Trọng Sinh Chi Cực Trí Sủng Hôn
Chương 56: Lắc đầu
Thương Hải Biển Chu
23/08/2023
"Khụ..."
Ông lão vừa uống một hớp trà xanh vào thì nghe được Gia Cát Dư nói ra câu này, nước trà vẫn chưa kịp nuốt liền chạy tọt vào cuống họng, sặc ho khù khụ.
Mà người khởi xướng lại như là không có gì xảy ra, đi tới bên cạnh ông lão, vỗ vỗ sau lưng ông, giúp ông thuận khí, nói: "Ông già này, ông kích động như thế làm chi? Không phải nói là không nhận học trò nữa sao?"
Khó lắm ông lão mới thuận khí nhưng vì việc vừa xảy ra nên đỏ mặt, ông trừng Gia Cát Dư, mắng: "Gia Cát Dư, ông ẩu quá, chậm trễ tiền đồ của thanh niên người ta! Việc ông vẽ sơn dầu, quốc họa ông biết nhiều ít, tôi thấy ngay cả một ngón tay của thanh niên người ta ông cũng không bằng, ông dạy người ta thế nào?"
Xem ra ông lão thật sự bị Gia Cát Dư làm cho phát cáu, ánh mắt có hơi độc ác, lời nói cũng không nặng không nhẹ.
Gia Cát Dư nghe xong cũng không giận, vẫn cười nói: "Cái ông này, không phải tôi vừa mới nói tranh quốc họa đầu tiên của người thanh niên này nằm ở đây sao? Trước đây cậu ấy toàn vẽ tranh sơn dầu, thiên phú sơn dầu của cậu ấy cũng không thể kém hơn thiên phú tranh quốc họa đâu, mầm non tốt như vậy, chắc chắn tôi phải thu làm học trò, bảo đảm đến lúc đó sẽ vượt qua cả Trần Vân Lam nữa." Gia Cát Dư nói xong liền nhìn về phía ông lão, ông biết Trần Vân Lam là cái gai trong lòng ông lão, ông vẫn luôn muốn nhổ cái gai này, sự xuất hiện của Trần Lê, đối với ông lão mà nói chính là thời cơ nhổ bỏ cái gai trong lòng này, ông tin tưởng là ông lão sẽ đồng ý.
Ông lão trầm mặc, ngay khi Gia Cát Dư cho rằng ông lão ngủ thiếp đi, thì ông lão mới mở miệng, "Khi nào thì mang người đến gặp tôi." Ý rất rõ, ông lão cũng nhìn trúng người vẽ bức tranh này, lại qua lời của Gia Cát Dư liền thả lỏng.
Gia Cát Dư đạt được mục đích, đương nhiên là cao hứng, nhưng ông không biểu hiện sự vui vẻ trên mặt, ngược lại nói: "Nhìn cái gì mà nhìn, bây giờ bát tự còn chưa bỏ, ngay cả thanh niên này bây giờ ở đâu tôi cũng không biết, đi đâu xách người đến cho ông xem."
Ông lão lại bị sặc trà, chờ ho xong, liền nhìn chằm chằm Gia Cát Dư, "Gia Cát Dư, bây giờ ông có thể cút bao xa thì cút xa bấy nhiêu cho tôi." Tiên phong đạo cốt gì đó lập tức mất sạch.
Gia Cát Dư cười ha hả rồi uống một tách trà, phất phất tay với ông lão, nói: "Ông già, cám ơn trà của ông nha, tôi đi trước, miễn cho ông thấy mặt tôi rồi tức giận."
Ông lão vẫy tay liên tục, như đang đuổi ruồi, "Cút đi, đừng để tôi nhìn thấy ông lần nào nữa!"
"Vậy tôi tìm thấy người thanh niên đó, ông cũng không nhìn sao?" Gia Cát Dư nói.
