Chương 16: Nổi trận lôi đình (1)
Thì Bất Đãi Ngã
24/01/2018
Edit: Ngũ Ngũ
Nói thật khi đến bên ngoài Hình bộ đại lao, lúc vào cửa nhìn thấy lính canh ngục hướng Trác Luân hành lễ, ta còn không phát hiện có chỗ nào không đúng.
Cho đến tận lúc Trác Luân mở miệng nói muốn đến nhà lao giam giữ Tiết Song nhìn xem thì lính canh ngục nhẹ gật đầu. Sau đó hắn duỗi tay trái ra, Trác Luân rất tự nhiên móc từ trong ngực ra một thỏi bạc đặt trong tay lính canh ngục cười nói: “Cầm lấy cho huynh đệ đi uống rượu.” Lúc này ta mới sửng sốt. Nếu không phải tận mắt nhìn thấy, ta thật sự không thể tin được. Trác Luân muốn tiến vào nhà lao lại phải đưa bạc cho người khác…
Trên mặt lính canh ngục kia lập tức vui vẻ, sau đó cung kính với Trác Luân nói: “Ai nha, Trác đại nhân người mỗi lần đến đều khách khí như vậy. Huynh đệ nhận ân tình của ngài, xin mời, xin mời, xin mời đi vào bên trong…”
Ta lặng người nhìn hành động của họ. Sau đó lúc Trác Luân chuẩn bị tiến vào, ta gọi hắn lại nói: “Chờ một chút…”
Tiến lên không thể tin nhìn về phía Trác Luân lại nhìn về lính canh ngục hỏi: “Chúng ta cứ như vậy mà tiến vào?”
“Vậy ngươi còn muốn đi vào như thế nào?” Lính canh ngục đứng bên phải cánh cửa vô cùng không kiên nhẫn mà nói: “Đưa ít bạc như vậy đã cho các ngươi tiến vào, còn ở nơi này ồn ào cái gì, đều đã cầu xin như ăn mày rồi… Còn ngươi nữa, bộ dáng lớn lên đoan chính, như thế nào lại giống như cái đồ nhà quê vậy, chưa từng thấy qua việc đời sao?”
Mở lớn hai mắt, ta là cái đồ nhà quê, ta chưa từng thấy qua việc đời… Lời này vẫn là lần đầu tiên ta nghe thấy đấy, thật là mới mẻ.
Cũng may nhờ có Nguyên Bảo, lần này chuẩn bị xiêm y không dễ làm người khác chú ý đến. Ở chỗ ống tay áo cùng cổ áo đều có thêu hình cửu long, không dễ nhìn ra.
Trác Luân nhìn ta hướng về phía lính canh ngục nói: “Vị tiểu ca này, hắn chính là thân thích ở xa của ta, rất ít khi đến kinh thành. Cho nên chưa hiểu sự đời.”
“Nhìn qua là biết, không như Trác đại nhân minh bạch hiểu lý lẽ.” Lính canh ngục kia cười nói, nhìn về phía ta không kiên nhẫn mà nói: “Còn thất thần cái gì, mau đi vào đi.” Dứt lời phất tay như đuổi ruồi giục chúng ta đi vào.
Ta đứng ở đó nói: “Vị này… Vị tiểu ca này, trẫm… Thực… Thực sự nói rất đúng, ta đích thật là chưa từng thấy qua sự đời. Lần này đi theo Trác ái… Trác đại nhân cũng chỉ là muốn nhìn người phá án. Nhưng… Nhưng mà đây chính là kinh thành, chỗ này là Hình bộ đại lao, chúng ta chỉ đưa ít bạc mà các ngươi đã cho ta vào rồi, không sợ bên trên nếu biết được sẽ quở trách các ngươi hay sao?”
“Ồ, ta nói ngươi là cái đồ nhà quê ngươi còn không vui. Ngươi quản nhiều như vậy để làm gì, nói như thế là lo quốc lo dân à? Còn nói nhảm nhiều như vậy, hơn nữa muốn lo quốc lo dân cũng không tới phiên ngươi đi?” Cái tên xấu xí bên phải mở miệng nói: “Nếu không thì, ngươi có muốn vào không.”
“Ta không phải ý này…”
“Trương ca, được rồi. Nể tình Trác đại nhân đừng chấp nhặt với hắn.” Tên cầm bạc bên trái cười nói: “Trác đại nhân, các ngươi nên đi vào đi. Một lát sẽ có người khác đến, tiểu tử này không chừng còn nói đạo lý lớn tới đâu nữa, huynh đệ chúng ta nói không lại.”
Trác Luân nhẹ gật đầu nhìn ta. Ta mấp máy miệng, hồi lâu cùng ông ta đi vào.
Vừa mới tiến vào, liền nghe được tiếng ồn ào bên trong. Khẽ giương mắt quan sát, nhìn thấy có một tên trưởng ngục ngồi ở giữa, bên cạnh còn có mấy lính canh ngục vây quanh… Còn có phạm nhân đang giam giữ, bọn họ đang chơi đổ xúc xắc, chơi đến cao hứng.
Ở bên cạnh còn có một cái bàn, trên bàn bày đủ các loại sơn trân hải vị.
“… Trác Luân.” Ta trầm mặc kiềm chế cơn tức giận trong lòng, hạ giọng cười nói: “Ngươi nói trẫm không đến sai chỗ chứ, ngươi xác định nơi này là Hình bộ đại lao mà không phải là tửu điếm ở bên ngoài?”
Trác Luân nhìn ta thần sắc phức tạp nhỏ giọng nói: “Hoàng thượng, tại đây… Tại đây đích thực là Hình bộ đại lao.”
“Hình bộ Thượng thư Đổng Thụy, hắn là đệ tử của Tiết Thanh. Năm trẫm đăng cơ thì tiến vào, năm đó thi Điện thí trẫm còn ban tước vị Thám hoa cho hắn.” Ta cười nói: “Hắn thực là cho trẫm thể diện.”
Trác Luân mấp máy môi không trả lời.
