Chương 128: Thiên Nam địa Bắc song phi khách*
Vu Hoan
08/09/2021
: Thiên Nam địa Bắc song phi khách*
(*Dịch nghĩa: Dù trời nam hay đất bắc, hai kẻ vẫn luôn sát cánh bên nhau. Trích bài thơ: Mô Ngư Nhi – Nhạn Khâu.)
Đại lao Liễu Châu.
"Đã bảo ngươi đừng hứa với hắn, nếu cô nương biết thì..."
"Đương nhiên là ta biết!" Lý Thiếu Hoài nhắm mắt ngồi trong một góc sáng sủa của đại lao, vẻ mặt vô cùng bình tĩnh.
"Vậy ngươi có biết nếu cô nương..." Nhìn Lý Thiếu Hoài bình chân như vại, Vân Yên rất muốn tát nàng một cái, lại nhớ lời cô nương dặn dò, đành phải nuốt lời sắp nói ra miệng về.
"Nguyên Trinh bị làm sao vậy?" Nhắc tới Triệu Uyển Như, cùng với nét lo lắng đột nhiên xuất hiện trên gương mặt lạnh lùng của người đối diện, Lý Thiếu Hoài vội hỏi.
Nàng chỉ cười lạnh một tiếng: "Thật không biết tại sao cô nương lại thích loại người như ngươi."
"Nếu không phải cô nương thích ngươi, ta đã đánh ngươi bầm dập."
Lý Thiếu Hoài lại không thèm để ý: "Ta biết ta thế này sẽ làm nàng lo lắng!"
"Ngươi biết, hừ, ngươi chẳng biết gì cả! Ngươi không biết ngươi làm vậy, sẽ khiến cô nương rơi vào nguy hiểm!" Vài lần muốn nói ra, nhưng Triệu Uyển Như đã hạ tử lệnh cho nàng. Nàng bực dọc nhìn Lý Thiếu Hoài.
Lý Thiếu Hoài mơ hồ nhận ra điều gì đó, vừa muốn mở miệng hỏi thêm, gác ngục lại đưa cơm tới.
"Cho ta gặp quân sư của các ngươi." Nàng đứng dậy đi về phía trước.
Gác ngục nhìn tên tù nhân vốn là tướng lãnh của Tống triều, tỏ ra khinh thường, tuỳ tiện ném đồ ăn xuống nói: "Tỉnh lại đi, quân sư của chúng ta không rảnh gặp ngươi."
"Quân sư của các ngươi không giết ta, lại cơm ngày ba bữa đúng giờ, chứng minh hắn không muốn giết ta. Hắn không giết ta, nghĩa là biết thế cục trong triều. Ngươi đi nói với hắn, tặc dù sao cũng là tặc, không phản được trời!"
Ngày ngày đưa cơm, ngày ngày nghe nàng nhắc mãi những câu này, nghe đến lỗ tai tên gác ngục cũng nổi kén. Nhưng cẩn thận ngẫm lại lời Lý Thiếu Hoài, cũng không phải không có lý, từ khi bắt nàng về, quân sư không nghiêm hình tra khảo ép hỏi quân tình, ngược lại còn hầu hạ nàng ăn ngon uống tốt.
Phải biết rằng, quân sư cũng từng là một vị đại thần quyền cao chức trọng trong triều, có lẽ thật sự quen biết người này. Dù mặt ngoài không đồng ý, nhưng sau lưng tên gác ngục vẫn bẩm báo việc này lên cấp trên.
"Quân sư, người trong ngục kia mỗi ngày đều la hét ầm ĩ muốn gặp ngài."
Hiện giờ chiến hoả ép sát, triều đình mặc kệ sống chết của phò mã xuất binh đánh thẳng vào Nghi Châu, khiến cho Lư Thành Quân thẹn quá thành giận, hai cánh trái phải rút lui không kịp, liên tục lui về sau. Từ khi bắt được Lý Thiếu Hoài cũng không rảnh đến gặp nàng: "Mặc hắn đi!"
"Nhưng hắn nói nếu ngài không đến gặp hắn sẽ hối hận, tặc dù sao cũng là tặc, không phản được ông trời."
"Buồn cười!" Nghe vậy Lư Thành Quân càng nghe càng giận: "Chẳng qua là một tên tù nhân, thật cho rằng ta không dám giết hắn?"
Bên trong nhà tù tối om. Nhà tù này vốn được xây bằng bùn, lại thêm thời tiết ẩm ướt, mặt đất lầy lội khiến bên trong càng thêm u ám.
Bộ váy sam đong đưa, đôi giày sạch sẽ giẫm lên đất bùn lầy lội, lây dính vào đất vàng. Trước cánh cửa sắt nhà tù, một ông lão khuôn mặt hiền từ trạc tuổi sáu mươi đứng nghiêm nghị.
Khí chất chính trực, không giống một kẻ gian tà, ai có thể ngờ hắn chính là một trong những thủ lĩnh cầm đầu của phản quân Tây Nam.
Người trước mắt sau khi lớn lên đã thành một thiếu niên phong độ nhẹ nhàng, làm hắn không khỏi ngạc nhiên một chút, khoanh tay nghiêm mặt nói: "Nghe nói ngươi muốn gặp ta?"
Thiếu niên chậm rãi mở mắt ra, đứng dậy đi về phía trước, chắp tay thăm hỏi: "Từ biệt mười ba năm, sư thúc vẫn khoẻ chứ?"
"Ngươi..." Lư Thành Quân nheo mắt nhìn nàng: "Thái Thanh sư muội, đã dạy được một đồ đệ tốt!"
Lý Thiếu Hoài khẽ cười nói: "Hoài quản lý sổ sách ở Xu Mật Viện, vô tình thấy được tên của sư thúc, cảm thấy quen mắt, nên mới điều tra, quả nhiên là sư thúc!"