Ông lãolại tức giận, trừng mắt nhìn Gia Cát Dư rời đi, cho đến khi tiếng cười của Gia Cát Dư cùng bóng dáng biến mất, ánh mắt ông lão lại rơi vào bức tranh thủy mặc trên bàn, sau đó suy nghĩ không khỏi bay xa, tách trong tay rơi xuống đất, lăn vài cái trên sàn nhà, trà xanh đổ xuống đất, ông lão lại không biết.
"Hầy..." Chờ đến khi ông lão hồi thần lại, trong thế giới yên tịnh chỉ còn lại có tiếng thở dài.
Trong tiếng thở dài có hoài niệm, bất lực, và.. Tức giận, trăm cảm xúc đan xen, đầy phức tạp.
- -------
Gia Cát Dư rời khỏi nơi núi sâu, đợi đến nơi có tín hiệu, liền gọi điện thoại cho quản lý cửa hàng Tùy Tâm Sở Dục ở Ma Đô, hỏi hôm nay Trần Lê có đến cửa hàng hay không, nhận được câu trả lời Trần Lê không có trong cửa hàng khiến Gia Cát Dư thất vọng.
Gia Cát Dư lại dặn dò vài câu, để quản lý cửa hàng chú ý nhiều hơn đến người tới, nếu nhìn thấy Trần Lê lại đến cửa hàng, thì giữ người lại, hoặc là xin cách liên lạc cũng được.
Chủ tiệm liên tục lên tiếng, biết Gia Cát Dư nhìn trúng người thanh niên ngày đó, trong lòng không hề buông thả.
Nhưng mà một tuần trôi qua, Gia Cát Dư cũng không nhận được tin tức về Trần Lê từ chủ tiệm, điều này làm cho Gia Cát Dư trước đây vì tìm được một hạt giống tốt mà dương dương tự đắc giờ có chút mất mát và tiếc nuối, nếu không phải lúc đó những người đó cắt đứt Trần Lê vẽ tranh, chắc có lẽ mình đã giữ được phương thức liên lạc của Trần Lê, bây giờ giống như mò kim đáy biển, nóng lòng tìm cậu.
"Sao, hạt giống của ông vẫn chưa tìm về à?" Một giáo sư vỗ vai Gia Cát Dư, hỏi.
Giới thi họa nhỏ như vậy, Gia Cát Dư lại là nhân vật nổi danh trong đó, trong khoảng thời gian này, chuyện Gia Cát Dư tìm một người trẻ tuổi đã được lan truyền trong giới thi họa, hiện tại rất tò mò, rốt cuộc là người kinh tài tuyệt diễm như thế nào mới khiến Gia Cát Dư nguyện ý bỏ sức lớn thế này đi tìm.
"Chưa." Gia Cát Dư lắc đầu, có hơi thất vọng.
"Ông có nghĩ rằng người thanh niên này đã là học trò của người khác không? Đến lúc đó tìm được người, phát hiện người ta đã bái sư, có lẽ ông càng buồn bực hơn."
"Không thể nào." Gia Cát Dư rất khẳng định nói: "Nếu nhà ai có học trò có thiên phú như vậy, cũng sẽ không giấu diếm, sớm nhịn không được mà đã đi ra khoe khoang rồi."
Giáo sư kia lắc đầu, thầm nghĩ: Không phải ai cũng muốn thích khoe học trò giống ông vậy đâu! Dùng từ trên mạng bây giờ, quả thực chính là một khoe trò cuồng ma!
Có lẽ đọc được tiếng lòng của vị giáo sư, Gia Cát Dư nói: "Ông không hiểu đâu." Dứt lời, lại thở dài nặng nề.
"Được rồi, tôi không hiểu." Giáo sư xua tay nói có lệ.
Gia Cát Dư cũng lười giải thích, tiếp tục hỏi thăm người ở Ma Đô về Trần Lê, nếu bọn họ biết được thiên phú của Trần Lê, nhất định trở về cũng sẽ như ông.
