Chương 7: Mỹ nhân xuất dục*
Thì Bất Đãi Ngã
24/01/2018
*Xuất dục: đi tắm
Bởi vì ta nói lật thẻ bài Trác Văn Tĩnh, Nguyên Bảo liền phân phó thái giám cho truyền Trác Văn Tĩnh, ta nghĩ nghĩ vội ngăn cản hắn lại, nói: “Không cần truyền hắn đến, trẫm qua chỗ hắn là được.”
Nguyên Bảo kinh ngạc nhìn ta, nhìn ra được hắn đang cực lực che dấu tâm tình của mình, nhưng lại không che dấu được toàn bộ.
Mấy năm này ngoại trừ Tiết Như Ngọc, ta cũng đã từng lật bài các phi tử khác, tuy chỉ thỉnh thoảng vài lần, nhưng mỗi lần đều truyền họ tới Bàn Long điện, triền miên xong lại đưa trở về. Chỉ có chỗ Tiết Như Ngọc là tự mình đi đến, giờ phút này ta bỗng nhiên nói muốn tự thân đến chỗ Trác Văn Tĩnh, đừng nói là Nguyên Bảo, cho dù là hậu cung, mẫu hậu hay triều đình bá quan văn võ, ngày mai nếu nghe được tin tức chỉ sợ rằng sẽ gây ra sóng to gió lớn cùng các loại suy đoán rồi. Khó trách, đối với vị hoàng đế thì việc lật bài tử Trác Văn Tĩnh đã đủ gây kinh ngạc, huống chi ta còn muốn tự mình đi đến chỗ.
Đây cũng là hiệu quả ta mong muốn, trước khi giết chết hai cha con Tiết gia, cũng nên chậm rãi giày vò tinh thần bọn chúng ta mới cảm thấy thỏa mãn.
Dĩ nhiên giờ phút này nhìn thấy dáng vẻ không ai giống ai của mọi người, tâm tình của ta cũng vô cùng vui vẻ.
Đến giờ bãi giá Giao Thái điện, Nguyên Bảo phân phó ngự liễn, bị ta phất tay ngăn cản. Nhìn vẻ mặt khó hiểu của Nguyên Bảo, ta nở nụ cười nói: “Giao Thái Điện cách Bàn Long điện không xa, phân phó xuống dưới cầm theo đèn lồng là được.”
“Việc này…” Nguyên Bảo lập tức nhìn ta cười đáp: “Vâng, Hoàng Thượng.”
Nói xong lời này, hắn nhìn ta do dự thấp giọng hỏi: “Hoàng Thượng, chuyện tối nay có cần Kính Sự phòng ghi chép lại?”
Kính Sự phòng ghi chép? Ta sửng sốt gật đầu nói: “Ngươi phân phó xuống dưới, nhớ ghi chép lại, còn có… Ngày mai không cần đưa thuốc qua.”
“… Dạ.” Nguyên Bảo lần nữa không giấu được kinh ngạc nhìn ta, chuyện phòng the không dùng đến thuốc, chính là chứng minh ta muốn để hắn sinh một hài tử.
Mười sáu tuổi ta đăng cơ, đến nay đã được năm năm, trước mắt có hai gái một trai, con gái thì không nói, còn đứa con trai kia là do Tuyết Chiêu Nghi sinh ra. Gia cảnh của nhà Tuyết Chiêu Nghi bần hàn, nhưng dung mạo của nàng lại đoan trang diễm lệ, nàng là do tổng đốc quân Lưỡng Hồ an bài đưa vào cung, lại bị ta nhìn trúng, cũng coi như ông ta tinh mắt.
Tuyết Chiêu Nghi tính tình an tĩnh không muốn cùng tranh đấu với người khác, mang thai long chủng cũng coi như trời xui đất khiến, chỉ là thân thể không tốt, lúc sinh hạ hài tử mất quá nhiều máu mà qua đời. Ta liền phong tước phi tử cho nàng, lấy cho hài tử danh tự là Thẩm Vân, từ đó ta cũng bỏ mặc không quan tâm gì đến nó.
