Chương 25: Nằm viện
Dạ Đích
04/07/2014
Lương Khuê vừa tỉnh dậy, cả mọi người cũng chưa nhìn thấy rõ đã buộc miệng hô:“Tô Nham đâu?”
Trần Oản Oản kích động chạy tới, nức nở nói:“Cuối cùng anh cũng tỉnh, làm em sợ muốn chết, ô ô……”
Lương Khuê thấy rõ tình huống chung quanh, vẫn hỏi:“Tô Nham đâu? Là Tô Nham đã cứu tôi, tôi nhìn thấy. Cậu ấy thế nào rồi?”
Trần Oản Oản lau lau nước mắt nói:“Tô Nham nằm ở phòng khác, thương thế của cậu ta nhẹ hơn nhiều so với anh, đã sớm tỉnh rồi anh yên tâm.”
Lương Khuê thở phào, mỏi mệt nhắm hai mắt lại, không kiên nhẫn nói:“Sao cô ở đây?”
Trần Oản Oản ảm đạm giải thích:“Anh bị thương, em đương nhiên tới thăm anh. Trầm Thành bọn họ bị bắt hết rồi.”
Lương Khuê không khỏi lạnh lùng nói:“Cô biết Trầm Thành muốn chặn đánh tôi?”
“Không biết, sao anh có thể nghĩ em như vậy. Em nếu sớm biết, sao lại để hắn đánh anh!” Trần Oản Oản khóc ròng nói:“Sinh nhật anh, anh mời cả lớp nhưng không mời em…… em rất khổ sở. Các anh vô cùng vui vẻ đi ăn hải sản, em chỉ có thể trộm đi theo. Em liền muốn tìm một góc, chờ lúc anh chỉ có một mình thì tặng quà sinh nhật cho anh. Cho nên em liền đi theo anh, nhìn anh đưa học sinh ngộ độc vào bệnh viện, sau đó lại tiễn nữ sinh về nhà. Nhưng anh và Tiết Hiểu Linh đứng ở tiểu khu cửa nhà cô ta cười cười nói nói không dứt, lúc ấy em tức giận nên chạy đi.” Trần Oản Oản uất ức trừng Lương Khuê, Lương Khuê mệt mỏi nghe, không nói một từ.
“Trầm Thành hẹn em đi ra ngoài, em cự tuyệt. Thực xin lỗi, Trầm Thành làm phiền anh đều là vì em.”
Cửa phòng bệnh bị đẩy mở, người anh họ mang theo một người đàn ông tây trang thẳng thớm bước vào.
Thấy Trần Oản Oản, anh họ không khách khí nói:“Trần tiểu thư phiền cô đi ra ngoài trước, tôi có chuyện muốn bàn với em tôi.”
“Em muốn chiếu cố Lương Khuê……” Trần Oản Oản ủy khuất thỉnh cầu.
Anh họ trừng một cái:“Phiền cô tỉnh lại đi, nếu không có cô, em tôi căn bản không bị đánh. Cô xem nó hiện tại bị thương nặng cỡ nào! Không đến một tháng cũng đừng mơ xuất viện, đây cũng là vì cô. Còn có cậu Tô Nham kế bên, cô làm phiền hai người vô tội, cô còn đứng ở chỗ này làm gì?”
Trần Oản Oản khóc chạy đi, oán hận Trầm Thành tạo nên tất cả mọi chuyện. ( cảm giác bạn đang đọc Shoujo :v )
“Khỏe chút nào không?” Anh họ lo lắng hỏi.
Lương Khuê yếu ớt nói:“Khá tốt, vị này chính là…..?”
“Luật sư Lý, anh bạn học tao, luật sư ưu tú nhất thành phố C.” Anh họ giới thiệu.
Luật sư Lý cúi người nhìn về phía Lương Khuê:“Xin chào, việc kiện cáo tôi sẽ thay cậu giành tất cả ưu thế. Cậu và bạn cậu sẽ có được bồi thường xứng đáng còn Trầm Thành chắc chắn sẽ phải chịu trừng phạt xứng đáng.”
Lương Khuê chớp mắt mấy cái : “Anh họ……”
Anh họ ngắt lời hắn, giải thích: “ Thương tích của mày tao cho cha mày biết. Yên tâm, ông ấy sẽ gạt mẹ và ông bà mày. Cha mày toàn quyền ủy thác tao giải quyết chuyện này, báo cảnh sát chính là Tô Nham, tao đã khởi tố Trầm Thành nên chúng giờ đã bị bắt giữ rồi.”
“Hắn là vị thành niên…… Có thể bị giam mấy ngày chứ?” Lương Khuê cau mày nói, hắn nghĩ đến đầu tiên chính là kêu người đánh lại Trầm Thành thành tàn phế!
Anh họ mỉm cười:“Yên tâm, hắn đủ mười sáu, không tính là vị thành niên. Mười sáu tuổi phạm tội phải gánh chịu trách nhiệm hình sự.”
Lý luật sư cũng nói:“Dựa theo thương tích có thể phán hắn hai năm, hướng xấu là hắn sẽ ra sức hoãn thi hành hình phạt, nhưng tôi sẽ hết sức làm hắn trực tiếp vào tù.” Trầm Thành trong nhà có chỗ dựa, nếu bị đánh chỉ là một mình Tô Nham, Trầm Thành trách nhiệm gì cũng không cần chịu, trực tiếp được người cha có tiền đối phó. Đáng tiếc Trầm Thành lần này đá trúng tường sắt, núi cao còn có núi cao hơn, có Lương gia hỗ trợ thì luật sư Lý không chút lo lắng mình sẽ thua kiện. Trầm Thành ngồi tù là cái chắc, hoãn thi hành hình phạt cũng không có cửa.
“Em muốn gặp Tô Nham, lần này làm phiền cậu ấy bằng không em chết chắc rồi.”
Anh họ gật đầu:“ Đúng vậy, làm phiền Tô Nham. Mày yên tâm, vừa rồi tao đã tìm bệnh viện thương lượng đặt hai tụi bây vào một phòng bệnh thuận tiện chăm sóc. Phải dưỡng thương cho tốt, đừng lo lắng có chuyện gì hay không, tình huống của Tô Nham tốt hơn mày nhiều, đừng lo.”
Tô Nham quả thật khá hơn, trong lúc Lương Khuê hôn mê y đã sớm tỉnh. Tuy mình đầy thương tích nhưng không bị thương chỗ hiểm. Sau khi Tô Nham tỉnh lại chuyện đầu tiên chính là lén vào toilet chạy vô không gian, sau đó nhịn đau tưới linh tuyền trong đó rồi ăn mấy hoa quả linh khí đầy đủ, thân thể hiện tại khôi phục rất tốt.