- ------
Ngụy Sâm và Trần Lê đến Đế Đô cũng đã được một tuần, trong tuần này, Ngụy Sâm mỗi ngày đều dậy sớm đưa Trần Lê đi chạy bộ buổi sáng, hiệu quả cũng rất rõ rệt, chạy quanh công viên nhỏ một vòng không còn thở hổn hển như trước, tốc độ cũng nhanh hơn ngày đầu tiên rất nhiều.
Tuần này, Ngụy Sâm không đi làm, cố ý ở nhà cùng Trần Lê thích ứng với cuộc sống ở Đế Đô, dạy Trần Lê một số kiến thức chung về cuộc sống và phương diện đọc sách viết chữ. Khả năng học tập của Trần Lê chắc chắn nhanh chóng không ngờ, rất dễ suy một ra ba, điều này do Ngụy Sâm phát hiện ra sau hai ngày.
Ngụy Sâm dạy Trần Lê ghép vần, lại giao cho Trần Lê một số bài viết chính tả, Trần Lê lập tức nắm vững không nói, mà còn có thể lập tức áp dụng, lấy một chữ mới xuất hiện, Trần Lê rất nhanh đã có thể đọc đánh vần rổi xem chú ý dưới cuối sách.
Một tuần này, Trần Lê như một miếng bọt biển khô, liều mạng hấp hơi nước bên ngoài, trông như đã đầy, nhưng nếu đổ nước vào trong, miếng bọt biển này lại có thể làm cho người ta ngạc nhiên hơn vì dung tích của nó.
Ngụy Sâm vừa kinh ngạc vừa tự hào, nhưng lại cảm thấy vô cùng đau lòng, nếu một ngày gần như không tiếp xúc với Trần Lê, Ngụy Sâm cảm thấy mình lại thích Trần Lê hơn ngày hôm trước một chút.
Trong khoảng thời gian này, Trần Lê vẫn không mở miệng nói chuyện, nhưng cũng xuất hiện dấu hiệu tốt, cậu bắt đầu biểu đạt rõ ràng tâm nguyện của mình, phát hiện này khiến Ngụy Sâm kinh ngạc đến mức cả đêm không ngủ.
Chuyện xảy ra vào ngày hôm qua, sau khi Ngụy Sâm kết thúc việc dạy học cho Trần Lê.
Ngụy Sâm khép sách giáo khoa lại, đưa tay xoa xoa tóc Trần Lê, hỏi: "Hôm nay chúng ta lại đi ăn thuốc như mấy ngày trước nhé?" Mấy ngày nay thực liệu vẫn có tác dụng, thêm vận động nữa trông Trần Lê khởi sắc hơn so với lúc mới đến Đế Đô.
Trần Lê nhìn Ngụy Sâm không nói lời nào, trong mắt có chút kháng cự, hiển nhiên trong khoảng thời gian này, Trần Lê đã uống những loại thuốc có mùi vị kỳ quái kia đến phát sợ.
Ngụy Sâm đương nhiên hiểu ý của Trần Lê: "Cảm thấy không ngon sao?"
Trần Lê vẫn nhìn Ngụy Sâm.
"Nhưng những loại đồ ăn có thuốc này này rất tốt với thân thể em."
Có lẽ là thật sự không muốn ăn những món có thuốc kia, thấy Ngụy Sâm còn muốn mình tiếp tục ăn, Trần Lê có hơi bị ép, liền khẽ lắc đầu, dùng cái này để biểu đạt sự bất mãn của mình.
Động tác lắc đầu của Trần Lê chỉ có biên độ rất nhỏ, không chú ý nhìn căn bản là nhìn không ra, nhưng Ngụy Sâm lại nhìn thấy, độ cong nhỏ này lại làm Ngụy Sâm kinh hãi ngất trời.
