiết)
“Dì Liễu làm ngon quá, ngon hơn tiệm ăn vặt cạnh trường tụi con nhiều. Dì mà mở tiệm á, con bảo đảm ngày nào cũng đi ủng hộ luôn!” Thạch Nghị ham ăn bày tỏ nỗi lòng giúp An Thừa Trạch.
Mới đầu, mắt Liễu Như cũng sáng lên, sau nghĩ đến một loạt vấn đề thực tế thì lại âm thầm lắc đầu, cảm thấy ý tưởng này quá hão huyền, cuối cùng không trả lời Thạch Nghị.
Bên kia, An Thừa Trạch ung dung cầm một con thỏ trắng lên, cắn mất lỗ tai, nhiệt liệt khen ngợi cò mồi Thạch Nghị thêm lần nữa.
Hạt giống hi vọng đã được gieo vào lòng Liễu Như, chỉ còn thiếu mưa và ánh nắng để nảy mầm mà thôi.
Sau Tết, việc kiến thiết khu nhà lều bắt đầu thực thi, trung tuần tháng tư sẽ có người đến đây thuyết phục các hộ gia đình. Đó chính là mưa và ánh nắng cần thiết giúp hạt giống lớn lên khỏe mạnh.
—–
tỉnh lỵ: thành phố trực thuộc tỉnh, đồng thời là trung tâm hành chính nhà nước của một tỉnh, tức là nơi các cơ quan hành chính nhà nước cấp tỉnh đóng trụ sở
Còn hơn 200 tiền lẻ, dưới sự đề nghị của Liễu Như, ba người quyết định giao số tiền này cho anh họ của cô. Xe bốn bánh chính là công thần trong chuyến làm ăn này, họ sẽ không làm được gì nếu thiếu nó. Lần này, anh họ của Liễu Như chắc chắn đã đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi, dù có khi hắn không cần số tiền này, Liễu Như vẫn sẽ đổi thành quà Tết có giá trị tương đương thậm chí cao hơn để mang qua tặng.
Đầu thập niên 90, thu nhập của công nhân viên chức ở một trấn nhỏ phổ thông nhiều nhất là 100. Thành phố lớn thì khá hơn, lương 200 như Liễu Như chính là niềm mơ ước của nhiều người, 3000 bằng mười lăm tháng lương của cô, vậy mà chỉ bằng tiền lời của bảy ngày buôn bán ngắn ngủi, điều này đã vực Liễu Như khỏi vực sâu tuyệt vọng của thất nghiệp. Trời không tuyệt đường người, đôi khi khốn khó cũng có thể hóa thành cơ hội, cứ cố thủ mãi tại nơi không phát lương mới thực sự lâm vào đường cùng.
Cô cầm sổ tiết kiệm 3000 mà đỏ mặt, trong lòng ngập tràn hi vọng hướng về tương lai. Về phần Thạch Nghị, anh sắp bay lên đến nơi rồi.
Ba ngàn quả thực rất nhiều, nhưng với kẻ có tiền chân chính thì con số ấy chả là gì. Đầu năm 90, vài ông chủ của những thành phố phát triển tiên phong ở Ma Đô và khu vực ven biển đã bắt đầu bàn tới các phi vụ làm ăn hơn trăm vạn, 3000 hoàn toàn không đáng kể. Nhưng với Thạch Nghị, khoản tiền sinh hoạt mà Thạch Lỗi cho anh hàng năm và tiền lì xì của người lớn cộng lại cũng xấp xỉ từng đấy, nhưng số tiền này có ý nghĩa rất phi phàm.
*Ma Đô là biệt danh của Thượng Hải
Đây là anh kiếm được.
Tuy rằng Thạch Nghị qua năm mới lên mười một, vẫn chỉ là nhóc con, nhưng anh cũng hiểu tiền cha mẹ cho với tiền mình kiếm được có ý nghĩa khác nhau. Hồi trước, cứ mỗi lần khoe của trước mặt đám đàn em mà bị người ta cạnh khóe là có ông ba giàu có, anh sẽ xù lông ngay lập tức vì bị đâm trúng tim đen. Hiện tại không còn như vậy nữa, anh chính là kẻ lắm tiền có năng lực có phẩm cách, mới mười một tuổi đã tự mình kiếm được tiền. Nếu không có mặt Liễu Như và An Thừa Trạch ở đây, coi mòi Thạch Nghị sẽ hướng tay lên trời, đạp chân xuống đất, đội trời đạp đất hô to một tiếng “Ta là thiên tài”!
