Trọng Sinh Chi Cực Trí Sủng Hôn
Chương 75
Thương Hải Biển Chu
23/08/2023
------
Yên tĩnh, trong phòng họp im lặng như tờ, đến kim rơi cũng nghe tiếng.
Không, vẫn chưa im tới mức như thế, tối thiểu còn có thể nghe được tiếng hít thở nặng nề của Chu Đồng Bằng, tiếng sau còn nặng hơn tiếng tước, giống như là hơi thở tiếp theo sẽ theo không kịp vậy, khiến người nghe cảm thấy là Chu Đồng Bằng sẽ cứ thế mà xỉu mất.
Sự thật chứng tỏ Chu Đồng Bằng yếu thật, chỉ nghe rầm một tiếng thật mạnh thì thấy Chu Đồng Bằng đã ngất, cũng không biết là lực lúc té và phương hướng có được nắm chuẩn hay không mà thân thể mập mạp ngã trên mặt đất khiến mỡ cả người rung động.
Gia Cát Phong chỉ nhìn thôi mà cũng thấy đau huống chi là Chu Đồng Bằng.
Vì thấy Chu Đồng Bằng té xỉu cho nên hội nghị quý lần này cứ thế mà bị hủy, nhưng cái gì nên nói thì cũng nói rồi, nên làm cũng làm rồi, cuối cùng Chu Đồng Bằng được nhân viên y tế khiêng ra đầy gian nan, tâm tình của Gia Cát Phong có thể nói là sướng tới tầng mây nào rồi.
Chu Đồng Bằng được khiêng xuống đưa đi bệnh viện, người trong phòng họp cũng tản ra, nhưng họ không vội rời khỏi mà nhao nhao đến trước mặt Ngụy Sâm, rất là hoà thuận vui vẻ nói chúc mừng với y, những người này đều là người mau quên, vài tâm tư bẩn thỉu lúc nãy khi hội nghị bắt đầu đã bị quên mất tăm.
Ngụy Sâm lạnh mặt ứng phó những vị đồng nghiệp này, nhưng cũng không biểu hiện ra tâm trạng kiêu ngạo hay đắc ý gì, tựa như việc mà y hoàn thành chỉ là một việc lông gà vỏ tỏi chứ không phải là việc khiến tất cả mọi người phải rớt mắt kính vậy.
Sau một hồi lấy lòng, mấy người này mới ai về phòng nấy, sau lần hội nghị này, cái nhìn của họ đối với Ngụy Sâm cũng đã thay đổi.
Đây không chỉ đơn giản là một người trẻ tuổi, dưới tình huống làm cả tháng mà công trạng vẫn không tăng lên vẫn có thể bảo trì bình thản, im hơi lặng tiếng đến ngày cuối cùng thả một vố lớn làm cho tất cả mọi người ai cũng trở tay không kịp.
Kết quả này, hẳn là một cú tát trời giáng vào mặt những người trước đây đã coi thường y, cái tát này bọn họ không thể đánh lại, mà còn phải chịu phục đón nhận trong giận dữ.
Mà sự thực chứng minh, bọn họ cũng chịu thua đón nhận cái tát này, đồng thời còn có cái nhìn hoàn toàn mới về Ngụy Sâm.
Cũng không trách tổng giám đốc Gia Cát sẽ tin tưởng Ngụy Sâm đến vậy.
Kết thúc hội nghị, người dự hội nghị lần lượt rời khỏi, cuối cùng cả phòng họp to như vậy chỉ còn lại có Chủ tịch Hội đồng quản trị và Gia Cát Phong.
"Trận chiến này của cậu thật là đặc sắc." Chủ tịch Hội đồng quản trị cười tủm tỉm nói.
Lúc này thì Gia Cát Phong khiêm tốn lại, khoát tay một cái nói: "Trận chiến này đâu phải là tôi đánh, rõ ràng là Ngụy Sâm đánh, ai mà có ngừo thằng nhóc này lại vô thanh vô tức thả một chiêu lớn như thế."
