Trọng Sinh Chi Cực Trí Sủng Hôn
Chương 72
Thương Hải Biển Chu
23/08/2023
---------
"Tôi thấy nó cũng chỉ có vẻ bề ngoài thôi. trông thì kim quang lóng lánh nhưng bên trong làm bằng bùn nhão, cậu xem đi, giờ mới chỉ là một chút sóng nhỏ thôi mà nó cũng đã không tự gánh nổi rồi." Hà Khoa Cường hài lòng gác chân lên bàn, vẻ mặt đắc ý, "Nhưng mà, nói thật ra thì có phải cậu còn dùng mánh khóe khác không? Nếu không không thể nào mà công trạng không tăng, tháng này cũng đắt hàng lắm."
Trong điện thoại truyền đến tiếng cười của tổng thanh tra phòng tiêu thụ, đại biểu cho loại ý ngầm hiểu nhau.
Gã chỉ đè tiêu thụ tháng này xuống, hơi khống chế một khoản thôi. Mùa tiêu thụ đắt thì như thế nào? Sổ kế toán còn đang nằm trong tay gã, gã nói tăng cho dù không tăng, gã nói giảm thì chắc chắn sẽ giảm!
Đấu với gã à? Cũng không thèm coi lại bản thân mình coi tới đâu?
"Coi như là lần này tổng giám đốc nhìn lầm, qua mấy ngày nữa tới hội nghị quý sẽ có chuyện vui để xem cho coi." Tiếng cười âm hiểm của tổng thanh tra phòng tiêu thụ trong điện thoại phát ra, không cần nghĩ cũng biết bây giờ vẻ mặt của gã trông như thế nào.
Hà Khoa Cường cũng không nhịn được cười ha ha lên, chỉ cảm thấy vị trí tổng thanh tra phòng thị trường ngày càng gần gã, gần tới nỗi vươn tay là có thể đoạt được.
Mà giờ khắc này, Ngụy Sâm trong văn phòng tổng thanh tra phòng thị trường chỉ cách Hà Khoa Cường vẻn vẹn có một bức tường, cũng biết được tình cảnh bây giờ của mình từ trong miệng của cấp dưới.
Cấp dưới ai nấy cũng có vẻ mặt tức giận như nhau, trái lại Ngụy Sâm không hề có một chút nóng nảy nào, y ngồi trên ghế làm việc, rất có chiều hướng khí định thần nhàn.
"Tổng thanh tra, lẽ nào cứ để họ gài như vậy sao?" Cấp dưới không cách nào biết được tâm trạng Ngụy Sâm từ trên gương mặt không cảm xúc, hỏi vội.
"Không sao cả." Trong giọng của Ngụy Sâm mặc dù không có tình cảm nhưng trông vẻ như thắng lợi ta đã nắm trong tay.
Cũng không biết có phải là Ngụy Sâm như thế này vô cùng dọa người hay không mà cấp dưới vừa mới đầy hoảng loạn trong lòng giờ đã bình tĩnh lại một cách thần kì.
"Vậy tôi đi trước." Cấp dưới nói với Ngụy Sâm.
"Ừm." Ánh mắt Ngụy Sâm trên màn ảnh máy tính, chỉ phát giọng mũi.
Cấp dưới lui ra, ngay lúc đóng cửa phòng thì đồng nghiệp trong văn phòng đều nhao nhao đặt ánh mắt lên người hắn, người này lắc đầu với các đồng nghiệp, cũng không biết là gì.
Đồng nghiệp phòng thị trường lập tức lo lắng trong lòng, nhưng lại không có ai ngừng công việc trong tay, mặc kệ kết quả cuối cùng ra sao, giờ khắc này, họ vẫn kiên trì.
Cấp dưới vừa mới rời khỏi, điện thoại nội bộ trong phòng làm việc của Ngụy Sâm vang lên, là văn phòng tổng giám đốc gọi tới.
