Chương 42: Cha Mẹ
Thanh Chu
22/11/2016
CHƯƠNG 42. CHA MẸ
Cha mẹ Hàn Duy là giảng viên đại học, thường ngày bận rộn nghiên cứu, giao lưu giảng dạy và làm luận văn, rất ít liên lạc với con trai, nên muốn nhân lần đi công tác ở tỉnh A này để tới đại học Q 1 chuyến thăm con con trai.
Hai vợ chồng tới ký túc xá thì, mới phát hiện trong phòng không có ai, nghe người ở cách vách nói con mình đã dọn ra ngoài ở, hơn nữa còn chưa từng nói với họ. Hai vợ chồng lập tức gọi điện cho Hàn Duy, nhưng máy đang tắt. Trong lòng lo lắng, liên lạc với giáo viên phụ trách của Hàn Duy, may giáo viên phụ trách sợ có chuyện không may, nên bảo Phương Tử Nhạc để lại địa chỉ.
Hai vợ chồng cầm địa chỉ tìm tới nơi, họ tuy rằng sốt ruột, nhưng cũng không quá lo lắng, dù sao con trai cũng đã biết tự lập, có năng lực, cũng không sợ gặp phải người xấu.
Xe taxi dừng lại trước sân trước của 1 căn nhà yên tĩnh. Hai vợ chồng đi tới cầu thang, nhìn số nhà xác nhận không có lầm xong, vừa định gõ cửa, liền phát hiện một tia sáng xuyên qua khe cửa.
Cửa, không khóa sao?!
Mẹ Hàn Duy thở dài, sao 2 đứa này lại sơ ý như thế, không sợ kẻ trộm sao, vừa nghĩ vừa đẩy cửa vào.
“Bịch!”
Đồ vật từ trong tay rơi xuống, nặng nề va chạm với sàn nhà, phát sinh 1 tiếng động chói tai.
Phương Tử Nhạc trong nháy mắt liền cứng người, hoảng hốt đứng dậy khỏi đùi Hàn Duy, sắc mặt tái nhợt, nhìn chằm chằm cha mẹ Hàn Duy đang đứng ở cửa, nhớ tới họ từng đối xử tốt với mình, trong mắt tràn đầy áy náy, cuối đầu xuống không dám nhìn nữa.
Thấy cha mẹ đột nhiên xuất hiện, Hàn Duy cũng kinh ngạc, nhưng không hoảng sợ, hắn bình tĩnh đứng dậy khỏi sô pha, đi lên phía trước, dùng thân thể cao lớn che chắn cho Phương Tử Nhạc phía sau: “Ba, mẹ.”
Trong đầu vẫn còn kinh sợ với cảnh con trai còn bạn học nam hôn nhau, hai người vô cùng khiếp sợ chưa phản ứng lại được, ngây người đứng đó, mãi đến khi Hàn Duy gọi “Ba mẹ” mới tỉnh lại.
Mẹ Hàn viền mắt lập tức hồng lên, che mặt khóc không thành tiếng, ngoài việc đầy tức giận, cũng rất tự trách và hối hận, bà hận chính mình bởi vì công việc mà quên mất việc dạy dỗ con trai, bà hận mình cứ luôn nghĩ con trai thế nào mới là tài giỏi, có thể tự lập, nhưng bà không bao giờ ngờ rằng sự sơ sót của mình đã biến con trai thành đồng tính luyến ái.
Đồng tính luyến ái, không được thế tục chúc phúc, phải chịu sự phỉ nhổ của mọi người, là quần thể chỉ có thể trốn trong bóng tối cả đời a!
Cha mẹ Hàn Duy là thành phần trí thức, họ không kỳ thị đồng tính luyến ái, nhưng không có nghĩa họ sẽ vì vậy mà chấp nhận việc con trai trở thành 1 phần từ của quần thể đó a, huống chi, trong thâm tâm họ vẫn là người theo truyền thống, Hàn Duy là con trai độc nhất, họ sao có thể để con mình bước trên con đường đoạn tử tuyệt tôn a!