"Là ta thì sao, không phải thì thế nào. Ta đã không còn bất kỳ quan hệ gì với sư môn." Lư Thành Quân nhíu mày, thấy Lý Thiếu Hoài chỉ cười ôn nhu liền hỏi: "Rốt cuộc ngươi muốn nói gì?"
"Sư thúc cầu chẳng qua là một chữ thiện, muốn, chẳng qua là quốc thái dân an."
Lư Thành Quân khoanh tay, xoay người đưa lưng về phía Lý Thiếu Hoài: "Cho nên ngươi cố tình bị bắt đến đây, chỉ vì muốn khuyên ta sao?"
Không đợi Lý Thiếu Hoài nói tiếp hắn lập tức phủ định nói: "Chuyện này không có khả năng! Đương kim thiên tử ngu ngốc vô đạo, hắn đã quên mất bảy điều văn võ do mình đặt ra. Đông Kinh tuy phồn hoa, nhưng hắn có từng đích thân đến Cửu Châu quan sát? Có từng biết giá gạo bao nhiêu, thu nhập từ thuế bao nhiêu, có biết khó khăn của bá tánh, nỗi khổ của binh sĩ ngoài kia?"
Lý Thiếu Hoài khẽ lắc đầu nói: "Hoài đến không phải để khuyên sư thúc quay đầu."
"Không phải đến khuyên ta, vậy ngươi đến làm gì!" Lời này của Lý Thiếu Hoài làm hắn có chút tức giận, thậm chí là bất mãn thay nàng: "Quan gia của ngươi chỉ cần giang sơn, với hắn mà nói đứa con rể như ngươi chẳng qua là một thần tử khác họ, hắn sẽ không để ý đến sống chết của ngươi." Lư Thành Quân quay đầu lại: "Nhưng hậu cung lại cực kỳ quan tâm ngươi."
Nàng lại lắc đầu nói: "Thánh nhân không quan tâm ta, Thánh nhân chỉ quan tâm đến thê tử ta."
Lư Thành Quân xoay người lại khó hiểu hỏi: "Vậy sao ngươi lại làm việc này vì Triệu thị? Không biết thiên gia vô tình sao!"
"Không vì gì cả." Lý Thiếu Hoài trả lời thật nhẹ nhàng, nàng cười nói: "Chỉ vì thê tử của ta."
"Ta không yêu thiên gia, nên không quan tâm nó có tình hay không. Ta chỉ biết, người ta yêu, có tình với ta, vậy là đủ rồi."
Lư Thành Quân đứng yên bất động, thở dài nói: "Lúc ngươi còn nhỏ, ta cũng từng ôm ngươi. Từ nhỏ mặt mày ngươi đã không giống người thường, khi đó sư tôn còn nói sau này lớn lên ngươi nhất định sẽ là một kẻ đa tình."
"Sư thúc." Lý Thiếu Hoài tiến lên một bước, cách cửa sắt nói: "Ngươi cũng không phải không biết con người Đinh Thiệu Văn."
"Đúng, từ khi biết được hắn muốn dùng toàn bộ Quảng Nam làm quà đáp lễ diệt trừ ngươi, ta đã nghĩ rất nhiều. Người này, không hy vọng Đại Tống thái bình, đối với ngươi, sợ không phải là hận đoạt thê đơn giản như vậy?"
Lý Thiếu Hoài không trả lời câu hỏi này, ngược lại hỏi hắn: "Ngài cho rằng, Trần Tiến có thể thay Đại Tống được sao?"
Lư Thành Quân chắp tay sau lưng, lắc đầu: "Nhưng ít ra, có thể đánh tỉnh Hoàng đế!"
"Đã là hôn quân, có đánh thế nào cũng không tỉnh. Ngài làm vậy chỉ càng thêm trợ giúp Đinh Thiệu Văn, đây mới chân chính là trợ Trụ vi ngược, càng xa rời mong muốn của ngài, đưa bá tánh rơi vào tình cảnh dầu sôi lửa bỏng."
——————————
Vào buổi tối, thời tiết phương Nam vừa lạnh vừa ẩm ướt. Từ ổng khói của một căn nhà gỗ bên suối, khói xanh bốc lên nghi ngút.
Một con bồ câu trắng bay khỏi phòng. "Hy vọng sẽ nhanh hơn ngựa một chút!" Người nói chuyện nắm chặt bội kiếm bên hông, ngẩng đầu nhìn về phía bầu trời Liễu Châu.
"Nhanh, đưa vào nhanh!" Bước chân theo sát bước chân, dồn dập không ngừng, một đám trai tráng canh giữ trước ngôi nhà vừa được sửa sang lại.
Phụ nữ đi theo thật sự quá ít, chỉ có một số bà đỡ được mang đến từ Đông Kinh, một người trong đó còn bị bỏ lại giữa đường vì không thích nghi thời tiết. Còn nam nhân lại không được vào, đành phải kéo cả nữ chủ nhân trong nhà vào giúp đỡ.
"Ai nha đã hai canh giờ rồi, trời cũng sắp tối, sao còn chưa ra nữa!" Trương Khánh gấp đến độ xoay quanh. Núi rừng hoang vu, hắn không dám rời đi nửa bước, muốn truyền tin cũng phải phái người ra ngoài.
Chủ nhà là một cặp vợ chồng trung niên, hai người đều là bá tánh giản dị trong vùng. Bởi vì ở sâu trong núi nên không bị ảnh hưởng bởi chiến tranh. Vừa ra núi chưa được bao lâu thì chuyện phiền toái lại tìm đến.
Cách ăn mặc, nói năng của những người qua đường này đều không tầm thường, hơn nữa nghe giọng nói cũng biết không phải người địa phương. Người phụ nữ mang thai bên trong hẳn là chủ nhân của bọn họ, thân phận cao quý.
Ông lão thật không hiểu nổi, trong các gia đình phú quý bình thường lúc đại nương tử sắp lâm bồn không phải đều được hầu hạ cẩn thận chu đáo ở nhà sao, sao người này lại chạy đến nơi núi rừng hoang vắng này sinh con chứ?