"Tổng thanh tra Ngụy, tổng giám đốc tìm cậu, có tiện đi lên không?" Ngụy Sâm bắt máy, giọng của Cao Thánh vang lên.
Ngụy Sâm trả lời: "Được, tôi lên ngay."
=========
Ngón tay đã bị năm tháng hằn dấu vết đang gõ đi gõ lại trên mặt bàn đen bóng, không có chút tiết tấu nào, lúc nhanh lúc chậm, lúc nặng lúc nhẹ.
"Tiểu Cao, Ngụy Sâm còn chưa lên đến sao?" Gia Cát Phong nghiêng về trước hỏi Cao Thánh vừa mới cúp điện thoại.
Cao Thánh bất đắc dĩ, "Tổng giám đốc à, tôi vừa mới cúp điện thoại thôi, cho dù tổng thanh tra Ngụy biết bay thì cũng không thể nào bay lên ngay lập tức được."
Hồi đầu tháng là ai đã thề son sắt ôm việc hả? Bây giờ mới biết vội sao? Cao Thánh than phiền trong lòng.
"Cũng đúng." Gia Cát Phong lại dời ánh mắt đến máy tính, trên màn ảnh hiển thị bảng báo cáo của công trạng tháng này, đường đồ thị rất đều, không có lên xuống gì cả, thế nhưng đây lại không phải điều mà ông muốn.
Gia Cát Phong nhìn máy tính ngẩn người, một tay gõ bàn, một tay chống cằm, lông mày chau lại với nhau, cuối cùng hít một hơi thật sâu.
Không lâu sau, tiếng gõ cửa truyền đến, Ngụy Sâm đến rồi.
Gia Cát Phong nghe tiếng Ngụy Sâm đi vào, lập tức đứng dậy khỏi ghế làm việc, nói với Ngụy Sâm: "Cuối cùng bây giờ tình hình là sao, tại sao có thể như vậy?"
Ngụy Sâm bình tĩnh đối đầu với ánh mắt chỉ trích của Gia Cát Phong, nói: "Trước đó tổng giám đốc có dự tính tới tình huống kiểu này không?"
Gia Cát Phong bị Ngụy Sâm chặn họng, không nói được gì, ông cho rằng Ngụy Sâm không thèm để ý đến ông vì không thương lượng với y, cứ mặc định là nhiệm vụ kết thúc không thành trong mắt mọi người, nhưng bây giờ, Ngụy Sâm hỏi lại câu này, quả thực khiến Gia Cát Phong có hơi chột dạ.
Ông chột dạ không phải vfi mình khiến Ngụy Sâm lâm vào hoàn cảnh này mà là chỉ sợ Ngụy Sâm đã nhìn thấu mục đích sau lưng ông.
Có thể, ông hẳn phải biết là Ngụy Sâm đã nhìn thấu mục đích trong đó từ lâu.
Gia Cát Phong có thể ngồi vào vị trí hiện tại thì cũng không phải là người xúc động, càng sẽ không làm ra chuyện bị người khác kích động sẽ quay lại cắn, cho nên hôm đó trên cuộc họp sớm đồng ý với điều kiện ấy của Chu Đồng Bằng là bởi vì ông biết rõ đến cuối cùng, bất kể kết quả có ra sao thì ông cũng là người được lợi cuối cùng.
Kết quả không ngoài hai dự đoán, một là Ngụy Sâm hoàn thành nhiệm vụ tăng trưởng 30%, việc này chắc chắn sẽ tát Chu Đồng Bằng một cái mạnh, lại vì cuối cùng mình đề cập đến điều kiện của phó tổng giám đốc, một khi Ngụy Sâm hoàn thành nhiệm vụ, Chu Đồng Bằng không thể can thiệp vào việc tuyển người cho chức phó tổng giám đốc.
Kết quả thứ hai chính là Ngụy Sâm không hoàn thành nhiệm vụ này.