Đi đến chỗ trưởng ngục, Trác Luân yên lặng đưa ra một thỏi bạc. Trưởng ngục nói Trác Luân chính là bằng hữu của hắn, những năm này nhờ sự chiếu cố của Trác Luân không ít, những kẻ khác cũng ở một bên phụ họa theo.
Ta cũng đứng ở một bên gật đầu cười. Trách không được Trác Luân nói đến Hình bộ đại lao có thể mở mang kiến thức. Hiện tại ta rốt cuộc cũng minh bạch ở chỗ nào, cái này thật đúng là mở mang tầm mắt.
Đường đường là Tể tướng đương triều, quan nhất phẩm của triều đình. Khi đến cái nhà lao này lại còn phải xem sắc mặt của các lính canh ngục, đút lót bạc cho bọn họ.
Đây chính là non sông đất nước của ta, quan viên tốt đẹp của ta đấy.
“Phạm nhân ở chỗ này, nếu không muốn chịu tội thì đút lót ít bạc là được thả ra ngoài. Có vài tử tù nếu đồng ý đưa hết gia sản, cũng có thể tìm người nghèo khổ thay thế.” Trác Luân lúc đi cùng ta khẽ nói: “Có vài người không muốn ra ngoài thì đưa bạc ra, muốn cái gì thì bên ngoài đều có thể đưa vào, chỉ cần có bạc là được… Nếu không có bạc, thì bị xử oan cũng không thể kêu than… Đương nhiên nếu Tiết Song là bị Hoàng thượng tra ra, thì cũng trốn không thoát được.”
Ta nghe xong nhẹ gật đầu, thấp giọng cười hai tiếng. Đây chính là thiên hạ mà ta thống trị, nơi này chính là kinh thành dưới chân thiên tử, nếu là những địa phương khác… Ta cũng không dám tưởng tượng, toàn bộ quốc gia nếu đều như vậy mà còn không vong quốc chi dân thật đúng là trời xanh không có mắt.
Trác Luân đưa ta đến chỗ của Tiết Song, bên trong rất sạch sẽ. Ngược lại nếu là hỏa hoạn, chỉ xem qua vách tường cũng nhìn ra được thế lửa không lớn, không có khả năng xảy ra tai nạn chết người.
“Hoàng thượng, ở đây an toàn không có gì khác thường.” Trác Luân đáng tin cậy mở cửa ra để cho ta đi vào.
Ta quan sát xung quanh gian ngục đều trống rỗng. Bất quá nếu so sánh qua lại, vẫn là chỗ gian ngục này rất sáng sủa sạch sẽ. Bên trong còn có một cái giường mềm mại, thật sự là một chỗ tốt, có thể gọi là nhã gian rồi.
Ta nhìn nhẹ gật đầu, quay người cười nói với Trác Luân: “Trác Luân, trẫm luôn luôn suy nghĩ, những năm này các án kiện xử lý như thế nào?”
Sắc mặt Trác Luân biến đổi, cẩn thận liếc nhìn ta nói: “Hồi bẩm Hoàng thượng, vi thần đã cố hết sức xử lý.”
Ta mấp máy miệng nhìn bốn phía nói: “Hết sức xử lý? Là cầm bạc hết sức xử lý? Không sao đâu, trẫm không có ý trách ngươi. Trẫm chỉ là muốn hỏi ngươi một chút, Hình bộ của trẫm vẫn luôn là bộ dạng như vậy?”
“Hồi bẩm Hoàng thượng, lúc đầu Hình bộ cũng không phải là như thế này. Chỉ là một năm gần đây mới bắt đầu lười nhác như vậy.”
“Lười nhác? Trác Luân, thời điểm này ngươi không nên dùng nhất chính là hai chữ đó.” Ta nhếch khóe miệng âm thanh lạnh lùng nói: “Ngươi phải nói là bọn họ muốn chết.”
Năm đó nếu ta biết rõ Hình bộ biến thành cái dạng này, cho dù ta sủng ái Tiết Như Ngọc như thế nào cũng sẽ không lăng mạ quốc gia của mình như vậy. Với tư cách là một vị đế vương, ta làm sao có thể ngu ngốc đến trình độ này, ta làm hoàng đế quả thực rất đáng chết.
“Trác Luân, bên cạnh ngươi có người đáng tín nhiệm hay không?” Không đợi Trác Luân mở miệng, ta lại hỏi.
“… Cái này… Vi thần không biết ý của Hoàng thượng là như thế nào?” Trác Luân chần chờ nói.
“Không có ý gì, trẫm uốn đem Hình bộ này thay đổi thì cũng cần có người đến phụ trách. Sau khi hồi cung đưa đến cho trẫm mấy người… Biểu hiện cố tình cũng được, ưa thích chú ý đến thanh danh cũng được, mua danh cầu lợi cũng được, chỉ cần làm quan có chút lương tâm trẫm cũng có thể trước mắt lưu lại sử dụng.” Ta nhàn nhạt mở miệng nói: “Nếu có thể dùng thì sau này tiếp tục dùng, còn không thể thì giết.”
Thân thể Trác Luân cứng đờ, sau đó đứng bên cạnh cúi đầu không nói. Ta nhìn ông ta một cái quay người rời khỏi nói: “Đi thôi, chỗ này cũng không có gì để xem nữa. Nên xem đều đã xem qua rồi, nên biết cũng đã biết, Trác Luân, ngươi… Trẫm nên hảo hảo cám ơn ngươi.”
“Không thể vì Hoàng thượng phân ưu, vi thần tội đáng chết vạn lần.” Trác Luân nói.
Ta cười nói: “Ngươi tội đáng chết vận lần… Nếu như ngươi đáng chết vạn lần vậy thì trẫm nên mang tội gì? Ngũ mã phanh thây?” Dứt lời, không đợi Trác Luân kịp phản ứng, ta liền phất tay áo ly khai.
Trác Luân ở phía sau thở dài, cũng ly khai theo ta.
Lúc gần ra, trưởng ngục đang lúc cao hứng nhìn thấy chúng ta, đứng dậy hướng Trác Luân híp mắt cười nói: “Trác đại nhân, người đã xem xong rồi?”
Trác Luân gật đầu nói: “Xem xong rồi.”
