Trọng Sinh Chi Cự Ái

Chương 36: Ngả Bài

Vân Liễu

24/05/2017

CHƯƠNG 36. NGẢ BÀI

Nên tới, sớm muộn gì cũng phải đối mặt. Tuy Sơ Vân đã quyết định không trốn tránh, cũng có chuẩn bị tâm lý, nhưng, lúc nhìn thấy Thiệu Mục Vân chờ trước cửa trường học, cậu vẫn có chút lo lắng.

Cố gắng tỏ ra bình thường, Sơ Vân chậm rãi đến gần người đàn ông mặt không chút biểu cảm kia.

“……” Thấy Sơ Vân, Thiệu Mục Vân nhẹ nâng lông mày, môi giật giật, sau nửa ngày, lại không nói gì, ánh mắt nhìnSơ Vân nóng rực tới mức có thể khiến da bị bỏng, cũng ẩn ẩn khát vọng.

Sơ Vân cảm thấy lông mao sau lưng dựng đứng, không tự chủ rùng mình một cái, rũ mắt, ôm chặt túi sách, tránh được ánh mắt của Thiệu Mục Vân, yên lặng đi tới xe.

Thiệu Mục Vân theosau lưng Sơ Vân, như trước không nói gì, chỉ nhìn thẳng vào cậu. Đến trước xe, mở cửa, đểSơ Vân lên xe, sau đó, lặng lẽ khóa cửa, như sợ cậu đột nhiên chạy trốn.

Tốc độ xe có vẻ nhanh hơn trước kia, chớp mắt thì đến nhà. Mà trên đường đi, “cha con” họ Thiệu vẫn diễn kịch câm, không ai mở miệng.

Nhìn Thiệu Mục Vân đi trước, Sơ Vân có chút không rõ tâm tư của hắn, rốt cuộc hắn muốn thế nào?

Vào phòng, ngoài ý muốn phát hiện, dì Lý đã làm xong bữa tối rồi về trước, bởi vậy trong căn nhà lớn, chỉ có cậu và Thiệu Mục Vân!

Quả nhiên, người đàn ông này muốn nói ra suy nghĩ của mình? Nên tới, vẫn chạy không thoát.

Thầm nghĩ, tiện tay đặt ba lô ở cửa trước, chậm rãi lên lầu thay quần áo. Mới vừa nằm xuống giường, chợt nghe Thiệu Mục Vân ở ngoài cửa nói:“Tiểu Vân…… Có thể…… Nói chuyện chứ?”

Tới rồi sao? Sơ Vân thở nhẹ một hơi, đứng dậy mở cửa.

Thiệu Mục Vân vẫn mặc quần áo vừa rồi, chỉ cởi bỏ áo khoác mà thôi. ThấySơ Vân, vẻ mặt hắn biến hóa rất nhanh, có chút vui sướng, có chút do dự, có chút chờ mong, còn có…… Nhiệt liệt mơ hồ.

“Xuống dưới lầu.” Sơ Vân tránh được Thiệu Mục Vân muốn nắm tay cậu, đi hai bước dài, chuyển xuống thang lầu, chính là, cậu lại có thể phát giác được ánh mắt nóng rực sau lưng như cũ.

Sao thế? Nếu Thiệu Mục Vân xác định cậu là Liêu Y Phàm, phải cảm thấy chán ghét chứ?

……

Ngồi xuống sofa, Sơ Vân cuộn hai chân, ôm chặt, lẳng lặng nhìn người đàn ông đối diện, chờ hắn thẩm vấn hoặc trách cứ. Dù sao, cậu cũng là kẻ chiếm thân thể, cậu không phải “Thiệu Luyến Y” sạch sẽ mà Thiệu Mục Vân muốn!

“Tiểu Vân……” Thiệu Mục Vân thật sâu nhìn cậu bé tinh xảo trước mắt, vẫn có chút không dám tưởng tượng trong thân thể non nớt này chính là linh hồn Liêu Y Phàm, tuy hắn đã vô cùng khẳng định!

Dù Sơ Vân không nhớ rõ quá khứ, cũng sẽ không dùng ánh mắt ẩn ẩn căm thù cùng oán hận nhìn mình, đó là thuộc về Liêu Y Phàm, sao trước kia hắn không chú ý ánh mắt này chứ?

