Chương 44: Nhu tình một tất hoá vạn đau thương
Vu Hoan
08/09/2021
Nhu tình một tất hoá vạn đau thương*
(Thơ do mình tự dịch. Đây là bài Ngọc lâu xuân của tác giả Án Thù. Nguyên văn: 一寸還成千萬縷. Hán Việt: Nhất thốn hoàn thành thiên vạn lũ.)
Lý Thiếu Hoài được đưa đến phủ Trưởng công chúa, nhưng là âm thần đưa đi. Trương Ung làm người khôn khéo, ngoại trừ những kẻ thân tín, cơ hồ không còn ai biết.
So với phủ Hứa Quốc Công và thành Tây Kinh Giao, phủ trưởng công chúa là nơi an toàn nhất. Triệu Uyển Như rời khỏi đại nội đứng ra xử lý việc này, chắc chắn đã kinh động điện Khôn Ninh. Nàng cũng biết với lòng nghi ngờ nghiêm trọng của mẫu thân, không lâu nữa Khôn Ninh Điện sẽ truyền thánh chỉ đến, triệu nàng hồi cung.
Hiện giờ Lý Thiếu Hoài bị thương nặng, lưu lại phủ trưởng công chúa là thích hợp nhất, ngoại trừ an toàn còn có thể thuận tiện cho nàng tới lui chăm sóc.
Xử lý xong mọi việc đã là trời tối, Trương Khánh để vài người thân tín ở lại phủ Khai Phong tiếp tục giám sát, liền theo Triệu Uyển Như tức tốc đến phủ trưởng công chúa. Vụ án này có nội tình, trải qua một ngày điều tra cuối cùng hắn đã hiểu, sau lưng việc này liên quan cực rộng, Đinh Thiệu Văn cũng không đơn giản như bề ngoài của hắn, nhưng Trương Khánh lại không quá rõ: "Điện hạ, tại sao lại dễ dàng buông tha cho bọn người đứng sau như vậy, mượn sức Lăng Hư chân nhân vạch trần bộ mặt họ chẳng phải là..."
"Ngươi nghĩ quá đơn giản!" Triệu Uyển Như nhìn chằm chằm bầu trời đêm ngoài cửa sổ, gió lạnh gào thét mà qua: "Nhìn bầu trời qua khung cửa, bầu trời chỉ lớn bằng khung cửa, nhưng còn bên ngoài thì sao? Ngoài bầu trời này, còn có bầu trời khác rộng lớn hơn. Hôm nay hắn có thể một tay che trời, thì một ngày nào đó ta cũng có thể."
"Nhưng để người nham hiểm như hắn ung dung ngoài vòng pháp luật, với cô gái tự sát hôm nay, thật không công bằng."
Triệu Uyển Như nhớ lại tin tức điều tra được chiều nay do Trương Khánh bẩm báo. Vài ngày trước đây, người nhà của tỳ nữ hầu hạ bên cạnh Tiền Hi Vân đã biến mất không dấu vết, ép hỏi hàng xóm xung quanh đều nói là chuyển nhà đến huyện khác, Triệu Uyển Như liền biết việc này rất phức tạp.
"Những người đó, nếu chỉ dựa vào việc này mà bị lôi ra, với thế lực sau lưng bọn họ, sẽ không tạo thành ảnh hưởng gì!" Đôi mắt nàng chợt sáng lên: "Ta không thể để bọn họ thoát tội dễ dàng như vậy." Hình phạt không đau không ngứa lại làm bại lộ bản thân, Triệu Uyển Như muốn là suy tính lâu dài.
"Thì ra cô nương đã có kế sách lâu dài!" Trong lòng Trương Khánh tựa hồ thoải mái không ít.
"Người ác sẽ có người phạt, còn kẻ đại gian đại ác sẽ có trời trừng phạt, nếu trời không phạt, vậy thì ta sẽ thay trời hành đạo!" Nàng sẽ không để chuyện đời trước xảy ra lần nữa, cũng sẽ không để những kẻ vì muốn đoạt thiên hạ mà hãm hại hoàng tộc Triệu thị của nàng sống yên ổn trên thế gian.
Người vẫn còn hôn mê nhưng thân nhiệt đã quay trở lại, nội lực len lõi trong cơ thể khiến Lý Thiếu Hoài khó chịu nhíu chặt hàng mi thon.
Dạo một vòng quỷ môn quan, cũng nên nhớ kỹ bài học này!
Mãi đến khi vụ án được làm sáng tỏ, Lý Thiếu Hoài có thể bình an trở về Yến Cảnh mới hiểu được dụng ý cuối cùng của Triệu Uyển Như.
Tất cả dụng tâm lương khổ, bất quá chỉ là vì muốn bảo vệ người này mà thôi.
Trước khi Triệu Uyển Như đến, Lý Thiếu Hoài đều do nàng chăm sóc, hiện tại đã qua một ngày người trên giường vẫn rơi vào trạng thái hôn mê.
Sau khi nô tỳ hầu hạ lui ra, chỉ còn lại hai người con gái đứng trước giường.