Ta bên cạnh không lên tiếng. Trưởng ngục liếc nhìn ta, ngẩn người nói: “Trác đại nhân, vị công tử này là? Vừa rồi không có nhìn kỹ, thấy lạ vô cùng.” Lính canh ngục bên cạnh hắn nghe xong lời này đều hướng mắt nhìn ta, ánh mắt kia của bọn họ làm cho ta muốn móc mắt họ ra.
Trác Luân giật giật thân thể ngăn cản phía trước ta cười nhạt nói: “Là thân thích ở phương xa.”
Ánh mắt tên trưởng ngục đặt trên người ta. Ta hít một hơi, liếc nhìn Trác Luân nói: “Thời gian không sai biệt lắm, chúng ta đi.”
“Trác đại nhân, vị thân thích này của ngươi tính tình dường như không được tốt.” Trưởng ngục nhìn ta cười nói: “Đến chỗ nào thì phải tuân thủ quy củ chỗ đó, bằng không thì phải chịu thiệt thòi… Hôm nay nể tình Trác đại nhân, huynh đệ ta không so đo với ngươi…”
“Như vậy đi…” Mặt khác lính canh ngục ồn ào nói: “Tiểu huynh đệ, kính lão đại của chúng ta một chén rượu. Việc này sẽ cho qua, bằng không thì…”
“Bằng không thì như thế nào?” Ta nhìn bọn họ cười lạnh nói: “Huynh đệ? Ai là huynh đệ với các ngươi? Ta từ lúc sinh ra đến bây giờ, bên cạnh rất nhiều huynh đệ, nhưng không có loại người như các ngươi.”
Trưởng ngục nhìn ta sửng sốt, cười ha ha nói: “Cho nên ta mới nói tiểu huynh đệ này ngươi không hiểu quy củ.” Người xung quanh đều hùa theo cười lên.
“Trưởng ngục…” Trong tiếng cười vang, sắc mặt Trác Luân trầm xuống. Định nói tiếp thì trưởng ngục phất phất tay đánh ợ một tiếng nói: “Trác đại nhân, ta biết rõ, nếu hôm nay chúng ta gây tức giận cho ngươi cũng không được. Ngươi yên tâm, về điểm ấy huynh đệ ta vẫn có chừng có mực. Bất quá có câu nói hôm nay tại đây, sau này nếu tiểu huynh đệ có rơi vào tay chúng ta, ngươi cũng đừng trách chúng ta không khách khí.”
Dứt lời cười lạnh nhìn ta. Ta cũng hướng hắn hạ nụ cười, hai tay siết chặt một chỗ, hít sâu một hơi liền phất tay áo rời đi.
Sau khi ra khỏi đại lao, ta nhìn Trác Luân nói: “Thời gian không sai biệt lắm, đi Hình bộ.”
Trác Luân cúi đầu đáp lời.
Lúc đến Hình bộ, ra hiệu cho Vương Hưng cùng Nguyên Bảo đã mang theo cấm vệ quân đến Hình bộ vây lại. Mấy người nhìn thấy ta bước lên phía trước hành lễ. Ta quan sát bốn phía, ngoại trừ nha môn của Hình bộ, nơi đây còn có Binh bộ Thị Lang Lữ Trung, nhưng vẫn không nhìn thấy Hình bộ Thị Lang Đổng Thụy.
Ta nhìn Nguyên Bảo, hắn đi đến trước mặt ta thấp giọng nói: “Hoàng thượng, Đổng đại nhân giờ này còn say rượu chưa có tỉnh lại. Nô tài đã sai người đưa canh giải rượu cho hắn.”
“Say rượu?” Ta sửng sốt, âm thanh lạnh lùng hỏi: “Say ở đâu?”
“Say tại trên đại đường Hình bộ.” Nguyên Bảo nói.
Ta nghe xong cười ra tiếng, lắc đầu đi đến đại đường Hình bộ. Căn cứ pháp lệnh triều đình, nếu uống rượu trên đại đường là tội đáng chết vạn lần. Đổng Thụy hắn không hỗ danh là Hình bộ Thượng Thư, hiểu pháp mà cố tình phạm pháp, lại làm một cách quang minh chính đại như vậy.
Ngồi trên đại đường Hình bộ, ta nhìn Lữ Trung. Lữ Trung là biểu ca của Tiết Như Ngọc, hai người là quan hệ di biểu*, vô cùng thân thiết.
*Di biểu: vợ lẽ, tức là chị em bạn dì.
Ta nhìn Lữ Trung nhẹ gật đầu, thần sắc của hắn hoảng hốt cúi đầu xuống. Đoán chừng thật sự không ngờ hôm nay ta lại có hứng thú tới nơi này.
Ta không nói gì, những người khác cũng không dám động. Ai cũng biết ta nổi giận lên là không nể mặt ai đấy.
Nơi đây ngập tràn mùi rượu, trên mặt đất còn có chút thức ăn cùng một bầu rượu và chén rượu. Ta nhìn mấp máy miệng. Đúng lúc này Đổng Thụy chạy đến đại đường, trên mặt đều là mồ hôi. Chẳng qua là ánh mắt còn say lờ đờ mông lung, cả khuôn mặt đỏ bừng, thì thầm trong miệng: “Lớn mật, ngươi là người ở phương nào lại dám ngồi ở trên vị trí của bổn quan, ngươi xuống cho ta…”
“Làm càn, Hoàng thượng ở trước mặt há lại cho ngươi hung hăng càn quấy như vậy.” Nguyên Bảo tiến lên âm thanh lạnh lùng nói. Tả hữu cấm vệ quân đánh hắn quỳ trên đại đường.
Đổng Thụy đau đớn kêu lên một tiếng lại bị cấm vệ quân đá té trên mặt đất, hắn chỉa vào người của ta nói: “Ta nói cho các ngươi biết, ta chính là Hình bộ Thượng Thư. Sư phụ của ta chính là chính là Thái sư đương triều, các ngươi dám đối xử với ta như vậy…”
“Câm miệng…” Lữ Trung tiến lên giận dữ nói: “Hoàng thượng ở trước mặt há lại cho ngươi làm càn như vậy.”
