Chương 87: Sinh con như dạo một vòng quỷ môn quan
Vu Hoan
08/09/2021
: Sinh con như dạo một vòng quỷ môn quan
Cuối cùng sẽ có một ngày, bạn gặp được ngạo tuyết Côn Sơn, sẽ dừng lại bước chân tưởng chừng như sẽ không vì ai mà dừng lại. Côn Sơn tuyết rơi đầy trời, thấm vào lòng người, làm trái tim sắt đá cũng vì nó mà tan chảy.
Người nọ lúng túng đến không biết phải làm sao gần như đứng hình tại chỗ, hai mắt không chớp. Nên chạy, nên ở, hay đi, trong lúc nhất thời đầu óc nàng trống rỗng, bởi vì lúc này bất kỳ động tác nhỏ nào cũng sẽ có vẻ quá mất tự nhiên.
Triệu Tĩnh Xu có thể trần truồng đứng trước mặt nàng cũng không có gì lạ, nhưng nàng lại không hy vọng nàng sẽ xuất hiện trước mặt mình lúc này, bởi vì trong lòng có ái mộ mới phải kiềm chế, mới phải bận tâm.
Tâm tư tỉ mỉ như nàng, có thể đoán được ít nhiều, Triệu Tĩnh Xu cũng không có gì bận tâm, bởi vì nàng cũng đã nhìn thấy nửa người trên trần truồng của Đinh Thiệu Đức.
Vẻ mặt Đinh Thiệu Đức vẫn như thường, vẫn trắng trẻo như vậy, hiện giờ lại thêm vài phần thong dong trấn định. Nàng chắp tay sau lưng, chờ Triệu Tĩnh Xu hỏi chuyện.
Tuy sắc mặt thong dong nhưng trong lòng không lúc nào là không dậy sóng. Nàng cưới Tam công chúa, khiến cả thành Đông Kinh gần như sôi trào. Nàng đỗ Tiến Sĩ vào triều làm quan, khiến một đám người phải nhìn bằng con mắt khác. Nhưng từ khi Tam công chúa quay về đại nội, gặp gỡ các công tử thế gia trên yến tiệc, mọi người đều cho rằng Tam công chúa hạ mình gả thấp.
Triệu Tĩnh Xu tự nhiên kéo một chiếc khăn tắm xuống, tùy tiện khoác lên người, đi đến ghế dựa trước bình phong ngồi xuống, giơ tay lên lạnh lùng nhìn Đinh Thiệu Đức: "Có phải ngươi cảm thấy thiệt thòi rồi không?"
Hàng mi thanh tú khẽ nhíu lại, hơi cúi đầu: "Thần không dám."
Trong lòng Triệu Tĩnh Xu lúc này có chút khó chịu, khó chịu vì thái độ khom lưng uốn gối của người trước mắt. "Ngươi.. đi đi, nếu không muốn, sau này đừng xuất hiện trước mắt ta!"
"Tuân lệnh."
Trước khi trả lời, nàng đã tự hỏi hồi lâu. Đều là một từ hoà thuận, nhưng ý nghĩa lại hoàn toàn khác nhau, đắn đo một lúc nàng chọn vế trước.
Lữ Giản Di được triệu về từ địa phương, sau khi được Lại Bộ xác minh, thăng làm Thượng Thư Từ Bộ tiến vào Thượng Thư Tỉnh. Thượng Thư Tỉnh có sáu chi, hai mươi bốn bộ. Từ Bộ là một trong bốn bộ nhỏ thuộc Lễ Bộ, quản việc hiến tế.
"Năm trước ta đến Đông Kinh mới biết Thản Phu huynh đã rời khỏi nơi này." Người Lý Thiếu Hoài hẹn gặp ở Đông Kinh chính là Lữ Giản Di, về sau hắn lại đến địa phương nhậm chức.
Lữ Giản Di lắc đầu: "Năm đó ta đỗ cập đệ Tiến Sĩ, thăng làm Đại Lý Tự Thừa, chỉ vì công bằng phá án mà nói thẳng chuyện trên triều, bị biếm đến Hào Châu, may mà ở đó quen biết ngươi."
"Không phải sau đó Thản Phu huynh đã được triệu về triều lần nữa sao?"
Lữ Giản Di uống một ngụm trà, xua tay nói: "Lúc hiền đệ còn chưa đến Đông Kinh, Hà Bắc lại xảy ra nạn lụt. Chuyện trên triều hiện giờ ngươi làm quan cũng biết, đấu đá liên miên, đắc tội người trên, ta lại bị điều đến Tân Châu."
"Nhờ ngươi giúp đỡ, giờ lại có thể trở về."
"Tên tiểu tử nhà ngươi, vừa đến Đông Kinh đã gây ra chuyện lớn như vậy, hiện giờ còn cưới được hòn ngọc quý trên tay Quan gia. Cũng khó trách, Lý Thiếu Hoài ngươi lúc ở Hào Châu cũng đã làm biết bao tiểu nương tử vì ngươi mà nhiều đêm khó ngủ."
Lữ Giản Di nói không khỏi làm Lý Thiếu Hoài cứng họng, vì thế vội vàng nhảy qua đề tài này: "Lúc ở Hào Châu, còn phải đa tạ trưởng huynh chăm sóc."
Lữ Giản Di lắc đầu: "Thân phận ngoại nam của ngươi hiện giờ nếu vào Xu Mật Viện, nhất định sẽ rước lấy không ít đàm tiếu. Ta làm quan nhiều năm, lăn lộn trong ngoài, đã sớm nhìn thấu thế cục trong triều."
"Vũng nước đục này, một khi nhảy vào ngươi sẽ không thể nhảy ra, mọi việc đều phải cẩn thận. Ngoài ra, ngươi ở Xu Mật Viện, ta ở Thượng Thư Tỉnh, một văn một võ còn có thể giúp đỡ lẫn nhau."
