Trọng Sinh Chi Biến Phế Vi Bảo
Chương 42: Tới nơi.
Phong Hưởng Vân Tri Đạo
16/09/2020
Sáng
sớm ngày hôm sau, đội ngũ bắt đầu chờ lệnh để xuất phát, thừa dịp trời
chưa sáng hẳn, có thể tránh được rất nhiều thực vật biến dị hoạt động
ban ngày.
Trình Hiểu đi ra khỏi "không thụ", nhẹ hít vài hơi không khí trong lành, thoáng vươn vai, đã lâu rồi cậu chưa từng cảm nhận qua bầu không khí tươi mát này.
Sau khi mặt trời mọc, thực vật biến dị sẽ thức tỉnh, mãnh thú thì đi săn, không khí ô nhiễm không chịu nổi, có đôi khi chỉ cần hít vài hơi cũng khiến nhân loại ho khan liên tục.
Lẫm đi tới cạnh Trình Hiểu, giữ một khoảng cách nhất định, như gần như xa.
Dung liếc nhìn vẻ mặt như thường của Lẫm, ngày hôm qua thật khó tin, Lẫm thế mà ngủ trong lòng mẫu phụ nhà mình... Cái tin đồn ngược đãi con mình của Trình Hiểu đều là mây bay!
Người kia nhẹ nhàng vỗ về thân thể Lẫm... Dung nghĩ, gió chiều nào theo chiều đấy là không tốt, nhưng nhìn Trình Hiểu như thế quả thật rất... Dịu dàng.
Tối hôm qua, Khí phát hiện một loại thực vật bên trong vách cây, tuy rằng đã quá thời gian thu hoạch, nhưng Trình Hiểu đều hái xuống, đó là một mảng rêu hiếm thấy, Trình Hiểu chưa từng nghĩ tới sẽ thấy loại thực vật này bên trong động cây.
Loại thực vật gần như có thể sinh trưởng được trong tất cả các điều kiện, rất khó để tìm ra, trước đây Trình Hiểu cũng chưa từng thử qua, chỉ mới nghe người ta nhắc đến, loại rêu này hình như có thể chữa được chút bệnh kín...
Khí cũng đã ra khỏi động cây, mặt đầy nghi ngờ nhìn người trước mặt, đối phương cẩn thận hái đám rêu xuống... chẳng lẽ thực sự tính sử dụng nó làm thuốc? Thật ra nhóc cũng chỉ trong một lần vô tình nuốt nhầm phát hiện ra khả năng cầm máu của nó mà thôi.
Thấy thái độ cẩn thận của Trình Hiểu, chẳng lẽ loại cây này còn có tác dụng khác, Khí cảm thấy có chút đáng tiếc, số lượng thực vật quả thật ít đến đáng thương, nếu nhóc có thể phát hiện những loài khác, không chừng người kia lại càng vui hơn.
Trình Hiểu không hề biết suy nghĩ của Khí đang đứng sau lưng mình, cậu cảm thấy rất hài lòng với lần thu hoạch lần này, thuốc đặc trị chỉ có thể dùng để đề phòng vạn nhất, nên Trình Hiểu không cần số lượng quá lớn, có thể gặp được đã coi như may mắn rồi.
Lam đi tuần cả đêm, sắc mặt vô cùng lạnh lùng, nhưng không hề uể oải chút nào, anh bọc Trình Hiểu lại thật kĩ trong áo choàng, chuẩn bị cõng bạn lữ nhà mình lên lưng.
Vết thương của Khí đã không còn đáng ngại, thể năng cũng khôi phục được một nửa, hoàn toàn có thể chạy cùng Lẫm.
Trình Hiểu vững vàng nằm úp sấp trên lưng dị tộc giống hệt hôm trước, thế nhưng cậu cảm thấy rất nhiều ánh mắt đang đổ dồn về phía mình, chuyện gì đã xảy ra, Trình Hiểu tỉ mỉ nhớ lại lời nói và việc làm của bản thân, hình như không có chỗ nào bất thường cả.
"Trình Hiểu, ngày hôm qua cậu cùng Lam giết con cốt thú kia thật sao!" Có người không nhịn được lên tiếng, hai mắt trợn tròn nhìn Trình Hiểu chằm chằm, ánh mắt tràn đầy vẻ kinh ngạc.