Mẫu hậu chính là không thích chuyện Chiêu Nghi không quyền không thế hạ sinh hài tử, vả lại từ trước đến nay trong nội cung là mẹ nhờ con mà quý, vì thế liền đem Thẩm Vân đưa cho Trác Văn Tĩnh. Đứa nhỏ này là người nhu nhược, nhưng mà thời điểm cuối cùng trước khi chết ánh mắt nhìn ta đầy phẫn hận, khiến ta nhớ tới liền hoảng hốt.
May mà bây giờ nó còn nhỏ, cũng không biết sau này sẽ phát sinh chuyện gì, từ từ dạy bảo là được.
Ta có ý định để Tiết Như Ngọc sinh con trai cho ta, sau đó lập con nàng làm thái tử. Chẳng qua mấy năm nay ta luôn luôn mê luyến thân thể nàng, không muốn nàng có con quá sớm, Tiết Như Ngọc dĩ nhiên ầm ĩ với ta một trận, luôn nói cái gì mà sợ tuổi già xuống sắc sợ ta không thích, hi vọng sớm mang thai long chủng để có nơi dựa vào. Nhớ lại kiếp trước lúc ta đăng cơ được sáu năm thì nàng có con, tính ra cũng vào khoảng thời gian này.
Nghĩ đến những điều thất loạn bát tao không đầu không đuôi này, một đoàn người đi ra Bàn Long điện, phía trước bốn cung nữ cùng bốn thái giám cầm đèn lồng đi trước, ta đi ở chính giữa, Nguyên Bảo đi phía sau ta, sau hắn có rất nhiều thái giám cùng thị vệ. Đoàn người vô cùng trầm mặc, chậm rãi đi về phía Giao Thái điện.
Giao Thái điện rất gần Tức Phượng điện, mỗi lần ta dùng ngự liễn đến Tức Phượng điện đều đi ngang Giao Thái điện. Bây giờ nghĩ lại bản thân đối xử với Trác Văn Tĩnh rất không tốt, nếu ta là hắn đã sớm lặng lẽ bỏ đi, làm sao có thể chịu cô tịch nhiều năm như vậy.
Thời điểm đến Giao Thái điện, nơi đó rất yên tĩnh, bên ngoài đến thị vệ trông giữ cũng không có. Nguyên Bảo tiến lên phía trước đẩy cửa vào, lúc chuẩn bị hắng giọng bẩm báo, bị ta ngăn trở, bởi vì ta bỗng nhiên muốn nhìn xem bây giờ Trác Văn tĩnh đang làm cái gì.
Cung nữ cùng thái giám nối đuôi nhau đi vào, ta cũng chậm chậm bước tới, chỉ thấy đại sảnh đèn sáng rực rỡ, nhưng mà bốn phía cũng không có nội giam hay thủ vệ. Thẳng đến khi đi vào nội viện, ta mới nhìn thấy có hai nội giam đứng ở nơi đó, nhìn thấy chúng ta bọn họ tựa hồ rất choáng váng, hai người không biết thì thầm nói cái gì đó.
Ta nhướng mi nở nụ cười, chẳng lẽ bọn họ không nhìn thấy chữ “Ngự” trên đèn lồng hay sao? Hoặc là cách quá xa nên không thấy được?
Cho đến khi chúng ta đi vào, một trong hai nội giam mới chậm rãi hồi thần, quỳ trên mặt đất lắp bắp nói: “Tham kiến… Tham kiến Hoàng Thượng.”
Người kia cũng lấy lại tinh thần, hai chân run rẩy quỳ trên mặt đất hét lên: “Hoàng… Hoàng Thượng giá lâm…”
Ta vẫn không nói gì, trong phòng đột nhiên truyền đến một tiếng kinh hãi, kèm theo đó là âm thanh nước chảy ào ào vang lên.
Mọi người trong phòng bao gồm cả ta nghe được tiếng động đều nhất thời trầm mặc.
Nói thật trong lúc nhất thời ta cũng không biết làm sao, bởi vì chưa bao giờ gặp qua tình huống này.
Ngày trước lúc đi chỗ khác, có phi tử nào mà không đứng ở cửa long trọng chào đón…. May mà Nguyên Bảo rất lanh trí, hắn chỉ thoáng sửng sốt, liền mở miệng nói: “Hoàng Thượng, nô tài đi dâng trà.”
Hắn vừa mở miệng, những người khác liền hồi thần lại, từng người đều đi làm việc của mình, trong nháy mắt ở sân viện chỉ còn một mình ta.
