Chương 61
Thanh Sắc Vũ Dực
24/11/2015
Vì sự xuất hiện của chứng cứ mới, luật sư biện hộ xin hoãn phiên tòa, An Mục Dương tạm thời kéo dài thời gian. Sự tình đã xảy ra từ mười tám năm trước, ai mà ngờ con trai trưởng thôn có thể lấy ra bằng chứng hùng hồn như vậy, ảnh chụp còn cực nét. An Mục Dương với Liễu Như bảo dưỡng khá tốt, liếc mắt cũng nhìn ra cặp đôi đang uống rượu giao bôi chính là họ.
Chuyện tới bước này, bất kể tòa phán quyết thế nào, mọi người cũng tin An Mục Dương thực sự lừa hôn. Hôm sau, cả tạp chí kinh tế tài chính lẫn tạp chí lá cải đều đăng tin này lên trang nhất, tiêu đề nổi bật cực kỳ thu hút chú ý. Những người trong giới đã quá quen với loại chuyện này, nhưng chẳng mấy ai có thể gây sức ép cho An Mục Dương, cái gì mà bị vợ bé kiện tội trùng hôn, rồi vì phụ nữ mà tổ chức tiệc rượu lừa hôn, thật mất mặt, thiên hạ đều xem đó là trò cười, bao gồm đám họ hàng An gia. Người dân bình thường không biết nhiều về An Mục Dương, song họ biết Hồng Thế, biết điểm tâm Như Ký đấy nhé! Tạp chí còn cố tình đăng bài về quá trình phấn đấu của Liễu Như, quả là người phụ nữ kiên cường, bị người ta lừa mà vẫn nỗ lực vươn lên, một mình nuôi con còn mở được cửa hàng to như thế. Điểm tâm Như Ký ngon lắm, tới mua một ít đi. Ân oán nhà giàu thật thú vị, chả khác chi phim truyền hình, lại còn phần sau nữa chứ. Nhất thời, phàm là dân thường đọc tạp chí báo chí thì đều chờ mong phiên xét xử sau.
Trong thời gian ngắn, điểm tâm Như Ký xuất hiện tình trạng cháy hàng ở mọi siêu thị lớn, các nơi đều gấp gáp liên hệ Như Ký đặt đơn hàng mới, số lượng mua vào gần như tăng gấp đôi! Lâm Vạn Lý ngồi đối diện An Thừa Trạch, thấy lượng tiêu thụ tạp chí trên báo cáo, lập tức gọi điện cho cấp dưới: “Mau cho in thêm, ngoài ra phải theo dõi chặt chẽ việc này!”
Cúp máy xong, Lâm Vạn Lý cười nói: “Tiểu Trạch, hồi trước tôi luôn không phục, tại sao anh Nghị lại coi trọng cậu như vậy, tôi và Trình Phi làm kiểu gì cũng chả tranh được vị trí đàn em số một với cậu, giờ thì tâm phục khẩu phục rồi. Lợi dụng tạp chí của tôi đăng tin về vụ ân oán này, tiết lộ quá trình phấn đầu của dì Liễu, vừa giúp dì Liễu nâng cao hình tượng trước dư luận, vừa quảng cáo miễn phí cho Như Ký, còn giúp tòa soạn tạp chí của tôi tăng lượng tiêu thụ, bước đầu tạo được tên tuổi, đúng là một công ba việc, quá lợi hại!”
An Thừa Trạch vừa lật xem tạp chí, vừa bảo: “Cậu nói thiếu một điều.”
“Cái gì?” Lâm Vạn Lý hỏi, còn nữa thật á?
“Tiết lộ lịch sử gây dựng sự nghiệp của Như Ký còn một mục đích khác, tạo ấn tượng tốt với lão tướng An.” An Thừa Trạch cười cười, “Trực tiếp tố cáo con ông ta trùng hôn, dù tiếc rèn sắt không thành thép đến đâu, thì người làm cha cũng hướng về con mình. Từ đó suy ra, ổng sẽ có ấn tượng không tốt về tôi. Nhưng bài báo này lại miêu tả tỉ mỉ Liễu Như là người ưu tú vững vàng như thế nào, lão tướng An rất thích người biết mưu sinh trong nghịch cảnh. Dù ấn tượng với mẹ tôi chỉ xem như không tệ, nhưng với tôi cũng sẽ không kém.”
“Cậu cần thiện cảm của ổng làm gì, chẳng phải cậu không hứng thú với An gia sao? Lẽ nào muốn về lại đó?” Lâm Vạn Lý khó hiểu, hắn không nghĩ An Thừa Trạch cần An gia hỗ trợ, nhóc con này từ nhỏ đã nghịch ngợm hay gây chuyện, khẳng định không tha thứ cho kẻ đã bỏ rơi mẹ con họ là An Mục Dương. Với tiềm lực hiện nay của Như Ký và óc tính toán của An Thừa Trạch, bọn họ đâu cần tài sản nhà An.
“Ai bảo tôi không hứng thú với An gia?” An Thừa Trạch khẽ nhếch khóe môi, “Tôi cực kỳ hứng thú với cái gia đình không biết xấu hổ này ấy chứ. Sự tự phụ tự kỷ của An Mục Dương phần lớn di truyền từ lão tướng An. Lão tướng An nhất định cho rằng nhà mình tốt nhất, ông ta đời nào tin tôi chẳng hề muốn nhận lại An gia, ổng chỉ thấy người trẻ tuổi đang cự nự và ương ngạnh thế thôi. Tôi càng cương quyết, càng ra vẻ chính trực không cần An gia thương hại, ổng lại càng thích. Cộng thêm thành tích và đức tính mấy năm nay của tôi, cùng bản lãnh luyện ra với anh Nghị, cậu nói An Chí Hằng với tôi, lão tướng An sẽ thích ai hơn?”
Lâm Vạn Lý mù tịt, thái độ này của An Thừa Trạch là hoàn toàn không muốn nhận lại An gia, phải là hận thấu xương mới đúng! Vậy mà giờ còn muốn làm vui lòng lão tướng An, tâm tư phía sau thật có chút phức tạp.
“Quan trọng nhất là, tôi vẫn mang họ An, bao năm qua chưa từng sửa họ.” An Thừa Trạch thản nhiên nói.
“A!” Lâm Vạn Lý hét to một tiếng, chỉ vào An Thừa Trạch, “Cậu muốn Hồng Thế, cậu muốn đào Hồng Thế từ tay nhà họ An để nó mang danh nghĩa của mình, cậu không ham tài sản mà muốn hủy diệt nguồn kinh tế của An gia, cậu, cậu muốn hủy nhà bọn họ!”
“Thông minh.” An Thừa Trạch cười tán dương, “Không hổ là người mới học cấp ba đã tự mở công ty, thông minh lắm.”
Vậy cũng chả bằng cậu… Lâm Vạn Lý lầm bầm, hắn thật không ngờ mục đích của An Thừa Trạch lại đáng sợ đến thế, càng kinh khủng hơn là, vì sao cậu ta muốn mình biết?
