Chương 14: Bị đánh
Dạ Đích
04/07/2014
Học sinh cấp 3 cả ngày nghỉ cũng ngắn hơn người khác, mùng tám đã phải nhập học! Mặc kệ bạn có còn đắm chìm trong không khí năm mới không muốn tỉnh lại, vẫn phải về trường học.
Lâm Cường kiếm được tiền tất nhiên không muốn ngừng nhưng hắn và Trần Yến không thể không nghỉ việc sớm một ngày để về nhà chuẩn bị thủ tục nhập học.
Tô Nham cũng phát sầu _ sau khai giảng không rảnh trông tiệm, dì Từ cũng không thể phân thân trông coi cả hai bên cho nên Tô Nham đành mướn một người trông tiệm.
Giữa trưa mùng tám tới trường học, lúc này nhân số đều không đến đủ. Tô Nham ló mặt ra một cái rồi về. Sáu giờ tối lại đến thì thấy trong phòng trừ Lương Khuê ra, những người khác đều đến đầy đủ.
Mùa xuân kéo hơi ấm, cũng mang đến chấn động xôn xao.
Khai giảng năm nay, các học sinh đều đầy mặt vui cười. Trong phòng thì học ầm ầm một mảnh, giáo viên bảy giờ mới tới.
Thầy Mã nói trước:“Hiện giờ cả nước, thậm chí toàn bộ thế giới đều có bệnh truyền nhiễm lan tràn, mọi người phải chú ý thân thể, chú ý vệ sinh, không có việc gì thì đừng chạy loạn khắp nơi. Tám giờ thầy phải đi họp, các em tự học nhé. Họp xong thầy sẽ đi qua thông báo cho các em.”
Thầy vừa đi, các học sinh sao chịu tự học. Tất cả cười cười nói nói đàm luận chuyện lý thú của năm mới. Hôm nay là ngày đầu báo danh, chỉ để gặp giáo viên chủ nhiệm, lúc này tất cả chủ nhiệm họp nên mỗi lớp đều ầm ĩ. Không ít học sinh chạy trong hành lang chơi, có gan thì đã lén chuồn về.
Tô Nham hát khẽ, rung hai chân vui sướng ghi ghi vẽ tranh, gương mặt tuấn lãng mang theo nụ cười thoải mái.
Bên ngoài có người hô lớn:“Tô Nham có ở đây không?” nữ sinh lạ lẫm từ cửa phòng thò đầu vào hỏi : “Tô Nham có thể đi ra ngoài một chút không? Bên ngoài có người tìm cậu.”
Tô Nham hoang mang, không biết ai lại tìm y. Tô Nham đứng dậy đi ra ngoài, nữ sinh kia ngại ngùng nói:“Đi theo tớ, ngay tại góc cầu thang.”
Tô Nham thở dài, nghĩ thầm chẳng lẽ lại có nữ sinh thổ lộ với y? Tô Nham nghĩ như vậy, rất nhiều người trong lớp cũng nghĩ như vậy, Lâm Cường còn nói giỡn với người ngồi cùng bàn:“Nhất định là được nữ sinh các lớp khác coi trọng!” Hắn rất muốn cùng đi ra ngoài xem trò vui nhưng tuy giáo viên không ở đây, hắn vẫn phải khắc chế chính mình. Nếu ngay cả hắn cũng chạy ra, những người khác càng khỏi nói.
Lâm Cường cười hì hì trò chuyện hăng say với người ngồi cùng bàn, kể trong lúc nghỉ đông, hắn và Tô Nham, Trần Yến, ba người bán hoa quả thế nào. Còn nói Tô Nham người này chỉ cần quen thuộc cũng ở chung rất tốt, đặc biệt hào phóng với bằng hữu. Còn nói Trần Yến thay đổi rất nhiều, hiện tại bọn họ đã là bạn tốt.
Cao hứng bừng bừng lải nhải nói liên miên, lời nói còn chưa nói xong trong hành lang đột nhiên truyền ra tiếng động nặng nề. Lan can hành lang làm bằng kim loại, chỉ cần có người đá một cước liền ong ong vang lên không ngừng mà thanh âm lúc này chứng tỏ đâu chỉ bị đá một cước, quả thực nặng nề như muốn đứt gãy. Trong phòng vốn rất ầm ĩ, một ít tiếng vang bên ngoài làm cho những ngồi gần cửa ra vào thu nhỏ âm thanh nhìn ra ngoài cửa, phòng học đột nhiên an tĩnh lại. Bên trong yên tĩnh, thanh âm bên ngoài càng truyền vào rõ ràng.
“Ông đây đánh chết mày!” Có người tức giận mắng.
“A a, dừng tay lại! Đừng đánh nữa!” Đây là tiếng của nữ sinh vừa rồi.
Nam sinh cách cửa gần nhất nghiêng đầu xem xét, kinh hãi nói:“Không ổn rồi, Tô Nham đánh nhau với người ta kìa!”
“Cái gì?” Lâm Cường vọt đứng dậy chạy ra bên ngoài, nam sinh gan lớn toàn bộ theo đi ra, tiếp theo là Trần Oản Oản và Vạn Phương, Trần Yến!
Góc hành lang lờ mờ, liếc nhìn thì thấy chừng hơn hai mươi người. Chỉ có nữ sinh kia núp ở phía sau sắp khóc, mà những nam sinh kia đều nhìn rất quen mắt _ là các sư huynh 11. Tất cả đều là học sinh sở trường thể dục cao lớn lực lưỡng!
“Tô Nham?” Lâm Cường mặt tái mét tiến đến nâng Tô Nham dậy.
Tô Nham che lấy cái trán chảy máu từ lan can đứng lên, thấy Lâm Cường đến cũng không nói chuyện. Đôi mắt trong suốt lạnh như băng, thẳng tắp nhìn kẻ cầm đầu đám người kia.