Ta do dự đứng ngoài sân một lát, sau đó đẩy cửa bước vào bên trong điện, Trác Văn Tĩnh là Hoàng Hậu của ta, không có gì mà không thể nhìn được a.
Âm thanh phát ra vừa rồi, có lẽ là do Trác Văn Tĩnh đang tắm rửa bên trong thông phòng, ta rất tự nhiên mà đẩy cửa bước vào.
Trong thông phòng có chút nóng, sương mù mờ mịt, Trác Văn Tĩnh vừa vặn từ trong thùng tắm đứng lên, đúng lúc đang luống cuống lấy y phục mặc vào liền nhìn thấy ta đi đến, thần sắc cả kinh, đai lưng đang thắt trên tay cũng chậm lại.
Tóc của hắn ẩm ướt, có lẽ là nghe xong âm thanh bẩm báo của nội thị, liền lập tức từ trong thùng tắm đi ra. Đến nỗi nước trên người chưa kịp lau đã vội mặc y phục vào, cho nên bây giờ quần áo của hắn bị dính nước, hồng anh trước ngực cùng đường cong bên hông liền tinh tế hiện lên.
Ta cảm giác mũi mình nóng lên, có một cổ hỏa nhiệt từ bên trong bốc ra ngoài. Đúng lúc này, Trác Văn Tĩnh hồi thần lại, hắn vội vàng hướng ta hành lễ nói: “Thần Trác Văn Tĩnh tham kiến Hoàng Thượng, nghi quân phạm thượng, tội đáng muôn chết, xin Hoàng Thượng thứ tội.”
Không biết là do sương mù hay tâm tình tốt đẹp, cảm thấy bây giờ dung mạo tuấn tú của hắn nhiều hơn ba phần thanh tú tuyệt trần, nho nhã xinh đẹp.
Nghe lời nói hoảng hốt của hắn, ta nhẹ giọng ho khan hai tiếng nói: “Không sao.”
Nói xong ta vốn định tiến lên dìu hắn, nhưng mới vừa đi được một bước, hắn liền đứng thẳng người bất động thanh sắc lùi lui xuống nửa bước. Nhìn thấy động tác đó, nội tâm của ta có chút không vui, bất quá trong lòng cũng minh bạch chuyện này không thể trách hắn được, không nói đến chuyện khác, chỉ như vậy mà xông vào là đã có phần bất nhã.
Vì vậy ta đứng lại thầm than một tiếng rồi nói: “Vậy trẫm đi ra ngoài trước.” Nói xong lời này, chẳng biết tại sao ta cảm giác mình có chút ngớ ngẩn, đã bị ma xui quỷ ám xông vào còn nói cái gì mà đi ra ngoài, bất quá lời đã nói ra, ta chỉ có thể giả bộ trấn tĩnh xoay người đi ra ngoài thông thất.
Sau khi hắn đóng cửa lại, không có việc gì làm ta liền quan sát cẩn thận Giao Thái điện. Đồng dạng với cung điện khác, nơi đây chia thành hai phòng, chỉ là ở đây rất mộc mạc, nhìn qua không giống như chỗ ở của hoàng hậu, hoa văn điêu khắc trên xà nhà đều có chút bong tróc, phản chiếu hình dáng cũ kĩ.
Nhìn thấy những điều này, trong lòng ta có hơi áy náy, quyết định ngày mai ban thưởng cho hắn vài thứ để trang trí bên ngoài lại, dù sao cũng là hoàng hậu, không giống với những người khác.
Tùy ý thăm dò như vậy, hồi lâu phía sau truyền đến âm thanh, ta quay đầu lại, chỉ thấy Trác Văn Tĩnh đã sửa sang y phục ngay ngắn đi ra, hướng ta hành lễ sau đấy đứng đó im lặng.
Ta lắc đầu nhìn hắn, đi đến giá kim bên cạnh cầm lấy chiếc khăn treo phía trên, sau đó kéo hắn đến bên cạnh bàn trang điểm, giúp hắn lau khô tóc.
Trác Văn Tĩnh kinh ngạc nhìn ta, ta nở nụ cười nhìn người trong gương, mặt hắn có chút đỏ lên rồi sau đó hạ mắt xuống.