“Rất đơn giản, tôi không muốn Hồng Thế dính líu gì với Như Ký, cũng không muốn ai biết tôi là người ra tay đối phó Hồng Thế, cho nên tôi cần một con… người phát ngôn.” An Thừa Trạch vỗ vỗ vai Lâm Vạn Lý, “Tôi xem trọng cậu nha ~~”
Hắn mới vừa nói con rối đúng không, đúng không!
Tuy Lâm Vạn Lý đời sau chính là ông trùm giải trí, nhưng hiện chỉ học cấp ba, quả thực có chút chống không lại An Thừa Trạch đa mưu túc trí, hắn trầm tư hồi lâu mới hỏi: “Tôi đây có lợi lộc gì?”
“Tiền, và mạng lưới quan hệ của Lâm gia.” An Thừa Trạch đáp, “Chắc cậu biết quan hệ giữa tôi với chị em Lâm Đức Cửu khá tốt, mà cậu là họ hàng xa của Lâm gia, mặc dù rất có địa vị tại tỉnh Kiến, nhưng vẫn kém xa nhà họ Lâm. Cậu nên biết tài chính sung túc và mạng lưới quan hệ của Lâm gia sẽ cho cậu bao nhiêu trợ giúp, điều này đại biểu cho con đường tương lai thênh thang sáng sủa của cậu.”
“Dù cậu thân với chị em Lâm Đức Cửu cũng đâu thể thao túng công ty họ, cùng lắm giúp tôi lôi kéo ít quan hệ, vậy trợ giúp được bao nhiêu? Hơn nữa, muốn nuốt trọn Hồng Thế cần tiền, nếu tôi cứ bỏ tiền mãi thì tài chính sung túc ở đâu ra?”
“Tôi sẽ nghĩ cách giúp cậu dùng giá thấp mua vào cổ phần Hồng Thế, rồi dùng giá cao bán cho Lâm gia. Hồng Thế rất lớn, lấy thực lực trước mắt của tôi với cậu mà nuốt vào chỉ tổ khiến kẻ khác mơ ước, Lâm gia có đủ tài chính và hứng thú. Dùng giá cao bán cổ phần cho Lâm thị, sang tay sẽ kiếm được một khoản, mà Lâm thị có được Hồng Thế, chẳng lẽ không coi trọng cậu? Những việc cần Lâm thị làm trở nên đơn giản hơn rất nhiều đúng không.” An Thừa Trạch cười hài lòng, hắn mở lòng bàn tay rồi nắm chặt, khống chế hết thảy trong tay.
Lâm Vạn Lý run rẩy, hồi xưa hắn với anh Nghị từng khi dễ An Thừa Trạch thì phải? Sẽ không ghi hận chứ? Hắn thấy hơi sợ rồi!
…..
“Tiết Diệu, không ngờ anh còn giữ mấy thứ này.” Liễu Như cảm kích nói với con trai trưởng thôn. Thời điểm đi tìm nhân chứng, chỉ có Tiết Diệu không cần chút tiền nào, tự mình bỏ lộ phí đến Bắc Kinh giúp cô ra tòa làm chứng, cũng chỉ mình Tiết Diệu gặp nguy không loạn trên tòa, ngăn cơn sóng dữ. Liễu Như đâu nghĩ phiên tòa hoàn toàn không có khả năng chiến thắng lại xuất hiện chứng cứ thuyết phục tới vậy.
“Tại tôi nhớ ba tôi, nên mọi đồ vật của ông ấy tôi đều giữ lại làm kỷ niệm.” Tuy Tiết Diệu đã sắp bốn mươi, nhưng toàn thân vẫn bộc lộ dáng vẻ thư sinh, thoạt nhìn rất nho nhã, “Nhưng kỳ thực tôi chẳng muốn dùng chứng cứ ấy, bằng không tôi có thể giao ra trước khi phiên xử bắt đầu, như vậy luật sư biện hộ sẽ không có cơ hội xin tạm hoãn.”
“Sao không muốn lấy ra?” Thạch Lỗi nghẹn lửa giận, vừa nhớ tới bộ dáng đỏ mặt của Tiết Diệu trên tòa, hắn lại muốn phun lửa.
“Nhật ký là hồi ức mấy chục năm của ba tôi, nếu lấy ra làm chứng thì phải giao cho ban thu thập bằng chứng quản lý, dù cuối cùng chỉ lưu lại bản photo, tôi mang bản gốc về bảo tồn. Nhưng trong lúc ấy mà phát sinh hư hao gì, tôi khó thoát khỏi trách nhiệm. Về phần tấm ảnh, thực ra khi đó tôi nói dối, không phải thuê người chụp, nếu thực sự thuê người thì tự hai người cũng phải có một tấm, nhưng tại sao không ai có? Bởi hình đó là tôi mượn máy ảnh tự chụp, rồi tự rửa làm kỷ niệm, đâu nghĩ vẫn có lúc cần dùng.” Tiết Diệu trả lời ôn hòa.
Bởi mới nói, rốt cuộc muốn kỷ niệm cái gì! Tư lệnh Thạch xém nữa hóa thân thành rồng phun lửa, lườm nguýt Tiết Diệu không tha. Đây là đang ngang nhiên dụ dỗ người hắn khó lắm mới theo đuổi được… Không phải, vì vết thương của hắn và phiên toà trì hoãn, nên bà xã chưa cùng hắn đi gặp người nhà lo liệu hôn lễ, thành ra vẫn chưa theo đuổi được, giờ muốn làm trò dụ dỗ trước mặt hắn chứ gì?
Ngặt nỗi dù cơn ghen bạo phát tới đâu, nhưng hiện Tiết Diệu là nhân chứng quan trọng nhất, tư lệnh Thạch không thể động thủ, chữ nhẫn cào loạn xạ trong lòng, cào đến mức nắm đấm của tư lệnh Thạch ngứa muốn chết.
Liễu Như lại cảm động vô vàn, cô chân thành nói: “Tiết Diệu… đàn anh, chủ tịch, vô luận năm xưa hay bây giờ, em vẫn vô cùng biết ơn sự chiếu cố về mọi mặt của anh.”
“Là lỗi của anh,” trên mặt Tiết Diệu có chút ray rứt, “nếu năm đó anh không bảo Hội sinh viên đến Hồng Thế lôi kéo tài trợ thì sẽ chẳng xảy ra chuyện gì. Tiểu Như, em không cần để ý, đây là anh nợ em, sớm muộn gì cũng phải trả.”
“Khụ khụ…” Luật sư họ mời tới thấy Thạch Lỗi sắp lật bàn tới nơi, vội ho khan hai tiếng, “Chúng ta thảo luận xem kế tiếp nên làm thế nào đi.”
