Trọng Sinh Chi Bia Đỡ Đạn Thụ Ngạo Giang Hồ
Chương 19
Vũ Điền Quân
27/09/2020
Từ cửa sổ, Phó Kinh Hồng nhảy xuống, chân vừa chạm đất, nhất thời, liền cảm thấy vòng eo bủn rủn một trận.
Y đưa tay khẽ xoa vòng eo của mình một cái, rồi thở dài.
Quả nhiên là không thể nhìn mặt mà bắt hình dong a. Thoạt nhìn, Mộ Dung Thương bệnh tật như vậy mà, vật nhỏ kia, cư nhiên …
Đều đã bị dằn vặt từ nãy đến giờ, tuy rằng, y không biết bây giờ là giờ nào. Thế nhưng, nhìn sắc trời cũng đã bắt đầu có chút sáng ửng lên.
Cư nhiên, Mộ Dung Thương đã dằn vặt y hầu như hết cả một buổi tối rồi đi.
Thoạt nhìn sơ qua, thể lực này của Mộ Dung Thương vốn không thua kém gì nhị sư đệ đi, thậm chí phải nên nói là làm mạnh hơn không ít a.
Nhớ tới nhị sư đệ, trong đầu của Phó Kinh Hồng, lại thoáng hiện ra, ánh mắt ngày ấy của Lãnh Tề Hiên.
Ánh mắt có chút không thể tin nổi, lại lẫn lộn cảm xúc hỗn loạn phức tạp không tên.
Phó Kinh Hồng lại thở dài một hơi.
Hiện tại, không biết nhị sư đệ của y đã ra sao rồi đây…
Phó Kinh Hồng nhấc chân đi được hai bước, thì liền cảm nhận được ở giữa hai bắp đùi dính dấp đầy mồ hôi chảy ra chất lỏng sền sệt, nhất thời, cả người của y đều cứng đờ.
Y nhíu nhíu mày, có chút buồn phiền.
Hiện tại, y cũng không biết Ôn Như Ngọc đã trở lại chưa…
Có lẽ là đã trở về rồi đi, dù cho Mộ Dung Vũ có nhiệt tình đến đâu cũng không thể trong chỉ trong một đêm liền bắt được Ôn Như Ngọc, mà vốn có là nữ nhi trong giang hồ vốn phóng khoáng đến đâu, cũng không thể sỗ sàng đến mức tự chủ động quá mức mà đính ước cả một đêm …
Vì lẽ đó, bây giờ đã quá nửa đêm, chắc hẳn là Ôn Như Ngọc đã trở về rồi đi.
Mà, bộ dáng này lúc này của y mà trở lại…
Không chừng sẽ khiến cho Ôn Như Ngọc suy diễn ra cái gì bậy bạ đây.
Nhưng mà, nếu như sau khi Ôn Như Ngọc trở về, hẳn là đã trực tiếp trở về phòng của hắn, có thể không hề phát hiện ra y đã đi một đêm không về…
Phó Kinh Hồng lắc lắc đầu, quẳng đi cảm giác chột dạ không tên ra khỏi đầu óc của mình.
Bây giờ, y xoay người đi tới nhà bếp, tranh thủ lúc trời vẫn còn chưa sáng, trước khi đám hạ nhân kia vẫn còn chưa tỉnh giấc, trước tiên nấu mấy thùng nước để tẩy sơ thân thể đã.
Tiếp theo, Phó Kinh Hồng xách theo mấy thùng nước nóng này, trốn ở sau một ngọn sơn giả ở trong hoa viên của Mộ Dung phủ, nhanh tay chùi lau thân thể hết một lượt.
Chờ đến sau khi y tùy tay lấy một chiếc khăn tơ lụa ở trong phòng đi ra, đã lau khô thân thể, thì tựa hồ như sắc trời cũng đã sáng choang.
Sau khi Phó Kinh Hồng giấu kỹ mấy cái thùng này, tiếp theo, lại lẻn vào một gian phòng, trộm một bộ y phục, mà thuận tiện thay xong đồ ở sau ngọn giả sơn, mới chậm rãi bước đi ra khỏi đó.
Y không xác định được, vào ngày hôm qua, Mộ Dung Lân có thấy rõ được tướng mạo của y hay không.
Thế nhưng, chí ít thì Mộ Dung Lân đã thấy rõ được bóng lưng của y rồi đi, cho nên, y không thể nào, không đổi thành bộ y phục khác.