Lý Thiếu Hoài uống trà, khẽ gật đầu.
Ánh mặt trời ngoài viện chậm rãi nhô cao, màn che bị vén lên, một cái đầu nhỏ thò vào, đôi mắt tò mò liên tục chớp nháy nhìn hai người trẻ tuổi mặc Công phục cổ tròn đang đối ẩm bên trong.
Lý Thiếu Hoài nghe động tĩnh nhìn qua: "Đây là Công Xước sao, đã lớn đến vậy rồi?"
Lữ Giản Di vẫy tay với đứa bé trai, ngoài cửa vừa vặn có một phu nhân bưng mâm trái cây tiến vào, đứa bé kia liền theo chân phu nhân kia. Lý Thiếu Hoài thấy người nọ mặc áo lục, vội vàng đứng lên đón lấy mâm trái cây, vui vẻ chào: "Đã lâu không gặp tẩu tẩu."
Vương thị vừa vào, thấy thiếu niên chợt ngẩn ra một chút, liền cười nói: "Mấy năm không gặp, tiểu thiếu niên lúc xưa càng ngày càng tuấn tú, lại còn lúc nào cũng dịu dàng lễ phép như vậy, không giống ca ca ngươi, đi biền biệt cả năm trời mới về."
"Gì chứ, là lỗi của ta sao?" Lữ Giản Di oan ức hỏi.
Lý Thiếu Hoài cười khẽ: "Ca ca tẩu tẩu đều là người có phúc, nhưng ca ca là nam nhân vẫn nên rộng lượng một chút. Tẩu tẩu có thai trong người, phải theo huynh bôn ba khắp nơi lại không một lời oán trách. Nam nhân chí tại bốn phương là tốt, lúc ở Hào Châu ca ca một lòng lo cho bá tánh, hiếm khi về nhà, hiện giờ trở lại Đông Kinh nhất định sẽ càng bận. Chuyện trong triều mặc dù quan trọng, nhưng đã có trăm quan lo liệu, không phải chỉ có một mình huynh. Tẩu tẩu đã gả cho huynh, từ nay về sau cũng chỉ biết một mình huynh, độc thủ khuê phòng, tư vị này rất gian nan."
Lữ Giản Di xấu hổ cúi đầu: "Hiền đệ nói phải."
Vương thị là người cởi mở, cũng không thật sự oán trách phu quân. Lữ Giản Di xuất thân Lữ thị Đông Lai, là cháu của Hứa Quốc Công Lã Mông Chính, sau khi đỗ Tiến Sĩ nhờ Hứa Quốc Công tiến cử mà được Hoàng đế trọng dụng, vì vậy vẫn luôn làm việc cẩn thận, không dám phụ lòng kỳ vọng của bá phụ.
"Đây là trái vải chúng ta mang về từ Chiết Giang, ngươi mau nếm thử." Trước khi về Đông Kinh, Lữ Giản Di từng đến Chiết Giang làm quản ngục.
Lý Thiếu Hoài gật đầu.
Lữ Giản Di nắm tay thê tử, vỗ vỗ nói: "Nhắc đến chuyện này, nương tử đã mang thai hơn năm tháng, nghe nói Phù Diêu Tử có tài đoán mệnh. Tương lai đứa nhỏ này, hiền đệ có thể đoán được chăng?"
Đoán chữ đoán mệnh nàng từng học qua một ít, thật thật giả giả, giả giả thật thật, cũng không thể phân biệt đúng sai, vì thế nhổ hạt ra nói: "Bắt mạch thì có thể, nhưng xem mệnh cho em bé chưa sinh, ta không biết."
"Mỗi người đều có số mệnh của mình, không ai nói được. Ta chỉ nguyện đứa bé này có thể thuận lợi sinh ra, bình bình an an trưởng thành là tốt lắm rồi." Vương thị xoa bụng nói: "Tiểu thúc thúc thông kim bác cổ, có thể nể mặt thiếp thân chọn một cái tên cho đứa bé này chứ?"
Lý Thiếu Hoài cẩn thận quan sát khí sắc Vương thị, lại hỏi Lữ Giản Di: "Có thể để ta bắt mạch cho tẩu tẩu không?"
Lữ Giản Di đứng dậy giơ tay mời: "Hiền đệ nguyện ý, chúng ta cầu còn không được."
Trên chiếc khăn mỏng, bốn ngón tay thon dài nhẹ nhàng đặt lên, sau khi nhắm mắt hồi lâu Lý Thiếu Hoài mở mắt ra, nói: "Mạch đập ổn định, xem ra đứa bé trong bụng này rất hiếu động, khổ tẩu tẩu, chúc mừng ca ca lại có thêm một công tử."
Lữ Giản Di vuốt dúm ria mép bên môi cười tủm tỉm nói: "Con trai hay con gái đối với Lữ Thản Phu ta mà nói đều như nhau, đều là con của ta và nương tử."
"Hiền đệ đã bắt mạch ra, chi bằng chọn một cái tên cho đứa bé này, ta và nương tử đều nhờ vào đệ."
Lý Thiếu Hoài nhìn tẩu tẩu bên cạnh, lại nhìn Lữ Giản Di nói: "Công Xước giống tẩu tẩu, hẳn là đứa bé chưa ra đời này sẽ giống huynh." Nghĩ nghĩ lại nói tiếp: "Trong sách Hậu Hán Thư có viết: Trụ thạch chi thần, nghi dân phụ bật*, huynh cảm thấy từ "Bật" này thế nào?"
(*Tạm dịch: người công thần trụ cột, có thể giúp đỡ nhân dân.)
"Trụ thạch chi thần, nghi dân phụ bật." Lữ Giản Di lặp lại câu này một lần sau đó nhìn thoáng qua thê tử, chợt mở to mắt nhìn Lý Thiếu Hoài nói: "Thụ giáo."
