Trọng Sinh Chi Cường Thế Trở Về
Chương 124: Giải cứu đúng lúc! Hạ Thanh vs Úc Trục Thiên!
Tiểu Bánh Trôi, Thang Viên Nhi
17/11/2020
Đúng lúc này, một đoàn bạch quang thoáng hiện, tiểu Cửu xuất hiện trước mặt Hạ Thiên Tịch, nhìn thân thể Hạ Thiên Tịch mềm oặt như một bãi xuân thủy ngạo kiều hừ hừ một câu: "Nhân loại thật là vô dụng."
Cư nhiên dễ dàng bị tính kế như vậy, quả thực quá ngốc.
Tiểu Cửu tuy nói như vậy, nhưng vẫn ra giúp Hạ Thiên Tịch.
Nó nói với Hạ Thiên Tịch: "Ta một lát nữa sẽ đem tinh thần lực của ngươi chuyển sang trên người ta, ngươi không được phản kháng."
Hạ Thiên Tịch thở hổn hển chớp mắt, y ngay cả sức lực gật đầu cũng không có.
Mà lúc này một đôi mắt như đậu đen của tiểu Cửu đột nhiên sắc bén nhìn Hạ Thiên Tịch, trong ánh mắt phụt xuất ra tinh quang, Hạ Thiên Tịch cả người ngẩn ra, trong não hai người, một sợi tơ màu trắng vô hình nối liền đầu hai người, Hạ Thiên Tịch chỉ cảm thấy có thứ gì đó trong óc của y trôi ra ngoài, hơi thở của y càng thêm mệt mỏi, theo tinh thần lực từ trong óc trôi đi, y cũng không cảm giác được bất luận đau đớn gì, chỉ cảm thấy thân thể tựa hồ một chút sức lực cũng không có.
Vốn dĩ tinh thần lực là chống đỡ quan trọng nhất của chiến sĩ cơ giáp, không có tinh thần lực, vậy không phải là chiến sĩ cơ giáp, ngay cả người thường cũng có tinh thần lực, chẳng qua tinh thần lực quá yếu mà thôi.
Giữa y và tiểu Cửu coi như cũng có trói định, cho nên tiểu Cửu có thể thông qua trói định giữa hai người mượn tinh thần lực của y.
Chờ tiểu Cửu chặt đứt sợi tơ gắn với y, cả người Hạ Thiên Tịch phát ra một tiếng rên rỉ thống khổ, ngay cả sức lực tựa vào vách tường cũng không có, cả người mềm như bông ngã nhào trên mặt đất.
Mà thân thể tiểu Cửu còn đang lơ lửng trong không trung, lợi dụng tinh thần lực vừa rút ra trong đầu Hạ Thiên Tịch hai mắt bỗng nhiên phát ra một trận tinh quang bắn vào cái khóa kim loại trên cửa, mà kim loại làm khóa kia dưới ánh mắt sắc bén của tiểu Cửu chỉ thấy tan ra từng chút từng chút một.
Khi khóa cửa bị tan ra, thân thể đang lơ lửng trên không của tiểu Cửu cũng mềm như bông mà rơi xuống mặt đất, ngay sau đó bạch quang thoáng hiện, nó lại trở về trong hệ thống bên trong đầu Hạ Thiên Tịch.
Vốn dĩ tiểu Cửu cũng có năng lực cường đại, chẳng qua hiện tại cấp bậc ma pháp của Hạ Thiên Tịch quá thấp, tinh thần lực còn chưa đủ cường đại, không thể làm thức tỉnh lực lượng cường đại trong cơ thể nó, cho nên nó chỉ có thể nghĩ ra loại biện pháp rút tinh thần lực trong đầu Hạ Thiên Tịch, chẳng qua như vậy, nó cũng không quá dễ chịu, phải suy yếu một thời gian tu dưỡng.