Đương nhiên là bộ y phục này, y vốn cũng không phải là tùy tiện mà lấy. Mà là trước khi lấy, y đã từng quan sát qua. Cho nên, căn phòng mà y đã lẻn vào chính là phòng may mặc đi. Là do y đặc biệt, tìm ở trong một chiếc tủ quần áo nhìn tầm thường nhất được đặt ở trong góc khuất, trong đó đều là đống y phục, nhìn sơ qua đã đoán được chín mười phần là vẫn chưa từng ai mặc qua, vẫn còn mới tinh, được xếp gọn gàng cất ở đây, tựa hồ như là đã đặt may riêng ở cửa hàng. Hơn nữa, y lại chọn một bộ y phục có hoa văn bình thường nhất, nhưng được may bởi loại vải thượng hạng, kiểu dáng tinh mỹ. Mà lại không hề giống với trang phục vải thô áo cứng của hạ nhân a.
Đương nhiên, Phó Kinh Hồng cũng không tin một Mộ Dung phủ lớn đến vậy. Mà, đám hạ nhân kia đều có thể ghi nhớ rõ ràng được tất cả các loại trang phục này. Hơn nữa, tướng mạo giữa người với người còn có thể có chỗ tương tự nhau. Huống chi, đây chỉ là quần áo, nếu là đặt may từ một cửa hàng xuất ra thì kiểu dáng quần áo vốn là giống nhau y như đúc đi…
Y làm như thế này, cũng chỉ là vì cẩn thận mà thôi.
Y không thể xác định được, Mộ Dung Lân đã thấy rõ chính diện của y hay chưa. Mà trước khi y không thể xác định được, thì tất cả mọi thứ xung quanh lẫn hành động vẫn nên thật cẩn thận là tốt hơn.
Tuy rằng, y hoàn toàn có thể lấy trực tiếp rời khỏi đây. Thế nhưng làm như vậy, tất nhiên là sẽ khiến cho Mộ Dung Lân lập tức phát hiện ra kẻ lẻn vào trong địa đạo tối qua, nhất định chính là y đi.
Chỉ có điều, hiện tại, y vẫn còn chưa muốn đi.
Thứ nhất là y hiếu kì bí mật của Mộ Dung Lân mà y vừa phát hiện được.
Thứ hai…
Tất nhiên là về vị Tam công tử kia.
Phó Kinh Hồng trực tiếp đi thẳng một đường trở lại khách phòng. Trên đường đi, y còn gặp phải cảnh tượng bận rộn của đám hạ nhân đi đi lại lại.
Chỉ có điều, hạ nhân cũng chỉ là đang vội vã, bận bịu mà thôi, còn sắc mặt thì vẫn không hiện lên vẻ sốt sắng gì cả.
Xem ra, việc có kẻ lẻn vào tối qua, Mộ Dung Lân vẫn còn chưa công bố…
Đương nhiên, có thể là Mộ Dung Lân vốn không thể nói ra miệng.
Nếu gã vừa nói ra, thì tất nhiên sẽ phải kéo ra theo cái địa đạo kia phơi ra ánh sáng đi.
Phó Kinh Hồng thả lỏng cả người ra, bước chân càng chậm rãi lại.
Chờ đến khi y trở lại phòng của mình, vừa vươn tay đẩy cửa ra, liền nhìn thấy Ôn Như Ngọc đang ngồi ở chính giữa phòng.
Bất chợt, trong khoảnh khắc này, Phó Kinh Hồng lập tức ngẩn người.
Ôn Như Ngọc đang dùng mấy ngón tay thon dài, trắng nõn như đồ sứ, cầm chén trà siết thật chật ở trong tay. Lúc này, hắn vẫn cúi đầu, không biết là đang suy nghĩ cái gì.
– Ôn huynh. Làm sao mà sáng sớm huynh liền đến…
Sau khi đã sửng sốt một lát, Phó Kinh Hồng đã nhanh chóng phản ứng lại, y cười nói, trở tay đóng cửa lại.
– Ngươi đã đi nơi nào.
Tựa hồ như Ôn Như Ngọc vẫn cúi đầu nhìn vào trong chén trà ở trong tay, cũng không hề ngẩng đầu lên.
– … Ta vừa đi dạo hậu hoa viên một vòng. Ân. Hoa nở rất đẹp đi.
Phó Kinh Hồng cười cười, cất bước đi về phía của Ôn Như Ngọc, đưa tay đến cầm lấy một chén không, tay còn lại cầm ấm trà lên, rót xuống một chén trà.
– Mà Ôn huynh đây… Hôm qua, đã được ôm mĩ nhân ôn hương nhuyễn ngọc vào trong lòng mà tình chàng ý thiếp nồng nàn. Cho nên, hôm nay, vẫn còn cực kì dư vị đi…
Rốt cuộc, Ôn Như Ngọc đã ngẩng đầu lên.
