Trọng Sinh Chi Cực Trí Sủng Hôn
Chương 37: Chu gia Trác Nhiên
Thương Hải Biển Chu
09/06/2022
Ở trong mắt người bình thường Tùy Tâm Sở Dục hoàn toàn là một tiệm nhỏ tầm thường, tọa lạc ở quảng trường thành phố phồn hoa lắm người qua lại, so với mặt tiền của cửa hàng khác bên trong quảng trường này, lưu lượng khách của Tùy Tâm Sở Dục hoàn toàn có thể dùng hai chữ thảm bại để hình dung.
Nhưng mà đối với người trong giới thi họa mà nói, Tùy Tâm Sở Dục chính là một tồn tại đặc thù, hàng ở đây là nguyên liệu tranh chữ cao cấp thế giới, bức tranh của danh gia chỉ giống như bèo bọt, treo tập trung hỗn loạn trên tường của tiệm Tùy Tâm Sở Dục.
Cũng bởi vậy, người trong giới thi họa biết tới sự tồn tại của Tùy Tâm Sở Dục lúc rãnh rỗi sẽ tới Tùy Tâm Sở Dục dạo một vòng, cho dù ra sao, cũng sẽ có thu hoạch.
Chu Trác Nhiên chính là một trong những người đó.
Chu Trác Nhiên sinh ra trong con nhà dòng dõi Nho học, tính đến mấy thế hệ gần đây đều là học giả nổi tiếng của nước Hoa. Mà Chu Trác Nhiên là đứa có thiên phú hội họa xuất sắc nhất trong đám thế hệ trẻ của Chu gia. Hơn thế nữa, năm trước ngay cả thi nghệ thật cũng chưa thi, Chu Trác Nhiên trực tiếp được viện mĩ thuật ZY tuyển chọn đặc biệt, chỉ chờ tháng chín năm nay thì trực tiếp đi tới viện mĩ thuật ZY báo danh là được. Đam Mỹ Hài
Mỗi thứ bảy chủ nhật, chỉ cần không có chuyện quan trọng gì thì Chu Trác Nhiên sẽ đến Tùy Tâm Sở Dục dạo một lần. Gã biết ông chủ của Tùy Tâm Sở Dục là ai, gã cũng từng ảo tưởng là có thể gặp được đám ông chủ của Tùy Tâm Sở Dục, cho dù chỉ là một người trong đó, cho dù không được họ khen, nhưng chỉ cần chỉ điểm vài câu cho gã thì chắc chắn gã sẽ được lợi không nhỏ.
Thứ bảy này, Chu Trác Nhiên như thường mà tới Tùy Tâm Sở Dục, đang quan sát xung quanh thì ánh mắt của Chu Trác Nhiên bỗng khựng lại chút, trên mặt không khỏi dâng lên vẻ mừng rỡ như điên khó có thể nói nên lời, bởi vì gã thấy được Gia Cát Dư và Silvestre đang ngồi ở trong góc phòng thưởng thức trà.
Hai người Gia Cát Dư và Silvestre trong giới thi họa đương thời chính là nhân vật cực kì cực kì hết sức quan trọng, hiển nhiên Chu Trác Nhiên biết, hôm nay cuối cùng cũng được gặp trong Tùy Tâm Sở Dục cũng không uổng công gã đến Tùy Tâm Sở Dục thứ bảy chủ nhật để dạo một vòng.
Nhưng Chu Trác Nhiên không tùy tiện đi tới quấy rầy hai bậc thầy này, quay đầu nói vài câu bên tai bạn thân đi cùng với mình.
Bạn thân gật gật đầu, đưa tay ra dấu OK với Chu Trác Nhiên.
Lúc này Chu Trác Nhiên mới thu hồi ánh mắt đang dán trên người hai bậc thầy, ngẩng đầu ưỡn ngực đi vào trong tiệm, mặt hơi láo láo.
...
Tùy Tâm Sở Dục có một quầy, quầy này được xếp các loại nguyên liệu để hội họa, cạnh quầy có một cái bàn, để cho khách tới trước bỗng nổi hứng thì có thể vẽ tại đây.
Nhưng ngày thường cũng rất ít người sẽ vẽ ở trên cái bàn này, bình thường người thường tới nơi này đều biết lai lịch của chủ tiệm, biết tiệm này là ai mở, vẽ ở trong này, khiến họ có cảm giác múa rìu qua mắt thợ.
Nhưng hiển nhiên là Trần Lê và Ngụy Sâm không biết cái này, khi Trần Lê bị Ngụy Sâm kéo tới vị trí này, Trần Lê đứng bất động, hai mắt dán dính vào trên bàn, làm sao cũng không dời ra.
"Muốn vẽ đúng không?" Ngụy Sâm chú ý tới thay đổi của Trần Lê, đi lên trước mặt của Trần Lê nói.
Trần Lê vẫn nhìn chằm chằm cái bàn kia như trước, cũng không thèm chớp mắt lấy một cái.
Được sự cho phép của Ngụy Sâm, đột nhiên ánh mắt của Trần Lê sáng ngời, liền đi tới khu vật liệu chọn vật liệu để vẽ, Ngụy Sâm đi theo sau Trần Lê, mới phát hiện lúc bấy giờ vật liệu mà Trần Lê đang cầm đều là vẽ quốc họa cần dùng tới.
Sau khi lấy đủ vật liệu, Trần Lê liền cầm cọ lên bắt đầu vẽ tranh lên giấy Tuyên Thành trên bàn cửa hàng.
Khách hàng trong tiệm thấy có người muốn vẽ ở đây, đều xúm lại, Chu Trác Nhiên và bạn thân của gã cũng tới, bạn thân của Chu Trác Nhiên biết Trần Lê, thấy Trần Lê vẽ liền bật thốt lên, "Thằng ngốc này sao lại ở đây nhỉ?".
