Trọng Sinh Chi Bia Đỡ Đạn Thụ Ngạo Giang Hồ
Chương 67
Vũ Điền Quân
27/09/2020
Sau khi Phó Kinh Hồng đã tắm rửa xong, cẩn thận mặc vào bộ y phục đã được Lãnh Tề Hiên chuẩn bị cho.
Lãnh Tề Hiên yên lặng đưa ít điểm tâm đến.
Sau khi Phó Kinh Hồng ăn vào mấy khối đào hoa tô, lại uống hết một chén trà.
Y mới đi ra ngoài xem trò vui.
*
Vị trí biệt viện của bọn họ có chút xa xôi, đi mất một lúc lâu, y mới đến được chính sảnh của Tư Đồ sơn trang.
Trước chính sảnh vốn là một cái sân rộng rãi, bằng phẳng. Được xây nên một võ đài lớn, tựa hồ như còn rộng hơn hẳn so với cái võ đài ở trên Thượng Tắc Sơn kia.
Lúc cả hai vừa đến thì buổi tỷ thí đã bắt đầu được một lúc rồi.
Trên đài tỷ võ vẫn đang là một mảng hỗn loạn giữa ánh đao bóng kiếm.
Bạch Luyện Hoa nhìn thấy cả hai đến đây rồi, liền lạch bạch chạy vội lên đón người.
Phó Kinh Hồng liếc mắt nhìn thoáng qua võ đài.
Trên đài, hai người kia chỉ là đánh theo quy củ.
Y liền cảm thấy vô vị.
– Phó huynh.
Phó Kinh Hồng quay đầu lại, vừa nhìn tới, là hai người Ôn Như Ngọc cùng với Trầm Bích Thủy.
Đào Chi Hoa cũng không có xuất hiện.
Phó Kinh Hồng liền khẽ mỉm cười, nói:
– Ôn huynh. Ta là đến, để đợi lát nữa, xem huynh thi triển đại thân thủ đây.
Ôn Như Ngọc vừa nghe vậy, tiếp theo, ở trong mắt liền biến thành trầm trầm, nhưng vẫn luôn mỉm cười.
Trầm Bích Thủy cũng đang tiến tới gần. Hắn lắc lắc Đào Hoa chiết phiến ở trong tay, câu môi nở nụ cười nhìn về phía Phó Kinh Hồng.
– Phó huynh tới chậm rồi a…
Nhất thời, Phó Kinh Hồng không hiểu rõ.
Trầm Bích Thủy cười nói:
– Vừa mới nãy, Tư Đồ Gia đã lộ diện a. Đáng tiếc là huynh vẫn còn chưa tới kịp.
Hắn lắc lắc đầu, ngữ khí khá là tiếc hận.
Phó Kinh Hồng nghe vậy, chỉ đành nở nụ cười.
Nhưng, y chợt nghe thấy một tiếng vang lên như vật nặng rơi từ trên đài tỷ võ một xuống đất. Y vừa quay đầu lại, nhìn lên võ đài, lại có một người bại trận.
Người bại trận kia bò dậy khỏi mặt đất, chắp tay hướng về người thắng, sau đó, liền đi xuống bên dưới đài.
Sau đó lại có người nhảy lên võ đài.
Phó Kinh Hồng buồn chán, xem một lúc.
Bỗng nhiên, y sững sờ.
Nơi cách đây ước chừng mấy thước xa, có một nam tử mặc hồng y đang đứng ở đấy.
Chỉ là tướng mạo của nam tử hồng y khá là phổ thông, ngoại trừ một thân trang phục chói mắt này ra, cũng không còn có nơi nào khiến cho người khác chú ý cả.
Quả thật, tướng mạo của hắn ta vốn thường thường, làn da lại ngăm đen.
Thế nhưng khiến cho Phó Kinh Hồng chú ý nhất chính là, trong tay của nam tử hồng y vốn không có cầm bất kì vũ khí nào cả.
Tất nhiên, bất kì ai tham gia luận võ, đều là một đám người ở trong giang hồ. Cho nên, trong tay của mọi người ở đây đều nên cầm đao hay kiếm, hoặc là một vài loại vũ khí kì dị như là búa lớn, tam xoa kích, có một vài nữ tử cũng sẽ mang theo nhuyễn kiếm, roi mềm đi.
Mà, trong tay của nam tử hồng y này lại chẳng cầm bất kì vũ khí nào cả. Tuy rằng hắn ta có thể là sử dụng ám khí đi, thế nhưng ít có ai sẽ dùng ám khí để sử dụng làm vũ khí chính thức cả. Phần lớn mọi người đều chỉ là dùng ám khí để phòng thân hoặc đánh lén mà thôi.
Nhưng điều khiến cho Phó Kinh Hồng chú ý nhất, lại đôi bàn tay của nam tử hồng y kia.
Nhìn qua, đôi bàn tay này cũng không giống như là đã từng luyện qua kiếm, trên các bụng ngón tay cũng hề không bất kì vết chai nào cả. Hơn nữa, đôi tay kia cực kì trắng, vốn không hề tương xứng với khuôn mặt ngăm đen của nam tử hồng y.
Nhất thời, lóe lên một ý nghĩ thoáng qua trong đầu.
Phó Kinh Hồng sững người một chút. Y đã thấy tầm mắt của nam tử hồng y cũng đang nhìn về phía bên này của y.
Chỉ thấy nam tử hồng y khẽ mỉm cười nhìn Phó Kinh Hồng. Bởi vì tướng mạo của hắn ta vốn chỉ là thường thường, đương nhiên là nụ cười này cũng sẽ không có mấy đẹp đẽ đi.
Thế nhưng lại khiến cho Phó Kinh Hồng cả kinh.
Bởi vì, một khắc sau, nam tử hồng y này lại vươn tay ra, tự sờ sờ lên trên khuôn mặt của mình, tiếp theo, hắn ta liền bốc xuống lớp da của gương mặt này.