Ẩn tình phía sau vụ án này Yến Cảnh có thể đoán được một hai, theo dấu vết để lại, nàng có lòng tin chắc chắn sẽ tra được người đứng sau, nhưng trên công đường Triệu Uyển Như đã ngăn nàng lại.
Nàng cũng không cứng rắn dùng cái gọi là lý lẽ của mình để phản bác, bởi vì đã nhìn thấy một người tự sát ngay trước mắt mình, cũng hiểu rõ lòng người hiểm ác, không phải một Đạo cô như nàng có thể nhúng tay vào.
Các nàng một người là công chúa cao quý, đứng trên vạn người, một người là truyền nhân trẻ tuổi nhất Đạo gia, đứng trên đỉnh núi, nhìn ngắm thương sinh, không nhiễm bụi trần. Nhúng tay vào vụ án này đều là bởi vì người trên giường, từ đầu tới cuối cũng chỉ vì người này.
Vì vậy, từ khoảnh khắc Trương Ung sai người thả Lý Thiếu Hoài ra, Yến Cảnh vẫn luôn ở bên cạnh trước sau không rời.
Cửa phòng đóng chặt, bên ngoài có người gác, cửa sổ khép hờ, thi thoảng gió lạnh trộm lùa vào, làm ánh nến bên trong chập chờn lúc sáng lúc tối.
Ánh nến làm bóng hai người trong phòng kéo dài in trên mặt đất, khuyên tai lẳng lặng treo bên tai, nhìn kỹ, ngay cả chút run động cũng không có.
Lần nữa nhìn thấy hai mặt hồ sâu không thấy đáy kia, Yến Cảnh không khỏi suy nghĩ sâu xa, đây phải là người điềm tĩnh đến mức nào, đã trải qua những chuyện gì, mới có thể khiến nàng bình tĩnh đến độ gặp biến bất kinh như thế.
Ngượng ngùng hồi lâu, cũng nhìn nhau hồi lâu.
"Ngươi không cho ta nói tiếp, hẳn là muốn bắt được người đứng sau không đơn giản, ta cũng biết tình thế nguy hiểm."
"Ngươi không nói cho nàng biết thân phận thật sự của ngươi, là bởi vì không muốn nàng sớm rơi vào nguy hiểm, ngươi muốn một mình quét sạch tất cả chướng ngại."
Yến Cảnh thực thông minh, Triệu Uyển Như nhìn nàng hồi lâu, khoé môi gợn lên chút ý cười.
"Hiện giờ nàng đã bị cuốn vào vòng xoáy phân tranh, đây là điều hiển nhiên, trừ phi nàng rời khỏi ngươi."
Nhưng Yến Cảnh biết không có khả năng: "Loại chuyện như rời đi này ta sẽ không nói, cũng sẽ không ngăn sư đệ nhập sĩ, nhưng nếu ngươi đã khiến nàng rơi vào hiểm cục, vậy thì cũng nhờ ngươi, hãy bảo vệ tốt cho nàng!"
Triệu Uyển Như cười hiền: "Ta hứa với sư tỷ." Chợt lạnh lùng nghiêm túc nói: "Nếu không bảo vệ được nàng, ta sẽ đi tìm chết."
Từ chết này rõ ràng không may mắn, nhưng vẫn làm Yến Cảnh ngạc nhiên: "Ta nói rồi, gọi sư tỷ ta không..."
"Ta cũng nói rồi, ta thích nói chuyện với người như sư tỷ, cũng giống như A Hoài thích sư tỷ, là kính nể."
Ánh nến đong đưa, váy tím lay động, Yến Cảnh nhíu đôi mày thon, e rằng phải là nàng kinh nể Triệu Uyển Như mới phải, từng câu từng chữ như châu như ngọc này, đánh thẳng vào lòng người.
Nhìn như chưa nói gì, nhưng thật ra đã nói lên tất cả, rất rõ ràng.
"Nếu thuận tiện, sư tỷ có thể lưu lại bên cạnh ta, có thêm một trợ thủ đắc lực cũng là chuyện tốt." Nàng thích Yến Cảnh đa mưu túc trí, nhưng câu này lại nói ngược lại ý nàng.
So với đa mưu túc trí, nàng có khả năng biết trước mọi chuyện, cũng có kinh nghiệm nửa đời người, sao có thể giữ lại một bình dấm bên người, nàng cũng không phải thợ ủ dấm trong tửu phường.
Yến Cảnh khẽ cười dịu dàng nói: "Công chúa thật tham lam, có được người tài mạo song toàn như sư đệ ta còn chưa thoả mãn, ngay cả một Đạo cô thành tâm hướng đạo như ta cũng không chịu buông tha?"
"Thành tâm hướng đạo?" Triệu Uyển Như cười thầm trong lòng: "Chưa chắc người Đạo gia các ngươi có thể thật sự thoát khỏi phàm trần."
"Nàng chưa từng, ngươi chưa từng, Thái Thanh chân nhân cũng chưa từng."