Nhưng hắn chỉ dám nghi ngờ trong lòng, có một số chuyện không nên lắm miệng thì hơn. Hắn chỉ cầu cho người bên trong có thể thuận lợi sinh sản, ngày mai mặt trời vẫn sáng như xưa.
Mặt trời sắp lặn, mới đầu trong phòng còn truyền ra tiếng kêu la thảm thiết, thời gian dần trôi qua, tiếng la kia cũng dần dần bé lại.
Trong phòng, một túp lều vuông nhỏ được tạm thời dựng lên. Căn phòng đơn sơ, không có lửa than, nhiệt độ toả ra từ than củi hiển nhiên là không đủ sưởi ấm. Hiện tại đã vào Đông, thời tiết vô cùng rét lạnh, bọn họ chỉ biết đóng chặt cửa sổ, lót thật nhiều chăm ấm trên giường và ghế dựa.
Trải qua mấy canh giờ, người vốn mệt rã rời đã sớm không còn sức lực. Tiếng la của các bà đỡ càng lúc càng mơ hồ. Nàng rất muốn cứ như vậy mà nhắm mắt làm ngơ.
Không còn sức đành phải nằm xuống.
"Cô nương!" Tiểu Nhu khóc lóc nắm chặt tay nàng, lòng bàn tay đã ướt đẫm mồ hôi: "Cô nương, ngài nhất định không được bỏ cuộc, cô gia còn đang chờ ngài trở về!"
"Cô nương không biết võ, nếu không ta có thể truyền chút nội lực..." Thu Hoa không biết có được hay không, nhưng chuyện không nắm chắc nàng cũng không dám mạo hiểm, dù sao cũng là hai mạng người.
"Nếu cô nương biết đã sớm sinh rồi!"
Tóc mái bên tai dính sát vào mặt, nàng đã đau đến chết lặng, nhìn mơ hồ, nghe mơ hồ, chợt nhớ đến những gì đã chống đỡ mình đến hiện tại, không kìm được lại giàn giụa nước mắt: "Sao nàng không ở đây, nếu nàng ở đây, sẽ đau lòng ta chứ ~"
Những lời lẩm bẩm trong lúc suy yếu tột cùng của Triệu Uyển Như làm Thu Hoạ thất thanh khóc rống lên. Nàng ôm Tiểu Nhu, nức nở nói: "Đến bây giờ mà cô nương vẫn còn nhớ tới cô gia!"
Tiểu Nhu đau lòng đến thắt lại, kề sát vào tai Triệu Uyển Như, nói: "Cô nương, ngài không được bỏ cuộc, đây là con của ngài và cô gia, ngài bỏ cuộc, sẽ mất hết tất cả!"
Lời nói kích thích này khiến một bàn tay khác đang nắm chăn siết chặt lần nữa, làm tấm đệm vốn phẳng phiu trở nên nhăn nheo, mồ hôi trên người đã thấm ướt đệm lót dưới thân.
Loay hoay mấy nén nhang, mảnh vải trắng cũng đã nhuốm máu biến thành màu đỏ tươi, nhúng vào thau đồng, nước trong thau nhau chóng nhiễm đỏ. Lặp đi lặp lại nhiều lần vẫn không thành công, các bà đỡ ở đây đều biết, càng kéo dài, thời gian càng lâu đối với sản phụ lại càng nguy hiểm.
Chấp niệm cũng không thể chống đỡ nàng bao lâu, cơ thể nói cho nàng đã tới cực hạn, nhưng nàng không muốn chết ở đây, nàng muốn gặp nàng, dù là lần cuối cùng cũng tốt.
Nhưng ý niệm này cũng không thể giúp nàng tiếp tục gắng gượng, Triệu Uyển Như dùng chút sức lực cuối cùng bắt lấy tay Tiểu Nhu: "Giữ... đứa bé này, giúp ta, giữ đứa con của nàng, bất cứ giá nào."
"Cô nương..."
Các bà đỡ ở đây đều lần lượt lắc đầu.
"Thai chết trong bụng sẽ một xác hai mạng, có lẽ... có thể giữ được đứa bé."
Tiểu Nhu hung tợn nhìn bà đỡ vừa lên tiếng: "Ngươi biết cô nương nhà ta là ai không, nếu hôm nay cô nương nhà ta xảy ra chuyện gì..."
Bà đỡ cúi đầu: "Bọn ta đỡ đẻ mấy chục năm, chuyện gì mà chưa từng thấy, tình huống này của đại nương tử..." Các bà đỡ bắt đầu than thở dậy trời. Bọn họ từ xa xôi ngàn dặm bị bắt đến đây, rời xa quê hương, vốn đã bất mãn trong lòng.
"Bà nói thêm câu nữa xem!"
"A Nhu..."
"Ta đã không còn sức lực, xin hãy cứu đứa bé này." Giọng nói nhỏ đến mức chỉ thấy đôi môi trắng bệch đang mấp máy, đôi mắt khép hờ vẫn luôn nhìn về phía cửa sổ, khoé mắt trào ra nước mắt, dung nhan tiều tuỵ. Tiểu Nhu thấy cảnh này lập tức khóc không thành tiếng.
Từng mơ về tương lai, cùng người mình yêu và con của các nàng. Như ảo ảnh trong mơ... câu nói này thật là hay. Nàng tràn ngập tuyệt vọng, lẩm bẩm nói: "Xin lỗi..."
Trước nhà gỗ một con bồ câu bay tới.
Thành Liễu Châu phá, Trần Tiến và Lư Thành Quân chạy tới Võ Tiên thì bị chặn. Trần Tiến dẫn quân chống cự bị giết, Lư Thành Quân đầu hàng, sau tự sát. Thành Liễu Châu chìm trong chiến hoả hơn nửa tháng, chân cầu gãy, thành trì huỷ, trong thành loạn lạc tiêu điều, tù nhân trong địa lao nhân lúc hỗn loạn tranh nhau bỏ trốn.