“Cứ để cho hắn nói.” Ta liếc nhìn Lữ Trung thản nhiên nói: “Lữ ái khanh, nếu ngươi muốn nghe thì thành thật đứng ở một bên. Còn nếu không muốn nghe, trẫm cho người đưa ngươi ra phía sau nghỉ ngơi. Nhưng mà đừng có quấy rầy đến Đổng ái khanh đang nói, trẫm hôm nay rất muốn nghe thử Đổng ái khanh muốn nói cái gì.”
“Cái này… Hoàng thượng, người này đã say, lời trong miệng chính là cuồng ngôn, thỉnh…”
“Đã đủ rồi.” Ta vỗ xuống bàn nhìn Lữ Trung cười lạnh nói: “Lữ Trung, lời nói của trẫm vừa rồi ngươi không nghe rõ sao? Muốn trẫm nói lại lần nữa?”
Lữ Trung sửng sốt, yên lặng đứng một bên.
Ta cười lạnh một tiếng nhìn về phía Đổng Thụy nói: “Đổng ái khanh, có chuyện từ từ nói. Chúng ta có rất nhiều thời gian.”
Đổng Thụy lảo đảo từ mặt đất đứng lên, híp đôi mắt nhỏ nhìn ta. Sau một hồi nở nụ cười nói: “Tiểu mỹ nhân, ngươi lớn lên thật xinh đẹp, ngươi muốn ta nói cái gì?”
Ta liếc nhìn hắn, muốn đem miệng hắn bịt lại. Ta nhếch khóe miệng thản nhiên nói: “Cứ để cho hắn nói tiếp, các ngươi cũng có thể nghe một chút. Trẫm cũng muốn nhìn xem chính mình ở trong mắt quan viên là cái dạng gì.”
Đổng Thụy bước lảo đảo đến trước mặt ta, ghé sát trên bàn cười nói: “Tiểu mỹ nhân, ngươi lớn lên có điểm giống hoàng đế. Thế nhưng ngươi không thể xưng trẫm với ta nha, sẽ mất đầu đấy.”
“Vậy sao?” Ta nói: “Đổng ái khanh cũng sợ mất đầu a. Rượu này ngươi uống trên đại đường, không sợ trẫm trị tội ngươi?”
“Sợ… Ta sợ cái gì? Sư phụ của ta đường đường là Thái sư, ngay cả cái lão già Trác Luân kia cũng phải nhún nhường ba phần, ai dám làm gì ta.” Đổng Thụy cười khua tay nói: “Tiểu mỹ nhân, ta đã nói với ngươi, có người không biết hoàng đế là ai nhưng lại không thể không biết đến Thái sư… Không sao hết, hoàng đế thì tính là gì, ở cái Hình bộ này ta mới chính là hoàng đế…”
Ta nở nụ cười nói: “Ngươi nói rất đúng, hoàng đế thì tính là gì. Bất quá trẫm hỏi ngươi, ngươi thân là Hình bộ Thượng thư, có biết hậu quả uống rượu công khai phải chịu tội gì hay không?”
“Hậu quả? Hậu quả cái gì? Ta hôm nay đừng nói ở chỗ này uống rượu, bây giờ ta đem chỗ này phá bỏ cũng không ai dám làm gì ta.” Đổng Thụy nói xong cười ngây ngốc, thò tay sờ gò má của ta nói: “Tiểu mỹ nhân, ngươi đừng nói nữa. Bộ dạng ngươi như vậy rất giống hoàng đế, thế nhưng mà hoàng đế sao có thể ở nơi này. Hắn ngồi ở trong hoàng cung, cái gì cũng không biết. Ta nói đông hắn không biết có tây, ta nói ai là phạm nhân hắn cũng không biết là ai… Thật ngu ngốc a. Tiểu mỹ nhân, không bằng ngươi đi theo ta đi, ta đảm bảo đời này của ngươi được sống trong sung sướng… Ai nha, ngươi… Ngươi dám động thủ đánh ta?”
“Trẫm chẳng những đánh ngươi, hơn nữa còn sẽ giết ngươi.” Ta đứng lên tát hắn một bạt tay, đẩy hắn té trên mặt đất nói: “Người đâu, đem Lữ Trung cùng Đổng Thụy giải vào đại lao, cấm vệ quân nghiêm khắc canh giữ, Nguyên Bảo dẫn theo người tiến đến Đổng gia tra xét. Các ngươi đều nghe rõ cho ta, chuyện hôm nay tại Hình đường nếu có nửa câu để lộ, trẫm sẽ lấy đầu của các ngươi.”
Xung quanh vội đáp lời, Lữ Trung quỳ xuống cầu tình.
Ta nhìn Trác Luân nói: “Trác Luân, việc này giao cho ngươi cùng Vương Hưng giám sát. Ngoại trừ người bên ngoài Hình bộ, toàn bộ lính canh cùng trưởng ngục ở bên trong Hình bộ đều bắt giữ hết. Trong lúc giam giữ, nếu ai dám âm thầm to nhỏ đều vả miệng hết cho trẫm, vả đến khi họ dừng lại. Người bị giam giữ trừ khi có chỉ thị của trẫm, bằng không ai cũng không thể gặp, nghe rõ chưa?”
“Vi thần đã rõ.” Trác Luân cùng Vương Hưng hành lễ nói.
“Trẫm lặp lại lần nữa, nếu có ai tiếp xúc với bọn họ, đừng trách trẫm không lưu tình…”
Nói xong, ta nhìn Lữ Trung cùng Đổng Thụy còn chưa tỉnh táo lại, phất tay áo rời đi.
Sau khi trở lại hoàng cung, ta liền đi thẳng đến Giao Thái điện. Sau đó lệnh mọi người trong điện đuổi đi hết. Ta đem đồ vật bên trong ném vỡ hết, những đồ đạc ném được đều bị đập phá. Thế nhưng cho dù như vậy, lửa giận trong lòng ta không dập tắt được mà ngược lại còn bùng lên. Giờ phút này trong đầu ta chỉ còn một ý niệm, những người kia đều đáng chết, hết thảy đều đáng chết.