Xem ra triệu chứng bệnh tự kỷ đã xuất hiện rồi.
An Thừa Trạch nhìn hai người bị mấy con số trên sổ tiết kiệm làm cho bay bay mà lặng lẽ lắc đầu, buôn bán chẳng dễ xơi thế đâu.
Giá thấp mua vào, giá cao bán ra, đây là nguyên tắc cơ bản nhất, đơn giản nhất, mà cũng phức tạp nhất trên thương trường. Tất cả thương nhân, mặc kệ là người bán rong trên phố thu không đủ chi, hay là tỉ phú hàng đầu phú khả địch quốc cũng đều tuân theo đạo lý này. Nhưng đám tiểu thương chỉ mua vào bán ra những hàng hóa đơn giản, mà thương nhân ánh mắt sắc bén có thể dùng giá thấp để mua tư bản, khoa học kỹ thuật, môi trường, tuyên truyền, danh tiếng, vân vân… và biến chúng thành hàng hóa cao cấp bán ra.
*phú khả dịch quốc: giàu hơn cả một quốc gia, giàu nghiêng nước nghiêng thành
Nói một cách đại thể, cổ phiếu là hàng hóa, kỹ thuật là hàng hóa, ngôi sao cũng là hàng hóa, thương nhân đầu tư tài chính mua mấy thứ này với mục đích duy nhất là đổi lấy hiệu quả và lợi ích. Nhưng không phải thương nhân nào trên thế giới cũng có thể mua thấp bán cao mãi được, biết bao kẻ táng gia bại sản chẳng phải đều do trượt chân trên thương trường đó sao?
Thương trường như chiến trường, đạo lý cơ bản nhất đã khiến bao nhiêu người sập bẫy, mà hiện tại nó cũng đang bắt đầu hãm hại Liễu Như và Thạch Nghị. Bọn họ đang phát sốt, thậm chí muốn dùng hết số tiền trong tay đi mua tiếp pháo hoa về bán, đây chính là điển hình của không biết điểm dừng.
Tết ông Táo vừa kết thúc, rất nhiều người đã chuẩn bị đủ đồ tết, tiếp theo phải lo đến trong nhà. Nguyên liệu và hàng hóa thập niên 90 không phong phú như thế kỷ 21, vào thế kỷ 21, đến tận ngày 29 mà các cửa hàng vẫn chật kín người mua kẻ bán. Nhưng hiện giờ qua 23, 24 là người mua hàng tết ở các xã và thị trấn đã giãn đi rất nhiều. Đây chưa phải là thời đại của những bước chân vội vàng, mới qua mùng 6 đã hết Tết, năm mới thập niên 90 kéo dài từ tết ông Táo đến rằm tháng giêng, có nơi kéo tận đến mùng 2 tháng 2.
Nếu lúc này bị lợi nhuận xông cho mụ mị đầu óc, mang 8000 đi mua hàng hết, vậy vấn đề đầu tiên phải đối mặt là giá hàng tăng lên. Ăn theo sự nhộn nhịp ở các chợ nông thôn, giá pháo tại chợ sỉ đã tăng trở lại, giờ mà nhập hàng thì 2000 chỉ mua được chưa bằng nửa lúc trước. Dĩ nhiên, như thế cũng có lời, nhưng sức mua hiện nay đã đạt tới mức bão hòa, 8000 mua được khoảng gấp hai lần trước, vậy phải bán bao lâu đây?
Trước bán bảy ngày, giờ bán mười bốn ngày à? Mấy ngày nữa là Tết rồi, ai mua? Cứ cho 15 cũng là cao điểm đi, nhưng tháng giêng không họp chợ, dù tự chạy đi bày sạp cũng làm gì có ai biết, tính bán cho ai? Chừng đó hàng lại phải chờ một năm nữa, tới cuối năm sau mới bán được, giữa năm có thể bán cho mấy hôn lễ nhưng cũng chẳng được nhiều.
Mà một năm ấy, bao nhiêu pháo hoa dễ cháy nổ thế này biết gửi nơi đâu?
Không thể tiếp tục nhập hàng, cần cho hai kẻ ấm đầu kia một chậu nước lạnh ngay.