"Lê Lê, vừa rồi em... Lắc đầu à?" Ngụy Sâm lúc này kích động không nói nên lời, hai mắt y cố định trên người Trần Lê, mắt không chớp, không mong bỏ qua động tác lắc đầu của Trần Lê thêm lần nào nữa.
Trần Lê không rõ nguyên nhân nhìn Ngụy Sâm, lại không có động tác nào.
Ngụy Sâm cũng không ép Trần Lê lắc đầu lần nữa, mà nhớ lại cảnh tượng vừa rồi, nảy ra ý hay.
"Lê Lê, đi thôi chúng ta đi ăn cơm, chính là món thuốc trước đó đó." Ngụy Sâm lại quần đề tài trở lại món thuốc, giống như tất cả trước đó chưa từng xảy ra.
Trần Lê trừng mắt, nhìn Ngụy Sâm.
"Có phải em không muốn uống thuốc không?" Ngụy Sâm hỏi: "Nếu không muốn nói thì lắc đầu cho anh biết được không?" Dứt lời, đôi mắt dịu dàng nhìn chăm chú vào Trần Lê, truyền sức mạnh cho Trần Lê.
Trần Lê vẫn không có động tác, chỉ nhìn Ngụy Sâm, cậu nghĩ Ngụy Sâm nhất định sẽ hiểu ý của cậu, giống như trước đó.
Ngụy Sâm biết Trần Lê lại rúc về, nhưng lần này y không tùy tính của Trần Lê nữa, khó lắm mới có chút tiến bộ, có nói gì đi nauwx thì Ngụy Sâm cũng không thể thả lỏng.
"Lê Lê, như vầy đi, em lắc đầu như thế là nói cho anh biết em không muốn ăn món có thuốc, hôm nay chúng ta không ăn đồ ăn có thuốc, cách tiểu khu chúng ta không xa có một phố ăn vặt, anh dẫn em đi dạo phố ăn vặt." Ngụy Sâm ném mồi nhử.
Trần Lê phỏng chừng là ăn món có thuốc tới sơh, lúc này liền nghe lời lắc đầu, không muốn đi ăn món có thuốc.
Ngụy Sâm mừng thầm, trong giọng nói cũng tràn ngập vui sướng, "Lê Lê giỏi quá, gật đầu thì tỏ vẻ đồng ý và nguyện ý, lắc đầu tỏ vẻ không đồng ý hoặc không muốn, Lê Lê, đôi khi anh cũng không thể thông qua ánh mắt của em mà biết ý em được, cho nên em có thể dùng cách gật đầu hoặc lắc đầu để nói cho anh biết ý của em, được không?"
Trần Lê đối mặt với đôi mắt chân thành của Ngụy Sâm, Ngụy Sâm nín thở nhìn Trần Lê, trong lòng sốt sắng lắm. Giờ khắc này, thời gian dường như ngừng trôi, rồi lại lâu giống như trôi qua cả một thế kỉ, ngay khi Ngụy Sâm cho rằng Trần Lê không còn động tác nữa, Trần Lê cuối cùng cũng gật đầu với Ngụy Sâm.
Ngụy Sâm không kìm được sự mừng điên trong lòng, nhịn không được nghiêng người ôm lấy Trần Lê, hôn mạnh một cái lên trán Trần Lê, nói: "Lê Lê, em giỏi lắm!"
Cái gật đầu nhỏ này hoặc lắc đầu nhẹ, đối với Trần Lê mà nói là một bước tiến lớn, cậu sẽ biểu đạt rõ ý của mình. Đây là một niềm vui lớn bất ngờ đối với Ngụy Sâm, sự ngạc nhiên này trực tiếp chạm vào tim Ngụy Sâm, y nắm tay Trần Lê, không kìm được sự run rẩy.
Ngụy Sâm tin rằng, đây chỉ là khởi đầu, Lê Lê của y nhất định sẽ thoát khỏi bóng tối, sẽ càng ngày càng tốt hơn.