Buổi chiều, Tô Nham được mang đến phòng bệnh Lương Khuê, hai người nằm song song.
Lương Khuê vừa thấy Tô Nham vô cùng kích động vội giãy dụa đứng lên, rặn ra một dáng cười vô cùng buồn cười:“Tô Nham!” hô lên tên Tô Nham như vậy, nước mắt long lanh như muốn khóc.
Lương Khuê bị băng như xác ướp, Tô Nham vốn định ghẹo một chút. Nhưng khi đối mặt cặp mắt kia của Lương Khuê, há mồm lại nói không nên lời.
Trong nháy mắt y nhớ tới lời Lương Khuê từng nói đời trước, khi đó bọn họ thành bạn bè, Lương Khuê có một ngày rất cảm khái nói: « lúc ấy tớ cho rằng sẽ bị đánh chết, tớ cũng sợ hãi, nhát gan, tớ muốn có người tới cứu. Nhưng khi nhìn thấy cậu xuất hiện, tớ thật sự kinh hãi. Trong chớp mắt đó thiếu chút nữa tớ đã không nhớ ra tên cậu. Tớ và cậu thật sự quá xa lạ. Lúc ấy tớ thấy cậu bị đánh thương tích đầy người, đã cảm thấy cậu thực anh hùng, không lạnh lùng như ngày thường. Đó là lần đầu tiên tớ thật sự biết cậu, tớ nghĩ từ nay về sau bất kể tính tình cậu quái bao nhiêu, tớ cũng muốn làm bạn với cậu _ làm bạn cả đời. Tớ tới thành phố C lâu như vậy, quen được cậu là thu hoạch lớn nhất. Tô Nham, tớ cả đời cũng sẽ không quên cậu. »
Tô Nham nghĩ đi nghĩ lại, thu hồi suy nghĩ, mỉm cười châm biếm:“Có phải bị tôi anh hùng cứu mỹ nhân làm cảm động rồi không?”
Lương Khuê sững sờ, lập tức gào khóc gật đầu, vung móng vuốt kiên định giữ chặt tay Tô Nham, thanh âm có vài phần vặn vẹo khàn khàn:“Tớ không biết nói gì, thật sự cám ơn cậu.”
Tô Nham không nói chuyện, tùy ý để móng vuốt quấn băng gạc của Lương Khuê lôi kéo tay y. Tay hai người treo ở giữa giường bệnh, thật lâu cũng không động.
“Lúc ấy tớ rất tuyệt vọng……” Qua rất lâu rất lâu, Lương Khuê buông tay ra, nằm trên giường nói như vậy. Nhắm mắt lại đã nghĩ đến hình ảnh khắc cốt ghi tâm, đau đớn toàn tâm thấu xương, hô hấp dần dần suy yếu. Thiếu chút nữa cho rằng phải chết, trước khi hôn mê lại thấy được có người bay lên cao vút, ngăn trở tất cả thống khổ còn lại của hắn. Hắn thực cảm thấy, khi đó chút xíu nữa thôi là hắn out luôn rồi.
“Tôi chỉ trùng hợp đi ngang qua, gần đó là nhà tôi, vì sao cậu ở đó?”
Lương Khuê nghiêng đầu nhìn Tô Nham mỉm cười:“Lấy đơn thuốc ở bệnh viện. Tớ tiễn Tiết Hiểu Linh về nhà, thì ra nhà cậu ở gần đó sao, thật là trùng hợp.” Lương Khuê thở dài _ không có sự trùng hợp này, kết quả của hắn sẽ như thế nào? Không dám tưởng tượng.
“Anh cậu nói sẽ kiện Trầm Thành, hai chúng ta phải ra tòa làm chứng à?”
“Cái này tớ không biết, không biết có ra tòa không nhưng anh họ nói đã chứng nghiệm lấy vết thương làm chứng cớ, hơn nữa có mấy tên du côn nói thật. Về phần Trầm thành, mặc kệ thế nào cậu cũng yên tâm, anh họ đã làm đơn kiện hắn hắn cũng đừng mơ tưởng được tieu diêu tự tại. »
Lương Khuê hàn huyên không lâu liền cháng váng, mệt mỏi chìm vào giấc ngủ.
Tô Nham không có việc gì, không bao lâu cũng ngủ.
Tỉnh lại lần nữa đã là tối đêm, trong phòng bệnh mùi thơm ngào ngạt .
“Tiểu Nham!”
“Dì Từ?” Tô Nham hơi kinh hãi, lập tức thoải mái. Đời trước y và Dì Từ không có tiếp xúc nhiều, nhưng bây giờ thì khác _ dì Từ nghe tin đến thăm y, rất bình thường.
“Con thật là …… đứa nhỏ này sao lại bị thương nặng như vậy, người khác nói con nhập viện dì còn không tin.” Dì Từ cả kinh một lúc nói dông dài, bưng canh bồ câu, mì sợi trong bình giữ nhiệt sang:“Dì nấu canh, con và cậu bạn học này một người một chén đi. Ngày mai dì sẽ nấu thêm, hôm nay vội quá. Nếu không buổi tối dì đem đồ ăn khuya , các con muốn ăn cái gì?”
Tô Nham vội lắc đầu:“Cái này đủ rồi, dì đừng vội, sinh bệnh ăn khuya gì chứ, không tốt cho tiêu hóa.”
“Cũng đúng, vậy ngày mai. Ngày mai dì nấu nhiều thêm một chút.”
“Cám ơn dì Từ, canh dì nấu uống thật ngon. Cô giúp việc anh con thuê về tay nghề còn không bằng dì.” Lương Khuê cười hì hì vuốt mông ngựa. Dì Từ thấy hắn bị băng như cái bánh chưng, lập tức toàn thân thấy đau, yếu ớt nói:“Ôi, thương thế của cậu kia…… Thương tích kia, thật là! Hỗn đản, những tên lưu manh bên ngoài rất đáng hận! Đều nên bắt vào tù hảo hảo quản giáo.”
“Ha ha, ăn canh sẽ không đau nữa.”
Phụt ………. Tô Nham cười phun ra, nước canh nhỏ giọt trên chăn, lập tức luống cuống tay chân một hồi.
Anh họ cố ý mời một y tá và một cô giúp việc phụ trách ăn uống cho hai người. Dì Từ đưa canh xong thấy không có gì có thể giúp đỡ thì trở về.