Cha Hàn gương mặt bình tĩnh, nhìn không ra tâm tình, ông dìu vợ đã không còn sức lực đi vào phòng, đóng cửa lại.
Hàn Duy biết rõ, ngày này sớm muộn gì cũng đến, chỉ là không nghĩ lại bất ngờ như vậy, nếu như nói, vừa rồi hắn còn có thể trấn tĩnh tự nhiên, như bây giờ nhìn thấy mẹ đang đau khổ và cha đang nhẫn nhịn, hắn cảm thấy vô cùng hổ thẹn, đã biết đời này, chung quy vẫn phải tổn thương cha mẹ, là đứa con bất hiếu trong mắt người đời. Hàn Duy đưa tay ra sau, mãi khi cảm nhận được sự ấm áp quen thuộc, mới tạm yên tâm, có vợ làm bạn, hắn tin tưởng hắn sẽ vượt qua được ải này, còn cha mẹ 1 ngày nào đó cũng sẽ thông cảm thôi.
Dù sao cũng là người có học thức, cha mẹ Hàn Duy không giống như đàn bà phố chợ la hét, như bị bệnh tâm thần, đem hết trách nhiệm đổ lên người Phương Tử Nhạc, họ biết rõ tất cả sai lầm đến từ song phương, vô pháp miễn cưỡng, họ lẳng lặng ngồi ở sô pha, muốn dùng thật tình, thân tình và hiện thực tàn khốc để thức tỉnh 2 người, chỉ là sự thật lại không như họ chờ mong đợi, hai người vẫn nắm tay nhau, chưa từng buông ra.
Hai vợ chồng cũng cố chấp không bỏ cuộc, họ tin chắc mọi việc hôm nay làm đều vì tương lai của 2 người, đồng tính luyến ái không thể có tương lai!
Hàn Duy bị cha gọi ra sân thượng, mẹ Hàn cùng Phương Tử Nhạc ở nhà bếp làm cơm tối, cửa phòng bếp bị đóng lại, chặn lại mọi chuyện trong phòng khách.
Nhìn Phương Tử Nhạc thành thạo làm bếp, cắt thức ăn, cho vào nồi, mẹ Hàn trong lòng hơi dao động, nếu Tử Nhạc là nữ, bà rất tán thành 1 đứa trẻ hiền lành thế này về làm dâu Hàn gia, nhưng hiện thực lại tàn nhẫn, bà chỉ có thể không tiếng động thở dài.
Mẹ Hàn biết Phương Tử Nhạc rất mềm lòng, dùng giọng điệu khẩn cầu Phương Tử Nhạc rời khỏi Hàn Duy, Phương Tử Nhạc thấy bác gái đột nhiên quỳ xuống, hoảng loạn ngồi xổm xuống muốn nâng bà dậy. Mẹ Hàn đã hạ quyết tâm, bà lắc đầu, trên mặt đầy bi thương và thống khổ, bà chỉ còn cách thử dùng tình cảm để tác động, bà khẩn cầu Phương Tử Nhạc buông tha cho đứa con trai duy nhất của Hàn gia, bà không thể để Hàn gia đoạn tử tuyệt tôn, nếu như 2 người kiên trì, bà không còn mặt mũi nào gặp lại liệt tổ liệt tông Hàn gia, bà, thậm chí uy hiếp muốn tự sát.
Đây là bức bách, dùng mạng sống của mình để bức bách, là 1 biện pháp ác liệt, nhưng đối với người hiền lành nhất định có tác dụng.
