Chương 59: trung Y
Thanh Chu
22/11/2016
CHƯƠNG 59.TRUNG Y
Hôm sau.
Sau khi cấp cứu, bình an ngủ một đêm, khi mẹ Cố tỉnh lại, tinh thần rất khá, chỉ là ăn uống không tốt, qua loa ăn vài muỗng cháo, cảm thấy không ăn nổi nữa.
Cố Thanh trong lòng lo lắng, nhưng không miễn cưỡng, mẹ bệnh nặng mới tỉnh, không muốn ăn, bác sĩ nói đây là bình thường, ăn nhiều quá lại bất lợi. Cố Thanh bởi vì tâm tình phiền muộn, điểm tâm cũng không ăn nhiều.
Dọn dẹp xong, Cố Thanh liền nói với mẹ việc chuyển viện đến thành B, đã dời lại quá lâu, bệnh của mẹ cậu cũng không thể kéo dài nữa.
Mẹ Cố lẳng lặng nghe con an bài, trong lòng hổ thẹn. Đau đầu, hoa mắt lúc mấy tháng đầu mới xuất viện, bà cho rằng chỉ vì bận rộn uể oải mà ra, nên không chú ý, nghĩ bồi bổ thân thể cũng có thể ổn, mãi đến gần đây bệnh tình nặng thêm, thường bất ngờ ngất xỉu trong lòng mới có chút bất an. Nhưng Cố Thanh lúc ấy lại bận thi cuối kỳ, không muốn con lo lắng, bà đành giấu diếm.
Nghe ý của con, đã biết bệnh là do lần bị thương trước đó, phải đến bệnh viện tốt hơn mới chữa được. Tuy rằng lo lắng về tiền, nhưng mẹ Cố cũng không hi vọng con khổ sở, đối với việc đến bệnh viện lớn giải phẫu, bà chỉ có thể đồng ý, nhưng khi nghe con nói đến thành B, thì mẹ Cố lập tức, cự tuyệt nói:
“A Thanh, mẹ không đi, bệnh của mẹ nghỉ ngơi mấy ngày sẽ hết, không có gì đáng ngại.”
Đang gọt hoa quả, Cố Thanh thở dài: “Mẹ, chuyện tiền bạc, con sẽ giải quyết, mẹ cứ yên tâm chữa bệnh.”
“A Thanh, bệnh viện này, bác sĩ cũng rất giỏi, nếu không cứ phẫu thuật ở đây cũng được.”
Mẹ Cố nóng ruột nhìn con trai.
“Mẹ, mẹ đang lo lắng cái gì?”
Cố Thanh vốn tưởng rằng mẹ lo lắng về tiền giải phẫu, nhưng trong ánh mắt mẹ lóe ra khẩn trương, Cố Thanh nghĩ mọi chuyện không đơn giản như mình nghĩ.
Cố Thanh chưa bao giờ ép buộc mẹ, nhưng lần này liên quan đến sức khỏe của mẹ, cậu không thể ngồi yên mặc kệ.
“A Thanh, mẹ không thể đi đến đó.”
Trên mặt đều là thống khổ, mẹ Cố nói xong, nhắm mắt lại.
Tần Gia Bảo la hét muốn ăn gạch cua, Tần Lực Dương sáng sớm đã dẫn bé đi. Khi trở về, nghe được đoạn đối thoại của 2 mẹ con.
Tần Lực Dương cúi đầu dán vào tai Tần Gia Bảo, nói thầm vài câu, Tần Gia Bảo ngẩng đầu lên, vỗ vỗ ngực, “Ba ba, cục cưng đã biết.”
Cha con hai người vừa vào cửa, Tần Gia Bảo đã lôi kéo Cố Thanh ra ngoài, Cố Thanh nghi hoặc liếc mắt nhìn Tần Lực Dương, thấy khẩu hình của đối phương, cảm kích gật đầu, nắm tay Tần Gia Bảo đi ra ngoài.
Cố Thanh dẫn Tần Gia Bảo xuống khu vườn của bệnh viện, tùy tiện tìm chỗ hóng mát. Trong bệnh viện có rất nhiều trẻ con, Tần Gia Bảo rất đáng yêu, nên nhanh chóng đã hòa nhập vào, một đám trẻ con chơi trò diều hâu bắt con gà con, tiếng vui đùa hồn nhiên và tiếng cười thanh thúy xóa đi không ít thương cảm dưới đáy lòng Cố Thanh.
Hắn sẽ khuyên được mẹ, Cố Thanh tin như vậy.
Cũng không biết hắn nói gì với mẹ, nhưng mẹ đã đồng ý đi thành B điều trị. Tần Lực Dương không nói chuyện ngày đó, Cố Thanh cũng sẽ không hỏi.