“Vạn Hưng……” Lâm Cường trừng mắt nhìn nam sinh cầm đầu nghiến răng nghiến lợi.
Vạn Phương một tay đẩy mọi người ra vọt tới trước mặt Vạn Hưng:“Là anh đánh Tô Nham? Vạn Hưng anh không nên quá đáng! Chuyện của tôi không cần anh quan tâm, anh cút cho tôi! Mau cút đi!”
Vạn Phương điên cuồng hướng về phía Vạn Hưng rống to, quả thực cô giận điên lên. Nhìn thấy Tô Nham bị thương trong lòng vô cùng khổ sở, nhìn thấy hung thủ lại phẫn hận áy náy không gì sánh bằng. Vì sao cô có một người anh như vậy, luôn cho mình rất lợi hại, rất bảo vệ cô, chỉ là loại che chở bạo lực này, cô thà không có. Cô cảm thấy xấu mặt, thực xin lỗi Tô Nham. Đâu chỉ thực xin lỗi Tô Nham, từ nhỏ đến lớn nam sinh thích cô đều không có kết cục tốt, đều bị Vạn Hưng dùng cú đấm chào hỏi.
Vạn Hưng bị em gái tức giận mắng trợn tròn con mắt, không kiên nhẫn kéo Vạn Phương ra:“Đi qua một bên cho anh, con gái biết cái gì ? Tô Nham này anh không giáo huấn nó anh liền không phải Vạn Hưng. Nguyên đán năm trước làm mất mặt em trước mặt mọi người, về sau còn làm mất mặt ông đây. Nó không phải học sinh giỏi hạng nhất sao? Để anh làm cho nó từ nay không dám ra khỏi cửa. Em cầu tình cũng vô dụng, anh là vì ai? Còn không phải vì giành công bằng cho em sao.”
“Mày đừng xằng bậy! Mày sẽ bị đuổi học!” Lâm Cường nóng vội rống to.
Vạn Hưng cười to:“Đuổi học thì thế nào, dù sao ông mày cũng cóc cần. Phá trường học rồi ông mày cũng chẳng muốn học…… Ngô……”
“A!” Vạn Phương thét lên, Trần Oản Oản trốn đằng sau nam sinh sắc mặt tái nhợt, không chút do dự lấy điện thoại ra quay số.
Cái chân thon dài của Tô Nham thẳng tắp đá vào bụng Vạn Hưng. Vạn Hưng khom người thật lâu không ngẩng đầu, tư thế kia tựa như ôm lấy chân Tô Nham, một mực không buông.
Đầu gối Tô Nham co lại, chân kéo lên, lại một cước đá vào bụng Vạn Hưng. Vạn Hưng bất ngờ không kịp chuẩn bị, liền trúng hai phát lập tức thống khổ vặn vẹo quỳ rạp trên mặt đất, rên rỉ không thôi.
“Shit! Thằng tiểu bạch kiểm này rất mạnh.”học sinh thể dục theo sau Vạn Hưng giễu cợt. Bọn họ vóc dáng cao lớn, năm tên phía trước thân cao ngoài 192 cm, đằng sau thấp nhất cũng là 180 cm. Do thường xuyên rèn luyện, cánh tay bắp chân mỗi người chứa đầy sức mạnh, đứng ở nơi này trông giống y như một bức tường.
Lâm Cường bên cạnh Tô Nham sắc mặt tái nhợt, không tự chủ được lui hai bước. Hắn đứng trước mặt những người này, thực cảm giác mình quá nhỏ bé .
Học sinh thể dục môi dày đứng trước nhất _ làn da ngăm đen, mặc một thân quần áo thể thao màu đỏ. Hằn từ trên cao nhìn xuống Tô Nham, tựa như con đại tinh tinh đang nhìn chú khỉ nhỏ.
“Tôi và các người vốn không quen biết, không oán không thù. Không muốn làm to chuyện rồi bị xử phạt, tốt nhất đừng xen vào chuyện của người khác. Đây không phải xã hội đen, không cần các người nói khí phách huynh đệ.” Tô Nham nhẹ nhàng lau máu tươi trên thái dương một cái, máu tươi chảy dài xuống, nhuộm đỏ mắt phải, một đường chảy tới cằm, cổ.
Môi Dày nhíu mày _ Tô Nham lúc đầu không phòng bị, bị đá một cái văng đến lan can đụng đầu vào, máu tươi chảy ra y lại rên cũng không rên một tiếng. Giờ còn hai chân đá ngã Vạn Hưng, lúc này còn có thể tỉnh táo nói chuyện như thế. Khi nào thì học sinh khá giỏi có sức mạnh như vậy? Những học sinh khá giỏi kia không phải chỉ biết đọc sách, thấy phần tử bạo lực liền chân nhũn ra đó sao?
“Tôi đã gọi điện báo với thầy rồi, mấy tên lưu manh các người đánh nhau ở trường học, chuẩn bị bị phạt đi!” Trần Oản Oản thủ sẵn điện thoại hung dữ trừng mắt nhìn kẻ gây rối.
“Đàn bà thúi câm miệng, tin tao đánh cho mày nằm bẹp xuống không?” một học sinh thể dục đằng sau không nể tình mắng lại. Trần Oản Oản tức giận đến sắc mặt đỏ bừng:“Anh có gan thử xem, coi mình là gì, chỉ là một đám ngu dốt cao nhòng không có não. Đây là hành lang lớp chúng tôi, các người quậy ở đây là có ý gì? Vạn Phương cậu quản anh cậu đi, thích đánh nhau gây chuyện như vậy còn học làm gì, sớm cút ra khỏi trường đi.”