Dưới suy nghĩ sâu xa và quan sát tỉ mỉ của Yến Cảnh, Triệu Uyển Như luôn mang đến cảm giác đáng sợ cho nàng. Nhưng càng ẩn giấu, càng không tìm hiểu được thì càng làm người khác tò mò. Những lời nàng nói trong ngục sáng hôm nay Yến Cảnh vẫn còn nhớ: "Quả nhiên, trong lòng ngươi vẫn còn cất giấu chuyện gì. Hiểu biết của ngươi, đã vượt qua người bình thường, cách ngươi xử sự, làm người, đều không giống một tiểu cô nương mười mấy tuổi có thể làm được."
"Vậy sao? Sư tỷ và ta chỉ mới gặp nhau hai lần, từ đâu sư tỷ biết được?" Triệu Uyển Như đến gần một bước, kề sát nàng hỏi: "Hay là nói, sư tỷ cảm thấy hứng thú với Uyển Như, cho nên, cố tình điều tra?"
"Ta không giống ngươi, mọi việc đều phải truy cứu rõ ràng thì mới bằng lòng bỏ qua, cũng không cảm thấy có hứng thú với ngươi, càng sẽ không điều tra cái gì. Chẳng qua là hôm nay ngươi cho ta xem khẩu cung của những người đó, đều chỉ trong vòng nửa ngày đã có thể tra ra, tâm tư tỉ mỉ thật sự khiến ta ngạc nhiên vô cùng."
Giống như có thể biết trước mọi việc, nhất châm kiến huyết.
Một tiểu cô nương mười mấy tuổi bình thường làm sao biết được vụ án này ai nên điều tra, ai không nên, cố tình người Triệu Uyển Như hoài nghi, điều tra, đều là kẻ trong cuộc.
Nếu không có những tin tức và manh mối đó của Triệu Uyển Như, nàng không chắc có thể thuận lợi giúp Lý Thiếu Hoài lật lại bản án như vậy.
Nàng sống trong đại nội, dù có nghe được tin tức, phái người điều tra, cũng không thể làm được chu toàn như vậy, thật sự làm Yến Cảnh không thể tin vào mắt mình.
Triệu Uyển Như cười run người nói: "Chuyện người khác không nhận ra, chỉ có sư tỷ là tuệ nhãn. Chẳng lẽ chỉ cho phép sư tỷ có một đôi mắt nhìn rõ thế nhân, lại không cho ta làm Lý Thuần Phong của Đại Tống?"
Yến Cảnh thâm thúy nhìn Triệu Uyển Như, đôi mắt vốn bình đạm tràn ngập vẻ khó tin.
Triệu Uyển Như xoay người, nhìn ánh trăng chiếu vào từ cửa sổ đang giao hoà cùng ánh nến trong phòng, nói: "Vậy thì sao, ta họ Triệu, dưới chân thiên tử muốn tra những việc này còn không phải dễ dàng. Hơn nữa, chỉ cần muốn tìm, thì không có thứ gì là con người không thể tìm được. Bị ép buộc cũng được, vì tình tự nguyện cũng được, phàm là người ai cũng có điểm yếu, chỉ là ta biết tìm hiểu ngọn nguồn mà thôi."
"Huệ Ninh công chúa quả nhiên thông tuệ hơn người." Chỉ bằng sự quả quyết và can đảm lúc đương đầu khó khăn của nàng, một tiểu cô nương sống nơi hậu cung chưa chắc có thể làm được. "Nói chuyện với ngươi luôn có cảm giác như đối diện với trưởng giả, nhưng so với ngươi ta còn lớn hơn mấy tuổi."
"Bởi vì cha thương ta, nên đã lệnh cho người quản lý hồ sơ ở chùa Tông Chính giảm tuổi ta xuống một tuổi. Trên giấy tờ ta vẫn là mười bảy, nhưng thật ra đã sớm qua mười tám." Triệu Uyển Như cười nói: "Nhưng dù như vậy, ta cũng nhỏ hơn sư tỷ, đây là sự thật không thể thay đổi, không phải sao?"
Vòng đi vòng lại, cũng không hỏi ra nguyên nhân, ngược lại làm nàng càng rối hơn: "Xem ra vẫn là Huệ Ninh công chúa giỏi. Tuy lớn hơn vài tuổi, nhưng ta lại không bằng ngươi." Cười nhạt một cái, nàng liền buông xuống.
"Thật ra sư tỷ không cần rối rắm. Sư tỷ để ý ta như vậy là bởi vì A Hoài, hiện giờ sư tỷ đã biết, cũng nên yên tâm." Triệu Uyển Như tháo thanh gậy trúc đang chống cửa sổ xuống, cẩn thận đóng cửa mới quay đầu nhìn nàng nói: "Ta có thể hứa với sư tỷ, A Hoài với ta mà nói, cho dù thiên địa bất dung, ta cũng sẽ như ngày hôm nay che chở nàng."
Khi một người kiên định, ngay cả ánh mắt cũng khác hoàn toàn. "Ngươi..." Nói thấu suy nghĩ trong lòng Yến Cảnh, làm nàng thoải mái, làm nàng buông bỏ khúc mắc trong lòng.