Ngoài cửa, khi Lăng Thần đang chuẩn bị phá cửa mạnh mẽ tiến vào, chỉ thấy khóa ở bên ngoài xoạch rớt xuống mặt đất, Lăng Thần dừng một chút, không suy nghĩ quá nhiều, lập tức đẩy ra cánh cửa trước mắt, liền thấy được một màn bên trong cánh cửa ――
Hạ Thiên Tịch quần áo hỗn độn ngã trên mặt đất, cả người thấm đẫm mồ hôi tẩm ướt quần áo y, chất liệu vải hơi mỏng kề sát lên da thịt trắng nõn của y, không thấy rõ khuôn mặt, mái tóc màu đen mềm mại kề sát trên má y, bao lấy khuôn mặt, sợi tóc ướt đẫm do bị mồ hôi tẩm ướt, còn có vết nước trong suốt chảy trên má, cánh môi y đỏ bừng khẽ nhếch, màu sắc no đủ mê người, giờ phút này cánh môi đỏ bừng phát ra rên rỉ hơi hơi ướt nóng, rên rỉ nhỏ vụn yêu dã giống như hoa anh túc, khiến người nhịn không được muốn thâm nhập vào trong đó.
Lăng Thần đã thấy qua một mặt phong tình vạn chủng như vậy của Hạ Thiên Tịch chưa? Thân thể ngã trên mặt đất đã mềm thành một bãi xuân thủy, cả người y tản mát ra hơi thở tình dục nồng đậm, vừa dụ dỗ vừa mị hoặc....
Hầu kết Lăng Thần không tự chủ lăn lộn một chút, thấy một mặt phong tình vạn chủng của phu nhân mình như vậy, hắn nếu thờ ơ, như vậy hắn liền thực sự không phải là một nam nhân.
Nhưng tình huống thân thể của Hạ Thiên Tịch rõ ràng không đúng, vừa thấy chính là bị người hạ dược.
Lăng Thần nhắm mắt hít thật sâu một hơi, dùng răng cắn vào khoang miệng bên trong, đau đớn bất ngờ kích thích thần kinh của hắn, khiến hắn không còn không khống chế được lý trí khi nhìn một màn như vậy của Hạ Thiên Tịch.
Lăng Thần tự nhận năng lực tự chủ của mình không tồi, nhưng là mặc kệ người nam nhân này cường đại cỡ nào, năng lực tự chủ cùng khống chế cỡ nào kinh người, ở trước mặt phu nhân của mình, năng lực kiềm chế lấy làm tự hào kia ngay cả cặn bã cũng không còn.
Lăng Thần nhanh chóng tiến lại đem Hạ Thiên Tịch từ mặt đất bế lên, thân thể mềm yếu như không xương nhiệt độ nóng đến dọa người.
Lăng Thần đau lòng đem Hạ Thiên Tịch ôm vào trong ngực, duỗi tay đẩy sợi tóc đen nhánh dán vào má y, thương tiếc ôn nhu gọi: "Tịch Tịch, là ta, ta tới rồi, Tịch Tịch..."
Vốn dĩ khi Lăng Thần đụng vào mình thần chí Hạ Thiên Tịch đã không rõ, y còn tưởng là người khác muốn giãy giụa, nhưng sức lực của y đều không còn, thần chí không rõ cả người y oa trong lòng ngực Lăng Thần, ngửi thấy hơi thở quen thuộc, bên tai truyền đến tiếng nói ôn nhu như nước của Lăng Thần, Hạ Thiên Tịch mới dừng lại giãy giụa trong lòng, mở to đôi mắt hàm chứa hơi nước mịt mờ nhìn Lăng Thần, lý trí vốn dĩ còn sót lại của y đã bị dược hiệu tra tấn, ánh mắt cũng chỉ mơ hồ nhìn qua hình dáng khuôn mặt Lăng Thần, cảm thấy mình an toàn, nội tâm Hạ Thiên Tịch rốt cuộc thả lỏng, mà lý trí của y rốt cuộc bị dược hiệu xâm nhập, tiếng rên rỉ phá môi mà phát ra....
"Đem thẻ ghế lô cho ta"
Hai người đi theo Lăng Thần ở bên ngoài đang nhìn người ở trong ghế lô người không ra người quỷ không ra quỷ, Thành Viễn đã đi ra ngoài liên hệ người, phía sau chợt vang lên giọng nói của Lăng Thần dọa hai người nhảy dựng.
Hai người quay đầu liền thấy, Lăng Thần đang đứng ở phía sau hai người, đôi tay gắt gao ôm một người, là một người đi!
Bọnn họ không nhìn được mặt người kia, nhưng lại dùng hai tay ôm Lăng Thần gắt gao, đầu còn chôn ở cổ Lăng Thần lung tung hôn loạn, rên rỉ nhỏ vụn thấp thấp vang lên.
"Nhanh lên." Thấy hai người còn lề mề như vậy, Lăng Thần không kiên nhẫn ra lệnh.