“Nếu xuất hiện bằng chứng mới, đối phương nhất định sẽ bắt đầu chất vấn tính chân thật của chứng cứ. Nhật ký là đồ vật từ mấy chục năm trước, chúng ta sẽ tìm người giám định để xác thực mức độ lâu đời, hơn nữa lại khớp với bút tích của ba anh, đối phương không thể đưa ra dị nghị gì, bởi vì đương sự đã qua đời. Nhưng cũng do đương sự đã qua đời, nhật ký trở nên thiếu thuyết phục, nên chủ yếu vẫn là tấm ảnh. Trước đó anh không nên nói dối trên toà, luật sư biện hộ chắc chắn sẽ hỏi tại sao cô dâu chú rể không có ảnh mà trưởng thôn lại có. Nếu anh phủ định lời chứng trước đó, nói ra sự thật, như vậy hóa ra trước sau bất nhất, uy tín của anh sẽ bị hạ thấp, độ tin cậy trên bảng tường trình cũng yếu đi, do đó phải nghĩ biện pháp thuyết phục.” Luật sư phân tích.
“Tôi biết làm sao rồi,” Liễu Như chợt lên tiếng, “dù gì cũng tổ chức tiệc ở thôn chúng tôi, tôi đương nhiên biết trưởng thôn giúp tôi thuê người chụp ảnh. Chẳng qua khi ấy tôi vẫn là sinh viên, không trả nổi tiền chụp, trưởng thôn mới ứng trước cho tôi, vả lại còn giúp tôi rửa ảnh. Nhưng ảnh chưa kịp rửa xong tôi đã về tỉnh Kiến với An Mục Dương, thời ấy giao thông chưa phát triển, trưởng thôn già cả không có khả năng mang tới cho tôi. Tiết Diệu thì không muốn gặp lại tôi sau hôm đám cưới, vì vậy ảnh chụp vẫn để ở nhà trưởng thôn. Tôi vốn định tìm cơ hội về nhà lấy ảnh, nhưng tôi chưa kịp về, An Mục Dương đã chẳng từ mà biệt. Bấy giờ ảnh chụp trở thành vết thương lòng của tôi, tôi không muốn giữ nữa, cuối cùng gửi luôn chỗ trưởng thôn.”
Luật sư, Thạch Lỗi, Tiết Diệu: “…”
Nói như đúng rồi, cực kỳ đáng thương, lại khá hợp lý, rất hoàn mỹ!
Bọn họ hết sức bội phục Liễu Như có thể nghĩ ra biện pháp ấy trong thời gian ngắn ngủi!
…..
Trong phiên xử lần hai, luật sư biện hộ quả nhiên nói y lời luật sư bên mình, đưa ra nghi vấn về nhật ký và ảnh chụp. Mà Tiết Diệu với Liễu Như đã sớm thương lượng xong, hai người vô cùng trấn định, đối đáp trôi chảy, công kích của luật sư biện hộ bị vô hiệu hóa. Cuối cùng, toà án cân nhắc quyết định, căn cứ theo luật hôn nhân nước ta, An Mục Dương và Liễu Như đã thành vợ thành chồng, An Mục Dương có gia đình lại vẫn kết hôn với người khác, tội trùng hôn thành lập, xử hai năm tù có thời hạn, ngoài ra phải bồi thường phí phụng dưỡng mười tám năm cho Liễu Như. Đồng thời, toà án quyết định Liễu Như và An Mục Dương ly hôn.
Để An Mục Dương thoát tội, nhà họ An đã tìm rất nhiều người ở hậu trường. Song thế lực An gia không nằm trong hệ thống công-kiểm-pháp, ngược lại hai anh em Thạch gia đều ở trong này, dưới tình huống hậu trường đấu không lại, vụ án đành phán theo pháp luật.
An Mục Dương sợ ngây người, hắn nào ngờ chính mình cứ vậy bị thua kiện, còn là tội trùng hôn! Ngoài tòa, hắn nhìn Liễu Như bằng ánh mắt khó tin, nghĩ đến mình sắp bị giải đi, tim bỗng run bần bật. Trong lòng hắn, phụ nữ chỉ là thứ lệ thuộc, làm gì có ai dám kiện hắn, hơn nữa còn chiến thắng, còn phải ngồi tù?! Không thể nào!
Liễu Như thì chẳng thèm liếc An Mục Dương, kéo tay Thạch Lỗi, nói: “Em mới biết hóa ra mình bây giờ mới coi là độc thân, mới có thể quang minh chính đại kết hôn với anh.”
Thạch Lỗi vui vẻ cười nói: “Vậy em đi gặp người nhà với anh được rồi đúng không, mình chọn ngày thôi. Anh đợi tám năm rồi! Tiểu Trạch cũng một tháng nữa là trưởng thành.”
“Được,” Liễu Như cười rạng rỡ, “em tiễn Tiết Diệu xong sẽ đi gặp người nhà với anh. Nghe Thạch Thành bảo chị em của anh rất lợi hại, dám bắt nạt Tiểu Nghị ngay trước mặt anh, ngẫm lại còn thấy hãi.”
“Đó giờ nhà anh luôn áp dụng chính sách nuôi thả với con trai, con gái thì nuông chiều, mấy bà đó bị làm hư.” Thạch Lỗi cọ cằm lên tóc Liễu Như, “Anh sẽ không cho họ ăn hiếp em. Nếu em bị khi dễ ở nhà anh thì người làm chồng phải chịu trách nhiệm.”
“Tốt, vậy chờ xem anh che chở em thế nào.” Liễu Như nháy mắt mấy cái, “Lại nói, hình như em chưa từng được ai che chở đâu, đang háo hức lắm đây.”
Thạch Lỗi mừng tới mức muốn bế Liễu Như xoay vòng!
An Thừa Trạch bên này đang nhanh chóng đưa bản sao tấm ảnh đen trắng cho Lâm Vạn Lý, phóng viên bên kia đang vội vàng viết bài. Cảm xúc của nữ phóng viên cuồn cuộn mãnh liệt, đồng thời khá nể phục Liễu Như. Thời điểm An Thừa Trạch ngồi chung xe với cô đến công ty Lâm Vạn Lý, cô ngồi trên xe vừa viết vừa khóc, nước mắt nhỏ xuống giấy thì lấy tay áo lau qua quýt, sau đó viết tiếp. Viết mấy trăm chữ còn ngẩng đầu trao An Thừa Trạch ánh nhìn từ ái, rồi lại cúi đầu viết.
An Thừa Trạch: “…”
Tuy chẳng hiểu sao lại thấy hơi bực, nhưng hẳn cô nàng này viết không tồi đâu.
Sau khi tạp chí phát hành, danh tiếng của Như Ký và tạp chí nhất định sẽ tăng lên một bậc. An Thừa Trạch cũng thuận tiện tuyên truyên một chút về [Cửu Châu] trên số tạp chí này, có còn hơn không.