"Đúng vậy, chiêu này đúng lớn luôn." Nhớ lại khung cảnh tiệc tối hôm ấy, Chủ tịch Hội đồng quản trị cũng không nhịn được mà cảm thán.
Ngày đó, lúc Gia Cát Phong đưa thư mời của Ngụy Sâm cho Chủ tịch Hội đồng quản trị, Gia Cát Phong và ông ai cũng không ngờ rằng bức thư mời này sẽ mang lại một kinh hỉ lớn như thế cho bọn họ, tới cả họ mà cũng bị phần kinh hỉ này đập cho choáng váng đầu óc.
Thực ra cùng ngày Gia Cát Phong giao thư mời cho Chủ tịch Hội đồng quản trị thì ông vốn cũng không định đi dự buổi dạ tiệc này, bởi vì đêm đó ông còn cá buổi xã giao. Nhưng mà Gia Cát Phong thấy ông không đồng ý thì ở lì trong văn phòng không chịu đi, chơi xấu như muốn ông đi tham gia tiệc rượu này chung.
Cuối cùng ông bị Gia Cát Phong lằng nhằng đến hết cách đành phải đẩy lùi hết kế hoạch ban đầu, cùng Gia Cát Phong tham gia tiệc rượu đó. Sau đó Chủ tịch Hội đồng quản trị cảm thấy vô cùng may mắn khi ông tham gia buổi tiệc rượu này, vì đã được chứng kiến một kỳ tích ra đời.
Nói đó là tiệc rượu, không bằng nói là một nghi lễ ký kết khổng lồ, cũng không biết làm sao Ngụy Sâm làm được, mà còn mời được tổng đại lý và người phụ trách của hãng ô tô hạng A của nước ngoài ở tại nước Hoa, đồng thời còn làm cho họ đồng ý và ký kết hợp đồng cùng với Trường Phong.
Trước khi ký kết, Chủ tịch Hội đồng quản trị và Gia Cát Phong mới thấy được bản quy hoạch và phân tích thị tường tương lai của Ngụy Sâm, họ hết hồn và theo đó cũng biết được vì sao Ngụy Sâm có thể mời được nhiều ông trùm chuyên ngành tới như vậy.
Bởi vì bản quy hoạch và phân tích thị trường này đã nắm chặt xu thế thị trường của thành phố, tạo nên một cục diện hai bên cùng có lợi đối với doanh nghiệp ô tô kia lẫn Trường Phong. Chính bản quy hoạch này đã đả động những ông trùm đó, để họ tới kí kết.
Chủ tịch Hội đồng quản trị không thể không tán thưởng ánh mắt cao siêu của Ngụy Sâm, tư duy linh hoạt, thủ đoạn cao minh.
Ngụy Sâm và Hà Khoa Cường chân trước chân sau về tới phòng thị trường, các công nhân viên trong bộ không biết kết quả ra sao, thấy Ngụy Sâm về cũng không mở miệng hỏi, chỉ là hơi nôn nao nhìn Ngụy Sâm.
Ngụy Sâm không nói gì, chỉ gật đầu với họ rồi cất bước về văn phòng, lưng vẫn thẳng tắp như cũ, sau lưng y là một khoảng lặng, đoán chừng là bị tin của Ngụy Sâm mang về làm cho choáng váng, đợi hồi lâu mới vang tiếng thét gào.
"Ngụy tổng thanh tra tuyệt nhất!|"
"Tổng thanh tra vạn tuế!"
Cai gật đầu đó của Ngụy Sâm đại biểu cho cái gì thì tất nhiên họ có thể hiểu được, điều này cho thấy rằng tổng thanh tra của bọn họ hoàn thành nhiệm vụ tăng trưởng ba mươi phần trăm nghiệp tích thật.