Trải qua hơn nữa tháng điều trị, thân thể mẹ Cố đã khôi phục không ít, bác sĩ liền kiến nghị họ nhanh an bài giải phẫu, nếu khối máu xuất huyết nội không được loại bỏ, có thể sẽ chén ép thần kinh dẫn đến hôn mê, nghiêm trọng hơn, thậm chí sẽ không tỉnh lại nữa.
Cho nên, giải phẫu càng sớm càng tốt.
Cố Thanh nghe được vô cùng hoảng sợ, không dám chần chờ, ngay khi Tần Lực Dương an bài xong liền đưa mẹ đến bệnh viện quân y thành B.
Phòng bệnh đã đặt trước, Cố Thanh nói với mẹ mình cần cùng Tần Lực Dương đi gặp vị bác sĩ họ Dương khó thỉnh này.
“Sao anh có thể liên lạc được với bác sĩ Dương?”
Hai người sóng vai đi trên hành lang bệnh viện, bước chân nhịp nhàng, Tần Lực Dương cảm thấy cảnh đẹp ý vui.
“Nói ra em sẽ không tin đâu, bác Dương thật ra là bạn tốt mà ba anh quen thời đại học, ba mẹ anh khi ở nước M, sẽ ở lại nhà bác Dương.” Tần Lực Dương cầm tay Cố Thanh, mỉm cười nói, “Bác Dương rất có tiếng trong và ngoài nước, mẹ không sao đâu.”
Nụ cười của hắn có 1 loại tác dụng khiến người ta an tâm, Cố Thanh nuốt xuống lời nói bất an trong lòng.
“Được rồi, Bác Dương mấy năm nay đã nghiên cứu trung y, em gần đây cứ hay bị choáng, đừng để mệt, hay là đi làm kiểm tra đi.” Tần Lực Dương nghiêm túc nói với Cố Thanh, cuối cùng, còn bổ sung 1 câu, “Đừng làm anh lo lắng.”
Câu cuối cùng đã hoàn toàn cắt ngang lời đang muốn nói của Cố Thanh, mấy ngày nay cậu bận chuyện của mẹ, thân thể thường xuyên cảm thấy uể oải không khỏe, cậu vốn định chờ qua chuyện này, sẽ nghỉ ngơi mấy ngày là có thể khôi phục, nhưng sự cương quyết và ôn nhu của hắn khiến cậu không thể cự tuyệt. Trên thực tế, mấy ngày nay, hắn sợ là còn mệt hơn cậu, công ty, bệnh viện, phải chạy qua lại giữa hai bên, còn phải lo lắng cho cậu, Cố Thanh trong lòng rất ấm áp, có chút chua xót ngòn ngọt.
Nhẹ nhàng hít thở, Cố Thanh nắm lại bàn tay hắn, bốn mắt nhìn nhau, cùng nở nụ cười.
Hai người đi tới cửa phòng làm việc, Cố Thanh vô ý muốn rút tay ra, lại bị nắm chặt hơn.
Cố Thanh nháy mắt mấy cái, không rõ cử động của hắn là vì sao.
“Bác Dương coi như là nửa thân nhân của anh, em là vợ anh, đương nhiên phải giới thiệu với bác rồi.”
Cố Thanh oán hận liếc nhìn hắn, nhưng cũng không rút tay ra nữa.
Gõ cửa phòng, bên trong truyền đến giọng nam chững chạc.
“Mời vào.”
Cố Thanh đột nhiên có chút khẩn trương, lòng bàn tay ra nhiều mồ hôi, cũng vì từ gặp bác sĩ lại thành gặp trưởng bối.
“Bác Dương.”
Tần Lực Dương hiếm khi có bộ dáng cung kính, Cố Thanh nhìn thấy nhịn không được cười, cũng giảm bớt không ít khẩn trương.
“Bác sĩ Dương, chào bác.”
Cố Thanh lễ phép cười nói.
“Ha hả, cháu chính là vợ của Lực Dương a, đừng khẩn trương, cứ giống Lực Dương, gọi bác là được rồi.”
Dương Danh Sơn đã sống ở nước ngoài nhiều năm, bên cạnh có không ít bạn bè là đồng tính luyến ái, ông cũng không ngại. Ông cười ha hả đánh giá Cố Thanh, vuốt râu mép gật đầu, Cố Thanh tướng mạo tuấn mỹ, tính tình đơn thuần ôn nhu, nhìn ra được đây là 1 thanh niên hiền lành, đối với cháu dâu cũng rất vừa ý, không lạ tại sao đứa cháu trai lạnh lùng xưa nay của mình sao bây giờ cứ luôn miệng nhắc đến “vợ yêu” thì sẽ có bộ dáng hoàn toàn thay đổi, rất ấm áp hạnh phúc.