"Được, được!" Hai người ngơ ngác lập tức đem thẻ ghế lô trên người đưa cho Lăng Thần.
Lăng Thần tiếp nhận thẻ ghế lô ôm người rời đi, khi đi tới cửa lạnh lùng hạ xuống mệnh lệnh không cho đối phương phản kháng: "Không cho bất cứ người nào đến quấy rầy ta." Sau đó ngay lập tức rời đi.
Hai người liếc nhau, chớp chớp mắt, bọn họ căn bản là không hiểu được hiện tại là chuyện gì xảy ra được không?
Nói, Lăng thiếu như thế nào sẽ ôm một người? Còn cho người nọ ở trên người mình muốn làm gì thì làm lung tung hôn loạn?
"Vừa rồi một màn kia là sự thực sao!" Trác Viêm quả thực không thể tin được một màn vừa nhìn thấy kia, hắn nhất định là hoa mắt, nhất định là vậy.
Là bạn bè tốt từ nhỏ tới lớn của Lăng Thần, hắn phi thường rõ ràng Lăng Thần này có tính khiết phích nghiêm trọng, bình thường ngay cả bọn họ đụng vào cũng sẽ cảm thấy dơ, hắn cư nhiên sẽ tự mình ôm một người, còn tùy ý để người khác hôn mình, quả thực không khoa học.
Đông ――
Bạn tốt đứng bên cạnh cho hắn một quyền tập kích nghiên cứu của hắn.
Trác Viêm hô đau một tiếng tức giận mắng: "Đệch, Âu Dương Trần, ngươi CMN bị điên à!"
"Ngươi không phải muốn biết có phải là sự thật hay không sao? Hiện tại thấy đau thì chính là thật rồi!" Âu Dương Trần thu hồi nắm tay, chớp chớp mắt thật ngây thơ nói.
"Vậy sao ngươi không tự đánh mình ấy?" Trác Viêm hung tợn trừng mắt nhìn hắn một cái.
Âu Dương Trần vẻ mặt đầy vô tội: "Ta cũng không cảm thấy một màn kia là giả"
Trác Viêm "...."
Có phải hắn bị đùa giỡn không? Đúng không đúng không!
Đêm hôm nay chú định là một đêm không ngủ!
Hoàng Hưng vô duyên vô cớ bị biến thành như vậy, Hạ Thiên Tịch mất tích (Chú: Thành Viễn không nhìn thấy Hạ Thiên Tịch, Trác Viêm và Âu Dương Trần cũng không biết người Lăng Thần ôm đi là Hạ Thiên Tịch), thân phận của cả hai đều không đơn giản, giám đốc Blues lại đây vừa thấy sợ tới mức lập tức phái người đưa Hoàng Hưng đến bệnh viện trị liệu, cảm thấy chuyện này không phải một mình hắn một giám đốc nhỏ bé có thể giải quyết được, lập tức liên hệ Úc Diệp.
Úc Diệp hiện tại là người thừa kế của Úc gia, Úc Trục Thiên đã đem một ít quyền xử lý cho hắn, cho nên khi Úc Diệp đang ngủ thoải mái bị thanh âm tích tích của quang não đánh thức, cả người càng thêm buồn bực, hắn nhất định phải nghĩ ra cách dời đi lực chú ý của thúc thúc đối với hắn, để hắn mau chóng thoát khỏi loại sinh hoạt thống khổ này.
Hoàng Hưng là trưởng tôn dòng chính Hoàng gia, vẫn phi thường được coi trọng, hiện tại không rõ vì sao biến thành người không ra người, quỷ không ra quỷ, hơn nữa còn không rõ sống chết, gia chủ Hoàng gia Hoàng Nghiệp tức giận nhảy lên đang ở Blues tìm phiền toái.
Hạ Thiên Tịch mất tích cũng kinh động Hạ Thanh, khi Hạ Thanh nhận được tin tức Blues truyền đến, lập tức chạy tới Blues.
Hiện tại, Blues đã thanh tràng, rất nhiều người không rõ đã xảy ra việc gì thì đã thấy Hoàng Nghiệp mang theo đại đội nhân mã nổi giận đùng đùng tiến vào, lúc sau ngay cả Hạ nguyên soái cũng nhanh chóng tới, rất nhiều người cảm thấy bên trong chắc chắn đã xảy ra việc quan trọng gì đó, nhưng những việc này bọn họ cũng không đủ khả năng để biết.