Làm nhân viên phòng thị trường tất nhiên là họ hiểu rõ là nhiệm vụ này gian nan tới mức nào, thậm chí họ còn không nghĩ tới nhiệm vụ này có thể hoàn thành được, nhưng tổng thanh tra của họ lại hoàn thành nhiệm vụ này thật, cảm giác này giống như là bọn họ tự hoàn thành nhiệm vụ này vậy, rất muốn bung lụa, kích động đến mức hận không thể nhảy đùng đùng mấy cái.
Hà Khoa Cường về tới phòng thị trường trong một mảng vui mừng, tung hô như vậy thì trông dáng vẻ gã càng thêm xám xịt, đến cả đầu mà gã cũng chẳng dám ngẩng lên, bước nhanh vào văn phòng của mình, cũng không biết là ai dẫn đầu, Hà Khoa Cường nghe tiếng thở than, tựa như con dao đâm mạnh vào lòng gã.
Cửa văn phòng bị gã đóng sầm lại, trong nháy mắt khi cửa khép lại, nét mặt Hà Khoa Cường tràn đầy sự hung ác nham hiểm,trong lòng có một luồng khí tiến thoái lưỡng nan, cản lại những lời nói làm gã khó chịu.
"Ngụy Sâm...Mày được lắm!" Từng chữ chui ra từ trong kẽ răng gã, tâm tình của Hà Khoa Cường vô cùng phức tạp.
Lúc Ngụy Sâm về đến văn phòng của mình, Trần Lê đã vẽ xong một bức tranh, đang ngồi ngẩn người trước giá vẽ, ánh nắng từ phía bên ngoài cửa sổ sát đất đổ vào tựa như dát kim quang lên người cậu.
Ngụy Sâm đi đến bên cạnh Trần Lê, cúi người tựa đầu lên vai cậu, ánh mắt rơi lên trên bức tranh đã hoàn thành kia.
Đây là một bản phác họa nhân vật, người trong tranh là Ngụy Sâm, mặc tây trang, đứng thẳng người trong giữa phòng hội nghị, ánh mắt lạnh băng nhưng tràn đầy tự tin, không khí xung quanh dường như là vì người này mà ngưng đọng mấy phần, một luồng cảm giác uy nghiêm cũng tự nhiên mà xuất hiện.
Đây là hình tượng của Ngụy Sâm lúc họp mà Trần Lê tự nghĩ ra, nhưng lại trùng hợp với tình cảnh thật tới bất ngờ, chảng qua là Ngụy Sâm biết rõ, Trần Lê đang thông qua bức tranh này đẻ nói cho y biết rằng là cậu tin y sẽ hoàn thành nhiệm vụ, tin tưởng trăm phần trăm, không một chút lo nghĩ.
Ngụy Sâm đặt đầu lên vai Trần Lê, không nói lời nào, chỉ lẳng lặng trải nghiệm sự tĩnh lặng trong thời khắc này.
Trần Lê biết Ngụy Sâm trở lại, cậu khẽ nghiêng đầu nhìn thoáng qua Ngụy Sâm, giơ tay lên, dùng tay nhẹ nhàng che hai mắt Ngụy Sâm lại.
Mệt rồi à, vậy nghỉ ngơi đi thôi.
Đây có lẽ là điều mà Trần Lê muốn nói với Ngụy Sâm.
Ngụy Sâm cảm nhận được, đưa tay ôm lấy Trần Lê từ phía sau lưng, tư thế khom người mặc dù có hơi mệt mỏi nhưng trong khoảnh khắc ôm Trần Lê, Ngụy Sâm lại cảm thấy trong lòng vô cùng thỏa mãn, cảm giác mệt mỏi cả tháng này mới từ từ dâng lên.
Lúc y đạt được thành tích như vậy, người ngoài chỉ nhìn thấy y khí định thần nhàn, chỉ cho rằng y im hơi lặng tức, nhưng không có một ai biết được rằng là vì thúc tiến tới sự thành công của lần này, y đã phải bỏ ra bao nhiêu.
