Trọng Sinh Chi Chí Tôn Tiên Lữ
Chương 22: Cho bọn họ xem
Băng Đường Liên Tử Canh
17/10/2021
Những lời nói đó không kiêng nể gì mà truyền vào tai Yến Thiên Ngân, hắn siết chặt roi trong tay, lông tơ toàn thân đều dựng thẳng lên.
Tấm mành của thùng xe được phất ra, Yến Thiên Ngân quay mặt lại, liền nhìn thấy Lận Huyền Chi thế nhưng từ bên trong đi ra, ngồi ở bên người hắn.
Yến Thiên Ngân vội vàng hướng tới chung quanh nhìn nhìn, mặt đầy sốt ruột nói: “Đại ca, ngươi đi vào nhanh lên, để bọn họ nhìn thấy ngươi ngồi ở vị trí của xa phu liền sẽ chê cười ngươi đấy.”
“Chẳng lẽ nếu ta không ngồi ở chỗ này thì sẽ không có người chê cười ta sao?” Lận Huyền Chi nhàn nhạt hỏi lại, lại không thấy chút ý tứ tức giận nào, hắn ngược lại từ trong tay Yến Thiên Ngân nắm lấy roi ngựa, nói: “Huống hồ, loại chuyện này ngươi có thể làm, vậy vì sao ta lại không được làm?”
“Nhưng…… Bọn họ đều đang nhìn ngươi.”
“Tùy bọn họ xem.” Lận Huyền Chi thản nhiên nói, chuyển ánh mắt đối với Yến Thiên Ngân câu môi cười, nói: “Đại ca ngươi chẳng lẽ không đáng bọn họ xem sao?”
Yến Thiên Ngân lập tức liền lĩnh ngộ ý tứ của Lận Huyền Chi.
Không thể không thừa nhận, ở toàn bộ Thanh Thành, lúc đầu Lận Huyền Chi chính là một tuyệt đại phong hoa nổi tiếng.
Khuôn mặt hắn nhìn không ra chút tỳ vết khiến người xem qua khó mà quên được dung nhan, không biết kinh diễm bao nhiêu người, nghe nói cho dù ở nơi cường giả san sát, đại năng giả xuất hiện lớp lớp như Huyền Thiên Tông, Lận Huyền Chi cũng là tồn tại được vạn người chú mục.
Mặt Yến Thiên Ngân đỏ lên, bộ dáng đại ca cười lên cũng thật đẹp a, lông mày như thái dương, mắt như sao trời, mặt như trăng sáng, môi như điểm sơn, cho dù mỹ nhân như hoa cũng phải kém cả tầng mây, giống như trích tiên.
Lận Huyền Chi thấy Yến Thiên Ngân thế nhưng bị một câu hỏi của hắn làm cho đỏ thẫm mặt, liền nổi lên tâm tư trêu đùa, còn cố ý thò mặt qua, dựa gần thân thể Yến Thiên Ngân, thấp giọng cười nói: “Không bằng A Ngân nói xem, gương mặt này của ta có đáng hay không để bọn họ thưởng thức?”
Yến Thiên Ngân chỉ cảm thấy Lận Huyền Chi đột nhiên trở nên không đứng đắn.
Nếu đặt ở trước kia, Lận Huyền Chi đối đối với hắn vĩnh viễn đều là nhất nhất bộ dáng cao lãnh, tuyệt đối sẽ không cho sắc mặt tốt, càng đừng nói sẽ hướng hắn cười.
Hơn nữa, Lận Huyền Chi cũng không phải loại người tự luyến, hay nói linh tinh cái gì mà “Mặt ta đặc biệt đẹp cho nên bọn họ đều muốn thưởng thức”, lời đó không thể nào từ trong miệng hắn thốt ra.
Chính là…… Lận Huyền Chi tựa hồ thật sự thay đổi rất nhiều.
“Đại ca nhìn đẹp nhất.” Yến Thiên Ngân đỏ mặt nói.
Lận Huyền Chi nhẹ giọng cười, duỗi tay ở trên đầu Yến Thiên Ngân xoa xoa, nói: “Từ nay vô luận bọn họ nói cái gì hay làm cái gì, đệ đều không cần để ý tới.”
Yến Thiên Ngân nhíu nhíu mày, nói: “Chính là lời bọn họ nói đều đặc biệt không xuôi tai, hơn nữa ta cũng không thích bọn họ nhìn đại ca như vậy.”
“Vậy liền đem mấy tên không yên phận ra cắt đầu lưỡi bọn chúng để cảnh cáo.” Lận Huyền Chi vân đạm phong khinh nói: “Bất quá, đương nhiên không phải hiện tại, mà là chờ bổn đại sư sau này.”
Yến Thiên Ngân nhìn về phía Lận Huyền Chi.