"... Chỉ là đâm một dao." Trình Hiểu thờ ơ đáp, cậu biết mình không phải chủ chiến lúc đó, hơn nữa dù cho có bị đuôi cốt thú quét trúng, dị tộc cũng sẽ không chết, cùng lắm là bị thương mà thôi.
"Wow, thật là vậy rồi!"
"Trời ạ, Trình Hiểu, tôi nghe nói cậu đỡ được cú tấn công sau cùng của cốt thú!"
"Thật lợi hại... Trước đây tôi không hề biết thân thủ của cậu tốt như vậy."
Rất nhanh, những thanh âm tán dương liên tục được truyền ra, vài người trước thời gian rời thành đều mang ơn Trình Hiểu, nên ấn tượng với cậu đã dần được thay đổi. Tuy rằng vẫn chưa đạt tới trình độ bạn bè, nhưng họ đã bắt đầu công nhận những cống hiến của Trình Hiểu, sẽ không đâm chọt như ngày xưa.
Trình Hiểu im lặng cúi đầu, năng lực tưởng tượng của mọi người thật phong phú: "Con mãnh thú kia lúc ấy đã hấp hối rồi."
"Mặc kệ thế nào, nếu tôi là cậu, chắc chắn đã bị dọa chết khiếp rồi." Một người vừa cười vừa nói tiến tới.
Lời cậu ta nói là thật, phần lớn sức chiến đầu của con người chỉ có thể chống lại những loài mãnh thú cỡ nhỏ, nếu thể trạng cường tráng thì có thể đánh một trận, nhưng với những mãnh thú cỡ như con cốt thú tập kích họ ngày hôm qua, thân hình to như một ngọn núi nhỏ, khát máu, da cứng như tường đồng, gai xương bén nhọn, ngay cả dị tộc cũng rất khó giết chết.
"Đúng vậy, Trình Hiểu, cậu không cần khiêm tốn, thay đổi của cậu trong thời gian này, chúng tôi đều nhìn thấy rõ ràng, dù cho trước đây cậu... quả thật rất khốn nạn, nhưng bây giờ quay đầu làm lại vẫn chưa trễ!" Người này dường như lớn tuổi hơn, lời nói mang theo chút ân cần, dạy bảo.
"Không muộn, không muộn, con người luôn luôn phải biết phấn đấu, chuyện cỏ bích hồng lúc trước không nói đến, nhưng lần này cậu quả thật đã lấy lại mặt mũi cho nhân loại chúng ta!" Những lời này đều là tiếng lòng của mọi người.
Cho dù là bầu bạn vô cùng thân mật đi nữa, thì dị tộc và nhân loại vẫn là hai chủng tộc khác nhau, đừng nói là không phải cặp bầu bạn nào trong thành cũng chung sống hài hòa với nhau, một bầu bạn như Lam là vô cùng hiếm thấy.
Phần lớn thời gian, vì số lượng chênh lệch, dị tộc thường sẽ chèn ép con người, một dị tộc có thể sở hữu vài nhân loại, không ai cấm việc này cả. Nhưng mà bởi vì thiên tính bẩm sinh của dị tộc, đa số đều chỉ chuyên nhất với bầu bạn của mình, sẽ không đa tình, vả lại với hoàn cảnh ác liệt hiện nay, nuôi sống một người vốn đã không hề dễ dàng.
Trừ khi là đại quý tộc cần có thật nhiều con nối dòng, bằng không dị tộc thường chỉ chọn cho mình một bầu bạn.
Những nhân loại khác đều gật đầu đồng ý, dù sao dưới tình huống nguy hiểm vậy mà Trình Hiểu và Lam có thể giết được mãnh thú, giúp mọi người có thời gian chạy trốn, đương nhiên họ càng thêm biết ơn Lam, thế nhưng Trình Hiểu cũng góp một phần sức lực không hề nhỏ trong đó.
Nhân loại trong các cuộc chiến đấu vẫn có tác dụng của riêng mình, suy nghĩ này làm mọi người cảm thấy thật thoải mái.
"... Cảm ơn." Trình Hiểu thản nhiên gật đầu, có thể được mọi người trong thành khen ngợi, rốt cuộc ấn tượng của bản thân cũng tốt lên, dù cho Trình Hiểu không thèm để ý đến cái nhìn của người khác, nhưng ở trong xã hội, nếu có danh tiếng tốt thì làm việc gì cũng thuận lợi hơn nhiều.