Phó Kinh Hồng lại ngẩn người.
Trong đôi con ngươi đen láy của Ôn Như Ngọc đang có chút ửng hồng lên, rũ xuống vài sợi tóc ngổn ngang, lòa xòa bên thái dương, nhìn bộ dạng này khá là tiều tụy.
Dường như là một đêm không ngủ đi.
Nhất thời, khiến cho Phó Kinh Hồng yên lặng.
– Tối hôm qua, ngươi đã đi nơi nào.
Ôn Như Ngọc chỉ là trầm thấp lặp lại một câu này, tiếp theo, lại bình tĩnh nhìn Phó Kinh Hồng.
Một đôi con ngươi đen như mực, thẳng tắp nhìn vào Phó Kinh Hồng.
– Tối hôm qua,
Phó Kinh Hồng dừng một chút, sau đó nói,
– Tối qua, ta đi theo một bóng người màu vàng, đi đến ngôi đình giữa hồ, sau đó phát hiện…
Y tiếp tục chậm rãi tiếp tục kể ra mọi chuyện đã xảy ra vào hôm qua, đương nhiên là y đã xoá bỏ đi sự tồn tại của Mộ Dung Thương.
Ôn Như Ngọc vừa nghe Phó Kinh Hồng nói dứt lời, cũng không đáp lời, mà ngón tay thon dài vẫn đang vân vê thành chén.
– … Xem ra, tựa hồ như Mộ Dung Lân cũng không phải là danh môn chính phái gì đi.
Phó Kinh Hồng nhướng mày cười cười. Trong lòng của y, cảm thấy trào phúng vô cùng.
Y vốn không phải là chưa từng nghe qua mấy lời bình phẩm chê bai, xoi mói Đoạn Tụ cốc từ miệng của đám người được tự xưng là nhân sĩ chính phái này đi.
Trong đám người nhân sĩ chính phái này, tất nhiên đều thuận theo Mộ Dung gia là một trong bốn thế gia cầm đầu trong chốn giang hồ mới là chính đạo. Thế nhưng bây giờ xem ra, lão Mộ Dung Lân lại đang lén lút, âm thầm tu luyện mấy loại võ công ma giáo vốn từ trước đến giờ đều bị đám người nhân sĩ chính phái này khinh thường đây!
Phó Kinh Hồng đã từng nghe qua, mặc dù đám nhân sĩ chính phái xem thường võ công của ma giáo này, thế nhưng, cũng phải khiến đám người này phải kiêng kị.
Không ít người tham gia vào trong ma giáo, nhưng cũng không thể nhiều đến mức có thể sánh với đám người tự xưng là nhân sĩ chính đạo ở trong chốn võ lâm này đi. Tuy ma giáo cũng đã nhiều lần bị đàn áp bởi đám người chính đạo này. Thế nhưng xưa nay, ma giá cũng chưa từng bị đám người chính đạo này thương tổn đến được chút căn cơ nào cả.
Nguyên nhân thứ nhất là vì tổng đàn của ma giáo đều không hề tiết lộ một chút gì cho người ngoài biết được cả.
Nguyên nhân thứ hai là, người ở trong ma giáo đều là ra vào xuất quỷ nhập thần. Đây cũng chính lí do quan trọng nhất, do võ công của ma giáo vốn luôn công cao thâm khó dò.
Mà không một ai nắm được võ công tâm pháp của ma giáo. Có người nói, dù cho kinh mạch hay gân cốt của những người trong ma giáo này đều đã bị hao tổn, thì chỉ cần luyện thành tâm pháp đã liền có thể ở tu luyện võ công mà tăng nhanh tu vi như gió, mà còn đột phá nhanh hơn cả cao thủ bình thường tu luyện mười mấy hai mươi năm đi.
Mà, mọi loại võ công ma giáo đều là cao thâm khó dò, uy lực cực kỳ kinh người. Nào là chiêu thức Hấp Tinh Đại Pháp cực kỳ tàn ác, chính là hấp thu nội công của kẻ khác vào người của mình để sử dụng, còn có nhiều loại chiêu thức hung tàn, độc ác khác nữa …
Cho nên, đám nhân sĩ chính đạo vừa xem thường, cũng như cực kì kiêng dè đối với loại ma công này.
Nhưng mà lão Mộ Dung Lân – gia chủ Mộ Dung gia, lại đang tu luyện ma công của ma giáo!
Phó Kinh Hồng mím môi cười cười.
Y vừa ngẩng đầu nhìn Ôn Như Ngọc, thì thấy đáy mắt của Ôn Như Ngọc cũng có bất kì gợn sóng nào cả, tựa hồ như cũng không bị mấy lời này khiến cho dao động.