Bất chợt, tâm tình của Phó Kinh Hồng lập tức hoảng hốt.
Y vừa mới đoán ra người ở trước này vốn đã dùng dịch dung.
Nhưng y không ngờ tới, kẻ ở trước mắt này…
Lại là Thái Cư Hoa.
Y vạn lần không ngờ tới, Thái Cư Hoa lại cả gan lớn mật mà lén lút lẻn vào võ lâm minh hội ngày hôm nay.
Bởi vì, xung quanh đây, đều là người của cửu đại môn phái, coi như Thái Cư Hoa có lợi hại đến mấy, cũng không thể bằng được đám người cửu đại môn phái này liên thủ lại với nhau đi?
Thế nhưng, y vẫn còn chưa kịp ngẫm nghĩ xong, thì Thái Cư Hoa lại nhanh tay mà dán lớp mặt nạ da người trở lại, đảo mắt, hắn ta lại biến trở về kẻ có dung mạo bình thường kia.
Động tác của hắn ta lại hết sức nhanh nhẹn, cứ như là vừa im lặng mà kề kiếm sát đến yết hầu của người ta vừa xuống tay cắt cổ vậy, vốn chỉ là chuyện xảy ra trong nháy mắt. Nếu là không hề liên tục nhìn chằm chằm vào bên này, có lẽ là không có ai sẽ phát hiện ra chuyện gì đang xảy ra đi.
Thái Cư Hoa lại ngẩng đầu lên, cười cười nhìn Phó Kinh Hồng. Dù cho lớp mặt nạ da người của hắn ta vốn nhìn y như thật, nhưng đương nhiên, vẫn là không sánh được với da mặt của người thật đi. Cho nên, khi hắn ta nở nụ cười liền có chút cảm giác ngay đơ ra.
Không chờ đến lúc Phó Kinh Hồng kịp phản ứng, Thái Cư Hoa đã xoay người rời đi.
Phó Kinh Hồng đang muốn định báo cho mấy người Trầm Bích Thủy đang đứng ở bên cạnh.
Nhưng y nghĩ đi nghĩ lại, cái tên Thái Cư Hoa này chỉ cố tình ở đây để gây sự chú ý, hấp dẫn y. Tất nhiên là hắn ta muốn dẫn dụ y đi ra ngoài. Nếu mà y nói cho mấy người Trầm Bích Thủy biết, thì nhất định là cái tên Thái Cư Hoa sẽ phải đào tẩu.
Hiện tại, nội lực của y cũng đã khôi phục được chín phần rồi đi. Nếu như có xảy ra chuyện gì đi nữa, thì y vẫn còn có thể tự vệ được đi.
… Vậy thì y liền đi theo xem thử xem, đến cùng thì tên Thái Cư Hoa muốn làm cái gì đây.
Nhớ tới đây, Phó Kinh Hồng liền quyết định chủ ý, nhanh chóng nói với Lãnh Tề Hiên đang đứng ở bên cạnh:
– Ta đi nhà xí một chuyến.
Tiếp theo, không chờ đến khi Lãnh Tề Hiên kịp đáp lại, y liền rời khỏi đám người.
Lúc này, Thái Cư Hoa đã bỏ đi khá là xa. Xa đến mức chỉ còn dư lại một bóng người màu đỏ.
Phó Kinh Hồng vội vã vận khinh công lên, đuổi theo Thái Cư Hoa.
Vì phòng ngừa ma giáo ‘đục nước béo cò’, Tư Đồ sơn trang đã bố trí đầy thủ vệ quanh bốn phía sơn trang.
Nhưng, phảng phất dường như là Thái Cư Hoa đều có thể lẻn đi vào bất kì đâu, còn chuyên ẩn nấp trong một góc khuất mà không có ai phát hiện ra cả.
Phó Kinh Hồng theo sát ở phía sau hắn ta.
Sau khi Thái Cư Hoa đi tới một chỗ biệt viện, liền vươn mình, bật nhảy một cái, vọt lên trên mái hiên.
Phó Kinh Hồng vội vã đuổi theo, vừa đáp người lên mái hiên.
Ngay lập tức, Thái Cư Hoa đã nhanh nhẹn vọt qua mấy tầng mái hiên đi hết một vòng, thì nhất thời, hắn ta lại vươn mình, vọt người nhảy xuống.
Lúc này đã ra khỏi Tư Đồ sơn trang, nhưng Thái Cư Hoa vẫn chạy về phía xa xa.
Phó Kinh Hồng vẫn theo sát ở phía sau, luôn vận khinh công mà chạy đi mấy dặm đường.
Phó Kinh Hồng nhìn thấy xung quanh vốn không hề bóng người nào cả, liền móc ra một đồng tiền xu từ trong tay áo, vận dụng hết nội lực bắn về phía vòng eo của Thái Cư Hoa.
Bất thình, đã bị đánh trúng eo, Thái Cư Hoa liền kêu lên một tiếng “ôi”, lập tức té ngã nằm ở trên mặt đất.
Phó Kinh Hồng chậm rãi đi đến, từ trên cao nhìn xuống Thái Cư Hoa.
Thái Cư Hoa vừa xoa eo, vừa bò lên khỏi mặt đất, bất mãn nói:
– Eo của nam nhân… Rất trọng yếu a…
Thoáng chốc, Phó Kinh Hồng sững người một chút, mới siết chặt lấy đồng tiền ở trong tay, nhìn hắn ta nói:
– Ngươi dẫn ta đi ra đây. Là có chuyện gì hả?
Sau khi Thái Cư Hoa đã bò lên, đầu tiên là chậm rãi xoay người, tiếp theo, giơ tay đến, động tác chớp nhoáng, ngay lập tức, mặt nạ da người bị xé xuống, hắn còn tiện tay ném xuống mặt đất.
Phó Kinh Hồng nhìn động tác của hắn ta, chỉ nhíu nhíu mày.