Loại người người gặp người ghét, như chuột chạy qua đường, thì tất nhiên chả thể nào thoải mái, mà với một người sống lại như cậu, nếu cứ bỏ mặc như cũ... thì cậu chả khác nào đồ ngốc.
Hơn nữa cậu cần phải cải thiện hoàn cảnh sống của gia đình mình, thuận tiện nuôi dưỡng con mình thật tốt, đối với một người đàn ông mà nói, loại việc này thật quá sức khiêu chiến, đặc biệt là khi cậu đang mang trong mình một cái công năng nào đó.
"Được rồi, tất cả mọi người chuẩn bị một chút, chúng ta cần phải nắm chắc thời gian." An Vân lần thứ hai đưa cho Trình Hiểu túi hành lý đã được chuẩn bị đầy đủ, mặc dù Trình Hiểu cũng không dùng đến bao nhiêu đồ ăn.
Không một ai ý kiến với túi đồ được phân cho Trình Hiểu, đó là cậu nên được, hơn nữa mỗi ngày cậu ăn cũng không nhiều, hèn gì lại gầy gò đến vậy, cậu hẳn nên ăn nhiều một chút, có vài người không hề phát hiện, chính mình đã bắt đầu quan tâm đến thân thể của Trình Hiểu.
Trình Hiểu thấy thiện ý của An Vân, không còn cách nào khác ngoài việc mỉm cười tỏ vẻ cảm ơn với cậu ta, nhưng không hề cầm lấy. Thật ra bởi vì tư chất cơ thể thay đổi, dinh dưỡng hấp thụ được từ nước nấm càng nhiều hơn so với đồ ăn thông thường, nên cậu chẳng cần ăn thứ không có bao nhiêu dinh dưỡng như rễ cây dại.
"Đám đồ ăn dư này, cậu xem ai thiếu thì phân qua cho họ đi." Trình Hiểu đem quyền quản lý đám đồ ăn này giao cho An Vân, đồ trong túi cậu đã đủ cho cả ba người ăn, vả lại cậu còn không ít bột nấm trong bao.
"Không được, nếu như các cậu thiếu đồ ăn..." An Vân lắc đầu, không cho rằng cách làm của Trình Hiểu là đúng.
Mọi người đều cùng một đội, đến lúc đó nếu thật sự thiếu, hình như thực phẩm là do Kinh lấy ra từ phần của mình... Trình Hiểu nhíu mày, khẽ cười nói: "Lúc đó sẽ đến tìm cậu."
An Vân hơi sửng sốt, rồi sâu xa nhìn Trình Hiểu, cậu đã biết tại sao Lâm Diệp luôn ở trước mặt mình nói tốt cho Trình Hiểu, cậu quả thật là người đáng để thâm giao.
Mọi người thu hết cuộc đối thoại của cả hai vào mắt, không nói gì thêm, trong ánh mắt lộ ra vài phần cảm kích, có người trong lúc chiến đấu đã để rơi không ít thức ăn, đành phải nhịn ăn nhịn xài, hy vọng có thể sống qua khoảng thời gian này, không ngờ rằng...
Đội ngũ bắt đầu tiếp tục lên đường, dị tộc vẫn duy trì tốc độ như bình thường, có lẽ là sự bồi thường cho cuộc chiến trước, hơn 10 ngày tiếp theo, đội ngũ bình an vượt qua không gặp thêm bất cứ cuộc tập kích nào.
Nếu có thì cũng chỉ là một số loại mãnh thú cỡ nhỏ, hoặc một hai con loại to, cấp bậc không cao, những trở ngại này đối với dị tộc mà nói hoàn toàn không thành vấn đề.
Vào ngày thứ 21 tính từ khi cả đội lên đường, Trình Hiểu phát hiện thảm thực vật hai bên đường ngày càng xanh tươi, dấu chân của mãnh thú lưu lại cũng ít hẳn.
Tốc độ của đội ngũ dần chậm lại, nhóm dị tộc cũng không còn quá cằng thẳng, dần thả lỏng.
"Chúng ta đã ở biên giới thành trung tâm." Thanh âm của An Vân có chút khàn khàn, liên tục chạy hơn 10 ngày làm cả người cầu mềm nhũn ra.