Tần Lực Dương cau mày, quay đầu lại nhìn Cố Thanh, không rõ mình đã mắc lỗi gì với cậu, lại bị nhéo mạnh vào tay như thế.
Cố Thanh cúi đầu, bộ dáng nhu thuận, nhưng trong lòng đang nghiến răng nghiến lợi, hắn dám nói với người ngoài cậu là “Vợ” hắn. Cố Thanh ác liệt nhéo, cảm thấy mình nên hảo hảo giáo huấn hắn 1 phen, bằng không, mình sớm muộn sẽ bị ăn không chừa 1 mảnh.
Dù sao cũng đang ở bệnh viện, không tiện trò chuyện lâu, hơn nữa lần này lo lắng cho sức khỏe của mẹ, ba người nói chuyện 1 lúc ngắn, liền nói đến bệnh tình của mẹ Cố.
Dương Danh Sơn trước khi Cố Thanh và Tần Lực Dương đến, cũng đã tỉ mỉ nghiên cứu trường hợp của mẹ Cố, bệnh tình mặc dù không nhẹ, nhưng không nghiêm trọng đến mức không thể cứu, ông trấn an Cố Thanh vài câu, nói rằng ông sẽ theo dõi vàu ngày, chờ có báo cáo kiểm tra tổng quát, đến lúc đó mới quyết định.
Cố Thanh trong lòng tuy rằng sốt ruột, nhưng nghe Dương Danh Sơn nói rất lạc quan, hơn nữa cũng đã hứa, cậu rất vui mừng.
“Bác Dương, cháu nghe mẹ nói, mấy năm nay bác đang nghiên cứu trung y?”
Tần Lực Dương đột nhiên hỏi.
“Ha ha, thằng nhóc này, cháu đang nghi ngờ tay nghề của bác à?”
Dương Danh Sơn nhấp 1 ngụm trà, hỏi ngược lại.
“Sao có thể a. Cháu định nhờ bác xem cho Cố Thanh, thân thể cậu ấy không tốt, rất sợ lạnh.”
Dương Danh Sơn cau mày, lấy viết ra, lưu loát viết hai hàng chữ, sau đó đem danh thiếp đưa cho Tần Lực Dương, dặn dò: “Bác cũng chỉ mới nghiên cứu thôi, xem không chính xác, đây là sư đệ của bác, nghiên cứu trung y đã vài chục năm, tuyệt đối là 1 lương y, chỉ là nghe nói năm ngoái đã về hưu, chỉ ở nhà dưỡng lão, nếu cháu có rãnh thì dẫn cháu dâu đi xem. Thường ngày chú ý nghỉ ngơi, đừng quá mệt nhọc.”
Tần Lực Dương tiếp nhận danh thiếp, cẩn thận bỏ vào túi áo trong.
Biết bệnh của mẹ không nghiêm trọng lắm, Cố Thanh cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, thần kinh căng thẳng, cùng mệt mỏi mấy ngày nay dường như tiêu tan.
Cố Thanh đột nhiên ngất xỉu, may mà Tần Lực Dương ở bên cạnh, lập tức đỡ được cậu.
Kiểm tra sơ qua, bác sĩ chỉ đơn giản nói Cố Thanh thiếu ngủ mệt mỏi, bảo cậu bình thường chú ý nghỉ ngơi, bổ sung dinh dưỡng sẽ không vấn đề gì.
Tần Lực Dương luôn tin tưởng, muốn dưỡng thân thể từ gốc phải dựa vào y thuật cổ truyền mấy nghìn năm lịch sử. Hắn lo cho Cố Thanh, hôm sau liền khẩn cấp mang Cố Thanh đi gặp lão trung y.
Sư đệ của Dương Danh Sơn tính tình có chút cổ quái, trên mặt luôn có biểu cảm xa cách vạn dặm, nhưng y thuật rất cao, nhưng không phải người dễ gần, có trị hay không đều tùy vào tâm trạng, nếu không khéo làm ông ta tức giận, dù đó là thiên hoàng lão tử, ông ta cũng không để vào mắt. Dù vậy, mỗi ngày đều có không ít chính khách thương nhân và nhân vật nổi tiếng tự mình đến cửa nhờ vả, nhưng đều đen mặt mà về.
Tần Lực Dương âm thầm thấy may mắn, nếu như không phải quen biết bác Dương, có thể đi cửa sau, hắn và Cố Thanh đại khái cũng sẽ bị cự tuyệt.
Lão trung y nhàn nhạt liếc mắt nhìn danh thiếp trong tay Tần Lực Dương, tiếp nhận hờ hững đem danh thiếp ném vào trong hộp. Nhắm mắt lại, tiếp tục nằm trên xích đu, radio bên cạnh không ngừng truyền tiếng ca kịch cao vút, theo tiết tấu, ngón tay gõ lên ghế.