– Ta dẫn ngươi đi ra đây. Đương nhiên là vì ‘nhất thân phương trạch’ a,(*)
Phó Kinh Hồng chỉ nhìn Thái Cư Hoa.
Hắn ta lại chỉ tà tà nở nụ cười, cất tiếng hô,
– Mỹ nhân…
Phó Kinh Hồng nhíu mày, nói:
– Nói thật đi.
Nếu như thật sự Thái Cư Hoa xem y là mỹ nhân, vậy thì ngày trước, khi y đi cùng Ôn Như Ngọc ở khách điếm kia, thì tại vì sao hắn ta lại không xuống tay với y đây?
Huống hồ gì, xem như là y cũng tự biết cân lượng nhan sắc của mình rồi đi.
Thái Cư Hoa cảm thấy đã bị y phát giác ra trò lừa tình này, cho nên, hắn ta vô vị mà bĩu môi. Tiếp theo, hắn ta lại cười nói,
– Đây đương nhiên là nói thật a. Không phải vậy, thì vì sao, lần trước ở trên Thượng Tắc Sơn, ta lại không nỡ hạ độc thủ với ngươi nha.
Tất nhiên là Phó Kinh Hồng không tin nổi rồi.
Thế nhưng xác thực là y không hiểu vì sao lần đó, Thái Cư Hoa lại không tung độc giết chết y đây.
Trên người của y đã không còn thư độc trùng nữa rồi. Cho nên, đối với Mộ Dung Thương mà nói, y vốn đã không còn giá trị để lợi dụng nữa đi. Vậy thì vì sao Thái Cư Hoa vẫn muốn hạ thủ lưu tình với y đây?
– Ta dẫn dụ ngươi ra đây, cũng là vì thương tiếc cho ngươi là một mỹ nhân. Không muốn ngươi cứ phải chịu chết như vậy a …
Thái Cư Hoa lắc đầu một cái, nói.
Phó Kinh Hồng cười lạnh một tiếng, nói:
– Mỹ nhân đệ nhất thiên hạ – Đào Chi Hoa. Ở trong mắt ngươi, thì không tính là mỹ nhân sao?
Thái Cư Hoa nhíu mày, cười một tiếng, nói:
– Băng sơn mỹ nhân đối với ta mà nói, chỉ có thể phóng tầm mắt nhìn không thể đến gần mà phát tiết a. Không chiếm được tới tay, thì liền không phải mỹ nhân rồi nha.
Phó Kinh Hồng liếc mắt một cái nhìn đến hắn ta, đột nhiên hỏi:
– Có ý gì? Bọn họ sẽ chết cả sao?
Thái Cư Hoa hì hì nở nụ cười một trận, nói:
– Đại thánh giáo của ta, đã phái người mai phục ở bên ngoài cái sơn trang kia rồi a. Chỉ cần chờ đến trưa liền phát động tập kích. Tới lúc đó, e là đám người ở bên trong kia…
Nhất thời, tâm tình của Phó Kinh Hồng cả kinh.
Người của ma giáo đã mai phục khắp nơi ở bên ngoài của Tư Đồ sơn trang. Thế nhưng vì sao người của Tư Đồ sơn trang lại không hề hay biết đây?
Huống hồ gì, không phải ma giáo vẫn đang nội loạn sao? Vì sao, nhanh như vậy, liền trấn áp xuống rồi sao?
Như là đã nhìn ra được mọi nghi hoặc của Phó Kinh Hồng Thái Cư Hoa cười hì hì nói:
– Thánh nữ của thánh giáo bọn ta vốn tinh thông thuật dịch dung, cho nên, trang chủ của Tư Đồ sơn trang, sớm đã bị bọn ta đánh tráo rồi a.
Bất chợt, Phó Kinh Hồng sững người lại.
Thánh nữ ma giáo?
Lúc nào lại bốc lên một thánh nữ ma giáo đây?
– Không phải bọn ngươi đang còn nội loạn sao? Vậy hiện tại, ai là giáo chủ?
Phó Kinh Hồng bình tĩnh hỏi.
Y biết Thái Cư Hoa có thể mở miệng kể ra mọi chuyện nhẹ nhàng như mây gió cho y nghe thế này, thì tám phần mười là đã chắc chắc được rằng, y vốn không thể lập tức quay trở về, kể lại chuyện này cho mấy người Ôn Như Ngọc biết được đi…
– Hừ,
Phảng phất, dường như là Thái Cư Hoa nghĩ đến chuyện không vui gì đó vậy. Hắn ta phát ra một tiếng “hừ” lạnh, nói:
– Hiện tại, thánh giáo đều đã bị chia rẽ, tự làm theo ý của mình. Một phe là theo giáo chủ. Một phe là do lão già Mộ Dung Lân kia cầm đầu.
– Tại sao những người kia lại tín phục lão Mộ Dung Lân?
Phó Kinh Hồng liền nghĩ đến vấn đề này.
– Lão già Mộ Dung Lân kia cực kì thâm độc. Mấy năm trước, lão đã bắt đầu dùng trùy tâm độc trùng khống chế một số thế lực ở trong thánh giáo. Mà, trùy tâm độc trùng vốn cực kỳ độc ác. Kẻ bị trúng phải độc trùng này, thì mỗi một tháng đều sẽ bị phát độc một lần. Trong khi phát độc, trong cơ thể phải chịu đựng nỗi đau trùy tâm thực cốt. Nhưng chỉ có lão già Mộ Dung Lân kia mới có loại dược làm giảm bớt đi nỗi đau do độc của trùy tâm trùng độc phát tác kia. Cho nên, những kẻ có tài này chỉ đành bất đắc dĩ mà nghe theo chỉ thị của lão già Mộ Dung Lân.
Thái Cư Hoa vừa nói, trong đôi mắt lại loé lên một tia hung tàn.