Từ buổi chiều cho đến mặt trời lặn Lý Thiếu Hoài rời đi Vương thị sai nữ sử đưa trưởng tử về phòng, thư phòng chỉ còn lại hai phu thê. "Hiền đệ này của chàng, không quá giống trước đây."
Lữ Giản Di vừa chép sách vừa cười nói: "Mỗi người đều phải thay đổi và trưởng thành, hắn đã không còn là tiểu thiếu niên của trước đây nữa."
Vương thị lắc đầu: "Ta cảm thấy không đơn giản như vậy. Chàng nghĩ xem Huệ Ninh công chúa là người nào, hắn hiện giờ chỉ mới hai mươi đã có thể vào Xu Mật Viện."
"Ta biết nàng lo lắng, nhưng hiền đệ là học trò của Khấu Chuẩn, bản thân lại có tài, được Quan gia trọng dụng cũng không có gì lạ. Trên triều đảng phái tranh đấu liên miên, hiện giờ hắn đã bị cuốn vào nhất định phải liên quan. Ta biết chừng mực, không vì chính mình, cũng phải nghĩ cho nàng và con."
"Cũng không phải ta cảm thấy tiểu thúc thúc không tốt, chỉ là chàng cũng biết con người của Huệ Ninh công chúa."
Lữ Giản Di gật đầu.
Khi biết Huệ Ninh công chúa đại hôn mà phò mã là Lý Thiếu Hoài, Vương thị từng sợ hãi hồi lâu. Lúc còn ở Hào Châu, Lý Thiếu Hoài chỉ là một tiểu Đạo sĩ xuống núi rèn luyện, tính tình ôn nhu lại hay ngại ngùng, chớp mắt một cái đã trở thành phò mã đương triều.
Vương thị xuất thân sĩ hoạn, là họ hàng xa với thê tử Đinh Thiệu Võ của Đinh gia ở ngõ Điềm Thủy, xem như có chút hiểu biết chuyện trong cung.
"Mặc kệ thế nào, năm đó Xước Nhi bị bệnh, toàn bộ đại phu Hào Châu đều bó tay không còn cách chữa, nếu không nhờ hiền đệ..." Lữ Giản Di cau mày nghĩ lại vẫn còn sợ nói: "Ân tình này tất nhiên phải trả lại."
Ân cứu con, Vương thị cũng cảm kích trong lòng: "Chỉ sợ ngày nào đó Quan gia đột nhiên tỉnh ngộ, hậu cung tham gia vào chính sự, hại đến chư thần."
Đôi mắt Lữ Giản Di đột nhiên trở nên thâm thúy: "Nếu thật là như vậy... Chỉ sợ sẽ có một trận gió tanh mưa máu."
Mùa hè đã qua hơn một nửa nhưng thời tiết vẫn khô nóng thất thường. Sau khi thông qua khảo hạch của Lại Bộ, Lý Thiếu Hoài được thăng làm Xu Mật Thừa Chỉ, tiến vào Xu Mật Viện.
Hôm nay đột nhiên có mưa rào, làm không khí bớt chút khô hanh, đất đai lầy lội, cỏ xanh tươi tốt lây dính màu đất vàng.
Lý Thiếu Hoài kéo một gào nước giếng lên dùng tay múc nước hất vào mặt, làm ướt vầng trán và hai bên tóc mai, cũng khiến làn da vốn trắng nõn nà dưới ánh mặt trời càng thêm oánh nhuận.
"Nàng đến gặp Lữ Giản Di sao?"
Lý Thiếu Hoài nhận lấy chiếc khăn lụa từ tay nàng, xoa xoa cổ nói: "Ừ, ta còn bắt mạch cho tẩu tẩu đang mang thai."
"Vương thị có thai?"
"Đúng rồi, có lẽ đầu năm sau sẽ sinh đứa thứ hai, còn nhờ ta đặt tên cho con của họ. Ta vốn định từ chối, nhưng nghĩ đến Nguyên Trinh để ý Lữ gia như vậy, bọn họ vừa trở về từ Tân Châu Nguyên Trinh đã nhắc ta đến bái phỏng, nên đã nhận lời."
"Đặt tên cho con..."
"Ừ, nhưng ta vốn không biết đặt tên cho trẻ con nha, liền nhớ đến một câu trong Phục Phạm Truyện sách Hậu Hán Thư, thấy thích hợp nên đọc cho hắn nghe..."
"A Hoài thích trẻ con không?"
"..." Lý Thiếu Hoài sửng sốt: "Sao nàng lại hỏi chuyện này?"
Triệu Uyển Như lắc đầu: "Thấy nàng nhắc đến đứa bé kia có chút vui vẻ nên hỏi một chút."
Lý Thiếu Hoài chớp chớp mắt, đến gần một bước, nhìn nàng thâm thúy hỏi: "Nguyên Trinh muốn..."
"Nàng hiểu lầm rồi." Triệu Uyển Như vươn tay, giúp nàng xoa hàng mi đang cau lại: "Sao lại ngốc vậy chứ, ta chỉ hỏi một chút thôi."
"Trẻ con thật phiền phức, nhưng nếu là con của Nguyên Trinh và ta, ta nghĩ ta sẽ thích." Lý Thiếu Hoài xoa mặt nàng: "Nhưng nhất định phải là con gái, bởi vì sẽ đẹp giống Nguyên Trinh."
"Con gái?" Triệu Uyển Như ngẩng đầu đối mặt nàng, ánh mắt loé lên, sau đó thoát khỏi vòng tay nàng, che miệng cười hỏi: "A Hoài định sinh cho ta một đứa sao?"
Lý Thiếu Hoài sờ chiếc cằm trơn bóng của mình, ngẫm nghĩ nói: "Nếu có thể, cũng không phải không được."