Trước giờ không có đường tắt dẫn tới thực hiện thành công, mặc dù y được sống lại, có thể nắm chặt mạch đập của thị trường tương lai từ lâu nhưng làm sao để khiến những ông trùm kia tin vào xu thế thị trường tương lai, làm sao khiến cho các ông trùm đó cam tâm tình nguyện nhận lời mời của y, cho nên một tháng này, Ngụy Sâm đã phải bỏ sức rất nhiều.
Vào lúc tối trời người yên, không phải Ngụy Sâm không biết mệt nhưng lúc đó y quay người liền thấy Trần Lê đang yên lặng đứng sau lưng y làm bạn với y, y ngủ lúc mấy giờ thì Trần Lê cũng ráng thức tới chừng đó ngủ cùng.
Trên sự nghiệp, mặc dù Trần Lê không thể giúp y cái gì nhưng điều làm bạn này lại khiến cho thế giới tinh thần của Ngụy Sâm trở nên sung túc, cho nên y mới không biết mệt, thẳng tiến không lùi.
Bởi vì y biết rõ, ở phía sau y, Trần Lê đang nhìn y, ở cùng y, nhìn y đầy tin tưởng.
Ánh nắng bên ngoài của sổ càng nóng, sau khi chiếu vào văn phòng thì rút ngắn bóng dáng chồng lên của hai người, cuối cùng hợp thành một, không phân biệt anh em.
"Lê Lê."
Ngụy Sâm khẽ nỉ non tên Trần Lê bên tai cậu, hai chữ này bao bọc vô số nhu tình trong lòng Ngụy Sâm, nhẹ rơi xuống, lại nện mạnh vào trong tim Trần Lê.
Trần Lê không trả lời, ánh mắt ngu ngơ nhìn về trước, tay lại có hơi rung động.
Ngụy Sâm vươn tay lên kéo tay Trần Lê đang che mắt mình vào trong lòng bàn tay, giọng trầm thấp lộ ra sự dịu dàng vô tận, "Lê Lê, anh có thể hôn em không?"
Đúng vậy, y muốn hôn Trần Lê, ý nghĩ này ngay tại lúc này vô cùng mãnh liệt, mãnh liệt đến mức y không muốn kiềm chế nó lại.
Trần Lê nghiêng đầu, có hơi cúi đầu, lộ ra cái tráng sáng loáng của mình, cậu cho rằng là Ngụy Sâm muốn hôn trán cậu giống như những lần trước.
"Lê Lê, không phải ở đây." Ngụy Sâm nói, một cái tay khác mơn trớn trán Trần Lê, động tác nhu hòa từng chút một.
Trần Lê bị động tác của Ngụy Sâm kích thích nên có hơi ngứa, đôi mắt to không chớp mà nhìn Ngụy Sâm, cậu cảm thấy trong mắt y có một thứ gì đó, thứ này khiến cho cậu đắm chìm vào trong nó.
Đốt ngón tay thon dài cuối cùng rơi lên đôi môi đầy đặn nhạt màu của Trần Lê.
"Lê Lê, anh có thể hôn chỗ này của em không?" Giọng của Ngụy Sâm hơi khàn, đè nén nột tâm sôi trào mãnh liệt của y.
Trần Lê trừng lớn hai mắt, đồng tử co rụt lại, mặt Ngụy Sâm dần phóng đại ngay trước mặt cậu, cuối cùng cậu chỉ cảm thấy trên môi là một cảm giác ấm nóng, Ngụy Sâm không kiềm được cơn khát vọng trong lòng, cúi đầu ngậm lấy đôi môi của Trần Lê.
Lúc hai đôi môi chạm vào nhau, dường như Ngụy Sâm trông thấy nơi sâu thẳm trong linh hồn của mình có vô số pháo hoa oanh tạc, linh hồn đang run rẩy vì kích động.