Dù toà phán An Mục Dương hai năm tù có thời hạn, nhưng An Thừa Trạch biết với thế lực An gia, chỉ e An Mục Dương bóc lịch chưa được mấy tháng đã đi ra. Tuy nhiên trong thời gian này, cổ phiếu Hồng Thế rớt giá thê thảm, hắn với Lâm Vạn Lý tranh thủ mua không ít cổ phẩn lẻ tẻ. Tuy chỉ có 5%, nhưng chờ hắn bắt đầu bước tiếp theo, 5% này sẽ trở thành cọng rơm chí mạng. Mà An gia bấy giờ đang bận vớt An Mục Dương ra tù, nên không rảnh tranh quyền nuôi dưỡng hắn. Tối thiểu phải đến mùa thu năm nay An Mục Dương mới ra nổi, khi đó hắn đã trưởng thành được ba tháng, đã là người trưởng thành độc lập, chẳng cần tranh quyền nuôi nấng làm gì nữa.
An Thừa Trạch lấy ngón tay gõ lên đầu gối, vạch kế hoạch từng bước một.
…..
Khoảng thời gian Liễu Như ra toà, phía Đỗ Vân cũng có tiến triển mới. Cô ta cùng Quách Lịch Sâm, một gian phu một dâm phụ, chẳng mấy chốc đã dính với nhau. Chẳng qua Đỗ Vân tương đối thông minh, trước khi chưa bảo đảm thì dứt khoát không cho Quách Lịch Sâm làm gì. Quách Lịch Sâm cũng yêu đương không mặn không nhạt với Lâm Đức Tuệ, gần nửa năm mà Lâm Đức Tuệ chỉ cho gã nắm tay, chả ôm hôn gì sất, gã nghẹn đến nỗi toàn thân muốn bốc hỏa. Muốn tìm gái lại sợ gái dùng tiền mua không kín miệng, hắn thường xuyên dẫn Lâm Đức Cửu và các đồng bọn đi chơi, rất dễ lộ. Sớm biết vậy thì nuôi một tình nhân bí mật cho rồi, song Quách Lịch Sâm còn trẻ, căn bản chưa muốn xác định tình cảm, nuôi tình nhân cũng phải đầu tư cảm tình, gã ưa tiền trao cháo múc hơn, không muốn đi qua đi lại rầy rà.
Bởi thế, giờ chỉ có thể ra tay với Đỗ Vân, Quách Lịch Sâm kìm nén sắp bùng cháy, rốt cuộc nhịn không được chuốc say Đỗ Vân. Đỗ Vân khôn khéo mấy cũng là học sinh trung học, dạo gần đây những nơi Quách Lịch Sâm dẫn cô ta tới, các món quà gã tặng, mọi tiêu phí dùng trên người cô ta đều khiến Đỗ Vân mê đắm không thôi, dần dà quên béng mối tình đầu An Thừa Trạch, và mong muốn theo đuổi Lâm Đức Cửu cùng Thạch Nghị. Mỗi lần Quách Lịch Sâm hẹn đều hớn hở chạy ra, rồi bị rượu vang nghe đồn giá hơn vạn che mờ hai mắt, cuối cùng mơ mơ màng màng đánh mất trinh tiết.
Lúc tỉnh dậy với Quách Lịch Sâm trên giường khách sạn, đầu tiên Đỗ Vân ảo não một hồi, nhưng ngẫm lại, lần đầu của mình mà cứ thế cho không Quách Lịch Sâm, lẽ nào không đổi chút lợi ích. Vì vậy, Đỗ Vân khóc sướt mướt mắng Quách Lịch Sâm hư hỏng, thành công ăn vào miệng nên tâm tình Quách Lịch Sâm cũng tốt, bèn dỗ dành Đỗ Vân rồi cho cô ta thật nhiều tiền, quan hệ đôi bên xác định từ đấy.
Trước kia hai người mập mờ, Đỗ Vân đâu dám trắng trợn liên lạc với Quách Lịch Sâm, chỉ đành chờ Quách Lịch Sâm gọi cho mình. Hiện tại có quan hệ thực chất, cô ta chính thức trở thành bạn gái, nên thường xuyên hẹn Quách Lịch Sâm đi chơi, thường thì những lúc ấy Quách Lịch Sâm đang hẹn hò với Lâm Đức Tuệ, sau vài lần cũng để lộ dấu vết.
Vụ án của Liễu Như khép lại chưa bao lâu, Lâm Đức Tuệ đã hẹn An Thừa Trạch với Lâm Đức Cửu ra ngoài. Quả nhiên bữa nay chị Tuệ rất cáu kỉnh, nốc một hơi hết ly bia, sau lại rót tiếp một ly: “Hai đứa nói đúng, chắc chắn Quách Lịch Sâm có người khác.”
Lâm Đức Cửu nghe lời An Thừa Trạch không tìm người điều tra đôi kia, hôm nay nghe Lâm Đức Tuệ bảo vậy, lập tức nhìn An Thừa Trạch hỏi: “Đỗ Vân?”
“Trừ cô ta ra còn ai.” An Thừa Trạch cười cười, “Chị Tuệ tỷ đừng nóng, chị vẫn chưa thấy bộ mặt thật của Quách Lịch Sâm đâu. Vầy đi, em tìm ai đó theo dõi Đỗ Vân, thừa dịp hai người họ hẹn hò thì đi bắt gian, không cần bắt lúc đang làm, mắc công bẩn mắt. Bắt gian xong, chị Tuệ nhớ lạnh nhạt với Quách Lịch Sâm một đoạn thời gian, tiếp theo chúng ta cứ chờ xem trò hay.”
“Trò hay gì?” Lâm Đức Cửu hỏi ngu.
“Gian phu dâm phụ đi với nhau thì có trò gì hay?” An Thừa Trạch nói, “Chị Tuệ hãy tin em, em cảm thấy gã Quách Lịch Sâm này không thuần túy chỉ là lăng nhăng, gã còn điểm khác cặn bã hơn.”
Lâm Đức Tuệ nghe theo An Thừa Trạch, lúc hai người hẹn hò, cô dẫn em trai với An Thừa Trạch xông vào khách sạn bắt gian. Nhưng lúc này Lâm Đức Tuệ vẫn là cô gái trẻ thiếu kinh nghiệm với đàn ông, An Thừa Trạch không muốn để Lâm Đức Tuệ thấy cái gì bất nhã, nên không lấy thẻ phòng, Lâm Đức Tuệ chỉ gõ cửa tiến vào. Bấy giờ, Quách Lịch Sâm mới mây mưa với Đỗ Vân xong, Đỗ Vân đắp chăn nằm trên giường, Quách Lịch Sâm ở trần, quấn mỗi khăn tắm ra mở cửa.
Kế tiếp là một hồi đại chiến thế giới, Lâm Đức Tuệ giận điên người, cô tính tình đại tiểu thư, còn là phụ nữ, An Thừa Trạch và Lâm Đức Cửu ngại đánh con gái, cô lại chẳng kiêng nể gì, đè Đỗ Vân tát một phát. Khốn nỗi Đỗ Vân không mặc quần áo, trong phòng lại có hai thằng con trai nên chẳng dám giãy, chỉ đành rúc vào chăn cho Lâm Đức Tuệ mặc sức đánh.
