Trọng Sinh Chi Biến Phế Vi Bảo
Chương 9: Ăn diện.
Phong Hưởng Vân Tri Đạo
15/09/2020
Khi tỉnh dậy, trên mặt của dị tộc vẫn là nét lạnh lùng như cũ, khác hẳn với sự dũng mãnh đêm đó!
Trước kia, Trình Hiểu chưa từng để ý thái độ của dị tộc đối với mình, nhưng bây giờ, sau khi mất nửa ngày cẩn thận quan sát... Trình Hiểu bắt đầu bối rối.
Dị tộc hầu như đối với mọi việc đều rất hờ hững, thái độ không nóng không lạnh, không ngược đãi Trình Hiểu, nhưng cũng không yêu thương gì cho cam... Tuy rằng cậu của ngày xưa đúng là chả làm ai thương nổi.
Haiz, con đường tu hành dài dằng dặc, Trình Hiểu chấp nhận hiện thực, ngay cả con cũng sinh rồi, cậu sẽ không làm mấy cái việc như là bỏ vợ giết con, đi tha hương đâu... Mặc dù cậu cảm thấy việc trở thành một nhân loại tự do cũng là lựa chọn không tồi.
Khụ khụ, sai rồi, hình như là bỏ chồng giết con mới đúng chứ nhể?
Có trí nhớ trước kia, Trình Hiểu cảm thấy mình đang bị vây ở trạng thái muốn làm gì cũng không được, ước muốn được làm một nhân loại tự do rất xa xôi, cậu cũng chẳng thể bỏ mặc con mình để theo đuổi thứ viển vông đó, huống chi việc bây giờ cần làm là tìm cách lấp đầy bụng, sau đó mới nói đến những chuyện khác, sống không nổi thì cái gì cũng đều thành mây bay.
Lam đã đi từ sáng sớm, mặc dù thành viên đội săn bắn luôn thay phiên nhau ra ngoài, nhưng việc tự đi săn ở những khu vực gần là không thể thiếu, bằng không con mồi kiếm được sẽ không đủ để cung cấp cho nhân loại sống trong thành.
Vì Lẫm chưa thành niên, nên chỉ có thể tham gia những khóa huấn luyện bên trong thành, cách vài ngày sẽ có một dị tộc trưởng thành dẫn bọn nhỏ ra ngoài để tích lũy kinh nghiệm chiến đấu... Dị tộc rất coi trọng con cái của mình, tuy nhiên họ sẽ không cưng chiều chúng, chỉ có những dị tộc giành chiến thắng từ các cuộc tranh đua tàn khốc mới có được cơ hội sống sót.
Đó cũng chính là con đường đầy máu tanh mà họ đã đi qua khi lưu lạc trong vũ trụ một thời gian dài.
Hôm nay là ngày Lẫm phải ra ngoài thực chiến, cậu nhóc đã chuẩn bị sẵn sàng mọi thứ từ lâu. Mặc đồng phục chiến đấu vào, mái tóc hơi dài phủ sau lưng chỉ dùng một loại cỏ không biết tên quấn quanh, nét non nớt trên mặt cũng dần bị sự quả cảm và trầm ổn che lấp.
Cậu nhóc cầm lấy con dao găm đã được lau đến sáng bóng, đây là vũ khí phòng thân mà cha đã tặng nhóc, chất lượng thượng thừa, hình như vật này trong lúc vô ý đã thất lạc đến đây...
Hoàn cảnh khắc nghiệt, dã thú hung bạo, lại thêm việc phần lớn các loài thực vật đều biến dị, vô số con người tài giỏi đã ngã xuống ngoài kia, may mắn tìm được hai thanh vũ khí được chế tạo tinh xảo cũng không phải chuyện hiếm lạ gì.
Đây vốn chỉ là một cảnh rất bình thường, nếu còn ở quá khứ, lúc này Trình Hiểu chắc chắn chưa rời giường, Lẫm sau khi nấu bữa sáng đặt trên bàn thì sẽ ra ngoài... Nhóc chỉ đơn giản là hâm nóng chút thịt và rau dại còn dư lại từ đêm hôm qua lên, có cái để lấp bụng là tốt rồi.