- Chi -
Cửa nhẹ nhàng đóng lại, rốt cuộc căn phòng cũng trở nên yên tĩnh. Ánh nến khẽ lay động, trong phòng chỉ còn lại hai người các nàng lẳng lặng hấp thu ấm áp từ lửa than, chỉ là người trên giường vẫn đang yên giấc, không biết đến bao giờ nàng mới tỉnh lại.
"Đã lâu không gặp." Chậm rãi bước đến gần chính là người, theo đó đến gần chính là tâm.
Phương hướng của trái tim, là ngày đêm thương nhớ, là vướng bận cùng sầu lo, cũng là nơi trái tim trở về.
"Ta chỉ vừa rời đi nửa tháng, sao nàng lại trở nên thế này..." Tất cả đau lòng đều không hề giữ lại hiện lên trên đôi mày nhíu chặt của nàng, không còn kiềm chế được nữa.
Rõ ràng là đang nói chuyện với người kia, lại giống như đang lẩm bẩm với chính mình. Ngơ ngác đứng ở đầu giường nhìn chăm chú, sự lạnh lùng của buổi sáng và vẻ cao thâm khó dò vừa rồi, toàn bộ đã hoá thành trăm vạn đau thương của lúc này.
Triệu Uyển Như nặng nề thở ra một hơi, ngồi xuống đầu giường lẳng lặng quan sát, hàng mi lá liễu thon dài cau lại có vài phần sầu lo hỏi: "Ta biết phải làm thế nào với nàng đây?"
Lại nhớ tới chuyện hôm nay trên công đường, Tiền thị không hề có thái độ hối lỗi, nhu tình trong mắt Triệu Uyển Như giảm hơn phân nửa, nếu không phải hiện giờ người này đang hôn mê, có lẽ nàng thật sự sẽ tát hai bạt tay, làm nàng tỉnh táo lại. "Tên đầu gỗ nhà nàng, Tiền thị là loại người gì, nàng sống với ả ta mười mấy năm còn chưa biết sao? Nếu không phải mỡ heo che mắt, thật nên đánh nàng một trận mới phải!"
Đánh nàng, ngươi nỡ sao?
Đương nhiên không nỡ! Nàng cả đời nhấp nhô, toàn do chính mình mà ra.
Cách vài giờ cửa phòng lại được mở ra, nhưng mỗi lần đều chỉ đổi nước ấm, công chúa không cho người khác vào, Tiểu Nhu cũng có thể đoán được một hai.
Có lẽ, nàng chỉ chờ Lý chân nhân mau mau thi đỗ Trạng Nguyên một chút, nghênh thú công chúa nhà nàng vào cửa.
Nước nóng chậm rãi biến ấm, rồi lạnh dần, khăn lụa vắt khô đặt bên cạnh thau đồng, mặt nước sóng sánh phản chiếu ánh nến xung quanh.
- Cộc cộc - cộc cộc cộc -
"Công chúa, Thánh nhân triệu ngài trở về." Trương Khánh vừa về từ đại nội.
Nghe giọng nam trầm thấp bên ngoài, Triệu Uyển Như hồi phục tinh thần, lại phát hiện bàn tay hai người đang nắm chặt không rời. Người đang ngủ, dù ở trong mộng cũng không chịu buông ra. Nàng cúi đầu, vỗ nhẹ tay nàng thì thầm nói: "Nàng không đi, ta cũng sẽ không đi, chờ ta trở về."
Rút tay ra, cẩn thận giúp nàng đắp chăn, thổi tắt đèn trong phòng.
"Hôm nay sau khi bị Trưởng công chúa răn dạy, Trương Ung làm việc xem như cần cù, đã dựa theo lời cô nương phân phó xử lý hồ sơ thoả đáng nộp cho Hình Bộ. Trương Ung còn viết tấu chương thỉnh tội với Quan gia, ai ngờ Quan gia không trách tội hắn mà ngược lại trách tội lên người Đinh Thiệu Văn, hiện giờ còn đang quở trách trong điện."
Nghe Trương Khánh báo về tin tức làm người thoải mái này, Triệu Uyển Như cười nói: "Xem ra cha ta cũng không quá hồ đồ."
Cả thiên hạ này dám nói Hoàng đế như vậy chỉ sợ cũng chỉ có Huệ Ninh công chúa Triệu Uyển Như. Trương Khánh đi theo nàng tới Thùy Củng Điện, phía Bắc là Phúc Ninh Điện, mà phía sau Phúc Ninh Điện chính là Khôn Ninh Điện, còn lại phía Nam là Văn Đức Điện. "Cô nương... Ngài đi nhầm hướng."
Thấy công chúa không quay đầu lại mà tiếp tục bước về phía trước, đại nội là nơi nàng lớn lên, cho dù nhắm mắt lại nàng cũng biết đến đâu, Trương Khánh liền hiểu công chúa muốn làm gì, vì vậy cất bước đuổi theo.
Vào đông hiếm thấy trăng tròn, dưới ánh trăng sáng rực, Triệu Uyển Như dịu dàng cười nói: "Mùa đông lạnh, Thiên điện đang cháy, ta đến thêm chút củi sưởi ấm."
Trương Khánh cảm thấy, ánh trăng đêm nay tuy đẹp, nhưng vẫn không bằng miệng cười của công chúa.