– Lần này, tập kích Tư Đồ sơn trang cũng là chủ ý của lão thất phu Mộ Dung Lân kia. Còn giáo chủ, hắn…
Thái Cư Hoa nói đến đây, lại nhìn về Phó Kinh Hồng, liền nhíu mày, nở nụ cười,
– Giáo chủ, hắn nỡ lòng nào mà giết ngươi a.
Phó Kinh Hồng lại chỉ phát ra một tiếng ‘hừ’ lạnh, hiển nhiên là y vốn không tin một chút nào rồi.
Mộ Dung Thương đã từng giết y qua một lần.
Chỉ là do mạng của y quá lớn đi, cho nên, y mới chết không thành mà thôi.
Hiển nhiên là Thái Cư Hoa cũng đã nhìn thấy rõ được vẻ mặt ‘không tin nổi’ của Phó Kinh Hồng, mà trong ánh mắt lại âm trầm xuống, nhưng cũng không mở miệng nói ra bất cứ lời nào cả.
Phó Kinh Hồng không muốn truy cứu việc nội loạn của ma giáo, mở miệng nói:
– Đám người của cửu đại môn vốn đông đảo. Dù cho bọn ngươi phát động tập kích đi nữa, cũng chưa chắc gì, bọn họ sẽ bó tay chịu trói.
Dù người của ma giáo có võ công cao bao nhiêu đi nữa, thì tất nhiên là nhân số vẫn không bì kịp với đám người cửu đại môn phái đi. Huống hồ gì, trong đám cửu đại môn phái kia, cũng không thiếu kẻ có võ công cao cường.
Nhưng mà trong lời nói của Thái Cư Hoa lại hứa chắc rằng lần tập kích này của bọn hắn chắc chắn là sẽ thành công.
Vậy thì hậu chiêu gì đây?
Thái Cư Hoa cười hì hì, nói:
– Ngươi đây liền không cần lo lắng tới rồi a. Tất nhiên là bọn ta có cách của bọn ta…
Hắn ta nhìn thấy dáng vẻ cau mày của Phó Kinh Hồng, đôi con ngươi xoay một vòng, lại nói tiếp,
– Chỉ là nói ra cũng không sao cả. Trang chủ của Tư Đồ sơn trang chính là thánh nữ của thánh giáo bọn ta dịch dung mà giả thành. Nàng cũng là cao thủ của ngự độc trùng… Hiện tại, trong Tư Đồ sơn trang kia, cũng đã bị cổ trùng bao phủ hết rồi đi.
Nhất thời, tâm tình của Phó Kinh Hồng run lên. Nhưng trên mặt của y lại không hiện ra bất kì biểu tình nào cả.
Nếu là độc, thì còn có dược để giải. Nếu là độc trùng, thì làm sao để giải đây?
– Cho nên, hiện tại, ngươi liền an tâm ở lại đây đi. Chờ đến sau khi mọi chuyện đều đã kết thúc rồi…
Nói đến đây, Thái Cư Hoa dừng lại một chút, đột nhiên, vẻ mặt lại trở nên nghiêm túc,
– Liền đi đi.
Đương nhiên là Phó Kinh Hồng sẽ không nghe theo hắn ta rồi. Hai vị sư đệ của y vẫn còn ở trong Tư Đồ sơn trang, làm sao y lại có thể xoay người rời đi đây?
Huống hồ gì, mấy người Ôn Như Ngọc, Đào Chi Hoa, cũng đều đang ở trong Tư Đồ sơn trang.
– Ngươi cứ ở lại đây đi thôi…
Thái Cư Hoa vẫn hiện lên vẻ mặt nghiêm túc, nhưng chỉ là nháy mắt, hắn ta liền cười hì hì, nói:
– Lẽ nào ngươi cho rằng, đúng là ta vẫn đang tán gẫu cùng với ngươi đây, thôi sao?
Nhất thời, Phó Kinh Hồng sững sờ.
Y thầm nghĩ, không ổn rồi.
Ngay lập tức, y cảm nhận được tay chân của mình đều vô lực.
Dù đầu óc của y vẫn rất là tỉnh táo. Nhưng cả người đều mềm nhũn, ngã xuống trên mặt đất.
– Nơi này vốn là vùng hoang dã, sẽ không có ai dám gây bất lợi cho ngươi cả…
Thái Cư Hoa sờ sờ cằm, cười cười nói,
– Dược hiệu của nhuyễn cốt tán cũng chỉ sẽ kéo dài trong hai canh giờ. Nhưng mà, như vậy cũng đã đủ rồi a.
– Chờ đến sau khi ngươi quay trở về, thì tất cả mọi chuyện cũng nên kết thúc cả rồi đi… Có lẽ ngươi chỉ còn thấy sót lại mấy khối xương cốt vẫn chưa bị cổ trùng gặm nhắm hết đi.
Cả người của Phó Kinh Hồng mềm nhũn mà ngã xuống trên mặt đất, nhìn chằm chằm Thái Cư Hoa.
Nhưng trong lòng của y lại kinh hãi không thôi.
Rốt cuộc thì Thái Cư Hoa đã bỏ thuốc tự lúc nào đây?
Vì sao y lại không hề phát hiện ra một chút nào cả?
– Rất thắc mắc, ta đã hạ dược lúc nào sao?
Thái Cư Hoa vân vê một lọn tóc mái ở trên trán của mình, lại cười hì hì nói,
– … Ta liền không nói cho ngươi biết đâu a.
Phó Kinh Hồng lạnh lùng lườm hắn ta một cái.
Thái Cư Hoa khom lưng, nhìn y, nói:
– Ta đã ra tay cứu ngươi một mạng. Cho nên… Sau này, ngươi không cần lại xuất hiện ở trước mặt giáo chủ của bọn ta một lần nào nữa.
Tuy hắn ta đang mỉm cười, nhưng trong đôi con ngươi lại không hề cười.