Trác Văn Tĩnh đứng im lặng ở đó nhìn ta, một câu cũng chưa nói.
Nói thật khi đến bên ngoài Hình bộ đại lao, lúc vào cửa nhìn thấy lính canh ngục hướng Trác Luân hành lễ, ta còn không phát hiện có chỗ nào không đúng.
Cho đến tận lúc Trác Luân mở miệng nói muốn đến nhà lao giam giữ Tiết Song nhìn xem thì lính canh ngục nhẹ gật đầu. Sau đó hắn duỗi tay trái ra, Trác Luân rất tự nhiên móc từ trong ngực ra một thỏi bạc đặt trong tay lính canh ngục cười nói: “Cầm lấy cho huynh đệ đi uống rượu.” Lúc này ta mới sửng sốt. Nếu không phải tận mắt nhìn thấy, ta thật sự không thể tin được. Trác Luân muốn tiến vào nhà lao lại phải đưa bạc cho người khác…
Trên mặt lính canh ngục kia lập tức vui vẻ, sau đó cung kính với Trác Luân nói: “Ai nha, Trác đại nhân người mỗi lần đến đều khách khí như vậy. Huynh đệ nhận ân tình của ngài, xin mời, xin mời, xin mời đi vào bên trong…”
Ta lặng người nhìn hành động của họ. Sau đó lúc Trác Luân chuẩn bị tiến vào, ta gọi hắn lại nói: “Chờ một chút…”
Tiến lên không thể tin nhìn về phía Trác Luân lại nhìn về lính canh ngục hỏi: “Chúng ta cứ như vậy mà tiến vào?”
“Vậy ngươi còn muốn đi vào như thế nào?” Lính canh ngục đứng bên phải cánh cửa vô cùng không kiên nhẫn mà nói: “Đưa ít bạc như vậy đã cho các ngươi tiến vào, còn ở nơi này ồn ào cái gì, đều đã cầu xin như ăn mày rồi… Còn ngươi nữa, bộ dáng lớn lên đoan chính, như thế nào lại giống như cái đồ nhà quê vậy, chưa từng thấy qua việc đời sao?”
Mở lớn hai mắt, ta là cái đồ nhà quê, ta chưa từng thấy qua việc đời… Lời này vẫn là lần đầu tiên ta nghe thấy đấy, thật là mới mẻ.
Cũng may nhờ có Nguyên Bảo, lần này chuẩn bị xiêm y không dễ làm người khác chú ý đến. Ở chỗ ống tay áo cùng cổ áo đều có thêu hình cửu long, không dễ nhìn ra.
Trác Luân nhìn ta hướng về phía lính canh ngục nói: “Vị tiểu ca này, hắn chính là thân thích ở xa của ta, rất ít khi đến kinh thành. Cho nên chưa hiểu sự đời.”
“Nhìn qua là biết, không như Trác đại nhân minh bạch hiểu lý lẽ.” Lính canh ngục kia cười nói, nhìn về phía ta không kiên nhẫn mà nói: “Còn thất thần cái gì, mau đi vào đi.” Dứt lời phất tay như đuổi ruồi giục chúng ta đi vào.
Ta đứng ở đó nói: “Vị này… Vị tiểu ca này, trẫm… Thực… Thực sự nói rất đúng, ta đích thật là chưa từng thấy qua sự đời. Lần này đi theo Trác ái… Trác đại nhân cũng chỉ là muốn nhìn người phá án. Nhưng… Nhưng mà đây chính là kinh thành, chỗ này là Hình bộ đại lao, chúng ta chỉ đưa ít bạc mà các ngươi đã cho ta vào rồi, không sợ bên trên nếu biết được sẽ quở trách các ngươi hay sao?”
“Ồ, ta nói ngươi là cái đồ nhà quê ngươi còn không vui. Ngươi quản nhiều như vậy để làm gì, nói như thế là lo quốc lo dân à? Còn nói nhảm nhiều như vậy, hơn nữa muốn lo quốc lo dân cũng không tới phiên ngươi đi?” Cái tên xấu xí bên phải mở miệng nói: “Nếu không thì, ngươi có muốn vào không.”
“Ta không phải ý này…”
“Trương ca, được rồi. Nể tình Trác đại nhân đừng chấp nhặt với hắn.” Tên cầm bạc bên trái cười nói: “Trác đại nhân, các ngươi nên đi vào đi. Một lát sẽ có người khác đến, tiểu tử này không chừng còn nói đạo lý lớn tới đâu nữa, huynh đệ chúng ta nói không lại.”
Trác Luân nhẹ gật đầu nhìn ta. Ta mấp máy miệng, hồi lâu cùng ông ta đi vào.
Vừa mới tiến vào, liền nghe được tiếng ồn ào bên trong. Khẽ giương mắt quan sát, nhìn thấy có một tên trưởng ngục ngồi ở giữa, bên cạnh còn có mấy lính canh ngục vây quanh… Còn có phạm nhân đang giam giữ, bọn họ đang chơi đổ xúc xắc, chơi đến cao hứng.
Ở bên cạnh còn có một cái bàn, trên bàn bày đủ các loại sơn trân hải vị.
“… Trác Luân.” Ta trầm mặc kiềm chế cơn tức giận trong lòng, hạ giọng cười nói: “Ngươi nói trẫm không đến sai chỗ chứ, ngươi xác định nơi này là Hình bộ đại lao mà không phải là tửu điếm ở bên ngoài?”
Trác Luân nhìn ta thần sắc phức tạp nhỏ giọng nói: “Hoàng thượng, tại đây… Tại đây đích thực là Hình bộ đại lao.”
“Hình bộ Thượng thư Đổng Thụy, hắn là đệ tử của Tiết Thanh. Năm trẫm đăng cơ thì tiến vào, năm đó thi Điện thí trẫm còn ban tước vị Thám hoa cho hắn.” Ta cười nói: “Hắn thực là cho trẫm thể diện.”
Trác Luân mấp máy môi không trả lời.
Đi đến chỗ trưởng ngục, Trác Luân yên lặng đưa ra một thỏi bạc. Trưởng ngục nói Trác Luân chính là bằng hữu của hắn, những năm này nhờ sự chiếu cố của Trác Luân không ít, những kẻ khác cũng ở một bên phụ họa theo.