"Đừng." Thấy vẻ nghiêm túc trong mắt người đối diện, trong lòng Triệu Uyển Như tràn đầy ấm áp, nhưng vẫn cực kỳ lý trí khuyên: "Thân phận hiện giờ của nàng, không ổn."
"Cùng lắm thì ẩn cư, sau này lại quay lại."
"Nhập sĩ là đã cuốn vào vòng xoáy đấu tranh, muốn đi nói dễ hơn làm. Sao lại ngốc vậy chứ, cũng không nhất định là nàng sinh."
"A... Nhưng sinh con rất đau."
"Tiên sinh dạy y thuật cho ta tinh thông nội ngoại, đặc biệt là phụ khoa. Lúc phụ nữ sinh con phần lớn nam đại phu đều sẽ không đến, nhưng tiên sinh thì khác, sẽ không trơ mắt nhìn một xác hai mạng, ta ở cạnh ông ấy cũng học được không ít."
Nàng từng tận mắt chứng kiến một sản phụ đau đến tê tâm liệt phế: "Sinh con khó khăn như vậy sao ta có thể để nàng mạo hiểm. Nỗi đau sinh con, như róc xương cắt thịt, sao ta đành lòng để nàng chịu đau dù chỉ là một chút chứ."
Nhìn thấy hàng lông mày mình vất vả lắm mới làm giãn ra lúc này càng thêm nhăn lại, Triệu Uyển Như lại tựa vào lòng nàng, thủ thỉ: "Xem nàng lo lắng kìa, có hay không, còn phải xem ý trời."
Ôm giai nhân trong lòng, nàng không nghe rõ câu sau: "Có ý gì?"
Triệu Uyển Như ngẩng đầu, đối diện ánh mắt khó hiểu của nàng, nghịch ngợm cười nói: "Bí mật, không nói với nàng!"
Đôi con ngươi dưới mi mắt Lý Thiếu Hoài hơi rung động, ôn nhu cười nói: "Ta thích nhất nhìn Nguyên Trinh cười, không thích lúc nàng lạnh mặt nhìn người khác."
"Lạnh mặt nhìn người khác..." Đôi đồng tử màu hổ phách khẽ run lên: "Trong mắt A Hoài chẳng lẽ ta hung dữ vậy sao?"
Lý Thiếu Hoài gật đầu lại lắc đầu: "Nguyên Trinh không dữ, chỉ là không hay cười. Nàng không biết lúc nàng cười rộ lên, rất đẹp luôn." Nàng không biết, khi nàng cau mày đối mặt với ngàn khó vạn hiểm mà ta chỉ có thể trơ mắt đứng nhìn, lòng ta đau đến mức nào. Chỉ là câu này nàng không dám nói ra.
Nhưng tâm tư nàng, đã bị người nàng yêu liếc mắt một cái nhìn thấu: "Đồ ngốc, là ta khiến nàng bị cuốn vào nha..."
"Là ta, cam tâm tình nguyện. Ta cam tâm tình nguyện như thế, khăng khăng làm thế, nhất định muốn thế này."
"Đồ ngốc!" Triệu Uyển Như nhắm mắt lại, dựa sát vào lòng nàng, nghe được tiếng tim đập trầm ổn trong lồng ngực. "Chúng ta thành hôn đã lâu, vài ngày nữa gửi thiệp mời cho các đại thần trong triều đi, ta muốn mở tiệc chiêu đãi nữ quyến trong nhà các đại thần."
"Được, theo ý nàng, việc trong nhà đều do nàng làm chủ."
"Vậy nàng có biết mục đích mở tiệc là gì không?"
Lý Thiếu Hoài ôm nàng, ngẫm nghĩ nói: "Hậu viện tuy cách xa triều đình, nhưng bọn họ đều là người bên gối hoặc dưới gối các quan đại thần. Có đôi khi gió bên tai còn hữu dụng hơn đàm phán bên ngoài nhiều. Nguyên Trinh là muốn mượn sức các đại nương tử đó sao?"
"Nàng chỉ đoán được một nửa."
"..." Lý Thiếu Hoài ngẩn ra nhìn nàng, suy tư hồi lâu vẫn nghĩ không ra: "Còn có nguyên nhân gì khác sao?"
"Là nàng đó."
"Ta?" Ngạc nhiên trợn tròn mắt.
"Người nào còn coi trọng nàng, ta phải nói một lần cho biết, đỡ cho các tiểu cô nương đó một lòng nhớ thương."
"Cái này..." Lý Thiếu Hoài nhăn nhó: "Thánh chỉ đã chiếu cáo thiên hạ. Trên đời này còn ai dám nhớ thương người của Nguyên Trinh nhà ta nha."
Triệu Uyển Như khẽ liếc nàng một cái: "Thánh chỉ hạ đã thành hôn, nhưng không phải tận mắt nhìn thấy nghe thấy, đến lúc đó ta còn phải tự mình đến gặp Thẩm thị và Tiền thị, người của Thẩm thị nàng cũng phải đến gặp."
"Gặp thì gặp, chỉ cần Nguyên Trinh không giận là được."
"..." Nàng lạnh mặt: "Giận?"
"Nàng còn muốn gặp thế nào, chẳng lẽ gặp trên giường?"
Lý Thiếu Hoài oan uổng nói: "Sao có thể, Tứ cô nương vẫn còn là đứa bé..." Cảm thấy nói sai vội vàng sửa miệng: "Phi, Thẩm Tứ kia..."
Không đợi nàng nói hết câu người trong lòng liền nhẹ nhàng đẩy ra, dẫm lên chân nàng bứt ra rời đi. "Ban ngày trời mưa, thời tiết mát mẻ thoải mái rất thích hợp đọc sách. Tối nay nàng không cần về phòng ngủ, đến thư phòng tự mà đọc sách đi."