Đúng là Gia Cát Phong tin tưởng khả năng của Ngụy Sâm, nhưng cũng giống như những người khác, không tin Ngụy Sâm hoàn thành nhiệm vụ tăng trưởng 30%. Nhưng mà ông cũng tin, Ngụy Sâm chắc chắn sẽ khiến cho công trạng của công ty tháng này tăng trưởng một độ cong không nhỏ.
Lúc này, ông ra mặt nói chuyện giúp Ngụy Sâm ở đây, vận dụng quyền lợi trên tay để tờ đơn Ngụy Sâm có thể dẫn người thương đi làm có hiệu lực, một tờ giấy như thế đã khiến Ngụy Sâm thiếu ông một nhân tình, tất nhiên cứ thế mà gia nhập vào phe phái của ông, chân chính để ông sử dụng, đoàn đội của ông chính là cần người có năng lực như Ngụy Sâm.
Chỉ là ông không ngờ rằng, cuối cùng sẽ có một kết quả như vậy, công trạng không chỉ không tăng mà so với quý trước còn giảm đi mấy chỗ, là kết quả mà ông không ngờ tới cũng không muốn nhìn thấy nhất. Ai cũng sẽ nói Gia Cát Phong ông đã già, mắt mờ rồi, không nhìn rõ người nữa, coi một người tầm thường thành người tài, khiến công ty bị thiệt hại nhiều thứ uổng công.
Đây cũng không phải quan trọng nhất, đến lúc đó người được chọn lên làm phó tổng giám đốc thì lời của ông không còn tác dụng gì nữa, thậm chí đến cả ra lệnh cũng không được.
"Cho nên là cậu cố ý đúng không?" Trong lời của Gia Cát Phong toàn là cảm giác đắng chát, lại có chút phẫn nộ, nhưng mà ông biết rõ, trong chuyện này ông không chiếm được một chút lí lẽ nào, là ông mưu toan và lợi dụng Ngụy Sâm trước, sau khi Ngụy Sâm nhìn thấu mới lựa chọn làm ra như thế này, cũng không có gì đáng trách.
Từ lần đầu tiếp xúc với Ngụy Sâm, ông đã không biết rằng Ngụy Sâm là một người kiêu ngạo, chỉ là cao cao tại thượng quen rồi, cuối cùng chọn sai.
Lúc này chuyện cũng đã rồi, Cao Thánh ở một bên đã trợn mắt hốc mồm, hắn hoàn toàn không ngờ là sự việc lại phát triển theo hướng này, hắn cho rằng Gia Cát Phong coi trọng Ngụy Sâm vô điều kiện thật sự, cho nên mới không chút do dự ôm lấy nhiệm vụ không thể hoàn thành đó.
Nhưng ai mà có dè, trong đó lại có nhiều cong cong quẩn quẩn như vậy.
Chẳng trách mình phấn đấu tới giờ chỉ có thể làm trợ lý, mà Ngụy Sâm tuổi còn trẻ đã trở thành tổng thanh tra một bộ, hắn phục rồi!
Nghĩ như vậy, Cao Thánh mịt mờ nhìn thoáng qua Ngụy Sâm, rất muốn biết Ngụy Sâm giải quyết nan đề nhiệm vụ chưa hoàn thành như thế nào, không chỉ tổn hại lợi ích của tổng giám đốc, mà còn tổn hại danh dự của chính y, Cao Thánh cũng không cảm thấy là Ngụy Sâm sẽ làm ra việc kiểu đả thương địch một ngàn tự tổn hại tám trăm.
Quả nhiên, một giây sau Cao Thánh liền nghe Ngụy Sâm mở miệng.
"Ngụy Sâm tôi cũng không đánh mà không nắm chắc."