Còn An Thừa Trạch và Lâm Đức Cửu thì dần Quách Lịch Sâm một trận nên thân. Hoạt động xong, ba người tinh thần khoan khoái rời khỏi khách sạn, nom y hệt ba chàng lính ngự lâm.
Chuyện tới bước này, bất kể tòa phán quyết thế nào, mọi người cũng tin An Mục Dương thực sự lừa hôn. Hôm sau, cả tạp chí kinh tế tài chính lẫn tạp chí lá cải đều đăng tin này lên trang nhất, tiêu đề nổi bật cực kỳ thu hút chú ý. Những người trong giới đã quá quen với loại chuyện này, nhưng chẳng mấy ai có thể gây sức ép cho An Mục Dương, cái gì mà bị vợ bé kiện tội trùng hôn, rồi vì phụ nữ mà tổ chức tiệc rượu lừa hôn, thật mất mặt, thiên hạ đều xem đó là trò cười, bao gồm đám họ hàng An gia. Người dân bình thường không biết nhiều về An Mục Dương, song họ biết Hồng Thế, biết điểm tâm Như Ký đấy nhé! Tạp chí còn cố tình đăng bài về quá trình phấn đấu của Liễu Như, quả là người phụ nữ kiên cường, bị người ta lừa mà vẫn nỗ lực vươn lên, một mình nuôi con còn mở được cửa hàng to như thế. Điểm tâm Như Ký ngon lắm, tới mua một ít đi. Ân oán nhà giàu thật thú vị, chả khác chi phim truyền hình, lại còn phần sau nữa chứ. Nhất thời, phàm là dân thường đọc tạp chí báo chí thì đều chờ mong phiên xét xử sau.
Trong thời gian ngắn, điểm tâm Như Ký xuất hiện tình trạng cháy hàng ở mọi siêu thị lớn, các nơi đều gấp gáp liên hệ Như Ký đặt đơn hàng mới, số lượng mua vào gần như tăng gấp đôi! Lâm Vạn Lý ngồi đối diện An Thừa Trạch, thấy lượng tiêu thụ tạp chí trên báo cáo, lập tức gọi điện cho cấp dưới: “Mau cho in thêm, ngoài ra phải theo dõi chặt chẽ việc này!”
Cúp máy xong, Lâm Vạn Lý cười nói: “Tiểu Trạch, hồi trước tôi luôn không phục, tại sao anh Nghị lại coi trọng cậu như vậy, tôi và Trình Phi làm kiểu gì cũng chả tranh được vị trí đàn em số một với cậu, giờ thì tâm phục khẩu phục rồi. Lợi dụng tạp chí của tôi đăng tin về vụ ân oán này, tiết lộ quá trình phấn đầu của dì Liễu, vừa giúp dì Liễu nâng cao hình tượng trước dư luận, vừa quảng cáo miễn phí cho Như Ký, còn giúp tòa soạn tạp chí của tôi tăng lượng tiêu thụ, bước đầu tạo được tên tuổi, đúng là một công ba việc, quá lợi hại!”
An Thừa Trạch vừa lật xem tạp chí, vừa bảo: “Cậu nói thiếu một điều.”
“Cái gì?” Lâm Vạn Lý hỏi, còn nữa thật á?
“Tiết lộ lịch sử gây dựng sự nghiệp của Như Ký còn một mục đích khác, tạo ấn tượng tốt với lão tướng An.” An Thừa Trạch cười cười, “Trực tiếp tố cáo con ông ta trùng hôn, dù tiếc rèn sắt không thành thép đến đâu, thì người làm cha cũng hướng về con mình. Từ đó suy ra, ổng sẽ có ấn tượng không tốt về tôi. Nhưng bài báo này lại miêu tả tỉ mỉ Liễu Như là người ưu tú vững vàng như thế nào, lão tướng An rất thích người biết mưu sinh trong nghịch cảnh. Dù ấn tượng với mẹ tôi chỉ xem như không tệ, nhưng với tôi cũng sẽ không kém.”
“Cậu cần thiện cảm của ổng làm gì, chẳng phải cậu không hứng thú với An gia sao? Lẽ nào muốn về lại đó?” Lâm Vạn Lý khó hiểu, hắn không nghĩ An Thừa Trạch cần An gia hỗ trợ, nhóc con này từ nhỏ đã nghịch ngợm hay gây chuyện, khẳng định không tha thứ cho kẻ đã bỏ rơi mẹ con họ là An Mục Dương. Với tiềm lực hiện nay của Như Ký và óc tính toán của An Thừa Trạch, bọn họ đâu cần tài sản nhà An.
“Ai bảo tôi không hứng thú với An gia?” An Thừa Trạch khẽ nhếch khóe môi, “Tôi cực kỳ hứng thú với cái gia đình không biết xấu hổ này ấy chứ. Sự tự phụ tự kỷ của An Mục Dương phần lớn di truyền từ lão tướng An. Lão tướng An nhất định cho rằng nhà mình tốt nhất, ông ta đời nào tin tôi chẳng hề muốn nhận lại An gia, ổng chỉ thấy người trẻ tuổi đang cự nự và ương ngạnh thế thôi. Tôi càng cương quyết, càng ra vẻ chính trực không cần An gia thương hại, ổng lại càng thích. Cộng thêm thành tích và đức tính mấy năm nay của tôi, cùng bản lãnh luyện ra với anh Nghị, cậu nói An Chí Hằng với tôi, lão tướng An sẽ thích ai hơn?”
Lâm Vạn Lý mù tịt, thái độ này của An Thừa Trạch là hoàn toàn không muốn nhận lại An gia, phải là hận thấu xương mới đúng! Vậy mà giờ còn muốn làm vui lòng lão tướng An, tâm tư phía sau thật có chút phức tạp.
“Quan trọng nhất là, tôi vẫn mang họ An, bao năm qua chưa từng sửa họ.” An Thừa Trạch thản nhiên nói.
“A!” Lâm Vạn Lý hét to một tiếng, chỉ vào An Thừa Trạch, “Cậu muốn Hồng Thế, cậu muốn đào Hồng Thế từ tay nhà họ An để nó mang danh nghĩa của mình, cậu không ham tài sản mà muốn hủy diệt nguồn kinh tế của An gia, cậu, cậu muốn hủy nhà bọn họ!”
“Thông minh.” An Thừa Trạch cười tán dương, “Không hổ là người mới học cấp ba đã tự mở công ty, thông minh lắm.”
Vậy cũng chả bằng cậu… Lâm Vạn Lý lầm bầm, hắn thật không ngờ mục đích của An Thừa Trạch lại đáng sợ đến thế, càng kinh khủng hơn là, vì sao cậu ta muốn mình biết?
“Rất đơn giản, tôi không muốn Hồng Thế dính líu gì với Như Ký, cũng không muốn ai biết tôi là người ra tay đối phó Hồng Thế, cho nên tôi cần một con… người phát ngôn.” An Thừa Trạch vỗ vỗ vai Lâm Vạn Lý, “Tôi xem trọng cậu nha ~~”
Hắn mới vừa nói con rối đúng không, đúng không!