Tình huống của Tô Nham khá tốt, cái gì cũng có thể tự làm. Lương Khuê thì ngược lại, đi WC cũng phải có người vịn.
Nằm trên giường, Lương Khuê không làm gì liền nghiến răng nghiến lợi chửi bới Trầm Thành, nước bọt tung tóe cũng không lặp lại điệp từ. ( ý của câu này là chửi nhiều nhưng ko lặp lại một từ nào )
Đừng thấy thương thế của hắn nặng như vậy, tâm tình lại chuyển đổi vô cùng nhanh, quả thực là chứng ADHD[1]. Trong phòng bệnh hắn cứ thích nhảy đến chỗ nào đáp đến chỗ kia lăn qua lăn lại khắp nơi.
[1] Bệnh ADHD : Bệnh thiếu chú ý và quá hiếu động
Trong những ngày nằm viện, liên tiếp có bạn bè giáo viên đến thăm hai người, Lâm Cường và Trần Yến tới đặc biệt nhiều. Hai người lúc rảnh rỗi chạy đến đưa tập vở, thuận tiện ăn ké chút gì luôn. Không có cách nào, trong phòng bệnh đều là đồ ăn mà.
Trần Oản Oản cũng thường xuyên đến, nhưng cô luôn tránh né những người khác. Hơn nữa cô đến đây cũng nói không được điều gì, bởi vì sắc mặt Lương Khuê quá khó coi.
Tô Nham khôi phục rất nhanh. Ngày bảy tháng năm, Tô Nham nhận được điện thoại của Thư Kế Nghiệp.
“Gần đây không thấy cậu lên mạng, cao trung bận lắm à? Hôm nay có thể tôi sẽ bay đến thành phố A, cậu tới đón tôi được không?” ngữ khí Thư Kế Nghiệp có chút vui đùa. Thành phố A cách thành phố C quá xa, Tô Nham nghĩ đến việc đón anh ở sân bay là không thể.
“Sao anh không nói sớm, tôi thật không có cách nào đón anh. Tôi đang nằm viện, nhưng hai ba ngày sau có thể xuất viện. Đến lúc đó tôi đi tìm anh.”
“Vì sao nằm viện”
“Bị người ta đánh, sẽ nhanh khỏe lại.”
Thư Kế Nghiệp sững sờ, lập tức cảm thán nói:“Các thiếu niên nhiệt huyết a, khí lực dùng luôn không hết. Cậu nói địa chỉ đi, tôi đến thăm cậu.”
“Đừng phiền phức như vậy.”
“Tôi thăm cậu.” Thư Kế Nghiệp lặp lại.
“Được rồi, bệnh viện khu Lê Hoa thành phố C.”
Thư Kế Nghiệp đã nói muốn đi thăm hỏi Tô Nham, kết quả lúc thật sự vào thành phố A mới phát hiện nửa bước cũng khó đi. Đừng nói đi thành phố C, hắn cũng sắp bị cách ly.
Thời kì bất thường, cái gì cũng khó khăn.
Thư Kế Nghiệp lăn qua bò lại hai ngày không có kết quả, đành gọi điện thoại xin lỗi Tô Nham.
“Thật không ngờ thành phố A lại nghiêm trọng như vậy.” Thư Kế Nghiệp ở bên kia thở dài.
Tô Nham trấn an nói : « Đừng quá bi qua, cuối cùng cũng sẽ qua thôi. Anh đừng vội làm khảo sát thị trường, vẫn nên tìm nơi để nán lại đã. Anh ít ra ngoài thì sẽ tốt hơn, tận lực ít đi ra bên ngoài ăn »
“Ừ, tôi cũng nghĩ vậy, hi vọng nhanh được tự do. Chúng ta liên lạc điện thoại.”
“Tốt.”
Lương Khuê một mực nghe y nói điện thoại, chờ y treo liền hỏi:“ Người bạn trên mạng kia của cậu tới không được phải không?”
“Ừ, bị vây ở thành phố A rồi.”
“Nếu có thể đến cha tới đã sớm tới.” Lương Khuê bật cười, còn nói:“Chờ dịch SARS qua rồi, hai ta cùng đi thành phố A chơi, tớ làm người dẫn đường cho cậu. Thành phố A đến chơi cũng không tệ lắm.”
“Nghỉ hè sao?” Tô Nham cười nói. Nghỉ hè năm nay dịch SARS cũng sẽ bị khống chế, nhưng chạy đến nơi xa đi du lịch có chút mạo hiểm. Phỏng chừng người nhà Lương Khuê sẽ không để hắn trở lại thành phố A.
“Đúng vậy, nghỉ hè lớp mười còn có thể chơi, chờ nghỉ hè 11 còn phải học bù.” Lương Khuê bĩu môi.
“Đến lúc đó coi.”
“Nếu nghỉ hè không được thì nghỉ đông, luôn luôn có thời gian mà. Năm nay không được còn có năm sau, năm sau không được còn có vài thập niên nữa mà, ha ha.”
“……” Tô Nham không nói gì.
Lương Khuê lại nghiêm túc giải thích:“Đã nói, làm bạn cả đời! Cậu chính là ân nhân cứu mạng tớ, từ nay về sau tớ che chở cho cậu!”
“Tôi sợ cậu nuốt lời.” Tô Nham miễn cưỡng nói.
“Sao có thể chứ, tuyệt đối sẽ không.”
“Đừng nói nhảm, ăn cà chua không? Tôi kêu dì Từ mua .”
“Ăn!”
Cà chua đương nhiên không phải dì Từ mua mà là lấy trong không gian. Cà chua linh khí tương đối nồng đậm, rất tốt đối với thân thể đang khôi phục của Lương Khuê.
Dù là như vậy, Lương Khuê cũng nằm viện suốt một tháng, chờ hắn xuất viện cũng đã là tháng sáu. Tô Nham xuất viện sớm hơn hắn nửa tháng, Lương Khuê hôm nay xuất viện, toàn bộ bạn bè đều chạy tới đón. Trần Oản Oản uể oải đứng sau đám người, vẻ mặt tiều tụy.
“Ha ha, làm mọi người lo lắng rồi. Giờ tớ sinh long hoạt hổ, hoàn toàn không có việc gì nha.”
Vừa nói xong, có vài nam sinh không chút khách khí cho hắn vài nắm tay. Lương Khuê sừng sững không ngã, dương dương đắc ý nói:“Như thế nào? Tớ nói không sai chứ!”