"Phương diện phòng ngự của họ rất hoàn hảo." Trình Hiểu thản nhiên nói, chỉ mới sát biên giới thôi mà đã an toàn như vậy, thực vật thậm chí còn rất phong phú, có thể thấy được, chiến lực của thành trung tâm cao hơn nhiều so với đám dã thú quanh đây.
"Ừ, từ nơi này bắt đầu, kéo một thành một vòng tròn, đều là phạm vi tuần tra của binh lính trong thành." An Vân cười cười, đáy mắt vẫn có vài phần đau thương. Bây giờ cậu mới thật sự thở phào nhẹ nhõm, thật vất vả mới đếm được đây: "Chỉ tiếc, trong đội mất đi ba người..."
"May mắn là phần lớn đều còn sống." Một người khác nói, thương vong là điều không thể tránh khỏi, bằng không nhân loại ai cũng có thể ra khỏi thành một cách thoải mái, đụng độ với đàn dã thú, mà có thể bảo toàn phần lớn thành viên trong đội đã là rất khó rồi.
"Đúng thế." An Vân trở lại bình thường, sau khi vào thành trung tâm, cậu có rất nhiều việc phải chú ý, cậu mong rằng mọi người ở đây đều có thể bình an về lại thành.
Đội ngũ càng ngày càng đến gần thành trung tâm, Trình Hiểu ôm chặt vai Lam, cậu thậm chí có thể thấy quân doanh đóng hai bên trái phải rừng rậm trước mặt, nơi này hẳn là có thể để nhân loại trực tiếp ở lại?
Để cuộc thi diễn ra một cách an toàn nên thành trung tâm biến vùng ngoại biên thành một khu dân cư tạm thời sao... Trình Hiểu quan sát những thực vật quanh đây, rất hiếm thấy thực vật biến dị, chắc đã bị thanh lý bớt rồi.
Nhân loại mặc đồ bình thường bắt đầu xuất hiện rải rác hai bên đường, tốc độ của nhóm dị tộc dần chậm lại, Trình Hiểu phát hiện rất nhiều nhân loại đều mang gùi sau lưng, bên trong chất đầy hàng hóa, ở cách đó không xa, còn có thể thấy vài đội ngũ xa lạ đang giao dịch với nhau.
Trình Hiểu bị Lam đặt xuống đất, cậu híp mắt lại đánh giá hoàn cảnh xung quanh, rồi dời tầm mắt ra xa, cổng thành cao chót vót đâm thủng tầng mây đang xuất hiện ngay trước mặt cậu.
Trình Hiểu đi ra khỏi "không thụ", nhẹ hít vài hơi không khí trong lành, thoáng vươn vai, đã lâu rồi cậu chưa từng cảm nhận qua bầu không khí tươi mát này.
Sau khi mặt trời mọc, thực vật biến dị sẽ thức tỉnh, mãnh thú thì đi săn, không khí ô nhiễm không chịu nổi, có đôi khi chỉ cần hít vài hơi cũng khiến nhân loại ho khan liên tục.
Lẫm đi tới cạnh Trình Hiểu, giữ một khoảng cách nhất định, như gần như xa.
Dung liếc nhìn vẻ mặt như thường của Lẫm, ngày hôm qua thật khó tin, Lẫm thế mà ngủ trong lòng mẫu phụ nhà mình... Cái tin đồn ngược đãi con mình của Trình Hiểu đều là mây bay!
Người kia nhẹ nhàng vỗ về thân thể Lẫm... Dung nghĩ, gió chiều nào theo chiều đấy là không tốt, nhưng nhìn Trình Hiểu như thế quả thật rất... Dịu dàng.
Tối hôm qua, Khí phát hiện một loại thực vật bên trong vách cây, tuy rằng đã quá thời gian thu hoạch, nhưng Trình Hiểu đều hái xuống, đó là một mảng rêu hiếm thấy, Trình Hiểu chưa từng nghĩ tới sẽ thấy loại thực vật này bên trong động cây.
Loại thực vật gần như có thể sinh trưởng được trong tất cả các điều kiện, rất khó để tìm ra, trước đây Trình Hiểu cũng chưa từng thử qua, chỉ mới nghe người ta nhắc đến, loại rêu này hình như có thể chữa được chút bệnh kín...
Khí cũng đã ra khỏi động cây, mặt đầy nghi ngờ nhìn người trước mặt, đối phương cẩn thận hái đám rêu xuống... chẳng lẽ thực sự tính sử dụng nó làm thuốc? Thật ra nhóc cũng chỉ trong một lần vô tình nuốt nhầm phát hiện ra khả năng cầm máu của nó mà thôi.