Đối đãi với người mình thích, ta luôn ôn nhu dịu dàng. Tuy Trác Văn Tĩnh không phải là người ta thích, thế nhưng hắn hiện tại ở trong lòng ta vô cùng có địa vị, ta đương nhiên sẽ không như ngày xưa đối xử lạnh lùng với hắn.
Lúc lau tóc giúp hắn, chúng ta một mực không nói gì, tóc hắn không mềm mại bằng nữ tử, nhưng đây là nam nhân, muốn tóc mềm mại để làm gì, như vậy là tốt rồi.
Thời điểm tóc đã khô hơn phân nửa, ta hài lòng đem khăn để qua một bên.
Lúc này Trác Văn Tĩnh ngẩng đầu nhìn ta, thần sắc yên tĩnh nhưng cũng không còn sự bối rối vừa rồi. Ta nhìn hắn, chậm rãi giơ tay lên vuốt ve vết sẹo trên trán kia.
Mặt của hắn có chút nóng lên, nhưng đôi mắt lại không né tránh, nhìn thẳng ta, sau một hồi hắn nở nụ cười rũ mắt xuống nói: “Không biết Hoàng Thượng đêm khuya tới đây, là có chuyện gì cần làm sao?” Lời này vốn có chút vô lễ, nhưng lời trong miệng hắn nói ra lại mang thêm vài phần ngọt ngào.
Ta thả tay xuống thản nhiên nói: “Ngươi là Hoàng Hậu của trẫm, chẳng lẽ trẫm không được tới sao?”
“Thần không phải ý này, chỉ là bây giờ là thời điểm thị tẩm, Hoàng Thượng…” Trác Văn Tĩnh đứng lên bộ dạng phục tùng rũ mắt nói: “Hoàng Thượng từ trước đến nay không thích thị tẩm nam tử, huống chi là kẻ không có tư sắc như thần.” Lời này không có bất kỳ ý tứ ghen tuông gì, chỉ là nhàn nhạt nói ra sự thật, lại làm cho lòng người khác cảm thấy chua xót.
“Lúc trước là như vậy.” Ta đáp lại: “Hiện tại thích cũng không muộn.”
Lúc này Trác Văn Tĩnh ngẩng đầu nhìn ta, ta liền thò tay khiêu khích lấy chiếc cằm thon nhỏ của hắn.
Bởi vì ta nói lật thẻ bài Trác Văn Tĩnh, Nguyên Bảo liền phân phó thái giám cho truyền Trác Văn Tĩnh, ta nghĩ nghĩ vội ngăn cản hắn lại, nói: “Không cần truyền hắn đến, trẫm qua chỗ hắn là được.”
Nguyên Bảo kinh ngạc nhìn ta, nhìn ra được hắn đang cực lực che dấu tâm tình của mình, nhưng lại không che dấu được toàn bộ.
Mấy năm này ngoại trừ Tiết Như Ngọc, ta cũng đã từng lật bài các phi tử khác, tuy chỉ thỉnh thoảng vài lần, nhưng mỗi lần đều truyền họ tới Bàn Long điện, triền miên xong lại đưa trở về. Chỉ có chỗ Tiết Như Ngọc là tự mình đi đến, giờ phút này ta bỗng nhiên nói muốn tự thân đến chỗ Trác Văn Tĩnh, đừng nói là Nguyên Bảo, cho dù là hậu cung, mẫu hậu hay triều đình bá quan văn võ, ngày mai nếu nghe được tin tức chỉ sợ rằng sẽ gây ra sóng to gió lớn cùng các loại suy đoán rồi. Khó trách, đối với vị hoàng đế thì việc lật bài tử Trác Văn Tĩnh đã đủ gây kinh ngạc, huống chi ta còn muốn tự mình đi đến chỗ.
Đây cũng là hiệu quả ta mong muốn, trước khi giết chết hai cha con Tiết gia, cũng nên chậm rãi giày vò tinh thần bọn chúng ta mới cảm thấy thỏa mãn.
Dĩ nhiên giờ phút này nhìn thấy dáng vẻ không ai giống ai của mọi người, tâm tình của ta cũng vô cùng vui vẻ.
Đến giờ bãi giá Giao Thái điện, Nguyên Bảo phân phó ngự liễn, bị ta phất tay ngăn cản. Nhìn vẻ mặt khó hiểu của Nguyên Bảo, ta nở nụ cười nói: “Giao Thái Điện cách Bàn Long điện không xa, phân phó xuống dưới cầm theo đèn lồng là được.”