– Làm sao mà huynh không hề phản ứng một chút nào cả đây? Chẳng lẽ là đã sớm biết trước được việc này đi?
Ôn Như Ngọc càng siết chặt lấy chén trà ở trong tay, hắn chậm rãi nói:
– Mộ Dung tiền bối, chỉ có thể là nhất thời lỡ chân…
Ngay lập tức, Phó Kinh Hồng liền cười ra tiếng, y nói:
– Ta đã nhìn qua mật thất kia. Chí ít, nó đã được xây lên được mười mấy năm rồi đi. Ngoại trừ, đống bí tịch được bày ra trên giá sách ra, thì mọi chỗ đều đã bị phủ bụi, há lại là ‘nhất thời’ sao?
Ôn Như Ngọc nhíu nhíu mày.
– Mấy ngày gần đây, lão Mộ Dung Lân đều luôn bế quan luyện võ. Tựa hồ như là muốn tham gia vào võ lâm minh hội lần này, để tạo nên tiếng vang kinh người đi? Chỉ có điều, lão ta đã sớm thành danh hơn hai mươi năm. Vì sao lại phải đợi đến bây giờ? Tại sao lão ta lại muốn luyện ma công? Mà nội lực võ công của lão ta lại vốn không yếu kém gì đi. Mặc dù, lão ta không có luyện loại ma công này, thì ở trong chốn giang hồ, vốn cũng không có mấy ai là đối thủ của lão ta đi.
Phó Kinh Hồng vừa nói vừa lắc đầu, cực kì nghĩ không thông.
Ôn Như Ngọc vẫn là cau mày trầm mặc.
– Chỉ có điều, đúng là khắp nơi trong Mộ Dung phủ này đều lộ ra quỷ dị. Tất nhiên là không cần bàn tới lão Mộ Dung Lân. Còn cái gã Mộ Dung Ý như khúc gỗ kia, vốn nhìn qua cũng không tìm ra được manh mối gì. Cả gã Mộ Dung Nhị như thần long chỉ thấy đuôi không thấy đầu kia, cũng không có gì… Nhưng mà, Mộ Dung Tư, ta lại cảm thấy có chút kỳ quái.
Đương nhiên, quỷ dị nhất vẫn là cái tên Mộ Dung Thương kia. Chỉ có điều, do Phó Kinh Hồng đã sớm xoá bỏ đi đoạn y đã từng gặp qua Mộ Dung Thương này. Cho nên, đương nhiên, lúc này y càng không thể nói ra được đến tránh cho Ôn Như Ngọc cảm thấy hoài nghi.
– Ngày hôm trước, từ bên trong cửa sổ, ta vốn nhìn thấy có một đạo thân ảnh vàng nhạt đi tới ngôi đình giữa hồ kia. Mà tối qua, ta lại nhìn thấy lần nữa… Hơn nữa, ta còn đi theo thân ảnh màu vàng kia, tìm tới mật đạo. Nói thật, ta cảm thấy thân ảnh màu vàng kia, tựa hồ như là cố ý phải dẫn ta đi đến chỗ đó vậy. Tốc độ đi của nàng cực kì nhanh, nhưng mà lại không đến nỗi khiến ta hoàn toàn không theo kịp. Tựa hồ như là cố ý dẫn ta đi chỗ mật đạo đó đi. Nhưng cũng không muốn để cho ta thấy rõ tướng mạo của nàng…
Nói đến đây, Phó Kinh Hồng bỗng nhíu nhíu mày,
– Nhưng, nếu nàng không muốn để cho ta biết nàng là ai, thì tại vì sao lại phải mặc trang phục màu vàng? Trong Mộ Dung phủ này, lại chỉ có mỗi một mình nàng là mặc trang phục màu vàng a…
Ôn Như Ngọc vẫn không nói lời nào. Im lặng một lát, hắn mới lại nói:
– Tối hôm qua, ngươi đã đi đến nơi nào.
Đôi chân mày của Phó Kinh Hồng liền nhảy nhót không ngừng.
Tại sao Ôn Như Ngọc lại nhắc lại vấn đề này nữa rồi…
Trong lúc y đang buồn phiền, thì tầm mắt của Ôn Như Ngọc lại thẳng tắp nhìn chằm chằm vào cần cổ của y, trong giọng nói có chút khàn khàn lên tiếng:
– Mấy dấu vết có ở trên người của ngươi… Là do ai lưu lại?