Trước một nấm mồ chôn di vật, Lý Thiếu Hoài nhìn cây trâm gỗ đào trong tay: "Sư thúc, không thể đánh tỉnh hôn quân, nhưng hôn quân, sẽ không tồn tại mãi mãi."
"Lư Thành Quân là sư thúc ngươi, sao không nói sớm?"
"Ngươi cũng không hỏi ta." Cùng với cây trâm gỗ còn có mấy phong thư dính máu đã rách nát, nàng đều gom lại đặt vào trong ngực.
"Rõ ràng là võ công của ngươi không bị phế, sao lại gạt chúng ta?"
Lý Thiếu Hoài xoay người lại nhìn nàng: "Nếu thật là bị phế, có lẽ ta đã chết vô số lần. Ta lừa không phải các ngươi, mà là Đinh Thiệu Văn. Hắn đã tự diệt quân cánh hữu." Lúc điều binh Lý Thiếu Hoài mới phát hiện có một số người không chịu nghe theo lệnh nàng, lúc Đinh Thiệu Văn ở Điện tiền đã mua chuộc lòng người, giờ hắn muốn về lại Điện tiền. "Hiện giờ mọi người đều cho rằng ta đã chết dưới chân núi, sự kiêu ngạo của hắn, cho ta một đường sống, và cơ hội."
"Cơ hội gì?"
"Thánh nhân!"
Lúc Vân Yên muốn hỏi tiếp, đột nhiên một con bồ câu bay tới. Trên chân bồ câu buộc một sợi chỉ vàng, là bồ câu được huấn luyện.
"Đó là!" Vân Yên cố tìm tòi trong trí nhớ một lần, sau khi xác định liền dùng sức đá một viên sỏi dưới chân, bồ câu bị thương rơi xuống.
Nàng nhặt lên nhìn kỹ sợi chỉ vàng trên chân bồ câu: "Quả nhiên, là bồ câu đưa thư của Trương Khánh."
Nghe được tên Trương Khánh, Lý Thiếu Hoài vội đến gần hỏi: "Viết cái gì?"
"Là viết cho Tào Lợi Dụng..." Vân Yên mở tờ giấy trong ống tre ra, đọc được dòng chữ phía sau sắc mặt liền tái nhợt.
Lý Thiếu Hoài tò mò muốn đến gần xem: "Chuyện gì..." Vừa mở miệng chưa kịp nói hết câu đã bị người bên cạnh kéo lên ngựa.
"Cô nương tới Liễu Châu rồi, đang ở trên đoạn đường này!" Vị trí hiện giờ của hai người là một sơn cốc giữa Ngô Châu và Liễu Châu. Mấy ngày trước thành Liễu Châu bị phá, hai người cải trang thành thường dân trốn ra ngoài. Trên đường Lý Thiếu Hoài bị thương nhẹ, đường lên phía Bắc lại bị chặn, nên hai người bọn họ phải trốn về phía Đông.
Không ngờ Nguyên Trinh cũng tới Quảng Nam, Lý Thiếu Hoài trợn to mắt vui vẻ nói: "Nguyên Trinh tới Liễu Châu rồi sao!"
"Ngươi không biết, ngươi cái gì cũng không biết!" Quất roi một cái, con ngựa hí vang lên, nàng cực kỳ phẫn nộ, kìm nén ý muốn đánh người: "Cô nương đang mang thai con của ngươi!"
Tiếng hét đinh tai nhức óc, đánh thẳng vào lòng người. Lý Thiếu Hoài đứng hình, vội lấy bức thư vừa rồi ra đọc lần nữa, ổn định hô hấp, nghĩ mà sợ nói: "Con bồ câu này đang muốn gửi thư cho Tào Lợi Dụng, nếu Tào Lợi Dụng thật sự nhận được thư..." Nàng không dám tiếp tục tưởng tượng nữa, đoạt lấy dây cương trong tay Vân Yên, quát: "Ngươi ngồi vững!"
Vội vàng, lo lắng, khủng hoảng tất cả hoá thành sức mạnh vút roi.
- --- Hí! -----
"Tào Lợi Dụng là người của Thánh nhân, ta nghĩ hắn sẽ không hại cô nương. Nếu không phải đã
rơi vào đường cùng bọn họ cũng không cầu cứu người khác!" Lúc quay đầu, dường như nàng thấy được nước trong mắt Lý Thiếu Hoài, cũng có thể cảm nhận được nhịp tim đang đập điên cuồng trong lòng nàng.
"Nhưng Đinh Thiệu Văn đang ở bên cạnh hắn. Ngươi cho rằng Đinh Thiệu Văn là thật lòng thích Nguyên Trinh sao!" Nàng cảm thấy gió quát vào mặt lúc này cũng không lạnh bằng sau lưng, chỉ biết không ngừng ra roi thúc ngựa, sợ hãi làm nàng hoảng hốt, bối rối, nhưng nàng phải ép bản thân bình tĩnh lại.
Ở bên kia núi, thấy Tiểu Nhu mặt mày đưa đám bước ra, Trương Khánh nghẹn lại không dám hỏi. Sau đó lại thấy nàng lên xe ngựa lấy một cây dao nhỏ xuống. Lúc này hắn mới ngăn Tiểu Nhu lại, hỏi: "Các ngươi muốn làm gì?"
"Cút! Làm chậm trễ thời gian ngươi không gánh nổi!"
Trương Khánh sắc mặt ảm đạm lùi sang một bên, nghe tiếng đóng cửa vang lên sau lưng, sau đó lại rơi vào im lặng. Lòng hắn, trong giây phút này, cũng đã chết lặng.
"Giá!"
Bồ câu trắng vừa đáp xuống, trong rừng lập tức vang lên tiếng vó ngựa.