Thị: Bệnh tật và tài năng không hẳn là thiên phú, mà là di truyền:>
Ông lão vừa uống một hớp trà xanh vào thì nghe được Gia Cát Dư nói ra câu này, nước trà vẫn chưa kịp nuốt liền chạy tọt vào cuống họng, sặc ho khù khụ.
Mà người khởi xướng lại như là không có gì xảy ra, đi tới bên cạnh ông lão, vỗ vỗ sau lưng ông, giúp ông thuận khí, nói: "Ông già này, ông kích động như thế làm chi? Không phải nói là không nhận học trò nữa sao?"
Khó lắm ông lão mới thuận khí nhưng vì việc vừa xảy ra nên đỏ mặt, ông trừng Gia Cát Dư, mắng: "Gia Cát Dư, ông ẩu quá, chậm trễ tiền đồ của thanh niên người ta! Việc ông vẽ sơn dầu, quốc họa ông biết nhiều ít, tôi thấy ngay cả một ngón tay của thanh niên người ta ông cũng không bằng, ông dạy người ta thế nào?"
Xem ra ông lão thật sự bị Gia Cát Dư làm cho phát cáu, ánh mắt có hơi độc ác, lời nói cũng không nặng không nhẹ.
Gia Cát Dư nghe xong cũng không giận, vẫn cười nói: "Cái ông này, không phải tôi vừa mới nói tranh quốc họa đầu tiên của người thanh niên này nằm ở đây sao? Trước đây cậu ấy toàn vẽ tranh sơn dầu, thiên phú sơn dầu của cậu ấy cũng không thể kém hơn thiên phú tranh quốc họa đâu, mầm non tốt như vậy, chắc chắn tôi phải thu làm học trò, bảo đảm đến lúc đó sẽ vượt qua cả Trần Vân Lam nữa." Gia Cát Dư nói xong liền nhìn về phía ông lão, ông biết Trần Vân Lam là cái gai trong lòng ông lão, ông vẫn luôn muốn nhổ cái gai này, sự xuất hiện của Trần Lê, đối với ông lão mà nói chính là thời cơ nhổ bỏ cái gai trong lòng này, ông tin tưởng là ông lão sẽ đồng ý.
Ông lão trầm mặc, ngay khi Gia Cát Dư cho rằng ông lão ngủ thiếp đi, thì ông lão mới mở miệng, "Khi nào thì mang người đến gặp tôi." Ý rất rõ, ông lão cũng nhìn trúng người vẽ bức tranh này, lại qua lời của Gia Cát Dư liền thả lỏng.
Gia Cát Dư đạt được mục đích, đương nhiên là cao hứng, nhưng ông không biểu hiện sự vui vẻ trên mặt, ngược lại nói: "Nhìn cái gì mà nhìn, bây giờ bát tự còn chưa bỏ, ngay cả thanh niên này bây giờ ở đâu tôi cũng không biết, đi đâu xách người đến cho ông xem."
Ông lão lại bị sặc trà, chờ ho xong, liền nhìn chằm chằm Gia Cát Dư, "Gia Cát Dư, bây giờ ông có thể cút bao xa thì cút xa bấy nhiêu cho tôi." Tiên phong đạo cốt gì đó lập tức mất sạch.
Gia Cát Dư cười ha hả rồi uống một tách trà, phất phất tay với ông lão, nói: "Ông già, cám ơn trà của ông nha, tôi đi trước, miễn cho ông thấy mặt tôi rồi tức giận."
Ông lão vẫy tay liên tục, như đang đuổi ruồi, "Cút đi, đừng để tôi nhìn thấy ông lần nào nữa!"
"Vậy tôi tìm thấy người thanh niên đó, ông cũng không nhìn sao?" Gia Cát Dư nói.