Phương Tử Nhạc rất quật cường, cũng rất kiên định, từ bỏ tất cả, khi quyết tâm cùng Hàn Duy sống cả đời, cậu đã không dự định lại buông tay, cậu có thể chịu đựng tất cả kinh bỉ chế nhạo xung quanh mình, cậu thậm chí không để ý tiền đồ và việc học sau này, nhưng cậu không thể coi thường bậc cha mẹ vô cùng hiền lành và thương yêu con. Phương Tử Nhạc lâm vào dày vò và mâu thuẫn trước nay chưa từng có, cậu không muốn chia tay, nhưng cậu lại càng không muốn trở thành tội nhân, tình yêu là hạnh phúc và ngọt ngào, cũng là 1 lưỡi dao độc ác, nếu như bởi vì mình ích kỷ mà hại Hàn Duy mất đi tình cảm chân thành của cha mẹ, cả đời cậu sẽ sống trong địa ngục.
Phương Tử Nhạc đồng ý yêu cầu của mẹ Hàn, mang theo trái tim đầy vết thương và thống khổ lưu luyến không rời, cậu tự mình tiễn Hàn Duy đang bị giấu diếm sự thật, nói, “Em sẽ ở đây, chờ anh.”
Hàn Duy bị cảm động, yêu thương ôm lấy vợ, “Ân, anh rất nhanh sẽ trở về, chờ anh.”
Hàn Duy không ngờ, mình bị lừa, vợ mình đã cùng mẹ liên thủ đạo diễn màn lừa dối này. Về đến nhà không lâu sau, điện thoại di động bị mẹ tịch thu, mình thì bị cha giam trong phòng, hắn có thể nghe được cha mẹ gọi điện thoại xin thị thực để xuất ngoại và liên lạc với trường bên đó.
Hàn Duy tức giận, thống hận… Nhưng từ đầu đến cuối chưa từng hoài nghi tình yêu của Phương Tử Nhạc đối với hắn, hắn biết rõ cậu, là người ngây thơ hiền lành. Đêm đó trong phòng bếp đóng chặt, hắn hiện tại nhớ tới, trong lòng cũng đã hiểu sơ qua. Hắn hiện tại lo lắng nhất chính là Phương Tử Nhạc, cha mẹ hắn quyết tâm vì tương lai của con trai, thậm chí còn cố gắng thuyết phục, mỗi ngày đều ở nhà canh giữ hắn, điện thoại trong phòng sớm đã bị ngắt, hắn hoàn toàn mất liên lạc với bên ngoài.
Hàn Duy bình tĩnh, không hề khắc khẩu phản kháng, cố gắng làm lỏng cảnh giác của cha mẹ, cố gắng không phụ lòng người, hắn phát hiện điện thoại di động mẹ để quên trong nhà vệ sinh.
Hàn Duy liền liên lạc tìm Phương Tử Nhạc khắp nơi từ trường học đến nhà thuê, nhưng không có kết quả, trong lòng càng thêm khủng hoảng, hắn đột nhiên nhớ tới Cố Thanh, là người bạn Phương Tử Nhạc tin tưởng nhất.
Hàn Duy lần đầu tiên cảm kích trí nhớ kinh người của mình, hắn thuận gọi đến điện thoại của Cố Thanh, trong ống nghe truyền đến giọng nam quen thuộc.
“Uy, xin chào.”
“Cố Thanh, là tôi, Hàn Duy.”
…
Ngồi trên xe lửa quay về thành B, trong đầu Cố Thanh đan nghĩ tới cuộc điện thoại lúc chiều của Hàn Duy, trong lòng cậu hỗn loạn, cậu cũng cảm thấy mình may mắn, may mắn mình gặp được người thấu hiểu và hiền lành như cha mẹ của Tần Lực Dương, về phương diện khác cũng rất lo lắng cho Phương Tử Nhạc, cậu không sợ Phương Tử Nhạc làm chuyện điên rồ, cậu biết đối phương rất lạc quan và kiên cường, nhưng cậu vẫn nhịn không được mà lo lắng, cậu tìm khắp nơi, gọi điện thoại cho đối phương, vẫn không được.
Xe lửa vừa ngừng, Cố Thanh liền khẩn cấp gọi taxi chạy tới chỗ Hàn Duy ở, cậu gõ cửa rất lâu, bên trong không có bất cứ âm thanh nào. Cố Thanh không khỏi càng hoảng loạn, tìm chủ nhà, dùng chìa dự phòng mở khóa.