- -- Hết chương 128 ---
(*Dịch nghĩa: Dù trời nam hay đất bắc, hai kẻ vẫn luôn sát cánh bên nhau. Trích bài thơ: Mô Ngư Nhi – Nhạn Khâu.)
Đại lao Liễu Châu.
"Đã bảo ngươi đừng hứa với hắn, nếu cô nương biết thì..."
"Đương nhiên là ta biết!" Lý Thiếu Hoài nhắm mắt ngồi trong một góc sáng sủa của đại lao, vẻ mặt vô cùng bình tĩnh.
"Vậy ngươi có biết nếu cô nương..." Nhìn Lý Thiếu Hoài bình chân như vại, Vân Yên rất muốn tát nàng một cái, lại nhớ lời cô nương dặn dò, đành phải nuốt lời sắp nói ra miệng về.
"Nguyên Trinh bị làm sao vậy?" Nhắc tới Triệu Uyển Như, cùng với nét lo lắng đột nhiên xuất hiện trên gương mặt lạnh lùng của người đối diện, Lý Thiếu Hoài vội hỏi.
Nàng chỉ cười lạnh một tiếng: "Thật không biết tại sao cô nương lại thích loại người như ngươi."
"Nếu không phải cô nương thích ngươi, ta đã đánh ngươi bầm dập."
Lý Thiếu Hoài lại không thèm để ý: "Ta biết ta thế này sẽ làm nàng lo lắng!"
"Ngươi biết, hừ, ngươi chẳng biết gì cả! Ngươi không biết ngươi làm vậy, sẽ khiến cô nương rơi vào nguy hiểm!" Vài lần muốn nói ra, nhưng Triệu Uyển Như đã hạ tử lệnh cho nàng. Nàng bực dọc nhìn Lý Thiếu Hoài.
Lý Thiếu Hoài mơ hồ nhận ra điều gì đó, vừa muốn mở miệng hỏi thêm, gác ngục lại đưa cơm tới.
"Cho ta gặp quân sư của các ngươi." Nàng đứng dậy đi về phía trước.
Gác ngục nhìn tên tù nhân vốn là tướng lãnh của Tống triều, tỏ ra khinh thường, tuỳ tiện ném đồ ăn xuống nói: "Tỉnh lại đi, quân sư của chúng ta không rảnh gặp ngươi."
"Quân sư của các ngươi không giết ta, lại cơm ngày ba bữa đúng giờ, chứng minh hắn không muốn giết ta. Hắn không giết ta, nghĩa là biết thế cục trong triều. Ngươi đi nói với hắn, tặc dù sao cũng là tặc, không phản được trời!"
Ngày ngày đưa cơm, ngày ngày nghe nàng nhắc mãi những câu này, nghe đến lỗ tai tên gác ngục cũng nổi kén. Nhưng cẩn thận ngẫm lại lời Lý Thiếu Hoài, cũng không phải không có lý, từ khi bắt nàng về, quân sư không nghiêm hình tra khảo ép hỏi quân tình, ngược lại còn hầu hạ nàng ăn ngon uống tốt.
Phải biết rằng, quân sư cũng từng là một vị đại thần quyền cao chức trọng trong triều, có lẽ thật sự quen biết người này. Dù mặt ngoài không đồng ý, nhưng sau lưng tên gác ngục vẫn bẩm báo việc này lên cấp trên.
"Quân sư, người trong ngục kia mỗi ngày đều la hét ầm ĩ muốn gặp ngài."
Hiện giờ chiến hoả ép sát, triều đình mặc kệ sống chết của phò mã xuất binh đánh thẳng vào Nghi Châu, khiến cho Lư Thành Quân thẹn quá thành giận, hai cánh trái phải rút lui không kịp, liên tục lui về sau. Từ khi bắt được Lý Thiếu Hoài cũng không rảnh đến gặp nàng: "Mặc hắn đi!"
"Nhưng hắn nói nếu ngài không đến gặp hắn sẽ hối hận, tặc dù sao cũng là tặc, không phản được ông trời."
"Buồn cười!" Nghe vậy Lư Thành Quân càng nghe càng giận: "Chẳng qua là một tên tù nhân, thật cho rằng ta không dám giết hắn?"
Bên trong nhà tù tối om. Nhà tù này vốn được xây bằng bùn, lại thêm thời tiết ẩm ướt, mặt đất lầy lội khiến bên trong càng thêm u ám.
Bộ váy sam đong đưa, đôi giày sạch sẽ giẫm lên đất bùn lầy lội, lây dính vào đất vàng. Trước cánh cửa sắt nhà tù, một ông lão khuôn mặt hiền từ trạc tuổi sáu mươi đứng nghiêm nghị.
Khí chất chính trực, không giống một kẻ gian tà, ai có thể ngờ hắn chính là một trong những thủ lĩnh cầm đầu của phản quân Tây Nam.
Người trước mắt sau khi lớn lên đã thành một thiếu niên phong độ nhẹ nhàng, làm hắn không khỏi ngạc nhiên một chút, khoanh tay nghiêm mặt nói: "Nghe nói ngươi muốn gặp ta?"
Thiếu niên chậm rãi mở mắt ra, đứng dậy đi về phía trước, chắp tay thăm hỏi: "Từ biệt mười ba năm, sư thúc vẫn khoẻ chứ?"
"Ngươi..." Lư Thành Quân nheo mắt nhìn nàng: "Thái Thanh sư muội, đã dạy được một đồ đệ tốt!"
Lý Thiếu Hoài khẽ cười nói: "Hoài quản lý sổ sách ở Xu Mật Viện, vô tình thấy được tên của sư thúc, cảm thấy quen mắt, nên mới điều tra, quả nhiên là sư thúc!"