Ông lãolại tức giận, trừng mắt nhìn Gia Cát Dư rời đi, cho đến khi tiếng cười của Gia Cát Dư cùng bóng dáng biến mất, ánh mắt ông lão lại rơi vào bức tranh thủy mặc trên bàn, sau đó suy nghĩ không khỏi bay xa, tách trong tay rơi xuống đất, lăn vài cái trên sàn nhà, trà xanh đổ xuống đất, ông lão lại không biết.
"Hầy..." Chờ đến khi ông lão hồi thần lại, trong thế giới yên tịnh chỉ còn lại có tiếng thở dài.
Trong tiếng thở dài có hoài niệm, bất lực, và.. Tức giận, trăm cảm xúc đan xen, đầy phức tạp.
- -------
Gia Cát Dư rời khỏi nơi núi sâu, đợi đến nơi có tín hiệu, liền gọi điện thoại cho quản lý cửa hàng Tùy Tâm Sở Dục ở Ma Đô, hỏi hôm nay Trần Lê có đến cửa hàng hay không, nhận được câu trả lời Trần Lê không có trong cửa hàng khiến Gia Cát Dư thất vọng.
Gia Cát Dư lại dặn dò vài câu, để quản lý cửa hàng chú ý nhiều hơn đến người tới, nếu nhìn thấy Trần Lê lại đến cửa hàng, thì giữ người lại, hoặc là xin cách liên lạc cũng được.
Chủ tiệm liên tục lên tiếng, biết Gia Cát Dư nhìn trúng người thanh niên ngày đó, trong lòng không hề buông thả.
Nhưng mà một tuần trôi qua, Gia Cát Dư cũng không nhận được tin tức về Trần Lê từ chủ tiệm, điều này làm cho Gia Cát Dư trước đây vì tìm được một hạt giống tốt mà dương dương tự đắc giờ có chút mất mát và tiếc nuối, nếu không phải lúc đó những người đó cắt đứt Trần Lê vẽ tranh, chắc có lẽ mình đã giữ được phương thức liên lạc của Trần Lê, bây giờ giống như mò kim đáy biển, nóng lòng tìm cậu.
"Sao, hạt giống của ông vẫn chưa tìm về à?" Một giáo sư vỗ vai Gia Cát Dư, hỏi.
Giới thi họa nhỏ như vậy, Gia Cát Dư lại là nhân vật nổi danh trong đó, trong khoảng thời gian này, chuyện Gia Cát Dư tìm một người trẻ tuổi đã được lan truyền trong giới thi họa, hiện tại rất tò mò, rốt cuộc là người kinh tài tuyệt diễm như thế nào mới khiến Gia Cát Dư nguyện ý bỏ sức lớn thế này đi tìm.
"Chưa." Gia Cát Dư lắc đầu, có hơi thất vọng.
"Ông có nghĩ rằng người thanh niên này đã là học trò của người khác không? Đến lúc đó tìm được người, phát hiện người ta đã bái sư, có lẽ ông càng buồn bực hơn."
"Không thể nào." Gia Cát Dư rất khẳng định nói: "Nếu nhà ai có học trò có thiên phú như vậy, cũng sẽ không giấu diếm, sớm nhịn không được mà đã đi ra khoe khoang rồi."
Giáo sư kia lắc đầu, thầm nghĩ: Không phải ai cũng muốn thích khoe học trò giống ông vậy đâu! Dùng từ trên mạng bây giờ, quả thực chính là một khoe trò cuồng ma!
Có lẽ đọc được tiếng lòng của vị giáo sư, Gia Cát Dư nói: "Ông không hiểu đâu." Dứt lời, lại thở dài nặng nề.
"Được rồi, tôi không hiểu." Giáo sư xua tay nói có lệ.
Gia Cát Dư cũng lười giải thích, tiếp tục hỏi thăm người ở Ma Đô về Trần Lê, nếu bọn họ biết được thiên phú của Trần Lê, nhất định trở về cũng sẽ như ông.