Yên tĩnh, trong phòng họp im lặng như tờ, đến kim rơi cũng nghe tiếng.
Không, vẫn chưa im tới mức như thế, tối thiểu còn có thể nghe được tiếng hít thở nặng nề của Chu Đồng Bằng, tiếng sau còn nặng hơn tiếng tước, giống như là hơi thở tiếp theo sẽ theo không kịp vậy, khiến người nghe cảm thấy là Chu Đồng Bằng sẽ cứ thế mà xỉu mất.
Sự thật chứng tỏ Chu Đồng Bằng yếu thật, chỉ nghe rầm một tiếng thật mạnh thì thấy Chu Đồng Bằng đã ngất, cũng không biết là lực lúc té và phương hướng có được nắm chuẩn hay không mà thân thể mập mạp ngã trên mặt đất khiến mỡ cả người rung động.
Gia Cát Phong chỉ nhìn thôi mà cũng thấy đau huống chi là Chu Đồng Bằng.
Vì thấy Chu Đồng Bằng té xỉu cho nên hội nghị quý lần này cứ thế mà bị hủy, nhưng cái gì nên nói thì cũng nói rồi, nên làm cũng làm rồi, cuối cùng Chu Đồng Bằng được nhân viên y tế khiêng ra đầy gian nan, tâm tình của Gia Cát Phong có thể nói là sướng tới tầng mây nào rồi.
Chu Đồng Bằng được khiêng xuống đưa đi bệnh viện, người trong phòng họp cũng tản ra, nhưng họ không vội rời khỏi mà nhao nhao đến trước mặt Ngụy Sâm, rất là hoà thuận vui vẻ nói chúc mừng với y, những người này đều là người mau quên, vài tâm tư bẩn thỉu lúc nãy khi hội nghị bắt đầu đã bị quên mất tăm.
Ngụy Sâm lạnh mặt ứng phó những vị đồng nghiệp này, nhưng cũng không biểu hiện ra tâm trạng kiêu ngạo hay đắc ý gì, tựa như việc mà y hoàn thành chỉ là một việc lông gà vỏ tỏi chứ không phải là việc khiến tất cả mọi người phải rớt mắt kính vậy.
Sau một hồi lấy lòng, mấy người này mới ai về phòng nấy, sau lần hội nghị này, cái nhìn của họ đối với Ngụy Sâm cũng đã thay đổi.
Đây không chỉ đơn giản là một người trẻ tuổi, dưới tình huống làm cả tháng mà công trạng vẫn không tăng lên vẫn có thể bảo trì bình thản, im hơi lặng tiếng đến ngày cuối cùng thả một vố lớn làm cho tất cả mọi người ai cũng trở tay không kịp.
Kết quả này, hẳn là một cú tát trời giáng vào mặt những người trước đây đã coi thường y, cái tát này bọn họ không thể đánh lại, mà còn phải chịu phục đón nhận trong giận dữ.
Mà sự thực chứng minh, bọn họ cũng chịu thua đón nhận cái tát này, đồng thời còn có cái nhìn hoàn toàn mới về Ngụy Sâm.
Cũng không trách tổng giám đốc Gia Cát sẽ tin tưởng Ngụy Sâm đến vậy.
Kết thúc hội nghị, người dự hội nghị lần lượt rời khỏi, cuối cùng cả phòng họp to như vậy chỉ còn lại có Chủ tịch Hội đồng quản trị và Gia Cát Phong.
"Trận chiến này của cậu thật là đặc sắc." Chủ tịch Hội đồng quản trị cười tủm tỉm nói.
Lúc này thì Gia Cát Phong khiêm tốn lại, khoát tay một cái nói: "Trận chiến này đâu phải là tôi đánh, rõ ràng là Ngụy Sâm đánh, ai mà có ngừo thằng nhóc này lại vô thanh vô tức thả một chiêu lớn như thế."