– Chú Thích:
(*)nhất thân phương trạch: là được tiếp kiến(gặp gỡ) một lần thôi cũng lấy làm vinh hạnh (thích thú).
Lãnh Tề Hiên yên lặng đưa ít điểm tâm đến.
Sau khi Phó Kinh Hồng ăn vào mấy khối đào hoa tô, lại uống hết một chén trà.
Y mới đi ra ngoài xem trò vui.
*
Vị trí biệt viện của bọn họ có chút xa xôi, đi mất một lúc lâu, y mới đến được chính sảnh của Tư Đồ sơn trang.
Trước chính sảnh vốn là một cái sân rộng rãi, bằng phẳng. Được xây nên một võ đài lớn, tựa hồ như còn rộng hơn hẳn so với cái võ đài ở trên Thượng Tắc Sơn kia.
Lúc cả hai vừa đến thì buổi tỷ thí đã bắt đầu được một lúc rồi.
Trên đài tỷ võ vẫn đang là một mảng hỗn loạn giữa ánh đao bóng kiếm.
Bạch Luyện Hoa nhìn thấy cả hai đến đây rồi, liền lạch bạch chạy vội lên đón người.
Phó Kinh Hồng liếc mắt nhìn thoáng qua võ đài.
Trên đài, hai người kia chỉ là đánh theo quy củ.
Y liền cảm thấy vô vị.
– Phó huynh.
Phó Kinh Hồng quay đầu lại, vừa nhìn tới, là hai người Ôn Như Ngọc cùng với Trầm Bích Thủy.
Đào Chi Hoa cũng không có xuất hiện.
Phó Kinh Hồng liền khẽ mỉm cười, nói:
– Ôn huynh. Ta là đến, để đợi lát nữa, xem huynh thi triển đại thân thủ đây.
Ôn Như Ngọc vừa nghe vậy, tiếp theo, ở trong mắt liền biến thành trầm trầm, nhưng vẫn luôn mỉm cười.
Trầm Bích Thủy cũng đang tiến tới gần. Hắn lắc lắc Đào Hoa chiết phiến ở trong tay, câu môi nở nụ cười nhìn về phía Phó Kinh Hồng.
– Phó huynh tới chậm rồi a…
Nhất thời, Phó Kinh Hồng không hiểu rõ.
Trầm Bích Thủy cười nói:
– Vừa mới nãy, Tư Đồ Gia đã lộ diện a. Đáng tiếc là huynh vẫn còn chưa tới kịp.
Hắn lắc lắc đầu, ngữ khí khá là tiếc hận.
Phó Kinh Hồng nghe vậy, chỉ đành nở nụ cười.
Nhưng, y chợt nghe thấy một tiếng vang lên như vật nặng rơi từ trên đài tỷ võ một xuống đất. Y vừa quay đầu lại, nhìn lên võ đài, lại có một người bại trận.
Người bại trận kia bò dậy khỏi mặt đất, chắp tay hướng về người thắng, sau đó, liền đi xuống bên dưới đài.
Sau đó lại có người nhảy lên võ đài.
Phó Kinh Hồng buồn chán, xem một lúc.
Bỗng nhiên, y sững sờ.
Nơi cách đây ước chừng mấy thước xa, có một nam tử mặc hồng y đang đứng ở đấy.
Chỉ là tướng mạo của nam tử hồng y khá là phổ thông, ngoại trừ một thân trang phục chói mắt này ra, cũng không còn có nơi nào khiến cho người khác chú ý cả.
Quả thật, tướng mạo của hắn ta vốn thường thường, làn da lại ngăm đen.
Thế nhưng khiến cho Phó Kinh Hồng chú ý nhất chính là, trong tay của nam tử hồng y vốn không có cầm bất kì vũ khí nào cả.
Tất nhiên, bất kì ai tham gia luận võ, đều là một đám người ở trong giang hồ. Cho nên, trong tay của mọi người ở đây đều nên cầm đao hay kiếm, hoặc là một vài loại vũ khí kì dị như là búa lớn, tam xoa kích, có một vài nữ tử cũng sẽ mang theo nhuyễn kiếm, roi mềm đi.
Mà, trong tay của nam tử hồng y này lại chẳng cầm bất kì vũ khí nào cả. Tuy rằng hắn ta có thể là sử dụng ám khí đi, thế nhưng ít có ai sẽ dùng ám khí để sử dụng làm vũ khí chính thức cả. Phần lớn mọi người đều chỉ là dùng ám khí để phòng thân hoặc đánh lén mà thôi.
Nhưng điều khiến cho Phó Kinh Hồng chú ý nhất, lại đôi bàn tay của nam tử hồng y kia.
Nhìn qua, đôi bàn tay này cũng không giống như là đã từng luyện qua kiếm, trên các bụng ngón tay cũng hề không bất kì vết chai nào cả. Hơn nữa, đôi tay kia cực kì trắng, vốn không hề tương xứng với khuôn mặt ngăm đen của nam tử hồng y.
Nhất thời, lóe lên một ý nghĩ thoáng qua trong đầu.
Phó Kinh Hồng sững người một chút. Y đã thấy tầm mắt của nam tử hồng y cũng đang nhìn về phía bên này của y.
Chỉ thấy nam tử hồng y khẽ mỉm cười nhìn Phó Kinh Hồng. Bởi vì tướng mạo của hắn ta vốn chỉ là thường thường, đương nhiên là nụ cười này cũng sẽ không có mấy đẹp đẽ đi.
Thế nhưng lại khiến cho Phó Kinh Hồng cả kinh.
Bởi vì, một khắc sau, nam tử hồng y này lại vươn tay ra, tự sờ sờ lên trên khuôn mặt của mình, tiếp theo, hắn ta liền bốc xuống lớp da của gương mặt này.
Bất chợt, tâm tình của Phó Kinh Hồng lập tức hoảng hốt.