Ngụy Sâm đứng thẳng, tây trang phác hoạ ra dáng người thẳng tắp của y, ánh mắt lạnh băng, giọng nói lại âm vang có lực, ăn nói hùng hồn khiến chó Cao Thánh và Gia Cát Phong đồng thời kinh ngạc nhìn Ngụy Sâm, nếu bọn họ không hiểu sai ý của Ngụy Sâm thì chính là hoàn thành nhiệm vụ này.
"Cậu..." Nhất thời Gia Cát Phong không biết Ngụy Sâm nói cái gì, sự khó tin trong lòng càng ngày càng mãnh liệt. Đã là cuối tháng, cũng là cuối quý rồi, bây giờ công trạng thế nào thì cơ bản đã định hình, rốt cục Ngụy Sâm y có năng lực gì mà đủ để thay đổi cái bẫy này?
Nếu lúc này người đứng ở trước mặt ông là những người khác, bọn họ cũng dùng tư thái của Ngụy Sâm mà nói những lời giống vậy thì Gia Cát Phong sẽ không nể nang gì mà tát cho một bạt tay, cho mi khỏi làm màu nữa!
Nhưng bây giờ đứng trước mặt ông là Ngụy Sâm, là một nhân tài mà ông đã đào về công ty trong tay vô số người cạnh tranh, y nói như vậy, có phải là đại biểu cho việc đã hoàn thành nó hay không?
"Ngụy Sâm, tim tôi không tốt, cậu đừng làm tôi sợ nha." Cuối cùng, tất cả lời mà Gia Cát Phong muốn nói đều bị nuốt xuống, nói đùa.
Ngụy Sâm không để ý đến trò đùa của Gia Cát Phong, chỉ lấy hai tấm thiệp mời từ trong túi ra đưa tới trước mặt Gia Cát Phong, nói: "Xin tổng giám đốc giúp tôi chuyển cho chủ tịch hội đồng quản trị."
Đây là thiệp mời dự tiệc, thời gian vào tối mai.
Gia Cát Phong không biết trong hồ lô Ngụy Sâm bán thuốc gì nhưng mà lần này ông lựa chọn tin tưởng Ngụy Sâm, là loại tin tưởng toàn tâm toàn ý đó, "Tôi chắc chắn sẽ đưa."
"Cảm ơn." Ngụy Sâm nói, sau đó lấy cớ đang trong giờ làm việc mà quay người rời khỏi văn phòng tổng giám đốc.
Ngay lúc cửa văn phòng đóng lại, Gia Cát Phong lại có một loại cảm giác thở phào nhẹ nhõm.
Ý thức được việc này, lông mày ông nhíu chặt lại, nhưng rất nhanh lại thả lỏng ra, không khỏi cảm thán trong lòng: Hậu sinh khả uý, quả thực là hậu sinh khả uý!
"Tổng giám đốc, Ngụy Sâm có thể làm được thật sao?" Bây giờ Cao Thánh còn cảm thấy lời Ngụy Sâm nói có hơi viển vông, lúc này lửa đã thiêu tới lông mày rồi, sao có thể phản kích ngay khoảnh khắc cuối được cơ chứ?
"Ai mà biết được đâu?" Gia Cát Phong nhún nhún vai, cảm giác căng thẳng trước đó biến mất hầu như không còn, lúc này lại là cảm giác vô cùng thoải mái.
Đúng vậy, ai mà biết được đâu, thanh niên này đủ để sáng tạo kỳ tích, ai mà biết được tiếp theo đây thanh niên này sẽ mang tới một kỳ tích như thế nào chứ?
Gia Cát Phong nhìn thoáng qua thiệp mời màu đỏ thiếp vàng trên tay mình, bỗng vô cùng hiếu kỳ, tấm thiệp mời này sẽ mang đến kỳ tích như thế nào? Ngụy Sâm có thể dựa vào tấm thiệp này mà sửa đổi cục diện bây giờ được hay sao?
Thời gian thoáng cái đã qua, trong nháy mắt đã hết một quý, hội nghị phân tích quý của tập đoàn Trường Phong sắp bắt đầu.