Mặt Tần Lực Dương liền trầm xuống, hai mắt tỏa ra hàn quang, thẳng tắp chiếu vào lão trung y đang nhàn nhã nằm đó. Nắm tay thật chặt, lại buông ra, rốt cuộc không nhịn được, vừa định mở miệng, đã bị Cố Thanh bắt được cánh tay.
Cố Thanh hướng Tần Lực Dương lắc đầu, sau đó lễ phép quay sang lão trung y nói: “Xin lỗi, đã quấy rầy.”
Nói xong, Cố Thanh lôi kéo Tần Lực Dương, xoay người đi về hướng rừng trúc.
“Cậu tên gì?”
Giọng nói trầm thấp tang thương giống đá vụn nghiền nát vang lên phía sau Cố Thanh và Tần Lực Dương, hai người song song đứng lại, mang theo nghi hoặc xoay người.
“Ngài đang hỏi tôi à?”
Lão trung y không đáp lời, giống như lơ đãng gật đầu, nhưng đủ khiến sắc mặt Tần Lực Dương tốt hơn.
“Tôi là Cố Thanh.”
“Cố Thanh?”
“Ân.”
“Đi theo ta.”
“A?”
Trực tiếp đứng lên, cũng không để ý tới Cố Thanh và Tần Lực Dương đang kinh ngạc, lão trung y tiện tay lấy cái tẩu trên ghế, bước chân linh hoạt đi vào phòng.
Cố Thanh và Tần Lực Dương liếc nhau, trong lòng tuy rằng khó hiểu, nhưng vẫn đi theo.
Kịch trường của Tiểu tiểu: Tiểu tiểu báo nguy
Tiểu tiểu (đáng thương kéo tay Tần Gia Bảo, bàn tay nhỏ bé càng không ngừng ăn nộn đậu hũ): Ca ca, ca ca, em muốn đi vườn bách thú.
Tần Gia Bảo (sủng nịch sờ sờ khuôn mặt trơn bóng của em trai): Ân.
Tống Hy (nghiến răng nghiến lợi, đây đã là lần thứ mấy!): Bảo Bảo, em đã hứa với anh.
Tần Gia Bảo (bừng tỉnh đại ngộ): A, tiểu Hy, em, em quên… Xin lỗi!
Tiểu tiểu (đắc ý dào dạt nhìn Tống Hy sắc mặt âm trầm): Hừ, anh Gia Bảo (hôn mê, khiến ta nghĩ tới khối ngọc trong bảo khố) là của em.
Tống Hy (hai tay nắm chặt, hận không thể xông lên bóp chết Tiểu Tiểu, tức giận quay đầu lại, không nhìn nó)
Tần Gia Bảo (gỡ bàn tay của Tiểu tiểu ra, lấy lòng lắc lắc cánh tay Tống Hy): Tiểu Hy, tiểu Hy, đừng tức giận, nếu không, nếu không… (còn chưa có nói xong, mặt đã hồng như máu)
Tống Hy (nhịn không được cười lên, ôm chầm Tần Gia Bảo, hung hăng hôn tới)
Tiểu tiểu (nắm tay chống nạnh, oán hận kêu to): Tên mắt xanh kia, ngươi đây là phạm pháp, ta sẽ báo chú cảnh sát đến bắt ngươi.
Nói xong, Tiểu tiểu dùng 2 chân nhỏ, chạy đến phòng khách lấy điện thoại, trong miệng không ngừng nói lầm bầm: Cha đã nói với mình đây là loại lưu manh hay quấy rối trong công viên, nếu thấy, phải lập tức gọi 119.
Tần Gia Bảo sợ hãi đẩy Tống Hy ra, Tống Hy cũng chỉ nghĩ Tiểu tiểu nói giỡn, không quan tâm, nên đem vợ bé nhỏ đẩy mạnh vào phòng ngủ. Không lâu sau, bên trong truyền đến tiếng rên rỉ và thở dốc khiến kẻ khác nghe mà đỏ mặt.
Kết quả: 1 đôi tình nhân đang yêu nhau lại bị cảnh sát vừa đúng lúc bắt được. Kết quả của kết quả: Tống Hy bị Tần Gia Bảo đuổi ra khỏi phòng, bị ép ngủ ở phòng khách.
Kết quả của kết quả của kết quả: Tiểu tiểu không cam lòng bị đuổi về Tần gia, bị cởi quần hung hăng đánh đòn. Tần Lực Dương cũng bị đuổi khỏi phòng ngủ, hạ lệnh ngủ phòng khách.
Tiểu tiểu (ôm cái mông đỏ rực, rưng rưng, mắt to ngập nước nhìn cha và ba ba nhà mình): ô oa… Đều là lưu manh, đều là bại hoại!
=================================================
Tác giả ở đoạn sau rất mê mấy cái tiểu kịch trường, nên thỉnh thoảng thấy có cũng không nên lạ lẫm nga.