“Còn có sức chơi, đều vào học cho tôi.” Thầy Mã hung dữ nghiêm mặt răn dạy. Cả đám mặt mũi xám xịt chạy vào.
May mà tuy nằm viện một tháng nhưng luôn có bạn bè nhiệt tình đưa tập cho Lương Khuê. Chương trình học của Lương Khuê cũng không xuống dốc.
Lương Khuê tiến phòng học liền phi thường kích động cho Tô Nham một cái ôm, ôm thật chặt không buông tay, lớn tiếng nói:“Mọi người làm chứng, từ nay về sau tớ và Tô Nham chính là huynh đệ, ai khi dễ Tô Nham chính là khi dễ tớ! Mặc kệ nam sinh nữ sinh, ai dám chọc Tô Nham, chính là chọc tớ. Tớ lên núi đao xuống biển lửa cũng sẽ không bỏ qua!”
Ngữ khí Lương Khuê ngang ngược càn rỡ, như bình thường sẽ chẳng ai chẳng thèm ngó tới. Nhưng Lương Khuê trở về hôm nay, mọi người cũng biết hắn thật có bản lĩnh, tối thiểu thì người trong nhà hắn có bản lĩnh. Đơn giản nói đến liên hoan sinh nhật, chỉ hơn năm mươi người ăn các món hải sản ngày đó thôi đã là năm chữ số, nhà bình thường ai chịu cho thấu! Vậy mà Lương Khuê cả mắt cũng không chớp một cái. Hơn nữa Trầm Thành _ Trầm Thành là ai ? Bọn họ một truyền mười, mười truyền trăm cũng đều biết rằng, cha Trầm Thành chính là tay anh chị lăn lộn trong thành phố, nói cao cấp chút là xã hội đen, cả quan lớn thành phố C cũng không làm gì được hắn. Nhà Lương Khuê thỉnh luật sư liền thu phục Trầm Thành, phán quyết hai năm, nghe nói chờ đến thi đại học mới có thể thả ra.
Bọn họ tuổi còn nhỏ có thể không hiểu chuyện, nhưng xem sắc mặt giáo viên vẫn có thể hiểu. Nhìn ngày Lương Khuê xuất viện, hiệu trưởng hiệu phó tự mình lái xe đi tiếp. Nửa tháng trước Tô Nham xuất viện, sao không thấy tiếp đón lớn như vậy chứ?
Tô Nham nói không rõ cảm giác trong lòng là gì, y có chút mê mang nhìn mặt đất, bị Lương Khuê đẩy vào ghế. Sau khi vào lớp Tô Nham không cách nào yên lòng.
Y đã từng vì lời này của Lương Khuê mà kích động…… Dù khi đó y vốn rất quái gở âm trầm, nhưng chính là vì sự kiện này Lương Khuê quyết định quyết tâm muốn làm bạn với y. Mà y, cứ như tìm được lòng trung thành biến mất đã lâu, quái gở hơn nửa năm, đột nhiên cảm giác có một người bạn thiệt tình đối đãi, thật không tệ lắm…… Cho dù không có cha mẹ thì thế nào, y vẫn có thể sống rất vui vẻ _ y đã có bạn mà.
“Tô Nham, giữa trưa chúng ta cùng đi ăn cơm đi, tớ nói rồi muốn mời cậu.”
Tô Nham lấy bình giữ ấm ra, Lương Khuê lập tức hâm mộ:“Cậu lại mang cơm! Dì Từ nấu ăn ngon thật. Nhưng cậu cho tớ chút thể diện đi, hôm nay chúng ta đi ra ngoài ăn được không?”
“Đi ra ngoài ăn cái gì?”
“Cậu nói, cậu thích ăn cái gì?”
“Món Tứ Xuyên.”
“Được! Chúng ta giữa trưa đi ăn món cay Tứ Xuyên.”
Giữa trưa, hai người tại một quán món cay Tứ Xuyên này biện đơn giản ăn đến khí thế ngất trời, cay đến sướng méo mó.
Kỳ thật mới ra viện không nên ăn cay, nhưng Lương Khuê hoàn toàn không thèm để ý, cái nào ăn ngon liền ăn cái đó, hai người chọn đĩa nào ăn đĩa đó, ăn trọn năm đĩa mới bỏ qua.
“Cửa hàng này thoạt nhìn tồi tàn, không ngờ ngon như vậy. Lần tới chúng ta đi nữa, Tô Nham còn có cửa hàng nào ăn ngon sau này giới thiệu thêm nghen.”
“Uh, có không ít.” Tô Nham ngốn đầy miệng ô ô trả lời. Dì Từ nấu ăn ngon nhưng vị cay thiếu, cửa hàng món cay Tứ xuyên ăn đã hơn.
Phương thức Lương Khuê báo đáp Tô Nham rất trực tiếp, hắn muốn làm bạn với Tô Nham, một người bạn mà cái gì cũng có thể cùng chia sẻ. Tuy hiện tại tất cả mọi người đều tốt không có chuyện hệ trọng gì cần chia sẻ, nhưng Lương Khuê cứ thích dán dính Tô Nham. Tan học vào WC cũng lôi kéo Tô Nham cùng đi, mua cái gì ăn tuyệt đối có phần Tô Nham. Hắn trọ ở trường thuận tiện, sáng sớm sẽ mua bữa sáng cho Tô Nham, cho dù Tô Nham cự tuyệt cũng vô dụng.
Những điều hắn làm mọi người trong lớp thấy rõ, nam sinh cười nhạo Lương Khuê đang theo đuổi vợ, nữ sinh cảm thấy Lương Khuê quá tình nghĩa, là người đàn ông tốt!
Mặc kệ nam sinh nữ sinh, đều cảm thấy Lương Khuê làm như vậy rất bình thường. Dù sao, Tô Nham cứu chính là tính mạng. Ai gặp phải chuyện thế này, phàm là có chút máu thịt, đều muốn tận lực báo đáp.
Cha Lương Khuê từ lúc nằm viện đã nhiều lần gọi điện thoại cho Tô Nham biểu đạt lòng cảm tạ. Hôm nay con trai cũng xuất viện, tuy giấu diếm vợ cùng hai cụ trong nhà về chuyện này, nhưng mỗi lần ông gửi thứ gì đó cho con mình qua bưu điện đều chuẩn bị một phần cho Tô Nham. Trong nước ngoài nước thứ gì ngon thứ gì tốt thứ gì hay đều gởi tặng, liên tục không dứt.
Mỗi lần gọi điện cho con trai, chỉ cần Tô Nham ở bên cạnh, chắc chắc sẽ bắt Tô Nham nghe lải nhải một phen, dùng lời nói của chính ông: Chú đã coi con là con nuôi.