“Có gì cứ nói thẳng.” Sơ Vân không muốn úp mở nữa, quá mệt mỏi, ký ức của Liêu Y Phàm đeo trên lưng cậu hai đời, cậu sắp không thở được.

Nếu không có Tả Khiêm Lẫm và Lãnh Tuyệt Dật, chỉ sợ hiện giờ cậu vẫn sống trong ám ảnh của quá khứ, dù thân thể thay đổi!

“Em…… Quả nhiên là Y Phàm, đúng không?” Thiệu Mục Vân đột nhiên bước qua, ngồi xổm trước mặtSơ Vân, kích động nắm chặt hai vai cậu lay lay, vội vàng gầm nhẹ,“Nói cho anh biết, có phải không?” Trong mắt đã tràn đầy cuồng loạn.

Hắn khổ não suy nghĩ vài ngày, nhưng vẫn không có cách nào khiếnSơ Vân chủ động thừa nhận mình là Liêu Y Phàm, hơn nữa, tựa hồ suy nghĩ chỉ cần vây quanh Y Phàm, tất cả đều không quá rõ ràng. Hiện tại trực tiếp đối mặt vớiSơ Vân, hắn càng không khống chế được, vốn hắn không phải loại có thể nói ngon ngọt, cho nên hắnchọn trực tiếp hỏi.

Sơ Vânnở nụ cười trào phúng, nhìn hắn,“Vì sao anh để ý tôi có phải Liêu Y Phàm hay không? Bởi vì diện mạo của chúng tôirất giống nhau ư?”



“Không, Tiểu Vân…… Không phải, Y Phàm……” Thiệu Mục Vân lúng túng , không biết nên nói gì, tay bất giác dùng sức nằm chặt bờ vai mảnh gầy củaSơ Vân.

“Nói cho anh biết, em là Y Phàm a? Em không thích ăn ốc sên, em còn có thể đàn Piano, lại đàn rất tốt, cũng ghét ăn bồ đào……” Thiệu Mục Vân nói năng lộn xộn.

“Vậy thì thế nào?” Sơ Vân nói nhỏ, chịu đựng đau đớn trên vai, mà loại đau nhức này, lại khiến cậu càng thêm tỉnh táo, trong lòng vô cùng bình tĩnh, nhìn Thiệu Mục Vân, giống như đang nhìn diễn viên biểu diễn hài kịch.

“Y Phàm, anh……” Thiệu Mục Vân đột nhiên không còn dũng khí. Sơ Vân trước mặt, thì ra là Y Phàm, biểu lộ quá mức trầm tĩnh, ánh mắt cũng quá mức thâm trầm, sâu không thấy đáy.

Tựa hồ, Y Phàm đã không còn là Y Phàm của quá khứ, Y Phàmnhư vậy khiến hắn có chút sợ hãi, trong đôi mắt sáng như gương kia đã không còn sự hiện hữu của hắn.

“Liêu Y Phàm đã chết rồi!” Sơ Vân nhắc nhở hắn, cậu bây giờ là Thiệu Sơ Vân, tuy nhiên cậu không muốn họ “Thiệu” này.

“Không, Y Phàm!” Thiệu Mục Vân buông vaiSơ Vânra, nắm lấy tay cậu,“Em còn sống!”

“Tôi không phải Liêu Y Phàm.” Sơ Vânlạnh nhạt nói,“Người kia đã chết rồi.”

“Không chết, em rõ ràng là Y Phàm.” Thiệu Mục Vân tựa như đứa trẻ bướng bỉnh, kéo Sơ Vânxuống, chăm chú ôm vào lòng,“Y Phàm của anh rõ ràng còn sống, còn sống!”

“Vậy thì thế nào?” Sơ Vân ngửa đầu, tầm mắt dao động trên trần nhà, thật giống như mọi thứ đều không liên quan tới mình.

Trước, cậu từng lo lắng phải đối mặt với Thiệu Mục Vân thế nào, nhưng hiện tại chính thức đối mặt, cậu lại phát hiện mình không hề kích động, cũng không tức giận, cũng không còn…… Yêu hay hận!