Hôm sau.
Sau khi cấp cứu, bình an ngủ một đêm, khi mẹ Cố tỉnh lại, tinh thần rất khá, chỉ là ăn uống không tốt, qua loa ăn vài muỗng cháo, cảm thấy không ăn nổi nữa.
Cố Thanh trong lòng lo lắng, nhưng không miễn cưỡng, mẹ bệnh nặng mới tỉnh, không muốn ăn, bác sĩ nói đây là bình thường, ăn nhiều quá lại bất lợi. Cố Thanh bởi vì tâm tình phiền muộn, điểm tâm cũng không ăn nhiều.
Dọn dẹp xong, Cố Thanh liền nói với mẹ việc chuyển viện đến thành B, đã dời lại quá lâu, bệnh của mẹ cậu cũng không thể kéo dài nữa.
Mẹ Cố lẳng lặng nghe con an bài, trong lòng hổ thẹn. Đau đầu, hoa mắt lúc mấy tháng đầu mới xuất viện, bà cho rằng chỉ vì bận rộn uể oải mà ra, nên không chú ý, nghĩ bồi bổ thân thể cũng có thể ổn, mãi đến gần đây bệnh tình nặng thêm, thường bất ngờ ngất xỉu trong lòng mới có chút bất an. Nhưng Cố Thanh lúc ấy lại bận thi cuối kỳ, không muốn con lo lắng, bà đành giấu diếm.
Nghe ý của con, đã biết bệnh là do lần bị thương trước đó, phải đến bệnh viện tốt hơn mới chữa được. Tuy rằng lo lắng về tiền, nhưng mẹ Cố cũng không hi vọng con khổ sở, đối với việc đến bệnh viện lớn giải phẫu, bà chỉ có thể đồng ý, nhưng khi nghe con nói đến thành B, thì mẹ Cố lập tức, cự tuyệt nói:
“A Thanh, mẹ không đi, bệnh của mẹ nghỉ ngơi mấy ngày sẽ hết, không có gì đáng ngại.”
Đang gọt hoa quả, Cố Thanh thở dài: “Mẹ, chuyện tiền bạc, con sẽ giải quyết, mẹ cứ yên tâm chữa bệnh.”
“A Thanh, bệnh viện này, bác sĩ cũng rất giỏi, nếu không cứ phẫu thuật ở đây cũng được.”
Mẹ Cố nóng ruột nhìn con trai.
“Mẹ, mẹ đang lo lắng cái gì?”
Cố Thanh vốn tưởng rằng mẹ lo lắng về tiền giải phẫu, nhưng trong ánh mắt mẹ lóe ra khẩn trương, Cố Thanh nghĩ mọi chuyện không đơn giản như mình nghĩ.
Cố Thanh chưa bao giờ ép buộc mẹ, nhưng lần này liên quan đến sức khỏe của mẹ, cậu không thể ngồi yên mặc kệ.
“A Thanh, mẹ không thể đi đến đó.”
Trên mặt đều là thống khổ, mẹ Cố nói xong, nhắm mắt lại.
Tần Gia Bảo la hét muốn ăn gạch cua, Tần Lực Dương sáng sớm đã dẫn bé đi. Khi trở về, nghe được đoạn đối thoại của 2 mẹ con.
Tần Lực Dương cúi đầu dán vào tai Tần Gia Bảo, nói thầm vài câu, Tần Gia Bảo ngẩng đầu lên, vỗ vỗ ngực, “Ba ba, cục cưng đã biết.”
Cha con hai người vừa vào cửa, Tần Gia Bảo đã lôi kéo Cố Thanh ra ngoài, Cố Thanh nghi hoặc liếc mắt nhìn Tần Lực Dương, thấy khẩu hình của đối phương, cảm kích gật đầu, nắm tay Tần Gia Bảo đi ra ngoài.
Cố Thanh dẫn Tần Gia Bảo xuống khu vườn của bệnh viện, tùy tiện tìm chỗ hóng mát. Trong bệnh viện có rất nhiều trẻ con, Tần Gia Bảo rất đáng yêu, nên nhanh chóng đã hòa nhập vào, một đám trẻ con chơi trò diều hâu bắt con gà con, tiếng vui đùa hồn nhiên và tiếng cười thanh thúy xóa đi không ít thương cảm dưới đáy lòng Cố Thanh.
Hắn sẽ khuyên được mẹ, Cố Thanh tin như vậy.
Cũng không biết hắn nói gì với mẹ, nhưng mẹ đã đồng ý đi thành B điều trị. Tần Lực Dương không nói chuyện ngày đó, Cố Thanh cũng sẽ không hỏi.