"..."
- - Hết chương 87 --
Cuối cùng sẽ có một ngày, bạn gặp được ngạo tuyết Côn Sơn, sẽ dừng lại bước chân tưởng chừng như sẽ không vì ai mà dừng lại. Côn Sơn tuyết rơi đầy trời, thấm vào lòng người, làm trái tim sắt đá cũng vì nó mà tan chảy.
Người nọ lúng túng đến không biết phải làm sao gần như đứng hình tại chỗ, hai mắt không chớp. Nên chạy, nên ở, hay đi, trong lúc nhất thời đầu óc nàng trống rỗng, bởi vì lúc này bất kỳ động tác nhỏ nào cũng sẽ có vẻ quá mất tự nhiên.
Triệu Tĩnh Xu có thể trần truồng đứng trước mặt nàng cũng không có gì lạ, nhưng nàng lại không hy vọng nàng sẽ xuất hiện trước mặt mình lúc này, bởi vì trong lòng có ái mộ mới phải kiềm chế, mới phải bận tâm.
Tâm tư tỉ mỉ như nàng, có thể đoán được ít nhiều, Triệu Tĩnh Xu cũng không có gì bận tâm, bởi vì nàng cũng đã nhìn thấy nửa người trên trần truồng của Đinh Thiệu Đức.
Vẻ mặt Đinh Thiệu Đức vẫn như thường, vẫn trắng trẻo như vậy, hiện giờ lại thêm vài phần thong dong trấn định. Nàng chắp tay sau lưng, chờ Triệu Tĩnh Xu hỏi chuyện.
Tuy sắc mặt thong dong nhưng trong lòng không lúc nào là không dậy sóng. Nàng cưới Tam công chúa, khiến cả thành Đông Kinh gần như sôi trào. Nàng đỗ Tiến Sĩ vào triều làm quan, khiến một đám người phải nhìn bằng con mắt khác. Nhưng từ khi Tam công chúa quay về đại nội, gặp gỡ các công tử thế gia trên yến tiệc, mọi người đều cho rằng Tam công chúa hạ mình gả thấp.
Triệu Tĩnh Xu tự nhiên kéo một chiếc khăn tắm xuống, tùy tiện khoác lên người, đi đến ghế dựa trước bình phong ngồi xuống, giơ tay lên lạnh lùng nhìn Đinh Thiệu Đức: "Có phải ngươi cảm thấy thiệt thòi rồi không?"
Hàng mi thanh tú khẽ nhíu lại, hơi cúi đầu: "Thần không dám."
Trong lòng Triệu Tĩnh Xu lúc này có chút khó chịu, khó chịu vì thái độ khom lưng uốn gối của người trước mắt. "Ngươi.. đi đi, nếu không muốn, sau này đừng xuất hiện trước mắt ta!"
"Tuân lệnh."
Trước khi trả lời, nàng đã tự hỏi hồi lâu. Đều là một từ hoà thuận, nhưng ý nghĩa lại hoàn toàn khác nhau, đắn đo một lúc nàng chọn vế trước.
Lữ Giản Di được triệu về từ địa phương, sau khi được Lại Bộ xác minh, thăng làm Thượng Thư Từ Bộ tiến vào Thượng Thư Tỉnh. Thượng Thư Tỉnh có sáu chi, hai mươi bốn bộ. Từ Bộ là một trong bốn bộ nhỏ thuộc Lễ Bộ, quản việc hiến tế.
"Năm trước ta đến Đông Kinh mới biết Thản Phu huynh đã rời khỏi nơi này." Người Lý Thiếu Hoài hẹn gặp ở Đông Kinh chính là Lữ Giản Di, về sau hắn lại đến địa phương nhậm chức.
Lữ Giản Di lắc đầu: "Năm đó ta đỗ cập đệ Tiến Sĩ, thăng làm Đại Lý Tự Thừa, chỉ vì công bằng phá án mà nói thẳng chuyện trên triều, bị biếm đến Hào Châu, may mà ở đó quen biết ngươi."
"Không phải sau đó Thản Phu huynh đã được triệu về triều lần nữa sao?"
Lữ Giản Di uống một ngụm trà, xua tay nói: "Lúc hiền đệ còn chưa đến Đông Kinh, Hà Bắc lại xảy ra nạn lụt. Chuyện trên triều hiện giờ ngươi làm quan cũng biết, đấu đá liên miên, đắc tội người trên, ta lại bị điều đến Tân Châu."
"Nhờ ngươi giúp đỡ, giờ lại có thể trở về."
"Tên tiểu tử nhà ngươi, vừa đến Đông Kinh đã gây ra chuyện lớn như vậy, hiện giờ còn cưới được hòn ngọc quý trên tay Quan gia. Cũng khó trách, Lý Thiếu Hoài ngươi lúc ở Hào Châu cũng đã làm biết bao tiểu nương tử vì ngươi mà nhiều đêm khó ngủ."
Lữ Giản Di nói không khỏi làm Lý Thiếu Hoài cứng họng, vì thế vội vàng nhảy qua đề tài này: "Lúc ở Hào Châu, còn phải đa tạ trưởng huynh chăm sóc."
Lữ Giản Di lắc đầu: "Thân phận ngoại nam của ngươi hiện giờ nếu vào Xu Mật Viện, nhất định sẽ rước lấy không ít đàm tiếu. Ta làm quan nhiều năm, lăn lộn trong ngoài, đã sớm nhìn thấu thế cục trong triều."
"Vũng nước đục này, một khi nhảy vào ngươi sẽ không thể nhảy ra, mọi việc đều phải cẩn thận. Ngoài ra, ngươi ở Xu Mật Viện, ta ở Thượng Thư Tỉnh, một văn một võ còn có thể giúp đỡ lẫn nhau."