- Hết chương 44 -
(Thơ do mình tự dịch. Đây là bài Ngọc lâu xuân của tác giả Án Thù. Nguyên văn: 一寸還成千萬縷. Hán Việt: Nhất thốn hoàn thành thiên vạn lũ.)
Lý Thiếu Hoài được đưa đến phủ Trưởng công chúa, nhưng là âm thần đưa đi. Trương Ung làm người khôn khéo, ngoại trừ những kẻ thân tín, cơ hồ không còn ai biết.
So với phủ Hứa Quốc Công và thành Tây Kinh Giao, phủ trưởng công chúa là nơi an toàn nhất. Triệu Uyển Như rời khỏi đại nội đứng ra xử lý việc này, chắc chắn đã kinh động điện Khôn Ninh. Nàng cũng biết với lòng nghi ngờ nghiêm trọng của mẫu thân, không lâu nữa Khôn Ninh Điện sẽ truyền thánh chỉ đến, triệu nàng hồi cung.
Hiện giờ Lý Thiếu Hoài bị thương nặng, lưu lại phủ trưởng công chúa là thích hợp nhất, ngoại trừ an toàn còn có thể thuận tiện cho nàng tới lui chăm sóc.
Xử lý xong mọi việc đã là trời tối, Trương Khánh để vài người thân tín ở lại phủ Khai Phong tiếp tục giám sát, liền theo Triệu Uyển Như tức tốc đến phủ trưởng công chúa. Vụ án này có nội tình, trải qua một ngày điều tra cuối cùng hắn đã hiểu, sau lưng việc này liên quan cực rộng, Đinh Thiệu Văn cũng không đơn giản như bề ngoài của hắn, nhưng Trương Khánh lại không quá rõ: "Điện hạ, tại sao lại dễ dàng buông tha cho bọn người đứng sau như vậy, mượn sức Lăng Hư chân nhân vạch trần bộ mặt họ chẳng phải là..."
"Ngươi nghĩ quá đơn giản!" Triệu Uyển Như nhìn chằm chằm bầu trời đêm ngoài cửa sổ, gió lạnh gào thét mà qua: "Nhìn bầu trời qua khung cửa, bầu trời chỉ lớn bằng khung cửa, nhưng còn bên ngoài thì sao? Ngoài bầu trời này, còn có bầu trời khác rộng lớn hơn. Hôm nay hắn có thể một tay che trời, thì một ngày nào đó ta cũng có thể."
"Nhưng để người nham hiểm như hắn ung dung ngoài vòng pháp luật, với cô gái tự sát hôm nay, thật không công bằng."
Triệu Uyển Như nhớ lại tin tức điều tra được chiều nay do Trương Khánh bẩm báo. Vài ngày trước đây, người nhà của tỳ nữ hầu hạ bên cạnh Tiền Hi Vân đã biến mất không dấu vết, ép hỏi hàng xóm xung quanh đều nói là chuyển nhà đến huyện khác, Triệu Uyển Như liền biết việc này rất phức tạp.
"Những người đó, nếu chỉ dựa vào việc này mà bị lôi ra, với thế lực sau lưng bọn họ, sẽ không tạo thành ảnh hưởng gì!" Đôi mắt nàng chợt sáng lên: "Ta không thể để bọn họ thoát tội dễ dàng như vậy." Hình phạt không đau không ngứa lại làm bại lộ bản thân, Triệu Uyển Như muốn là suy tính lâu dài.
"Thì ra cô nương đã có kế sách lâu dài!" Trong lòng Trương Khánh tựa hồ thoải mái không ít.
"Người ác sẽ có người phạt, còn kẻ đại gian đại ác sẽ có trời trừng phạt, nếu trời không phạt, vậy thì ta sẽ thay trời hành đạo!" Nàng sẽ không để chuyện đời trước xảy ra lần nữa, cũng sẽ không để những kẻ vì muốn đoạt thiên hạ mà hãm hại hoàng tộc Triệu thị của nàng sống yên ổn trên thế gian.
Người vẫn còn hôn mê nhưng thân nhiệt đã quay trở lại, nội lực len lõi trong cơ thể khiến Lý Thiếu Hoài khó chịu nhíu chặt hàng mi thon.
Dạo một vòng quỷ môn quan, cũng nên nhớ kỹ bài học này!
Mãi đến khi vụ án được làm sáng tỏ, Lý Thiếu Hoài có thể bình an trở về Yến Cảnh mới hiểu được dụng ý cuối cùng của Triệu Uyển Như.
Tất cả dụng tâm lương khổ, bất quá chỉ là vì muốn bảo vệ người này mà thôi.
Trước khi Triệu Uyển Như đến, Lý Thiếu Hoài đều do nàng chăm sóc, hiện tại đã qua một ngày người trên giường vẫn rơi vào trạng thái hôn mê.
Sau khi nô tỳ hầu hạ lui ra, chỉ còn lại hai người con gái đứng trước giường.
Ẩn tình phía sau vụ án này Yến Cảnh có thể đoán được một hai, theo dấu vết để lại, nàng có lòng tin chắc chắn sẽ tra được người đứng sau, nhưng trên công đường Triệu Uyển Như đã ngăn nàng lại.