Y vừa mới đoán ra người ở trước này vốn đã dùng dịch dung.
Nhưng y không ngờ tới, kẻ ở trước mắt này…
Lại là Thái Cư Hoa.
Y vạn lần không ngờ tới, Thái Cư Hoa lại cả gan lớn mật mà lén lút lẻn vào võ lâm minh hội ngày hôm nay.
Bởi vì, xung quanh đây, đều là người của cửu đại môn phái, coi như Thái Cư Hoa có lợi hại đến mấy, cũng không thể bằng được đám người cửu đại môn phái này liên thủ lại với nhau đi?
Thế nhưng, y vẫn còn chưa kịp ngẫm nghĩ xong, thì Thái Cư Hoa lại nhanh tay mà dán lớp mặt nạ da người trở lại, đảo mắt, hắn ta lại biến trở về kẻ có dung mạo bình thường kia.
Động tác của hắn ta lại hết sức nhanh nhẹn, cứ như là vừa im lặng mà kề kiếm sát đến yết hầu của người ta vừa xuống tay cắt cổ vậy, vốn chỉ là chuyện xảy ra trong nháy mắt. Nếu là không hề liên tục nhìn chằm chằm vào bên này, có lẽ là không có ai sẽ phát hiện ra chuyện gì đang xảy ra đi.
Thái Cư Hoa lại ngẩng đầu lên, cười cười nhìn Phó Kinh Hồng. Dù cho lớp mặt nạ da người của hắn ta vốn nhìn y như thật, nhưng đương nhiên, vẫn là không sánh được với da mặt của người thật đi. Cho nên, khi hắn ta nở nụ cười liền có chút cảm giác ngay đơ ra.
Không chờ đến lúc Phó Kinh Hồng kịp phản ứng, Thái Cư Hoa đã xoay người rời đi.
Phó Kinh Hồng đang muốn định báo cho mấy người Trầm Bích Thủy đang đứng ở bên cạnh.
Nhưng y nghĩ đi nghĩ lại, cái tên Thái Cư Hoa này chỉ cố tình ở đây để gây sự chú ý, hấp dẫn y. Tất nhiên là hắn ta muốn dẫn dụ y đi ra ngoài. Nếu mà y nói cho mấy người Trầm Bích Thủy biết, thì nhất định là cái tên Thái Cư Hoa sẽ phải đào tẩu.
Hiện tại, nội lực của y cũng đã khôi phục được chín phần rồi đi. Nếu như có xảy ra chuyện gì đi nữa, thì y vẫn còn có thể tự vệ được đi.
… Vậy thì y liền đi theo xem thử xem, đến cùng thì tên Thái Cư Hoa muốn làm cái gì đây.
Nhớ tới đây, Phó Kinh Hồng liền quyết định chủ ý, nhanh chóng nói với Lãnh Tề Hiên đang đứng ở bên cạnh:
– Ta đi nhà xí một chuyến.
Tiếp theo, không chờ đến khi Lãnh Tề Hiên kịp đáp lại, y liền rời khỏi đám người.
Lúc này, Thái Cư Hoa đã bỏ đi khá là xa. Xa đến mức chỉ còn dư lại một bóng người màu đỏ.
Phó Kinh Hồng vội vã vận khinh công lên, đuổi theo Thái Cư Hoa.
Vì phòng ngừa ma giáo ‘đục nước béo cò’, Tư Đồ sơn trang đã bố trí đầy thủ vệ quanh bốn phía sơn trang.
Nhưng, phảng phất dường như là Thái Cư Hoa đều có thể lẻn đi vào bất kì đâu, còn chuyên ẩn nấp trong một góc khuất mà không có ai phát hiện ra cả.
Phó Kinh Hồng theo sát ở phía sau hắn ta.
Sau khi Thái Cư Hoa đi tới một chỗ biệt viện, liền vươn mình, bật nhảy một cái, vọt lên trên mái hiên.
Phó Kinh Hồng vội vã đuổi theo, vừa đáp người lên mái hiên.
Ngay lập tức, Thái Cư Hoa đã nhanh nhẹn vọt qua mấy tầng mái hiên đi hết một vòng, thì nhất thời, hắn ta lại vươn mình, vọt người nhảy xuống.
Lúc này đã ra khỏi Tư Đồ sơn trang, nhưng Thái Cư Hoa vẫn chạy về phía xa xa.
Phó Kinh Hồng vẫn theo sát ở phía sau, luôn vận khinh công mà chạy đi mấy dặm đường.
Phó Kinh Hồng nhìn thấy xung quanh vốn không hề bóng người nào cả, liền móc ra một đồng tiền xu từ trong tay áo, vận dụng hết nội lực bắn về phía vòng eo của Thái Cư Hoa.
Bất thình, đã bị đánh trúng eo, Thái Cư Hoa liền kêu lên một tiếng “ôi”, lập tức té ngã nằm ở trên mặt đất.
Phó Kinh Hồng chậm rãi đi đến, từ trên cao nhìn xuống Thái Cư Hoa.
Thái Cư Hoa vừa xoa eo, vừa bò lên khỏi mặt đất, bất mãn nói:
– Eo của nam nhân… Rất trọng yếu a…
Thoáng chốc, Phó Kinh Hồng sững người một chút, mới siết chặt lấy đồng tiền ở trong tay, nhìn hắn ta nói:
– Ngươi dẫn ta đi ra đây. Là có chuyện gì hả?
Sau khi Thái Cư Hoa đã bò lên, đầu tiên là chậm rãi xoay người, tiếp theo, giơ tay đến, động tác chớp nhoáng, ngay lập tức, mặt nạ da người bị xé xuống, hắn còn tiện tay ném xuống mặt đất.
Phó Kinh Hồng nhìn động tác của hắn ta, chỉ nhíu nhíu mày.
– Ta dẫn ngươi đi ra đây. Đương nhiên là vì ‘nhất thân phương trạch’ a,(*)
Phó Kinh Hồng chỉ nhìn Thái Cư Hoa.