“Việc này…” Nguyên Bảo lập tức nhìn ta cười đáp: “Vâng, Hoàng Thượng.”
Nói xong lời này, hắn nhìn ta do dự thấp giọng hỏi: “Hoàng Thượng, chuyện tối nay có cần Kính Sự phòng ghi chép lại?”
Kính Sự phòng ghi chép? Ta sửng sốt gật đầu nói: “Ngươi phân phó xuống dưới, nhớ ghi chép lại, còn có… Ngày mai không cần đưa thuốc qua.”
“… Dạ.” Nguyên Bảo lần nữa không giấu được kinh ngạc nhìn ta, chuyện phòng the không dùng đến thuốc, chính là chứng minh ta muốn để hắn sinh một hài tử.
Mười sáu tuổi ta đăng cơ, đến nay đã được năm năm, trước mắt có hai gái một trai, con gái thì không nói, còn đứa con trai kia là do Tuyết Chiêu Nghi sinh ra. Gia cảnh của nhà Tuyết Chiêu Nghi bần hàn, nhưng dung mạo của nàng lại đoan trang diễm lệ, nàng là do tổng đốc quân Lưỡng Hồ an bài đưa vào cung, lại bị ta nhìn trúng, cũng coi như ông ta tinh mắt.
Tuyết Chiêu Nghi tính tình an tĩnh không muốn cùng tranh đấu với người khác, mang thai long chủng cũng coi như trời xui đất khiến, chỉ là thân thể không tốt, lúc sinh hạ hài tử mất quá nhiều máu mà qua đời. Ta liền phong tước phi tử cho nàng, lấy cho hài tử danh tự là Thẩm Vân, từ đó ta cũng bỏ mặc không quan tâm gì đến nó.
Mẫu hậu chính là không thích chuyện Chiêu Nghi không quyền không thế hạ sinh hài tử, vả lại từ trước đến nay trong nội cung là mẹ nhờ con mà quý, vì thế liền đem Thẩm Vân đưa cho Trác Văn Tĩnh. Đứa nhỏ này là người nhu nhược, nhưng mà thời điểm cuối cùng trước khi chết ánh mắt nhìn ta đầy phẫn hận, khiến ta nhớ tới liền hoảng hốt.
May mà bây giờ nó còn nhỏ, cũng không biết sau này sẽ phát sinh chuyện gì, từ từ dạy bảo là được.
Ta có ý định để Tiết Như Ngọc sinh con trai cho ta, sau đó lập con nàng làm thái tử. Chẳng qua mấy năm nay ta luôn luôn mê luyến thân thể nàng, không muốn nàng có con quá sớm, Tiết Như Ngọc dĩ nhiên ầm ĩ với ta một trận, luôn nói cái gì mà sợ tuổi già xuống sắc sợ ta không thích, hi vọng sớm mang thai long chủng để có nơi dựa vào. Nhớ lại kiếp trước lúc ta đăng cơ được sáu năm thì nàng có con, tính ra cũng vào khoảng thời gian này.
Nghĩ đến những điều thất loạn bát tao không đầu không đuôi này, một đoàn người đi ra Bàn Long điện, phía trước bốn cung nữ cùng bốn thái giám cầm đèn lồng đi trước, ta đi ở chính giữa, Nguyên Bảo đi phía sau ta, sau hắn có rất nhiều thái giám cùng thị vệ. Đoàn người vô cùng trầm mặc, chậm rãi đi về phía Giao Thái điện.
Giao Thái điện rất gần Tức Phượng điện, mỗi lần ta dùng ngự liễn đến Tức Phượng điện đều đi ngang Giao Thái điện. Bây giờ nghĩ lại bản thân đối xử với Trác Văn Tĩnh rất không tốt, nếu ta là hắn đã sớm lặng lẽ bỏ đi, làm sao có thể chịu cô tịch nhiều năm như vậy.
Thời điểm đến Giao Thái điện, nơi đó rất yên tĩnh, bên ngoài đến thị vệ trông giữ cũng không có. Nguyên Bảo tiến lên phía trước đẩy cửa vào, lúc chuẩn bị hắng giọng bẩm báo, bị ta ngăn trở, bởi vì ta bỗng nhiên muốn nhìn xem bây giờ Trác Văn tĩnh đang làm cái gì.