Những lời này vừa mới nói xong, người này liền thấy một đường nhìn lạnh giá dừng trên người của hắn, khiến lòng hắn sinh ra sự sợ hãi.
Nhưng mà đối với người trong giới thi họa mà nói, Tùy Tâm Sở Dục chính là một tồn tại đặc thù, hàng ở đây là nguyên liệu tranh chữ cao cấp thế giới, bức tranh của danh gia chỉ giống như bèo bọt, treo tập trung hỗn loạn trên tường của tiệm Tùy Tâm Sở Dục.
Cũng bởi vậy, người trong giới thi họa biết tới sự tồn tại của Tùy Tâm Sở Dục lúc rãnh rỗi sẽ tới Tùy Tâm Sở Dục dạo một vòng, cho dù ra sao, cũng sẽ có thu hoạch.
Chu Trác Nhiên chính là một trong những người đó.
Chu Trác Nhiên sinh ra trong con nhà dòng dõi Nho học, tính đến mấy thế hệ gần đây đều là học giả nổi tiếng của nước Hoa. Mà Chu Trác Nhiên là đứa có thiên phú hội họa xuất sắc nhất trong đám thế hệ trẻ của Chu gia. Hơn thế nữa, năm trước ngay cả thi nghệ thật cũng chưa thi, Chu Trác Nhiên trực tiếp được viện mĩ thuật ZY tuyển chọn đặc biệt, chỉ chờ tháng chín năm nay thì trực tiếp đi tới viện mĩ thuật ZY báo danh là được. Đam Mỹ Hài
Mỗi thứ bảy chủ nhật, chỉ cần không có chuyện quan trọng gì thì Chu Trác Nhiên sẽ đến Tùy Tâm Sở Dục dạo một lần. Gã biết ông chủ của Tùy Tâm Sở Dục là ai, gã cũng từng ảo tưởng là có thể gặp được đám ông chủ của Tùy Tâm Sở Dục, cho dù chỉ là một người trong đó, cho dù không được họ khen, nhưng chỉ cần chỉ điểm vài câu cho gã thì chắc chắn gã sẽ được lợi không nhỏ.
Thứ bảy này, Chu Trác Nhiên như thường mà tới Tùy Tâm Sở Dục, đang quan sát xung quanh thì ánh mắt của Chu Trác Nhiên bỗng khựng lại chút, trên mặt không khỏi dâng lên vẻ mừng rỡ như điên khó có thể nói nên lời, bởi vì gã thấy được Gia Cát Dư và Silvestre đang ngồi ở trong góc phòng thưởng thức trà.
Hai người Gia Cát Dư và Silvestre trong giới thi họa đương thời chính là nhân vật cực kì cực kì hết sức quan trọng, hiển nhiên Chu Trác Nhiên biết, hôm nay cuối cùng cũng được gặp trong Tùy Tâm Sở Dục cũng không uổng công gã đến Tùy Tâm Sở Dục thứ bảy chủ nhật để dạo một vòng.
Nhưng Chu Trác Nhiên không tùy tiện đi tới quấy rầy hai bậc thầy này, quay đầu nói vài câu bên tai bạn thân đi cùng với mình.
Bạn thân gật gật đầu, đưa tay ra dấu OK với Chu Trác Nhiên.
Lúc này Chu Trác Nhiên mới thu hồi ánh mắt đang dán trên người hai bậc thầy, ngẩng đầu ưỡn ngực đi vào trong tiệm, mặt hơi láo láo.
...
Tùy Tâm Sở Dục có một quầy, quầy này được xếp các loại nguyên liệu để hội họa, cạnh quầy có một cái bàn, để cho khách tới trước bỗng nổi hứng thì có thể vẽ tại đây.
Nhưng ngày thường cũng rất ít người sẽ vẽ ở trên cái bàn này, bình thường người thường tới nơi này đều biết lai lịch của chủ tiệm, biết tiệm này là ai mở, vẽ ở trong này, khiến họ có cảm giác múa rìu qua mắt thợ.
Nhưng hiển nhiên là Trần Lê và Ngụy Sâm không biết cái này, khi Trần Lê bị Ngụy Sâm kéo tới vị trí này, Trần Lê đứng bất động, hai mắt dán dính vào trên bàn, làm sao cũng không dời ra.
"Muốn vẽ đúng không?" Ngụy Sâm chú ý tới thay đổi của Trần Lê, đi lên trước mặt của Trần Lê nói.
Trần Lê vẫn nhìn chằm chằm cái bàn kia như trước, cũng không thèm chớp mắt lấy một cái.
Được sự cho phép của Ngụy Sâm, đột nhiên ánh mắt của Trần Lê sáng ngời, liền đi tới khu vật liệu chọn vật liệu để vẽ, Ngụy Sâm đi theo sau Trần Lê, mới phát hiện lúc bấy giờ vật liệu mà Trần Lê đang cầm đều là vẽ quốc họa cần dùng tới.
Sau khi lấy đủ vật liệu, Trần Lê liền cầm cọ lên bắt đầu vẽ tranh lên giấy Tuyên Thành trên bàn cửa hàng.
Khách hàng trong tiệm thấy có người muốn vẽ ở đây, đều xúm lại, Chu Trác Nhiên và bạn thân của gã cũng tới, bạn thân của Chu Trác Nhiên biết Trần Lê, thấy Trần Lê vẽ liền bật thốt lên, "Thằng ngốc này sao lại ở đây nhỉ?".
Những lời này vừa mới nói xong, người này liền thấy một đường nhìn lạnh giá dừng trên người của hắn, khiến lòng hắn sinh ra sự sợ hãi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.