"Tôi thấy nó cũng chỉ có vẻ bề ngoài thôi. trông thì kim quang lóng lánh nhưng bên trong làm bằng bùn nhão, cậu xem đi, giờ mới chỉ là một chút sóng nhỏ thôi mà nó cũng đã không tự gánh nổi rồi." Hà Khoa Cường hài lòng gác chân lên bàn, vẻ mặt đắc ý, "Nhưng mà, nói thật ra thì có phải cậu còn dùng mánh khóe khác không? Nếu không không thể nào mà công trạng không tăng, tháng này cũng đắt hàng lắm."
Trong điện thoại truyền đến tiếng cười của tổng thanh tra phòng tiêu thụ, đại biểu cho loại ý ngầm hiểu nhau.
Gã chỉ đè tiêu thụ tháng này xuống, hơi khống chế một khoản thôi. Mùa tiêu thụ đắt thì như thế nào? Sổ kế toán còn đang nằm trong tay gã, gã nói tăng cho dù không tăng, gã nói giảm thì chắc chắn sẽ giảm!
Đấu với gã à? Cũng không thèm coi lại bản thân mình coi tới đâu?
"Coi như là lần này tổng giám đốc nhìn lầm, qua mấy ngày nữa tới hội nghị quý sẽ có chuyện vui để xem cho coi." Tiếng cười âm hiểm của tổng thanh tra phòng tiêu thụ trong điện thoại phát ra, không cần nghĩ cũng biết bây giờ vẻ mặt của gã trông như thế nào.
Hà Khoa Cường cũng không nhịn được cười ha ha lên, chỉ cảm thấy vị trí tổng thanh tra phòng thị trường ngày càng gần gã, gần tới nỗi vươn tay là có thể đoạt được.
Mà giờ khắc này, Ngụy Sâm trong văn phòng tổng thanh tra phòng thị trường chỉ cách Hà Khoa Cường vẻn vẹn có một bức tường, cũng biết được tình cảnh bây giờ của mình từ trong miệng của cấp dưới.
Cấp dưới ai nấy cũng có vẻ mặt tức giận như nhau, trái lại Ngụy Sâm không hề có một chút nóng nảy nào, y ngồi trên ghế làm việc, rất có chiều hướng khí định thần nhàn.
"Tổng thanh tra, lẽ nào cứ để họ gài như vậy sao?" Cấp dưới không cách nào biết được tâm trạng Ngụy Sâm từ trên gương mặt không cảm xúc, hỏi vội.
"Không sao cả." Trong giọng của Ngụy Sâm mặc dù không có tình cảm nhưng trông vẻ như thắng lợi ta đã nắm trong tay.
Cũng không biết có phải là Ngụy Sâm như thế này vô cùng dọa người hay không mà cấp dưới vừa mới đầy hoảng loạn trong lòng giờ đã bình tĩnh lại một cách thần kì.
"Vậy tôi đi trước." Cấp dưới nói với Ngụy Sâm.
"Ừm." Ánh mắt Ngụy Sâm trên màn ảnh máy tính, chỉ phát giọng mũi.
Cấp dưới lui ra, ngay lúc đóng cửa phòng thì đồng nghiệp trong văn phòng đều nhao nhao đặt ánh mắt lên người hắn, người này lắc đầu với các đồng nghiệp, cũng không biết là gì.
Đồng nghiệp phòng thị trường lập tức lo lắng trong lòng, nhưng lại không có ai ngừng công việc trong tay, mặc kệ kết quả cuối cùng ra sao, giờ khắc này, họ vẫn kiên trì.
Cấp dưới vừa mới rời khỏi, điện thoại nội bộ trong phòng làm việc của Ngụy Sâm vang lên, là văn phòng tổng giám đốc gọi tới.