Nhưng Trình Hiểu bây giờ đã khác xưa, cậu không có thói quen ngủ đến lúc mặt trời lên cao mới dậy, nếu cậu không dậy từ tờ mờ sáng khi đồng hồ sinh học báo thức thì cậu sẽ không lấy được tiền làm lính đánh thuê...
Vì vậy khó có được một lần cậu nhìn thấy mái tóc mềm mại của nhóc con nhà mình bị buộc đến vô cùng thê thảm, cậu cảm thấy thật chướng mắt.
Ai mà chẳng hy vọng bé con nhà mình sạch sẽ, sáng sủa chứ, tuy rằng Trình Hiểu vẫn có chút mất tự nhiên... Con của mình và dị tộc, thật sự là một đứa trẻ hỗn huyết cao cấp.
"Con tới đây." Trình Hiểu vẫy vẫy tay với cậu nhóc.
"..." Lẫm rất ít khi thấy mẫu phụ xuất hiện vào sáng sớm, lát nữa sẽ phải đi thực chiến, hy vọng rằng trên người nhóc sẽ không tăng thêm miệng vết thương nào nữa để tránh ảnh hưởng đến chiến đấu.
Tuy rằng biểu hiện 2 ngày nay của Trình Hiểu khiến mọi người rất ngạc nhiên, nhưng băng dày ba thước cũng không phải hình thành trong một đêm, tính cách ngang ngược, kiêu ngạo của Trình Hiểu đã in sâu vào lòng người, trong lòng Lẫm cũng chả ôm nhiều hy vọng... Nhưng hai lần trước khi cậu dịu dàng bôi thuốc cho nhóc, cậu đã gieo vào trái tim khô cằn đó một hạt giống.
Thế nhưng làm sao để hạt giống cằn cỗi ấy nảy mầm.
Cậu nhóc ngoan ngoãn bước tới, trong trí nhớ của Trình Hiểu, Lẫm chưa bao giờ cãi lời cậu cả... Cũng có vài việc xấu cậu muốn nhóc đi làm, nhưng nhóc chỉ im lặng rồi chịu đánh, ví đụ như ăn cắp đồ nhà Lâm Diệp chẳng hạn... Bây giờ khi nhớ tới, cậu thật muốn lấy cọng bún thắt cổ để quên đi.
Lúc còn ở thế giới cũ, cậu đã từng chứng kiến nhiều người không được làm chủ cuộc sống của mình, khi thấy cảnh trẻ em bị bắt đi ăn xin hay trộm cắp cậu đã tức giận, chớ nói chi là chính bản thân cậu biến thành tên bại hoại trong truyền thuyết kia.
Trình Hiểu kéo Lẫm qua, đầu tiên, cậu cởi áo nhóc ấy ra, nhìn thử tình trạng khép miệng của những vết thương sau lưng, năng lực tự chữa khỏi của dị tộc quả nhiên rất cao, da thịt từng máu tươi đầm đìa nay chỉ còn lại vài vết sẹo nhạt màu.
Khép áo lại cho Lẫm, Trình Hiểu cởi mảnh lụa màu trắng buộc trên tóc mình ra, lấy ngón tay chải lại tóc cho cậu nhóc, rồi cột sợi dây lụa lên... Nhịn xuống xúc động muốn thắt nơ con bướm của bản thân, Trình Hiểu đánh thành một cái kết đơn giản, kết hợp cùng một vài sợi tóc xõa ra trên trán Lẫm, ừ, nhìn qua có vẻ thuận mắt hơn rồi.
Thật đáng tiếc... Nhóc ấy không phải con gái, bằng không mình có thể ăn diện cho nhóc rồi. ╮(╯_╰)╭
"Hắc, Lẫm, hôm nay cậu đến hơi muộn đó." Tân là con của Lâm Diệp và Thanh, cùng Lẫm lớn lên từ nhỏ, nếu nói theo cách của con người hai đứa nhóc này chính là anh em tri kỉ của nhau, cùng huấn luyện chung ở một đội, Tân đương nhiên biết mỗi ngày Lẫm luôn là người đến sớm nhất.