"Đúng vậy, chiêu này đúng lớn luôn." Nhớ lại khung cảnh tiệc tối hôm ấy, Chủ tịch Hội đồng quản trị cũng không nhịn được mà cảm thán.
Ngày đó, lúc Gia Cát Phong đưa thư mời của Ngụy Sâm cho Chủ tịch Hội đồng quản trị, Gia Cát Phong và ông ai cũng không ngờ rằng bức thư mời này sẽ mang lại một kinh hỉ lớn như thế cho bọn họ, tới cả họ mà cũng bị phần kinh hỉ này đập cho choáng váng đầu óc.
Thực ra cùng ngày Gia Cát Phong giao thư mời cho Chủ tịch Hội đồng quản trị thì ông vốn cũng không định đi dự buổi dạ tiệc này, bởi vì đêm đó ông còn cá buổi xã giao. Nhưng mà Gia Cát Phong thấy ông không đồng ý thì ở lì trong văn phòng không chịu đi, chơi xấu như muốn ông đi tham gia tiệc rượu này chung.
Cuối cùng ông bị Gia Cát Phong lằng nhằng đến hết cách đành phải đẩy lùi hết kế hoạch ban đầu, cùng Gia Cát Phong tham gia tiệc rượu đó. Sau đó Chủ tịch Hội đồng quản trị cảm thấy vô cùng may mắn khi ông tham gia buổi tiệc rượu này, vì đã được chứng kiến một kỳ tích ra đời.
Nói đó là tiệc rượu, không bằng nói là một nghi lễ ký kết khổng lồ, cũng không biết làm sao Ngụy Sâm làm được, mà còn mời được tổng đại lý và người phụ trách của hãng ô tô hạng A của nước ngoài ở tại nước Hoa, đồng thời còn làm cho họ đồng ý và ký kết hợp đồng cùng với Trường Phong.
Trước khi ký kết, Chủ tịch Hội đồng quản trị và Gia Cát Phong mới thấy được bản quy hoạch và phân tích thị tường tương lai của Ngụy Sâm, họ hết hồn và theo đó cũng biết được vì sao Ngụy Sâm có thể mời được nhiều ông trùm chuyên ngành tới như vậy.
Bởi vì bản quy hoạch và phân tích thị trường này đã nắm chặt xu thế thị trường của thành phố, tạo nên một cục diện hai bên cùng có lợi đối với doanh nghiệp ô tô kia lẫn Trường Phong. Chính bản quy hoạch này đã đả động những ông trùm đó, để họ tới kí kết.
Chủ tịch Hội đồng quản trị không thể không tán thưởng ánh mắt cao siêu của Ngụy Sâm, tư duy linh hoạt, thủ đoạn cao minh.
Ngụy Sâm và Hà Khoa Cường chân trước chân sau về tới phòng thị trường, các công nhân viên trong bộ không biết kết quả ra sao, thấy Ngụy Sâm về cũng không mở miệng hỏi, chỉ là hơi nôn nao nhìn Ngụy Sâm.
Ngụy Sâm không nói gì, chỉ gật đầu với họ rồi cất bước về văn phòng, lưng vẫn thẳng tắp như cũ, sau lưng y là một khoảng lặng, đoán chừng là bị tin của Ngụy Sâm mang về làm cho choáng váng, đợi hồi lâu mới vang tiếng thét gào.
"Ngụy tổng thanh tra tuyệt nhất!|"
"Tổng thanh tra vạn tuế!"
Cai gật đầu đó của Ngụy Sâm đại biểu cho cái gì thì tất nhiên họ có thể hiểu được, điều này cho thấy rằng tổng thanh tra của bọn họ hoàn thành nhiệm vụ tăng trưởng ba mươi phần trăm nghiệp tích thật.