Ta cũng đứng ở một bên gật đầu cười. Trách không được Trác Luân nói đến Hình bộ đại lao có thể mở mang kiến thức. Hiện tại ta rốt cuộc cũng minh bạch ở chỗ nào, cái này thật đúng là mở mang tầm mắt.
Đường đường là Tể tướng đương triều, quan nhất phẩm của triều đình. Khi đến cái nhà lao này lại còn phải xem sắc mặt của các lính canh ngục, đút lót bạc cho bọn họ.
Đây chính là non sông đất nước của ta, quan viên tốt đẹp của ta đấy.
“Phạm nhân ở chỗ này, nếu không muốn chịu tội thì đút lót ít bạc là được thả ra ngoài. Có vài tử tù nếu đồng ý đưa hết gia sản, cũng có thể tìm người nghèo khổ thay thế.” Trác Luân lúc đi cùng ta khẽ nói: “Có vài người không muốn ra ngoài thì đưa bạc ra, muốn cái gì thì bên ngoài đều có thể đưa vào, chỉ cần có bạc là được… Nếu không có bạc, thì bị xử oan cũng không thể kêu than… Đương nhiên nếu Tiết Song là bị Hoàng thượng tra ra, thì cũng trốn không thoát được.”
Ta nghe xong nhẹ gật đầu, thấp giọng cười hai tiếng. Đây chính là thiên hạ mà ta thống trị, nơi này chính là kinh thành dưới chân thiên tử, nếu là những địa phương khác… Ta cũng không dám tưởng tượng, toàn bộ quốc gia nếu đều như vậy mà còn không vong quốc chi dân thật đúng là trời xanh không có mắt.
Trác Luân đưa ta đến chỗ của Tiết Song, bên trong rất sạch sẽ. Ngược lại nếu là hỏa hoạn, chỉ xem qua vách tường cũng nhìn ra được thế lửa không lớn, không có khả năng xảy ra tai nạn chết người.
“Hoàng thượng, ở đây an toàn không có gì khác thường.” Trác Luân đáng tin cậy mở cửa ra để cho ta đi vào.
Ta quan sát xung quanh gian ngục đều trống rỗng. Bất quá nếu so sánh qua lại, vẫn là chỗ gian ngục này rất sáng sủa sạch sẽ. Bên trong còn có một cái giường mềm mại, thật sự là một chỗ tốt, có thể gọi là nhã gian rồi.
Ta nhìn nhẹ gật đầu, quay người cười nói với Trác Luân: “Trác Luân, trẫm luôn luôn suy nghĩ, những năm này các án kiện xử lý như thế nào?”
Sắc mặt Trác Luân biến đổi, cẩn thận liếc nhìn ta nói: “Hồi bẩm Hoàng thượng, vi thần đã cố hết sức xử lý.”
Ta mấp máy miệng nhìn bốn phía nói: “Hết sức xử lý? Là cầm bạc hết sức xử lý? Không sao đâu, trẫm không có ý trách ngươi. Trẫm chỉ là muốn hỏi ngươi một chút, Hình bộ của trẫm vẫn luôn là bộ dạng như vậy?”
“Hồi bẩm Hoàng thượng, lúc đầu Hình bộ cũng không phải là như thế này. Chỉ là một năm gần đây mới bắt đầu lười nhác như vậy.”
“Lười nhác? Trác Luân, thời điểm này ngươi không nên dùng nhất chính là hai chữ đó.” Ta nhếch khóe miệng âm thanh lạnh lùng nói: “Ngươi phải nói là bọn họ muốn chết.”
Năm đó nếu ta biết rõ Hình bộ biến thành cái dạng này, cho dù ta sủng ái Tiết Như Ngọc như thế nào cũng sẽ không lăng mạ quốc gia của mình như vậy. Với tư cách là một vị đế vương, ta làm sao có thể ngu ngốc đến trình độ này, ta làm hoàng đế quả thực rất đáng chết.
“Trác Luân, bên cạnh ngươi có người đáng tín nhiệm hay không?” Không đợi Trác Luân mở miệng, ta lại hỏi.
“… Cái này… Vi thần không biết ý của Hoàng thượng là như thế nào?” Trác Luân chần chờ nói.
“Không có ý gì, trẫm uốn đem Hình bộ này thay đổi thì cũng cần có người đến phụ trách. Sau khi hồi cung đưa đến cho trẫm mấy người… Biểu hiện cố tình cũng được, ưa thích chú ý đến thanh danh cũng được, mua danh cầu lợi cũng được, chỉ cần làm quan có chút lương tâm trẫm cũng có thể trước mắt lưu lại sử dụng.” Ta nhàn nhạt mở miệng nói: “Nếu có thể dùng thì sau này tiếp tục dùng, còn không thể thì giết.”
Thân thể Trác Luân cứng đờ, sau đó đứng bên cạnh cúi đầu không nói. Ta nhìn ông ta một cái quay người rời khỏi nói: “Đi thôi, chỗ này cũng không có gì để xem nữa. Nên xem đều đã xem qua rồi, nên biết cũng đã biết, Trác Luân, ngươi… Trẫm nên hảo hảo cám ơn ngươi.”
“Không thể vì Hoàng thượng phân ưu, vi thần tội đáng chết vạn lần.” Trác Luân nói.
Ta cười nói: “Ngươi tội đáng chết vận lần… Nếu như ngươi đáng chết vạn lần vậy thì trẫm nên mang tội gì? Ngũ mã phanh thây?” Dứt lời, không đợi Trác Luân kịp phản ứng, ta liền phất tay áo ly khai.
Trác Luân ở phía sau thở dài, cũng ly khai theo ta.
Lúc gần ra, trưởng ngục đang lúc cao hứng nhìn thấy chúng ta, đứng dậy hướng Trác Luân híp mắt cười nói: “Trác đại nhân, người đã xem xong rồi?”
Trác Luân gật đầu nói: “Xem xong rồi.”