Phó Kinh Hồng sững sờ, cúi đầu, vừa nhìn, lại thấy sau vạt áo mở rộng, đã để lộ ra một mảng da thịt, mà bất thình lình là ở trên đó đã hiện lên vài dấu vết đỏ tím ái muội, đặc biệt bắt mắt.
Y đưa tay khẽ xoa vòng eo của mình một cái, rồi thở dài.
Quả nhiên là không thể nhìn mặt mà bắt hình dong a. Thoạt nhìn, Mộ Dung Thương bệnh tật như vậy mà, vật nhỏ kia, cư nhiên …
Đều đã bị dằn vặt từ nãy đến giờ, tuy rằng, y không biết bây giờ là giờ nào. Thế nhưng, nhìn sắc trời cũng đã bắt đầu có chút sáng ửng lên.
Cư nhiên, Mộ Dung Thương đã dằn vặt y hầu như hết cả một buổi tối rồi đi.
Thoạt nhìn sơ qua, thể lực này của Mộ Dung Thương vốn không thua kém gì nhị sư đệ đi, thậm chí phải nên nói là làm mạnh hơn không ít a.
Nhớ tới nhị sư đệ, trong đầu của Phó Kinh Hồng, lại thoáng hiện ra, ánh mắt ngày ấy của Lãnh Tề Hiên.
Ánh mắt có chút không thể tin nổi, lại lẫn lộn cảm xúc hỗn loạn phức tạp không tên.
Phó Kinh Hồng lại thở dài một hơi.
Hiện tại, không biết nhị sư đệ của y đã ra sao rồi đây…
Phó Kinh Hồng nhấc chân đi được hai bước, thì liền cảm nhận được ở giữa hai bắp đùi dính dấp đầy mồ hôi chảy ra chất lỏng sền sệt, nhất thời, cả người của y đều cứng đờ.
Y nhíu nhíu mày, có chút buồn phiền.
Hiện tại, y cũng không biết Ôn Như Ngọc đã trở lại chưa…
Có lẽ là đã trở về rồi đi, dù cho Mộ Dung Vũ có nhiệt tình đến đâu cũng không thể trong chỉ trong một đêm liền bắt được Ôn Như Ngọc, mà vốn có là nữ nhi trong giang hồ vốn phóng khoáng đến đâu, cũng không thể sỗ sàng đến mức tự chủ động quá mức mà đính ước cả một đêm …
Vì lẽ đó, bây giờ đã quá nửa đêm, chắc hẳn là Ôn Như Ngọc đã trở về rồi đi.
Mà, bộ dáng này lúc này của y mà trở lại…
Không chừng sẽ khiến cho Ôn Như Ngọc suy diễn ra cái gì bậy bạ đây.
Nhưng mà, nếu như sau khi Ôn Như Ngọc trở về, hẳn là đã trực tiếp trở về phòng của hắn, có thể không hề phát hiện ra y đã đi một đêm không về…
Phó Kinh Hồng lắc lắc đầu, quẳng đi cảm giác chột dạ không tên ra khỏi đầu óc của mình.
Bây giờ, y xoay người đi tới nhà bếp, tranh thủ lúc trời vẫn còn chưa sáng, trước khi đám hạ nhân kia vẫn còn chưa tỉnh giấc, trước tiên nấu mấy thùng nước để tẩy sơ thân thể đã.
Tiếp theo, Phó Kinh Hồng xách theo mấy thùng nước nóng này, trốn ở sau một ngọn sơn giả ở trong hoa viên của Mộ Dung phủ, nhanh tay chùi lau thân thể hết một lượt.
Chờ đến sau khi y tùy tay lấy một chiếc khăn tơ lụa ở trong phòng đi ra, đã lau khô thân thể, thì tựa hồ như sắc trời cũng đã sáng choang.
Sau khi Phó Kinh Hồng giấu kỹ mấy cái thùng này, tiếp theo, lại lẻn vào một gian phòng, trộm một bộ y phục, mà thuận tiện thay xong đồ ở sau ngọn giả sơn, mới chậm rãi bước đi ra khỏi đó.
Y không xác định được, vào ngày hôm qua, Mộ Dung Lân có thấy rõ được tướng mạo của y hay không.
Thế nhưng, chí ít thì Mộ Dung Lân đã thấy rõ được bóng lưng của y rồi đi, cho nên, y không thể nào, không đổi thành bộ y phục khác.