Làm nhân viên phòng thị trường tất nhiên là họ hiểu rõ là nhiệm vụ này gian nan tới mức nào, thậm chí họ còn không nghĩ tới nhiệm vụ này có thể hoàn thành được, nhưng tổng thanh tra của họ lại hoàn thành nhiệm vụ này thật, cảm giác này giống như là bọn họ tự hoàn thành nhiệm vụ này vậy, rất muốn bung lụa, kích động đến mức hận không thể nhảy đùng đùng mấy cái.
Hà Khoa Cường về tới phòng thị trường trong một mảng vui mừng, tung hô như vậy thì trông dáng vẻ gã càng thêm xám xịt, đến cả đầu mà gã cũng chẳng dám ngẩng lên, bước nhanh vào văn phòng của mình, cũng không biết là ai dẫn đầu, Hà Khoa Cường nghe tiếng thở than, tựa như con dao đâm mạnh vào lòng gã.
Cửa văn phòng bị gã đóng sầm lại, trong nháy mắt khi cửa khép lại, nét mặt Hà Khoa Cường tràn đầy sự hung ác nham hiểm,trong lòng có một luồng khí tiến thoái lưỡng nan, cản lại những lời nói làm gã khó chịu.
"Ngụy Sâm...Mày được lắm!" Từng chữ chui ra từ trong kẽ răng gã, tâm tình của Hà Khoa Cường vô cùng phức tạp.
Lúc Ngụy Sâm về đến văn phòng của mình, Trần Lê đã vẽ xong một bức tranh, đang ngồi ngẩn người trước giá vẽ, ánh nắng từ phía bên ngoài cửa sổ sát đất đổ vào tựa như dát kim quang lên người cậu.
Ngụy Sâm đi đến bên cạnh Trần Lê, cúi người tựa đầu lên vai cậu, ánh mắt rơi lên trên bức tranh đã hoàn thành kia.
Đây là một bản phác họa nhân vật, người trong tranh là Ngụy Sâm, mặc tây trang, đứng thẳng người trong giữa phòng hội nghị, ánh mắt lạnh băng nhưng tràn đầy tự tin, không khí xung quanh dường như là vì người này mà ngưng đọng mấy phần, một luồng cảm giác uy nghiêm cũng tự nhiên mà xuất hiện.
Đây là hình tượng của Ngụy Sâm lúc họp mà Trần Lê tự nghĩ ra, nhưng lại trùng hợp với tình cảnh thật tới bất ngờ, chảng qua là Ngụy Sâm biết rõ, Trần Lê đang thông qua bức tranh này đẻ nói cho y biết rằng là cậu tin y sẽ hoàn thành nhiệm vụ, tin tưởng trăm phần trăm, không một chút lo nghĩ.
Ngụy Sâm đặt đầu lên vai Trần Lê, không nói lời nào, chỉ lẳng lặng trải nghiệm sự tĩnh lặng trong thời khắc này.
Trần Lê biết Ngụy Sâm trở lại, cậu khẽ nghiêng đầu nhìn thoáng qua Ngụy Sâm, giơ tay lên, dùng tay nhẹ nhàng che hai mắt Ngụy Sâm lại.
Mệt rồi à, vậy nghỉ ngơi đi thôi.
Đây có lẽ là điều mà Trần Lê muốn nói với Ngụy Sâm.
Ngụy Sâm cảm nhận được, đưa tay ôm lấy Trần Lê từ phía sau lưng, tư thế khom người mặc dù có hơi mệt mỏi nhưng trong khoảnh khắc ôm Trần Lê, Ngụy Sâm lại cảm thấy trong lòng vô cùng thỏa mãn, cảm giác mệt mỏi cả tháng này mới từ từ dâng lên.
Lúc y đạt được thành tích như vậy, người ngoài chỉ nhìn thấy y khí định thần nhàn, chỉ cho rằng y im hơi lặng tức, nhưng không có một ai biết được rằng là vì thúc tiến tới sự thành công của lần này, y đã phải bỏ ra bao nhiêu.