Trần Oản Oản kích động chạy tới, nức nở nói:“Cuối cùng anh cũng tỉnh, làm em sợ muốn chết, ô ô……”
Lương Khuê thấy rõ tình huống chung quanh, vẫn hỏi:“Tô Nham đâu? Là Tô Nham đã cứu tôi, tôi nhìn thấy. Cậu ấy thế nào rồi?”
Trần Oản Oản lau lau nước mắt nói:“Tô Nham nằm ở phòng khác, thương thế của cậu ta nhẹ hơn nhiều so với anh, đã sớm tỉnh rồi anh yên tâm.”
Lương Khuê thở phào, mỏi mệt nhắm hai mắt lại, không kiên nhẫn nói:“Sao cô ở đây?”
Trần Oản Oản ảm đạm giải thích:“Anh bị thương, em đương nhiên tới thăm anh. Trầm Thành bọn họ bị bắt hết rồi.”
Lương Khuê không khỏi lạnh lùng nói:“Cô biết Trầm Thành muốn chặn đánh tôi?”
“Không biết, sao anh có thể nghĩ em như vậy. Em nếu sớm biết, sao lại để hắn đánh anh!” Trần Oản Oản khóc ròng nói:“Sinh nhật anh, anh mời cả lớp nhưng không mời em…… em rất khổ sở. Các anh vô cùng vui vẻ đi ăn hải sản, em chỉ có thể trộm đi theo. Em liền muốn tìm một góc, chờ lúc anh chỉ có một mình thì tặng quà sinh nhật cho anh. Cho nên em liền đi theo anh, nhìn anh đưa học sinh ngộ độc vào bệnh viện, sau đó lại tiễn nữ sinh về nhà. Nhưng anh và Tiết Hiểu Linh đứng ở tiểu khu cửa nhà cô ta cười cười nói nói không dứt, lúc ấy em tức giận nên chạy đi.” Trần Oản Oản uất ức trừng Lương Khuê, Lương Khuê mệt mỏi nghe, không nói một từ.
“Trầm Thành hẹn em đi ra ngoài, em cự tuyệt. Thực xin lỗi, Trầm Thành làm phiền anh đều là vì em.”
Cửa phòng bệnh bị đẩy mở, người anh họ mang theo một người đàn ông tây trang thẳng thớm bước vào.
Thấy Trần Oản Oản, anh họ không khách khí nói:“Trần tiểu thư phiền cô đi ra ngoài trước, tôi có chuyện muốn bàn với em tôi.”
“Em muốn chiếu cố Lương Khuê……” Trần Oản Oản ủy khuất thỉnh cầu.
Anh họ trừng một cái:“Phiền cô tỉnh lại đi, nếu không có cô, em tôi căn bản không bị đánh. Cô xem nó hiện tại bị thương nặng cỡ nào! Không đến một tháng cũng đừng mơ xuất viện, đây cũng là vì cô. Còn có cậu Tô Nham kế bên, cô làm phiền hai người vô tội, cô còn đứng ở chỗ này làm gì?”
Trần Oản Oản khóc chạy đi, oán hận Trầm Thành tạo nên tất cả mọi chuyện. ( cảm giác bạn đang đọc Shoujo :v )
“Khỏe chút nào không?” Anh họ lo lắng hỏi.
Lương Khuê yếu ớt nói:“Khá tốt, vị này chính là…..?”
“Luật sư Lý, anh bạn học tao, luật sư ưu tú nhất thành phố C.” Anh họ giới thiệu.
Luật sư Lý cúi người nhìn về phía Lương Khuê:“Xin chào, việc kiện cáo tôi sẽ thay cậu giành tất cả ưu thế. Cậu và bạn cậu sẽ có được bồi thường xứng đáng còn Trầm Thành chắc chắn sẽ phải chịu trừng phạt xứng đáng.”
Lương Khuê chớp mắt mấy cái : “Anh họ……”
Anh họ ngắt lời hắn, giải thích: “ Thương tích của mày tao cho cha mày biết. Yên tâm, ông ấy sẽ gạt mẹ và ông bà mày. Cha mày toàn quyền ủy thác tao giải quyết chuyện này, báo cảnh sát chính là Tô Nham, tao đã khởi tố Trầm Thành nên chúng giờ đã bị bắt giữ rồi.”
“Hắn là vị thành niên…… Có thể bị giam mấy ngày chứ?” Lương Khuê cau mày nói, hắn nghĩ đến đầu tiên chính là kêu người đánh lại Trầm Thành thành tàn phế!
Anh họ mỉm cười:“Yên tâm, hắn đủ mười sáu, không tính là vị thành niên. Mười sáu tuổi phạm tội phải gánh chịu trách nhiệm hình sự.”
Lý luật sư cũng nói:“Dựa theo thương tích có thể phán hắn hai năm, hướng xấu là hắn sẽ ra sức hoãn thi hành hình phạt, nhưng tôi sẽ hết sức làm hắn trực tiếp vào tù.” Trầm Thành trong nhà có chỗ dựa, nếu bị đánh chỉ là một mình Tô Nham, Trầm Thành trách nhiệm gì cũng không cần chịu, trực tiếp được người cha có tiền đối phó. Đáng tiếc Trầm Thành lần này đá trúng tường sắt, núi cao còn có núi cao hơn, có Lương gia hỗ trợ thì luật sư Lý không chút lo lắng mình sẽ thua kiện. Trầm Thành ngồi tù là cái chắc, hoãn thi hành hình phạt cũng không có cửa.
“Em muốn gặp Tô Nham, lần này làm phiền cậu ấy bằng không em chết chắc rồi.”
Anh họ gật đầu:“ Đúng vậy, làm phiền Tô Nham. Mày yên tâm, vừa rồi tao đã tìm bệnh viện thương lượng đặt hai tụi bây vào một phòng bệnh thuận tiện chăm sóc. Phải dưỡng thương cho tốt, đừng lo lắng có chuyện gì hay không, tình huống của Tô Nham tốt hơn mày nhiều, đừng lo.”
Tô Nham quả thật khá hơn, trong lúc Lương Khuê hôn mê y đã sớm tỉnh. Tuy mình đầy thương tích nhưng không bị thương chỗ hiểm. Sau khi Tô Nham tỉnh lại chuyện đầu tiên chính là lén vào toilet chạy vô không gian, sau đó nhịn đau tưới linh tuyền trong đó rồi ăn mấy hoa quả linh khí đầy đủ, thân thể hiện tại khôi phục rất tốt.