Tuy Lâm Vạn Lý đời sau chính là ông trùm giải trí, nhưng hiện chỉ học cấp ba, quả thực có chút chống không lại An Thừa Trạch đa mưu túc trí, hắn trầm tư hồi lâu mới hỏi: “Tôi đây có lợi lộc gì?”
“Tiền, và mạng lưới quan hệ của Lâm gia.” An Thừa Trạch đáp, “Chắc cậu biết quan hệ giữa tôi với chị em Lâm Đức Cửu khá tốt, mà cậu là họ hàng xa của Lâm gia, mặc dù rất có địa vị tại tỉnh Kiến, nhưng vẫn kém xa nhà họ Lâm. Cậu nên biết tài chính sung túc và mạng lưới quan hệ của Lâm gia sẽ cho cậu bao nhiêu trợ giúp, điều này đại biểu cho con đường tương lai thênh thang sáng sủa của cậu.”
“Dù cậu thân với chị em Lâm Đức Cửu cũng đâu thể thao túng công ty họ, cùng lắm giúp tôi lôi kéo ít quan hệ, vậy trợ giúp được bao nhiêu? Hơn nữa, muốn nuốt trọn Hồng Thế cần tiền, nếu tôi cứ bỏ tiền mãi thì tài chính sung túc ở đâu ra?”
“Tôi sẽ nghĩ cách giúp cậu dùng giá thấp mua vào cổ phần Hồng Thế, rồi dùng giá cao bán cho Lâm gia. Hồng Thế rất lớn, lấy thực lực trước mắt của tôi với cậu mà nuốt vào chỉ tổ khiến kẻ khác mơ ước, Lâm gia có đủ tài chính và hứng thú. Dùng giá cao bán cổ phần cho Lâm thị, sang tay sẽ kiếm được một khoản, mà Lâm thị có được Hồng Thế, chẳng lẽ không coi trọng cậu? Những việc cần Lâm thị làm trở nên đơn giản hơn rất nhiều đúng không.” An Thừa Trạch cười hài lòng, hắn mở lòng bàn tay rồi nắm chặt, khống chế hết thảy trong tay.
Lâm Vạn Lý run rẩy, hồi xưa hắn với anh Nghị từng khi dễ An Thừa Trạch thì phải? Sẽ không ghi hận chứ? Hắn thấy hơi sợ rồi!
…..
“Tiết Diệu, không ngờ anh còn giữ mấy thứ này.” Liễu Như cảm kích nói với con trai trưởng thôn. Thời điểm đi tìm nhân chứng, chỉ có Tiết Diệu không cần chút tiền nào, tự mình bỏ lộ phí đến Bắc Kinh giúp cô ra tòa làm chứng, cũng chỉ mình Tiết Diệu gặp nguy không loạn trên tòa, ngăn cơn sóng dữ. Liễu Như đâu nghĩ phiên tòa hoàn toàn không có khả năng chiến thắng lại xuất hiện chứng cứ thuyết phục tới vậy.
“Tại tôi nhớ ba tôi, nên mọi đồ vật của ông ấy tôi đều giữ lại làm kỷ niệm.” Tuy Tiết Diệu đã sắp bốn mươi, nhưng toàn thân vẫn bộc lộ dáng vẻ thư sinh, thoạt nhìn rất nho nhã, “Nhưng kỳ thực tôi chẳng muốn dùng chứng cứ ấy, bằng không tôi có thể giao ra trước khi phiên xử bắt đầu, như vậy luật sư biện hộ sẽ không có cơ hội xin tạm hoãn.”
“Sao không muốn lấy ra?” Thạch Lỗi nghẹn lửa giận, vừa nhớ tới bộ dáng đỏ mặt của Tiết Diệu trên tòa, hắn lại muốn phun lửa.
“Nhật ký là hồi ức mấy chục năm của ba tôi, nếu lấy ra làm chứng thì phải giao cho ban thu thập bằng chứng quản lý, dù cuối cùng chỉ lưu lại bản photo, tôi mang bản gốc về bảo tồn. Nhưng trong lúc ấy mà phát sinh hư hao gì, tôi khó thoát khỏi trách nhiệm. Về phần tấm ảnh, thực ra khi đó tôi nói dối, không phải thuê người chụp, nếu thực sự thuê người thì tự hai người cũng phải có một tấm, nhưng tại sao không ai có? Bởi hình đó là tôi mượn máy ảnh tự chụp, rồi tự rửa làm kỷ niệm, đâu nghĩ vẫn có lúc cần dùng.” Tiết Diệu trả lời ôn hòa.
Bởi mới nói, rốt cuộc muốn kỷ niệm cái gì! Tư lệnh Thạch xém nữa hóa thân thành rồng phun lửa, lườm nguýt Tiết Diệu không tha. Đây là đang ngang nhiên dụ dỗ người hắn khó lắm mới theo đuổi được… Không phải, vì vết thương của hắn và phiên toà trì hoãn, nên bà xã chưa cùng hắn đi gặp người nhà lo liệu hôn lễ, thành ra vẫn chưa theo đuổi được, giờ muốn làm trò dụ dỗ trước mặt hắn chứ gì?
Ngặt nỗi dù cơn ghen bạo phát tới đâu, nhưng hiện Tiết Diệu là nhân chứng quan trọng nhất, tư lệnh Thạch không thể động thủ, chữ nhẫn cào loạn xạ trong lòng, cào đến mức nắm đấm của tư lệnh Thạch ngứa muốn chết.
Liễu Như lại cảm động vô vàn, cô chân thành nói: “Tiết Diệu… đàn anh, chủ tịch, vô luận năm xưa hay bây giờ, em vẫn vô cùng biết ơn sự chiếu cố về mọi mặt của anh.”
“Là lỗi của anh,” trên mặt Tiết Diệu có chút ray rứt, “nếu năm đó anh không bảo Hội sinh viên đến Hồng Thế lôi kéo tài trợ thì sẽ chẳng xảy ra chuyện gì. Tiểu Như, em không cần để ý, đây là anh nợ em, sớm muộn gì cũng phải trả.”
“Khụ khụ…” Luật sư họ mời tới thấy Thạch Lỗi sắp lật bàn tới nơi, vội ho khan hai tiếng, “Chúng ta thảo luận xem kế tiếp nên làm thế nào đi.”