Cung nữ cùng thái giám nối đuôi nhau đi vào, ta cũng chậm chậm bước tới, chỉ thấy đại sảnh đèn sáng rực rỡ, nhưng mà bốn phía cũng không có nội giam hay thủ vệ. Thẳng đến khi đi vào nội viện, ta mới nhìn thấy có hai nội giam đứng ở nơi đó, nhìn thấy chúng ta bọn họ tựa hồ rất choáng váng, hai người không biết thì thầm nói cái gì đó.
Ta nhướng mi nở nụ cười, chẳng lẽ bọn họ không nhìn thấy chữ “Ngự” trên đèn lồng hay sao? Hoặc là cách quá xa nên không thấy được?
Cho đến khi chúng ta đi vào, một trong hai nội giam mới chậm rãi hồi thần, quỳ trên mặt đất lắp bắp nói: “Tham kiến… Tham kiến Hoàng Thượng.”
Người kia cũng lấy lại tinh thần, hai chân run rẩy quỳ trên mặt đất hét lên: “Hoàng… Hoàng Thượng giá lâm…”
Ta vẫn không nói gì, trong phòng đột nhiên truyền đến một tiếng kinh hãi, kèm theo đó là âm thanh nước chảy ào ào vang lên.
Mọi người trong phòng bao gồm cả ta nghe được tiếng động đều nhất thời trầm mặc.
Nói thật trong lúc nhất thời ta cũng không biết làm sao, bởi vì chưa bao giờ gặp qua tình huống này.
Ngày trước lúc đi chỗ khác, có phi tử nào mà không đứng ở cửa long trọng chào đón…. May mà Nguyên Bảo rất lanh trí, hắn chỉ thoáng sửng sốt, liền mở miệng nói: “Hoàng Thượng, nô tài đi dâng trà.”
Hắn vừa mở miệng, những người khác liền hồi thần lại, từng người đều đi làm việc của mình, trong nháy mắt ở sân viện chỉ còn một mình ta.
Ta do dự đứng ngoài sân một lát, sau đó đẩy cửa bước vào bên trong điện, Trác Văn Tĩnh là Hoàng Hậu của ta, không có gì mà không thể nhìn được a.
Âm thanh phát ra vừa rồi, có lẽ là do Trác Văn Tĩnh đang tắm rửa bên trong thông phòng, ta rất tự nhiên mà đẩy cửa bước vào.
Trong thông phòng có chút nóng, sương mù mờ mịt, Trác Văn Tĩnh vừa vặn từ trong thùng tắm đứng lên, đúng lúc đang luống cuống lấy y phục mặc vào liền nhìn thấy ta đi đến, thần sắc cả kinh, đai lưng đang thắt trên tay cũng chậm lại.
Tóc của hắn ẩm ướt, có lẽ là nghe xong âm thanh bẩm báo của nội thị, liền lập tức từ trong thùng tắm đi ra. Đến nỗi nước trên người chưa kịp lau đã vội mặc y phục vào, cho nên bây giờ quần áo của hắn bị dính nước, hồng anh trước ngực cùng đường cong bên hông liền tinh tế hiện lên.
Ta cảm giác mũi mình nóng lên, có một cổ hỏa nhiệt từ bên trong bốc ra ngoài. Đúng lúc này, Trác Văn Tĩnh hồi thần lại, hắn vội vàng hướng ta hành lễ nói: “Thần Trác Văn Tĩnh tham kiến Hoàng Thượng, nghi quân phạm thượng, tội đáng muôn chết, xin Hoàng Thượng thứ tội.”
Không biết là do sương mù hay tâm tình tốt đẹp, cảm thấy bây giờ dung mạo tuấn tú của hắn nhiều hơn ba phần thanh tú tuyệt trần, nho nhã xinh đẹp.
Nghe lời nói hoảng hốt của hắn, ta nhẹ giọng ho khan hai tiếng nói: “Không sao.”
Nói xong ta vốn định tiến lên dìu hắn, nhưng mới vừa đi được một bước, hắn liền đứng thẳng người bất động thanh sắc lùi lui xuống nửa bước. Nhìn thấy động tác đó, nội tâm của ta có chút không vui, bất quá trong lòng cũng minh bạch chuyện này không thể trách hắn được, không nói đến chuyện khác, chỉ như vậy mà xông vào là đã có phần bất nhã.