"Tổng thanh tra Ngụy, tổng giám đốc tìm cậu, có tiện đi lên không?" Ngụy Sâm bắt máy, giọng của Cao Thánh vang lên.
Ngụy Sâm trả lời: "Được, tôi lên ngay."
=========
Ngón tay đã bị năm tháng hằn dấu vết đang gõ đi gõ lại trên mặt bàn đen bóng, không có chút tiết tấu nào, lúc nhanh lúc chậm, lúc nặng lúc nhẹ.
"Tiểu Cao, Ngụy Sâm còn chưa lên đến sao?" Gia Cát Phong nghiêng về trước hỏi Cao Thánh vừa mới cúp điện thoại.
Cao Thánh bất đắc dĩ, "Tổng giám đốc à, tôi vừa mới cúp điện thoại thôi, cho dù tổng thanh tra Ngụy biết bay thì cũng không thể nào bay lên ngay lập tức được."
Hồi đầu tháng là ai đã thề son sắt ôm việc hả? Bây giờ mới biết vội sao? Cao Thánh than phiền trong lòng.
"Cũng đúng." Gia Cát Phong lại dời ánh mắt đến máy tính, trên màn ảnh hiển thị bảng báo cáo của công trạng tháng này, đường đồ thị rất đều, không có lên xuống gì cả, thế nhưng đây lại không phải điều mà ông muốn.
Gia Cát Phong nhìn máy tính ngẩn người, một tay gõ bàn, một tay chống cằm, lông mày chau lại với nhau, cuối cùng hít một hơi thật sâu.
Không lâu sau, tiếng gõ cửa truyền đến, Ngụy Sâm đến rồi.
Gia Cát Phong nghe tiếng Ngụy Sâm đi vào, lập tức đứng dậy khỏi ghế làm việc, nói với Ngụy Sâm: "Cuối cùng bây giờ tình hình là sao, tại sao có thể như vậy?"
Ngụy Sâm bình tĩnh đối đầu với ánh mắt chỉ trích của Gia Cát Phong, nói: "Trước đó tổng giám đốc có dự tính tới tình huống kiểu này không?"
Gia Cát Phong bị Ngụy Sâm chặn họng, không nói được gì, ông cho rằng Ngụy Sâm không thèm để ý đến ông vì không thương lượng với y, cứ mặc định là nhiệm vụ kết thúc không thành trong mắt mọi người, nhưng bây giờ, Ngụy Sâm hỏi lại câu này, quả thực khiến Gia Cát Phong có hơi chột dạ.
Ông chột dạ không phải vfi mình khiến Ngụy Sâm lâm vào hoàn cảnh này mà là chỉ sợ Ngụy Sâm đã nhìn thấu mục đích sau lưng ông.
Có thể, ông hẳn phải biết là Ngụy Sâm đã nhìn thấu mục đích trong đó từ lâu.
Gia Cát Phong có thể ngồi vào vị trí hiện tại thì cũng không phải là người xúc động, càng sẽ không làm ra chuyện bị người khác kích động sẽ quay lại cắn, cho nên hôm đó trên cuộc họp sớm đồng ý với điều kiện ấy của Chu Đồng Bằng là bởi vì ông biết rõ đến cuối cùng, bất kể kết quả có ra sao thì ông cũng là người được lợi cuối cùng.
Kết quả không ngoài hai dự đoán, một là Ngụy Sâm hoàn thành nhiệm vụ tăng trưởng 30%, việc này chắc chắn sẽ tát Chu Đồng Bằng một cái mạnh, lại vì cuối cùng mình đề cập đến điều kiện của phó tổng giám đốc, một khi Ngụy Sâm hoàn thành nhiệm vụ, Chu Đồng Bằng không thể can thiệp vào việc tuyển người cho chức phó tổng giám đốc.
Kết quả thứ hai chính là Ngụy Sâm không hoàn thành nhiệm vụ này.