Lận Huyền Chi cũng nhìn về phía hắn, nói: “Thế nào, cảm thấy đại ca quá tàn nhẫn sao?”
Yến Thiên Ngân lắc đầu, nói: “Không có, chỉ là cảm thấy có chút ngoài ý muốn, từ trước cho tới nay đại ca đều sẽ không dễ dàng nói lời giết người.”
“Người đều sẽ có lúc thay đổi.” Lận Huyền Chi nói: “Huống hồ, ta không giết người, người lại không thể không giết ta a.”
Không dễ dàng giết người sao?
A, hắn đúng thật là đã từng như vậy, hắn cũng không tùy tiện sát sinh, hơn nữa còn tự nhủ trong lòng mình phải gánh vác sứ mệnh của cả gia tộc.
Lúc ấy, Lận Trạm còn sống, chính hắn có thể điều động cả gia chủ Lận gia, là nhi tử của Lận Trậm, mà Lận Huyền Chi cũng là tu sĩ xuất chúng thiên tài của Lận gia từ trước tới nay, không hề nghi ngờ sẽ bị đem trở thành người kế thừa chức vị gia chủ mà đối đãi.
Lận Huyền Chi cũng đồng dạng nghiêm khắc yêu cầu với bản thân chính mình, coi thiên hạ chúng sinh là nhiệm vụ của mình, làm người ôn hòa khiêm tốn, ôn nhã có lễ, cuối cùng trở thành một vị công tử thế gia đúng nghĩa trong mắt mọi người.
Nhưng mà chính là do hắn hiền lành, không dễ giết người, cuối cùng hắn bị nhóm gia hỏa mà hắn khoan dung, từng bước từng bước một đẩy hắn vào địa ngục.
Bây giờ hắn từ trong địa ngục bò ra, không phải để một lần nữa trở thành công tử cứu nước thương dân, cho dù hắn không tu ma đạo, không vào ma lộ, nhưng sẽ không đại biểu cho hắn sẽ không diệt mấy tên lấy oán báo ơn kia.
Người khác khinh hắn, phụ hắn, nhục hắn, hại hắn, tính kế hắn, hắn liền giết.
Tóm lại một đời này, Lận Huyền Chi thề muốn cho kẻ thù đời trước từng bước từng bước trả đại giới, hắn muốn tìm bọn họ hảo hảo mà tính toán mối thù đời trước a, mặt khác……
Lận Huyền Chi nhìn Yến Thiên Ngân bên cạnh, nguyên bản đôi mắt đang lạnh băng như sương liền ôn hòa lên.
Tất nhiên cuộc đời này hắn sẽ không phụ Yến Thiên Ngân.
Tấm mành của thùng xe được phất ra, Yến Thiên Ngân quay mặt lại, liền nhìn thấy Lận Huyền Chi thế nhưng từ bên trong đi ra, ngồi ở bên người hắn.
Yến Thiên Ngân vội vàng hướng tới chung quanh nhìn nhìn, mặt đầy sốt ruột nói: “Đại ca, ngươi đi vào nhanh lên, để bọn họ nhìn thấy ngươi ngồi ở vị trí của xa phu liền sẽ chê cười ngươi đấy.”
“Chẳng lẽ nếu ta không ngồi ở chỗ này thì sẽ không có người chê cười ta sao?” Lận Huyền Chi nhàn nhạt hỏi lại, lại không thấy chút ý tứ tức giận nào, hắn ngược lại từ trong tay Yến Thiên Ngân nắm lấy roi ngựa, nói: “Huống hồ, loại chuyện này ngươi có thể làm, vậy vì sao ta lại không được làm?”
“Nhưng…… Bọn họ đều đang nhìn ngươi.”
“Tùy bọn họ xem.” Lận Huyền Chi thản nhiên nói, chuyển ánh mắt đối với Yến Thiên Ngân câu môi cười, nói: “Đại ca ngươi chẳng lẽ không đáng bọn họ xem sao?”
Yến Thiên Ngân lập tức liền lĩnh ngộ ý tứ của Lận Huyền Chi.
Không thể không thừa nhận, ở toàn bộ Thanh Thành, lúc đầu Lận Huyền Chi chính là một tuyệt đại phong hoa nổi tiếng.
Khuôn mặt hắn nhìn không ra chút tỳ vết khiến người xem qua khó mà quên được dung nhan, không biết kinh diễm bao nhiêu người, nghe nói cho dù ở nơi cường giả san sát, đại năng giả xuất hiện lớp lớp như Huyền Thiên Tông, Lận Huyền Chi cũng là tồn tại được vạn người chú mục.
Mặt Yến Thiên Ngân đỏ lên, bộ dáng đại ca cười lên cũng thật đẹp a, lông mày như thái dương, mắt như sao trời, mặt như trăng sáng, môi như điểm sơn, cho dù mỹ nhân như hoa cũng phải kém cả tầng mây, giống như trích tiên.