"Là ta thì sao, không phải thì thế nào. Ta đã không còn bất kỳ quan hệ gì với sư môn." Lư Thành Quân nhíu mày, thấy Lý Thiếu Hoài chỉ cười ôn nhu liền hỏi: "Rốt cuộc ngươi muốn nói gì?"
"Sư thúc cầu chẳng qua là một chữ thiện, muốn, chẳng qua là quốc thái dân an."
Lư Thành Quân khoanh tay, xoay người đưa lưng về phía Lý Thiếu Hoài: "Cho nên ngươi cố tình bị bắt đến đây, chỉ vì muốn khuyên ta sao?"
Không đợi Lý Thiếu Hoài nói tiếp hắn lập tức phủ định nói: "Chuyện này không có khả năng! Đương kim thiên tử ngu ngốc vô đạo, hắn đã quên mất bảy điều văn võ do mình đặt ra. Đông Kinh tuy phồn hoa, nhưng hắn có từng đích thân đến Cửu Châu quan sát? Có từng biết giá gạo bao nhiêu, thu nhập từ thuế bao nhiêu, có biết khó khăn của bá tánh, nỗi khổ của binh sĩ ngoài kia?"
Lý Thiếu Hoài khẽ lắc đầu nói: "Hoài đến không phải để khuyên sư thúc quay đầu."
"Không phải đến khuyên ta, vậy ngươi đến làm gì!" Lời này của Lý Thiếu Hoài làm hắn có chút tức giận, thậm chí là bất mãn thay nàng: "Quan gia của ngươi chỉ cần giang sơn, với hắn mà nói đứa con rể như ngươi chẳng qua là một thần tử khác họ, hắn sẽ không để ý đến sống chết của ngươi." Lư Thành Quân quay đầu lại: "Nhưng hậu cung lại cực kỳ quan tâm ngươi."
Nàng lại lắc đầu nói: "Thánh nhân không quan tâm ta, Thánh nhân chỉ quan tâm đến thê tử ta."
Lư Thành Quân xoay người lại khó hiểu hỏi: "Vậy sao ngươi lại làm việc này vì Triệu thị? Không biết thiên gia vô tình sao!"
"Không vì gì cả." Lý Thiếu Hoài trả lời thật nhẹ nhàng, nàng cười nói: "Chỉ vì thê tử của ta."
"Ta không yêu thiên gia, nên không quan tâm nó có tình hay không. Ta chỉ biết, người ta yêu, có tình với ta, vậy là đủ rồi."
Lư Thành Quân đứng yên bất động, thở dài nói: "Lúc ngươi còn nhỏ, ta cũng từng ôm ngươi. Từ nhỏ mặt mày ngươi đã không giống người thường, khi đó sư tôn còn nói sau này lớn lên ngươi nhất định sẽ là một kẻ đa tình."
"Sư thúc." Lý Thiếu Hoài tiến lên một bước, cách cửa sắt nói: "Ngươi cũng không phải không biết con người Đinh Thiệu Văn."
"Đúng, từ khi biết được hắn muốn dùng toàn bộ Quảng Nam làm quà đáp lễ diệt trừ ngươi, ta đã nghĩ rất nhiều. Người này, không hy vọng Đại Tống thái bình, đối với ngươi, sợ không phải là hận đoạt thê đơn giản như vậy?"
Lý Thiếu Hoài không trả lời câu hỏi này, ngược lại hỏi hắn: "Ngài cho rằng, Trần Tiến có thể thay Đại Tống được sao?"
Lư Thành Quân chắp tay sau lưng, lắc đầu: "Nhưng ít ra, có thể đánh tỉnh Hoàng đế!"
"Đã là hôn quân, có đánh thế nào cũng không tỉnh. Ngài làm vậy chỉ càng thêm trợ giúp Đinh Thiệu Văn, đây mới chân chính là trợ Trụ vi ngược, càng xa rời mong muốn của ngài, đưa bá tánh rơi vào tình cảnh dầu sôi lửa bỏng."
——————————
Vào buổi tối, thời tiết phương Nam vừa lạnh vừa ẩm ướt. Từ ổng khói của một căn nhà gỗ bên suối, khói xanh bốc lên nghi ngút.
Một con bồ câu trắng bay khỏi phòng. "Hy vọng sẽ nhanh hơn ngựa một chút!" Người nói chuyện nắm chặt bội kiếm bên hông, ngẩng đầu nhìn về phía bầu trời Liễu Châu.
"Nhanh, đưa vào nhanh!" Bước chân theo sát bước chân, dồn dập không ngừng, một đám trai tráng canh giữ trước ngôi nhà vừa được sửa sang lại.
Phụ nữ đi theo thật sự quá ít, chỉ có một số bà đỡ được mang đến từ Đông Kinh, một người trong đó còn bị bỏ lại giữa đường vì không thích nghi thời tiết. Còn nam nhân lại không được vào, đành phải kéo cả nữ chủ nhân trong nhà vào giúp đỡ.
"Ai nha đã hai canh giờ rồi, trời cũng sắp tối, sao còn chưa ra nữa!" Trương Khánh gấp đến độ xoay quanh. Núi rừng hoang vu, hắn không dám rời đi nửa bước, muốn truyền tin cũng phải phái người ra ngoài.
Chủ nhà là một cặp vợ chồng trung niên, hai người đều là bá tánh giản dị trong vùng. Bởi vì ở sâu trong núi nên không bị ảnh hưởng bởi chiến tranh. Vừa ra núi chưa được bao lâu thì chuyện phiền toái lại tìm đến.
Cách ăn mặc, nói năng của những người qua đường này đều không tầm thường, hơn nữa nghe giọng nói cũng biết không phải người địa phương. Người phụ nữ mang thai bên trong hẳn là chủ nhân của bọn họ, thân phận cao quý.
Ông lão thật không hiểu nổi, trong các gia đình phú quý bình thường lúc đại nương tử sắp lâm bồn không phải đều được hầu hạ cẩn thận chu đáo ở nhà sao, sao người này lại chạy đến nơi núi rừng hoang vắng này sinh con chứ?