- ------
Ngụy Sâm và Trần Lê đến Đế Đô cũng đã được một tuần, trong tuần này, Ngụy Sâm mỗi ngày đều dậy sớm đưa Trần Lê đi chạy bộ buổi sáng, hiệu quả cũng rất rõ rệt, chạy quanh công viên nhỏ một vòng không còn thở hổn hển như trước, tốc độ cũng nhanh hơn ngày đầu tiên rất nhiều.
Tuần này, Ngụy Sâm không đi làm, cố ý ở nhà cùng Trần Lê thích ứng với cuộc sống ở Đế Đô, dạy Trần Lê một số kiến thức chung về cuộc sống và phương diện đọc sách viết chữ. Khả năng học tập của Trần Lê chắc chắn nhanh chóng không ngờ, rất dễ suy một ra ba, điều này do Ngụy Sâm phát hiện ra sau hai ngày.
Ngụy Sâm dạy Trần Lê ghép vần, lại giao cho Trần Lê một số bài viết chính tả, Trần Lê lập tức nắm vững không nói, mà còn có thể lập tức áp dụng, lấy một chữ mới xuất hiện, Trần Lê rất nhanh đã có thể đọc đánh vần rổi xem chú ý dưới cuối sách.
Một tuần này, Trần Lê như một miếng bọt biển khô, liều mạng hấp hơi nước bên ngoài, trông như đã đầy, nhưng nếu đổ nước vào trong, miếng bọt biển này lại có thể làm cho người ta ngạc nhiên hơn vì dung tích của nó.
Ngụy Sâm vừa kinh ngạc vừa tự hào, nhưng lại cảm thấy vô cùng đau lòng, nếu một ngày gần như không tiếp xúc với Trần Lê, Ngụy Sâm cảm thấy mình lại thích Trần Lê hơn ngày hôm trước một chút.
Trong khoảng thời gian này, Trần Lê vẫn không mở miệng nói chuyện, nhưng cũng xuất hiện dấu hiệu tốt, cậu bắt đầu biểu đạt rõ ràng tâm nguyện của mình, phát hiện này khiến Ngụy Sâm kinh ngạc đến mức cả đêm không ngủ.
Chuyện xảy ra vào ngày hôm qua, sau khi Ngụy Sâm kết thúc việc dạy học cho Trần Lê.
Ngụy Sâm khép sách giáo khoa lại, đưa tay xoa xoa tóc Trần Lê, hỏi: "Hôm nay chúng ta lại đi ăn thuốc như mấy ngày trước nhé?" Mấy ngày nay thực liệu vẫn có tác dụng, thêm vận động nữa trông Trần Lê khởi sắc hơn so với lúc mới đến Đế Đô.
Trần Lê nhìn Ngụy Sâm không nói lời nào, trong mắt có chút kháng cự, hiển nhiên trong khoảng thời gian này, Trần Lê đã uống những loại thuốc có mùi vị kỳ quái kia đến phát sợ.
Ngụy Sâm đương nhiên hiểu ý của Trần Lê: "Cảm thấy không ngon sao?"
Trần Lê vẫn nhìn Ngụy Sâm.
"Nhưng những loại đồ ăn có thuốc này này rất tốt với thân thể em."
Có lẽ là thật sự không muốn ăn những món có thuốc kia, thấy Ngụy Sâm còn muốn mình tiếp tục ăn, Trần Lê có hơi bị ép, liền khẽ lắc đầu, dùng cái này để biểu đạt sự bất mãn của mình.
Động tác lắc đầu của Trần Lê chỉ có biên độ rất nhỏ, không chú ý nhìn căn bản là nhìn không ra, nhưng Ngụy Sâm lại nhìn thấy, độ cong nhỏ này lại làm Ngụy Sâm kinh hãi ngất trời.
"Lê Lê, vừa rồi em... Lắc đầu à?" Ngụy Sâm lúc này kích động không nói nên lời, hai mắt y cố định trên người Trần Lê, mắt không chớp, không mong bỏ qua động tác lắc đầu của Trần Lê thêm lần nào nữa.