Buổi chiều, Tô Nham được mang đến phòng bệnh Lương Khuê, hai người nằm song song.
Lương Khuê vừa thấy Tô Nham vô cùng kích động vội giãy dụa đứng lên, rặn ra một dáng cười vô cùng buồn cười:“Tô Nham!” hô lên tên Tô Nham như vậy, nước mắt long lanh như muốn khóc.
Lương Khuê bị băng như xác ướp, Tô Nham vốn định ghẹo một chút. Nhưng khi đối mặt cặp mắt kia của Lương Khuê, há mồm lại nói không nên lời.
Trong nháy mắt y nhớ tới lời Lương Khuê từng nói đời trước, khi đó bọn họ thành bạn bè, Lương Khuê có một ngày rất cảm khái nói: « lúc ấy tớ cho rằng sẽ bị đánh chết, tớ cũng sợ hãi, nhát gan, tớ muốn có người tới cứu. Nhưng khi nhìn thấy cậu xuất hiện, tớ thật sự kinh hãi. Trong chớp mắt đó thiếu chút nữa tớ đã không nhớ ra tên cậu. Tớ và cậu thật sự quá xa lạ. Lúc ấy tớ thấy cậu bị đánh thương tích đầy người, đã cảm thấy cậu thực anh hùng, không lạnh lùng như ngày thường. Đó là lần đầu tiên tớ thật sự biết cậu, tớ nghĩ từ nay về sau bất kể tính tình cậu quái bao nhiêu, tớ cũng muốn làm bạn với cậu _ làm bạn cả đời. Tớ tới thành phố C lâu như vậy, quen được cậu là thu hoạch lớn nhất. Tô Nham, tớ cả đời cũng sẽ không quên cậu. »
Tô Nham nghĩ đi nghĩ lại, thu hồi suy nghĩ, mỉm cười châm biếm:“Có phải bị tôi anh hùng cứu mỹ nhân làm cảm động rồi không?”
Lương Khuê sững sờ, lập tức gào khóc gật đầu, vung móng vuốt kiên định giữ chặt tay Tô Nham, thanh âm có vài phần vặn vẹo khàn khàn:“Tớ không biết nói gì, thật sự cám ơn cậu.”
Tô Nham không nói chuyện, tùy ý để móng vuốt quấn băng gạc của Lương Khuê lôi kéo tay y. Tay hai người treo ở giữa giường bệnh, thật lâu cũng không động.
“Lúc ấy tớ rất tuyệt vọng……” Qua rất lâu rất lâu, Lương Khuê buông tay ra, nằm trên giường nói như vậy. Nhắm mắt lại đã nghĩ đến hình ảnh khắc cốt ghi tâm, đau đớn toàn tâm thấu xương, hô hấp dần dần suy yếu. Thiếu chút nữa cho rằng phải chết, trước khi hôn mê lại thấy được có người bay lên cao vút, ngăn trở tất cả thống khổ còn lại của hắn. Hắn thực cảm thấy, khi đó chút xíu nữa thôi là hắn out luôn rồi.
“Tôi chỉ trùng hợp đi ngang qua, gần đó là nhà tôi, vì sao cậu ở đó?”
Lương Khuê nghiêng đầu nhìn Tô Nham mỉm cười:“Lấy đơn thuốc ở bệnh viện. Tớ tiễn Tiết Hiểu Linh về nhà, thì ra nhà cậu ở gần đó sao, thật là trùng hợp.” Lương Khuê thở dài _ không có sự trùng hợp này, kết quả của hắn sẽ như thế nào? Không dám tưởng tượng.
“Anh cậu nói sẽ kiện Trầm Thành, hai chúng ta phải ra tòa làm chứng à?”
“Cái này tớ không biết, không biết có ra tòa không nhưng anh họ nói đã chứng nghiệm lấy vết thương làm chứng cớ, hơn nữa có mấy tên du côn nói thật. Về phần Trầm thành, mặc kệ thế nào cậu cũng yên tâm, anh họ đã làm đơn kiện hắn hắn cũng đừng mơ tưởng được tieu diêu tự tại. »
Lương Khuê hàn huyên không lâu liền cháng váng, mệt mỏi chìm vào giấc ngủ.
Tô Nham không có việc gì, không bao lâu cũng ngủ.
Tỉnh lại lần nữa đã là tối đêm, trong phòng bệnh mùi thơm ngào ngạt .
“Tiểu Nham!”
“Dì Từ?” Tô Nham hơi kinh hãi, lập tức thoải mái. Đời trước y và Dì Từ không có tiếp xúc nhiều, nhưng bây giờ thì khác _ dì Từ nghe tin đến thăm y, rất bình thường.
“Con thật là …… đứa nhỏ này sao lại bị thương nặng như vậy, người khác nói con nhập viện dì còn không tin.” Dì Từ cả kinh một lúc nói dông dài, bưng canh bồ câu, mì sợi trong bình giữ nhiệt sang:“Dì nấu canh, con và cậu bạn học này một người một chén đi. Ngày mai dì sẽ nấu thêm, hôm nay vội quá. Nếu không buổi tối dì đem đồ ăn khuya , các con muốn ăn cái gì?”
Tô Nham vội lắc đầu:“Cái này đủ rồi, dì đừng vội, sinh bệnh ăn khuya gì chứ, không tốt cho tiêu hóa.”
“Cũng đúng, vậy ngày mai. Ngày mai dì nấu nhiều thêm một chút.”
“Cám ơn dì Từ, canh dì nấu uống thật ngon. Cô giúp việc anh con thuê về tay nghề còn không bằng dì.” Lương Khuê cười hì hì vuốt mông ngựa. Dì Từ thấy hắn bị băng như cái bánh chưng, lập tức toàn thân thấy đau, yếu ớt nói:“Ôi, thương thế của cậu kia…… Thương tích kia, thật là! Hỗn đản, những tên lưu manh bên ngoài rất đáng hận! Đều nên bắt vào tù hảo hảo quản giáo.”
“Ha ha, ăn canh sẽ không đau nữa.”
Phụt ………. Tô Nham cười phun ra, nước canh nhỏ giọt trên chăn, lập tức luống cuống tay chân một hồi.
Anh họ cố ý mời một y tá và một cô giúp việc phụ trách ăn uống cho hai người. Dì Từ đưa canh xong thấy không có gì có thể giúp đỡ thì trở về.
Tình huống của Tô Nham khá tốt, cái gì cũng có thể tự làm. Lương Khuê thì ngược lại, đi WC cũng phải có người vịn.