Đúng là Gia Cát Phong tin tưởng khả năng của Ngụy Sâm, nhưng cũng giống như những người khác, không tin Ngụy Sâm hoàn thành nhiệm vụ tăng trưởng 30%. Nhưng mà ông cũng tin, Ngụy Sâm chắc chắn sẽ khiến cho công trạng của công ty tháng này tăng trưởng một độ cong không nhỏ.
Lúc này, ông ra mặt nói chuyện giúp Ngụy Sâm ở đây, vận dụng quyền lợi trên tay để tờ đơn Ngụy Sâm có thể dẫn người thương đi làm có hiệu lực, một tờ giấy như thế đã khiến Ngụy Sâm thiếu ông một nhân tình, tất nhiên cứ thế mà gia nhập vào phe phái của ông, chân chính để ông sử dụng, đoàn đội của ông chính là cần người có năng lực như Ngụy Sâm.
Chỉ là ông không ngờ rằng, cuối cùng sẽ có một kết quả như vậy, công trạng không chỉ không tăng mà so với quý trước còn giảm đi mấy chỗ, là kết quả mà ông không ngờ tới cũng không muốn nhìn thấy nhất. Ai cũng sẽ nói Gia Cát Phong ông đã già, mắt mờ rồi, không nhìn rõ người nữa, coi một người tầm thường thành người tài, khiến công ty bị thiệt hại nhiều thứ uổng công.
Đây cũng không phải quan trọng nhất, đến lúc đó người được chọn lên làm phó tổng giám đốc thì lời của ông không còn tác dụng gì nữa, thậm chí đến cả ra lệnh cũng không được.
"Cho nên là cậu cố ý đúng không?" Trong lời của Gia Cát Phong toàn là cảm giác đắng chát, lại có chút phẫn nộ, nhưng mà ông biết rõ, trong chuyện này ông không chiếm được một chút lí lẽ nào, là ông mưu toan và lợi dụng Ngụy Sâm trước, sau khi Ngụy Sâm nhìn thấu mới lựa chọn làm ra như thế này, cũng không có gì đáng trách.
Từ lần đầu tiếp xúc với Ngụy Sâm, ông đã không biết rằng Ngụy Sâm là một người kiêu ngạo, chỉ là cao cao tại thượng quen rồi, cuối cùng chọn sai.
Lúc này chuyện cũng đã rồi, Cao Thánh ở một bên đã trợn mắt hốc mồm, hắn hoàn toàn không ngờ là sự việc lại phát triển theo hướng này, hắn cho rằng Gia Cát Phong coi trọng Ngụy Sâm vô điều kiện thật sự, cho nên mới không chút do dự ôm lấy nhiệm vụ không thể hoàn thành đó.
Nhưng ai mà có dè, trong đó lại có nhiều cong cong quẩn quẩn như vậy.
Chẳng trách mình phấn đấu tới giờ chỉ có thể làm trợ lý, mà Ngụy Sâm tuổi còn trẻ đã trở thành tổng thanh tra một bộ, hắn phục rồi!
Nghĩ như vậy, Cao Thánh mịt mờ nhìn thoáng qua Ngụy Sâm, rất muốn biết Ngụy Sâm giải quyết nan đề nhiệm vụ chưa hoàn thành như thế nào, không chỉ tổn hại lợi ích của tổng giám đốc, mà còn tổn hại danh dự của chính y, Cao Thánh cũng không cảm thấy là Ngụy Sâm sẽ làm ra việc kiểu đả thương địch một ngàn tự tổn hại tám trăm.
Quả nhiên, một giây sau Cao Thánh liền nghe Ngụy Sâm mở miệng.
"Ngụy Sâm tôi cũng không đánh mà không nắm chắc."