Nhưng hắn chỉ dám nghi ngờ trong lòng, có một số chuyện không nên lắm miệng thì hơn. Hắn chỉ cầu cho người bên trong có thể thuận lợi sinh sản, ngày mai mặt trời vẫn sáng như xưa.
Mặt trời sắp lặn, mới đầu trong phòng còn truyền ra tiếng kêu la thảm thiết, thời gian dần trôi qua, tiếng la kia cũng dần dần bé lại.
Trong phòng, một túp lều vuông nhỏ được tạm thời dựng lên. Căn phòng đơn sơ, không có lửa than, nhiệt độ toả ra từ than củi hiển nhiên là không đủ sưởi ấm. Hiện tại đã vào Đông, thời tiết vô cùng rét lạnh, bọn họ chỉ biết đóng chặt cửa sổ, lót thật nhiều chăm ấm trên giường và ghế dựa.
Trải qua mấy canh giờ, người vốn mệt rã rời đã sớm không còn sức lực. Tiếng la của các bà đỡ càng lúc càng mơ hồ. Nàng rất muốn cứ như vậy mà nhắm mắt làm ngơ.
Không còn sức đành phải nằm xuống.
"Cô nương!" Tiểu Nhu khóc lóc nắm chặt tay nàng, lòng bàn tay đã ướt đẫm mồ hôi: "Cô nương, ngài nhất định không được bỏ cuộc, cô gia còn đang chờ ngài trở về!"
"Cô nương không biết võ, nếu không ta có thể truyền chút nội lực..." Thu Hoa không biết có được hay không, nhưng chuyện không nắm chắc nàng cũng không dám mạo hiểm, dù sao cũng là hai mạng người.
"Nếu cô nương biết đã sớm sinh rồi!"
Tóc mái bên tai dính sát vào mặt, nàng đã đau đến chết lặng, nhìn mơ hồ, nghe mơ hồ, chợt nhớ đến những gì đã chống đỡ mình đến hiện tại, không kìm được lại giàn giụa nước mắt: "Sao nàng không ở đây, nếu nàng ở đây, sẽ đau lòng ta chứ ~"
Những lời lẩm bẩm trong lúc suy yếu tột cùng của Triệu Uyển Như làm Thu Hoạ thất thanh khóc rống lên. Nàng ôm Tiểu Nhu, nức nở nói: "Đến bây giờ mà cô nương vẫn còn nhớ tới cô gia!"
Tiểu Nhu đau lòng đến thắt lại, kề sát vào tai Triệu Uyển Như, nói: "Cô nương, ngài không được bỏ cuộc, đây là con của ngài và cô gia, ngài bỏ cuộc, sẽ mất hết tất cả!"
Lời nói kích thích này khiến một bàn tay khác đang nắm chăn siết chặt lần nữa, làm tấm đệm vốn phẳng phiu trở nên nhăn nheo, mồ hôi trên người đã thấm ướt đệm lót dưới thân.
Loay hoay mấy nén nhang, mảnh vải trắng cũng đã nhuốm máu biến thành màu đỏ tươi, nhúng vào thau đồng, nước trong thau nhau chóng nhiễm đỏ. Lặp đi lặp lại nhiều lần vẫn không thành công, các bà đỡ ở đây đều biết, càng kéo dài, thời gian càng lâu đối với sản phụ lại càng nguy hiểm.
Chấp niệm cũng không thể chống đỡ nàng bao lâu, cơ thể nói cho nàng đã tới cực hạn, nhưng nàng không muốn chết ở đây, nàng muốn gặp nàng, dù là lần cuối cùng cũng tốt.
Nhưng ý niệm này cũng không thể giúp nàng tiếp tục gắng gượng, Triệu Uyển Như dùng chút sức lực cuối cùng bắt lấy tay Tiểu Nhu: "Giữ... đứa bé này, giúp ta, giữ đứa con của nàng, bất cứ giá nào."
"Cô nương..."
Các bà đỡ ở đây đều lần lượt lắc đầu.
"Thai chết trong bụng sẽ một xác hai mạng, có lẽ... có thể giữ được đứa bé."
Tiểu Nhu hung tợn nhìn bà đỡ vừa lên tiếng: "Ngươi biết cô nương nhà ta là ai không, nếu hôm nay cô nương nhà ta xảy ra chuyện gì..."
Bà đỡ cúi đầu: "Bọn ta đỡ đẻ mấy chục năm, chuyện gì mà chưa từng thấy, tình huống này của đại nương tử..." Các bà đỡ bắt đầu than thở dậy trời. Bọn họ từ xa xôi ngàn dặm bị bắt đến đây, rời xa quê hương, vốn đã bất mãn trong lòng.
"Bà nói thêm câu nữa xem!"
"A Nhu..."
"Ta đã không còn sức lực, xin hãy cứu đứa bé này." Giọng nói nhỏ đến mức chỉ thấy đôi môi trắng bệch đang mấp máy, đôi mắt khép hờ vẫn luôn nhìn về phía cửa sổ, khoé mắt trào ra nước mắt, dung nhan tiều tuỵ. Tiểu Nhu thấy cảnh này lập tức khóc không thành tiếng.
Từng mơ về tương lai, cùng người mình yêu và con của các nàng. Như ảo ảnh trong mơ... câu nói này thật là hay. Nàng tràn ngập tuyệt vọng, lẩm bẩm nói: "Xin lỗi..."
Trước nhà gỗ một con bồ câu bay tới.
Thành Liễu Châu phá, Trần Tiến và Lư Thành Quân chạy tới Võ Tiên thì bị chặn. Trần Tiến dẫn quân chống cự bị giết, Lư Thành Quân đầu hàng, sau tự sát. Thành Liễu Châu chìm trong chiến hoả hơn nửa tháng, chân cầu gãy, thành trì huỷ, trong thành loạn lạc tiêu điều, tù nhân trong địa lao nhân lúc hỗn loạn tranh nhau bỏ trốn.