An Thừa Trạch móc ra “sách bài tập” vạn năng của hắn, bắt đầu viết viết tính tính. Động tác của hắn tức khắc thu hút sự chú ý của hai người còn lại, tâm trạng Liễu Như đang vui, cô nhéo nhéo gương mặt đáng yêu của con mình, hỏi: “Tiểu Trạch đang tính gì vậy con?”
“Dạ con đang tính xem mình kiếm được bao nhiêu tiền.” An Thừa Trạch viết xuống một con số cho Liễu Như xem, “Trong 7 ngày, từ 2000 lời được 6000, vậy muốn từ 6000 kiếm được 18000 cần 21 ngày, suy ra 63 ngày kiếm được 54000, 189 ngày kiếm được 162000, cộng thêm 2000 tiền vốn, 6000, 18000, 54000, 7 + 21 + 63 + 189 bằng 280 ngày, tức mười tháng. Mẹ, chúng ta đi bán tiếp thôi, mười tháng là có thể bỏ túi 242000 rồi! Nếu lại dùng 242000 nhập hàng… Trời ạ, con tính hết nổi rồi! ”
An Thừa Trạch ngẩng mặt, ra vẻ ngốc manh nhìn Liễu Như, trong mắt tràn ngập “Ta giàu rồi”, hắn lay cánh tay Liễu Như: “Mẹ ơi, chúng ta đi mua hàng tiếp thôi! ”
Tại thời đại mà “vạn đồng” cũng là phú hào, hơn hai mươi vạn là con số khá đáng sợ, đồng thời cũng là con số không thực tế, ngay cả Thạch Nghị trong mắt đầy sao đang vạch ngón tay đếm số không cũng chợt bừng tỉnh, tự nhủ với mình rằng không thể nào. Có rất nhiều người bán pháo hoa trên đường, nhưng chưa nghe nói ai trở thành phú hào “vạn đồng”, mà vẫn phải dãi nắng dầm mưa trải qua những ngày cực khổ. Về mặt toán học, khoản sổ sách này của An Thừa Trạch rất trôi chảy, nhưng xét trên kinh tế học thì quá sức viển vông.
Liễu Như ngây người một lát, nhiệt độ trên đầu dần hạ xuống, lý trí từ từ quay lại. Cô vươn tay chạm khẽ lên cái mũi nhỏ khả ái của con trai: “Bé ngốc ạ, giờ cuối năm rồi còn ai mua pháo nữa, bình thường ai rảnh rỗi đi mua nhiều thế làm gì, nếu làm như con thì cả nhà pháo của chúng ta biết bán cho ai đây, tới lúc đó bù lỗ chỉ có chết. Ba ngàn là nhiều lắm rồi, đủ trả nợ và cho bác con mượn, còn có thể ăn Tết thoải mái, dù vậy vẫn dư dả chán, chúng ta nên thấy đủ.”
“Dạ.” Thạch Nghị gật đầu a dua, ỷ có thân cao nhìn xuống An Thừa Trạch, trên mặt viết rõ “Cậu thật ngây thơ”.
An Thừa Trạch khẽ cắn môi, không thèm so đo với nhóc con đáng ghét, làm bộ ngượng ngùng đỏ mặt vùi đầu vào lòng Liễu Như: “Vậy mình đừng nhập hàng nữa, vui vẻ ăn Tết thôi.”
Hắn ngẩng đầu lên, mắt không chớp nhìn Liễu Như: “Nhà ta có tiền rồi, mẹ không cần ngày nào cũng về trễ nữa đúng không? Con ở nhà một mình buồn lắm.”
Trong lòng Liễu Như trào dâng một dòng nước ấm, ý nghĩ “Sao con mình lại đáng yêu đến thế” khiến cô chỉ muốn ôm con mình hôn chùn chụt thật kêu.
Đáng tiếc, “kẻ thứ ba” Thạch Nghị lại phá hư bầu không khí tình cảm của mẹ con người ta, anh nhảy đến cạnh An Thừa Trạch, vỗ vai củ cải đỏ: “Buồn thì cứ tìm tớ nha, anh đây dẫn cậu ra ngoài chơi, hắc hắc.”