Liếc mắt thấy thân ảnh cô độc ngồi trên sô pha, Cố Thanh cuối cùng cũng yên tâm, nói cảm ơn chủ nhà xong, cậu đi tới trước mặt Phương Tử Nhạc.
“Tử Nhạc, tôi là Cố Thanh, ngẩng đầu nhìn tôi này.”
Cố Thanh vỗ vỗ vai Phương Tử Nhạc, nhẹ giọng nói.
Cảm thụ được lực vỗ trên vai, Phương Tử Nhạc chậm rãi ngẩng đầu, ánh mắt mờ mịt, không còn … thần thái linh động ngày xưa.
Cố Thanh đau lòng nhìn sắc mặt vàng vọt, thân hình gầy ốm của Phương Tử Nhạc, trong lòng khó chịu, đưa tay kéo người ôm vào lòng, dịu dàng, có tiết tấu vỗ nhẹ sau lưng Phương Tử Nhạc.
“Không sao đâu, sẽ tốt thôi.”
Nghe vậy, người trong lòng lập tức run rẩy, Cố Thanh cảm thấy 1 chút ướt át, cậu liền gia tăng lực ôm.
Bạn của cậu, cần ấm áp!
Lời tác giả: Một câu thôi, ta thật là mẹ ruột, bảo đảm không ngược. Đừng hoài nghi a, ta muốn làm mẹ kế, các ngươi sẽ cho ta cơ hội sao? ? Ô ô, lệ nóng doanh tròng bỏ chạy…
Sửa chữa một chút tư liệu về cha mẹ Hàn Duy: cha mẹ Hàn Duy đều là người thành B, có nhà ở đó, nhưng họ lại là giảng viên đại học P, ở phía Bắc, đại học Q lại ở duyên hải phía nam. Phương Tử Nhạc quen biết cha mẹ Hàn Duy nga, trước đó có nói rồi.
Cha mẹ Hàn Duy là giảng viên đại học, thường ngày bận rộn nghiên cứu, giao lưu giảng dạy và làm luận văn, rất ít liên lạc với con trai, nên muốn nhân lần đi công tác ở tỉnh A này để tới đại học Q 1 chuyến thăm con con trai.
Hai vợ chồng tới ký túc xá thì, mới phát hiện trong phòng không có ai, nghe người ở cách vách nói con mình đã dọn ra ngoài ở, hơn nữa còn chưa từng nói với họ. Hai vợ chồng lập tức gọi điện cho Hàn Duy, nhưng máy đang tắt. Trong lòng lo lắng, liên lạc với giáo viên phụ trách của Hàn Duy, may giáo viên phụ trách sợ có chuyện không may, nên bảo Phương Tử Nhạc để lại địa chỉ.
Hai vợ chồng cầm địa chỉ tìm tới nơi, họ tuy rằng sốt ruột, nhưng cũng không quá lo lắng, dù sao con trai cũng đã biết tự lập, có năng lực, cũng không sợ gặp phải người xấu.
Xe taxi dừng lại trước sân trước của 1 căn nhà yên tĩnh. Hai vợ chồng đi tới cầu thang, nhìn số nhà xác nhận không có lầm xong, vừa định gõ cửa, liền phát hiện một tia sáng xuyên qua khe cửa.
Cửa, không khóa sao?!
Mẹ Hàn Duy thở dài, sao 2 đứa này lại sơ ý như thế, không sợ kẻ trộm sao, vừa nghĩ vừa đẩy cửa vào.
“Bịch!”
Đồ vật từ trong tay rơi xuống, nặng nề va chạm với sàn nhà, phát sinh 1 tiếng động chói tai.