Hắn ta lại chỉ tà tà nở nụ cười, cất tiếng hô,
– Mỹ nhân…
Phó Kinh Hồng nhíu mày, nói:
– Nói thật đi.
Nếu như thật sự Thái Cư Hoa xem y là mỹ nhân, vậy thì ngày trước, khi y đi cùng Ôn Như Ngọc ở khách điếm kia, thì tại vì sao hắn ta lại không xuống tay với y đây?
Huống hồ gì, xem như là y cũng tự biết cân lượng nhan sắc của mình rồi đi.
Thái Cư Hoa cảm thấy đã bị y phát giác ra trò lừa tình này, cho nên, hắn ta vô vị mà bĩu môi. Tiếp theo, hắn ta lại cười nói,
– Đây đương nhiên là nói thật a. Không phải vậy, thì vì sao, lần trước ở trên Thượng Tắc Sơn, ta lại không nỡ hạ độc thủ với ngươi nha.
Tất nhiên là Phó Kinh Hồng không tin nổi rồi.
Thế nhưng xác thực là y không hiểu vì sao lần đó, Thái Cư Hoa lại không tung độc giết chết y đây.
Trên người của y đã không còn thư độc trùng nữa rồi. Cho nên, đối với Mộ Dung Thương mà nói, y vốn đã không còn giá trị để lợi dụng nữa đi. Vậy thì vì sao Thái Cư Hoa vẫn muốn hạ thủ lưu tình với y đây?
– Ta dẫn dụ ngươi ra đây, cũng là vì thương tiếc cho ngươi là một mỹ nhân. Không muốn ngươi cứ phải chịu chết như vậy a …
Thái Cư Hoa lắc đầu một cái, nói.
Phó Kinh Hồng cười lạnh một tiếng, nói:
– Mỹ nhân đệ nhất thiên hạ – Đào Chi Hoa. Ở trong mắt ngươi, thì không tính là mỹ nhân sao?
Thái Cư Hoa nhíu mày, cười một tiếng, nói:
– Băng sơn mỹ nhân đối với ta mà nói, chỉ có thể phóng tầm mắt nhìn không thể đến gần mà phát tiết a. Không chiếm được tới tay, thì liền không phải mỹ nhân rồi nha.
Phó Kinh Hồng liếc mắt một cái nhìn đến hắn ta, đột nhiên hỏi:
– Có ý gì? Bọn họ sẽ chết cả sao?
Thái Cư Hoa hì hì nở nụ cười một trận, nói:
– Đại thánh giáo của ta, đã phái người mai phục ở bên ngoài cái sơn trang kia rồi a. Chỉ cần chờ đến trưa liền phát động tập kích. Tới lúc đó, e là đám người ở bên trong kia…
Nhất thời, tâm tình của Phó Kinh Hồng cả kinh.
Người của ma giáo đã mai phục khắp nơi ở bên ngoài của Tư Đồ sơn trang. Thế nhưng vì sao người của Tư Đồ sơn trang lại không hề hay biết đây?
Huống hồ gì, không phải ma giáo vẫn đang nội loạn sao? Vì sao, nhanh như vậy, liền trấn áp xuống rồi sao?
Như là đã nhìn ra được mọi nghi hoặc của Phó Kinh Hồng Thái Cư Hoa cười hì hì nói:
– Thánh nữ của thánh giáo bọn ta vốn tinh thông thuật dịch dung, cho nên, trang chủ của Tư Đồ sơn trang, sớm đã bị bọn ta đánh tráo rồi a.
Bất chợt, Phó Kinh Hồng sững người lại.
Thánh nữ ma giáo?
Lúc nào lại bốc lên một thánh nữ ma giáo đây?
– Không phải bọn ngươi đang còn nội loạn sao? Vậy hiện tại, ai là giáo chủ?
Phó Kinh Hồng bình tĩnh hỏi.
Y biết Thái Cư Hoa có thể mở miệng kể ra mọi chuyện nhẹ nhàng như mây gió cho y nghe thế này, thì tám phần mười là đã chắc chắc được rằng, y vốn không thể lập tức quay trở về, kể lại chuyện này cho mấy người Ôn Như Ngọc biết được đi…
– Hừ,
Phảng phất, dường như là Thái Cư Hoa nghĩ đến chuyện không vui gì đó vậy. Hắn ta phát ra một tiếng “hừ” lạnh, nói:
– Hiện tại, thánh giáo đều đã bị chia rẽ, tự làm theo ý của mình. Một phe là theo giáo chủ. Một phe là do lão già Mộ Dung Lân kia cầm đầu.
– Tại sao những người kia lại tín phục lão Mộ Dung Lân?
Phó Kinh Hồng liền nghĩ đến vấn đề này.
– Lão già Mộ Dung Lân kia cực kì thâm độc. Mấy năm trước, lão đã bắt đầu dùng trùy tâm độc trùng khống chế một số thế lực ở trong thánh giáo. Mà, trùy tâm độc trùng vốn cực kỳ độc ác. Kẻ bị trúng phải độc trùng này, thì mỗi một tháng đều sẽ bị phát độc một lần. Trong khi phát độc, trong cơ thể phải chịu đựng nỗi đau trùy tâm thực cốt. Nhưng chỉ có lão già Mộ Dung Lân kia mới có loại dược làm giảm bớt đi nỗi đau do độc của trùy tâm trùng độc phát tác kia. Cho nên, những kẻ có tài này chỉ đành bất đắc dĩ mà nghe theo chỉ thị của lão già Mộ Dung Lân.
Thái Cư Hoa vừa nói, trong đôi mắt lại loé lên một tia hung tàn.