Trước một nấm mồ chôn di vật, Lý Thiếu Hoài nhìn cây trâm gỗ đào trong tay: "Sư thúc, không thể đánh tỉnh hôn quân, nhưng hôn quân, sẽ không tồn tại mãi mãi."
"Lư Thành Quân là sư thúc ngươi, sao không nói sớm?"
"Ngươi cũng không hỏi ta." Cùng với cây trâm gỗ còn có mấy phong thư dính máu đã rách nát, nàng đều gom lại đặt vào trong ngực.
"Rõ ràng là võ công của ngươi không bị phế, sao lại gạt chúng ta?"
Lý Thiếu Hoài xoay người lại nhìn nàng: "Nếu thật là bị phế, có lẽ ta đã chết vô số lần. Ta lừa không phải các ngươi, mà là Đinh Thiệu Văn. Hắn đã tự diệt quân cánh hữu." Lúc điều binh Lý Thiếu Hoài mới phát hiện có một số người không chịu nghe theo lệnh nàng, lúc Đinh Thiệu Văn ở Điện tiền đã mua chuộc lòng người, giờ hắn muốn về lại Điện tiền. "Hiện giờ mọi người đều cho rằng ta đã chết dưới chân núi, sự kiêu ngạo của hắn, cho ta một đường sống, và cơ hội."
"Cơ hội gì?"
"Thánh nhân!"
Lúc Vân Yên muốn hỏi tiếp, đột nhiên một con bồ câu bay tới. Trên chân bồ câu buộc một sợi chỉ vàng, là bồ câu được huấn luyện.
"Đó là!" Vân Yên cố tìm tòi trong trí nhớ một lần, sau khi xác định liền dùng sức đá một viên sỏi dưới chân, bồ câu bị thương rơi xuống.
Nàng nhặt lên nhìn kỹ sợi chỉ vàng trên chân bồ câu: "Quả nhiên, là bồ câu đưa thư của Trương Khánh."
Nghe được tên Trương Khánh, Lý Thiếu Hoài vội đến gần hỏi: "Viết cái gì?"
"Là viết cho Tào Lợi Dụng..." Vân Yên mở tờ giấy trong ống tre ra, đọc được dòng chữ phía sau sắc mặt liền tái nhợt.
Lý Thiếu Hoài tò mò muốn đến gần xem: "Chuyện gì..." Vừa mở miệng chưa kịp nói hết câu đã bị người bên cạnh kéo lên ngựa.
"Cô nương tới Liễu Châu rồi, đang ở trên đoạn đường này!" Vị trí hiện giờ của hai người là một sơn cốc giữa Ngô Châu và Liễu Châu. Mấy ngày trước thành Liễu Châu bị phá, hai người cải trang thành thường dân trốn ra ngoài. Trên đường Lý Thiếu Hoài bị thương nhẹ, đường lên phía Bắc lại bị chặn, nên hai người bọn họ phải trốn về phía Đông.
Không ngờ Nguyên Trinh cũng tới Quảng Nam, Lý Thiếu Hoài trợn to mắt vui vẻ nói: "Nguyên Trinh tới Liễu Châu rồi sao!"
"Ngươi không biết, ngươi cái gì cũng không biết!" Quất roi một cái, con ngựa hí vang lên, nàng cực kỳ phẫn nộ, kìm nén ý muốn đánh người: "Cô nương đang mang thai con của ngươi!"
Tiếng hét đinh tai nhức óc, đánh thẳng vào lòng người. Lý Thiếu Hoài đứng hình, vội lấy bức thư vừa rồi ra đọc lần nữa, ổn định hô hấp, nghĩ mà sợ nói: "Con bồ câu này đang muốn gửi thư cho Tào Lợi Dụng, nếu Tào Lợi Dụng thật sự nhận được thư..." Nàng không dám tiếp tục tưởng tượng nữa, đoạt lấy dây cương trong tay Vân Yên, quát: "Ngươi ngồi vững!"
Vội vàng, lo lắng, khủng hoảng tất cả hoá thành sức mạnh vút roi.
- --- Hí! -----
"Tào Lợi Dụng là người của Thánh nhân, ta nghĩ hắn sẽ không hại cô nương. Nếu không phải đã
rơi vào đường cùng bọn họ cũng không cầu cứu người khác!" Lúc quay đầu, dường như nàng thấy được nước trong mắt Lý Thiếu Hoài, cũng có thể cảm nhận được nhịp tim đang đập điên cuồng trong lòng nàng.
"Nhưng Đinh Thiệu Văn đang ở bên cạnh hắn. Ngươi cho rằng Đinh Thiệu Văn là thật lòng thích Nguyên Trinh sao!" Nàng cảm thấy gió quát vào mặt lúc này cũng không lạnh bằng sau lưng, chỉ biết không ngừng ra roi thúc ngựa, sợ hãi làm nàng hoảng hốt, bối rối, nhưng nàng phải ép bản thân bình tĩnh lại.
Ở bên kia núi, thấy Tiểu Nhu mặt mày đưa đám bước ra, Trương Khánh nghẹn lại không dám hỏi. Sau đó lại thấy nàng lên xe ngựa lấy một cây dao nhỏ xuống. Lúc này hắn mới ngăn Tiểu Nhu lại, hỏi: "Các ngươi muốn làm gì?"
"Cút! Làm chậm trễ thời gian ngươi không gánh nổi!"
Trương Khánh sắc mặt ảm đạm lùi sang một bên, nghe tiếng đóng cửa vang lên sau lưng, sau đó lại rơi vào im lặng. Lòng hắn, trong giây phút này, cũng đã chết lặng.
"Giá!"
Bồ câu trắng vừa đáp xuống, trong rừng lập tức vang lên tiếng vó ngựa.
- -- Hết chương 128 ---
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.