“Nếu xuất hiện bằng chứng mới, đối phương nhất định sẽ bắt đầu chất vấn tính chân thật của chứng cứ. Nhật ký là đồ vật từ mấy chục năm trước, chúng ta sẽ tìm người giám định để xác thực mức độ lâu đời, hơn nữa lại khớp với bút tích của ba anh, đối phương không thể đưa ra dị nghị gì, bởi vì đương sự đã qua đời. Nhưng cũng do đương sự đã qua đời, nhật ký trở nên thiếu thuyết phục, nên chủ yếu vẫn là tấm ảnh. Trước đó anh không nên nói dối trên toà, luật sư biện hộ chắc chắn sẽ hỏi tại sao cô dâu chú rể không có ảnh mà trưởng thôn lại có. Nếu anh phủ định lời chứng trước đó, nói ra sự thật, như vậy hóa ra trước sau bất nhất, uy tín của anh sẽ bị hạ thấp, độ tin cậy trên bảng tường trình cũng yếu đi, do đó phải nghĩ biện pháp thuyết phục.” Luật sư phân tích.
“Tôi biết làm sao rồi,” Liễu Như chợt lên tiếng, “dù gì cũng tổ chức tiệc ở thôn chúng tôi, tôi đương nhiên biết trưởng thôn giúp tôi thuê người chụp ảnh. Chẳng qua khi ấy tôi vẫn là sinh viên, không trả nổi tiền chụp, trưởng thôn mới ứng trước cho tôi, vả lại còn giúp tôi rửa ảnh. Nhưng ảnh chưa kịp rửa xong tôi đã về tỉnh Kiến với An Mục Dương, thời ấy giao thông chưa phát triển, trưởng thôn già cả không có khả năng mang tới cho tôi. Tiết Diệu thì không muốn gặp lại tôi sau hôm đám cưới, vì vậy ảnh chụp vẫn để ở nhà trưởng thôn. Tôi vốn định tìm cơ hội về nhà lấy ảnh, nhưng tôi chưa kịp về, An Mục Dương đã chẳng từ mà biệt. Bấy giờ ảnh chụp trở thành vết thương lòng của tôi, tôi không muốn giữ nữa, cuối cùng gửi luôn chỗ trưởng thôn.”
Luật sư, Thạch Lỗi, Tiết Diệu: “…”
Nói như đúng rồi, cực kỳ đáng thương, lại khá hợp lý, rất hoàn mỹ!
Bọn họ hết sức bội phục Liễu Như có thể nghĩ ra biện pháp ấy trong thời gian ngắn ngủi!
…..
Trong phiên xử lần hai, luật sư biện hộ quả nhiên nói y lời luật sư bên mình, đưa ra nghi vấn về nhật ký và ảnh chụp. Mà Tiết Diệu với Liễu Như đã sớm thương lượng xong, hai người vô cùng trấn định, đối đáp trôi chảy, công kích của luật sư biện hộ bị vô hiệu hóa. Cuối cùng, toà án cân nhắc quyết định, căn cứ theo luật hôn nhân nước ta, An Mục Dương và Liễu Như đã thành vợ thành chồng, An Mục Dương có gia đình lại vẫn kết hôn với người khác, tội trùng hôn thành lập, xử hai năm tù có thời hạn, ngoài ra phải bồi thường phí phụng dưỡng mười tám năm cho Liễu Như. Đồng thời, toà án quyết định Liễu Như và An Mục Dương ly hôn.
Để An Mục Dương thoát tội, nhà họ An đã tìm rất nhiều người ở hậu trường. Song thế lực An gia không nằm trong hệ thống công-kiểm-pháp, ngược lại hai anh em Thạch gia đều ở trong này, dưới tình huống hậu trường đấu không lại, vụ án đành phán theo pháp luật.
An Mục Dương sợ ngây người, hắn nào ngờ chính mình cứ vậy bị thua kiện, còn là tội trùng hôn! Ngoài tòa, hắn nhìn Liễu Như bằng ánh mắt khó tin, nghĩ đến mình sắp bị giải đi, tim bỗng run bần bật. Trong lòng hắn, phụ nữ chỉ là thứ lệ thuộc, làm gì có ai dám kiện hắn, hơn nữa còn chiến thắng, còn phải ngồi tù?! Không thể nào!
Liễu Như thì chẳng thèm liếc An Mục Dương, kéo tay Thạch Lỗi, nói: “Em mới biết hóa ra mình bây giờ mới coi là độc thân, mới có thể quang minh chính đại kết hôn với anh.”
Thạch Lỗi vui vẻ cười nói: “Vậy em đi gặp người nhà với anh được rồi đúng không, mình chọn ngày thôi. Anh đợi tám năm rồi! Tiểu Trạch cũng một tháng nữa là trưởng thành.”
“Được,” Liễu Như cười rạng rỡ, “em tiễn Tiết Diệu xong sẽ đi gặp người nhà với anh. Nghe Thạch Thành bảo chị em của anh rất lợi hại, dám bắt nạt Tiểu Nghị ngay trước mặt anh, ngẫm lại còn thấy hãi.”
“Đó giờ nhà anh luôn áp dụng chính sách nuôi thả với con trai, con gái thì nuông chiều, mấy bà đó bị làm hư.” Thạch Lỗi cọ cằm lên tóc Liễu Như, “Anh sẽ không cho họ ăn hiếp em. Nếu em bị khi dễ ở nhà anh thì người làm chồng phải chịu trách nhiệm.”
“Tốt, vậy chờ xem anh che chở em thế nào.” Liễu Như nháy mắt mấy cái, “Lại nói, hình như em chưa từng được ai che chở đâu, đang háo hức lắm đây.”
Thạch Lỗi mừng tới mức muốn bế Liễu Như xoay vòng!
An Thừa Trạch bên này đang nhanh chóng đưa bản sao tấm ảnh đen trắng cho Lâm Vạn Lý, phóng viên bên kia đang vội vàng viết bài. Cảm xúc của nữ phóng viên cuồn cuộn mãnh liệt, đồng thời khá nể phục Liễu Như. Thời điểm An Thừa Trạch ngồi chung xe với cô đến công ty Lâm Vạn Lý, cô ngồi trên xe vừa viết vừa khóc, nước mắt nhỏ xuống giấy thì lấy tay áo lau qua quýt, sau đó viết tiếp. Viết mấy trăm chữ còn ngẩng đầu trao An Thừa Trạch ánh nhìn từ ái, rồi lại cúi đầu viết.
An Thừa Trạch: “…”
Tuy chẳng hiểu sao lại thấy hơi bực, nhưng hẳn cô nàng này viết không tồi đâu.
Sau khi tạp chí phát hành, danh tiếng của Như Ký và tạp chí nhất định sẽ tăng lên một bậc. An Thừa Trạch cũng thuận tiện tuyên truyên một chút về [Cửu Châu] trên số tạp chí này, có còn hơn không.
Dù toà phán An Mục Dương hai năm tù có thời hạn, nhưng An Thừa Trạch biết với thế lực An gia, chỉ e An Mục Dương bóc lịch chưa được mấy tháng đã đi ra. Tuy nhiên trong thời gian này, cổ phiếu Hồng Thế rớt giá thê thảm, hắn với Lâm Vạn Lý tranh thủ mua không ít cổ phẩn lẻ tẻ. Tuy chỉ có 5%, nhưng chờ hắn bắt đầu bước tiếp theo, 5% này sẽ trở thành cọng rơm chí mạng. Mà An gia bấy giờ đang bận vớt An Mục Dương ra tù, nên không rảnh tranh quyền nuôi dưỡng hắn. Tối thiểu phải đến mùa thu năm nay An Mục Dương mới ra nổi, khi đó hắn đã trưởng thành được ba tháng, đã là người trưởng thành độc lập, chẳng cần tranh quyền nuôi nấng làm gì nữa.