Hiện tại, trong đại sảnh trống rỗng chỉ có Hoàng Nghiệp cùng không ít bảo tiêu cấp quan trọng mà ông mang tới, cùng hạ Thanh và Libor quản gia, còn có Úc Trục Thiên đang ngồi trên sofa gợi lên một đôi mắt đầy phong lưu, đôi mắt đó đang híp lại nhìn về phía Hạ Thanh.
Đôi mắt đào hoa thon dài của hắn, trong mắt lưu chuyển mang theo một cỗ phong lưu tự nhiên, ánh mắt hơi sắc bén nhìn kỹ khuôn mặt không biểu tình của Hạ Thanh.
Dù sao, ba tiếng trước Úc Diệp vừa mới đề cập tới Hạ Thanh với hắn, mà hắn cùng Hạ Thanh càng là không có gì giao thoa, hai người quanh năm suốt tháng đều không nhất định sẽ thấy mặt một lần, hiện tại có thể tận mắt thấy Hạ Thanh ở trước mặt, hắn chắc chắn phải nhìn kỹ một phen.
Dung mạo Hạ Thanh không thể coi là anh tuấn, ngũ quan cũng không tinh xảo, nhưng kết hợp với nhau lại dễ nhìn như vậy, hơn nữa lại là loại hình càng nhìn càng có hương vị, khuôn mặt càng nhìn càng nghiện.
Chẳng qua khuôn mặt của anh luôn lạnh lùng, căn bản không có bất cứ sắc thái tình cảm gì, cả người tản mát ra hơi thở mãnh liệt người sống chớ lại gần, trách không được ở Liên bang đều nghe đồn Hạ nguyên soái là một người không dễ ở chung, người như vậy ánh mắt đầu tiên liền vô cớ làm người không dám lại gần.
Nhưng, Úc Trục Thiên hơi hơi khép đôi mắt lại, hắn vẫn thập phần khẳng định, hắn và Hạ Thanh, chưa từng giao thoa, càng đừng nói vớ vẩn rằng Hạ Thanh sẽ vì hắn sinh con gì đó, này quả thực chính là trò cười lớn nhất thiên hạ.
Nhân vật như Hạ Thanh, trước không nói đến thân phận bối cảnh của hắn, một người đứng ở trên cao giống như hắn, sao có thể dễ dàng nằm dưới thân hầu hạ người khác! (Bí: đoạn này là suy nghĩ của UTT nên Bí để HT là hắn, tùy ngữ cảnh mà xưng hô nhé)
..........
Cư nhiên dễ dàng bị tính kế như vậy, quả thực quá ngốc.
Tiểu Cửu tuy nói như vậy, nhưng vẫn ra giúp Hạ Thiên Tịch.
Nó nói với Hạ Thiên Tịch: "Ta một lát nữa sẽ đem tinh thần lực của ngươi chuyển sang trên người ta, ngươi không được phản kháng."
Hạ Thiên Tịch thở hổn hển chớp mắt, y ngay cả sức lực gật đầu cũng không có.
Mà lúc này một đôi mắt như đậu đen của tiểu Cửu đột nhiên sắc bén nhìn Hạ Thiên Tịch, trong ánh mắt phụt xuất ra tinh quang, Hạ Thiên Tịch cả người ngẩn ra, trong não hai người, một sợi tơ màu trắng vô hình nối liền đầu hai người, Hạ Thiên Tịch chỉ cảm thấy có thứ gì đó trong óc của y trôi ra ngoài, hơi thở của y càng thêm mệt mỏi, theo tinh thần lực từ trong óc trôi đi, y cũng không cảm giác được bất luận đau đớn gì, chỉ cảm thấy thân thể tựa hồ một chút sức lực cũng không có.
Vốn dĩ tinh thần lực là chống đỡ quan trọng nhất của chiến sĩ cơ giáp, không có tinh thần lực, vậy không phải là chiến sĩ cơ giáp, ngay cả người thường cũng có tinh thần lực, chẳng qua tinh thần lực quá yếu mà thôi.
Giữa y và tiểu Cửu coi như cũng có trói định, cho nên tiểu Cửu có thể thông qua trói định giữa hai người mượn tinh thần lực của y.
Chờ tiểu Cửu chặt đứt sợi tơ gắn với y, cả người Hạ Thiên Tịch phát ra một tiếng rên rỉ thống khổ, ngay cả sức lực tựa vào vách tường cũng không có, cả người mềm như bông ngã nhào trên mặt đất.