Trải qua hơn nữa tháng điều trị, thân thể mẹ Cố đã khôi phục không ít, bác sĩ liền kiến nghị họ nhanh an bài giải phẫu, nếu khối máu xuất huyết nội không được loại bỏ, có thể sẽ chén ép thần kinh dẫn đến hôn mê, nghiêm trọng hơn, thậm chí sẽ không tỉnh lại nữa.
Cho nên, giải phẫu càng sớm càng tốt.
Cố Thanh nghe được vô cùng hoảng sợ, không dám chần chờ, ngay khi Tần Lực Dương an bài xong liền đưa mẹ đến bệnh viện quân y thành B.
Phòng bệnh đã đặt trước, Cố Thanh nói với mẹ mình cần cùng Tần Lực Dương đi gặp vị bác sĩ họ Dương khó thỉnh này.
“Sao anh có thể liên lạc được với bác sĩ Dương?”
Hai người sóng vai đi trên hành lang bệnh viện, bước chân nhịp nhàng, Tần Lực Dương cảm thấy cảnh đẹp ý vui.
“Nói ra em sẽ không tin đâu, bác Dương thật ra là bạn tốt mà ba anh quen thời đại học, ba mẹ anh khi ở nước M, sẽ ở lại nhà bác Dương.” Tần Lực Dương cầm tay Cố Thanh, mỉm cười nói, “Bác Dương rất có tiếng trong và ngoài nước, mẹ không sao đâu.”
Nụ cười của hắn có 1 loại tác dụng khiến người ta an tâm, Cố Thanh nuốt xuống lời nói bất an trong lòng.
“Được rồi, Bác Dương mấy năm nay đã nghiên cứu trung y, em gần đây cứ hay bị choáng, đừng để mệt, hay là đi làm kiểm tra đi.” Tần Lực Dương nghiêm túc nói với Cố Thanh, cuối cùng, còn bổ sung 1 câu, “Đừng làm anh lo lắng.”
Câu cuối cùng đã hoàn toàn cắt ngang lời đang muốn nói của Cố Thanh, mấy ngày nay cậu bận chuyện của mẹ, thân thể thường xuyên cảm thấy uể oải không khỏe, cậu vốn định chờ qua chuyện này, sẽ nghỉ ngơi mấy ngày là có thể khôi phục, nhưng sự cương quyết và ôn nhu của hắn khiến cậu không thể cự tuyệt. Trên thực tế, mấy ngày nay, hắn sợ là còn mệt hơn cậu, công ty, bệnh viện, phải chạy qua lại giữa hai bên, còn phải lo lắng cho cậu, Cố Thanh trong lòng rất ấm áp, có chút chua xót ngòn ngọt.
Nhẹ nhàng hít thở, Cố Thanh nắm lại bàn tay hắn, bốn mắt nhìn nhau, cùng nở nụ cười.
Hai người đi tới cửa phòng làm việc, Cố Thanh vô ý muốn rút tay ra, lại bị nắm chặt hơn.
Cố Thanh nháy mắt mấy cái, không rõ cử động của hắn là vì sao.
“Bác Dương coi như là nửa thân nhân của anh, em là vợ anh, đương nhiên phải giới thiệu với bác rồi.”
Cố Thanh oán hận liếc nhìn hắn, nhưng cũng không rút tay ra nữa.
Gõ cửa phòng, bên trong truyền đến giọng nam chững chạc.
“Mời vào.”
Cố Thanh đột nhiên có chút khẩn trương, lòng bàn tay ra nhiều mồ hôi, cũng vì từ gặp bác sĩ lại thành gặp trưởng bối.
“Bác Dương.”
Tần Lực Dương hiếm khi có bộ dáng cung kính, Cố Thanh nhìn thấy nhịn không được cười, cũng giảm bớt không ít khẩn trương.
“Bác sĩ Dương, chào bác.”
Cố Thanh lễ phép cười nói.
“Ha hả, cháu chính là vợ của Lực Dương a, đừng khẩn trương, cứ giống Lực Dương, gọi bác là được rồi.”
Dương Danh Sơn đã sống ở nước ngoài nhiều năm, bên cạnh có không ít bạn bè là đồng tính luyến ái, ông cũng không ngại. Ông cười ha hả đánh giá Cố Thanh, vuốt râu mép gật đầu, Cố Thanh tướng mạo tuấn mỹ, tính tình đơn thuần ôn nhu, nhìn ra được đây là 1 thanh niên hiền lành, đối với cháu dâu cũng rất vừa ý, không lạ tại sao đứa cháu trai lạnh lùng xưa nay của mình sao bây giờ cứ luôn miệng nhắc đến “vợ yêu” thì sẽ có bộ dáng hoàn toàn thay đổi, rất ấm áp hạnh phúc.
Tần Lực Dương cau mày, quay đầu lại nhìn Cố Thanh, không rõ mình đã mắc lỗi gì với cậu, lại bị nhéo mạnh vào tay như thế.