Nàng cũng không cứng rắn dùng cái gọi là lý lẽ của mình để phản bác, bởi vì đã nhìn thấy một người tự sát ngay trước mắt mình, cũng hiểu rõ lòng người hiểm ác, không phải một Đạo cô như nàng có thể nhúng tay vào.
Các nàng một người là công chúa cao quý, đứng trên vạn người, một người là truyền nhân trẻ tuổi nhất Đạo gia, đứng trên đỉnh núi, nhìn ngắm thương sinh, không nhiễm bụi trần. Nhúng tay vào vụ án này đều là bởi vì người trên giường, từ đầu tới cuối cũng chỉ vì người này.
Vì vậy, từ khoảnh khắc Trương Ung sai người thả Lý Thiếu Hoài ra, Yến Cảnh vẫn luôn ở bên cạnh trước sau không rời.
Cửa phòng đóng chặt, bên ngoài có người gác, cửa sổ khép hờ, thi thoảng gió lạnh trộm lùa vào, làm ánh nến bên trong chập chờn lúc sáng lúc tối.
Ánh nến làm bóng hai người trong phòng kéo dài in trên mặt đất, khuyên tai lẳng lặng treo bên tai, nhìn kỹ, ngay cả chút run động cũng không có.
Lần nữa nhìn thấy hai mặt hồ sâu không thấy đáy kia, Yến Cảnh không khỏi suy nghĩ sâu xa, đây phải là người điềm tĩnh đến mức nào, đã trải qua những chuyện gì, mới có thể khiến nàng bình tĩnh đến độ gặp biến bất kinh như thế.
Ngượng ngùng hồi lâu, cũng nhìn nhau hồi lâu.
"Ngươi không cho ta nói tiếp, hẳn là muốn bắt được người đứng sau không đơn giản, ta cũng biết tình thế nguy hiểm."
"Ngươi không nói cho nàng biết thân phận thật sự của ngươi, là bởi vì không muốn nàng sớm rơi vào nguy hiểm, ngươi muốn một mình quét sạch tất cả chướng ngại."
Yến Cảnh thực thông minh, Triệu Uyển Như nhìn nàng hồi lâu, khoé môi gợn lên chút ý cười.
"Hiện giờ nàng đã bị cuốn vào vòng xoáy phân tranh, đây là điều hiển nhiên, trừ phi nàng rời khỏi ngươi."
Nhưng Yến Cảnh biết không có khả năng: "Loại chuyện như rời đi này ta sẽ không nói, cũng sẽ không ngăn sư đệ nhập sĩ, nhưng nếu ngươi đã khiến nàng rơi vào hiểm cục, vậy thì cũng nhờ ngươi, hãy bảo vệ tốt cho nàng!"
Triệu Uyển Như cười hiền: "Ta hứa với sư tỷ." Chợt lạnh lùng nghiêm túc nói: "Nếu không bảo vệ được nàng, ta sẽ đi tìm chết."
Từ chết này rõ ràng không may mắn, nhưng vẫn làm Yến Cảnh ngạc nhiên: "Ta nói rồi, gọi sư tỷ ta không..."
"Ta cũng nói rồi, ta thích nói chuyện với người như sư tỷ, cũng giống như A Hoài thích sư tỷ, là kính nể."
Ánh nến đong đưa, váy tím lay động, Yến Cảnh nhíu đôi mày thon, e rằng phải là nàng kinh nể Triệu Uyển Như mới phải, từng câu từng chữ như châu như ngọc này, đánh thẳng vào lòng người.
Nhìn như chưa nói gì, nhưng thật ra đã nói lên tất cả, rất rõ ràng.
"Nếu thuận tiện, sư tỷ có thể lưu lại bên cạnh ta, có thêm một trợ thủ đắc lực cũng là chuyện tốt." Nàng thích Yến Cảnh đa mưu túc trí, nhưng câu này lại nói ngược lại ý nàng.
So với đa mưu túc trí, nàng có khả năng biết trước mọi chuyện, cũng có kinh nghiệm nửa đời người, sao có thể giữ lại một bình dấm bên người, nàng cũng không phải thợ ủ dấm trong tửu phường.
Yến Cảnh khẽ cười dịu dàng nói: "Công chúa thật tham lam, có được người tài mạo song toàn như sư đệ ta còn chưa thoả mãn, ngay cả một Đạo cô thành tâm hướng đạo như ta cũng không chịu buông tha?"
"Thành tâm hướng đạo?" Triệu Uyển Như cười thầm trong lòng: "Chưa chắc người Đạo gia các ngươi có thể thật sự thoát khỏi phàm trần."
"Nàng chưa từng, ngươi chưa từng, Thái Thanh chân nhân cũng chưa từng."