Thấy thái độ cẩn thận của Trình Hiểu, chẳng lẽ loại cây này còn có tác dụng khác, Khí cảm thấy có chút đáng tiếc, số lượng thực vật quả thật ít đến đáng thương, nếu nhóc có thể phát hiện những loài khác, không chừng người kia lại càng vui hơn.
Trình Hiểu không hề biết suy nghĩ của Khí đang đứng sau lưng mình, cậu cảm thấy rất hài lòng với lần thu hoạch lần này, thuốc đặc trị chỉ có thể dùng để đề phòng vạn nhất, nên Trình Hiểu không cần số lượng quá lớn, có thể gặp được đã coi như may mắn rồi.
Lam đi tuần cả đêm, sắc mặt vô cùng lạnh lùng, nhưng không hề uể oải chút nào, anh bọc Trình Hiểu lại thật kĩ trong áo choàng, chuẩn bị cõng bạn lữ nhà mình lên lưng.
Vết thương của Khí đã không còn đáng ngại, thể năng cũng khôi phục được một nửa, hoàn toàn có thể chạy cùng Lẫm.
Trình Hiểu vững vàng nằm úp sấp trên lưng dị tộc giống hệt hôm trước, thế nhưng cậu cảm thấy rất nhiều ánh mắt đang đổ dồn về phía mình, chuyện gì đã xảy ra, Trình Hiểu tỉ mỉ nhớ lại lời nói và việc làm của bản thân, hình như không có chỗ nào bất thường cả.
"Trình Hiểu, ngày hôm qua cậu cùng Lam giết con cốt thú kia thật sao!" Có người không nhịn được lên tiếng, hai mắt trợn tròn nhìn Trình Hiểu chằm chằm, ánh mắt tràn đầy vẻ kinh ngạc.
"... Chỉ là đâm một dao." Trình Hiểu thờ ơ đáp, cậu biết mình không phải chủ chiến lúc đó, hơn nữa dù cho có bị đuôi cốt thú quét trúng, dị tộc cũng sẽ không chết, cùng lắm là bị thương mà thôi.
"Wow, thật là vậy rồi!"
"Trời ạ, Trình Hiểu, tôi nghe nói cậu đỡ được cú tấn công sau cùng của cốt thú!"
"Thật lợi hại... Trước đây tôi không hề biết thân thủ của cậu tốt như vậy."
Rất nhanh, những thanh âm tán dương liên tục được truyền ra, vài người trước thời gian rời thành đều mang ơn Trình Hiểu, nên ấn tượng với cậu đã dần được thay đổi. Tuy rằng vẫn chưa đạt tới trình độ bạn bè, nhưng họ đã bắt đầu công nhận những cống hiến của Trình Hiểu, sẽ không đâm chọt như ngày xưa.
Trình Hiểu im lặng cúi đầu, năng lực tưởng tượng của mọi người thật phong phú: "Con mãnh thú kia lúc ấy đã hấp hối rồi."
"Mặc kệ thế nào, nếu tôi là cậu, chắc chắn đã bị dọa chết khiếp rồi." Một người vừa cười vừa nói tiến tới.
Lời cậu ta nói là thật, phần lớn sức chiến đầu của con người chỉ có thể chống lại những loài mãnh thú cỡ nhỏ, nếu thể trạng cường tráng thì có thể đánh một trận, nhưng với những mãnh thú cỡ như con cốt thú tập kích họ ngày hôm qua, thân hình to như một ngọn núi nhỏ, khát máu, da cứng như tường đồng, gai xương bén nhọn, ngay cả dị tộc cũng rất khó giết chết.
"Đúng vậy, Trình Hiểu, cậu không cần khiêm tốn, thay đổi của cậu trong thời gian này, chúng tôi đều nhìn thấy rõ ràng, dù cho trước đây cậu... quả thật rất khốn nạn, nhưng bây giờ quay đầu làm lại vẫn chưa trễ!" Người này dường như lớn tuổi hơn, lời nói mang theo chút ân cần, dạy bảo.
"Không muộn, không muộn, con người luôn luôn phải biết phấn đấu, chuyện cỏ bích hồng lúc trước không nói đến, nhưng lần này cậu quả thật đã lấy lại mặt mũi cho nhân loại chúng ta!" Những lời này đều là tiếng lòng của mọi người.