Đương nhiên là bộ y phục này, y vốn cũng không phải là tùy tiện mà lấy. Mà là trước khi lấy, y đã từng quan sát qua. Cho nên, căn phòng mà y đã lẻn vào chính là phòng may mặc đi. Là do y đặc biệt, tìm ở trong một chiếc tủ quần áo nhìn tầm thường nhất được đặt ở trong góc khuất, trong đó đều là đống y phục, nhìn sơ qua đã đoán được chín mười phần là vẫn chưa từng ai mặc qua, vẫn còn mới tinh, được xếp gọn gàng cất ở đây, tựa hồ như là đã đặt may riêng ở cửa hàng. Hơn nữa, y lại chọn một bộ y phục có hoa văn bình thường nhất, nhưng được may bởi loại vải thượng hạng, kiểu dáng tinh mỹ. Mà lại không hề giống với trang phục vải thô áo cứng của hạ nhân a.
Đương nhiên, Phó Kinh Hồng cũng không tin một Mộ Dung phủ lớn đến vậy. Mà, đám hạ nhân kia đều có thể ghi nhớ rõ ràng được tất cả các loại trang phục này. Hơn nữa, tướng mạo giữa người với người còn có thể có chỗ tương tự nhau. Huống chi, đây chỉ là quần áo, nếu là đặt may từ một cửa hàng xuất ra thì kiểu dáng quần áo vốn là giống nhau y như đúc đi…
Y làm như thế này, cũng chỉ là vì cẩn thận mà thôi.
Y không thể xác định được, Mộ Dung Lân đã thấy rõ chính diện của y hay chưa. Mà trước khi y không thể xác định được, thì tất cả mọi thứ xung quanh lẫn hành động vẫn nên thật cẩn thận là tốt hơn.
Tuy rằng, y hoàn toàn có thể lấy trực tiếp rời khỏi đây. Thế nhưng làm như vậy, tất nhiên là sẽ khiến cho Mộ Dung Lân lập tức phát hiện ra kẻ lẻn vào trong địa đạo tối qua, nhất định chính là y đi.
Chỉ có điều, hiện tại, y vẫn còn chưa muốn đi.
Thứ nhất là y hiếu kì bí mật của Mộ Dung Lân mà y vừa phát hiện được.
Thứ hai…
Tất nhiên là về vị Tam công tử kia.
Phó Kinh Hồng trực tiếp đi thẳng một đường trở lại khách phòng. Trên đường đi, y còn gặp phải cảnh tượng bận rộn của đám hạ nhân đi đi lại lại.
Chỉ có điều, hạ nhân cũng chỉ là đang vội vã, bận bịu mà thôi, còn sắc mặt thì vẫn không hiện lên vẻ sốt sắng gì cả.
Xem ra, việc có kẻ lẻn vào tối qua, Mộ Dung Lân vẫn còn chưa công bố…
Đương nhiên, có thể là Mộ Dung Lân vốn không thể nói ra miệng.
Nếu gã vừa nói ra, thì tất nhiên sẽ phải kéo ra theo cái địa đạo kia phơi ra ánh sáng đi.
Phó Kinh Hồng thả lỏng cả người ra, bước chân càng chậm rãi lại.
Chờ đến khi y trở lại phòng của mình, vừa vươn tay đẩy cửa ra, liền nhìn thấy Ôn Như Ngọc đang ngồi ở chính giữa phòng.
Bất chợt, trong khoảnh khắc này, Phó Kinh Hồng lập tức ngẩn người.
Ôn Như Ngọc đang dùng mấy ngón tay thon dài, trắng nõn như đồ sứ, cầm chén trà siết thật chật ở trong tay. Lúc này, hắn vẫn cúi đầu, không biết là đang suy nghĩ cái gì.
– Ôn huynh. Làm sao mà sáng sớm huynh liền đến…
Sau khi đã sửng sốt một lát, Phó Kinh Hồng đã nhanh chóng phản ứng lại, y cười nói, trở tay đóng cửa lại.
– Ngươi đã đi nơi nào.
Tựa hồ như Ôn Như Ngọc vẫn cúi đầu nhìn vào trong chén trà ở trong tay, cũng không hề ngẩng đầu lên.
– … Ta vừa đi dạo hậu hoa viên một vòng. Ân. Hoa nở rất đẹp đi.
Phó Kinh Hồng cười cười, cất bước đi về phía của Ôn Như Ngọc, đưa tay đến cầm lấy một chén không, tay còn lại cầm ấm trà lên, rót xuống một chén trà.
– Mà Ôn huynh đây… Hôm qua, đã được ôm mĩ nhân ôn hương nhuyễn ngọc vào trong lòng mà tình chàng ý thiếp nồng nàn. Cho nên, hôm nay, vẫn còn cực kì dư vị đi…
Rốt cuộc, Ôn Như Ngọc đã ngẩng đầu lên.
Phó Kinh Hồng lại ngẩn người.