Dưới suy nghĩ sâu xa và quan sát tỉ mỉ của Yến Cảnh, Triệu Uyển Như luôn mang đến cảm giác đáng sợ cho nàng. Nhưng càng ẩn giấu, càng không tìm hiểu được thì càng làm người khác tò mò. Những lời nàng nói trong ngục sáng hôm nay Yến Cảnh vẫn còn nhớ: "Quả nhiên, trong lòng ngươi vẫn còn cất giấu chuyện gì. Hiểu biết của ngươi, đã vượt qua người bình thường, cách ngươi xử sự, làm người, đều không giống một tiểu cô nương mười mấy tuổi có thể làm được."
"Vậy sao? Sư tỷ và ta chỉ mới gặp nhau hai lần, từ đâu sư tỷ biết được?" Triệu Uyển Như đến gần một bước, kề sát nàng hỏi: "Hay là nói, sư tỷ cảm thấy hứng thú với Uyển Như, cho nên, cố tình điều tra?"
"Ta không giống ngươi, mọi việc đều phải truy cứu rõ ràng thì mới bằng lòng bỏ qua, cũng không cảm thấy có hứng thú với ngươi, càng sẽ không điều tra cái gì. Chẳng qua là hôm nay ngươi cho ta xem khẩu cung của những người đó, đều chỉ trong vòng nửa ngày đã có thể tra ra, tâm tư tỉ mỉ thật sự khiến ta ngạc nhiên vô cùng."
Giống như có thể biết trước mọi việc, nhất châm kiến huyết.
Một tiểu cô nương mười mấy tuổi bình thường làm sao biết được vụ án này ai nên điều tra, ai không nên, cố tình người Triệu Uyển Như hoài nghi, điều tra, đều là kẻ trong cuộc.
Nếu không có những tin tức và manh mối đó của Triệu Uyển Như, nàng không chắc có thể thuận lợi giúp Lý Thiếu Hoài lật lại bản án như vậy.
Nàng sống trong đại nội, dù có nghe được tin tức, phái người điều tra, cũng không thể làm được chu toàn như vậy, thật sự làm Yến Cảnh không thể tin vào mắt mình.
Triệu Uyển Như cười run người nói: "Chuyện người khác không nhận ra, chỉ có sư tỷ là tuệ nhãn. Chẳng lẽ chỉ cho phép sư tỷ có một đôi mắt nhìn rõ thế nhân, lại không cho ta làm Lý Thuần Phong của Đại Tống?"
Yến Cảnh thâm thúy nhìn Triệu Uyển Như, đôi mắt vốn bình đạm tràn ngập vẻ khó tin.
Triệu Uyển Như xoay người, nhìn ánh trăng chiếu vào từ cửa sổ đang giao hoà cùng ánh nến trong phòng, nói: "Vậy thì sao, ta họ Triệu, dưới chân thiên tử muốn tra những việc này còn không phải dễ dàng. Hơn nữa, chỉ cần muốn tìm, thì không có thứ gì là con người không thể tìm được. Bị ép buộc cũng được, vì tình tự nguyện cũng được, phàm là người ai cũng có điểm yếu, chỉ là ta biết tìm hiểu ngọn nguồn mà thôi."
"Huệ Ninh công chúa quả nhiên thông tuệ hơn người." Chỉ bằng sự quả quyết và can đảm lúc đương đầu khó khăn của nàng, một tiểu cô nương sống nơi hậu cung chưa chắc có thể làm được. "Nói chuyện với ngươi luôn có cảm giác như đối diện với trưởng giả, nhưng so với ngươi ta còn lớn hơn mấy tuổi."
"Bởi vì cha thương ta, nên đã lệnh cho người quản lý hồ sơ ở chùa Tông Chính giảm tuổi ta xuống một tuổi. Trên giấy tờ ta vẫn là mười bảy, nhưng thật ra đã sớm qua mười tám." Triệu Uyển Như cười nói: "Nhưng dù như vậy, ta cũng nhỏ hơn sư tỷ, đây là sự thật không thể thay đổi, không phải sao?"
Vòng đi vòng lại, cũng không hỏi ra nguyên nhân, ngược lại làm nàng càng rối hơn: "Xem ra vẫn là Huệ Ninh công chúa giỏi. Tuy lớn hơn vài tuổi, nhưng ta lại không bằng ngươi." Cười nhạt một cái, nàng liền buông xuống.
"Thật ra sư tỷ không cần rối rắm. Sư tỷ để ý ta như vậy là bởi vì A Hoài, hiện giờ sư tỷ đã biết, cũng nên yên tâm." Triệu Uyển Như tháo thanh gậy trúc đang chống cửa sổ xuống, cẩn thận đóng cửa mới quay đầu nhìn nàng nói: "Ta có thể hứa với sư tỷ, A Hoài với ta mà nói, cho dù thiên địa bất dung, ta cũng sẽ như ngày hôm nay che chở nàng."
Khi một người kiên định, ngay cả ánh mắt cũng khác hoàn toàn. "Ngươi..." Nói thấu suy nghĩ trong lòng Yến Cảnh, làm nàng thoải mái, làm nàng buông bỏ khúc mắc trong lòng.
- Chi -
Cửa nhẹ nhàng đóng lại, rốt cuộc căn phòng cũng trở nên yên tĩnh. Ánh nến khẽ lay động, trong phòng chỉ còn lại hai người các nàng lẳng lặng hấp thu ấm áp từ lửa than, chỉ là người trên giường vẫn đang yên giấc, không biết đến bao giờ nàng mới tỉnh lại.