Mà thân thể tiểu Cửu còn đang lơ lửng trong không trung, lợi dụng tinh thần lực vừa rút ra trong đầu Hạ Thiên Tịch hai mắt bỗng nhiên phát ra một trận tinh quang bắn vào cái khóa kim loại trên cửa, mà kim loại làm khóa kia dưới ánh mắt sắc bén của tiểu Cửu chỉ thấy tan ra từng chút từng chút một.
Khi khóa cửa bị tan ra, thân thể đang lơ lửng trên không của tiểu Cửu cũng mềm như bông mà rơi xuống mặt đất, ngay sau đó bạch quang thoáng hiện, nó lại trở về trong hệ thống bên trong đầu Hạ Thiên Tịch.
Vốn dĩ tiểu Cửu cũng có năng lực cường đại, chẳng qua hiện tại cấp bậc ma pháp của Hạ Thiên Tịch quá thấp, tinh thần lực còn chưa đủ cường đại, không thể làm thức tỉnh lực lượng cường đại trong cơ thể nó, cho nên nó chỉ có thể nghĩ ra loại biện pháp rút tinh thần lực trong đầu Hạ Thiên Tịch, chẳng qua như vậy, nó cũng không quá dễ chịu, phải suy yếu một thời gian tu dưỡng.
Ngoài cửa, khi Lăng Thần đang chuẩn bị phá cửa mạnh mẽ tiến vào, chỉ thấy khóa ở bên ngoài xoạch rớt xuống mặt đất, Lăng Thần dừng một chút, không suy nghĩ quá nhiều, lập tức đẩy ra cánh cửa trước mắt, liền thấy được một màn bên trong cánh cửa ――
Hạ Thiên Tịch quần áo hỗn độn ngã trên mặt đất, cả người thấm đẫm mồ hôi tẩm ướt quần áo y, chất liệu vải hơi mỏng kề sát lên da thịt trắng nõn của y, không thấy rõ khuôn mặt, mái tóc màu đen mềm mại kề sát trên má y, bao lấy khuôn mặt, sợi tóc ướt đẫm do bị mồ hôi tẩm ướt, còn có vết nước trong suốt chảy trên má, cánh môi y đỏ bừng khẽ nhếch, màu sắc no đủ mê người, giờ phút này cánh môi đỏ bừng phát ra rên rỉ hơi hơi ướt nóng, rên rỉ nhỏ vụn yêu dã giống như hoa anh túc, khiến người nhịn không được muốn thâm nhập vào trong đó.
Lăng Thần đã thấy qua một mặt phong tình vạn chủng như vậy của Hạ Thiên Tịch chưa? Thân thể ngã trên mặt đất đã mềm thành một bãi xuân thủy, cả người y tản mát ra hơi thở tình dục nồng đậm, vừa dụ dỗ vừa mị hoặc....
Hầu kết Lăng Thần không tự chủ lăn lộn một chút, thấy một mặt phong tình vạn chủng của phu nhân mình như vậy, hắn nếu thờ ơ, như vậy hắn liền thực sự không phải là một nam nhân.
Nhưng tình huống thân thể của Hạ Thiên Tịch rõ ràng không đúng, vừa thấy chính là bị người hạ dược.
Lăng Thần nhắm mắt hít thật sâu một hơi, dùng răng cắn vào khoang miệng bên trong, đau đớn bất ngờ kích thích thần kinh của hắn, khiến hắn không còn không khống chế được lý trí khi nhìn một màn như vậy của Hạ Thiên Tịch.
Lăng Thần tự nhận năng lực tự chủ của mình không tồi, nhưng là mặc kệ người nam nhân này cường đại cỡ nào, năng lực tự chủ cùng khống chế cỡ nào kinh người, ở trước mặt phu nhân của mình, năng lực kiềm chế lấy làm tự hào kia ngay cả cặn bã cũng không còn.
Lăng Thần nhanh chóng tiến lại đem Hạ Thiên Tịch từ mặt đất bế lên, thân thể mềm yếu như không xương nhiệt độ nóng đến dọa người.
Lăng Thần đau lòng đem Hạ Thiên Tịch ôm vào trong ngực, duỗi tay đẩy sợi tóc đen nhánh dán vào má y, thương tiếc ôn nhu gọi: "Tịch Tịch, là ta, ta tới rồi, Tịch Tịch..."