Ta bên cạnh không lên tiếng. Trưởng ngục liếc nhìn ta, ngẩn người nói: “Trác đại nhân, vị công tử này là? Vừa rồi không có nhìn kỹ, thấy lạ vô cùng.” Lính canh ngục bên cạnh hắn nghe xong lời này đều hướng mắt nhìn ta, ánh mắt kia của bọn họ làm cho ta muốn móc mắt họ ra.
Trác Luân giật giật thân thể ngăn cản phía trước ta cười nhạt nói: “Là thân thích ở phương xa.”
Ánh mắt tên trưởng ngục đặt trên người ta. Ta hít một hơi, liếc nhìn Trác Luân nói: “Thời gian không sai biệt lắm, chúng ta đi.”
“Trác đại nhân, vị thân thích này của ngươi tính tình dường như không được tốt.” Trưởng ngục nhìn ta cười nói: “Đến chỗ nào thì phải tuân thủ quy củ chỗ đó, bằng không thì phải chịu thiệt thòi… Hôm nay nể tình Trác đại nhân, huynh đệ ta không so đo với ngươi…”
“Như vậy đi…” Mặt khác lính canh ngục ồn ào nói: “Tiểu huynh đệ, kính lão đại của chúng ta một chén rượu. Việc này sẽ cho qua, bằng không thì…”
“Bằng không thì như thế nào?” Ta nhìn bọn họ cười lạnh nói: “Huynh đệ? Ai là huynh đệ với các ngươi? Ta từ lúc sinh ra đến bây giờ, bên cạnh rất nhiều huynh đệ, nhưng không có loại người như các ngươi.”
Trưởng ngục nhìn ta sửng sốt, cười ha ha nói: “Cho nên ta mới nói tiểu huynh đệ này ngươi không hiểu quy củ.” Người xung quanh đều hùa theo cười lên.
“Trưởng ngục…” Trong tiếng cười vang, sắc mặt Trác Luân trầm xuống. Định nói tiếp thì trưởng ngục phất phất tay đánh ợ một tiếng nói: “Trác đại nhân, ta biết rõ, nếu hôm nay chúng ta gây tức giận cho ngươi cũng không được. Ngươi yên tâm, về điểm ấy huynh đệ ta vẫn có chừng có mực. Bất quá có câu nói hôm nay tại đây, sau này nếu tiểu huynh đệ có rơi vào tay chúng ta, ngươi cũng đừng trách chúng ta không khách khí.”
Dứt lời cười lạnh nhìn ta. Ta cũng hướng hắn hạ nụ cười, hai tay siết chặt một chỗ, hít sâu một hơi liền phất tay áo rời đi.
Sau khi ra khỏi đại lao, ta nhìn Trác Luân nói: “Thời gian không sai biệt lắm, đi Hình bộ.”
Trác Luân cúi đầu đáp lời.
Lúc đến Hình bộ, ra hiệu cho Vương Hưng cùng Nguyên Bảo đã mang theo cấm vệ quân đến Hình bộ vây lại. Mấy người nhìn thấy ta bước lên phía trước hành lễ. Ta quan sát bốn phía, ngoại trừ nha môn của Hình bộ, nơi đây còn có Binh bộ Thị Lang Lữ Trung, nhưng vẫn không nhìn thấy Hình bộ Thị Lang Đổng Thụy.
Ta nhìn Nguyên Bảo, hắn đi đến trước mặt ta thấp giọng nói: “Hoàng thượng, Đổng đại nhân giờ này còn say rượu chưa có tỉnh lại. Nô tài đã sai người đưa canh giải rượu cho hắn.”
“Say rượu?” Ta sửng sốt, âm thanh lạnh lùng hỏi: “Say ở đâu?”
“Say tại trên đại đường Hình bộ.” Nguyên Bảo nói.
Ta nghe xong cười ra tiếng, lắc đầu đi đến đại đường Hình bộ. Căn cứ pháp lệnh triều đình, nếu uống rượu trên đại đường là tội đáng chết vạn lần. Đổng Thụy hắn không hỗ danh là Hình bộ Thượng Thư, hiểu pháp mà cố tình phạm pháp, lại làm một cách quang minh chính đại như vậy.
Ngồi trên đại đường Hình bộ, ta nhìn Lữ Trung. Lữ Trung là biểu ca của Tiết Như Ngọc, hai người là quan hệ di biểu*, vô cùng thân thiết.
*Di biểu: vợ lẽ, tức là chị em bạn dì.
Ta nhìn Lữ Trung nhẹ gật đầu, thần sắc của hắn hoảng hốt cúi đầu xuống. Đoán chừng thật sự không ngờ hôm nay ta lại có hứng thú tới nơi này.
Ta không nói gì, những người khác cũng không dám động. Ai cũng biết ta nổi giận lên là không nể mặt ai đấy.
Nơi đây ngập tràn mùi rượu, trên mặt đất còn có chút thức ăn cùng một bầu rượu và chén rượu. Ta nhìn mấp máy miệng. Đúng lúc này Đổng Thụy chạy đến đại đường, trên mặt đều là mồ hôi. Chẳng qua là ánh mắt còn say lờ đờ mông lung, cả khuôn mặt đỏ bừng, thì thầm trong miệng: “Lớn mật, ngươi là người ở phương nào lại dám ngồi ở trên vị trí của bổn quan, ngươi xuống cho ta…”
“Làm càn, Hoàng thượng ở trước mặt há lại cho ngươi hung hăng càn quấy như vậy.” Nguyên Bảo tiến lên âm thanh lạnh lùng nói. Tả hữu cấm vệ quân đánh hắn quỳ trên đại đường.
Đổng Thụy đau đớn kêu lên một tiếng lại bị cấm vệ quân đá té trên mặt đất, hắn chỉa vào người của ta nói: “Ta nói cho các ngươi biết, ta chính là Hình bộ Thượng Thư. Sư phụ của ta chính là chính là Thái sư đương triều, các ngươi dám đối xử với ta như vậy…”
“Câm miệng…” Lữ Trung tiến lên giận dữ nói: “Hoàng thượng ở trước mặt há lại cho ngươi làm càn như vậy.”