Lý Thiếu Hoài uống trà, khẽ gật đầu.
Ánh mặt trời ngoài viện chậm rãi nhô cao, màn che bị vén lên, một cái đầu nhỏ thò vào, đôi mắt tò mò liên tục chớp nháy nhìn hai người trẻ tuổi mặc Công phục cổ tròn đang đối ẩm bên trong.
Lý Thiếu Hoài nghe động tĩnh nhìn qua: "Đây là Công Xước sao, đã lớn đến vậy rồi?"
Lữ Giản Di vẫy tay với đứa bé trai, ngoài cửa vừa vặn có một phu nhân bưng mâm trái cây tiến vào, đứa bé kia liền theo chân phu nhân kia. Lý Thiếu Hoài thấy người nọ mặc áo lục, vội vàng đứng lên đón lấy mâm trái cây, vui vẻ chào: "Đã lâu không gặp tẩu tẩu."
Vương thị vừa vào, thấy thiếu niên chợt ngẩn ra một chút, liền cười nói: "Mấy năm không gặp, tiểu thiếu niên lúc xưa càng ngày càng tuấn tú, lại còn lúc nào cũng dịu dàng lễ phép như vậy, không giống ca ca ngươi, đi biền biệt cả năm trời mới về."
"Gì chứ, là lỗi của ta sao?" Lữ Giản Di oan ức hỏi.
Lý Thiếu Hoài cười khẽ: "Ca ca tẩu tẩu đều là người có phúc, nhưng ca ca là nam nhân vẫn nên rộng lượng một chút. Tẩu tẩu có thai trong người, phải theo huynh bôn ba khắp nơi lại không một lời oán trách. Nam nhân chí tại bốn phương là tốt, lúc ở Hào Châu ca ca một lòng lo cho bá tánh, hiếm khi về nhà, hiện giờ trở lại Đông Kinh nhất định sẽ càng bận. Chuyện trong triều mặc dù quan trọng, nhưng đã có trăm quan lo liệu, không phải chỉ có một mình huynh. Tẩu tẩu đã gả cho huynh, từ nay về sau cũng chỉ biết một mình huynh, độc thủ khuê phòng, tư vị này rất gian nan."
Lữ Giản Di xấu hổ cúi đầu: "Hiền đệ nói phải."
Vương thị là người cởi mở, cũng không thật sự oán trách phu quân. Lữ Giản Di xuất thân Lữ thị Đông Lai, là cháu của Hứa Quốc Công Lã Mông Chính, sau khi đỗ Tiến Sĩ nhờ Hứa Quốc Công tiến cử mà được Hoàng đế trọng dụng, vì vậy vẫn luôn làm việc cẩn thận, không dám phụ lòng kỳ vọng của bá phụ.
"Đây là trái vải chúng ta mang về từ Chiết Giang, ngươi mau nếm thử." Trước khi về Đông Kinh, Lữ Giản Di từng đến Chiết Giang làm quản ngục.
Lý Thiếu Hoài gật đầu.
Lữ Giản Di nắm tay thê tử, vỗ vỗ nói: "Nhắc đến chuyện này, nương tử đã mang thai hơn năm tháng, nghe nói Phù Diêu Tử có tài đoán mệnh. Tương lai đứa nhỏ này, hiền đệ có thể đoán được chăng?"
Đoán chữ đoán mệnh nàng từng học qua một ít, thật thật giả giả, giả giả thật thật, cũng không thể phân biệt đúng sai, vì thế nhổ hạt ra nói: "Bắt mạch thì có thể, nhưng xem mệnh cho em bé chưa sinh, ta không biết."
"Mỗi người đều có số mệnh của mình, không ai nói được. Ta chỉ nguyện đứa bé này có thể thuận lợi sinh ra, bình bình an an trưởng thành là tốt lắm rồi." Vương thị xoa bụng nói: "Tiểu thúc thúc thông kim bác cổ, có thể nể mặt thiếp thân chọn một cái tên cho đứa bé này chứ?"
Lý Thiếu Hoài cẩn thận quan sát khí sắc Vương thị, lại hỏi Lữ Giản Di: "Có thể để ta bắt mạch cho tẩu tẩu không?"
Lữ Giản Di đứng dậy giơ tay mời: "Hiền đệ nguyện ý, chúng ta cầu còn không được."
Trên chiếc khăn mỏng, bốn ngón tay thon dài nhẹ nhàng đặt lên, sau khi nhắm mắt hồi lâu Lý Thiếu Hoài mở mắt ra, nói: "Mạch đập ổn định, xem ra đứa bé trong bụng này rất hiếu động, khổ tẩu tẩu, chúc mừng ca ca lại có thêm một công tử."
Lữ Giản Di vuốt dúm ria mép bên môi cười tủm tỉm nói: "Con trai hay con gái đối với Lữ Thản Phu ta mà nói đều như nhau, đều là con của ta và nương tử."
"Hiền đệ đã bắt mạch ra, chi bằng chọn một cái tên cho đứa bé này, ta và nương tử đều nhờ vào đệ."
Lý Thiếu Hoài nhìn tẩu tẩu bên cạnh, lại nhìn Lữ Giản Di nói: "Công Xước giống tẩu tẩu, hẳn là đứa bé chưa ra đời này sẽ giống huynh." Nghĩ nghĩ lại nói tiếp: "Trong sách Hậu Hán Thư có viết: Trụ thạch chi thần, nghi dân phụ bật*, huynh cảm thấy từ "Bật" này thế nào?"
(*Tạm dịch: người công thần trụ cột, có thể giúp đỡ nhân dân.)
"Trụ thạch chi thần, nghi dân phụ bật." Lữ Giản Di lặp lại câu này một lần sau đó nhìn thoáng qua thê tử, chợt mở to mắt nhìn Lý Thiếu Hoài nói: "Thụ giáo."