An Thừa Trạch lấy ngón tay gõ lên đầu gối, vạch kế hoạch từng bước một.
…..
Khoảng thời gian Liễu Như ra toà, phía Đỗ Vân cũng có tiến triển mới. Cô ta cùng Quách Lịch Sâm, một gian phu một dâm phụ, chẳng mấy chốc đã dính với nhau. Chẳng qua Đỗ Vân tương đối thông minh, trước khi chưa bảo đảm thì dứt khoát không cho Quách Lịch Sâm làm gì. Quách Lịch Sâm cũng yêu đương không mặn không nhạt với Lâm Đức Tuệ, gần nửa năm mà Lâm Đức Tuệ chỉ cho gã nắm tay, chả ôm hôn gì sất, gã nghẹn đến nỗi toàn thân muốn bốc hỏa. Muốn tìm gái lại sợ gái dùng tiền mua không kín miệng, hắn thường xuyên dẫn Lâm Đức Cửu và các đồng bọn đi chơi, rất dễ lộ. Sớm biết vậy thì nuôi một tình nhân bí mật cho rồi, song Quách Lịch Sâm còn trẻ, căn bản chưa muốn xác định tình cảm, nuôi tình nhân cũng phải đầu tư cảm tình, gã ưa tiền trao cháo múc hơn, không muốn đi qua đi lại rầy rà.
Bởi thế, giờ chỉ có thể ra tay với Đỗ Vân, Quách Lịch Sâm kìm nén sắp bùng cháy, rốt cuộc nhịn không được chuốc say Đỗ Vân. Đỗ Vân khôn khéo mấy cũng là học sinh trung học, dạo gần đây những nơi Quách Lịch Sâm dẫn cô ta tới, các món quà gã tặng, mọi tiêu phí dùng trên người cô ta đều khiến Đỗ Vân mê đắm không thôi, dần dà quên béng mối tình đầu An Thừa Trạch, và mong muốn theo đuổi Lâm Đức Cửu cùng Thạch Nghị. Mỗi lần Quách Lịch Sâm hẹn đều hớn hở chạy ra, rồi bị rượu vang nghe đồn giá hơn vạn che mờ hai mắt, cuối cùng mơ mơ màng màng đánh mất trinh tiết.
Lúc tỉnh dậy với Quách Lịch Sâm trên giường khách sạn, đầu tiên Đỗ Vân ảo não một hồi, nhưng ngẫm lại, lần đầu của mình mà cứ thế cho không Quách Lịch Sâm, lẽ nào không đổi chút lợi ích. Vì vậy, Đỗ Vân khóc sướt mướt mắng Quách Lịch Sâm hư hỏng, thành công ăn vào miệng nên tâm tình Quách Lịch Sâm cũng tốt, bèn dỗ dành Đỗ Vân rồi cho cô ta thật nhiều tiền, quan hệ đôi bên xác định từ đấy.
Trước kia hai người mập mờ, Đỗ Vân đâu dám trắng trợn liên lạc với Quách Lịch Sâm, chỉ đành chờ Quách Lịch Sâm gọi cho mình. Hiện tại có quan hệ thực chất, cô ta chính thức trở thành bạn gái, nên thường xuyên hẹn Quách Lịch Sâm đi chơi, thường thì những lúc ấy Quách Lịch Sâm đang hẹn hò với Lâm Đức Tuệ, sau vài lần cũng để lộ dấu vết.
Vụ án của Liễu Như khép lại chưa bao lâu, Lâm Đức Tuệ đã hẹn An Thừa Trạch với Lâm Đức Cửu ra ngoài. Quả nhiên bữa nay chị Tuệ rất cáu kỉnh, nốc một hơi hết ly bia, sau lại rót tiếp một ly: “Hai đứa nói đúng, chắc chắn Quách Lịch Sâm có người khác.”
Lâm Đức Cửu nghe lời An Thừa Trạch không tìm người điều tra đôi kia, hôm nay nghe Lâm Đức Tuệ bảo vậy, lập tức nhìn An Thừa Trạch hỏi: “Đỗ Vân?”
“Trừ cô ta ra còn ai.” An Thừa Trạch cười cười, “Chị Tuệ tỷ đừng nóng, chị vẫn chưa thấy bộ mặt thật của Quách Lịch Sâm đâu. Vầy đi, em tìm ai đó theo dõi Đỗ Vân, thừa dịp hai người họ hẹn hò thì đi bắt gian, không cần bắt lúc đang làm, mắc công bẩn mắt. Bắt gian xong, chị Tuệ nhớ lạnh nhạt với Quách Lịch Sâm một đoạn thời gian, tiếp theo chúng ta cứ chờ xem trò hay.”
“Trò hay gì?” Lâm Đức Cửu hỏi ngu.
“Gian phu dâm phụ đi với nhau thì có trò gì hay?” An Thừa Trạch nói, “Chị Tuệ hãy tin em, em cảm thấy gã Quách Lịch Sâm này không thuần túy chỉ là lăng nhăng, gã còn điểm khác cặn bã hơn.”
Lâm Đức Tuệ nghe theo An Thừa Trạch, lúc hai người hẹn hò, cô dẫn em trai với An Thừa Trạch xông vào khách sạn bắt gian. Nhưng lúc này Lâm Đức Tuệ vẫn là cô gái trẻ thiếu kinh nghiệm với đàn ông, An Thừa Trạch không muốn để Lâm Đức Tuệ thấy cái gì bất nhã, nên không lấy thẻ phòng, Lâm Đức Tuệ chỉ gõ cửa tiến vào. Bấy giờ, Quách Lịch Sâm mới mây mưa với Đỗ Vân xong, Đỗ Vân đắp chăn nằm trên giường, Quách Lịch Sâm ở trần, quấn mỗi khăn tắm ra mở cửa.
Kế tiếp là một hồi đại chiến thế giới, Lâm Đức Tuệ giận điên người, cô tính tình đại tiểu thư, còn là phụ nữ, An Thừa Trạch và Lâm Đức Cửu ngại đánh con gái, cô lại chẳng kiêng nể gì, đè Đỗ Vân tát một phát. Khốn nỗi Đỗ Vân không mặc quần áo, trong phòng lại có hai thằng con trai nên chẳng dám giãy, chỉ đành rúc vào chăn cho Lâm Đức Tuệ mặc sức đánh.
Còn An Thừa Trạch và Lâm Đức Cửu thì dần Quách Lịch Sâm một trận nên thân. Hoạt động xong, ba người tinh thần khoan khoái rời khỏi khách sạn, nom y hệt ba chàng lính ngự lâm.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.