“Cứ để cho hắn nói.” Ta liếc nhìn Lữ Trung thản nhiên nói: “Lữ ái khanh, nếu ngươi muốn nghe thì thành thật đứng ở một bên. Còn nếu không muốn nghe, trẫm cho người đưa ngươi ra phía sau nghỉ ngơi. Nhưng mà đừng có quấy rầy đến Đổng ái khanh đang nói, trẫm hôm nay rất muốn nghe thử Đổng ái khanh muốn nói cái gì.”
“Cái này… Hoàng thượng, người này đã say, lời trong miệng chính là cuồng ngôn, thỉnh…”
“Đã đủ rồi.” Ta vỗ xuống bàn nhìn Lữ Trung cười lạnh nói: “Lữ Trung, lời nói của trẫm vừa rồi ngươi không nghe rõ sao? Muốn trẫm nói lại lần nữa?”
Lữ Trung sửng sốt, yên lặng đứng một bên.
Ta cười lạnh một tiếng nhìn về phía Đổng Thụy nói: “Đổng ái khanh, có chuyện từ từ nói. Chúng ta có rất nhiều thời gian.”
Đổng Thụy lảo đảo từ mặt đất đứng lên, híp đôi mắt nhỏ nhìn ta. Sau một hồi nở nụ cười nói: “Tiểu mỹ nhân, ngươi lớn lên thật xinh đẹp, ngươi muốn ta nói cái gì?”
Ta liếc nhìn hắn, muốn đem miệng hắn bịt lại. Ta nhếch khóe miệng thản nhiên nói: “Cứ để cho hắn nói tiếp, các ngươi cũng có thể nghe một chút. Trẫm cũng muốn nhìn xem chính mình ở trong mắt quan viên là cái dạng gì.”
Đổng Thụy bước lảo đảo đến trước mặt ta, ghé sát trên bàn cười nói: “Tiểu mỹ nhân, ngươi lớn lên có điểm giống hoàng đế. Thế nhưng ngươi không thể xưng trẫm với ta nha, sẽ mất đầu đấy.”
“Vậy sao?” Ta nói: “Đổng ái khanh cũng sợ mất đầu a. Rượu này ngươi uống trên đại đường, không sợ trẫm trị tội ngươi?”
“Sợ… Ta sợ cái gì? Sư phụ của ta đường đường là Thái sư, ngay cả cái lão già Trác Luân kia cũng phải nhún nhường ba phần, ai dám làm gì ta.” Đổng Thụy cười khua tay nói: “Tiểu mỹ nhân, ta đã nói với ngươi, có người không biết hoàng đế là ai nhưng lại không thể không biết đến Thái sư… Không sao hết, hoàng đế thì tính là gì, ở cái Hình bộ này ta mới chính là hoàng đế…”
Ta nở nụ cười nói: “Ngươi nói rất đúng, hoàng đế thì tính là gì. Bất quá trẫm hỏi ngươi, ngươi thân là Hình bộ Thượng thư, có biết hậu quả uống rượu công khai phải chịu tội gì hay không?”
“Hậu quả? Hậu quả cái gì? Ta hôm nay đừng nói ở chỗ này uống rượu, bây giờ ta đem chỗ này phá bỏ cũng không ai dám làm gì ta.” Đổng Thụy nói xong cười ngây ngốc, thò tay sờ gò má của ta nói: “Tiểu mỹ nhân, ngươi đừng nói nữa. Bộ dạng ngươi như vậy rất giống hoàng đế, thế nhưng mà hoàng đế sao có thể ở nơi này. Hắn ngồi ở trong hoàng cung, cái gì cũng không biết. Ta nói đông hắn không biết có tây, ta nói ai là phạm nhân hắn cũng không biết là ai… Thật ngu ngốc a. Tiểu mỹ nhân, không bằng ngươi đi theo ta đi, ta đảm bảo đời này của ngươi được sống trong sung sướng… Ai nha, ngươi… Ngươi dám động thủ đánh ta?”
“Trẫm chẳng những đánh ngươi, hơn nữa còn sẽ giết ngươi.” Ta đứng lên tát hắn một bạt tay, đẩy hắn té trên mặt đất nói: “Người đâu, đem Lữ Trung cùng Đổng Thụy giải vào đại lao, cấm vệ quân nghiêm khắc canh giữ, Nguyên Bảo dẫn theo người tiến đến Đổng gia tra xét. Các ngươi đều nghe rõ cho ta, chuyện hôm nay tại Hình đường nếu có nửa câu để lộ, trẫm sẽ lấy đầu của các ngươi.”
Xung quanh vội đáp lời, Lữ Trung quỳ xuống cầu tình.
Ta nhìn Trác Luân nói: “Trác Luân, việc này giao cho ngươi cùng Vương Hưng giám sát. Ngoại trừ người bên ngoài Hình bộ, toàn bộ lính canh cùng trưởng ngục ở bên trong Hình bộ đều bắt giữ hết. Trong lúc giam giữ, nếu ai dám âm thầm to nhỏ đều vả miệng hết cho trẫm, vả đến khi họ dừng lại. Người bị giam giữ trừ khi có chỉ thị của trẫm, bằng không ai cũng không thể gặp, nghe rõ chưa?”
“Vi thần đã rõ.” Trác Luân cùng Vương Hưng hành lễ nói.
“Trẫm lặp lại lần nữa, nếu có ai tiếp xúc với bọn họ, đừng trách trẫm không lưu tình…”
Nói xong, ta nhìn Lữ Trung cùng Đổng Thụy còn chưa tỉnh táo lại, phất tay áo rời đi.
Sau khi trở lại hoàng cung, ta liền đi thẳng đến Giao Thái điện. Sau đó lệnh mọi người trong điện đuổi đi hết. Ta đem đồ vật bên trong ném vỡ hết, những đồ đạc ném được đều bị đập phá. Thế nhưng cho dù như vậy, lửa giận trong lòng ta không dập tắt được mà ngược lại còn bùng lên. Giờ phút này trong đầu ta chỉ còn một ý niệm, những người kia đều đáng chết, hết thảy đều đáng chết.
Trác Văn Tĩnh đứng im lặng ở đó nhìn ta, một câu cũng chưa nói.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.