Từ buổi chiều cho đến mặt trời lặn Lý Thiếu Hoài rời đi Vương thị sai nữ sử đưa trưởng tử về phòng, thư phòng chỉ còn lại hai phu thê. "Hiền đệ này của chàng, không quá giống trước đây."
Lữ Giản Di vừa chép sách vừa cười nói: "Mỗi người đều phải thay đổi và trưởng thành, hắn đã không còn là tiểu thiếu niên của trước đây nữa."
Vương thị lắc đầu: "Ta cảm thấy không đơn giản như vậy. Chàng nghĩ xem Huệ Ninh công chúa là người nào, hắn hiện giờ chỉ mới hai mươi đã có thể vào Xu Mật Viện."
"Ta biết nàng lo lắng, nhưng hiền đệ là học trò của Khấu Chuẩn, bản thân lại có tài, được Quan gia trọng dụng cũng không có gì lạ. Trên triều đảng phái tranh đấu liên miên, hiện giờ hắn đã bị cuốn vào nhất định phải liên quan. Ta biết chừng mực, không vì chính mình, cũng phải nghĩ cho nàng và con."
"Cũng không phải ta cảm thấy tiểu thúc thúc không tốt, chỉ là chàng cũng biết con người của Huệ Ninh công chúa."
Lữ Giản Di gật đầu.
Khi biết Huệ Ninh công chúa đại hôn mà phò mã là Lý Thiếu Hoài, Vương thị từng sợ hãi hồi lâu. Lúc còn ở Hào Châu, Lý Thiếu Hoài chỉ là một tiểu Đạo sĩ xuống núi rèn luyện, tính tình ôn nhu lại hay ngại ngùng, chớp mắt một cái đã trở thành phò mã đương triều.
Vương thị xuất thân sĩ hoạn, là họ hàng xa với thê tử Đinh Thiệu Võ của Đinh gia ở ngõ Điềm Thủy, xem như có chút hiểu biết chuyện trong cung.
"Mặc kệ thế nào, năm đó Xước Nhi bị bệnh, toàn bộ đại phu Hào Châu đều bó tay không còn cách chữa, nếu không nhờ hiền đệ..." Lữ Giản Di cau mày nghĩ lại vẫn còn sợ nói: "Ân tình này tất nhiên phải trả lại."
Ân cứu con, Vương thị cũng cảm kích trong lòng: "Chỉ sợ ngày nào đó Quan gia đột nhiên tỉnh ngộ, hậu cung tham gia vào chính sự, hại đến chư thần."
Đôi mắt Lữ Giản Di đột nhiên trở nên thâm thúy: "Nếu thật là như vậy... Chỉ sợ sẽ có một trận gió tanh mưa máu."
Mùa hè đã qua hơn một nửa nhưng thời tiết vẫn khô nóng thất thường. Sau khi thông qua khảo hạch của Lại Bộ, Lý Thiếu Hoài được thăng làm Xu Mật Thừa Chỉ, tiến vào Xu Mật Viện.
Hôm nay đột nhiên có mưa rào, làm không khí bớt chút khô hanh, đất đai lầy lội, cỏ xanh tươi tốt lây dính màu đất vàng.
Lý Thiếu Hoài kéo một gào nước giếng lên dùng tay múc nước hất vào mặt, làm ướt vầng trán và hai bên tóc mai, cũng khiến làn da vốn trắng nõn nà dưới ánh mặt trời càng thêm oánh nhuận.
"Nàng đến gặp Lữ Giản Di sao?"
Lý Thiếu Hoài nhận lấy chiếc khăn lụa từ tay nàng, xoa xoa cổ nói: "Ừ, ta còn bắt mạch cho tẩu tẩu đang mang thai."
"Vương thị có thai?"
"Đúng rồi, có lẽ đầu năm sau sẽ sinh đứa thứ hai, còn nhờ ta đặt tên cho con của họ. Ta vốn định từ chối, nhưng nghĩ đến Nguyên Trinh để ý Lữ gia như vậy, bọn họ vừa trở về từ Tân Châu Nguyên Trinh đã nhắc ta đến bái phỏng, nên đã nhận lời."
"Đặt tên cho con..."
"Ừ, nhưng ta vốn không biết đặt tên cho trẻ con nha, liền nhớ đến một câu trong Phục Phạm Truyện sách Hậu Hán Thư, thấy thích hợp nên đọc cho hắn nghe..."
"A Hoài thích trẻ con không?"
"..." Lý Thiếu Hoài sửng sốt: "Sao nàng lại hỏi chuyện này?"
Triệu Uyển Như lắc đầu: "Thấy nàng nhắc đến đứa bé kia có chút vui vẻ nên hỏi một chút."
Lý Thiếu Hoài chớp chớp mắt, đến gần một bước, nhìn nàng thâm thúy hỏi: "Nguyên Trinh muốn..."
"Nàng hiểu lầm rồi." Triệu Uyển Như vươn tay, giúp nàng xoa hàng mi đang cau lại: "Sao lại ngốc vậy chứ, ta chỉ hỏi một chút thôi."
"Trẻ con thật phiền phức, nhưng nếu là con của Nguyên Trinh và ta, ta nghĩ ta sẽ thích." Lý Thiếu Hoài xoa mặt nàng: "Nhưng nhất định phải là con gái, bởi vì sẽ đẹp giống Nguyên Trinh."
"Con gái?" Triệu Uyển Như ngẩng đầu đối mặt nàng, ánh mắt loé lên, sau đó thoát khỏi vòng tay nàng, che miệng cười hỏi: "A Hoài định sinh cho ta một đứa sao?"
Lý Thiếu Hoài sờ chiếc cằm trơn bóng của mình, ngẫm nghĩ nói: "Nếu có thể, cũng không phải không được."