"Đã lâu không gặp." Chậm rãi bước đến gần chính là người, theo đó đến gần chính là tâm.
Phương hướng của trái tim, là ngày đêm thương nhớ, là vướng bận cùng sầu lo, cũng là nơi trái tim trở về.
"Ta chỉ vừa rời đi nửa tháng, sao nàng lại trở nên thế này..." Tất cả đau lòng đều không hề giữ lại hiện lên trên đôi mày nhíu chặt của nàng, không còn kiềm chế được nữa.
Rõ ràng là đang nói chuyện với người kia, lại giống như đang lẩm bẩm với chính mình. Ngơ ngác đứng ở đầu giường nhìn chăm chú, sự lạnh lùng của buổi sáng và vẻ cao thâm khó dò vừa rồi, toàn bộ đã hoá thành trăm vạn đau thương của lúc này.
Triệu Uyển Như nặng nề thở ra một hơi, ngồi xuống đầu giường lẳng lặng quan sát, hàng mi lá liễu thon dài cau lại có vài phần sầu lo hỏi: "Ta biết phải làm thế nào với nàng đây?"
Lại nhớ tới chuyện hôm nay trên công đường, Tiền thị không hề có thái độ hối lỗi, nhu tình trong mắt Triệu Uyển Như giảm hơn phân nửa, nếu không phải hiện giờ người này đang hôn mê, có lẽ nàng thật sự sẽ tát hai bạt tay, làm nàng tỉnh táo lại. "Tên đầu gỗ nhà nàng, Tiền thị là loại người gì, nàng sống với ả ta mười mấy năm còn chưa biết sao? Nếu không phải mỡ heo che mắt, thật nên đánh nàng một trận mới phải!"
Đánh nàng, ngươi nỡ sao?
Đương nhiên không nỡ! Nàng cả đời nhấp nhô, toàn do chính mình mà ra.
Cách vài giờ cửa phòng lại được mở ra, nhưng mỗi lần đều chỉ đổi nước ấm, công chúa không cho người khác vào, Tiểu Nhu cũng có thể đoán được một hai.
Có lẽ, nàng chỉ chờ Lý chân nhân mau mau thi đỗ Trạng Nguyên một chút, nghênh thú công chúa nhà nàng vào cửa.
Nước nóng chậm rãi biến ấm, rồi lạnh dần, khăn lụa vắt khô đặt bên cạnh thau đồng, mặt nước sóng sánh phản chiếu ánh nến xung quanh.
- Cộc cộc - cộc cộc cộc -
"Công chúa, Thánh nhân triệu ngài trở về." Trương Khánh vừa về từ đại nội.
Nghe giọng nam trầm thấp bên ngoài, Triệu Uyển Như hồi phục tinh thần, lại phát hiện bàn tay hai người đang nắm chặt không rời. Người đang ngủ, dù ở trong mộng cũng không chịu buông ra. Nàng cúi đầu, vỗ nhẹ tay nàng thì thầm nói: "Nàng không đi, ta cũng sẽ không đi, chờ ta trở về."
Rút tay ra, cẩn thận giúp nàng đắp chăn, thổi tắt đèn trong phòng.
"Hôm nay sau khi bị Trưởng công chúa răn dạy, Trương Ung làm việc xem như cần cù, đã dựa theo lời cô nương phân phó xử lý hồ sơ thoả đáng nộp cho Hình Bộ. Trương Ung còn viết tấu chương thỉnh tội với Quan gia, ai ngờ Quan gia không trách tội hắn mà ngược lại trách tội lên người Đinh Thiệu Văn, hiện giờ còn đang quở trách trong điện."
Nghe Trương Khánh báo về tin tức làm người thoải mái này, Triệu Uyển Như cười nói: "Xem ra cha ta cũng không quá hồ đồ."
Cả thiên hạ này dám nói Hoàng đế như vậy chỉ sợ cũng chỉ có Huệ Ninh công chúa Triệu Uyển Như. Trương Khánh đi theo nàng tới Thùy Củng Điện, phía Bắc là Phúc Ninh Điện, mà phía sau Phúc Ninh Điện chính là Khôn Ninh Điện, còn lại phía Nam là Văn Đức Điện. "Cô nương... Ngài đi nhầm hướng."
Thấy công chúa không quay đầu lại mà tiếp tục bước về phía trước, đại nội là nơi nàng lớn lên, cho dù nhắm mắt lại nàng cũng biết đến đâu, Trương Khánh liền hiểu công chúa muốn làm gì, vì vậy cất bước đuổi theo.
Vào đông hiếm thấy trăng tròn, dưới ánh trăng sáng rực, Triệu Uyển Như dịu dàng cười nói: "Mùa đông lạnh, Thiên điện đang cháy, ta đến thêm chút củi sưởi ấm."
Trương Khánh cảm thấy, ánh trăng đêm nay tuy đẹp, nhưng vẫn không bằng miệng cười của công chúa.
- Hết chương 44 -
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.