Cố Thanh cúi đầu, bộ dáng nhu thuận, nhưng trong lòng đang nghiến răng nghiến lợi, hắn dám nói với người ngoài cậu là “Vợ” hắn. Cố Thanh ác liệt nhéo, cảm thấy mình nên hảo hảo giáo huấn hắn 1 phen, bằng không, mình sớm muộn sẽ bị ăn không chừa 1 mảnh.
Dù sao cũng đang ở bệnh viện, không tiện trò chuyện lâu, hơn nữa lần này lo lắng cho sức khỏe của mẹ, ba người nói chuyện 1 lúc ngắn, liền nói đến bệnh tình của mẹ Cố.
Dương Danh Sơn trước khi Cố Thanh và Tần Lực Dương đến, cũng đã tỉ mỉ nghiên cứu trường hợp của mẹ Cố, bệnh tình mặc dù không nhẹ, nhưng không nghiêm trọng đến mức không thể cứu, ông trấn an Cố Thanh vài câu, nói rằng ông sẽ theo dõi vàu ngày, chờ có báo cáo kiểm tra tổng quát, đến lúc đó mới quyết định.
Cố Thanh trong lòng tuy rằng sốt ruột, nhưng nghe Dương Danh Sơn nói rất lạc quan, hơn nữa cũng đã hứa, cậu rất vui mừng.
“Bác Dương, cháu nghe mẹ nói, mấy năm nay bác đang nghiên cứu trung y?”
Tần Lực Dương đột nhiên hỏi.
“Ha ha, thằng nhóc này, cháu đang nghi ngờ tay nghề của bác à?”
Dương Danh Sơn nhấp 1 ngụm trà, hỏi ngược lại.
“Sao có thể a. Cháu định nhờ bác xem cho Cố Thanh, thân thể cậu ấy không tốt, rất sợ lạnh.”
Dương Danh Sơn cau mày, lấy viết ra, lưu loát viết hai hàng chữ, sau đó đem danh thiếp đưa cho Tần Lực Dương, dặn dò: “Bác cũng chỉ mới nghiên cứu thôi, xem không chính xác, đây là sư đệ của bác, nghiên cứu trung y đã vài chục năm, tuyệt đối là 1 lương y, chỉ là nghe nói năm ngoái đã về hưu, chỉ ở nhà dưỡng lão, nếu cháu có rãnh thì dẫn cháu dâu đi xem. Thường ngày chú ý nghỉ ngơi, đừng quá mệt nhọc.”
Tần Lực Dương tiếp nhận danh thiếp, cẩn thận bỏ vào túi áo trong.
Biết bệnh của mẹ không nghiêm trọng lắm, Cố Thanh cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, thần kinh căng thẳng, cùng mệt mỏi mấy ngày nay dường như tiêu tan.
Cố Thanh đột nhiên ngất xỉu, may mà Tần Lực Dương ở bên cạnh, lập tức đỡ được cậu.
Kiểm tra sơ qua, bác sĩ chỉ đơn giản nói Cố Thanh thiếu ngủ mệt mỏi, bảo cậu bình thường chú ý nghỉ ngơi, bổ sung dinh dưỡng sẽ không vấn đề gì.
Tần Lực Dương luôn tin tưởng, muốn dưỡng thân thể từ gốc phải dựa vào y thuật cổ truyền mấy nghìn năm lịch sử. Hắn lo cho Cố Thanh, hôm sau liền khẩn cấp mang Cố Thanh đi gặp lão trung y.
Sư đệ của Dương Danh Sơn tính tình có chút cổ quái, trên mặt luôn có biểu cảm xa cách vạn dặm, nhưng y thuật rất cao, nhưng không phải người dễ gần, có trị hay không đều tùy vào tâm trạng, nếu không khéo làm ông ta tức giận, dù đó là thiên hoàng lão tử, ông ta cũng không để vào mắt. Dù vậy, mỗi ngày đều có không ít chính khách thương nhân và nhân vật nổi tiếng tự mình đến cửa nhờ vả, nhưng đều đen mặt mà về.
Tần Lực Dương âm thầm thấy may mắn, nếu như không phải quen biết bác Dương, có thể đi cửa sau, hắn và Cố Thanh đại khái cũng sẽ bị cự tuyệt.
Lão trung y nhàn nhạt liếc mắt nhìn danh thiếp trong tay Tần Lực Dương, tiếp nhận hờ hững đem danh thiếp ném vào trong hộp. Nhắm mắt lại, tiếp tục nằm trên xích đu, radio bên cạnh không ngừng truyền tiếng ca kịch cao vút, theo tiết tấu, ngón tay gõ lên ghế.