Trong đôi con ngươi đen láy của Ôn Như Ngọc đang có chút ửng hồng lên, rũ xuống vài sợi tóc ngổn ngang, lòa xòa bên thái dương, nhìn bộ dạng này khá là tiều tụy.
Dường như là một đêm không ngủ đi.
Nhất thời, khiến cho Phó Kinh Hồng yên lặng.
– Tối hôm qua, ngươi đã đi nơi nào.
Ôn Như Ngọc chỉ là trầm thấp lặp lại một câu này, tiếp theo, lại bình tĩnh nhìn Phó Kinh Hồng.
Một đôi con ngươi đen như mực, thẳng tắp nhìn vào Phó Kinh Hồng.
– Tối hôm qua,
Phó Kinh Hồng dừng một chút, sau đó nói,
– Tối qua, ta đi theo một bóng người màu vàng, đi đến ngôi đình giữa hồ, sau đó phát hiện…
Y tiếp tục chậm rãi tiếp tục kể ra mọi chuyện đã xảy ra vào hôm qua, đương nhiên là y đã xoá bỏ đi sự tồn tại của Mộ Dung Thương.
Ôn Như Ngọc vừa nghe Phó Kinh Hồng nói dứt lời, cũng không đáp lời, mà ngón tay thon dài vẫn đang vân vê thành chén.
– … Xem ra, tựa hồ như Mộ Dung Lân cũng không phải là danh môn chính phái gì đi.
Phó Kinh Hồng nhướng mày cười cười. Trong lòng của y, cảm thấy trào phúng vô cùng.
Y vốn không phải là chưa từng nghe qua mấy lời bình phẩm chê bai, xoi mói Đoạn Tụ cốc từ miệng của đám người được tự xưng là nhân sĩ chính phái này đi.
Trong đám người nhân sĩ chính phái này, tất nhiên đều thuận theo Mộ Dung gia là một trong bốn thế gia cầm đầu trong chốn giang hồ mới là chính đạo. Thế nhưng bây giờ xem ra, lão Mộ Dung Lân lại đang lén lút, âm thầm tu luyện mấy loại võ công ma giáo vốn từ trước đến giờ đều bị đám người nhân sĩ chính phái này khinh thường đây!
Phó Kinh Hồng đã từng nghe qua, mặc dù đám nhân sĩ chính phái xem thường võ công của ma giáo này, thế nhưng, cũng phải khiến đám người này phải kiêng kị.
Không ít người tham gia vào trong ma giáo, nhưng cũng không thể nhiều đến mức có thể sánh với đám người tự xưng là nhân sĩ chính đạo ở trong chốn võ lâm này đi. Tuy ma giáo cũng đã nhiều lần bị đàn áp bởi đám người chính đạo này. Thế nhưng xưa nay, ma giá cũng chưa từng bị đám người chính đạo này thương tổn đến được chút căn cơ nào cả.
Nguyên nhân thứ nhất là vì tổng đàn của ma giáo đều không hề tiết lộ một chút gì cho người ngoài biết được cả.
Nguyên nhân thứ hai là, người ở trong ma giáo đều là ra vào xuất quỷ nhập thần. Đây cũng chính lí do quan trọng nhất, do võ công của ma giáo vốn luôn công cao thâm khó dò.
Mà không một ai nắm được võ công tâm pháp của ma giáo. Có người nói, dù cho kinh mạch hay gân cốt của những người trong ma giáo này đều đã bị hao tổn, thì chỉ cần luyện thành tâm pháp đã liền có thể ở tu luyện võ công mà tăng nhanh tu vi như gió, mà còn đột phá nhanh hơn cả cao thủ bình thường tu luyện mười mấy hai mươi năm đi.
Mà, mọi loại võ công ma giáo đều là cao thâm khó dò, uy lực cực kỳ kinh người. Nào là chiêu thức Hấp Tinh Đại Pháp cực kỳ tàn ác, chính là hấp thu nội công của kẻ khác vào người của mình để sử dụng, còn có nhiều loại chiêu thức hung tàn, độc ác khác nữa …
Cho nên, đám nhân sĩ chính đạo vừa xem thường, cũng như cực kì kiêng dè đối với loại ma công này.
Nhưng mà lão Mộ Dung Lân – gia chủ Mộ Dung gia, lại đang tu luyện ma công của ma giáo!
Phó Kinh Hồng mím môi cười cười.
Y vừa ngẩng đầu nhìn Ôn Như Ngọc, thì thấy đáy mắt của Ôn Như Ngọc cũng có bất kì gợn sóng nào cả, tựa hồ như cũng không bị mấy lời này khiến cho dao động.
– Làm sao mà huynh không hề phản ứng một chút nào cả đây? Chẳng lẽ là đã sớm biết trước được việc này đi?