Liễu Như càng ngắm càng thấy Thạch Nghị đáng yêu, thêm con trai không ngừng bán manh, rốt cuộc nhịn không được vươn bàn tay “bà dì biến thái” xoa xoa mái đầu mềm mại của Thạch Nghị. Tóc Thạch Nghị cũng bướng bỉnh y như tình tính anh vậy, rất cứng. Vì cắt rất ngắn nên đâm vào lòng bàn tay ngưa ngứa, ngứa đến tận đáy lòng người.
Ký ức đầu tiên Thạch lão đại nhớ đến mỗi khi hồi tưởng là những đối đãi dịu dàng của người phụ nữ này, trên người Liễu Như như mang theo hương vị của ánh mặt trời, khiến anh vô thức muốn thân cận. Chính vì thế, đại não chưa kịp phản ứng, thân thể đã cử động trước, đầu không tự chủ cọ cọ vào tay Liễu Như!
Cọ xong, ba người đều như bị sét đánh, Thạch Nghị là “xong đời hình tượng của ông rồi”, Liễu Như là “nhóc này sao còn dễ thương hơn cả con mình, không khoa học gì hết”, An Thừa Trạch thì “ha ha, hóa ra lúc nhỏ Thạch Nghị không biết xấu hổ như vậy, phải âm thầm ghi sổ mới được, mốt làm lịch sử đen tối”.
Nên biết kiếp trước sau khi bị hủy mặt, tính tình Thạch Nghị không hề lanh lợi như hiện tại, mà trở nên trầm mặc ít lời. Năm đó, phẫu thuật thẩm mỹ chưa phát triển như thời nay, trong nước căn bản là vô vọng, hại Thạch Nghị bỏ lỡ độ tuổi tốt nhất để thi vào trường quân đội, làm lính cũng vấp phải đủ mọi trắc trở chỉ vì gương mặt. Thế kỷ 21 khi phẫu thuật thẩm mỹ tiên tiến hơn, anh đã qua tuổi hai lăm, xem như đã quá tuổi phát triển trong quân đội.
Hai người xuất ngũ cùng lúc, khi ấy Thạch Nghị tuy trầm mặc, nhưng tốt xấu còn có chút hơi người. Mà vài năm sau gặp lại, Thạch Nghị mất tích từng ấy năm không còn một tia hơi người nào, mặt anh đã gần phục hồi, dung mạo khôi phục, tính cách lại không còn cơ hội khôi phục. Toàn thân Thạch Nghị giống như một cái máy vận hành quá tải, An Thừa Trạch không biết anh đang làm gì, nhưng sau khi xảy ra “sự kiện kia”, hắn lờ mờ đoán được trong mấy năm Thạch Nghị xuất ngũ, có khả năng anh không hề rút lui khỏi quân đội, mà gia nhập vào đội quân bí mật nào đó.
Mà do “sự kiện kia”, Thạch Nghị phải cắt bỏ chân trái, triệt để rời xa quân đội, vĩnh viễn buông tay với giấc mộng bảo vệ tổ quốc.
Khi ấy, An Thừa Trạch không tin thần linh và ông trời cũng từng nghĩ, phải chăng hắn trời sinh khắc Thạch Nghị, sao lại luôn vô ý làm liên lụy và hại đến anh chứ? Rõ ràng là một cây ngân thương thẳng tắp sắc bén, lại đụng phải chất độc là hắn, gây nên phản ứng oxy hoá ăn mòn, làm mất đi vẻ sáng bóng mộc mạc.
Nhìn ông vua con nhanh nhẹn đang giành mẹ với mình, An Thừa Trạch đột nhiên có suy nghĩ quỷ dị, đời trước hắn sống hăng hái không còn gì tiếc nuối thế mà vẫn sống lại, chẳng lẽ không phải tiếc nuối cho mình mà là tiếc cho Thạch Nghị ư?
Tự dưng lạnh run cả người, nhưng ngẫm kỹ lại thấy chẳng có gì, An Thừa Trạch nào phải loại người quên mình vì người khác. Đành rằng kiếp trước thiếu nợ Thạch Nghị, kiếp này cố gắng trả lại, nhưng cũng chả đến mức sống vì anh. Ngày xưa có lẽ còn biết cái gì là nghĩa khí, nhưng sau khi sống tại An gia mười mấy năm, hắn đã quăng hết ngây thơ và lương tâm vào sọt rác từ lâu rồi, chỉ còn lại ích kỷ và thâm độc mà thôi.