“Anh yêu em, Y Phàm, em là của anh!” Thiệu Mục Vân nới lỏng cánh tay, vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn củaSơ Vân, vội vàng biểu đạt tâm ý của mình.

Yêu cậu?

“Ha ha!” Sơ Vân cười châm chọc,“Yêu? Không phải đâu? Hẳn là chán ghét mới đúng chứ?” Cậu nhẹ nhàng đẩy Thiệu Mục Vân ra, trần thuật sự thật.

“Hẳn là chán ghét đến nhìn cũng không muốn nhìn a? Nếu không, sao lại bảo hắn không ngừng hầu hạ đàn ông khác, tùy ý để đàn ông khác chà đạp hắn? Yêu? Đừng nói thế, cái này không vui đâu, rất lạnh!”

“Y Phàm……” Thiệu Mục Vân nghẹn họng, cảm thấy trong miệng vừa đắng vừa chát, hắn không có cách nào phản bác lờiSơ Vân, bởi vì…… Đó cũng là sự thật! Nhưng, hắn thật sự yêu cậu!

“Thiệu Mục Vân.” Sơ Vândịch sang bên cạnh, nghiêng đầu bình tĩnh nhìn hắn,“Liêu Y Phàm anh biết đã chết rồi, tôi không phải Liêu Y Phàm kia, chỉ là Thiệu Sơ Vân mất trí nhớ.”

“……” Thiệu Mục Vân nhìn Sơ Vân, hai tay nắm chặt thành quyền, trong lòng không ngừng quay cuồng. Y Phàm của hắn đã trở lại, không có chết, nhưng, đã không còn yêu hắn, không tin tưởng tình yêu của hắn. Đã muộn ư?

Không, không thể, Y Phàm chỉ có thể là của hắn.

“Y Phàm, chúng ta bắt đầu lại lần nữa được không?” Hắn nhẹ nhàng cầm taySơ Vân, nhưng Sơ Vân lại rút ra, nhanh chóng nắm thành quyền, thu trở về.

“Chưa từng bắt đầu, làm sao lại lần nữa được?” Sơ Vânlạnh nhạt nói, mà động tác cậu rút tay vềcũng đồng nghĩa cự tuyệt Thiệu Mục Vân.

“Y Phàm, em……” Yêu người đàn ông khác sao? Có phải là Tả Khiêm Lẫm kia?

Thiệu Mục Vân gào rútrong lòng, cũng không dám nói ra, hắn sợ mình chịu không nổi hậu quá nếu tức giận.



“Nếu không còn chuyện khác, tôi về trường học trước.” Sơ Vânđứng dậy, muốn lên lầu thay quần áo.

Dây cung lý trí thoáng cái chặt đứt.

“Không!” Thiệu Mục Vân nhào tới, dùng sức áp Sơ Vân vào sofa, ôm chặt,“Anh không cho em đi tìm người khác, em là của anh!”

Bởi vì lực quá mạnh, đầuSơ Vân không cẩn thận đập lên thành sofa, bởi vì không trực tiếp đụng vào góc cạnh, nênSơ Vân chỉ cảm thấy đầu ong ong một chút. Mà chờ khi cậu tỉnh táo, lại phát hiện Thiệu Mục Vân vùi vào cần cổ mình, đôi môi dùng sức gặm cắn, mang theo nhiệt khí ẩm ướt khác thường.

Trong nháy mắt, toàn thân nổi da gà, Sơ Vân không cách nào ức chế run rẩy, cậu dùng sức đẩy Thiệu Mục Vân ra, hô,“Đừng đụng vào tôi, buông ra…” Nhưng, sức lực chênh lệch khiến cậu rơi vào khốn cảnh.

“Đừng đụng vào tôi.” Sơ Vânkéo tóc Thiệu Mục Vân, đá lung tung, nhưng vẫn không thể cứu mình.