Vốn dĩ khi Lăng Thần đụng vào mình thần chí Hạ Thiên Tịch đã không rõ, y còn tưởng là người khác muốn giãy giụa, nhưng sức lực của y đều không còn, thần chí không rõ cả người y oa trong lòng ngực Lăng Thần, ngửi thấy hơi thở quen thuộc, bên tai truyền đến tiếng nói ôn nhu như nước của Lăng Thần, Hạ Thiên Tịch mới dừng lại giãy giụa trong lòng, mở to đôi mắt hàm chứa hơi nước mịt mờ nhìn Lăng Thần, lý trí vốn dĩ còn sót lại của y đã bị dược hiệu tra tấn, ánh mắt cũng chỉ mơ hồ nhìn qua hình dáng khuôn mặt Lăng Thần, cảm thấy mình an toàn, nội tâm Hạ Thiên Tịch rốt cuộc thả lỏng, mà lý trí của y rốt cuộc bị dược hiệu xâm nhập, tiếng rên rỉ phá môi mà phát ra....
"Đem thẻ ghế lô cho ta"
Hai người đi theo Lăng Thần ở bên ngoài đang nhìn người ở trong ghế lô người không ra người quỷ không ra quỷ, Thành Viễn đã đi ra ngoài liên hệ người, phía sau chợt vang lên giọng nói của Lăng Thần dọa hai người nhảy dựng.
Hai người quay đầu liền thấy, Lăng Thần đang đứng ở phía sau hai người, đôi tay gắt gao ôm một người, là một người đi!
Bọnn họ không nhìn được mặt người kia, nhưng lại dùng hai tay ôm Lăng Thần gắt gao, đầu còn chôn ở cổ Lăng Thần lung tung hôn loạn, rên rỉ nhỏ vụn thấp thấp vang lên.
"Nhanh lên." Thấy hai người còn lề mề như vậy, Lăng Thần không kiên nhẫn ra lệnh.
"Được, được!" Hai người ngơ ngác lập tức đem thẻ ghế lô trên người đưa cho Lăng Thần.
Lăng Thần tiếp nhận thẻ ghế lô ôm người rời đi, khi đi tới cửa lạnh lùng hạ xuống mệnh lệnh không cho đối phương phản kháng: "Không cho bất cứ người nào đến quấy rầy ta." Sau đó ngay lập tức rời đi.
Hai người liếc nhau, chớp chớp mắt, bọn họ căn bản là không hiểu được hiện tại là chuyện gì xảy ra được không?
Nói, Lăng thiếu như thế nào sẽ ôm một người? Còn cho người nọ ở trên người mình muốn làm gì thì làm lung tung hôn loạn?
"Vừa rồi một màn kia là sự thực sao!" Trác Viêm quả thực không thể tin được một màn vừa nhìn thấy kia, hắn nhất định là hoa mắt, nhất định là vậy.
Là bạn bè tốt từ nhỏ tới lớn của Lăng Thần, hắn phi thường rõ ràng Lăng Thần này có tính khiết phích nghiêm trọng, bình thường ngay cả bọn họ đụng vào cũng sẽ cảm thấy dơ, hắn cư nhiên sẽ tự mình ôm một người, còn tùy ý để người khác hôn mình, quả thực không khoa học.
Đông ――
Bạn tốt đứng bên cạnh cho hắn một quyền tập kích nghiên cứu của hắn.
Trác Viêm hô đau một tiếng tức giận mắng: "Đệch, Âu Dương Trần, ngươi CMN bị điên à!"
"Ngươi không phải muốn biết có phải là sự thật hay không sao? Hiện tại thấy đau thì chính là thật rồi!" Âu Dương Trần thu hồi nắm tay, chớp chớp mắt thật ngây thơ nói.
"Vậy sao ngươi không tự đánh mình ấy?" Trác Viêm hung tợn trừng mắt nhìn hắn một cái.
Âu Dương Trần vẻ mặt đầy vô tội: "Ta cũng không cảm thấy một màn kia là giả"
Trác Viêm "...."
Có phải hắn bị đùa giỡn không? Đúng không đúng không!
Đêm hôm nay chú định là một đêm không ngủ!