Trước giờ không có đường tắt dẫn tới thực hiện thành công, mặc dù y được sống lại, có thể nắm chặt mạch đập của thị trường tương lai từ lâu nhưng làm sao để khiến những ông trùm kia tin vào xu thế thị trường tương lai, làm sao khiến cho các ông trùm đó cam tâm tình nguyện nhận lời mời của y, cho nên một tháng này, Ngụy Sâm đã phải bỏ sức rất nhiều.
Vào lúc tối trời người yên, không phải Ngụy Sâm không biết mệt nhưng lúc đó y quay người liền thấy Trần Lê đang yên lặng đứng sau lưng y làm bạn với y, y ngủ lúc mấy giờ thì Trần Lê cũng ráng thức tới chừng đó ngủ cùng.
Trên sự nghiệp, mặc dù Trần Lê không thể giúp y cái gì nhưng điều làm bạn này lại khiến cho thế giới tinh thần của Ngụy Sâm trở nên sung túc, cho nên y mới không biết mệt, thẳng tiến không lùi.
Bởi vì y biết rõ, ở phía sau y, Trần Lê đang nhìn y, ở cùng y, nhìn y đầy tin tưởng.
Ánh nắng bên ngoài của sổ càng nóng, sau khi chiếu vào văn phòng thì rút ngắn bóng dáng chồng lên của hai người, cuối cùng hợp thành một, không phân biệt anh em.
"Lê Lê."
Ngụy Sâm khẽ nỉ non tên Trần Lê bên tai cậu, hai chữ này bao bọc vô số nhu tình trong lòng Ngụy Sâm, nhẹ rơi xuống, lại nện mạnh vào trong tim Trần Lê.
Trần Lê không trả lời, ánh mắt ngu ngơ nhìn về trước, tay lại có hơi rung động.
Ngụy Sâm vươn tay lên kéo tay Trần Lê đang che mắt mình vào trong lòng bàn tay, giọng trầm thấp lộ ra sự dịu dàng vô tận, "Lê Lê, anh có thể hôn em không?"
Đúng vậy, y muốn hôn Trần Lê, ý nghĩ này ngay tại lúc này vô cùng mãnh liệt, mãnh liệt đến mức y không muốn kiềm chế nó lại.
Trần Lê nghiêng đầu, có hơi cúi đầu, lộ ra cái tráng sáng loáng của mình, cậu cho rằng là Ngụy Sâm muốn hôn trán cậu giống như những lần trước.
"Lê Lê, không phải ở đây." Ngụy Sâm nói, một cái tay khác mơn trớn trán Trần Lê, động tác nhu hòa từng chút một.
Trần Lê bị động tác của Ngụy Sâm kích thích nên có hơi ngứa, đôi mắt to không chớp mà nhìn Ngụy Sâm, cậu cảm thấy trong mắt y có một thứ gì đó, thứ này khiến cho cậu đắm chìm vào trong nó.
Đốt ngón tay thon dài cuối cùng rơi lên đôi môi đầy đặn nhạt màu của Trần Lê.
"Lê Lê, anh có thể hôn chỗ này của em không?" Giọng của Ngụy Sâm hơi khàn, đè nén nột tâm sôi trào mãnh liệt của y.
Trần Lê trừng lớn hai mắt, đồng tử co rụt lại, mặt Ngụy Sâm dần phóng đại ngay trước mặt cậu, cuối cùng cậu chỉ cảm thấy trên môi là một cảm giác ấm nóng, Ngụy Sâm không kiềm được cơn khát vọng trong lòng, cúi đầu ngậm lấy đôi môi của Trần Lê.
Lúc hai đôi môi chạm vào nhau, dường như Ngụy Sâm trông thấy nơi sâu thẳm trong linh hồn của mình có vô số pháo hoa oanh tạc, linh hồn đang run rẩy vì kích động.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.