Cho dù là bầu bạn vô cùng thân mật đi nữa, thì dị tộc và nhân loại vẫn là hai chủng tộc khác nhau, đừng nói là không phải cặp bầu bạn nào trong thành cũng chung sống hài hòa với nhau, một bầu bạn như Lam là vô cùng hiếm thấy.
Phần lớn thời gian, vì số lượng chênh lệch, dị tộc thường sẽ chèn ép con người, một dị tộc có thể sở hữu vài nhân loại, không ai cấm việc này cả. Nhưng mà bởi vì thiên tính bẩm sinh của dị tộc, đa số đều chỉ chuyên nhất với bầu bạn của mình, sẽ không đa tình, vả lại với hoàn cảnh ác liệt hiện nay, nuôi sống một người vốn đã không hề dễ dàng.
Trừ khi là đại quý tộc cần có thật nhiều con nối dòng, bằng không dị tộc thường chỉ chọn cho mình một bầu bạn.
Những nhân loại khác đều gật đầu đồng ý, dù sao dưới tình huống nguy hiểm vậy mà Trình Hiểu và Lam có thể giết được mãnh thú, giúp mọi người có thời gian chạy trốn, đương nhiên họ càng thêm biết ơn Lam, thế nhưng Trình Hiểu cũng góp một phần sức lực không hề nhỏ trong đó.
Nhân loại trong các cuộc chiến đấu vẫn có tác dụng của riêng mình, suy nghĩ này làm mọi người cảm thấy thật thoải mái.
"... Cảm ơn." Trình Hiểu thản nhiên gật đầu, có thể được mọi người trong thành khen ngợi, rốt cuộc ấn tượng của bản thân cũng tốt lên, dù cho Trình Hiểu không thèm để ý đến cái nhìn của người khác, nhưng ở trong xã hội, nếu có danh tiếng tốt thì làm việc gì cũng thuận lợi hơn nhiều.
Loại người người gặp người ghét, như chuột chạy qua đường, thì tất nhiên chả thể nào thoải mái, mà với một người sống lại như cậu, nếu cứ bỏ mặc như cũ... thì cậu chả khác nào đồ ngốc.
Hơn nữa cậu cần phải cải thiện hoàn cảnh sống của gia đình mình, thuận tiện nuôi dưỡng con mình thật tốt, đối với một người đàn ông mà nói, loại việc này thật quá sức khiêu chiến, đặc biệt là khi cậu đang mang trong mình một cái công năng nào đó.
"Được rồi, tất cả mọi người chuẩn bị một chút, chúng ta cần phải nắm chắc thời gian." An Vân lần thứ hai đưa cho Trình Hiểu túi hành lý đã được chuẩn bị đầy đủ, mặc dù Trình Hiểu cũng không dùng đến bao nhiêu đồ ăn.
Không một ai ý kiến với túi đồ được phân cho Trình Hiểu, đó là cậu nên được, hơn nữa mỗi ngày cậu ăn cũng không nhiều, hèn gì lại gầy gò đến vậy, cậu hẳn nên ăn nhiều một chút, có vài người không hề phát hiện, chính mình đã bắt đầu quan tâm đến thân thể của Trình Hiểu.
Trình Hiểu thấy thiện ý của An Vân, không còn cách nào khác ngoài việc mỉm cười tỏ vẻ cảm ơn với cậu ta, nhưng không hề cầm lấy. Thật ra bởi vì tư chất cơ thể thay đổi, dinh dưỡng hấp thụ được từ nước nấm càng nhiều hơn so với đồ ăn thông thường, nên cậu chẳng cần ăn thứ không có bao nhiêu dinh dưỡng như rễ cây dại.
"Đám đồ ăn dư này, cậu xem ai thiếu thì phân qua cho họ đi." Trình Hiểu đem quyền quản lý đám đồ ăn này giao cho An Vân, đồ trong túi cậu đã đủ cho cả ba người ăn, vả lại cậu còn không ít bột nấm trong bao.
"Không được, nếu như các cậu thiếu đồ ăn..." An Vân lắc đầu, không cho rằng cách làm của Trình Hiểu là đúng.
Mọi người đều cùng một đội, đến lúc đó nếu thật sự thiếu, hình như thực phẩm là do Kinh lấy ra từ phần của mình... Trình Hiểu nhíu mày, khẽ cười nói: "Lúc đó sẽ đến tìm cậu."