Vạn Hưng bị đánh nằm sấp chậm rãi lấy lại chút sức, gương mặt dữ tợn vặn vẹo, ôm bụng gian nan đứng dậy, lửa giận hừng hực trừng mắt Tô Nham. Nếu như có thể, thật muốn một quyền đánh Tô Nham thổ huyết. Nhưng giờ toàn thân gã đều đau, không ra chút hơi sức. Chỉ có một nỗi oán khí thiêu đốt trong lòng, không phát ra được.
“Coi như em van anh, anh đừng gây rối nữa! Đừng đánh nhau nữa được không? Tô Nham thật sự cái gì cũng không có làm, anh dựa vào cái gì đánh người ta? Anh muốn làm ba mẹ chết phải không?” Vạn Phương kéo Vạn Hưng muốn lôi gã đi, Vạn Hưng dễ dàng vùng thoát khỏi em gái, tức giận nói:“Ông đây nhìn nó không vừa mắt là đủ rồi, mày cút ngay cho tao. Từ Vệ chúng mày đến xem cuộc vui sao? Đã không động thủ thì theo tao làm quái gì?”
Môi Dày nhíu mày, thanh âm trầm thấp:“Tao thật sự không muốn mang huynh đệ đến, nhưng nếu không đến mày sẽ mất hứng. Ông đây ngu ngốc mới nể tình dẫn người tới, mày muốn giáo huấn ai thì chặn lại ngoài trường chẳng phải tốt hơn sao, để tao chặn một trăm lần cũng được. Không biết mẹ mày điên cái gì mà không quậy trong trường không được, mày không sợ bị đuổi học nhưng chúng tao còn muốn học thể thao .”
“Chí cha chí chách em mày! Mẹ nó không muốn đến thì đừng đến, đến đây còn nói cái đinh gì!” Vạn Hưng rống to.
Môi Dày khẽ nói:“Đến tăng khí thế cho mày.”
“Cút!”
Môi Dày lập tức dẫn người bỏ đi. Đi thật xa, hắn lại quay đầu lại nhìn Tô Nham:“Ở ngoài trường tốt nhất mày đừng đi bậy, hôm nay chúng tao không động thủ, không có nghĩa là ở bên ngoài không động thủ.”
Tô Nham cuồng vọng mỉa mai cười:“Tụi mày muốn nhắm vào đại hiệp độc cô cầu bại Tô Nham này hử?”
Bang thể dục lập tức sôi gan thiếu chút nữa liền không nhịn được xông lên vung quyền. Môi Dày ngăn lại, âm trầm nói:“Sau này nhớ cẩn thận.”
Bọn họ muốn chạy đúng lúc ấy Thầy Mã vội vàng chạy đến. Sau lưng còn đi theo hiệu trưởng mập mạp, phó hiệu trưởng hùng hùng hổ hổ và một đống giáo viên khác.
Phó hiệu trưởng hơn 40 tuổi, đặc biệt nóng nảy, dạy lịch sử, thích nhất quản giáo học sinh xấu. Bắt được học sinh xấu trực tiếp tát một cái, chân đạp, không biết bao nhiêu học sinh xấu chán ghét ông, nhưng đồng dạng đều rất e ngại ông. Đừng thấy người ta lớn tuổi, lúc đánh người không chút nương tay nào đâu.
Phó hiệu trưởng gần như dùng tốc độ chạy nước rút trăm mét chạy tớ. Vừa thấy những học sinh gây rối này lại là người quen, vung tay phải không lưu tình chút nào tát qua. Một cái tát bay qua, Môi Dày lảo đảo lui về phía sau.
“Tụi bây phản hả! Trở về thì coi trường học là cái gì? Đánh nhau còn đánh tới trường, tụi bây còn muốn thi đại học không, không muốn học thì đều cút ra ngoài cho tôi! Chạy về nhà nói cho cha mẹ các em, xem các em lấy nắm đấm ăn nói hay lấy dao ăn nói đây.”
“Đều đứng sang một bên cho tôi!” hiệu trưởng mập mạp uy nghiêm nói.
Học sinh thể dục gây rối tuy tức giận không chịu nổi, nhưng chúng thật sự không thể tức giận mà chạy về nhà. Xúc động là ma quỷ, chạy về thì dễ, trở lại thì khó. Bọn họ không phải Vạn Hưng, bọn họ phản nghịch ương ngạnh nhưng còn có ước muốn học đại học.
“Mau chóng mang Tô Nham đi bệnh viện băng bó vết thương!” Thầy Mã vội vàng vây quanh Tô Nham _ nửa bên mặt Tô Nham đều nhuộm đỏ, đây là vết thương nặng.
“Tôi gọi xe chở em ấy đi bệnh viện.” Chủ nhiệm vội vàng gọi điện thoại.
Cùng Tô Nham đến bệnh viện còn có Vạn Hưng. Vạn Hưng là đầu sỏ gây nên nhưng gã bây giờ vẫn còn là học sinh nơi này. Gã không chảy máu, nhưng bộ dạng tựa hồ thống khổ hơn nhiều so với Tô Nham _ sắc mặt trắng bệch, mồ hôi lạnh ứa ra. Vạn Phương vừa vội vừa sợ cùng đi, không biết nên khóc cho Tô Nham hay khóc cho anh mình.
Lâm Cường và Trần Oản Oản trên xe cẩn thận giúp Tô Nham chùi máu, Tô Nham bên mặt đầy máu vẫn không nhúc nhích, để máu rỉ xuống nhìn là sợ.
“Nham Nham, miệng vết thương không sao, dùng thân thể của ngươi rất nhanh sẽ khỏi.”
“Cám ơn.”
“Khặc khặc , nếu ngươi cảm tạ ta, nên có chút thực tế. Đem những người khi dễ ngươi hiến tặng cho ta đi.”
“Ngươi không sợ hư thận[1] sao?” Tô Nham kinh ngạc nói.
“Cút đi! Nham Nham ngươi toàn nghĩ xấu xa thôi, đầu óc sâu bọ.”
Đến cửa bệnh viện mọi người xuống xe, Lâm Cường vịn Tô Nham vừa bước trên cầu thang. Đúng lúc một người đi ra, nhìn thấy bọn họ kinh hãi nói:“Tại sao là các cậu? A, thầy Mã thầy cũng tới……”
Lương Khuê ngượng ngùng đi về phía thầy Mã. Thầy Mã lúc này cũng không còn tâm tư truy vấn hắn sao đến thành phố C mà không đi trường học báo danh.
“Sao không nói cho em biết anh đã tới?” Trần Oản Oản nhíu mày hỏi.
Lương Khuê nói sang chuyện khác,“Tô Nham sao bị thương vậy?”
Tô Nham quay đầu lại nhìn hắn _ vết máu nửa bên mặt, dưới ánh đèn bệnh viện đặc biệt u lãnh đáng sợ.
Lương Khuê sững sờ, giật mình trong bụng:“Sao lại chảy nhiều máu như vậy? Các cậu pk (đồ sát) với người ta hả?”
Tô Nham còn chưa nói lời nào thì thầy Mã và Lâm Cường đã vội vàng lôi kéo y tiến vào.
Những người khác chờ ở hành lang, vài đồng học lòng đầy căm phẫn kể lại chuyện xảy ra. Chuyện này dễ đoán, thằng đểu đầu lĩnh là Vạn Hưng. Vạn Hưng nhân gia là ai ? Hắn không chỉ là học sinh lưu manh, còn là anh của Vạn Phương.
Rõ ràng cho thấy vì Vạn Phương tìm đến quấy rầy Tô Nham. Bọn họ trước kia còn cảm thấy Tô Nham thích làm bộ làm tịch, đại mỹ nữ tỏ tình không chút cảm kích, hiện tại lại cảm thấy Tô Nham thật xui xẻo. Tự tiện cự tuyệt Vạn Phương, thì bị ca ca người ta cho ăn đòn, đây là cái lý lẽ khùng điên gì. Chẳng lẽ lại muốn Tô Nham chấp nhận Vạn Phương sao?
Lương Khuê nghe xong giận dữ nói:“Còn có loại ngu si này, lá gan quả là lớn. Các cậu thật hèn, người ta dẫn người vọt tới cửa lớp, các cậu lại đề người ta ra oai như vậy? Nam sinh lớp chúng ta đều chết hết rồi sao! Đọc sách đọc thành đàn bà sợ phiền phức rồi hả?”
Mấy nam sinh bị Lương Khuê nói sắc mặt đỏ bừng, không cam lòng phản bác:“Chúng tớ ban đầu không biết, lúc sau ra ngoài thậm chí muốn hỗ trợ nhưng Tô Nham nói xong, những người cao to kia lui hết. Căn bản không có đánh nhau.”
Lương Khuê khinh bỉ nói:“Không cần biết người khác lùi hay không lùi, các cậu hoàn toàn không nên thả người đi. Bọn họ đã động thủ trước, các cậu còn khách khí cái rắm gì! Nên cầm băng ghế đánh vào, đập chết một người lại một người. Một đám các cậu nhiều như vậy vẫn không bằng một mình Tô Nham, người ta tốt xấu còn mở miệng mắng. Hèn, thật sự là hèn!”
“Cậu nói đủ chưa, cậu lại không ở trường, có bản lĩnh cậu đi tìm người ta kiếm lại mặt mũi! Tôi thấy làm sao cậu đối phó lại những người kia, người ta một cái tát liền đập chết cậu. Những học sinh khoa thể dục kia cũng không phải thiện nam tín nữ gì.”
“Nếu tớ ở đó sẽ không có kết cục như vậy, học sinh thể dục thì thế nào, vóc dáng cao thì thế nào. Nói trắng ra là các cậu sợ, vóc dáng lùn một chút liền teo héo. Bọn ngu xuẩn kia lần tới lại đến, tớ đập chết chúng!” Lương Khuê nắm nắm đấm hung dữ lên tiếng, mấy nam sinh mệt mỏi hừ lạnh, không phản bác cũng không lên tiếng. Lương Khuê mắng bọn họ, bọn họ không phục, nhưng trong lòng lại chán ghét chính mình, lúc đó họ thật sự teo héo. Bọn họ đều là học sinh an phận thủ thường, từ trước đến nay thích chuyện lớn hóa nhỏ chuyện nhỏ hóa không. Khi nhìn thấy học sinh khoa thể dục hung thần ác sát, xác thực trong lòng đã chùn bước.
Trên thực tế lúc ấy nếu không phải Tô Nham chủ động lên tiếng, nói cho bọn học sinh khoa thể dục kia không xuất thủ thì bọn họ cuối cùng vẫn bị buộc đánh nhau. Khi Tô Nham nói khiến cho mấy học sinh kia rút đi, trong lòng bọn họ đều nhẹ nhàng thở ra.
Trần Oản Oản đẩy cửa đi ra, thẳng đi đến phía Lương Khuê. Trở ngại còn có học sinh khác ở nên không biểu hiện quá thân mật, vì vậy mỉm cười nói:“ Thương thế của Tô Nham không có trở ngại, đã cầm máu khâu vết thương .”
“Oa shit, mặt mũi đầy máu còn không có trở ngại, bọn người kia thật cần ăn đòn.” Lương Khuê tức giận mắng to.
Trần Oản Oản bất mãn:“Chuyện này trường học sẽ giải quyết, anh cũng đừng quá kích động.”
Lương Khuê hừ hừ, chẳng muốn nhiều lời với Trần Oản Oản. Chuyện đánh nhau hung ác này, vĩnh viễn nói không rõ được với con gái, các cô phản đối tất cả bạo lực. Nhưng nam sinh lại khác, tranh cái gì thì phải một mực tranh. Hôm nay đừng nói là Tô Nham, mặc kệ là người nào trong lớp khi người ta chạy đến gây phiền phức, Lương Khuê ở đây thì tuyệt đối ra tay không chút do dự!
Lâm Cường kiếm được tiền tất nhiên không muốn ngừng nhưng hắn và Trần Yến không thể không nghỉ việc sớm một ngày để về nhà chuẩn bị thủ tục nhập học.
Tô Nham cũng phát sầu _ sau khai giảng không rảnh trông tiệm, dì Từ cũng không thể phân thân trông coi cả hai bên cho nên Tô Nham đành mướn một người trông tiệm.
Giữa trưa mùng tám tới trường học, lúc này nhân số đều không đến đủ. Tô Nham ló mặt ra một cái rồi về. Sáu giờ tối lại đến thì thấy trong phòng trừ Lương Khuê ra, những người khác đều đến đầy đủ.
Mùa xuân kéo hơi ấm, cũng mang đến chấn động xôn xao.
Khai giảng năm nay, các học sinh đều đầy mặt vui cười. Trong phòng thì học ầm ầm một mảnh, giáo viên bảy giờ mới tới.
Thầy Mã nói trước:“Hiện giờ cả nước, thậm chí toàn bộ thế giới đều có bệnh truyền nhiễm lan tràn, mọi người phải chú ý thân thể, chú ý vệ sinh, không có việc gì thì đừng chạy loạn khắp nơi. Tám giờ thầy phải đi họp, các em tự học nhé. Họp xong thầy sẽ đi qua thông báo cho các em.”
Thầy vừa đi, các học sinh sao chịu tự học. Tất cả cười cười nói nói đàm luận chuyện lý thú của năm mới. Hôm nay là ngày đầu báo danh, chỉ để gặp giáo viên chủ nhiệm, lúc này tất cả chủ nhiệm họp nên mỗi lớp đều ầm ĩ. Không ít học sinh chạy trong hành lang chơi, có gan thì đã lén chuồn về.
Tô Nham hát khẽ, rung hai chân vui sướng ghi ghi vẽ tranh, gương mặt tuấn lãng mang theo nụ cười thoải mái.
Bên ngoài có người hô lớn:“Tô Nham có ở đây không?” nữ sinh lạ lẫm từ cửa phòng thò đầu vào hỏi : “Tô Nham có thể đi ra ngoài một chút không? Bên ngoài có người tìm cậu.”
Tô Nham hoang mang, không biết ai lại tìm y. Tô Nham đứng dậy đi ra ngoài, nữ sinh kia ngại ngùng nói:“Đi theo tớ, ngay tại góc cầu thang.”
Tô Nham thở dài, nghĩ thầm chẳng lẽ lại có nữ sinh thổ lộ với y? Tô Nham nghĩ như vậy, rất nhiều người trong lớp cũng nghĩ như vậy, Lâm Cường còn nói giỡn với người ngồi cùng bàn:“Nhất định là được nữ sinh các lớp khác coi trọng!” Hắn rất muốn cùng đi ra ngoài xem trò vui nhưng tuy giáo viên không ở đây, hắn vẫn phải khắc chế chính mình. Nếu ngay cả hắn cũng chạy ra, những người khác càng khỏi nói.
Lâm Cường cười hì hì trò chuyện hăng say với người ngồi cùng bàn, kể trong lúc nghỉ đông, hắn và Tô Nham, Trần Yến, ba người bán hoa quả thế nào. Còn nói Tô Nham người này chỉ cần quen thuộc cũng ở chung rất tốt, đặc biệt hào phóng với bằng hữu. Còn nói Trần Yến thay đổi rất nhiều, hiện tại bọn họ đã là bạn tốt.
Cao hứng bừng bừng lải nhải nói liên miên, lời nói còn chưa nói xong trong hành lang đột nhiên truyền ra tiếng động nặng nề. Lan can hành lang làm bằng kim loại, chỉ cần có người đá một cước liền ong ong vang lên không ngừng mà thanh âm lúc này chứng tỏ đâu chỉ bị đá một cước, quả thực nặng nề như muốn đứt gãy. Trong phòng vốn rất ầm ĩ, một ít tiếng vang bên ngoài làm cho những ngồi gần cửa ra vào thu nhỏ âm thanh nhìn ra ngoài cửa, phòng học đột nhiên an tĩnh lại. Bên trong yên tĩnh, thanh âm bên ngoài càng truyền vào rõ ràng.
“Ông đây đánh chết mày!” Có người tức giận mắng.
“A a, dừng tay lại! Đừng đánh nữa!” Đây là tiếng của nữ sinh vừa rồi.
Nam sinh cách cửa gần nhất nghiêng đầu xem xét, kinh hãi nói:“Không ổn rồi, Tô Nham đánh nhau với người ta kìa!”
“Cái gì?” Lâm Cường vọt đứng dậy chạy ra bên ngoài, nam sinh gan lớn toàn bộ theo đi ra, tiếp theo là Trần Oản Oản và Vạn Phương, Trần Yến!
Góc hành lang lờ mờ, liếc nhìn thì thấy chừng hơn hai mươi người. Chỉ có nữ sinh kia núp ở phía sau sắp khóc, mà những nam sinh kia đều nhìn rất quen mắt _ là các sư huynh 11. Tất cả đều là học sinh sở trường thể dục cao lớn lực lưỡng!
“Tô Nham?” Lâm Cường mặt tái mét tiến đến nâng Tô Nham dậy.
Tô Nham che lấy cái trán chảy máu từ lan can đứng lên, thấy Lâm Cường đến cũng không nói chuyện. Đôi mắt trong suốt lạnh như băng, thẳng tắp nhìn kẻ cầm đầu đám người kia.
“Vạn Hưng……” Lâm Cường trừng mắt nhìn nam sinh cầm đầu nghiến răng nghiến lợi.
Vạn Phương một tay đẩy mọi người ra vọt tới trước mặt Vạn Hưng:“Là anh đánh Tô Nham? Vạn Hưng anh không nên quá đáng! Chuyện của tôi không cần anh quan tâm, anh cút cho tôi! Mau cút đi!”
Vạn Phương điên cuồng hướng về phía Vạn Hưng rống to, quả thực cô giận điên lên. Nhìn thấy Tô Nham bị thương trong lòng vô cùng khổ sở, nhìn thấy hung thủ lại phẫn hận áy náy không gì sánh bằng. Vì sao cô có một người anh như vậy, luôn cho mình rất lợi hại, rất bảo vệ cô, chỉ là loại che chở bạo lực này, cô thà không có. Cô cảm thấy xấu mặt, thực xin lỗi Tô Nham. Đâu chỉ thực xin lỗi Tô Nham, từ nhỏ đến lớn nam sinh thích cô đều không có kết cục tốt, đều bị Vạn Hưng dùng cú đấm chào hỏi.
Vạn Hưng bị em gái tức giận mắng trợn tròn con mắt, không kiên nhẫn kéo Vạn Phương ra:“Đi qua một bên cho anh, con gái biết cái gì ? Tô Nham này anh không giáo huấn nó anh liền không phải Vạn Hưng. Nguyên đán năm trước làm mất mặt em trước mặt mọi người, về sau còn làm mất mặt ông đây. Nó không phải học sinh giỏi hạng nhất sao? Để anh làm cho nó từ nay không dám ra khỏi cửa. Em cầu tình cũng vô dụng, anh là vì ai? Còn không phải vì giành công bằng cho em sao.”
“Mày đừng xằng bậy! Mày sẽ bị đuổi học!” Lâm Cường nóng vội rống to.
Vạn Hưng cười to:“Đuổi học thì thế nào, dù sao ông mày cũng cóc cần. Phá trường học rồi ông mày cũng chẳng muốn học…… Ngô……”
“A!” Vạn Phương thét lên, Trần Oản Oản trốn đằng sau nam sinh sắc mặt tái nhợt, không chút do dự lấy điện thoại ra quay số.
Cái chân thon dài của Tô Nham thẳng tắp đá vào bụng Vạn Hưng. Vạn Hưng khom người thật lâu không ngẩng đầu, tư thế kia tựa như ôm lấy chân Tô Nham, một mực không buông.
Đầu gối Tô Nham co lại, chân kéo lên, lại một cước đá vào bụng Vạn Hưng. Vạn Hưng bất ngờ không kịp chuẩn bị, liền trúng hai phát lập tức thống khổ vặn vẹo quỳ rạp trên mặt đất, rên rỉ không thôi.
“Shit! Thằng tiểu bạch kiểm này rất mạnh.”học sinh thể dục theo sau Vạn Hưng giễu cợt. Bọn họ vóc dáng cao lớn, năm tên phía trước thân cao ngoài 192 cm, đằng sau thấp nhất cũng là 180 cm. Do thường xuyên rèn luyện, cánh tay bắp chân mỗi người chứa đầy sức mạnh, đứng ở nơi này trông giống y như một bức tường.
Lâm Cường bên cạnh Tô Nham sắc mặt tái nhợt, không tự chủ được lui hai bước. Hắn đứng trước mặt những người này, thực cảm giác mình quá nhỏ bé .
Học sinh thể dục môi dày đứng trước nhất _ làn da ngăm đen, mặc một thân quần áo thể thao màu đỏ. Hằn từ trên cao nhìn xuống Tô Nham, tựa như con đại tinh tinh đang nhìn chú khỉ nhỏ.
“Tôi và các người vốn không quen biết, không oán không thù. Không muốn làm to chuyện rồi bị xử phạt, tốt nhất đừng xen vào chuyện của người khác. Đây không phải xã hội đen, không cần các người nói khí phách huynh đệ.” Tô Nham nhẹ nhàng lau máu tươi trên thái dương một cái, máu tươi chảy dài xuống, nhuộm đỏ mắt phải, một đường chảy tới cằm, cổ.
Môi Dày nhíu mày _ Tô Nham lúc đầu không phòng bị, bị đá một cái văng đến lan can đụng đầu vào, máu tươi chảy ra y lại rên cũng không rên một tiếng. Giờ còn hai chân đá ngã Vạn Hưng, lúc này còn có thể tỉnh táo nói chuyện như thế. Khi nào thì học sinh khá giỏi có sức mạnh như vậy? Những học sinh khá giỏi kia không phải chỉ biết đọc sách, thấy phần tử bạo lực liền chân nhũn ra đó sao?
“Tôi đã gọi điện báo với thầy rồi, mấy tên lưu manh các người đánh nhau ở trường học, chuẩn bị bị phạt đi!” Trần Oản Oản thủ sẵn điện thoại hung dữ trừng mắt nhìn kẻ gây rối.
“Đàn bà thúi câm miệng, tin tao đánh cho mày nằm bẹp xuống không?” một học sinh thể dục đằng sau không nể tình mắng lại. Trần Oản Oản tức giận đến sắc mặt đỏ bừng:“Anh có gan thử xem, coi mình là gì, chỉ là một đám ngu dốt cao nhòng không có não. Đây là hành lang lớp chúng tôi, các người quậy ở đây là có ý gì? Vạn Phương cậu quản anh cậu đi, thích đánh nhau gây chuyện như vậy còn học làm gì, sớm cút ra khỏi trường đi.”
Vạn Hưng bị đánh nằm sấp chậm rãi lấy lại chút sức, gương mặt dữ tợn vặn vẹo, ôm bụng gian nan đứng dậy, lửa giận hừng hực trừng mắt Tô Nham. Nếu như có thể, thật muốn một quyền đánh Tô Nham thổ huyết. Nhưng giờ toàn thân gã đều đau, không ra chút hơi sức. Chỉ có một nỗi oán khí thiêu đốt trong lòng, không phát ra được.
“Coi như em van anh, anh đừng gây rối nữa! Đừng đánh nhau nữa được không? Tô Nham thật sự cái gì cũng không có làm, anh dựa vào cái gì đánh người ta? Anh muốn làm ba mẹ chết phải không?” Vạn Phương kéo Vạn Hưng muốn lôi gã đi, Vạn Hưng dễ dàng vùng thoát khỏi em gái, tức giận nói:“Ông đây nhìn nó không vừa mắt là đủ rồi, mày cút ngay cho tao. Từ Vệ chúng mày đến xem cuộc vui sao? Đã không động thủ thì theo tao làm quái gì?”
Môi Dày nhíu mày, thanh âm trầm thấp:“Tao thật sự không muốn mang huynh đệ đến, nhưng nếu không đến mày sẽ mất hứng. Ông đây ngu ngốc mới nể tình dẫn người tới, mày muốn giáo huấn ai thì chặn lại ngoài trường chẳng phải tốt hơn sao, để tao chặn một trăm lần cũng được. Không biết mẹ mày điên cái gì mà không quậy trong trường không được, mày không sợ bị đuổi học nhưng chúng tao còn muốn học thể thao .”
“Chí cha chí chách em mày! Mẹ nó không muốn đến thì đừng đến, đến đây còn nói cái đinh gì!” Vạn Hưng rống to.
Môi Dày khẽ nói:“Đến tăng khí thế cho mày.”
“Cút!”
Môi Dày lập tức dẫn người bỏ đi. Đi thật xa, hắn lại quay đầu lại nhìn Tô Nham:“Ở ngoài trường tốt nhất mày đừng đi bậy, hôm nay chúng tao không động thủ, không có nghĩa là ở bên ngoài không động thủ.”
Tô Nham cuồng vọng mỉa mai cười:“Tụi mày muốn nhắm vào đại hiệp độc cô cầu bại Tô Nham này hử?”
Bang thể dục lập tức sôi gan thiếu chút nữa liền không nhịn được xông lên vung quyền. Môi Dày ngăn lại, âm trầm nói:“Sau này nhớ cẩn thận.”
Bọn họ muốn chạy đúng lúc ấy Thầy Mã vội vàng chạy đến. Sau lưng còn đi theo hiệu trưởng mập mạp, phó hiệu trưởng hùng hùng hổ hổ và một đống giáo viên khác.
Phó hiệu trưởng hơn 40 tuổi, đặc biệt nóng nảy, dạy lịch sử, thích nhất quản giáo học sinh xấu. Bắt được học sinh xấu trực tiếp tát một cái, chân đạp, không biết bao nhiêu học sinh xấu chán ghét ông, nhưng đồng dạng đều rất e ngại ông. Đừng thấy người ta lớn tuổi, lúc đánh người không chút nương tay nào đâu.
Phó hiệu trưởng gần như dùng tốc độ chạy nước rút trăm mét chạy tớ. Vừa thấy những học sinh gây rối này lại là người quen, vung tay phải không lưu tình chút nào tát qua. Một cái tát bay qua, Môi Dày lảo đảo lui về phía sau.
“Tụi bây phản hả! Trở về thì coi trường học là cái gì? Đánh nhau còn đánh tới trường, tụi bây còn muốn thi đại học không, không muốn học thì đều cút ra ngoài cho tôi! Chạy về nhà nói cho cha mẹ các em, xem các em lấy nắm đấm ăn nói hay lấy dao ăn nói đây.”
“Đều đứng sang một bên cho tôi!” hiệu trưởng mập mạp uy nghiêm nói.
Học sinh thể dục gây rối tuy tức giận không chịu nổi, nhưng chúng thật sự không thể tức giận mà chạy về nhà. Xúc động là ma quỷ, chạy về thì dễ, trở lại thì khó. Bọn họ không phải Vạn Hưng, bọn họ phản nghịch ương ngạnh nhưng còn có ước muốn học đại học.
“Mau chóng mang Tô Nham đi bệnh viện băng bó vết thương!” Thầy Mã vội vàng vây quanh Tô Nham _ nửa bên mặt Tô Nham đều nhuộm đỏ, đây là vết thương nặng.
“Tôi gọi xe chở em ấy đi bệnh viện.” Chủ nhiệm vội vàng gọi điện thoại.
Cùng Tô Nham đến bệnh viện còn có Vạn Hưng. Vạn Hưng là đầu sỏ gây nên nhưng gã bây giờ vẫn còn là học sinh nơi này. Gã không chảy máu, nhưng bộ dạng tựa hồ thống khổ hơn nhiều so với Tô Nham _ sắc mặt trắng bệch, mồ hôi lạnh ứa ra. Vạn Phương vừa vội vừa sợ cùng đi, không biết nên khóc cho Tô Nham hay khóc cho anh mình.
Lâm Cường và Trần Oản Oản trên xe cẩn thận giúp Tô Nham chùi máu, Tô Nham bên mặt đầy máu vẫn không nhúc nhích, để máu rỉ xuống nhìn là sợ.
“Nham Nham, miệng vết thương không sao, dùng thân thể của ngươi rất nhanh sẽ khỏi.”
“Cám ơn.”
“Khặc khặc , nếu ngươi cảm tạ ta, nên có chút thực tế. Đem những người khi dễ ngươi hiến tặng cho ta đi.”
“Ngươi không sợ hư thận[1] sao?” Tô Nham kinh ngạc nói.
“Cút đi! Nham Nham ngươi toàn nghĩ xấu xa thôi, đầu óc sâu bọ.”
Đến cửa bệnh viện mọi người xuống xe, Lâm Cường vịn Tô Nham vừa bước trên cầu thang. Đúng lúc một người đi ra, nhìn thấy bọn họ kinh hãi nói:“Tại sao là các cậu? A, thầy Mã thầy cũng tới……”
Lương Khuê ngượng ngùng đi về phía thầy Mã. Thầy Mã lúc này cũng không còn tâm tư truy vấn hắn sao đến thành phố C mà không đi trường học báo danh.
“Sao không nói cho em biết anh đã tới?” Trần Oản Oản nhíu mày hỏi.
Lương Khuê nói sang chuyện khác,“Tô Nham sao bị thương vậy?”
Tô Nham quay đầu lại nhìn hắn _ vết máu nửa bên mặt, dưới ánh đèn bệnh viện đặc biệt u lãnh đáng sợ.
Lương Khuê sững sờ, giật mình trong bụng:“Sao lại chảy nhiều máu như vậy? Các cậu pk (đồ sát) với người ta hả?”
Tô Nham còn chưa nói lời nào thì thầy Mã và Lâm Cường đã vội vàng lôi kéo y tiến vào.
Những người khác chờ ở hành lang, vài đồng học lòng đầy căm phẫn kể lại chuyện xảy ra. Chuyện này dễ đoán, thằng đểu đầu lĩnh là Vạn Hưng. Vạn Hưng nhân gia là ai ? Hắn không chỉ là học sinh lưu manh, còn là anh của Vạn Phương.
Rõ ràng cho thấy vì Vạn Phương tìm đến quấy rầy Tô Nham. Bọn họ trước kia còn cảm thấy Tô Nham thích làm bộ làm tịch, đại mỹ nữ tỏ tình không chút cảm kích, hiện tại lại cảm thấy Tô Nham thật xui xẻo. Tự tiện cự tuyệt Vạn Phương, thì bị ca ca người ta cho ăn đòn, đây là cái lý lẽ khùng điên gì. Chẳng lẽ lại muốn Tô Nham chấp nhận Vạn Phương sao?
Lương Khuê nghe xong giận dữ nói:“Còn có loại ngu si này, lá gan quả là lớn. Các cậu thật hèn, người ta dẫn người vọt tới cửa lớp, các cậu lại đề người ta ra oai như vậy? Nam sinh lớp chúng ta đều chết hết rồi sao! Đọc sách đọc thành đàn bà sợ phiền phức rồi hả?”
Mấy nam sinh bị Lương Khuê nói sắc mặt đỏ bừng, không cam lòng phản bác:“Chúng tớ ban đầu không biết, lúc sau ra ngoài thậm chí muốn hỗ trợ nhưng Tô Nham nói xong, những người cao to kia lui hết. Căn bản không có đánh nhau.”
Lương Khuê khinh bỉ nói:“Không cần biết người khác lùi hay không lùi, các cậu hoàn toàn không nên thả người đi. Bọn họ đã động thủ trước, các cậu còn khách khí cái rắm gì! Nên cầm băng ghế đánh vào, đập chết một người lại một người. Một đám các cậu nhiều như vậy vẫn không bằng một mình Tô Nham, người ta tốt xấu còn mở miệng mắng. Hèn, thật sự là hèn!”
“Cậu nói đủ chưa, cậu lại không ở trường, có bản lĩnh cậu đi tìm người ta kiếm lại mặt mũi! Tôi thấy làm sao cậu đối phó lại những người kia, người ta một cái tát liền đập chết cậu. Những học sinh khoa thể dục kia cũng không phải thiện nam tín nữ gì.”
“Nếu tớ ở đó sẽ không có kết cục như vậy, học sinh thể dục thì thế nào, vóc dáng cao thì thế nào. Nói trắng ra là các cậu sợ, vóc dáng lùn một chút liền teo héo. Bọn ngu xuẩn kia lần tới lại đến, tớ đập chết chúng!” Lương Khuê nắm nắm đấm hung dữ lên tiếng, mấy nam sinh mệt mỏi hừ lạnh, không phản bác cũng không lên tiếng. Lương Khuê mắng bọn họ, bọn họ không phục, nhưng trong lòng lại chán ghét chính mình, lúc đó họ thật sự teo héo. Bọn họ đều là học sinh an phận thủ thường, từ trước đến nay thích chuyện lớn hóa nhỏ chuyện nhỏ hóa không. Khi nhìn thấy học sinh khoa thể dục hung thần ác sát, xác thực trong lòng đã chùn bước.
Trên thực tế lúc ấy nếu không phải Tô Nham chủ động lên tiếng, nói cho bọn học sinh khoa thể dục kia không xuất thủ thì bọn họ cuối cùng vẫn bị buộc đánh nhau. Khi Tô Nham nói khiến cho mấy học sinh kia rút đi, trong lòng bọn họ đều nhẹ nhàng thở ra.
Trần Oản Oản đẩy cửa đi ra, thẳng đi đến phía Lương Khuê. Trở ngại còn có học sinh khác ở nên không biểu hiện quá thân mật, vì vậy mỉm cười nói:“ Thương thế của Tô Nham không có trở ngại, đã cầm máu khâu vết thương .”
“Oa shit, mặt mũi đầy máu còn không có trở ngại, bọn người kia thật cần ăn đòn.” Lương Khuê tức giận mắng to.
Trần Oản Oản bất mãn:“Chuyện này trường học sẽ giải quyết, anh cũng đừng quá kích động.”
Lương Khuê hừ hừ, chẳng muốn nhiều lời với Trần Oản Oản. Chuyện đánh nhau hung ác này, vĩnh viễn nói không rõ được với con gái, các cô phản đối tất cả bạo lực. Nhưng nam sinh lại khác, tranh cái gì thì phải một mực tranh. Hôm nay đừng nói là Tô Nham, mặc kệ là người nào trong lớp khi người ta chạy đến gây phiền phức, Lương Khuê ở đây thì tuyệt đối ra tay không chút do dự!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.