Phương Tử Nhạc trong nháy mắt liền cứng người, hoảng hốt đứng dậy khỏi đùi Hàn Duy, sắc mặt tái nhợt, nhìn chằm chằm cha mẹ Hàn Duy đang đứng ở cửa, nhớ tới họ từng đối xử tốt với mình, trong mắt tràn đầy áy náy, cuối đầu xuống không dám nhìn nữa.
Thấy cha mẹ đột nhiên xuất hiện, Hàn Duy cũng kinh ngạc, nhưng không hoảng sợ, hắn bình tĩnh đứng dậy khỏi sô pha, đi lên phía trước, dùng thân thể cao lớn che chắn cho Phương Tử Nhạc phía sau: “Ba, mẹ.”
Trong đầu vẫn còn kinh sợ với cảnh con trai còn bạn học nam hôn nhau, hai người vô cùng khiếp sợ chưa phản ứng lại được, ngây người đứng đó, mãi đến khi Hàn Duy gọi “Ba mẹ” mới tỉnh lại.
Mẹ Hàn viền mắt lập tức hồng lên, che mặt khóc không thành tiếng, ngoài việc đầy tức giận, cũng rất tự trách và hối hận, bà hận chính mình bởi vì công việc mà quên mất việc dạy dỗ con trai, bà hận mình cứ luôn nghĩ con trai thế nào mới là tài giỏi, có thể tự lập, nhưng bà không bao giờ ngờ rằng sự sơ sót của mình đã biến con trai thành đồng tính luyến ái.
Đồng tính luyến ái, không được thế tục chúc phúc, phải chịu sự phỉ nhổ của mọi người, là quần thể chỉ có thể trốn trong bóng tối cả đời a!
Cha mẹ Hàn Duy là thành phần trí thức, họ không kỳ thị đồng tính luyến ái, nhưng không có nghĩa họ sẽ vì vậy mà chấp nhận việc con trai trở thành 1 phần từ của quần thể đó a, huống chi, trong thâm tâm họ vẫn là người theo truyền thống, Hàn Duy là con trai độc nhất, họ sao có thể để con mình bước trên con đường đoạn tử tuyệt tôn a!
Cha Hàn gương mặt bình tĩnh, nhìn không ra tâm tình, ông dìu vợ đã không còn sức lực đi vào phòng, đóng cửa lại.
Hàn Duy biết rõ, ngày này sớm muộn gì cũng đến, chỉ là không nghĩ lại bất ngờ như vậy, nếu như nói, vừa rồi hắn còn có thể trấn tĩnh tự nhiên, như bây giờ nhìn thấy mẹ đang đau khổ và cha đang nhẫn nhịn, hắn cảm thấy vô cùng hổ thẹn, đã biết đời này, chung quy vẫn phải tổn thương cha mẹ, là đứa con bất hiếu trong mắt người đời. Hàn Duy đưa tay ra sau, mãi khi cảm nhận được sự ấm áp quen thuộc, mới tạm yên tâm, có vợ làm bạn, hắn tin tưởng hắn sẽ vượt qua được ải này, còn cha mẹ 1 ngày nào đó cũng sẽ thông cảm thôi.
Dù sao cũng là người có học thức, cha mẹ Hàn Duy không giống như đàn bà phố chợ la hét, như bị bệnh tâm thần, đem hết trách nhiệm đổ lên người Phương Tử Nhạc, họ biết rõ tất cả sai lầm đến từ song phương, vô pháp miễn cưỡng, họ lẳng lặng ngồi ở sô pha, muốn dùng thật tình, thân tình và hiện thực tàn khốc để thức tỉnh 2 người, chỉ là sự thật lại không như họ chờ mong đợi, hai người vẫn nắm tay nhau, chưa từng buông ra.
Hai vợ chồng cũng cố chấp không bỏ cuộc, họ tin chắc mọi việc hôm nay làm đều vì tương lai của 2 người, đồng tính luyến ái không thể có tương lai!
Hàn Duy bị cha gọi ra sân thượng, mẹ Hàn cùng Phương Tử Nhạc ở nhà bếp làm cơm tối, cửa phòng bếp bị đóng lại, chặn lại mọi chuyện trong phòng khách.