An Vân hơi sửng sốt, rồi sâu xa nhìn Trình Hiểu, cậu đã biết tại sao Lâm Diệp luôn ở trước mặt mình nói tốt cho Trình Hiểu, cậu quả thật là người đáng để thâm giao.
Mọi người thu hết cuộc đối thoại của cả hai vào mắt, không nói gì thêm, trong ánh mắt lộ ra vài phần cảm kích, có người trong lúc chiến đấu đã để rơi không ít thức ăn, đành phải nhịn ăn nhịn xài, hy vọng có thể sống qua khoảng thời gian này, không ngờ rằng...
Đội ngũ bắt đầu tiếp tục lên đường, dị tộc vẫn duy trì tốc độ như bình thường, có lẽ là sự bồi thường cho cuộc chiến trước, hơn 10 ngày tiếp theo, đội ngũ bình an vượt qua không gặp thêm bất cứ cuộc tập kích nào.
Nếu có thì cũng chỉ là một số loại mãnh thú cỡ nhỏ, hoặc một hai con loại to, cấp bậc không cao, những trở ngại này đối với dị tộc mà nói hoàn toàn không thành vấn đề.
Vào ngày thứ 21 tính từ khi cả đội lên đường, Trình Hiểu phát hiện thảm thực vật hai bên đường ngày càng xanh tươi, dấu chân của mãnh thú lưu lại cũng ít hẳn.
Tốc độ của đội ngũ dần chậm lại, nhóm dị tộc cũng không còn quá cằng thẳng, dần thả lỏng.
"Chúng ta đã ở biên giới thành trung tâm." Thanh âm của An Vân có chút khàn khàn, liên tục chạy hơn 10 ngày làm cả người cầu mềm nhũn ra.
"Phương diện phòng ngự của họ rất hoàn hảo." Trình Hiểu thản nhiên nói, chỉ mới sát biên giới thôi mà đã an toàn như vậy, thực vật thậm chí còn rất phong phú, có thể thấy được, chiến lực của thành trung tâm cao hơn nhiều so với đám dã thú quanh đây.
"Ừ, từ nơi này bắt đầu, kéo một thành một vòng tròn, đều là phạm vi tuần tra của binh lính trong thành." An Vân cười cười, đáy mắt vẫn có vài phần đau thương. Bây giờ cậu mới thật sự thở phào nhẹ nhõm, thật vất vả mới đếm được đây: "Chỉ tiếc, trong đội mất đi ba người..."
"May mắn là phần lớn đều còn sống." Một người khác nói, thương vong là điều không thể tránh khỏi, bằng không nhân loại ai cũng có thể ra khỏi thành một cách thoải mái, đụng độ với đàn dã thú, mà có thể bảo toàn phần lớn thành viên trong đội đã là rất khó rồi.
"Đúng thế." An Vân trở lại bình thường, sau khi vào thành trung tâm, cậu có rất nhiều việc phải chú ý, cậu mong rằng mọi người ở đây đều có thể bình an về lại thành.
Đội ngũ càng ngày càng đến gần thành trung tâm, Trình Hiểu ôm chặt vai Lam, cậu thậm chí có thể thấy quân doanh đóng hai bên trái phải rừng rậm trước mặt, nơi này hẳn là có thể để nhân loại trực tiếp ở lại?
Để cuộc thi diễn ra một cách an toàn nên thành trung tâm biến vùng ngoại biên thành một khu dân cư tạm thời sao... Trình Hiểu quan sát những thực vật quanh đây, rất hiếm thấy thực vật biến dị, chắc đã bị thanh lý bớt rồi.
Nhân loại mặc đồ bình thường bắt đầu xuất hiện rải rác hai bên đường, tốc độ của nhóm dị tộc dần chậm lại, Trình Hiểu phát hiện rất nhiều nhân loại đều mang gùi sau lưng, bên trong chất đầy hàng hóa, ở cách đó không xa, còn có thể thấy vài đội ngũ xa lạ đang giao dịch với nhau.
Trình Hiểu bị Lam đặt xuống đất, cậu híp mắt lại đánh giá hoàn cảnh xung quanh, rồi dời tầm mắt ra xa, cổng thành cao chót vót đâm thủng tầng mây đang xuất hiện ngay trước mặt cậu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.