Nhưng việc đó cũng tại hoàn cảnh gia đình Lẫm... Vào sáng sớm, trong nhà chỉ còn tên mẫu phụ đáng ghét kia, Lẫm vẫn luôn rời nhà thật sớm để tránh mặt người đó, nếu không khẳng định sẽ lại mang một thân đầy thương tích... Mỗi lần nghĩ đến đây Tân đều tức đến nghiến răng nghiến lợi, nhưng nhóc không có cách, đó là việc trong nhà của Lẫm, cha và mẫu phụ của nhóc có thể giúp gì cũng đã giúp rồi.
"Ừ." Lẫm thờ ơ lên tiếng, rút dao găm ra, trước khi rời khỏi thành nhóc cần làm nóng người.
"Ah, tóc của cậu..." Tân nhức đầu, từ nãy đến giờ nhìn Lẫm nhóc luôn thấy ở Lẫm có gì đó không đúng, đối phương hình như trở nên... Càng đẹp hơn.
Vốn Lẫm đã có không ít người theo đuổi, bây giờ... Tân cảm thấy sự tồn tại của bản thân càng ngày càng thấp.
Lẫm không trả lời, đây là do người kia cột cho nhóc, dải lụa nhóc đang mang là đồ thủ công mỹ nghệ, vào thời kỳ này nó không phải là đồ được bày bán ven đường, trong nhà cũng chỉ có một cái duy nhất mà thôi, người kia phải la hét, khóc lóc gần nửa tháng cha mới đồng ý mua về.
Thế nhưng cứ vậy mà tặng nhóc sao? Lẫm nheo mắt lại, linh hoạt múa dao găm: "Nghe nói trong lần thực chiến này có thể lấy được đồ ăn dành cho con người?"
"Ah? Ừ... Hình như là vậy." Tân thạo tin hơn so với Lẫm, cậu nhóc nói lại toàn bộ những gì mình biết cho Lẫm nghe, nhưng Lẫm không đầu không đuôi hỏi một câu như thế làm gì nhỉ? Loại đồ ăn này cũng chẳng dễ lấy gì cho cam...
Trước kia, Trình Hiểu chưa từng để ý thái độ của dị tộc đối với mình, nhưng bây giờ, sau khi mất nửa ngày cẩn thận quan sát... Trình Hiểu bắt đầu bối rối.
Dị tộc hầu như đối với mọi việc đều rất hờ hững, thái độ không nóng không lạnh, không ngược đãi Trình Hiểu, nhưng cũng không yêu thương gì cho cam... Tuy rằng cậu của ngày xưa đúng là chả làm ai thương nổi.
Haiz, con đường tu hành dài dằng dặc, Trình Hiểu chấp nhận hiện thực, ngay cả con cũng sinh rồi, cậu sẽ không làm mấy cái việc như là bỏ vợ giết con, đi tha hương đâu... Mặc dù cậu cảm thấy việc trở thành một nhân loại tự do cũng là lựa chọn không tồi.
Khụ khụ, sai rồi, hình như là bỏ chồng giết con mới đúng chứ nhể?
Có trí nhớ trước kia, Trình Hiểu cảm thấy mình đang bị vây ở trạng thái muốn làm gì cũng không được, ước muốn được làm một nhân loại tự do rất xa xôi, cậu cũng chẳng thể bỏ mặc con mình để theo đuổi thứ viển vông đó, huống chi việc bây giờ cần làm là tìm cách lấp đầy bụng, sau đó mới nói đến những chuyện khác, sống không nổi thì cái gì cũng đều thành mây bay.
Lam đã đi từ sáng sớm, mặc dù thành viên đội săn bắn luôn thay phiên nhau ra ngoài, nhưng việc tự đi săn ở những khu vực gần là không thể thiếu, bằng không con mồi kiếm được sẽ không đủ để cung cấp cho nhân loại sống trong thành.