Mà Sơ Vân giãy dụa càng kích thích Thiệu Mục Vân điên cuồng, mắt hắn vằn tơ máu, thậm chí có chút dữ tợn, nhưng sắc mặt lại bình tĩnh đáng sợ, hắn dùng lực nắm hàm dưới của Sơ Vân, trầm giọng nói:“Y Phàm, anh yêu em, dù bây giờ em mang diện mạo gì, đều chỉ có thể là của anh, lần này anh không để người khác chạm vào em, em hoàn toàn chỉ thuộc về anh!” Nói xong, hắn bắt đầu cởi áoSơ Vân.

“Không muốn…” Mặt Sơ Vântrắng xanh, Thiệu Mục Vân đã điên rồi, cậu không muốn cùng một người điên! Ai tới cứu cậu…… Tả? Trước mắt đột nhiên hiện lên khuôn mặt Tả Khiêm Lẫm, người nam nhân ấm áp kia, hắn nói sẽ bảo vệ cậu!

Tả……

Giãy dụa, Sơ Vân mò tới mâm thủy tinh đựng trái cây trên bàn trà, liền dùng sức đánh vào đầu Thiệu Mục Vân, độ mạnh không quá lớn, không đủ lấy mạng, nhưng lại làm dừng động tác của hắn, khiến hắn choáng váng một lúc,Sơ Vân nhân cơ hội đẩy Thiệu Mục Vân ra, phóng tới cửa trước, nắm ba lô lên, ác khoác và giày cũng không kịp đi, chạy ra cửa chính.

Vội vàng đón một chiếc taxi, cho lái xe địa chỉ, mục đích là quán barRock.

Nhưng, đến quán bar, lại phát hiện Tả Khiêm Lẫm không ở đó, hắn chưa đến.

Núp tại góc tường bên ngoài quán bar, ôm chặt mình, Sơ Vân lấy điện thoại di động, cố gắng khống chế thân thể run rẩy, bấm nút gọi cho Tả Khiêm Lẫm.

“Nhóc con?” Thanh âm trầm thấp dễ nghe của Tả Khiêm Lẫm từ điện thoại truyền tới, Sơ Vân nghe xong, lập tức cảm giác toàn thân ấm áp, không còn run rẩy như trước.

“Tả……” Sơ Vânnhỏ giọng nói,“Em muốn gặp anh……”

“Nhóc con, đã xảy ra chuyện gì?” Tả Khiêm Lẫm lập tức nghi hoặc, giọng Sơ Vân không đúng lắm, tuy vẫn thấp và khàn, nhưng còn mang theo chút run rẩy.

“Em muốn gặp anh……” Sơ Vân nghẹn ngào, sau đó đột nhiên khép điện thoại,vùi mặt vào đầu gối, nức nở.

Cậu muốn Tả Khiêm Lẫm giúp cậu, nhưng sự tồn tại của Thiệu Mục Vân lại nhắc nhở cậu, cậu không có tư cách yêu cầu người khác bảo vệ cậu, đặc biệt là Tả Khiêm Lẫm cao quý như vậy.

Mà gần mười phút sau, một chiếc xe đen thắng gấp trước cửa quán bar, Tả Khiêm Lẫm nhảy xuống xe, vội vàng nhìn quanh, liền thấy được Sơ Vânnúp ở góc tường, lập tức sắc mặt trầm xuống, sát khi tăng đến mức cao nhất, khiến Vũ Văn theo sau hắn thiếu chút nữa trượt ngã.

Ai da, có khi nào thiếu gia nhà mình tức giận như vậy chứ?

Tả Khiêm Lẫm vọt tới trước mặtSơ Vân, ngồi xổm xuống, nhu hòa gọi,“Nhóc con……” Mà duỗi tay ra, đột nhiên không dám chạm Sơ Vân, sợ Sơ Vân bị mình hù dọa.

Sơ Vân chấn động, không dám tin chậm rãi ngẩng đầu, tiêu cự dần dần rõ ràng, trước mắt là khuôn mặt nhu hòa ấm áp, không phải Tả Khiêm Lẫm thì là ai? Hắn…… Thật sự tới cứu cậu?

Sơ Vân run rẩy môi, mắt lại ẩm ướt,“Tả……”

Run rẩy, vươn tay hướngTả Khiêm Lẫm. Đăng bởi: admin

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Trọng Sinh Chi Cự Ái

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook