Trọng Sinh Chi Cường Thế Trở Về
Chương 132: Nhàn nhạt tình tố! Ấm áp ở chung (3)
Tiểu Bánh Trôi, Thang Viên Nhi
17/11/2020
Có tấm thẻ kim cương này trong tay chính là tiện lợi, hai người tiến vào Bán Khê lâu đưa ra tấm thẻ đã được người cung kính mời vào trong ghế lô, còn không phải đợi ở đại sảnh.
Lăng Thần gọi mấy món đều là món Hạ Thiên Tịch thích ăn, Hạ Thiên Tịch là một người thích ăn ngọt và cay, thông thường y thích nhất là ăn những món được thả thật nhiều ớt cay vào, một bên ăn một bên hít hít mũi chảy nước mắt, y cảm thấy siêu cấp sảng khoái.
Từ khi Lăng Thần biết tật xấu này của y cũng không phải không cho y ăn, chỉ là hạn chế, giống như lúc này...
Nhìn các món bày biện trên bàn: Thịt hầm, mao huyết vượng (canh tiết hỗn hợp), đậu hủ ma bà, gà lưu nước miếng, tào phớ chua cay....màu sắc đỏ rực, hương khí bức người, làm nước miếng Hạ Thiên Tịch sắp chảy ra ngoài.
Hạ Thiên Tịch một bên nuốt nước miếng, hai mắt như sói đói lập tức cầm lấy đôi đũa hướng tới đậu hủ cay tê gắp lên.
Keng ――
Một đôi đũa của Lăng Thần cản lại đôi đũa của Hạ Thiên Tịch, giữa trừng làm đũa Hạ Thiên Tịch rơi xuống bàn.
"Ngươi làm gì vậy?" Hạ Thiên Tịch tức giận quay đầu trừng mắt với Lăng Thần, không cho y ăn, đó chính là điều y không thể bỏ qua, ném qua một đôi mắt xanh lục như sói hung tàn, rất có bộ dáng ngươi dám có gan cản ta ta sẽ nhào lên cắn chết ngươi.
Nhìn biểu tình hung tàn của Hạ Thiên Tịch, Lăng Thần đạm đạm cười, duỗi tay lấy bát cháo trứng muối thịt nạc thử độ ấm, vừa lúc có thể ăn, hương vị mang theo mùi trứng muối cùng thịt nạc, rất dễ ngửi cũng rất dễ ăn, chẳng qua Hạ Thiên Tịch không quá thích.
Y hoặc là ăn một ít đồ ăn ngọt chết người, bên trong cháo cũng cho đường ngọt sắc, với loại cháo trứng muối thịt nạc này hương vị quá kỳ quái, y một chút cũng không thích.
Nhưng Lăng Thần cũng mặc kệ những điều này, hắn sở dĩ gọi mấy món cay là vì hắn biết, cho dù hắn không gọi, Hạ Thiên Tịch cũng tự gọi lấy, còn không bằng tự mình gọi để y ngoan ngoãn ăn cơm.
Cảm giác hương vị không tồi, Lăng Thần liền đem bát cháo trứng muối thịt nạc để tới trước mặt Hạ Thiên Tịch nhàn nhạt nói:" Trước đem bát cháo này ăn đã."
Ngữ điệu bình bình thản thản, nhưng trong giọng nói mang theo khẩu khí không cho người cự tuyệt, quả thực không thể bình tĩnh hơn!
Hạ Thiên Tịch một đôi mắt như sói đói chớp chớp nhìn bát cháo Lăng Thần đặt trước mặt, khuôn mặt nháy mắt suy sụp, tùy hứng mà nói: "Ta không thích ăn loại này"
Ngữ khí ghét bỏ rất là tùy hứng.
Lăng Thần nhếch mày, đồng tử màu bạc cười như không cười liếc nhìn Hạ Thiên Tịch, rõ ràng ánh mắt không có chút hàn ý nào cũng khiến Hạ Thiên Tịch chột dạ trong lòng một trận.
Hạ Thiên Tịch bĩu môi, khóe mắt trộm nhìn mấy món ăn tỏa ra hương thơm cay nồng trên bàn, thật quá mỹ vị, nước miếng đều chảy ra. Nhưng khi ánh mắt y nhìn thấy bát cháo thịt nạc trứng muối trước mắt, khuôn mặt liền suy sụp, bĩu môi mang theo ý vị làm nũng mà nói: "Có thể không cần ăn thứ này hay không? Bằng không cho ta một chén cháo thập cẩm." Hạ Thiên Tịch hai mắt sáng lấp lánh nhìn Lăng Thần lấy lòng.
Lăng Thần nhướng mày, mang theo ngữ khí không thể nào màcự tuyệt: "Không được."
Hắn dám cam đoan, nếu mang lên cháo thập cẩm, y sẽ tuyệt đối bỏ thêm một đống đường vào bên trong cho mà xem.
Trong bụng không có cái gì, món ăn quá ngọt hoặc cay đều không thể ăn, bằng không sẽ hại dạ dày. Cho nên hắn mới muốn Hạ Thiên Tịch trước khi ăn thì uống một ít cháo ấm lót dạ, rồi ăn những món khẩu vị nặng kia, mới không bị thương tổn dạ dày.
Hạ Thiên Tịch lắc lắc mặt bĩu môi: "Ngươi cái đồ bạo quân!"
Cư nhiên dám quản y chặt như vậy, ngay cả ăn một bữa cơm cũng quản, đây không phải đại biểu sau này ở cùng nhau y sẽ không có ngày lành.
Lăng Thần nhướng mày không tỏ ý kiến, ánh mắt nhìn chén cháo kia tỏ vẻ không uống xong bát cháo này cũng đừng hòng được ăn những thứ kia.
Hạ Thiên Tịch cả người đều trảo tường cào má, bĩu môi oán giận, hai mắt đáng thương hề hề nhìn Lăng Thần, phi thường đáng thương cùng ủy khuất: "Ta thật sự không thích cái mùi vị kỳ quái của cháo này"
Cháo là phải ngọt, sao có thể là vị mặn?
"Vậy thì uống chút cháo trắng được không?" Lăng Thần một bộ rất dễ thương lượng, giơ tay đem một bát cháo trắng đã chuẩn bị tốt đổi với bát cháo trứng muối thịt nạc.
Hắn đã sớm biết, nếu muốn Hạ Thiên Tịch ngoan ngoãn ăn cơm là không có khả năng, cho nên hắn liền chuẩn bị hai tay.
Hạ Thiên Tịch nhăn mặt, chớp chớp mắt nhìn bát cháo trắng, nâng nâng mí mắt nhìn Lăng Thần, dùng ngữ khí thương lượng nói: "Có thể thêm một chút đường hay không?"
Tuy cháo trắng y cũng không thích lắm, nhưng vẫn khá hơn cái vị của cháo thịt nạc trứng muối kia nhiều.
"Không thể." Lăng Thần quyết đoán cự tuyệt, bưng lên cháo trắng nếm thử nói: "Cái này cho thêm đường rồi."
"Phải không?" Hạ Thiên Tịch hồ nghi nhìn Lăng Thần, sau đó bưng cháo trắng nếm thử một ngụm, tức khắc mặt liền ỉu xìu, đôi mắt nhỏ u oán liếc Lăng Thần chu mỏ oán giận: Ngươi gạt người, căn bản là không có vị gì?"
Kỳ thực, cháo trắng có vị ngọt nhàn nhạt, chỉ là đối với người yêu đường như mạng như y mà nói, căn bản là xem như không có đường.
"Muốn ăn liền đem cháo uống xong." Lăng Thần nhếch mày phi thường bá đạo mà nói.
Kỳ thực, hắn cũng không muốn quá khắt khe với Hạ Thiên Tịch, chẳng qua khi hắn không nhìn thấy, đồ ăn của Hạ Thiên Tịch khẩu vị đều thực nặng, kì nghỉ sau cuộc khảo hạch lần trước, hắn liền kiến thức qua việc Hạ Thiên Tịch có khẩu vị nặng như vậy, khi đó tuy hắn rất muốn quản, nhưng cảm tình giữa hai người bọn họ còn không thân mật giống như hôm nay, hắn nếu quản quá nhiều, y sẽ sinh khí, sau đó có thể vài ngày không thèm nhìn mặt mình, cho nên trước kia hắn có muốn cũng không dám quản quá nhiều.
Nhưng hiện tại lại khác, từ tối hôm qua trở đi, Lăng Thần liền cảm giác được tầng lá mỏng như có như không giữa hắn và Hạ Thiên Tịch tựa hồ đã bị đâm thủng, đã không có tầng lá mỏng kia ngăn cách, tình cảm giữa hai người tuy không thể lập tức thân mật khăng khít, nhưng cũng có tiến bộ rất lớn.
Giống như hiện tại, hắn quản y, Hạ Thiên Tịch tuy nhăn mặt nhíu mày, nhưng dù sao cũng không gay gắt, bảo hắn cút đi gì đó.
Không khí ấm áp nhàn nhạt vây quanh hai người, thật sự khiến người thoải mái.
Hạ Thiên Tịch vẻ mặt đau khổ, giống như uống thuốc độc đem bát cháo trắng uống xong, Lăng Thần đã cầm một cái bát không giúp y gắp đồ ăn, thịt, đậu hủ, cùng với thịt sườn đã được hắn bỏ xương, Hạ Thiên Tịch tiếp nhận ăn đến vô cùng vui vẻ, hai người một người ăn một người phục vụ, Lăng Thần còn thường thường dùng cái thìa xúc cơm đưa tới miệng Hạ Thiên Tịch, bởi vì y tự ăn đồ ăn liền rất ít ăn cơm, thường thường đều là toàn ăn đồ ăn, cơm cũng không ăn được mấy miếng, như vậy càng thêm hại dạ dày.
Cho nên, Lăng Thần thấy y ăn vào một miếng thức ăn, bị cay đến nước mắt lưng tròng còn không biết ăn kèm vào một thìa cơm, cho nên mới từng thìa từng thìa mà đút cơm cho y, Hạ Thiên Tịch mặc kệ là cái gì đều nuốt vào.
Hạ Thiên Tịch ăn đến sung sướng, Lăng Thần cũng đút đến sung sướng, hắn thực thích loại cảm giác đút y ăn cơm như thế này.
Chờ đến khi Hạ Thiên Tịch ăn xong chống bụng nằm ngửa đầu trên ghế, trong miệng bị cay đến xuýt xoa, Lăng Thần mới bắt đầu ăn cơm, cũng không lấy bát ăn mới, trực tiếp dùng luôn cái bát cơm mà Hạ Thiên Tịch ăn còn thừa một nửa kia ăn vào.
Hạ Thiên Tịch xuýt xoa nửa này, cảm giác trong miệng không còn cay rát như cũ nữa, lúc này y mới nghiêng đầu nâng mí mắt nhìn Lăng Thần đang ăn cơm, Lăng Thần một chút cũng không kén ăn, không giống như y, tỏi, gừng, hành ngay cả nếm cũng không nếm một ngụm, chỉ cần thịt dính một chút vị đó y cũng không ăn miếng thịt kia.
Nhớ rõ trước kia có người nói, y là bị nuôi hư.
Xác thực là gia đình y tuy không thể nói quá mỹ mãn, nhưng Hạ Thiên Tịch trước nay cũng không thiếu tiền để tiêu, nếu không có một gia đình tài nguyên phong phú, ở cái thời đại thiếu thốn tài nguyên như này, chắc chắn y cũng sẽ giống như những bình dân khác, mỗi ngày đều chỉ có thể uống dịch dinh dưỡng giá rẻ.
Nhưng có người chính là mệnh tốt như vậy, cho dù ngươi có ghen ghét thì mệnh của y cũng tố như thế thôi.
Nếu mệnh của y tốt như vậy đương nhiên sẽ được hưởng thụ cuộc sống tốt.
Hạ Thiên Tịch thoải mái híp mắt nghĩ, nhìn Lăng Thần ăn cũng tương đối, liền hỏi: "Ngươi biết Hoàng Hưng bị xử lý thế nào không?"
Từ buổi sáng tỉnh lại đến bây giờ, y vẫn luôn quên hỏi tên kia cặn bã, dù sao đêm đó Hoàng Hưng bị y làm cho bị thương rất nghiêm trọng, cho dù không chết cũng tàn phế, mà y vì ức chế dược hiệu của cái thuốc kia mà dùng băng hung hăng tổn thương bản thân, sau đó tới toilet khóa trái cửa lại cảm thấy an toàn, y mới dùng ma pháp trị liệu vết thương trên đùi, bằng không một chân kia của y chỉ sợ cũng bị tàn phế.
Nghe thấy tên Hoàng Hưng, Lăng Thần một tay bưng bát cơm, đồng tử màu bạc hiện lên ánh sáng hung ác, dừng một chút nói: "Không biết, nhưng mà có lẽ gã đã chịu trừng phạt."
Thanh âm lạnh lẽo không mang theo một chút hơi ấm nào, nghe vào trong tai nhất định sẽ khiến người cảm thấy Lăng Thần người này chính là một tên dã thú lạnh lùng.
Tuy tối qua khi hắn rời đi không có đi chú ý tới chuyện này, nhưng hắn phi thường rõ ràng tính cách của phụ thân.
Phụ thân bao che cho con, tuyệt đối là không tìm ra người thứ hai trên thế giới này.
Tối hôm qua hắn đều đã minh xác tỏ vẻ Hạ Thiên Tịch là con dâu của hắn, hắn tin tưởng phụ thân sẽ cho hắn một cái đáp án vừa lòng.
Lăng Thần cũng không phải không nghĩ tới tự mình đi giải quyết gì đó, chẳng qua, đã có người thay mình giải quyết, hắn cũng lười động thủ. Hơn nữa, muốn hoàn toàn giải quyết Hoàng gia, phụ thân ra tay so với hắn còn nhanh hơn, cũng có thể sớm đem Hoàng gia giải quyết, khiến Hoàng Hưng chịu phạt.
Lại nói, Hạ Thiên Tịch chính là con trai của Hạ Thanh, Hạ Thanh cũng không có khả năng không làm gì, sau khi nhìn thấy con trai mình bị khi dễ lại không động thủ sao?
Mà Hạ Thanh và Lăng Nghị vốn dĩ không ưa nhau, lúc này nhìn Lăng Nghị cư nhiên vì con trai mình tự động thủ, mỹ danh rằng là vì con dâu của mình, Hạ Thanh liền tức giận.
Là con của anh, tự anh có thể vì y lấy lại công đạo, còn cần một kẻ người ngoài như ngươi nhúng tay vào sao?
Để phân cao thấp với Lăng Nghị, động tác của Hạ Thanh quả thực nhanh đến dọa người.
Lăng Thần gọi mấy món đều là món Hạ Thiên Tịch thích ăn, Hạ Thiên Tịch là một người thích ăn ngọt và cay, thông thường y thích nhất là ăn những món được thả thật nhiều ớt cay vào, một bên ăn một bên hít hít mũi chảy nước mắt, y cảm thấy siêu cấp sảng khoái.
Từ khi Lăng Thần biết tật xấu này của y cũng không phải không cho y ăn, chỉ là hạn chế, giống như lúc này...
Nhìn các món bày biện trên bàn: Thịt hầm, mao huyết vượng (canh tiết hỗn hợp), đậu hủ ma bà, gà lưu nước miếng, tào phớ chua cay....màu sắc đỏ rực, hương khí bức người, làm nước miếng Hạ Thiên Tịch sắp chảy ra ngoài.
Hạ Thiên Tịch một bên nuốt nước miếng, hai mắt như sói đói lập tức cầm lấy đôi đũa hướng tới đậu hủ cay tê gắp lên.
Keng ――
Một đôi đũa của Lăng Thần cản lại đôi đũa của Hạ Thiên Tịch, giữa trừng làm đũa Hạ Thiên Tịch rơi xuống bàn.
"Ngươi làm gì vậy?" Hạ Thiên Tịch tức giận quay đầu trừng mắt với Lăng Thần, không cho y ăn, đó chính là điều y không thể bỏ qua, ném qua một đôi mắt xanh lục như sói hung tàn, rất có bộ dáng ngươi dám có gan cản ta ta sẽ nhào lên cắn chết ngươi.
Nhìn biểu tình hung tàn của Hạ Thiên Tịch, Lăng Thần đạm đạm cười, duỗi tay lấy bát cháo trứng muối thịt nạc thử độ ấm, vừa lúc có thể ăn, hương vị mang theo mùi trứng muối cùng thịt nạc, rất dễ ngửi cũng rất dễ ăn, chẳng qua Hạ Thiên Tịch không quá thích.
Y hoặc là ăn một ít đồ ăn ngọt chết người, bên trong cháo cũng cho đường ngọt sắc, với loại cháo trứng muối thịt nạc này hương vị quá kỳ quái, y một chút cũng không thích.
Nhưng Lăng Thần cũng mặc kệ những điều này, hắn sở dĩ gọi mấy món cay là vì hắn biết, cho dù hắn không gọi, Hạ Thiên Tịch cũng tự gọi lấy, còn không bằng tự mình gọi để y ngoan ngoãn ăn cơm.
Cảm giác hương vị không tồi, Lăng Thần liền đem bát cháo trứng muối thịt nạc để tới trước mặt Hạ Thiên Tịch nhàn nhạt nói:" Trước đem bát cháo này ăn đã."
Ngữ điệu bình bình thản thản, nhưng trong giọng nói mang theo khẩu khí không cho người cự tuyệt, quả thực không thể bình tĩnh hơn!
Hạ Thiên Tịch một đôi mắt như sói đói chớp chớp nhìn bát cháo Lăng Thần đặt trước mặt, khuôn mặt nháy mắt suy sụp, tùy hứng mà nói: "Ta không thích ăn loại này"
Ngữ khí ghét bỏ rất là tùy hứng.
Lăng Thần nhếch mày, đồng tử màu bạc cười như không cười liếc nhìn Hạ Thiên Tịch, rõ ràng ánh mắt không có chút hàn ý nào cũng khiến Hạ Thiên Tịch chột dạ trong lòng một trận.
Hạ Thiên Tịch bĩu môi, khóe mắt trộm nhìn mấy món ăn tỏa ra hương thơm cay nồng trên bàn, thật quá mỹ vị, nước miếng đều chảy ra. Nhưng khi ánh mắt y nhìn thấy bát cháo thịt nạc trứng muối trước mắt, khuôn mặt liền suy sụp, bĩu môi mang theo ý vị làm nũng mà nói: "Có thể không cần ăn thứ này hay không? Bằng không cho ta một chén cháo thập cẩm." Hạ Thiên Tịch hai mắt sáng lấp lánh nhìn Lăng Thần lấy lòng.
Lăng Thần nhướng mày, mang theo ngữ khí không thể nào màcự tuyệt: "Không được."
Hắn dám cam đoan, nếu mang lên cháo thập cẩm, y sẽ tuyệt đối bỏ thêm một đống đường vào bên trong cho mà xem.
Trong bụng không có cái gì, món ăn quá ngọt hoặc cay đều không thể ăn, bằng không sẽ hại dạ dày. Cho nên hắn mới muốn Hạ Thiên Tịch trước khi ăn thì uống một ít cháo ấm lót dạ, rồi ăn những món khẩu vị nặng kia, mới không bị thương tổn dạ dày.
Hạ Thiên Tịch lắc lắc mặt bĩu môi: "Ngươi cái đồ bạo quân!"
Cư nhiên dám quản y chặt như vậy, ngay cả ăn một bữa cơm cũng quản, đây không phải đại biểu sau này ở cùng nhau y sẽ không có ngày lành.
Lăng Thần nhướng mày không tỏ ý kiến, ánh mắt nhìn chén cháo kia tỏ vẻ không uống xong bát cháo này cũng đừng hòng được ăn những thứ kia.
Hạ Thiên Tịch cả người đều trảo tường cào má, bĩu môi oán giận, hai mắt đáng thương hề hề nhìn Lăng Thần, phi thường đáng thương cùng ủy khuất: "Ta thật sự không thích cái mùi vị kỳ quái của cháo này"
Cháo là phải ngọt, sao có thể là vị mặn?
"Vậy thì uống chút cháo trắng được không?" Lăng Thần một bộ rất dễ thương lượng, giơ tay đem một bát cháo trắng đã chuẩn bị tốt đổi với bát cháo trứng muối thịt nạc.
Hắn đã sớm biết, nếu muốn Hạ Thiên Tịch ngoan ngoãn ăn cơm là không có khả năng, cho nên hắn liền chuẩn bị hai tay.
Hạ Thiên Tịch nhăn mặt, chớp chớp mắt nhìn bát cháo trắng, nâng nâng mí mắt nhìn Lăng Thần, dùng ngữ khí thương lượng nói: "Có thể thêm một chút đường hay không?"
Tuy cháo trắng y cũng không thích lắm, nhưng vẫn khá hơn cái vị của cháo thịt nạc trứng muối kia nhiều.
"Không thể." Lăng Thần quyết đoán cự tuyệt, bưng lên cháo trắng nếm thử nói: "Cái này cho thêm đường rồi."
"Phải không?" Hạ Thiên Tịch hồ nghi nhìn Lăng Thần, sau đó bưng cháo trắng nếm thử một ngụm, tức khắc mặt liền ỉu xìu, đôi mắt nhỏ u oán liếc Lăng Thần chu mỏ oán giận: Ngươi gạt người, căn bản là không có vị gì?"
Kỳ thực, cháo trắng có vị ngọt nhàn nhạt, chỉ là đối với người yêu đường như mạng như y mà nói, căn bản là xem như không có đường.
"Muốn ăn liền đem cháo uống xong." Lăng Thần nhếch mày phi thường bá đạo mà nói.
Kỳ thực, hắn cũng không muốn quá khắt khe với Hạ Thiên Tịch, chẳng qua khi hắn không nhìn thấy, đồ ăn của Hạ Thiên Tịch khẩu vị đều thực nặng, kì nghỉ sau cuộc khảo hạch lần trước, hắn liền kiến thức qua việc Hạ Thiên Tịch có khẩu vị nặng như vậy, khi đó tuy hắn rất muốn quản, nhưng cảm tình giữa hai người bọn họ còn không thân mật giống như hôm nay, hắn nếu quản quá nhiều, y sẽ sinh khí, sau đó có thể vài ngày không thèm nhìn mặt mình, cho nên trước kia hắn có muốn cũng không dám quản quá nhiều.
Nhưng hiện tại lại khác, từ tối hôm qua trở đi, Lăng Thần liền cảm giác được tầng lá mỏng như có như không giữa hắn và Hạ Thiên Tịch tựa hồ đã bị đâm thủng, đã không có tầng lá mỏng kia ngăn cách, tình cảm giữa hai người tuy không thể lập tức thân mật khăng khít, nhưng cũng có tiến bộ rất lớn.
Giống như hiện tại, hắn quản y, Hạ Thiên Tịch tuy nhăn mặt nhíu mày, nhưng dù sao cũng không gay gắt, bảo hắn cút đi gì đó.
Không khí ấm áp nhàn nhạt vây quanh hai người, thật sự khiến người thoải mái.
Hạ Thiên Tịch vẻ mặt đau khổ, giống như uống thuốc độc đem bát cháo trắng uống xong, Lăng Thần đã cầm một cái bát không giúp y gắp đồ ăn, thịt, đậu hủ, cùng với thịt sườn đã được hắn bỏ xương, Hạ Thiên Tịch tiếp nhận ăn đến vô cùng vui vẻ, hai người một người ăn một người phục vụ, Lăng Thần còn thường thường dùng cái thìa xúc cơm đưa tới miệng Hạ Thiên Tịch, bởi vì y tự ăn đồ ăn liền rất ít ăn cơm, thường thường đều là toàn ăn đồ ăn, cơm cũng không ăn được mấy miếng, như vậy càng thêm hại dạ dày.
Cho nên, Lăng Thần thấy y ăn vào một miếng thức ăn, bị cay đến nước mắt lưng tròng còn không biết ăn kèm vào một thìa cơm, cho nên mới từng thìa từng thìa mà đút cơm cho y, Hạ Thiên Tịch mặc kệ là cái gì đều nuốt vào.
Hạ Thiên Tịch ăn đến sung sướng, Lăng Thần cũng đút đến sung sướng, hắn thực thích loại cảm giác đút y ăn cơm như thế này.
Chờ đến khi Hạ Thiên Tịch ăn xong chống bụng nằm ngửa đầu trên ghế, trong miệng bị cay đến xuýt xoa, Lăng Thần mới bắt đầu ăn cơm, cũng không lấy bát ăn mới, trực tiếp dùng luôn cái bát cơm mà Hạ Thiên Tịch ăn còn thừa một nửa kia ăn vào.
Hạ Thiên Tịch xuýt xoa nửa này, cảm giác trong miệng không còn cay rát như cũ nữa, lúc này y mới nghiêng đầu nâng mí mắt nhìn Lăng Thần đang ăn cơm, Lăng Thần một chút cũng không kén ăn, không giống như y, tỏi, gừng, hành ngay cả nếm cũng không nếm một ngụm, chỉ cần thịt dính một chút vị đó y cũng không ăn miếng thịt kia.
Nhớ rõ trước kia có người nói, y là bị nuôi hư.
Xác thực là gia đình y tuy không thể nói quá mỹ mãn, nhưng Hạ Thiên Tịch trước nay cũng không thiếu tiền để tiêu, nếu không có một gia đình tài nguyên phong phú, ở cái thời đại thiếu thốn tài nguyên như này, chắc chắn y cũng sẽ giống như những bình dân khác, mỗi ngày đều chỉ có thể uống dịch dinh dưỡng giá rẻ.
Nhưng có người chính là mệnh tốt như vậy, cho dù ngươi có ghen ghét thì mệnh của y cũng tố như thế thôi.
Nếu mệnh của y tốt như vậy đương nhiên sẽ được hưởng thụ cuộc sống tốt.
Hạ Thiên Tịch thoải mái híp mắt nghĩ, nhìn Lăng Thần ăn cũng tương đối, liền hỏi: "Ngươi biết Hoàng Hưng bị xử lý thế nào không?"
Từ buổi sáng tỉnh lại đến bây giờ, y vẫn luôn quên hỏi tên kia cặn bã, dù sao đêm đó Hoàng Hưng bị y làm cho bị thương rất nghiêm trọng, cho dù không chết cũng tàn phế, mà y vì ức chế dược hiệu của cái thuốc kia mà dùng băng hung hăng tổn thương bản thân, sau đó tới toilet khóa trái cửa lại cảm thấy an toàn, y mới dùng ma pháp trị liệu vết thương trên đùi, bằng không một chân kia của y chỉ sợ cũng bị tàn phế.
Nghe thấy tên Hoàng Hưng, Lăng Thần một tay bưng bát cơm, đồng tử màu bạc hiện lên ánh sáng hung ác, dừng một chút nói: "Không biết, nhưng mà có lẽ gã đã chịu trừng phạt."
Thanh âm lạnh lẽo không mang theo một chút hơi ấm nào, nghe vào trong tai nhất định sẽ khiến người cảm thấy Lăng Thần người này chính là một tên dã thú lạnh lùng.
Tuy tối qua khi hắn rời đi không có đi chú ý tới chuyện này, nhưng hắn phi thường rõ ràng tính cách của phụ thân.
Phụ thân bao che cho con, tuyệt đối là không tìm ra người thứ hai trên thế giới này.
Tối hôm qua hắn đều đã minh xác tỏ vẻ Hạ Thiên Tịch là con dâu của hắn, hắn tin tưởng phụ thân sẽ cho hắn một cái đáp án vừa lòng.
Lăng Thần cũng không phải không nghĩ tới tự mình đi giải quyết gì đó, chẳng qua, đã có người thay mình giải quyết, hắn cũng lười động thủ. Hơn nữa, muốn hoàn toàn giải quyết Hoàng gia, phụ thân ra tay so với hắn còn nhanh hơn, cũng có thể sớm đem Hoàng gia giải quyết, khiến Hoàng Hưng chịu phạt.
Lại nói, Hạ Thiên Tịch chính là con trai của Hạ Thanh, Hạ Thanh cũng không có khả năng không làm gì, sau khi nhìn thấy con trai mình bị khi dễ lại không động thủ sao?
Mà Hạ Thanh và Lăng Nghị vốn dĩ không ưa nhau, lúc này nhìn Lăng Nghị cư nhiên vì con trai mình tự động thủ, mỹ danh rằng là vì con dâu của mình, Hạ Thanh liền tức giận.
Là con của anh, tự anh có thể vì y lấy lại công đạo, còn cần một kẻ người ngoài như ngươi nhúng tay vào sao?
Để phân cao thấp với Lăng Nghị, động tác của Hạ Thanh quả thực nhanh đến dọa người.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.