Nằm trên giường, Lương Khuê không làm gì liền nghiến răng nghiến lợi chửi bới Trầm Thành, nước bọt tung tóe cũng không lặp lại điệp từ. ( ý của câu này là chửi nhiều nhưng ko lặp lại một từ nào )
Đừng thấy thương thế của hắn nặng như vậy, tâm tình lại chuyển đổi vô cùng nhanh, quả thực là chứng ADHD[1]. Trong phòng bệnh hắn cứ thích nhảy đến chỗ nào đáp đến chỗ kia lăn qua lăn lại khắp nơi.
[1] Bệnh ADHD : Bệnh thiếu chú ý và quá hiếu động
Trong những ngày nằm viện, liên tiếp có bạn bè giáo viên đến thăm hai người, Lâm Cường và Trần Yến tới đặc biệt nhiều. Hai người lúc rảnh rỗi chạy đến đưa tập vở, thuận tiện ăn ké chút gì luôn. Không có cách nào, trong phòng bệnh đều là đồ ăn mà.
Trần Oản Oản cũng thường xuyên đến, nhưng cô luôn tránh né những người khác. Hơn nữa cô đến đây cũng nói không được điều gì, bởi vì sắc mặt Lương Khuê quá khó coi.
Tô Nham khôi phục rất nhanh. Ngày bảy tháng năm, Tô Nham nhận được điện thoại của Thư Kế Nghiệp.
“Gần đây không thấy cậu lên mạng, cao trung bận lắm à? Hôm nay có thể tôi sẽ bay đến thành phố A, cậu tới đón tôi được không?” ngữ khí Thư Kế Nghiệp có chút vui đùa. Thành phố A cách thành phố C quá xa, Tô Nham nghĩ đến việc đón anh ở sân bay là không thể.
“Sao anh không nói sớm, tôi thật không có cách nào đón anh. Tôi đang nằm viện, nhưng hai ba ngày sau có thể xuất viện. Đến lúc đó tôi đi tìm anh.”
“Vì sao nằm viện”
“Bị người ta đánh, sẽ nhanh khỏe lại.”
Thư Kế Nghiệp sững sờ, lập tức cảm thán nói:“Các thiếu niên nhiệt huyết a, khí lực dùng luôn không hết. Cậu nói địa chỉ đi, tôi đến thăm cậu.”
“Đừng phiền phức như vậy.”
“Tôi thăm cậu.” Thư Kế Nghiệp lặp lại.
“Được rồi, bệnh viện khu Lê Hoa thành phố C.”
Thư Kế Nghiệp đã nói muốn đi thăm hỏi Tô Nham, kết quả lúc thật sự vào thành phố A mới phát hiện nửa bước cũng khó đi. Đừng nói đi thành phố C, hắn cũng sắp bị cách ly.
Thời kì bất thường, cái gì cũng khó khăn.
Thư Kế Nghiệp lăn qua bò lại hai ngày không có kết quả, đành gọi điện thoại xin lỗi Tô Nham.
“Thật không ngờ thành phố A lại nghiêm trọng như vậy.” Thư Kế Nghiệp ở bên kia thở dài.
Tô Nham trấn an nói : « Đừng quá bi qua, cuối cùng cũng sẽ qua thôi. Anh đừng vội làm khảo sát thị trường, vẫn nên tìm nơi để nán lại đã. Anh ít ra ngoài thì sẽ tốt hơn, tận lực ít đi ra bên ngoài ăn »
“Ừ, tôi cũng nghĩ vậy, hi vọng nhanh được tự do. Chúng ta liên lạc điện thoại.”
“Tốt.”
Lương Khuê một mực nghe y nói điện thoại, chờ y treo liền hỏi:“ Người bạn trên mạng kia của cậu tới không được phải không?”
“Ừ, bị vây ở thành phố A rồi.”
“Nếu có thể đến cha tới đã sớm tới.” Lương Khuê bật cười, còn nói:“Chờ dịch SARS qua rồi, hai ta cùng đi thành phố A chơi, tớ làm người dẫn đường cho cậu. Thành phố A đến chơi cũng không tệ lắm.”
“Nghỉ hè sao?” Tô Nham cười nói. Nghỉ hè năm nay dịch SARS cũng sẽ bị khống chế, nhưng chạy đến nơi xa đi du lịch có chút mạo hiểm. Phỏng chừng người nhà Lương Khuê sẽ không để hắn trở lại thành phố A.
“Đúng vậy, nghỉ hè lớp mười còn có thể chơi, chờ nghỉ hè 11 còn phải học bù.” Lương Khuê bĩu môi.
“Đến lúc đó coi.”
“Nếu nghỉ hè không được thì nghỉ đông, luôn luôn có thời gian mà. Năm nay không được còn có năm sau, năm sau không được còn có vài thập niên nữa mà, ha ha.”
“……” Tô Nham không nói gì.
Lương Khuê lại nghiêm túc giải thích:“Đã nói, làm bạn cả đời! Cậu chính là ân nhân cứu mạng tớ, từ nay về sau tớ che chở cho cậu!”
“Tôi sợ cậu nuốt lời.” Tô Nham miễn cưỡng nói.
“Sao có thể chứ, tuyệt đối sẽ không.”
“Đừng nói nhảm, ăn cà chua không? Tôi kêu dì Từ mua .”
“Ăn!”
Cà chua đương nhiên không phải dì Từ mua mà là lấy trong không gian. Cà chua linh khí tương đối nồng đậm, rất tốt đối với thân thể đang khôi phục của Lương Khuê.
Dù là như vậy, Lương Khuê cũng nằm viện suốt một tháng, chờ hắn xuất viện cũng đã là tháng sáu. Tô Nham xuất viện sớm hơn hắn nửa tháng, Lương Khuê hôm nay xuất viện, toàn bộ bạn bè đều chạy tới đón. Trần Oản Oản uể oải đứng sau đám người, vẻ mặt tiều tụy.
“Ha ha, làm mọi người lo lắng rồi. Giờ tớ sinh long hoạt hổ, hoàn toàn không có việc gì nha.”
Vừa nói xong, có vài nam sinh không chút khách khí cho hắn vài nắm tay. Lương Khuê sừng sững không ngã, dương dương đắc ý nói:“Như thế nào? Tớ nói không sai chứ!”
“Còn có sức chơi, đều vào học cho tôi.” Thầy Mã hung dữ nghiêm mặt răn dạy. Cả đám mặt mũi xám xịt chạy vào.