Huống chi, hắn chỉ nợ Thạch Nghị mỗi gương mặt, còn do Thạch Nghị cầm đao uy hiếp bạn học nên tự chốc lấy, bản thân anh cũng chịu một nửa trách nhiệm. Về phần cắt chân, đó là tại anh xui xẻo bị cuốn vào rắc rối, không liên quan tới An Thừa Trạch.
Nhưng… bất kể thế nào, đời này vẫn nên thuận tay đối tốt với anh một chút, dầu gì đời trước vẫn rất đáng thương, khiến cái thứ máu lạnh vô tình như hắn cũng không kiềm lòng được thương hại anh.
Vì vậy, ngoài Liễu Như, An Thừa Trạch miễn cưỡng cho thêm Thạch Nghị vào cái vòng của mình. Liễu Như được hắn bao bọc chặt chẽ tại trung tâm, nhất quyết không để cô chịu chút xíu thương tổn nào, còn Thạch Nghị… được trông cửa là hên rồi.
Nghe An Thừa Trạch khéo léo vẽ vời xong, Liễu Như lấy lại lý trí, không bị món lợi nhỏ làm choáng váng đầu óc nữa. Nhưng vẫn phải ăn mừng mới được, năm nay là năm tuyệt vời nhất của gia đình họ, quyết đoán xuất máu mua sắm, cho Tiểu Trạch hưởng một cái Tết vui vẻ thôi.
Chủ yếu là mua than và đồ tết, vật liệu phong phú lại thêm An Thừa Trạch đề nghị, Liễu Như quyết định làm một đống điểm tâm nhỏ cho hai đứa trẻ. Nào là bánh quai chèo Thiên Tân, bánh rán Sơn Đông, bánh nướng mỡ hành Giang Tô, bánh hạt dẻ trùng dương Chiết Giang, bánh hàu và mì cuốn của tỉnh Kiến, bánh đông pha Hồ Bắc; bánh gà con, bánh pía trứng muối, bánh ngàn tầng thịt đông, bánh bao hạt sen của Quảng Đông; bánh trứng, hoành thánh rồng, xíu mại thủy tinh của tứ Xuyên… Tuy không thể làm trọn vẹn vì nguyên vật liệu hạn chế, nhưng cũng đủ khiến Thạch Nghị và An Thừa Trạch được mở mang tầm mắt. Dẫu kiếp trước đã đi khắp đại giang nam bắc, hắn vẫn bị tay nghề điêu luyện của Liễu Như làm cho kinh hãi.
Các món ăn không có dầu cống, natri nitrit, sudan, melamine, hoàn toàn nguyên nước nguyên vị, quả thực ngon đến mức muốn mút ngón tay. An Thừa Trạch còn cố kiềm chế, chứ Thạch Nghị thì sắp gặm luôn cả lồng hấp rồi.
*natri nitrit: chất bảo quản thịt cá, hàm lượng vượt quá 0,01 mg/l sẽ gây ngộ độc; sudan: hóa chất nhuộm đỏ thường xuất hiện trong mỹ phẩm và các loại thực phẩm như tương ớt, thịt hộp, bột cà ri…; melamine: chất độc trong sữa (gg để biết thêm chi tiết)
“Dì Liễu làm ngon quá, ngon hơn tiệm ăn vặt cạnh trường tụi con nhiều. Dì mà mở tiệm á, con bảo đảm ngày nào cũng đi ủng hộ luôn!” Thạch Nghị ham ăn bày tỏ nỗi lòng giúp An Thừa Trạch.
Mới đầu, mắt Liễu Như cũng sáng lên, sau nghĩ đến một loạt vấn đề thực tế thì lại âm thầm lắc đầu, cảm thấy ý tưởng này quá hão huyền, cuối cùng không trả lời Thạch Nghị.
Bên kia, An Thừa Trạch ung dung cầm một con thỏ trắng lên, cắn mất lỗ tai, nhiệt liệt khen ngợi cò mồi Thạch Nghị thêm lần nữa.
Hạt giống hi vọng đã được gieo vào lòng Liễu Như, chỉ còn thiếu mưa và ánh nắng để nảy mầm mà thôi.
Sau Tết, việc kiến thiết khu nhà lều bắt đầu thực thi, trung tuần tháng tư sẽ có người đến đây thuyết phục các hộ gia đình. Đó chính là mưa và ánh nắng cần thiết giúp hạt giống lớn lên khỏe mạnh.
—–
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.