Ngụy Sâm đứng thẳng, tây trang phác hoạ ra dáng người thẳng tắp của y, ánh mắt lạnh băng, giọng nói lại âm vang có lực, ăn nói hùng hồn khiến chó Cao Thánh và Gia Cát Phong đồng thời kinh ngạc nhìn Ngụy Sâm, nếu bọn họ không hiểu sai ý của Ngụy Sâm thì chính là hoàn thành nhiệm vụ này.
"Cậu..." Nhất thời Gia Cát Phong không biết Ngụy Sâm nói cái gì, sự khó tin trong lòng càng ngày càng mãnh liệt. Đã là cuối tháng, cũng là cuối quý rồi, bây giờ công trạng thế nào thì cơ bản đã định hình, rốt cục Ngụy Sâm y có năng lực gì mà đủ để thay đổi cái bẫy này?
Nếu lúc này người đứng ở trước mặt ông là những người khác, bọn họ cũng dùng tư thái của Ngụy Sâm mà nói những lời giống vậy thì Gia Cát Phong sẽ không nể nang gì mà tát cho một bạt tay, cho mi khỏi làm màu nữa!
Nhưng bây giờ đứng trước mặt ông là Ngụy Sâm, là một nhân tài mà ông đã đào về công ty trong tay vô số người cạnh tranh, y nói như vậy, có phải là đại biểu cho việc đã hoàn thành nó hay không?
"Ngụy Sâm, tim tôi không tốt, cậu đừng làm tôi sợ nha." Cuối cùng, tất cả lời mà Gia Cát Phong muốn nói đều bị nuốt xuống, nói đùa.
Ngụy Sâm không để ý đến trò đùa của Gia Cát Phong, chỉ lấy hai tấm thiệp mời từ trong túi ra đưa tới trước mặt Gia Cát Phong, nói: "Xin tổng giám đốc giúp tôi chuyển cho chủ tịch hội đồng quản trị."
Đây là thiệp mời dự tiệc, thời gian vào tối mai.
Gia Cát Phong không biết trong hồ lô Ngụy Sâm bán thuốc gì nhưng mà lần này ông lựa chọn tin tưởng Ngụy Sâm, là loại tin tưởng toàn tâm toàn ý đó, "Tôi chắc chắn sẽ đưa."
"Cảm ơn." Ngụy Sâm nói, sau đó lấy cớ đang trong giờ làm việc mà quay người rời khỏi văn phòng tổng giám đốc.
Ngay lúc cửa văn phòng đóng lại, Gia Cát Phong lại có một loại cảm giác thở phào nhẹ nhõm.
Ý thức được việc này, lông mày ông nhíu chặt lại, nhưng rất nhanh lại thả lỏng ra, không khỏi cảm thán trong lòng: Hậu sinh khả uý, quả thực là hậu sinh khả uý!
"Tổng giám đốc, Ngụy Sâm có thể làm được thật sao?" Bây giờ Cao Thánh còn cảm thấy lời Ngụy Sâm nói có hơi viển vông, lúc này lửa đã thiêu tới lông mày rồi, sao có thể phản kích ngay khoảnh khắc cuối được cơ chứ?
"Ai mà biết được đâu?" Gia Cát Phong nhún nhún vai, cảm giác căng thẳng trước đó biến mất hầu như không còn, lúc này lại là cảm giác vô cùng thoải mái.
Đúng vậy, ai mà biết được đâu, thanh niên này đủ để sáng tạo kỳ tích, ai mà biết được tiếp theo đây thanh niên này sẽ mang tới một kỳ tích như thế nào chứ?
Gia Cát Phong nhìn thoáng qua thiệp mời màu đỏ thiếp vàng trên tay mình, bỗng vô cùng hiếu kỳ, tấm thiệp mời này sẽ mang đến kỳ tích như thế nào? Ngụy Sâm có thể dựa vào tấm thiệp này mà sửa đổi cục diện bây giờ được hay sao?
Thời gian thoáng cái đã qua, trong nháy mắt đã hết một quý, hội nghị phân tích quý của tập đoàn Trường Phong sắp bắt đầu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.