May mà tuy nằm viện một tháng nhưng luôn có bạn bè nhiệt tình đưa tập cho Lương Khuê. Chương trình học của Lương Khuê cũng không xuống dốc.
Lương Khuê tiến phòng học liền phi thường kích động cho Tô Nham một cái ôm, ôm thật chặt không buông tay, lớn tiếng nói:“Mọi người làm chứng, từ nay về sau tớ và Tô Nham chính là huynh đệ, ai khi dễ Tô Nham chính là khi dễ tớ! Mặc kệ nam sinh nữ sinh, ai dám chọc Tô Nham, chính là chọc tớ. Tớ lên núi đao xuống biển lửa cũng sẽ không bỏ qua!”
Ngữ khí Lương Khuê ngang ngược càn rỡ, như bình thường sẽ chẳng ai chẳng thèm ngó tới. Nhưng Lương Khuê trở về hôm nay, mọi người cũng biết hắn thật có bản lĩnh, tối thiểu thì người trong nhà hắn có bản lĩnh. Đơn giản nói đến liên hoan sinh nhật, chỉ hơn năm mươi người ăn các món hải sản ngày đó thôi đã là năm chữ số, nhà bình thường ai chịu cho thấu! Vậy mà Lương Khuê cả mắt cũng không chớp một cái. Hơn nữa Trầm Thành _ Trầm Thành là ai ? Bọn họ một truyền mười, mười truyền trăm cũng đều biết rằng, cha Trầm Thành chính là tay anh chị lăn lộn trong thành phố, nói cao cấp chút là xã hội đen, cả quan lớn thành phố C cũng không làm gì được hắn. Nhà Lương Khuê thỉnh luật sư liền thu phục Trầm Thành, phán quyết hai năm, nghe nói chờ đến thi đại học mới có thể thả ra.
Bọn họ tuổi còn nhỏ có thể không hiểu chuyện, nhưng xem sắc mặt giáo viên vẫn có thể hiểu. Nhìn ngày Lương Khuê xuất viện, hiệu trưởng hiệu phó tự mình lái xe đi tiếp. Nửa tháng trước Tô Nham xuất viện, sao không thấy tiếp đón lớn như vậy chứ?
Tô Nham nói không rõ cảm giác trong lòng là gì, y có chút mê mang nhìn mặt đất, bị Lương Khuê đẩy vào ghế. Sau khi vào lớp Tô Nham không cách nào yên lòng.
Y đã từng vì lời này của Lương Khuê mà kích động…… Dù khi đó y vốn rất quái gở âm trầm, nhưng chính là vì sự kiện này Lương Khuê quyết định quyết tâm muốn làm bạn với y. Mà y, cứ như tìm được lòng trung thành biến mất đã lâu, quái gở hơn nửa năm, đột nhiên cảm giác có một người bạn thiệt tình đối đãi, thật không tệ lắm…… Cho dù không có cha mẹ thì thế nào, y vẫn có thể sống rất vui vẻ _ y đã có bạn mà.
“Tô Nham, giữa trưa chúng ta cùng đi ăn cơm đi, tớ nói rồi muốn mời cậu.”
Tô Nham lấy bình giữ ấm ra, Lương Khuê lập tức hâm mộ:“Cậu lại mang cơm! Dì Từ nấu ăn ngon thật. Nhưng cậu cho tớ chút thể diện đi, hôm nay chúng ta đi ra ngoài ăn được không?”
“Đi ra ngoài ăn cái gì?”
“Cậu nói, cậu thích ăn cái gì?”
“Món Tứ Xuyên.”
“Được! Chúng ta giữa trưa đi ăn món cay Tứ Xuyên.”
Giữa trưa, hai người tại một quán món cay Tứ Xuyên này biện đơn giản ăn đến khí thế ngất trời, cay đến sướng méo mó.
Kỳ thật mới ra viện không nên ăn cay, nhưng Lương Khuê hoàn toàn không thèm để ý, cái nào ăn ngon liền ăn cái đó, hai người chọn đĩa nào ăn đĩa đó, ăn trọn năm đĩa mới bỏ qua.
“Cửa hàng này thoạt nhìn tồi tàn, không ngờ ngon như vậy. Lần tới chúng ta đi nữa, Tô Nham còn có cửa hàng nào ăn ngon sau này giới thiệu thêm nghen.”
“Uh, có không ít.” Tô Nham ngốn đầy miệng ô ô trả lời. Dì Từ nấu ăn ngon nhưng vị cay thiếu, cửa hàng món cay Tứ xuyên ăn đã hơn.
Phương thức Lương Khuê báo đáp Tô Nham rất trực tiếp, hắn muốn làm bạn với Tô Nham, một người bạn mà cái gì cũng có thể cùng chia sẻ. Tuy hiện tại tất cả mọi người đều tốt không có chuyện hệ trọng gì cần chia sẻ, nhưng Lương Khuê cứ thích dán dính Tô Nham. Tan học vào WC cũng lôi kéo Tô Nham cùng đi, mua cái gì ăn tuyệt đối có phần Tô Nham. Hắn trọ ở trường thuận tiện, sáng sớm sẽ mua bữa sáng cho Tô Nham, cho dù Tô Nham cự tuyệt cũng vô dụng.
Những điều hắn làm mọi người trong lớp thấy rõ, nam sinh cười nhạo Lương Khuê đang theo đuổi vợ, nữ sinh cảm thấy Lương Khuê quá tình nghĩa, là người đàn ông tốt!
Mặc kệ nam sinh nữ sinh, đều cảm thấy Lương Khuê làm như vậy rất bình thường. Dù sao, Tô Nham cứu chính là tính mạng. Ai gặp phải chuyện thế này, phàm là có chút máu thịt, đều muốn tận lực báo đáp.
Cha Lương Khuê từ lúc nằm viện đã nhiều lần gọi điện thoại cho Tô Nham biểu đạt lòng cảm tạ. Hôm nay con trai cũng xuất viện, tuy giấu diếm vợ cùng hai cụ trong nhà về chuyện này, nhưng mỗi lần ông gửi thứ gì đó cho con mình qua bưu điện đều chuẩn bị một phần cho Tô Nham. Trong nước ngoài nước thứ gì ngon thứ gì tốt thứ gì hay đều gởi tặng, liên tục không dứt.
Mỗi lần gọi điện cho con trai, chỉ cần Tô Nham ở bên cạnh, chắc chắc sẽ bắt Tô Nham nghe lải nhải một phen, dùng lời nói của chính ông: Chú đã coi con là con nuôi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.