Trần Lê không rõ nguyên nhân nhìn Ngụy Sâm, lại không có động tác nào.
Ngụy Sâm cũng không ép Trần Lê lắc đầu lần nữa, mà nhớ lại cảnh tượng vừa rồi, nảy ra ý hay.
"Lê Lê, đi thôi chúng ta đi ăn cơm, chính là món thuốc trước đó đó." Ngụy Sâm lại quần đề tài trở lại món thuốc, giống như tất cả trước đó chưa từng xảy ra.
Trần Lê trừng mắt, nhìn Ngụy Sâm.
"Có phải em không muốn uống thuốc không?" Ngụy Sâm hỏi: "Nếu không muốn nói thì lắc đầu cho anh biết được không?" Dứt lời, đôi mắt dịu dàng nhìn chăm chú vào Trần Lê, truyền sức mạnh cho Trần Lê.
Trần Lê vẫn không có động tác, chỉ nhìn Ngụy Sâm, cậu nghĩ Ngụy Sâm nhất định sẽ hiểu ý của cậu, giống như trước đó.
Ngụy Sâm biết Trần Lê lại rúc về, nhưng lần này y không tùy tính của Trần Lê nữa, khó lắm mới có chút tiến bộ, có nói gì đi nauwx thì Ngụy Sâm cũng không thể thả lỏng.
"Lê Lê, như vầy đi, em lắc đầu như thế là nói cho anh biết em không muốn ăn món có thuốc, hôm nay chúng ta không ăn đồ ăn có thuốc, cách tiểu khu chúng ta không xa có một phố ăn vặt, anh dẫn em đi dạo phố ăn vặt." Ngụy Sâm ném mồi nhử.
Trần Lê phỏng chừng là ăn món có thuốc tới sơh, lúc này liền nghe lời lắc đầu, không muốn đi ăn món có thuốc.
Ngụy Sâm mừng thầm, trong giọng nói cũng tràn ngập vui sướng, "Lê Lê giỏi quá, gật đầu thì tỏ vẻ đồng ý và nguyện ý, lắc đầu tỏ vẻ không đồng ý hoặc không muốn, Lê Lê, đôi khi anh cũng không thể thông qua ánh mắt của em mà biết ý em được, cho nên em có thể dùng cách gật đầu hoặc lắc đầu để nói cho anh biết ý của em, được không?"
Trần Lê đối mặt với đôi mắt chân thành của Ngụy Sâm, Ngụy Sâm nín thở nhìn Trần Lê, trong lòng sốt sắng lắm. Giờ khắc này, thời gian dường như ngừng trôi, rồi lại lâu giống như trôi qua cả một thế kỉ, ngay khi Ngụy Sâm cho rằng Trần Lê không còn động tác nữa, Trần Lê cuối cùng cũng gật đầu với Ngụy Sâm.
Ngụy Sâm không kìm được sự mừng điên trong lòng, nhịn không được nghiêng người ôm lấy Trần Lê, hôn mạnh một cái lên trán Trần Lê, nói: "Lê Lê, em giỏi lắm!"
Cái gật đầu nhỏ này hoặc lắc đầu nhẹ, đối với Trần Lê mà nói là một bước tiến lớn, cậu sẽ biểu đạt rõ ý của mình. Đây là một niềm vui lớn bất ngờ đối với Ngụy Sâm, sự ngạc nhiên này trực tiếp chạm vào tim Ngụy Sâm, y nắm tay Trần Lê, không kìm được sự run rẩy.
Ngụy Sâm tin rằng, đây chỉ là khởi đầu, Lê Lê của y nhất định sẽ thoát khỏi bóng tối, sẽ càng ngày càng tốt hơn.
Thị: Bệnh tật và tài năng không hẳn là thiên phú, mà là di truyền:>
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.