Hoàng Hưng vô duyên vô cớ bị biến thành như vậy, Hạ Thiên Tịch mất tích (Chú: Thành Viễn không nhìn thấy Hạ Thiên Tịch, Trác Viêm và Âu Dương Trần cũng không biết người Lăng Thần ôm đi là Hạ Thiên Tịch), thân phận của cả hai đều không đơn giản, giám đốc Blues lại đây vừa thấy sợ tới mức lập tức phái người đưa Hoàng Hưng đến bệnh viện trị liệu, cảm thấy chuyện này không phải một mình hắn một giám đốc nhỏ bé có thể giải quyết được, lập tức liên hệ Úc Diệp.
Úc Diệp hiện tại là người thừa kế của Úc gia, Úc Trục Thiên đã đem một ít quyền xử lý cho hắn, cho nên khi Úc Diệp đang ngủ thoải mái bị thanh âm tích tích của quang não đánh thức, cả người càng thêm buồn bực, hắn nhất định phải nghĩ ra cách dời đi lực chú ý của thúc thúc đối với hắn, để hắn mau chóng thoát khỏi loại sinh hoạt thống khổ này.
Hoàng Hưng là trưởng tôn dòng chính Hoàng gia, vẫn phi thường được coi trọng, hiện tại không rõ vì sao biến thành người không ra người, quỷ không ra quỷ, hơn nữa còn không rõ sống chết, gia chủ Hoàng gia Hoàng Nghiệp tức giận nhảy lên đang ở Blues tìm phiền toái.
Hạ Thiên Tịch mất tích cũng kinh động Hạ Thanh, khi Hạ Thanh nhận được tin tức Blues truyền đến, lập tức chạy tới Blues.
Hiện tại, Blues đã thanh tràng, rất nhiều người không rõ đã xảy ra việc gì thì đã thấy Hoàng Nghiệp mang theo đại đội nhân mã nổi giận đùng đùng tiến vào, lúc sau ngay cả Hạ nguyên soái cũng nhanh chóng tới, rất nhiều người cảm thấy bên trong chắc chắn đã xảy ra việc quan trọng gì đó, nhưng những việc này bọn họ cũng không đủ khả năng để biết.
Hiện tại, trong đại sảnh trống rỗng chỉ có Hoàng Nghiệp cùng không ít bảo tiêu cấp quan trọng mà ông mang tới, cùng hạ Thanh và Libor quản gia, còn có Úc Trục Thiên đang ngồi trên sofa gợi lên một đôi mắt đầy phong lưu, đôi mắt đó đang híp lại nhìn về phía Hạ Thanh.
Đôi mắt đào hoa thon dài của hắn, trong mắt lưu chuyển mang theo một cỗ phong lưu tự nhiên, ánh mắt hơi sắc bén nhìn kỹ khuôn mặt không biểu tình của Hạ Thanh.
Dù sao, ba tiếng trước Úc Diệp vừa mới đề cập tới Hạ Thanh với hắn, mà hắn cùng Hạ Thanh càng là không có gì giao thoa, hai người quanh năm suốt tháng đều không nhất định sẽ thấy mặt một lần, hiện tại có thể tận mắt thấy Hạ Thanh ở trước mặt, hắn chắc chắn phải nhìn kỹ một phen.
Dung mạo Hạ Thanh không thể coi là anh tuấn, ngũ quan cũng không tinh xảo, nhưng kết hợp với nhau lại dễ nhìn như vậy, hơn nữa lại là loại hình càng nhìn càng có hương vị, khuôn mặt càng nhìn càng nghiện.
Chẳng qua khuôn mặt của anh luôn lạnh lùng, căn bản không có bất cứ sắc thái tình cảm gì, cả người tản mát ra hơi thở mãnh liệt người sống chớ lại gần, trách không được ở Liên bang đều nghe đồn Hạ nguyên soái là một người không dễ ở chung, người như vậy ánh mắt đầu tiên liền vô cớ làm người không dám lại gần.
Nhưng, Úc Trục Thiên hơi hơi khép đôi mắt lại, hắn vẫn thập phần khẳng định, hắn và Hạ Thanh, chưa từng giao thoa, càng đừng nói vớ vẩn rằng Hạ Thanh sẽ vì hắn sinh con gì đó, này quả thực chính là trò cười lớn nhất thiên hạ.
Nhân vật như Hạ Thanh, trước không nói đến thân phận bối cảnh của hắn, một người đứng ở trên cao giống như hắn, sao có thể dễ dàng nằm dưới thân hầu hạ người khác! (Bí: đoạn này là suy nghĩ của UTT nên Bí để HT là hắn, tùy ngữ cảnh mà xưng hô nhé)
..........
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.