Vì Lẫm chưa thành niên, nên chỉ có thể tham gia những khóa huấn luyện bên trong thành, cách vài ngày sẽ có một dị tộc trưởng thành dẫn bọn nhỏ ra ngoài để tích lũy kinh nghiệm chiến đấu... Dị tộc rất coi trọng con cái của mình, tuy nhiên họ sẽ không cưng chiều chúng, chỉ có những dị tộc giành chiến thắng từ các cuộc tranh đua tàn khốc mới có được cơ hội sống sót.
Đó cũng chính là con đường đầy máu tanh mà họ đã đi qua khi lưu lạc trong vũ trụ một thời gian dài.
Hôm nay là ngày Lẫm phải ra ngoài thực chiến, cậu nhóc đã chuẩn bị sẵn sàng mọi thứ từ lâu. Mặc đồng phục chiến đấu vào, mái tóc hơi dài phủ sau lưng chỉ dùng một loại cỏ không biết tên quấn quanh, nét non nớt trên mặt cũng dần bị sự quả cảm và trầm ổn che lấp.
Cậu nhóc cầm lấy con dao găm đã được lau đến sáng bóng, đây là vũ khí phòng thân mà cha đã tặng nhóc, chất lượng thượng thừa, hình như vật này trong lúc vô ý đã thất lạc đến đây...
Hoàn cảnh khắc nghiệt, dã thú hung bạo, lại thêm việc phần lớn các loài thực vật đều biến dị, vô số con người tài giỏi đã ngã xuống ngoài kia, may mắn tìm được hai thanh vũ khí được chế tạo tinh xảo cũng không phải chuyện hiếm lạ gì.
Đây vốn chỉ là một cảnh rất bình thường, nếu còn ở quá khứ, lúc này Trình Hiểu chắc chắn chưa rời giường, Lẫm sau khi nấu bữa sáng đặt trên bàn thì sẽ ra ngoài... Nhóc chỉ đơn giản là hâm nóng chút thịt và rau dại còn dư lại từ đêm hôm qua lên, có cái để lấp bụng là tốt rồi.
Nhưng Trình Hiểu bây giờ đã khác xưa, cậu không có thói quen ngủ đến lúc mặt trời lên cao mới dậy, nếu cậu không dậy từ tờ mờ sáng khi đồng hồ sinh học báo thức thì cậu sẽ không lấy được tiền làm lính đánh thuê...
Vì vậy khó có được một lần cậu nhìn thấy mái tóc mềm mại của nhóc con nhà mình bị buộc đến vô cùng thê thảm, cậu cảm thấy thật chướng mắt.
Ai mà chẳng hy vọng bé con nhà mình sạch sẽ, sáng sủa chứ, tuy rằng Trình Hiểu vẫn có chút mất tự nhiên... Con của mình và dị tộc, thật sự là một đứa trẻ hỗn huyết cao cấp.
"Con tới đây." Trình Hiểu vẫy vẫy tay với cậu nhóc.
"..." Lẫm rất ít khi thấy mẫu phụ xuất hiện vào sáng sớm, lát nữa sẽ phải đi thực chiến, hy vọng rằng trên người nhóc sẽ không tăng thêm miệng vết thương nào nữa để tránh ảnh hưởng đến chiến đấu.
Tuy rằng biểu hiện 2 ngày nay của Trình Hiểu khiến mọi người rất ngạc nhiên, nhưng băng dày ba thước cũng không phải hình thành trong một đêm, tính cách ngang ngược, kiêu ngạo của Trình Hiểu đã in sâu vào lòng người, trong lòng Lẫm cũng chả ôm nhiều hy vọng... Nhưng hai lần trước khi cậu dịu dàng bôi thuốc cho nhóc, cậu đã gieo vào trái tim khô cằn đó một hạt giống.
Thế nhưng làm sao để hạt giống cằn cỗi ấy nảy mầm.
Cậu nhóc ngoan ngoãn bước tới, trong trí nhớ của Trình Hiểu, Lẫm chưa bao giờ cãi lời cậu cả... Cũng có vài việc xấu cậu muốn nhóc đi làm, nhưng nhóc chỉ im lặng rồi chịu đánh, ví đụ như ăn cắp đồ nhà Lâm Diệp chẳng hạn... Bây giờ khi nhớ tới, cậu thật muốn lấy cọng bún thắt cổ để quên đi.