Nhìn Phương Tử Nhạc thành thạo làm bếp, cắt thức ăn, cho vào nồi, mẹ Hàn trong lòng hơi dao động, nếu Tử Nhạc là nữ, bà rất tán thành 1 đứa trẻ hiền lành thế này về làm dâu Hàn gia, nhưng hiện thực lại tàn nhẫn, bà chỉ có thể không tiếng động thở dài.
Mẹ Hàn biết Phương Tử Nhạc rất mềm lòng, dùng giọng điệu khẩn cầu Phương Tử Nhạc rời khỏi Hàn Duy, Phương Tử Nhạc thấy bác gái đột nhiên quỳ xuống, hoảng loạn ngồi xổm xuống muốn nâng bà dậy. Mẹ Hàn đã hạ quyết tâm, bà lắc đầu, trên mặt đầy bi thương và thống khổ, bà chỉ còn cách thử dùng tình cảm để tác động, bà khẩn cầu Phương Tử Nhạc buông tha cho đứa con trai duy nhất của Hàn gia, bà không thể để Hàn gia đoạn tử tuyệt tôn, nếu như 2 người kiên trì, bà không còn mặt mũi nào gặp lại liệt tổ liệt tông Hàn gia, bà, thậm chí uy hiếp muốn tự sát.
Đây là bức bách, dùng mạng sống của mình để bức bách, là 1 biện pháp ác liệt, nhưng đối với người hiền lành nhất định có tác dụng.
Phương Tử Nhạc rất quật cường, cũng rất kiên định, từ bỏ tất cả, khi quyết tâm cùng Hàn Duy sống cả đời, cậu đã không dự định lại buông tay, cậu có thể chịu đựng tất cả kinh bỉ chế nhạo xung quanh mình, cậu thậm chí không để ý tiền đồ và việc học sau này, nhưng cậu không thể coi thường bậc cha mẹ vô cùng hiền lành và thương yêu con. Phương Tử Nhạc lâm vào dày vò và mâu thuẫn trước nay chưa từng có, cậu không muốn chia tay, nhưng cậu lại càng không muốn trở thành tội nhân, tình yêu là hạnh phúc và ngọt ngào, cũng là 1 lưỡi dao độc ác, nếu như bởi vì mình ích kỷ mà hại Hàn Duy mất đi tình cảm chân thành của cha mẹ, cả đời cậu sẽ sống trong địa ngục.
Phương Tử Nhạc đồng ý yêu cầu của mẹ Hàn, mang theo trái tim đầy vết thương và thống khổ lưu luyến không rời, cậu tự mình tiễn Hàn Duy đang bị giấu diếm sự thật, nói, “Em sẽ ở đây, chờ anh.”
Hàn Duy bị cảm động, yêu thương ôm lấy vợ, “Ân, anh rất nhanh sẽ trở về, chờ anh.”
Hàn Duy không ngờ, mình bị lừa, vợ mình đã cùng mẹ liên thủ đạo diễn màn lừa dối này. Về đến nhà không lâu sau, điện thoại di động bị mẹ tịch thu, mình thì bị cha giam trong phòng, hắn có thể nghe được cha mẹ gọi điện thoại xin thị thực để xuất ngoại và liên lạc với trường bên đó.
Hàn Duy tức giận, thống hận… Nhưng từ đầu đến cuối chưa từng hoài nghi tình yêu của Phương Tử Nhạc đối với hắn, hắn biết rõ cậu, là người ngây thơ hiền lành. Đêm đó trong phòng bếp đóng chặt, hắn hiện tại nhớ tới, trong lòng cũng đã hiểu sơ qua. Hắn hiện tại lo lắng nhất chính là Phương Tử Nhạc, cha mẹ hắn quyết tâm vì tương lai của con trai, thậm chí còn cố gắng thuyết phục, mỗi ngày đều ở nhà canh giữ hắn, điện thoại trong phòng sớm đã bị ngắt, hắn hoàn toàn mất liên lạc với bên ngoài.