Lận Huyền Chi thấy Yến Thiên Ngân thế nhưng bị một câu hỏi của hắn làm cho đỏ thẫm mặt, liền nổi lên tâm tư trêu đùa, còn cố ý thò mặt qua, dựa gần thân thể Yến Thiên Ngân, thấp giọng cười nói: “Không bằng A Ngân nói xem, gương mặt này của ta có đáng hay không để bọn họ thưởng thức?”
Yến Thiên Ngân chỉ cảm thấy Lận Huyền Chi đột nhiên trở nên không đứng đắn.
Nếu đặt ở trước kia, Lận Huyền Chi đối đối với hắn vĩnh viễn đều là nhất nhất bộ dáng cao lãnh, tuyệt đối sẽ không cho sắc mặt tốt, càng đừng nói sẽ hướng hắn cười.
Hơn nữa, Lận Huyền Chi cũng không phải loại người tự luyến, hay nói linh tinh cái gì mà “Mặt ta đặc biệt đẹp cho nên bọn họ đều muốn thưởng thức”, lời đó không thể nào từ trong miệng hắn thốt ra.
Chính là…… Lận Huyền Chi tựa hồ thật sự thay đổi rất nhiều.
“Đại ca nhìn đẹp nhất.” Yến Thiên Ngân đỏ mặt nói.
Lận Huyền Chi nhẹ giọng cười, duỗi tay ở trên đầu Yến Thiên Ngân xoa xoa, nói: “Từ nay vô luận bọn họ nói cái gì hay làm cái gì, đệ đều không cần để ý tới.”
Yến Thiên Ngân nhíu nhíu mày, nói: “Chính là lời bọn họ nói đều đặc biệt không xuôi tai, hơn nữa ta cũng không thích bọn họ nhìn đại ca như vậy.”
“Vậy liền đem mấy tên không yên phận ra cắt đầu lưỡi bọn chúng để cảnh cáo.” Lận Huyền Chi vân đạm phong khinh nói: “Bất quá, đương nhiên không phải hiện tại, mà là chờ bổn đại sư sau này.”
Yến Thiên Ngân nhìn về phía Lận Huyền Chi.
Lận Huyền Chi cũng nhìn về phía hắn, nói: “Thế nào, cảm thấy đại ca quá tàn nhẫn sao?”
Yến Thiên Ngân lắc đầu, nói: “Không có, chỉ là cảm thấy có chút ngoài ý muốn, từ trước cho tới nay đại ca đều sẽ không dễ dàng nói lời giết người.”
“Người đều sẽ có lúc thay đổi.” Lận Huyền Chi nói: “Huống hồ, ta không giết người, người lại không thể không giết ta a.”
Không dễ dàng giết người sao?
A, hắn đúng thật là đã từng như vậy, hắn cũng không tùy tiện sát sinh, hơn nữa còn tự nhủ trong lòng mình phải gánh vác sứ mệnh của cả gia tộc.
Lúc ấy, Lận Trạm còn sống, chính hắn có thể điều động cả gia chủ Lận gia, là nhi tử của Lận Trậm, mà Lận Huyền Chi cũng là tu sĩ xuất chúng thiên tài của Lận gia từ trước tới nay, không hề nghi ngờ sẽ bị đem trở thành người kế thừa chức vị gia chủ mà đối đãi.
Lận Huyền Chi cũng đồng dạng nghiêm khắc yêu cầu với bản thân chính mình, coi thiên hạ chúng sinh là nhiệm vụ của mình, làm người ôn hòa khiêm tốn, ôn nhã có lễ, cuối cùng trở thành một vị công tử thế gia đúng nghĩa trong mắt mọi người.
Nhưng mà chính là do hắn hiền lành, không dễ giết người, cuối cùng hắn bị nhóm gia hỏa mà hắn khoan dung, từng bước từng bước một đẩy hắn vào địa ngục.
Bây giờ hắn từ trong địa ngục bò ra, không phải để một lần nữa trở thành công tử cứu nước thương dân, cho dù hắn không tu ma đạo, không vào ma lộ, nhưng sẽ không đại biểu cho hắn sẽ không diệt mấy tên lấy oán báo ơn kia.
Người khác khinh hắn, phụ hắn, nhục hắn, hại hắn, tính kế hắn, hắn liền giết.
Tóm lại một đời này, Lận Huyền Chi thề muốn cho kẻ thù đời trước từng bước từng bước trả đại giới, hắn muốn tìm bọn họ hảo hảo mà tính toán mối thù đời trước a, mặt khác……
Lận Huyền Chi nhìn Yến Thiên Ngân bên cạnh, nguyên bản đôi mắt đang lạnh băng như sương liền ôn hòa lên.
Tất nhiên cuộc đời này hắn sẽ không phụ Yến Thiên Ngân.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.