Vì vậy ta đứng lại thầm than một tiếng rồi nói: “Vậy trẫm đi ra ngoài trước.” Nói xong lời này, chẳng biết tại sao ta cảm giác mình có chút ngớ ngẩn, đã bị ma xui quỷ ám xông vào còn nói cái gì mà đi ra ngoài, bất quá lời đã nói ra, ta chỉ có thể giả bộ trấn tĩnh xoay người đi ra ngoài thông thất.
Sau khi hắn đóng cửa lại, không có việc gì làm ta liền quan sát cẩn thận Giao Thái điện. Đồng dạng với cung điện khác, nơi đây chia thành hai phòng, chỉ là ở đây rất mộc mạc, nhìn qua không giống như chỗ ở của hoàng hậu, hoa văn điêu khắc trên xà nhà đều có chút bong tróc, phản chiếu hình dáng cũ kĩ.
Nhìn thấy những điều này, trong lòng ta có hơi áy náy, quyết định ngày mai ban thưởng cho hắn vài thứ để trang trí bên ngoài lại, dù sao cũng là hoàng hậu, không giống với những người khác.
Tùy ý thăm dò như vậy, hồi lâu phía sau truyền đến âm thanh, ta quay đầu lại, chỉ thấy Trác Văn Tĩnh đã sửa sang y phục ngay ngắn đi ra, hướng ta hành lễ sau đấy đứng đó im lặng.
Ta lắc đầu nhìn hắn, đi đến giá kim bên cạnh cầm lấy chiếc khăn treo phía trên, sau đó kéo hắn đến bên cạnh bàn trang điểm, giúp hắn lau khô tóc.
Trác Văn Tĩnh kinh ngạc nhìn ta, ta nở nụ cười nhìn người trong gương, mặt hắn có chút đỏ lên rồi sau đó hạ mắt xuống.
Đối đãi với người mình thích, ta luôn ôn nhu dịu dàng. Tuy Trác Văn Tĩnh không phải là người ta thích, thế nhưng hắn hiện tại ở trong lòng ta vô cùng có địa vị, ta đương nhiên sẽ không như ngày xưa đối xử lạnh lùng với hắn.
Lúc lau tóc giúp hắn, chúng ta một mực không nói gì, tóc hắn không mềm mại bằng nữ tử, nhưng đây là nam nhân, muốn tóc mềm mại để làm gì, như vậy là tốt rồi.
Thời điểm tóc đã khô hơn phân nửa, ta hài lòng đem khăn để qua một bên.
Lúc này Trác Văn Tĩnh ngẩng đầu nhìn ta, thần sắc yên tĩnh nhưng cũng không còn sự bối rối vừa rồi. Ta nhìn hắn, chậm rãi giơ tay lên vuốt ve vết sẹo trên trán kia.
Mặt của hắn có chút nóng lên, nhưng đôi mắt lại không né tránh, nhìn thẳng ta, sau một hồi hắn nở nụ cười rũ mắt xuống nói: “Không biết Hoàng Thượng đêm khuya tới đây, là có chuyện gì cần làm sao?” Lời này vốn có chút vô lễ, nhưng lời trong miệng hắn nói ra lại mang thêm vài phần ngọt ngào.
Ta thả tay xuống thản nhiên nói: “Ngươi là Hoàng Hậu của trẫm, chẳng lẽ trẫm không được tới sao?”
“Thần không phải ý này, chỉ là bây giờ là thời điểm thị tẩm, Hoàng Thượng…” Trác Văn Tĩnh đứng lên bộ dạng phục tùng rũ mắt nói: “Hoàng Thượng từ trước đến nay không thích thị tẩm nam tử, huống chi là kẻ không có tư sắc như thần.” Lời này không có bất kỳ ý tứ ghen tuông gì, chỉ là nhàn nhạt nói ra sự thật, lại làm cho lòng người khác cảm thấy chua xót.
“Lúc trước là như vậy.” Ta đáp lại: “Hiện tại thích cũng không muộn.”
Lúc này Trác Văn Tĩnh ngẩng đầu nhìn ta, ta liền thò tay khiêu khích lấy chiếc cằm thon nhỏ của hắn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.