Hàn Duy bình tĩnh, không hề khắc khẩu phản kháng, cố gắng làm lỏng cảnh giác của cha mẹ, cố gắng không phụ lòng người, hắn phát hiện điện thoại di động mẹ để quên trong nhà vệ sinh.
Hàn Duy liền liên lạc tìm Phương Tử Nhạc khắp nơi từ trường học đến nhà thuê, nhưng không có kết quả, trong lòng càng thêm khủng hoảng, hắn đột nhiên nhớ tới Cố Thanh, là người bạn Phương Tử Nhạc tin tưởng nhất.
Hàn Duy lần đầu tiên cảm kích trí nhớ kinh người của mình, hắn thuận gọi đến điện thoại của Cố Thanh, trong ống nghe truyền đến giọng nam quen thuộc.
“Uy, xin chào.”
“Cố Thanh, là tôi, Hàn Duy.”
…
Ngồi trên xe lửa quay về thành B, trong đầu Cố Thanh đan nghĩ tới cuộc điện thoại lúc chiều của Hàn Duy, trong lòng cậu hỗn loạn, cậu cũng cảm thấy mình may mắn, may mắn mình gặp được người thấu hiểu và hiền lành như cha mẹ của Tần Lực Dương, về phương diện khác cũng rất lo lắng cho Phương Tử Nhạc, cậu không sợ Phương Tử Nhạc làm chuyện điên rồ, cậu biết đối phương rất lạc quan và kiên cường, nhưng cậu vẫn nhịn không được mà lo lắng, cậu tìm khắp nơi, gọi điện thoại cho đối phương, vẫn không được.
Xe lửa vừa ngừng, Cố Thanh liền khẩn cấp gọi taxi chạy tới chỗ Hàn Duy ở, cậu gõ cửa rất lâu, bên trong không có bất cứ âm thanh nào. Cố Thanh không khỏi càng hoảng loạn, tìm chủ nhà, dùng chìa dự phòng mở khóa.
Liếc mắt thấy thân ảnh cô độc ngồi trên sô pha, Cố Thanh cuối cùng cũng yên tâm, nói cảm ơn chủ nhà xong, cậu đi tới trước mặt Phương Tử Nhạc.
“Tử Nhạc, tôi là Cố Thanh, ngẩng đầu nhìn tôi này.”
Cố Thanh vỗ vỗ vai Phương Tử Nhạc, nhẹ giọng nói.
Cảm thụ được lực vỗ trên vai, Phương Tử Nhạc chậm rãi ngẩng đầu, ánh mắt mờ mịt, không còn … thần thái linh động ngày xưa.
Cố Thanh đau lòng nhìn sắc mặt vàng vọt, thân hình gầy ốm của Phương Tử Nhạc, trong lòng khó chịu, đưa tay kéo người ôm vào lòng, dịu dàng, có tiết tấu vỗ nhẹ sau lưng Phương Tử Nhạc.
“Không sao đâu, sẽ tốt thôi.”
Nghe vậy, người trong lòng lập tức run rẩy, Cố Thanh cảm thấy 1 chút ướt át, cậu liền gia tăng lực ôm.
Bạn của cậu, cần ấm áp!
Lời tác giả: Một câu thôi, ta thật là mẹ ruột, bảo đảm không ngược. Đừng hoài nghi a, ta muốn làm mẹ kế, các ngươi sẽ cho ta cơ hội sao? ? Ô ô, lệ nóng doanh tròng bỏ chạy…
Sửa chữa một chút tư liệu về cha mẹ Hàn Duy: cha mẹ Hàn Duy đều là người thành B, có nhà ở đó, nhưng họ lại là giảng viên đại học P, ở phía Bắc, đại học Q lại ở duyên hải phía nam. Phương Tử Nhạc quen biết cha mẹ Hàn Duy nga, trước đó có nói rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.