Mặt Tần Lực Dương liền trầm xuống, hai mắt tỏa ra hàn quang, thẳng tắp chiếu vào lão trung y đang nhàn nhã nằm đó. Nắm tay thật chặt, lại buông ra, rốt cuộc không nhịn được, vừa định mở miệng, đã bị Cố Thanh bắt được cánh tay.
Cố Thanh hướng Tần Lực Dương lắc đầu, sau đó lễ phép quay sang lão trung y nói: “Xin lỗi, đã quấy rầy.”
Nói xong, Cố Thanh lôi kéo Tần Lực Dương, xoay người đi về hướng rừng trúc.
“Cậu tên gì?”
Giọng nói trầm thấp tang thương giống đá vụn nghiền nát vang lên phía sau Cố Thanh và Tần Lực Dương, hai người song song đứng lại, mang theo nghi hoặc xoay người.
“Ngài đang hỏi tôi à?”
Lão trung y không đáp lời, giống như lơ đãng gật đầu, nhưng đủ khiến sắc mặt Tần Lực Dương tốt hơn.
“Tôi là Cố Thanh.”
“Cố Thanh?”
“Ân.”
“Đi theo ta.”
“A?”
Trực tiếp đứng lên, cũng không để ý tới Cố Thanh và Tần Lực Dương đang kinh ngạc, lão trung y tiện tay lấy cái tẩu trên ghế, bước chân linh hoạt đi vào phòng.
Cố Thanh và Tần Lực Dương liếc nhau, trong lòng tuy rằng khó hiểu, nhưng vẫn đi theo.
Kịch trường của Tiểu tiểu: Tiểu tiểu báo nguy
Tiểu tiểu (đáng thương kéo tay Tần Gia Bảo, bàn tay nhỏ bé càng không ngừng ăn nộn đậu hũ): Ca ca, ca ca, em muốn đi vườn bách thú.
Tần Gia Bảo (sủng nịch sờ sờ khuôn mặt trơn bóng của em trai): Ân.
Tống Hy (nghiến răng nghiến lợi, đây đã là lần thứ mấy!): Bảo Bảo, em đã hứa với anh.
Tần Gia Bảo (bừng tỉnh đại ngộ): A, tiểu Hy, em, em quên… Xin lỗi!
Tiểu tiểu (đắc ý dào dạt nhìn Tống Hy sắc mặt âm trầm): Hừ, anh Gia Bảo (hôn mê, khiến ta nghĩ tới khối ngọc trong bảo khố) là của em.
Tống Hy (hai tay nắm chặt, hận không thể xông lên bóp chết Tiểu Tiểu, tức giận quay đầu lại, không nhìn nó)
Tần Gia Bảo (gỡ bàn tay của Tiểu tiểu ra, lấy lòng lắc lắc cánh tay Tống Hy): Tiểu Hy, tiểu Hy, đừng tức giận, nếu không, nếu không… (còn chưa có nói xong, mặt đã hồng như máu)
Tống Hy (nhịn không được cười lên, ôm chầm Tần Gia Bảo, hung hăng hôn tới)
Tiểu tiểu (nắm tay chống nạnh, oán hận kêu to): Tên mắt xanh kia, ngươi đây là phạm pháp, ta sẽ báo chú cảnh sát đến bắt ngươi.
Nói xong, Tiểu tiểu dùng 2 chân nhỏ, chạy đến phòng khách lấy điện thoại, trong miệng không ngừng nói lầm bầm: Cha đã nói với mình đây là loại lưu manh hay quấy rối trong công viên, nếu thấy, phải lập tức gọi 119.
Tần Gia Bảo sợ hãi đẩy Tống Hy ra, Tống Hy cũng chỉ nghĩ Tiểu tiểu nói giỡn, không quan tâm, nên đem vợ bé nhỏ đẩy mạnh vào phòng ngủ. Không lâu sau, bên trong truyền đến tiếng rên rỉ và thở dốc khiến kẻ khác nghe mà đỏ mặt.
Kết quả: 1 đôi tình nhân đang yêu nhau lại bị cảnh sát vừa đúng lúc bắt được. Kết quả của kết quả: Tống Hy bị Tần Gia Bảo đuổi ra khỏi phòng, bị ép ngủ ở phòng khách.
Kết quả của kết quả của kết quả: Tiểu tiểu không cam lòng bị đuổi về Tần gia, bị cởi quần hung hăng đánh đòn. Tần Lực Dương cũng bị đuổi khỏi phòng ngủ, hạ lệnh ngủ phòng khách.
Tiểu tiểu (ôm cái mông đỏ rực, rưng rưng, mắt to ngập nước nhìn cha và ba ba nhà mình): ô oa… Đều là lưu manh, đều là bại hoại!
=================================================
Tác giả ở đoạn sau rất mê mấy cái tiểu kịch trường, nên thỉnh thoảng thấy có cũng không nên lạ lẫm nga.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.