– Lần này, tập kích Tư Đồ sơn trang cũng là chủ ý của lão thất phu Mộ Dung Lân kia. Còn giáo chủ, hắn…
Thái Cư Hoa nói đến đây, lại nhìn về Phó Kinh Hồng, liền nhíu mày, nở nụ cười,
– Giáo chủ, hắn nỡ lòng nào mà giết ngươi a.
Phó Kinh Hồng lại chỉ phát ra một tiếng ‘hừ’ lạnh, hiển nhiên là y vốn không tin một chút nào rồi.
Mộ Dung Thương đã từng giết y qua một lần.
Chỉ là do mạng của y quá lớn đi, cho nên, y mới chết không thành mà thôi.
Hiển nhiên là Thái Cư Hoa cũng đã nhìn thấy rõ được vẻ mặt ‘không tin nổi’ của Phó Kinh Hồng, mà trong ánh mắt lại âm trầm xuống, nhưng cũng không mở miệng nói ra bất cứ lời nào cả.
Phó Kinh Hồng không muốn truy cứu việc nội loạn của ma giáo, mở miệng nói:
– Đám người của cửu đại môn vốn đông đảo. Dù cho bọn ngươi phát động tập kích đi nữa, cũng chưa chắc gì, bọn họ sẽ bó tay chịu trói.
Dù người của ma giáo có võ công cao bao nhiêu đi nữa, thì tất nhiên là nhân số vẫn không bì kịp với đám người cửu đại môn phái đi. Huống hồ gì, trong đám cửu đại môn phái kia, cũng không thiếu kẻ có võ công cao cường.
Nhưng mà trong lời nói của Thái Cư Hoa lại hứa chắc rằng lần tập kích này của bọn hắn chắc chắn là sẽ thành công.
Vậy thì hậu chiêu gì đây?
Thái Cư Hoa cười hì hì, nói:
– Ngươi đây liền không cần lo lắng tới rồi a. Tất nhiên là bọn ta có cách của bọn ta…
Hắn ta nhìn thấy dáng vẻ cau mày của Phó Kinh Hồng, đôi con ngươi xoay một vòng, lại nói tiếp,
– Chỉ là nói ra cũng không sao cả. Trang chủ của Tư Đồ sơn trang chính là thánh nữ của thánh giáo bọn ta dịch dung mà giả thành. Nàng cũng là cao thủ của ngự độc trùng… Hiện tại, trong Tư Đồ sơn trang kia, cũng đã bị cổ trùng bao phủ hết rồi đi.
Nhất thời, tâm tình của Phó Kinh Hồng run lên. Nhưng trên mặt của y lại không hiện ra bất kì biểu tình nào cả.
Nếu là độc, thì còn có dược để giải. Nếu là độc trùng, thì làm sao để giải đây?
– Cho nên, hiện tại, ngươi liền an tâm ở lại đây đi. Chờ đến sau khi mọi chuyện đều đã kết thúc rồi…
Nói đến đây, Thái Cư Hoa dừng lại một chút, đột nhiên, vẻ mặt lại trở nên nghiêm túc,
– Liền đi đi.
Đương nhiên là Phó Kinh Hồng sẽ không nghe theo hắn ta rồi. Hai vị sư đệ của y vẫn còn ở trong Tư Đồ sơn trang, làm sao y lại có thể xoay người rời đi đây?
Huống hồ gì, mấy người Ôn Như Ngọc, Đào Chi Hoa, cũng đều đang ở trong Tư Đồ sơn trang.
– Ngươi cứ ở lại đây đi thôi…
Thái Cư Hoa vẫn hiện lên vẻ mặt nghiêm túc, nhưng chỉ là nháy mắt, hắn ta liền cười hì hì, nói:
– Lẽ nào ngươi cho rằng, đúng là ta vẫn đang tán gẫu cùng với ngươi đây, thôi sao?
Nhất thời, Phó Kinh Hồng sững sờ.
Y thầm nghĩ, không ổn rồi.
Ngay lập tức, y cảm nhận được tay chân của mình đều vô lực.
Dù đầu óc của y vẫn rất là tỉnh táo. Nhưng cả người đều mềm nhũn, ngã xuống trên mặt đất.
– Nơi này vốn là vùng hoang dã, sẽ không có ai dám gây bất lợi cho ngươi cả…
Thái Cư Hoa sờ sờ cằm, cười cười nói,
– Dược hiệu của nhuyễn cốt tán cũng chỉ sẽ kéo dài trong hai canh giờ. Nhưng mà, như vậy cũng đã đủ rồi a.
– Chờ đến sau khi ngươi quay trở về, thì tất cả mọi chuyện cũng nên kết thúc cả rồi đi… Có lẽ ngươi chỉ còn thấy sót lại mấy khối xương cốt vẫn chưa bị cổ trùng gặm nhắm hết đi.
Cả người của Phó Kinh Hồng mềm nhũn mà ngã xuống trên mặt đất, nhìn chằm chằm Thái Cư Hoa.
Nhưng trong lòng của y lại kinh hãi không thôi.
Rốt cuộc thì Thái Cư Hoa đã bỏ thuốc tự lúc nào đây?
Vì sao y lại không hề phát hiện ra một chút nào cả?
– Rất thắc mắc, ta đã hạ dược lúc nào sao?
Thái Cư Hoa vân vê một lọn tóc mái ở trên trán của mình, lại cười hì hì nói,
– … Ta liền không nói cho ngươi biết đâu a.
Phó Kinh Hồng lạnh lùng lườm hắn ta một cái.
Thái Cư Hoa khom lưng, nhìn y, nói:
– Ta đã ra tay cứu ngươi một mạng. Cho nên… Sau này, ngươi không cần lại xuất hiện ở trước mặt giáo chủ của bọn ta một lần nào nữa.
Tuy hắn ta đang mỉm cười, nhưng trong đôi con ngươi lại không hề cười.
– Chú Thích:
(*)nhất thân phương trạch: là được tiếp kiến(gặp gỡ) một lần thôi cũng lấy làm vinh hạnh (thích thú).
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.