Ôn Như Ngọc càng siết chặt lấy chén trà ở trong tay, hắn chậm rãi nói:
– Mộ Dung tiền bối, chỉ có thể là nhất thời lỡ chân…
Ngay lập tức, Phó Kinh Hồng liền cười ra tiếng, y nói:
– Ta đã nhìn qua mật thất kia. Chí ít, nó đã được xây lên được mười mấy năm rồi đi. Ngoại trừ, đống bí tịch được bày ra trên giá sách ra, thì mọi chỗ đều đã bị phủ bụi, há lại là ‘nhất thời’ sao?
Ôn Như Ngọc nhíu nhíu mày.
– Mấy ngày gần đây, lão Mộ Dung Lân đều luôn bế quan luyện võ. Tựa hồ như là muốn tham gia vào võ lâm minh hội lần này, để tạo nên tiếng vang kinh người đi? Chỉ có điều, lão ta đã sớm thành danh hơn hai mươi năm. Vì sao lại phải đợi đến bây giờ? Tại sao lão ta lại muốn luyện ma công? Mà nội lực võ công của lão ta lại vốn không yếu kém gì đi. Mặc dù, lão ta không có luyện loại ma công này, thì ở trong chốn giang hồ, vốn cũng không có mấy ai là đối thủ của lão ta đi.
Phó Kinh Hồng vừa nói vừa lắc đầu, cực kì nghĩ không thông.
Ôn Như Ngọc vẫn là cau mày trầm mặc.
– Chỉ có điều, đúng là khắp nơi trong Mộ Dung phủ này đều lộ ra quỷ dị. Tất nhiên là không cần bàn tới lão Mộ Dung Lân. Còn cái gã Mộ Dung Ý như khúc gỗ kia, vốn nhìn qua cũng không tìm ra được manh mối gì. Cả gã Mộ Dung Nhị như thần long chỉ thấy đuôi không thấy đầu kia, cũng không có gì… Nhưng mà, Mộ Dung Tư, ta lại cảm thấy có chút kỳ quái.
Đương nhiên, quỷ dị nhất vẫn là cái tên Mộ Dung Thương kia. Chỉ có điều, do Phó Kinh Hồng đã sớm xoá bỏ đi đoạn y đã từng gặp qua Mộ Dung Thương này. Cho nên, đương nhiên, lúc này y càng không thể nói ra được đến tránh cho Ôn Như Ngọc cảm thấy hoài nghi.
– Ngày hôm trước, từ bên trong cửa sổ, ta vốn nhìn thấy có một đạo thân ảnh vàng nhạt đi tới ngôi đình giữa hồ kia. Mà tối qua, ta lại nhìn thấy lần nữa… Hơn nữa, ta còn đi theo thân ảnh màu vàng kia, tìm tới mật đạo. Nói thật, ta cảm thấy thân ảnh màu vàng kia, tựa hồ như là cố ý phải dẫn ta đi đến chỗ đó vậy. Tốc độ đi của nàng cực kì nhanh, nhưng mà lại không đến nỗi khiến ta hoàn toàn không theo kịp. Tựa hồ như là cố ý dẫn ta đi chỗ mật đạo đó đi. Nhưng cũng không muốn để cho ta thấy rõ tướng mạo của nàng…
Nói đến đây, Phó Kinh Hồng bỗng nhíu nhíu mày,
– Nhưng, nếu nàng không muốn để cho ta biết nàng là ai, thì tại vì sao lại phải mặc trang phục màu vàng? Trong Mộ Dung phủ này, lại chỉ có mỗi một mình nàng là mặc trang phục màu vàng a…
Ôn Như Ngọc vẫn không nói lời nào. Im lặng một lát, hắn mới lại nói:
– Tối hôm qua, ngươi đã đi đến nơi nào.
Đôi chân mày của Phó Kinh Hồng liền nhảy nhót không ngừng.
Tại sao Ôn Như Ngọc lại nhắc lại vấn đề này nữa rồi…
Trong lúc y đang buồn phiền, thì tầm mắt của Ôn Như Ngọc lại thẳng tắp nhìn chằm chằm vào cần cổ của y, trong giọng nói có chút khàn khàn lên tiếng:
– Mấy dấu vết có ở trên người của ngươi… Là do ai lưu lại?
Phó Kinh Hồng sững sờ, cúi đầu, vừa nhìn, lại thấy sau vạt áo mở rộng, đã để lộ ra một mảng da thịt, mà bất thình lình là ở trên đó đã hiện lên vài dấu vết đỏ tím ái muội, đặc biệt bắt mắt.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.