Lúc còn ở thế giới cũ, cậu đã từng chứng kiến nhiều người không được làm chủ cuộc sống của mình, khi thấy cảnh trẻ em bị bắt đi ăn xin hay trộm cắp cậu đã tức giận, chớ nói chi là chính bản thân cậu biến thành tên bại hoại trong truyền thuyết kia.
Trình Hiểu kéo Lẫm qua, đầu tiên, cậu cởi áo nhóc ấy ra, nhìn thử tình trạng khép miệng của những vết thương sau lưng, năng lực tự chữa khỏi của dị tộc quả nhiên rất cao, da thịt từng máu tươi đầm đìa nay chỉ còn lại vài vết sẹo nhạt màu.
Khép áo lại cho Lẫm, Trình Hiểu cởi mảnh lụa màu trắng buộc trên tóc mình ra, lấy ngón tay chải lại tóc cho cậu nhóc, rồi cột sợi dây lụa lên... Nhịn xuống xúc động muốn thắt nơ con bướm của bản thân, Trình Hiểu đánh thành một cái kết đơn giản, kết hợp cùng một vài sợi tóc xõa ra trên trán Lẫm, ừ, nhìn qua có vẻ thuận mắt hơn rồi.
Thật đáng tiếc... Nhóc ấy không phải con gái, bằng không mình có thể ăn diện cho nhóc rồi. ╮(╯_╰)╭
"Hắc, Lẫm, hôm nay cậu đến hơi muộn đó." Tân là con của Lâm Diệp và Thanh, cùng Lẫm lớn lên từ nhỏ, nếu nói theo cách của con người hai đứa nhóc này chính là anh em tri kỉ của nhau, cùng huấn luyện chung ở một đội, Tân đương nhiên biết mỗi ngày Lẫm luôn là người đến sớm nhất.
Nhưng việc đó cũng tại hoàn cảnh gia đình Lẫm... Vào sáng sớm, trong nhà chỉ còn tên mẫu phụ đáng ghét kia, Lẫm vẫn luôn rời nhà thật sớm để tránh mặt người đó, nếu không khẳng định sẽ lại mang một thân đầy thương tích... Mỗi lần nghĩ đến đây Tân đều tức đến nghiến răng nghiến lợi, nhưng nhóc không có cách, đó là việc trong nhà của Lẫm, cha và mẫu phụ của nhóc có thể giúp gì cũng đã giúp rồi.
"Ừ." Lẫm thờ ơ lên tiếng, rút dao găm ra, trước khi rời khỏi thành nhóc cần làm nóng người.
"Ah, tóc của cậu..." Tân nhức đầu, từ nãy đến giờ nhìn Lẫm nhóc luôn thấy ở Lẫm có gì đó không đúng, đối phương hình như trở nên... Càng đẹp hơn.
Vốn Lẫm đã có không ít người theo đuổi, bây giờ... Tân cảm thấy sự tồn tại của bản thân càng ngày càng thấp.
Lẫm không trả lời, đây là do người kia cột cho nhóc, dải lụa nhóc đang mang là đồ thủ công mỹ nghệ, vào thời kỳ này nó không phải là đồ được bày bán ven đường, trong nhà cũng chỉ có một cái duy nhất mà thôi, người kia phải la hét, khóc lóc gần nửa tháng cha mới đồng ý mua về.
Thế nhưng cứ vậy mà tặng nhóc sao? Lẫm nheo mắt lại, linh hoạt múa dao găm: "Nghe nói trong lần thực chiến này có thể lấy được đồ ăn dành cho con người?"
"Ah? Ừ... Hình như là vậy." Tân thạo tin hơn so với Lẫm, cậu nhóc nói lại toàn bộ những gì mình biết cho Lẫm nghe, nhưng Lẫm không đầu không đuôi hỏi một câu như thế làm gì nhỉ? Loại đồ ăn này cũng chẳng dễ lấy gì cho cam...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.