"Đừng." Thấy vẻ nghiêm túc trong mắt người đối diện, trong lòng Triệu Uyển Như tràn đầy ấm áp, nhưng vẫn cực kỳ lý trí khuyên: "Thân phận hiện giờ của nàng, không ổn."
"Cùng lắm thì ẩn cư, sau này lại quay lại."
"Nhập sĩ là đã cuốn vào vòng xoáy đấu tranh, muốn đi nói dễ hơn làm. Sao lại ngốc vậy chứ, cũng không nhất định là nàng sinh."
"A... Nhưng sinh con rất đau."
"Tiên sinh dạy y thuật cho ta tinh thông nội ngoại, đặc biệt là phụ khoa. Lúc phụ nữ sinh con phần lớn nam đại phu đều sẽ không đến, nhưng tiên sinh thì khác, sẽ không trơ mắt nhìn một xác hai mạng, ta ở cạnh ông ấy cũng học được không ít."
Nàng từng tận mắt chứng kiến một sản phụ đau đến tê tâm liệt phế: "Sinh con khó khăn như vậy sao ta có thể để nàng mạo hiểm. Nỗi đau sinh con, như róc xương cắt thịt, sao ta đành lòng để nàng chịu đau dù chỉ là một chút chứ."
Nhìn thấy hàng lông mày mình vất vả lắm mới làm giãn ra lúc này càng thêm nhăn lại, Triệu Uyển Như lại tựa vào lòng nàng, thủ thỉ: "Xem nàng lo lắng kìa, có hay không, còn phải xem ý trời."
Ôm giai nhân trong lòng, nàng không nghe rõ câu sau: "Có ý gì?"
Triệu Uyển Như ngẩng đầu, đối diện ánh mắt khó hiểu của nàng, nghịch ngợm cười nói: "Bí mật, không nói với nàng!"
Đôi con ngươi dưới mi mắt Lý Thiếu Hoài hơi rung động, ôn nhu cười nói: "Ta thích nhất nhìn Nguyên Trinh cười, không thích lúc nàng lạnh mặt nhìn người khác."
"Lạnh mặt nhìn người khác..." Đôi đồng tử màu hổ phách khẽ run lên: "Trong mắt A Hoài chẳng lẽ ta hung dữ vậy sao?"
Lý Thiếu Hoài gật đầu lại lắc đầu: "Nguyên Trinh không dữ, chỉ là không hay cười. Nàng không biết lúc nàng cười rộ lên, rất đẹp luôn." Nàng không biết, khi nàng cau mày đối mặt với ngàn khó vạn hiểm mà ta chỉ có thể trơ mắt đứng nhìn, lòng ta đau đến mức nào. Chỉ là câu này nàng không dám nói ra.
Nhưng tâm tư nàng, đã bị người nàng yêu liếc mắt một cái nhìn thấu: "Đồ ngốc, là ta khiến nàng bị cuốn vào nha..."
"Là ta, cam tâm tình nguyện. Ta cam tâm tình nguyện như thế, khăng khăng làm thế, nhất định muốn thế này."
"Đồ ngốc!" Triệu Uyển Như nhắm mắt lại, dựa sát vào lòng nàng, nghe được tiếng tim đập trầm ổn trong lồng ngực. "Chúng ta thành hôn đã lâu, vài ngày nữa gửi thiệp mời cho các đại thần trong triều đi, ta muốn mở tiệc chiêu đãi nữ quyến trong nhà các đại thần."
"Được, theo ý nàng, việc trong nhà đều do nàng làm chủ."
"Vậy nàng có biết mục đích mở tiệc là gì không?"
Lý Thiếu Hoài ôm nàng, ngẫm nghĩ nói: "Hậu viện tuy cách xa triều đình, nhưng bọn họ đều là người bên gối hoặc dưới gối các quan đại thần. Có đôi khi gió bên tai còn hữu dụng hơn đàm phán bên ngoài nhiều. Nguyên Trinh là muốn mượn sức các đại nương tử đó sao?"
"Nàng chỉ đoán được một nửa."
"..." Lý Thiếu Hoài ngẩn ra nhìn nàng, suy tư hồi lâu vẫn nghĩ không ra: "Còn có nguyên nhân gì khác sao?"
"Là nàng đó."
"Ta?" Ngạc nhiên trợn tròn mắt.
"Người nào còn coi trọng nàng, ta phải nói một lần cho biết, đỡ cho các tiểu cô nương đó một lòng nhớ thương."
"Cái này..." Lý Thiếu Hoài nhăn nhó: "Thánh chỉ đã chiếu cáo thiên hạ. Trên đời này còn ai dám nhớ thương người của Nguyên Trinh nhà ta nha."
Triệu Uyển Như khẽ liếc nàng một cái: "Thánh chỉ hạ đã thành hôn, nhưng không phải tận mắt nhìn thấy nghe thấy, đến lúc đó ta còn phải tự mình đến gặp Thẩm thị và Tiền thị, người của Thẩm thị nàng cũng phải đến gặp."
"Gặp thì gặp, chỉ cần Nguyên Trinh không giận là được."
"..." Nàng lạnh mặt: "Giận?"
"Nàng còn muốn gặp thế nào, chẳng lẽ gặp trên giường?"
Lý Thiếu Hoài oan uổng nói: "Sao có thể, Tứ cô nương vẫn còn là đứa bé..." Cảm thấy nói sai vội vàng sửa miệng: "Phi, Thẩm Tứ kia..."
Không đợi nàng nói hết câu người trong lòng liền nhẹ nhàng đẩy ra, dẫm lên chân nàng bứt ra rời đi. "Ban ngày trời mưa, thời tiết mát mẻ thoải mái rất thích hợp đọc sách. Tối nay nàng không cần về phòng ngủ, đến thư phòng tự mà đọc sách đi."
"..."
- - Hết chương 87 --
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.